Giấu Đi

Chương 88: 88: Thăm Dò Thất Bại




Lâm Hòa Tây gật đầu, cùng anh đi vào trong thang máy.

Du Trùng dời mắt đi, không nói thêm gì nữa.

Phương Thanh Ninh đứng cạnh Du Trùng nhìn thấy rõ ràng thứ mà Lâm Hòa Tây vừa nhặt lên là đồng hồ, nhưng lại lấy ra thẻ phòng từ trong túi.

Cô không chắc lúc Du Trùng đến gần có nhìn rõ không, dẫu vậy cô cũng không muốn xen vào chuyện của hai người trước mặt, bèn im lặng không nói gì hết.

Lâm Hòa Tây đưa cô đến bên xe, Du Trùng vẫn luôn theo sau cậu.

Chờ khi chiếc xe đón Phương Thanh Ninh đi rồi, Lâm Hòa Tây quay sang nhìn Du Trùng, cảm xúc ngổn ngang khiến cậu không biết phải nói đề tài gì.

Du Trùng chủ động lên tiếng giải quyết phiền não của cậu:

~ Cậu vẫn còn ở khách sạn ban đầu hả?

Lâm Hòa Tây hơi bất ngờ, xem ra trong khoảng thời gian ngắn đối phương sẽ không nhắc tới chuyện quá khứ.

Cậu khẽ gật đầu theo chủ đề Du Trùng khơi ra.

Du Trùng nói tiếp:

~ Tôi bảo trợ lý lái xe qua đây đưa cậu về phòng thay quần.

Lâm Hòa Tây định nói không cần, phơi nắng một lát là khô ngay, song Du Trùng đã lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho trợ lý rồi.

Cậu chỉ đành nuốt những lời vừa đến bên miệng xuống, cúi đầu nhấc ống quần vẫn còn ướt nước của mình.

Trợ lý lái xe đến, dừng lại trên vạch đỗ tạm thời ven đường sau đó bước xuống xe, nhường ghế lái cho Du Trùng.

Du Trùng đi vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái, trước khi lên xe thấy Lâm Hòa Tây vẫn đứng đó không đi, anh nhìn cậu qua chiếc xe rồi nói:

~ Còn chuyện gì nữa không?

Quả thực Lâm Hòa Tây vẫn còn một chuyện.

Cậu do dự giữa ghế phụ và ghế sau, cuối cùng hỏi thẳng luôn:

~ Tôi ngồi ở đâu được?

Dựa vào chuyện Du Trùng chủ động đưa ra yêu cầu đưa cậu về, cậu không cho rằng anh sẽ keo kiệt đến mức không thể cho bạn trai cũ ngồi vào ghế phụ.

Cậu chỉ không muốn ngửi mùi nước hoa cho nữ ở ghế phụ thôi, tự dưng lại thêm phiền não cho mình.

Du Trùng trả lời thẳng thừng:

~ Cậu định coi tôi là tài xế đấy à?

Lâm Hòa Tây không nói gì, mở cửa ghế phụ ngồi vào trong.

Bất ngờ khi trong xe rất sạch sẽ không có bất cứ mùi nước hoa nào.

Lâm Hòa Tây lặng lẽ thở phào một hơi rồi hỏi anh:

~ Có khăn giấy sạch không?

Du Trùng không quay đầu nhìn cậu, chỉ thờ ơ hỏi ngược lại:

~ Cậu không biết hộp giấy để ở đâu à?

Lâm Hòa Tây vô thức ngước mắt nhìn anh, một lát sau, cậu bình tĩnh trả lời:

~ Cậu đổi xe làm sao tôi biết được.

Đèn giao thông ở giao lộ phía trước nhảy sang màu đỏ, Du Trùng phanh xe, nói với cậu:

~ Cậu có thể tự mình kiểm chứng.

Nghe vậy, Lâm Hòa Tây sững người, trực giác mách bảo trong lời này còn ẩn chứa hàm ý gì khác, dẫu vậy cuối cùng cậu vẫn không hỏi gì, chỉ vươn tay kéo ngăn kéo trước xe, rút ra mấy tờ giấy thấm nước trên

quần.

Nhân viên công tác ở khách sạn nhận ra biển số xe, Du Trùng đi thẳng vào hầm đỗ xe của khách sạn.

Chiếc xe dừng lại hoàn toàn, Lâm Hòa Tây mới tháo đai an toàn bước xuống.

Trước khi quay người đóng cửa xe còn nói cảm ơn với Du Trùng, nhưng chỉ thấy Du Trùng cũng mở cửa xe bước ra ngoài.

Nhận thấy Lâm Hòa Tây nhìn mình, sắc mặt Du Trùng chẳng hề thay đổi:

~ Tôi có hẹn với khách hàng.

Lâm Hòa Tây gật đầu, cùng anh đi vào trong thang máy.

Bây giờ cậu đã có thể chắc chắn, cuộc đối thoại trên xe giữa cậu và Du Trùng rõ ràng do cậu nghĩ nhiều.

