Giấu Gió - Mộc Qua Hoàng

Chương 92




Trong bệnh viện.

Mùi thuốc sát trùng nồng nặc, trên hành lang người qua lại tấp nập.

Bác sĩ vừa điền đơn vừa nói: "Vết thương khá sâu, về nhà đừng để dính nước, nhớ kiêng cữ, nửa tháng sau quay lại cắt chỉ."

Ngu Tầm ngồi đối diện ông, nghiêm túc ghi nhớ những điều cần chú ý.

Sau đó hắn nhận lấy tờ đơn rồi đẩy cửa ra ngoài đóng tiền.

Khi quay lại, từ xa đã nhìn thấy Vân Từ đang ngồi trên ghế hành lang bệnh viện chờ hắn.

Cậu mặc áo khoác trắng, mắt cụp xuống, lông mi dài rũ xuống trông vẫn lạnh lùng như mọi khi. Hành lang có mấy đứa trẻ mặc đồ bệnh nhân chạy qua chạy lại, suýt nữa đâm vào cậu.

Cậu đưa tay kia ra, lòng bàn tay đặt lên đầu đứa trẻ tránh cho nó ngã: "Đứng vững đi nhóc."

...

Hành lang bệnh viện dài vô tận.

Như một khe hở trong đường hầm thời gian.

Vô số hình ảnh của Vân Từ hiện lên trước mắt hắn, liên tục chồng chéo.

Vân Từ mặc đồng phục học sinh, Vân Từ ở nhà, Vân Từ chơi game với hắn ở quán net, Vân Từ kiêu ngạo trên sân đấu, Vân Từ ngông cuồng tự cao tự đại.

Vân Từ mà hắn từng thầm thương trộm nhớ, giấu kín trong lòng.

Vân Từ thẳng thắn và nhiệt tình nói thích hắn, đáp lại hắn.

Từ năm lớp mười người này đã xuất hiện trong cuộc đời hắn. Đến tận bây giờ.

Khi hắn đưa Ngu Oánh trốn đông trốn tây, mỗi ngày sống trong hỗn loạn, cũng từng nghĩ tại sao lại rút phải lá bài xấu như vậy. Tại sao người như Dương Uy lại xuất hiện trong thế giới của hắn, làm cuộc đời hắn rối tung lên.

Nhưng Vân Từ đã xuất hiện.

Hắn lại thường cảm thấy sao mình may mắn đến vậy.

Ngu Tầm kìm nén cảm xúc trào dâng, nhưng mắt vẫn đỏ hoe.

Khi Vân Từ thu tay lại, ngẩng đầu lên thì thấy Ngu Tầm đi tới, không ngồi xuống chỗ trống bên cạnh cậu mà đến trước mặt rồi ngồi xổm xuống.

Người này vốn cao hơn cậu một chút, giờ ngồi xuống, hai người có sự chênh lệch chiều cao, Vân Từ chỉ có thể cúi mắt nhìn hắn như nhìn một động vật cỡ lớn nuôi trong nhà, mà mắt động vật cỡ lớn này còn đỏ hoe.

Vân Từ lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Biết là anh cảm động rồi."

Cậu nói tiếp: "Nhưng cũng không cần khóc lén đâu."

Lời nói đùa trong tình huống này không hề có hiệu quả.

Ngu Tầm không đáp lại, hắn cúi đầu, ngồi xổm với tư thế gần như thành kính, trán đặt lên mu bàn tay Vân Từ, khẽ hỏi: "Tại sao lại đi một mình."

"Vừa đúng lúc gặp phải," Vân Từ nói, "Chuyện xảy ra bất chợt."

Ngu Tầm lại nói: "Ông ta cầm dao, nếu có chuyện gì thì sao."

"..."

Vân Từ: "Em nghĩ là mình đánh lại được."

Ngu Tầm lặp lại lời cậu: "Nghĩ là."

Vân Từ thừa nhận: "Lúc đó không nghĩ nhiều."

Cậu bổ sung: "Nếu ông ta chạy thoát..."

Trong giai đoạn bảo lãnh chờ xét xử, tuy hiếm nhưng không phải không có trường hợp nghi phạm bỏ trốn. Nếu Dương Uy chạy thoát thì công sức hơn một năm qua của Ngu Tầm sẽ đổ sông đổ biển.

Hơn nữa một ngày Dương Uy chưa bị bắt thì Ngu Tầm chưa thể sống yên ổn.

Vân Từ còn chưa nói hết thì Ngu Tầm đã khản giọng ngắt lời: "Thì cứ để ông ta chạy đi."

"Em quan trọng hơn gã."

"..."

Hắn chấp nhận không được sống yên ổn.

Cũng thà để con dao đó đâm vào người mình.

Chỉ không muốn Vân Từ gặp chuyện.

Trên đường về Ngu Tầm rất im lặng.

Chỉ là nắm tay cậu rất chặt, chặt đến mức gần như không có khe hở, tay cậu sắp bị hắn nắm ra mồ hôi rồi.

