Giáo Sư Từ Nhớ Mãi Không Quên

Chương 24




Edit: Gà

Tuổi của Nhất Vạn còn nhỏ, vậy tính ra Từ Thanh Xuyên chia tay bạn gái cũ cách đây khoảng 2 năm.

Vừa tò mò vừa không cam tâm, thêm vào đó là nỗi chua xót chợt dâng lên trong lòng.

Tóm lại cô gái đó thế nào mà có thể khiến anh nhớ mãi không quên, còn âm thầm nuôi dưỡng con chó người ta bỏ lại.

Triệu Thính Khê muốn hỏi thêm nhưng hai người cũng không thân thiết đến mức có thể tò mò về chuyện riêng của nhau, huống hồ cô chẳng có tư cách gì.

Trong đầu cô rối bời, tâm trạng như rơi xuống đáy vực.

Lúc Từ Thanh Xuyên đóng tiền xong quay lại thì bác sĩ Tần đã băng bó vết thương cho Triệu Thính Khê xong. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại, anh dịu giọng hỏi: “Cô sao vậy, chân đau lắm hả?”

“Không sao.” Triệu Thính Khê cố cười rồi đứng dậy định rời đi. “Tối nay tôi vẫn còn tiết học nên về trước nhé.”

Từ Thanh Xuyên định cõng cô nhưng bị từ chối, “Không cần đâu, tôi bớt đau nhiều rồi. Vả lại giờ này sinh viên đi ăn nhiều lắm, sẽ gặp người đi đường.”

Từ Thanh Xuyên hiểu rõ nỗi đắn đo của cô nên không khuyên nữa, “Tôi đỡ cô.” Cô không từ chối, hai người chậm rãi đi đến ký túc xá.

“Cảm ơn anh về chuyện hôm nay nhé.” Triệu Thính Khê mỉm cười, “Chút nữa Đới Phi sẽ đón tôi, anh về trước đi.”

Từ Thanh Xuyên nhìn vào mắt cô phán đoán, thấy cô không có vẻ hoạt bát như thường ngày nên hỏi: “Chân còn đau lắm sao? Có cần tôi dẫn cô đến bệnh viện không?”

Giọng nói của anh rất ôn hòa, tràn ngập sự quan tâm. Triệu Thính Khê khó tưởng tượng được khi anh đối xử với bạn gái sẽ dịu dàng nhường nào, càng nghĩ càng đau lòng. Cô mím môi, thấp giọng nói: “Không sao đâu, đã không còn đau nhiều nữa.”

Từ Thanh Xuyên thoáng yên tân, anh đưa thuốc bác sĩ Tần đã kê cho cô, “Nhớ ăn đúng cữ, vài ngày tiếp theo hạn chế vận động mạnh, không khỏe thì gọi tôi lúc nào cũng được nhé.”

Anh ngừng một lúc rồi nói thêm: “Nếu cảm thấy tâm trạng không tốt cũng có thể gọi tôi.” Triệu Thính Khê nhìn lướt qua mặt anh rồi gục đầu xuống khẽ “Vâng” một tiếng.

Đới Phi trông thấy mắt cá chân của Triệu Thính Khê bị băng bó thì hoảng sợ, “Trời ơi, cô…làm sao vậy?”

Triệu Thính Khê vỗ vai cô ấy, “Không sao cả!” Cô thở dài, “Trưa nay khi cô giúp tôi đánh lạc hướng fan cuồng thì có hai người nhanh nhạy phát hiện ra, đuổi theo tôi đến tận tòa nhà làm việc, tôi lo quá nên sơ suất bị trượt chân. Giờ không sao rồi, đã đến phòng y tế khám qua, bác sĩ bảo dưỡng thêm vài ngày sẽ khỏi thôi.”

Hai người vừa về phòng ký túc xá, Triệu Thính Khê leo lên giường ngay, cô ồm ồm nói: “Phi Phi ơi, tiết học tối nay cô xin phép giúp tôi với,” cô chỉ vào túi thuốc, “Tôi có toa thuốc chứng minh.”

Đa phần bệnh nhân đều sẽ trở nên yếu đuối, cả ngày hôm nay Triệu Thính Khê đều rầu rĩ không vui, đến cơm chiều cũng không thèm ăn, nằm lỳ mãi trong chăn, giống bé mèo con bị thương. Tối đến Từ Thanh Xuyên gọi sang, Triệu Thính Khê trả lời lấy lệ vài câu rồi tắt máy.

Trưa hôm sau, Thái Đồng phấn khởi nói: “Trưa nay có trận đấu bóng rổ giữa khoa hóa học và khoa y, toàn mấy anh đẹp trai ngời ngời thôi, mọi người có muốn đi xem không?”

Đới Phi chỉ Triệu Thính Khê rồi chu môi nói: “Tiên nữ hạ phạm bị trẹo chân, chắc không đi đâu.”

Triệu Thính Khê ló đầu ra khỏi chăn, từ từ ngồi dậy vun vai. Nằm nhiều nên cơ thể đau nhức.

Cô nhẹ động đậy chân, cảm nhận đã ổn.

