Giáo Sư Từ Nhớ Mãi Không Quên

Chương 53




Edit: Gà

Tin tức về Triệu Thính Khê trên hot search giảm hạng, đến sáng hôm sau thì biến mất khỏi bảng hot search.

Tối hôm qua Từ Thanh Xuyên chăm mẹ ở bệnh viện, sáng nay Từ Thư Quân ăn sáng xong bèn vội đến đấy. Triệu Thính Khê cố tình dậy thật sớm, dựa theo công thức nấu ăn nấu một nồi nhân sâm hầm, nhờ ông mang đến bệnh viện.

Cô chống cằm ngồi ngẩn người trong phòng ăn, lạ thật, hình như mấy cái tin trên hot search hôm qua đều liên quan đến người quen nhỉ!

Trên mạng vẫn sôi nổi, người yêu thích thiên văn hay tin đại học C dự giải Nobel thì vô cùng vui mừng, bắt đầu giới thiệu các kiến thức thiên văn cơ bản khắp internet.

Hot search về Phúc Tuấn Hi được cho là “Tin hài hước nhất năm”, mọi người nhắn lại dưới Weibo của anh ta: Hãy trở thành minh tinh, để chó săn không với tới ấy? 

Độ hot cao nhất thuộc về người trong lòng của Đới Phi. Fan điểm qua từng người tình nghi, Triệu Thính Khê cũng suy đoán, vô cùng hóng hớt.

Lúc Từ Thanh Xuyên về cô còn bận suy đoán, không nghe được âm thanh mở cửa của anh. Từ Thanh Xuyên đi đến cạnh bàn, anh quơ tay trước mặt cô, Triệu Thính Khê “Á” một tiếng rồi nhảy khỏi ghế, hai mắt sáng lên, “Anh về rồi sao?”

Anh khẽ hôn lên môi cô, hỏi: “Em suy nghĩ gì đó?”

“Đới Phi nói cô ấy có người mình thích, em đang đoán là ai.” Giọng điệu Triệu Thính Khê vui vẻ, “Chăm bệnh mệt lắm không? Em mở nước tắm giúp anh nhé.”

Từ Thanh Xuyên kéo cô lại, “Anh có tin tốt muốn nói với em.”

“Tin tốt gì ạ?” Cô nghĩ ngợi, chợt mở to hai mắt: “Dì chịu tha thứ cho thầy Từ rồi sao?”

Từ Thanh Xuyên gật đầu một cái, “Mẹ anh còn bảo anh dẫn em đi viếng mộ ông ngoại.” Anh xoa đầu cô hỏi: “Em biết vì sao không?”

“Thật không thật không?” Hai mắt Triệu Thính Khê lóe lên tia vui sướng, “Dì cũng chấp nhận em có đúng không?”

Từ Thanh Xuyên nhíu mày nhìn cô, “Còn gọi dì?”

Mặt cô đỏ lên, xoay người chạy đi mất.

Từ Thanh Xuyên im lặng cười.

Triệu Thính Khê gọi điện cho Đới Phi.

Cô chưa kịp lên tiếng thì Đới Phi đã nói trước: “Đừng hỏi người tôi thích là ai!”

Triệu Thính Khê rất tò mò: “…Rốt cuộc là ai vậy?”

Đới Phi: “Không có việc gì tôi cúp máy đấy?”

“Có chứ có chứ.” Triệu Thính Khê vội ngăn cô ấy lại, “À thì Phi Phi này, cô còn nhớ sản phẩm công ty của cô được Tưởng Nhàn đặt trước cho mẹ của Tiêu tổng không?”

Đới Phi ừm một tiếng, “Sao vậy?”

Triệu Thính Khê hơi khó mở lời, “Mẹ của Tiêu tổng cũng là mẹ của thầy Từ, nên…ha ha ha…”

Đới Phi suy tư một lúc mới móc nối mối quan hệ này, cô ây vỗ đầu nói: “Đã rõ, sau này có mẫu mới tôi sẽ giữ lại cho bà Tiêu, cô yên tâm nha. Tôi không thể nào thích nổi Tưởng Nhàn, giờ giao cho cô quá ngon.”

