Giáo Thảo Lạnh Lùng Vì Tôi Mà Ghen Rồi

Chương 14




20.

Tôi nhìn về phía đầu hẻm, ở đó đã không còn ai nữa.

Giọng điệu của Giang Bạc Tự hơi cứng nhắc: “Đi thôi, tôi đưa cậu đến bệnh viện.”

Tôi rụt tay về, lui lại một bước, nhưng vì chân đau nên suýt thì ngã, vội tựa người vào tường.

“Sao cậu lại ở đây thế?” Tôi xấu hổ cười cười.

Mặt bị rách mấy chỗ, chỉ cười lên chút đã thấy đau rồi, tôi hít sâu một hơi, không dám sờ, không muốn để Giang Bạc Tự phát hiện ra.

“Đi ngang qua.”

“Trùng hợp vậy cơ à?”

“Ừm.”

Giang Bạc Tự nhìn tôi chằm chằm, trong mắt như có ngàn lời muốn nói, im lặng một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nhịn nổi mà chất vấn: “Sao cậu lại theo đuổi một tên côn đồ như vậy chứ?”

“Hả?”

Tôi ngẩn người, đối diện với ánh mắt cậu ta.

À, đúng rồi ha, tin đồn trong trường là vậy mà.

Nhưng mà, không phải cậu ta chê tôi phiền ư? Tôi theo đuổi ai thì liên quan gì đến cậu ta cơ chứ.

Đến tận thời khắc này tôi mới nhận ra, hóa ra thật lòng tôi rất để tâm chuyện Giang Bạc Tự chê tôi phiền phức.

Tôi rũ mắt, giận dỗi nói: “Muốn hẹn hò chứ sao, không liên quan gì đến cậu hết.”

“Muốn hẹn hò?”

Giang Bạc Tự giận quá hóa cười: “Cậu cứ nghĩ vậy à? Cho dù bị cậu ta đánh đến mức mặt mũi bầm dập cũng chẳng sao hết?”

Nói thế thì cũng oan cho người ta quá.

“Không có mà, không phải ngày nào tôi cũng bị đánh thành thế này đâu, vừa nãy là do cậu ta không cẩn thận thôi, con người cậu ta thật ra không xấu bụng lắm đâu….”

“Cậu ta mà không xấu bụng à?”

“Cậu đừng có trông mặt mà bắt hình dong!”

“Đủ rồi!”

Giang Bạc Tự siết chặt lấy vai tôi rồi ấn tôi lên tường, vành mắt ửng đỏ: “Hạ Kim Triều, sao cậu lại trở thành thế này chứ?”

Tôi chưa từng thấy qua bộ dạng này của Giang Bạc Tự nên hơi sửng sốt.

Cậu ta nhìn tôi chằm chằm, nghiến răng: “Đừng tự mình chịu ch theo đuổi tên côn đồ kia nữa, không phải cậu nói muốn hẹn hò à? Tôi hẹn hò với cậu, có được không?”

Trong con hẻm nhỏ yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Tôi dường như có thể nghe thấy tiếng đập của hai trái tim quyện vào nhau.

Giang Bạc Tự cách tôi rất gần, gần đến mức tựa như đang hôn nhau.

Mà ánh mắt cậu ta cũng chậm rãi dời xuống môi tôi.

Tôi ngơ ngác nhìn Giang Bạc Tự, tim đập như sấm.

Phía ngoài hẻm bỗng truyền đến tiếng của bảo vệ: “Ai đang ở đó vậy?”

Hai người chúng tôi đều giật mình, vội vàng tách ra.

Ánh mắt Giang Bạc Tự trốn tránh: “Thật sự xin lỗi, vừa rồi tôi.… cũng không biết mình bị sao nữa.”

“Không sao, không sao hết á, thật ra hồi nãy tôi chẳng nghe rõ cậu nói gì hết trơn. À đúng rồi, tôi còn phải về nhà nữa.”

Tôi vội nói nhanh cho xong rồi khập khiễng chạy ra ngoài.

Giang Bạc Tự im lặng nhìn tôi đi xa dần, một lúc lâu sau mới chậm rãi đi ra khỏi con hẻm nhỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.