“Trưa nay cùng nhau đi xem nhé, tiên nữ nằm nữa chắc lông dài luôn.” Triệu Thính Khê nói.

Ba người ăn xong thì đến sân bóng, không quên livestream cho Dương Tuyết Hội đang dưỡng bệnh ở bệnh viện xem.

Trận đấu bắt đầu, mười cầu thủ trong sân bóng mặc quần đùi áo ba lỗ, ai nấy đều sục sôi ý chí chiến đấu. Quanh sân đều có sinh viên đứng xem, hô vang khẩu hiệu cố lên.

Triệu Thính Khê nhìn những nam sinh rực rỡ như ánh nắng mặt trời, không nhịn được cảm thán tuổi trẻ tốt ghê.

Đới Phi đứng bên cạnh nhìn cô hỏi: “Tâm trạng tốt lên chưa?”

Triệu Thính Khê hơi buồn nói: “Tâm trạng tôi vốn không tệ lắm, nhưng cái chân sưng to như móng giò heo rất bất tiện, hoàn toàn không phù hợp với thân phận tiên nữ của tôi.”

Đới Phi cười trêu, lẩm bẩm: “Không biết hôm qua người nào đó không thèm ăn cơm chiều, giống như thất tình ấy nhỉ.”

Triệu Thính Khê mím môi nhìn cô ấy.

Đới Phi lập tức đầu hàng, “Tôi tôi tôi, là tôi, tôi không thèm ăn cơm, lại như bị thất tình!”

Triệu Thính Khê cười tươi như hoa.

Một sinh viên khoa y cao ráo đẹp trai ném bóng vào rổ khiến mọi người thét chói tai.

Ánh mắt Triệu Thính Khê nhu hòa hơn, nhìn vào sân cảm thán: “Hâm mộ họ quá!”

Đới Phi nghi hoặc hỏi: “Lúc cô học đại học ít xem đấu bóng lắm hả?”

Triệu Thính Khê tựa như đang cười tự giễu, “Lúc tôi học đại học à…. Hình như chỉ có năm nhất học trong nước thì vui thôi,” cô suy nghĩ thật lâu mới nói tiếp: “Sau đó sang Mỹ…”

Triệu Thính Khê lắc đầu, Đới Phi mong đợi nghe cô kể tiếp.

“Lúc đó tôi nghèo lắm, ngày nào cũng làm thêm như con quay, chắc một ngày ngủ được tầm ba bốn tiếng.” Triệu Thính Khê cười khẽ, ánh mắt dần xa xăm, “Cô không tưởng tượng nổi đâu, đôi khi vì quá đói tôi sẽ chạy vào khu nhà giàu để tranh đồ ăn với lũ mèo hoang.”

Cô lại bĩu môi nói: “Cô biết không, lũ mèo đó tinh ranh lắm, sau này thấy tôi đến sẽ ăn sạch đồ ăn, tôi chỉ biết ôm bụng đói thôi.” Cô nhìn Đới Phi: “Cho nên tôi không có thời gian xem đấu bóng, tâm nguyện lớn nhất khi ấy của tôi là được ăn no ngủ ngon, ngủ đến lúc thiên hoang địa lão.”

Lúc Triệu Thính Khê rời khỏi huyện Vị đã nghĩ rất đơn giản. Người mình thích không thích mình, lòng tự trọng của thiếu nữ bị tổn thương, nếu đến nơi mới chắc có lẽ sẽ buông bỏ được anh. Hơn nữa mẹ cô bị tai nạn ở nước ngoài, cô rất lo lắng, cô phải có trách nhiệm gánh vác.

Đến khi ra nước ngoài rồi mới biết suy nghĩ của cô ngây thơ đến mức nào.

Mẹ của Triệu Thính Khê, An Tâm là một diễn viên nhỏ ở trong nước, sau khi sang Mỹ vẫn xem đây là việc kiếm cơm. Lúc Triệu Thính Khê đến thì An Tâm cần phải chi trả tiền thuốc cao ngất ngưởng. Bạn trai của An Tâm là một biên kịch người Hoa, nghe nói trước đây từng viết được một kịch bản nổi tiếng, đáng tiếc về sau không sáng tác được tác phẩm hay. Nhưng ông ta không muốn từ bỏ, mỗi ngày một lòng sáng tác, không quan tâm thế sự bên ngoài.

Do vậy nên chút tiền dư dành dụm được như trứng chọi đá, họ không thể không dọn đến ở khu dân cư nghèo nàn, mọi chi tiêu trong nhà đều do Triệu Thính Khê gánh vác.

Đới Phi không nói gì, nhìn cô một lúc rồi xoa đầu cô, “Tiểu tiên nữ hạ phàm vất vả rồi.”

Triệu Thính Khê bật cười nghiêng ngả, “Giờ đã ổn hơn rồi, tôi có tiền, đã có thể ăn no, ngủ ngon.”

“Ừm, ổn thì tốt.” Đới Phi nhìn vào sân bóng nói: “Nhưng đã bỏ lỡ một khoảnh khắc chính là bỏ lỡ, chỉ còn lưu lại nỗi tiếc nuối.”