Triệu Thính Khê vô cùng biết ơn, “Phi Phi là tốt nhất, sau này tôi sẽ không hỏi người cô thích là ai đâu.”

Đới Phi: “…”

Cũng đâu cần như thế.

Triệu Thính Khê vừa mới cúp máy thì Thang Nghê gọi điện đến. Chuyện hot search đã qua, cô không mấy để tâm nữa. Nhưng giong Thang Nghê rất gấp, “Tiểu Khê, mau đến công ty, nhanh.”

Triệu Thính Khê bị giọng điệu của anh ta dọa, ngồi ngay ngắn hỏi: “Anh Thang, có chuyện hả?”

“Đến thì biết, em tự đến, nhanh đó.” Nói xong Thang Nghê cúp máy.

Từ Thanh Xuyên thấy vẻ mặt khẩn trương của cô thì hỏi: “Sao vậy em?”

Triệu Thính Khê thầm bất an, cô cố gắng để bản thân bình tĩnh, gượng cười: “Không sao đâu ạ, anh Thang bảo em đến công ty chút thôi.”

Cô gọi xe đến công ty, vừa vào phòng thì thấy một bóng dáng mảnh khảnh được bao bọc bởi chiếc váy dài.

“Mẹ?” Triệu Thính Khê kinh ngạc gọi.

An Tâm xoay người lại, gương mặt như ngâm qua băng giá. Thang Nghê im lặng đứng một bên, nháy mắt ra hiệu với Triệu Thính Khê.

“Con ở đâu đến?” An Tâm lạnh giọng hỏi.

Triệu Thính Khê thở dài một hơi, cô chưa kịp trả lời thì An Tâm hỏi tiếp: “Tin trên hot searh là sao?”

“Hình là thật ạ.”

Không cần giấu giếm, Triệu Thính Khê nói sự thật.

An Tâm nhíu mày, sắp không kìm nổi cơn giận, “Tên đàn ông đó là ai?”

“Anh ấy là người của con.” Triệu Thính Khê nhắm mắt nói: “Mẹ, bọn con đã kết hôn, anh ấy là chồng con.”

“Con điên rồi sao!” An Tâm không nhịn nổi bùng nổ lên, nghiêm nghị trách mắng: “Tiểu Khê, con có biết việc kết hôn có ý nghĩa gì với một nữ nghệ sĩ không?”

Triệu Thính Khê đối mặt với bà, “Con mặc kệ kết hôn có ý nghĩa như nào với một nghệ sĩ nữ, con chỉ biết con gặp được người mình thích, anh ấy cũng thích con, chúng con muốn được ở bên nhau.”

An Tâm vuốt ngực, cố bình tĩnh, bà nhịn cơn giận nói: “Tiểu Khê, mẹ ở trong giới này bao nhiêu năm rồi, kinh nghiệm của mẹ không hề sai. Bây giờ con còn trẻ, dễ bị tình cảm làm mụ mị. Hiện tại không nhân cơ hội để leo cao hơn, đợi vài năm nữa thì hối hận đã muộn.”

“Mẹ, bao nhiêu năm nay con vẫn luôn cố gắng tiến bộ hơn. Lúc mẹ bị thương, chú chỉ ở nhà chuyên tâm sáng tác, là ai đã ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình? Mẹ chỉ quan tâm con nổi tiếng bao nhiêu, mẹ chưa từng hỏi con có mệt không?” Thanh âm Triệu Thính Khê dần nghẹn ngào.

An Tâm tức giận, “Mẹ không quan tâm đến con? Mẹ không quan tâm con mà còn dồn hết tài nguyên trong công ty để con lấy được vị trí ảnh hậu hả?”

