Giáo Sư Hôm Nay Có Phải Học Bổ Túc Không?

Chương 6




Phần 6 (hết): Chương 16+17+18

_______

16.

Tôi không ngờ rằng mình lại nhận được nhiều sự quan tâm như thế này.

“Buổi ký tặng của nhà văn Thỏ vô cơ nổi tiếng”

Nhưng nó cũng làm tôi mệt rã rời.

Lướt xuống dưới là bức ảnh đang hot nhất. Sở Nguyên khoác lên vai tôi, còn tôi thì vẻ mặt đầy ủ rũ. Ôi! Nó làm tôi cảm thấy xấu hổ quá đi mất!

Tôi cầm lấy ipad: “Ahhhh! Khi nhìn từ góc độ này, mặt em thật to, hoàn toàn đối lập với khuôn mặt 360 độ đẹp trai không góc chết của anh!”

Tôi chắc chắn những người đọc bình luận đều không khỏi thèm muốn khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của Sở Nguyên và chỉ đánh giá khuôn mặt tôi ở mức: Tàm tạm

Sở Nguyên vẫn thản nhiên ngồi trước máy tính.

Tôi đưa iPad cho anh ấy: “Anh có biết là anh đang rất nổi tiếng trên mạng không?”

Sở Nguyên liếc nhìn bức ảnh với vẻ mặt thản nhiên: “Sau đó thì sao?”

“Giờ đây, số lượt theo dõi Weibo của anh tăng còn nhanh hơn của em. Mọi người đều đang rất thích anh đó.”

Tôi thở dài, cuối cùng tôi đã thoát khỏi những rắc rối khi được quá nhiều người chú ý ngay khi Sở Nguyên vừa xuất hiện. Sở Nguyên cười nhẹ và kéo tôi vào lòng. Anh vòng tay qua eo tôi, đặt cằm lên vai tôi, hơi thở ấm áp của anh ấy phả ra nhẹ nhàng sau tai.

“Vậy thì em nên cảm thấy hạnh phúc chứ. Họ rất thích tôi, nhưng tôi chỉ thuộc về mình em.”

Tôi cười tủm tỉm và quay lại nhìn anh, một người suốt ngày treo những câu nói lưu manh ở bên miệng. Tôi nhanh chóng hôn lên đôi môi mềm mại xấu tính của anh ấy.

“Giáo sư Sở, sao anh có thể càn rỡ như thế chứ? Cái miệng nhỏ nhắn của anh thật ngọt ngào, anh cho em hôn một cái.” Ánh mắt của Sở Nguyên đột nhiên tối sầm lại, cúi đầu, anh giam cầm tôi trong vòng tay, với khuôn mặt điển trai anh tiến lại gần tôi: “Một cái thì chưa đủ.”

17.

Hợp đồng với công ty điện ảnh và truyền hình đã sớm được ký kết, trong thẻ ngân hàng của tôi có thêm con số không phía sau. Điều này làm tôi cảm thấy hơi choáng váng.

Tô Mai trợn to mắt không tin nổi: ‘Hôm nay cậu nhất định phải đãi bọn tớ. Mình muốn ăn ở nhà hàng đắt tiền nhất ở Tây Đảo!”

“Không có tiến bộ gì cả, một bữa ăn đã mua chuộc được cậu rồi sao?”

Nghiêm Thanh cười nhẹ quay lại nhìn tôi: “Có một nhà hàng cao cấp SPA mới mở ở tầng dưới nhà mình. Cậu có thể đến đó thử.”

Tôi mỉm cười một cách đầu hàng: “Được rồi, được rồi, là tớ không nên giấu diếm các cậu. Chúng ta sẽ đi spa sau khi ăn xong. Các cậu có hài lòng với lịch trình này không hả? Tô tổng? Nghiêm tổng?”

“Cũng không tệ lắm nhỉ.”

Chính vì lớn lên cùng nhau, làm sao họ có thể không đi cùng tôi đây.

Nhưng nhớ lại cách nói chuyện nghiến răng của Nghiêm Thanh ngày hôm đó, tôi vẫn không khỏi cảm thấy áy náy.

“Mà quên mất chưa hỏi, cậu đã nói chuyện với công ty điện ảnh và truyền hình về việc lựa chọn nhân vật nam và nữ chính chưa?”

Tô Mai quay đầu lại nhìn tôi rồi nói thêm: “Đây là bộ phim truyền hình đầu tiên của cậu đó. Nên phải chọn diễn viên thật tốt!”