Tiếc nuối sao? Triệu Thính Khê nghĩ ngợi. Thật sự có tiếc nuối. Nhưng có một vài người, một vài chuyện bắt đầu từ lúc ấy đã định rẽ lối ngược nhau, không thể đòi hỏi, chỉ có thể tiến về phía trước.

Trận đấu bóng kết thúc vừa vặn sắp đến giờ học, khoa y thắng trận với số điểm cao hơn đối phương 2 điểm, tiếng vỗ tay khen ngợi vang lên.

Lớp trưởng nhắn trong group chat, hai giờ chiều tập họp ở hội trường, nhà trường tổ chức tọa đàm với một nhà thiên văn.

Triệu Thính Khê phân vân giữa “xin nghỉ ở lại phòng ký túc xá nằm như xác chết” hay “lếch thân xác bệnh tật đến hội trường rồi bị các bạn sinh viên chiêm ngưỡng”, cô quyết định chọn vế sau.

Vừa vào hội trường đã thấy Trì Dịch, Đới Phi và Triệu Thính Khê ngồi ở hàng ghế sau cùng.

“Hai người còn lại đâu rồi?” Triệu Thính Khê hỏi.

Trì Dịch chỉ lên hàng ghế phía trước nói: “Họ ngồi ở đó, hôm nay anh định làm việc nên ngồi ở hàng ghế sau này.”

Đới Phi tò mò nhìn vào máy tính bảng trong tay anh ấy.

Trì Dịch đưa ra nói: “Gần đây anh định đầu tư quay một bộ phim, đã gặp diễn viên rồi, nhưng vẫn còn nhân vật người nước ngoài chưa ổn lắm, anh không quen biết nhiều diễn viên nước ngoài.”

Đới Phi chỉ sang Triệu Thính Khê: “Hỏi tiên nữ này nè, cô ấy từ nước ngoài mới về nước mà nhỉ!”

“Đúng rồi.” Hai mắt Trì Dịch sáng lên.

Triệu Thính Khê cười tươi giơ tay lên: “Em có thể nhé.”

Đới Phi nhìn sơ qua cảm thấy buồn chán nên nói: “Hai người xem nha, tôi tìm hai người kia đây.”

Triệu Thính Khê rất am hiểu về các diễn viên Âu Mỹ, nhân vật nữ trong phim điện ảnh của Trì Dịch đánh đấm rất nhiều, cô đề cử cho anh hai người.

“Amy diễn đánh nhau rất giỏi, em đã từng hợp tác với cô ấy, không hề dùng đến diễn viên đóng thế, xét về tuổi tác thì không quá hợp. Jenny có tuổi tác hợp hơn, kỹ năng diễn xuất khá tốt, dạo gần đây cô ấy vô cùng nổi tiếng, em không chắc cô ấy có muốn tham gia không…” Triệu Thính Khê nghiêm túc phân tích cho Trì Dịch.

Trì Dịch nhíu mày, tính toán hồi lâu: “Em có thể đề cử thêm hai người nữa không, anh sẽ có nhiều sự lựa chọn hơn?”

Triệu Thính Khê cười, “Thầy Trì tham lam quá, những người em đã đề cử cho anh đều là diễn viên xuất sắc đó!” Tuy nói thế cô vẫn đề cử vài người nữa cho anh ấy.

Những sinh viên đứng phía sau thấy Trì Dịch và Triệu Thính Khê ngồi cạnh nhau thì phấn khích trong lòng.

“Tôi chèo thuyền Dịch Khê!”

“Trời ạ, chẳng lẽ hai người đó là thật sao?!”

“Thật không tốt à? Trai tài gái sắc quá hợp!”

“…”

Từ Thanh Xuyên vừa bước vào hội trường đã nghe đám đông bàn tán, nhìn theo họ thì thấy Triệu Thính Khê và Trì Dịch ngồi chụm đầu vào nhau, đang xem gì đó.

“Các em đến nghe tọa đàm hay đến đây làm gì?” Giọng nói lạnh lùng của Từ Thanh Xuyên vang lên.

Những bạn học bị dọa sợ lập tức im lặng, chạy nhanh về chỗ ngồi như một làn khói.

Trì Dịch vẫn đang kề sát vào, Triệu Thính Khê cảm giác chỗ ngồi bên cạnh có người, cô nghiêng đầu xem thì thấy Từ Thanh Xuyên đang nhìn mình chằm chằm.

Triệu Thính Khê: “…”

Cô lễ phép gật đầu chào Từ Thanh Xuyên.

Từ Thanh Xuyên ngồi vào chỗ ngồi cạnh cô hỏi: “Chân cô sao rồi, còn đau nữa không?”

Triệu Thính Khê cười xa cách, “Cảm ơn thầy Từ đã quan tâm, tôi đã khỏe rồi.”

Từ Thanh Xuyên nhíu mày, nhìn lướt qua Trì Dịch và Triệu Thính Khê.

Sao thế nhỉ, chẳng lẽ cô phải giữ khoảng cách khi ngồi cạnh Trì Dịch à?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.