Chuyện Du Trùng lái xe đưa cậu về cũng chỉ do anh tiện đường mà thôi.

Ra khỏi thang máy, mỗi người đi một ngả.

Lâm Hòa Tây vừa mới đi được mấy bước, chợt nhớ tới những lời mà Phương Thanh Ninh nói với cậu trong nhà ăn, không nhịn được dừng bước, quay đầu nhìn.

Hành lang phía sau lưng cậu đã trống không, Du Trùng chẳng hè lưu luyến, rẽ luôn vào một con đường khác phía cuối hành lang

Lâm Hòa Tây nhìn chằm chằm hành lang không dài phía sau mấy giây, bấy giờ cậu mới định thần lại và đi về phía phòng mình.

Chừng mười phút sau, có người gõ vang cửa phòng Lâm Hòa Tây.

Vị khách nước ngoài của Du Trùng đến tìm cậu, anh ta mặc bộ đồ thể thao rộng rãi, nhiệt tình mời cậu đi đánh tennis ở sân tennis trong khách sạn.

Lâm Hòa Tây hỏi:

~ Chỉ hai chúng ta thôi à?

Micheal nói:

~ Còn cả cậu Du nữa, nghe nói cậu Du đến khách sạn có việc, tôi đã tình cờ gặp cậu ấy ở thang máy?

~ Tình cờ? - Lâm Hòa Tây lặp lại từ đó bằng tiếng Anh, nghỉ ngờ thính lực của mình có vấn đề.

Micheal khẳng định là tình cờ gặp.

Lâm Hòa Tây ngạc nhiên rũ mi, hoảng hốt nhìn tấm thảm trải trên hành lang.

Lẽ nào không phải Du Trùng thuận đường lái xe đưa cậu về, tới tìm Micheal chỉ là lý do anh bịa đại ra?

Mặc dù không biết tại sao Du Trùng lừa mình nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho tâm trạng Lâm Hòa Tây thoáng cái tốt hơn.

Cậu ngẩng đầu lên, cười híp mắt nhìn Micheal:

~ Phiền anh đợi tôi hai phút, tôi thay quần áo đã.

Cậu không mang quần thể thao thích hợp vận động đánh tennis, đang định mặc luôn quần bò ra ngoài thì Micheal kéo cậu về phòng mình ở, tìm cho cậu mượn một bộ đồ thể thao sạch sẽ.

Lâm Hòa Tây cũng không lãng phí thời gian từ chối, thay quần áo xong bèn theo Michael xuống dưới.

Sân tennis của khách sạn xây dựng trong phòng, vừa hay vào giờ này không có những khách khác sử dụng, Du Trùng đã thay quần áo xong, ngồi ở ngoài sân đợi bọn họ.

Lâm Hòa Tây và Michael đến gần, Du Trùng mới phát hiện ra trang phục thể thao của hai người rất giống nhau.

Người ngoài nhìn vào giống như đồ đôi cùng một kiểu dáng chỉ khác mỗi màu.

Mặc dù tuổi tác của Micheal lớn hơn bọn họ nhiều, nhưng cũng có thể coi là tráng niên khỏe mạnh, trước đây cũng đã từng có bạn trai nhỏ tuổi hơn cả Du Trùng.

Sắc mặt Du Trùng không mấy dễ nhìn, anh đứng dậy hỏi Lâm Hòa Tây bằng tiếng Trung:

~ Cậu mặc đồ của anh ta à?

Lâm Hòa Tây nói:

~ Tôi không mang đồ thể thao về nước.

Du Trùng áp chế cảm giác không vui, nói thẳng với cậu:

~ Cậu đổi với tôi.

Lâm Hòa Tây cúi đầu nhìn chiếc quần thể thao mình đang mặc.

Michael và Du Trùng cao cũng gần bằng nhau, size quần cũng không khác Du Trùng là bao, Lâm Hòa Tây thì hơi thấp hơn một chút.

Mặc dù quần hơi dài nhưng cũng không dài đến mức cản trở vận động, Lâm Hòa Tây vô thức lắc đầu:

~ Tôi có thể mặc.

Du Trùng nói:

~ Tôi không nói chuyện này.

Bấy giờ mới phát hiện ra không phải anh đang quan tâm đến mình, mặt Lâm Hòa Tây thoáng ngây ra, cậu thờ ơ hỏi:

~ Vậy tại Sao...

Du Trùng bình tĩnh ngắt lời

~ Bộ của tôi hơi nhỏ, tôi và Michael cao xấp xỉ nhau, cậu đổi với tôi đi.

Lâm Hòa Tây ngây người, nhìn anh từ trên xuống dưới, không phát hiện ra bộ quần áo Du Trùng đang mặc trên người có chỗ nào không phù hợp.

Suy nghĩ ấy biến thành cảm giác trực quan hơn sau khi Lâm Hòa Tây mặc lên bộ quần áo của Du Trùng.