Triệu Thính Khê thấy không có cách nào thuyết phục mẹ mình, hai người vĩnh viễn nói không đến hồi kết, cô dứt khoát buông bỏ.

Thang Nghê nhìn hai người giương cung bạt kiếm nên nhanh chóng giảng hòa: “Được rồi được rồi, hai mẹ con lâu rồi không gặp sao không thể nói chuyện bình tĩnh hơn, à tôi đã đặt một phòng ăn, chúng ta đi ăn rồi từ từ nói.”

An Tâm nhìn anh ta một cái, nói: “Thang Nghê, cậu là đối tác tốt nhất của tôi, là bạn tốt của tôi, tôi chỉ yên tâm khi giao Tiểu Khê cho cậu dẫn dắt. Nhưng cậu nhìn xem bây giờ nó thành gì rồi, nó tự hủy đi tương lai của nó, cậu thật sự khiến tôi quá thất vọng với vai trò người quản lý!”

Thang Nghê á khẩu không trả lời được.

Triệu Thính Khê bước lên chắn trước mặt Thang Nghê, “Chuyện của con không liên quan đến anh Thang, anh ấy vừa mới biết thôi. Anh ấy còn dẫn dắt nhiều nghệ sĩ khác cho mẹ, làm gì có thời gian theo dõi con từng giây từng phút! Mẹ tức giận thì cứ mắng con là được.”

An Tâm không quan tâm lời cô nói: “Tiểu Khê, mẹ không phải đang giận cá chém thớt, mẹ thật sự vì sự nghiệp của con. Thừa dịp bây giờ chưa bị tung ra, con và người đó âm thầm làm thủ tục ly hôn ngay, như vậy sự nghiệp của con mới không chịu ảnh hưởng lớn.”

“Ly hôn?” Triệu Thính Khê giận đến mức bật cười, “Tại sao mẹ có thể dễ dàng nói ra hai từ đó như vậy? Có phải năm đó kết hôn với bố cũng ảnh hưởng đến sự nghiệp của mẹ không? Còn con nữa, mẹ hoàn toàn không muốn có con đúng không?”

Cô chưa nói hết lời đã bị An Tâm tát lên mặt một cái. Triệu Thính Khê khó tin nhìn bà, trong mắt đầy nước mắt.

Thang Nghê bị dọa, vội xem mặt Triệu Thính Khê. Sức lực không mạnh nhưng khuôn mặt trắng nõn đã ửng đỏ. Triệu Thính Khê hung hăng nhìn An Tâm, tránh khỏi tay của anh ấy rồi chạy ra ngoài.

Thang Nghê thở dài, “An Tâm ơi, có thế nào cũng không nên đánh em nó, Tiểu Khê không còn là con nít nữa.”

An Tâm nản chí ngồi xuống sofa, dùng hai tay che mặt, lẩm bẩm nói: “Thang Nghê cậu có hiểu tôi không? Vài năm gần đây sự nghiệp của Tiểu Khê quá thuận lợi, con bé không biết một khi tin tức kết hôn bị tuôn ra ngoài thì có biết bao nhiêu fan biến thành antifan, đến lúc đó những lời chỉ trích nặng nề kéo đến ầm ầm sẽ khiến con bé sẽ không tiếp nhận nổi, tôi là mẹ nó, tôi không mong muốn con gái mình bị tổn thương.”

Triệu Thính Khê quay về nhà lấy khăn ấm đắp lên mặt, Từ Thanh Xuyên về nhà phát hiện hai mắt của cô hơi sưng, ôm cô ngắm một lúc mới hỏi: “Em khóc?”

Cô kéo tay anh ra cười nói: “Đúng đó, chiều nay xem phim cảm động khóc ghê lắm!”

Từ Thanh Xuyên bán tín bán nghi nhìn cô lúc lâu, nhưng không thấy điều gì khác thường.

Triệu Thính Khê kéo anh ngồi xuống sofa nói: “Vài ngày nữa chúng ta đi thăm chú dì nhé, em có chuẩn bị quà cho dì, chắc chắn bà sẽ thích lắm.”