Thật ra Vân Từ không cảm thấy gì, khi khâu vết thương cũng không đau mấy, nhưng lực nắm tay của Ngu Tầm như thể hắn còn đau hơn cả cậu: "Sao cảm thấy anh còn đau hơn em thế."

Lúc nói chuyện hai người đã đến ngã tư đường.

Trong lúc đèn đỏ xanh nhấp nháy, Ngu Tầm nói nhỏ: "Dù ông ta đâm anh một dao cũng không đau bằng bây giờ."

Vân Từ nghĩ lại, cũng thấy lúc đó mình quá nóng nảy, rõ ràng đã báo cảnh sát, cách làm hợp lý là kéo dài thời gian chờ cảnh sát đến.

Cậu mím môi nói: "Lần sau em sẽ chú ý."

"Không có lần sau."

Trước khi sang đường, Ngu Tầm nhìn cậu nói: "Không ai có thể làm tổn thương em nữa."

Sau khi từ bệnh viện về, đến cả việc cho Cá Măm Măm ăn Ngu Tầm cũng không lo, hắn lấy quần áo, vào phòng tắm xả nước.

Trước khi Vân Từ vào phòng tắm còn định vùng vẫy: "Em còn một tay."

Ngu Tầm đứng dựa vào cửa, chặn cậu lại: "Một tay không tiện."

Vân Từ: "Cũng khá tiện."

Ngu Tầm dùng giọng nói nhẹ nhàng nhất để nói lời tàn nhẫn nhất: "Không phải đang bàn với em, vào đi."

"..."

Nửa tiếng sau.

Vân Từ lại bị ấn xuống ghế sấy tóc.

Động tác Ngu Tầm rất nhẹ như đang chạm vào một vật dễ vỡ, lực rơi trên tóc cậu nhẹ đến không nhận ra.

Lúc đi ngủ, Ngu Tầm gần như mỗi tiếng thức một lần.

Ban đầu Vân Từ tưởng hắn không ngủ được: "Gặp ác mộng?"

Nhưng Ngu Tầm chỉ hé mắt một xíu, nhìn tay cậu, xác nhận tay cậu không bị đè mới nhắm mắt lại: "Không, chỉ muốn trông em thôi."

Hắn siết chặt vòng tay ôm Vân Từ thêm một chút.

Vân Từ biết hắn vẫn còn sợ nên an ủi: "Không sao rồi."

Nói xong cậu đột nhiên bảo: "Thật ra hôm nay em đánh nhau cũng đẹp trai mà."

"?

Ngu Tầm chưa phản ứng kịp, đẹp trai thì liên quan gì.

Dục vọng trong gene của Vân Từ quấy phá: "Em đã bảo vệ anh."

Ngu Tầm "Ừ" một tiếng.

Vân Từ nói thẳng: "Sau này ra ngoài nói là anh đại của anh, không quá đáng đúng không."

"..."

Ngu Tầm hiếm khi im lặng.

Bạn trai mình.

Ban ngày tay không đỡ dao.

Ban đêm còn nằm trong chăn tự hỏi liệu mình có thể làm anh đại không.

Vân Từ nói xong chờ Ngu Tầm trả lời.

Câu trả lời này rất quan trọng với cậu, không phải là kiểu anh đại trong trò chơi.

Mà là anh đại thực sự.

"Được," Ngu Tầm không biết phải làm sao, xoa đầu cậu nói, "Từ giờ em là anh đại của anh."

Vân Từ tận hưởng một tháng làm anh đại.

Mặc dù kiểu anh đại mà khi ăn cơm, đàn em hận không thể đuổi theo để đút cơm cho cậu.

Nhưng dù sao cũng đã làm được.

Trong nhóm anh em.

Ghi chú của Ngu Tầm cũng được đổi thành: [Đàn em của Vân Từ].

Lưu Tử là người đầu tiên phát hiện: [...]

Lưu Tử không kiềm chế được, tưởng là Vân Từ tự đổi, nghĩ thầm lớn rồi mà còn chơi trò trẻ con như vậy.

Hắn ta gõ mạnh trên màn hình: [Xin trả lại điện thoại cho anh em tao.]

Có người đáp lại: [Chữ 'xin' này bắt đầu lịch sự rồi đấy anh Lưu]

Lưu Tử đáp lại cậu ta: [Im miệng.]

Ban đầu Lý Ngôn hơi ngơ ngác: [Tụi mày đang nói gì vậy?]

Lý Ngôn lướt qua lịch sử trò chuyện: [Nhầm nhóm rồi?]

Lưu Tử: [Mày không cần biết.]

Lý Ngôn: [???]

Lý Ngôn bắt đầu tranh giành: [Tại sao mày biết mà tao không được biết?]

Khi cậu ta vô tình mở danh sách thành viên, cậu ta gửi một chuỗi ha vào nhóm: [Hahahahahaha]

Lưu Tử: [...]