Trên quần áo vẫn còn sót lại hơi ấm thuộc về riêng Du Trùng, Lâm Hòa Tây đứng trong phòng thay đồ, không nhịn được vươn tay ôm chính mình để níu kéo chút ấm áp ấy.

Cho tới khi tiếng gõ cửa vang lên, cùng với giọng thúc giục của Du Trùng truyền tới qua cánh cửa.

Bấy giờ Lâm Hòa Tây mới hoàn hồn, mở cửa đi ra ngoài.

Bọn họ chỉ có ba người, bèn gọi một người tới chơi cùng.

Thể lực của Lâm Hòa Tây và Michael đều không tốt bằng Du Trùng, chỉ sau bổn mươi phút đã rút khỏi sân, ngồi ngoài khu nghỉ ngơi uống đồ uống lạnh mà nhân viên công tác mang đến.

Không có người khác bên cạnh, ánh mắt Michael nhìn cậu trở nên nóng bỏng như hôm ở trong thang máy.

Ban đầu đối phương chỉ hỏi thăm công vi

và quê quán của cậu.

Khi Michael tò mò tại sao cậu phải ở khách sạn mà không về nhà, Lâm Hòa Tây cũng không để bụng lắm, nói sự thật cho anh ta nghe.

Tiếp theo đối phương hỏi đến xu hướng tính dục của Lâm Hòa Tây, cậu mới dần phát hiện ra dường như người trước mặt có ý gì đó với mình.

Lúc còn học ở nước ngoài, không ít lần cậu gặp người nước ngoài ngỏ lời yêu trắng trợn thế này.

Từ đầu tới cuối cậu đều không định giấu giếm xu hướng tính dục của mình, bây giờ cũng vậy.

Lâm Hòa Tây nói:

~ Tôi không thích nữ giới.

Dường như nhận được đáp án hài lòng, Michael cười tươi hơn:

~ Nếu muốn yêu thì cậu có thể chấp nhận khoảng cách tuổi tác là bao nhiêu?

Lâm Hòa Tây ngước mắt nhìn Du Trùng đang chèn ép đối thủ trên sân, sau đó dời mắt về, trả lời qua loa không tập trung:

~ Tâm một tuổi đổ lại.

Nghe vậy, Michael nhún vai bật cười, đề nghị cậu:

~ Có lẽ cậu nên nếm thử thứ gì đó mới lạ.

Lâm Hòa Tây lắc đầu, muốn cảm ơn với đối phương sau đó nói rõ ràng với anh ta mình không muốn nếm thử cái mới lạ.

Nhận ra ý từ chối trên mặt cậu, Michael kịp thời đổi đề tài:

~ Chúng ta nói chuyện khác nhé.

Lâm Hòa Tây đã không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện với anh ta, cậu cầm chiếc cốc thủy tỉnh trống không lên, cái cớ nghĩ sẵn đã tới bên miệng nhưng Micheal lại đi trước một bước, cướp đi cơ hội kết thúc đề

tài của cậu.

Michael ngước mắt nhìn Lâm Hòa Tây đã đứng dậy, hỏi thẳng:

~ Cậu đã có bạn trai chưa?

Lâm Hòa Tây còn chưa kịp trả lời, đã có người bên cạnh ôm lấy vai cậu.

Du Trùng ấn cậu ngồi vào chỗ, ôm vai cậu nhìn về phía người ngồi đối diện bàn, dùng giọng Anh trầm thấp trả lời:

~ Cậu ấy có bạn trai rồi.

Ánh mắt Michael nhìn lướt qua gương mặt hai người.

Một lát sau, anh ta tỏ ra đã hiểu, đứng dậy nhìn với vẻ mặt xin lỗi.

Trước khi xoay người rời khỏi anh ta còn tiếc nuối:

~ Tôi đã mạo muội rồi.

Michael đi rồi, Du Trùng buông cánh tay khoác vai cậu ra.

Nhạy bén phát hiện ra sự thực Du Trùng đang không vui từ giọng nói của anh, đồng thời liên tưởng tới việc Du Trùng nói dối, trái tim Lâm Hòa Tây khẽ siết chặt.

Cậu chợt nảy ra suy nghĩ muốn thăm dò anh.

Tiếp đó quả thực cậu đã làm vậy.

Cậu vẫn ngồi yên trên ghế, chỉ chậm rãi ngước mắt lên nhìn Du Trùng với ánh mắt tràn đầy ẩn ý:

~ Cảm ơn cậu đã giải vây cho tôi.

Du Trùng không trả lời khiến cậu rất bất ngờ.

Cũng có thể dễ dàng nhận thấy, tâm trạng của đối phương cũng không tốt lên kể cả khi Micheal đi rồi.

Sau giây phút ngây người ngắn ngủi, trái tim thoáng rung động nhanh chóng lặng dần xuống, Lâm Hòa Tây càng trở nên hoang mang hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.