Từ Thanh Xuyên thoáng ôm cô vào lòng: “Quà gì hả?”

Cô cười cong mắt, “Đến lúc đó anh sẽ biết.”

An Tâm hủy hết lịch trình của Triệu Thính Khê, cô không làm việc nên ở nhà vài ngày. Bà gọi đến cô cũng không nghe máy.

Hai mẹ con liên tục giằng co.

Hôm nay Triệu Thính Khê định mua quà để cảm ơn Đới Phi, cô vừa ra khỏi khu nhà thì thấy An Tâm bước xuống từ một chiếc xe thương vụ.

Khuôn mặt vui vẻ hạnh phúc của Triệu Thính Khê lập tức lạnh xuống.

An Tâm tùy tiện quan sát khu nhà, rồi vẫy tay với cô, “Tiểu Khê, mẹ có chuyện muốn nói với con.”

Triệu Thính Khê bước lên xe, lạnh giọng hỏi: “Mẹ tìm con có việc gì không?”

“Tiểu Khê, mẹ muốn xin lỗi con, hôm đó đánh con là mẹ sai, con đừng giận nữa nhé?”

Triệu Thính Khê thấy An Tâm thành tâm như vậy thì không so đo nữa, “Con không giận, hôm đó con cũng quá kích động nên nói không kịp nghĩ.”

“Không giận thì tốt.” An Tâm cười cười, “Tiểu Khê, con đã suy nghĩ đề nghị của mẹ chưa? Nếu con đồng ý đi làm thủ tục, nửa năm sau công ty sẽ không sắp xếp thêm việc gì cho con, con có thể đi du lịch, muốn gì cũng được hết.”

Triệu Thính Khê không ngờ An Tâm vẫn không chịu buông tha suy nghĩ này, cô lạnh lùng ngắt lời bà, “Mẹ à, con không đi du lịch, càng không ly hôn.”

Nụ cười trên môi An Tâm tắt ngúm, “Con đã quyết định?”

Triệu Thính Khê gật đầu.

An Tâm quay đầu nhìn hai người đàn ông mặc đồ đen ngồi sau xe dặn dò: “Mang Tiểu Khê về nhà nghỉ ngơi, không có chuyện gì không cho nó ra ngoài.”

Triệu Thính Khê trừng mắt, “Mẹ có ý gì? Mẹ muốn giam lỏng con ư?”

An Tâm vẫn giữ khuôn mặt lạnh như cũ, “Tiểu Khê, mẹ không hề muốn giam lỏng con, bây giờ con vẫn chưa nghĩ thông suốt, nên cần đến một nơi thật yên tĩnh để nghĩ lại. Con thông suốt mẹ tự nhiên sẽ thả con ra. Con là con gái của mẹ, cũng là nghệ sĩ của công ty, trên hợp đồng có ghi rõ quy định, nghệ sĩ phải tuân thủ theo lịch trình do công ty sắp xếp, con hiểu chưa?”

“Con không hiểu, mẹ mau thả con xuống xe!” Triệu Thính Khê hét lên với bà.

An Tâm bước xuống khỏi xe, hoàn toàn làm lơ trước sự phản kháng của Triệu Thính Khê. Bà ra hiệu với hai người đàn ông mặc đồ đen, dặn dò tài xế xong thì rời đi luôn.

Hai người đàn ông giữ Triệu Thính Khê khá lịch sự, chỉ cần cô không chống đối thì họ sẽ không động thủ. Sau khi tài xế lái xe đi thì Triệu Thính Khê lén nhắn cho Từ Thanh Xuyên một tin, nói với anh mẹ cô đã về nước, vài ngày tới có thể cô không về nhà.

Từ Thanh Xuyên gọi đến nhưng bị Triệu Thính Khê tắt máy ngang. Một lúc sau anh gửi đến một tin nhắn: Được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.