Lần đầu tiên Lý Ngôn bày tỏ sự tán thành cao độ với mối quan hệ này, và nói nếu biết trước có thể dùng cách này để chinh phục đối thủ thì hồi cấp ba cậu ta đã ghép đôi họ rồi.

Lưu Tử: [...]

Bệnh à. Hơn nữa đó gọi là yêu sớm.

Vân Từ thấy câu [Xin trả lại điện thoại cho anh tao] vào buổi tối.

Ngu Tầm đang giúp cậu sấy tóc như thường lệ.

Cậu đánh máy bằng một tay, trả lời Lưu Tử.

yc: [Không cướp điện thoại của cậu ấy]

Trong lúc máy sấy ngừng, Vân Từ ra hiệu cho Ngu Tầm vào Wechat xem: "Xem điện thoại."

Ảnh đại diện màu đen với ghi chú 'Đàn em của Vân Từ' xuất hiện trong nhóm, gửi hai câu.

Câu đầu tiên: [Ừ, đây là anh đại của tao.]

Câu thứ hai: [Tao tự nguyện.]

Cả nhóm im lặng một lúc.

Sau đó Lưu Tử điên cuồng gửi biểu cảm.

Lưu Tử: [Mẹ kiếp, giải tán nhóm này thôi.]

-

Nửa tháng sau Vân Từ đến bệnh viện cắt chỉ.

Khoảng một tháng sau vết thương gần như đã lành. Đồng thời vụ án của Dương Uy cũng bước vào giai đoạn cuối, vì cố ý dùng dao làm hại người khác nên hình phạt tăng thêm.

Ngày tòa tuyên án, Ngu Oánh và Nghiêm Dược cũng có mặt, tình cảnh khá gượng gạo, Vân Từ không ngờ nơi 'gặp phụ huynh' lại là tòa án.

Ngu Oánh trông khác trước, tóc cắt ngắn, nói chuyện điềm tĩnh: "Cảm ơn mọi người."

Cô nói với Nghiêm Dược: "Hồi cấp ba làm phiền thầy chăm sóc thằng bé rồi, nó luôn nói thầy là một giáo viên rất tốt."

Nghiêm Dược đẩy kính, hiếm khi hơi lúng túng.

Hai người đứng nói vài câu xã giao.

Trước khi đi Ngu Oánh quay sang Vân Từ nói: "Hồi đó thằng nhóc hay nhắc đến cháu."

Vân Từ: "?"

Hồi đó.

Cấp ba hả. Cậu nghĩ.

Lúc đó không thể nói là crush được, chắc câu trả lời là 'kẻ thù không đội trời chung'.

Ngu Oánh nói: "... Thằng bé nói cháu là một người bạn rất tốt."

Một người bạn. Rất tốt.

Vân Từ ngơ ngác.

Như xuyên qua thời gian, cậu nhìn thấy Ngu Tầm của thời cấp ba, vẫn mặc đồng phục, bề ngoài thì không ngừng đối đầu với cậu trong trường, nhưng về nhà, trước mặt Ngu Oánh lại nói: "Là một người bạn rất tốt."

...

Trên đường về, Ngu Tầm thấy cậu im lặng mãi: "Nghĩ gì vậy?"

Vân Từ: "Đang nghĩ hồi cấp ba hình như em chưa từng nói tốt về anh."

Ngu Tầm: "Bình thường mà."

Hắn lại hỏi, "Thế em đã nói những gì?"

Vân Từ buột miệng: "Đồ ngu, đần độn, cái đồ thần kinh."

Cậu nghĩ Ngu Tầm ít nhiều sẽ để bụng, dù sao mấy từ này chẳng tốt đẹp gì.

Nhưng Ngu Tầm chỉ thản nhiên hỏi: "Nói với ai?"

Vân Từ: "Lý Ngôn thì phải."

Ngu Tầm: "Tần suất cao không?"

Vân Từ nghĩ một lúc: "Một ngày vài lần."

Ngu Tầm ngạc nhiên, giọng điệu hơi cao lên, có vẻ hài lòng: "Ồ, từ hồi đó em đã nhắc đến anh nhiều thế rồi."

"......"

Vân Từ tự nhủ, người này giờ là bạn trai mình, không thể mắng cậu ấy là đồ thần kinh nữa.

Buổi tối hai người về đến phòng trọ.

Trước khi ngủ, vì Cá Măm Măm chạy nhảy trên giường làm cả hai đều không ngủ được.

Đêm càng khuya, nhiệt độ trên người hai người cũng dần dần tăng lên.

Tối đó Ngu Tầm không hôn nơi nào khác, mà cúi xuống liên tục hôn vào lòng bàn tay có sẹo của cậu.

Hôn một cái.

Lại một cái.

...

Sau vô số lần.

Hắn bỗng nói: "Lần trước nói sai rồi, thật ra còn một thứ có thể trói buộc anh."

"Là em."

Chỉ là người này chưa bao giờ nghĩ đến việc trói buộc hắn.

Cậu ấy hy vọng hắn như một cơn gió, tự do hơn bất cứ ai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.