Tôi nghịch món tráng miệng trên đĩa và nói: “Nữ chính là một tiểu hoa đán đang rất nổi tiếng hiện tại, Phương Phi.”

“Cô ấy rất xinh đẹp, cô có vẻ ngoài ưa nhìn và kỹ năng diễn xuất ổn, nhưng lại có rất nhiều tai tiếng.”

Tôi nhún vai nói tiếp: “Có người nói đó là một vụ bê bối. Nhưng đây là làng giải trí mà, ai biết được những chuyện đó có là thật hay không, miễn là phù hợp với vai diễn thì cứ làm thôi.”

Nghiêm Thanh nhìn tôi, “Còn nam chính thì sao?”

“Nam chính thì tớ vẫn chưa chọn được.”

Thật lòng mà nói, những nam minh tinh dù là nổi tiếng hay không trong làng giải trí hiện này, vẫn chưa có ai khiến tôi cảm thấy phù hợp với vai của Sở Nguyên như vậy.

Vẫn luôn cảm thấy rất thiếu tư vị gì đó.

18.

Chủ biên tập gọi điện cho tôi, báo rằng các vai diễn đã được sắp xếp gần như ổn thỏa cả rồi.

Khi tôi đến công ty điện ảnh, tổng biên tập đã đưa tôi đến gặp chủ tịch công ty, điều này thực sự khiến tôi bất ngờ, ông ta chưa từng xuất hiện trước khi ký hợp đồng với một diễn viên nào cả, vậy mà bây giờ lại đến gặp tôi?

“Cô Niệm, đây là Từ tổng.”

Tôi gật đầu chào và đưa tay ra bắt.

“Từ tổng, tôi chính là Niệm Ương.”

Từ tổng mỉm cười và bắt tay tôi chào hỏi một cách đầy thân thiện.

“Ngưỡng mộ đã lâu rồi, cô Niệm Ương, trước tiên mời ngồi đã.”

“Là như thế này, chúng tôi đã thảo luận rất kỹ về vấn đề này và hầu hết chúng tôi đều cảm thấy nam chính của bộ phim nên là bạn trai của cô - Sở Nguyên, nếu cậu ấy có thể đến thì sẽ tốt hơn.”

Tôi sững sờ một lúc, cố gượng cười hỏi, “Từ tổng, ngài đang đùa tôi sao? Sở Nguyên còn chưa từng học qua lớp diễn xuất mà.”

“Không thành vấn đề.”

Từ tổng lắc đầu cười, “Chúng tôi làm phim vì công chúng. Không có gì nghi ngờ khi tiểu thuyết của cô được đa số người hâm mộ yêu thích, nhưng có một số vấn đề nếu làm phim thì tôi cá là họ sẽ có yêu cầu khá cao đối với các nhân vật chính, đặc biệt là nam chính. Theo bình chọn trực tuyến và thông qua các cuộc thảo luận nội bộ của chúng tôi, tôi nghĩ Sở Nguyên là người phù hợp nhất. Và Phương Phi cũng rất hài lòng với việc Sở Nguyên sẽ đóng vai chính.”

“Nhưng …”

Trong khi tôi đang có chút đắn đo, Từ tổng đã nói thêm: “Về phần vai diễn mà cô đã đề cập, chúng tôi sẽ nhờ người hướng dẫn cho cậu ta nên cô không cần phải lo về điều đó, thay vào đó cô có thể quay về và thuyết phục cậu ấy tham gia.”

Đầu tôi giờ đây nặng trĩu, hai tai cứ ù ù vang vọng lại những lời mà Từ tổng đã nói.

Khi về đến nhà, Sở Nguyên không có đây, tôi mệt mỏi nằm trên sô pha, hai mắt cứ dần khép lại.

Đến khi tôi tỉnh dậy thì cái chăn đã ở trên người tôi từ lúc nào rồi, còn Sở Nguyên thì đang ngồi ở phía bên kia ghế sofa đọc sách.

Thấy tôi tỉnh, anh ấy ngẩng đầu lên nở một nụ cười dịu dàng.

“Gần đây em mệt lắm hả?”

“Ừm, một chút.”

Sở Nguyên đặt sách xuống ngồi bên cạnh tôi, vòng tay qua vai tôi như để an ủi.

“Nếu em mệt quá thì cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, không cần phải vội….”

Tôi nép vào vòng tay anh, “Sở Nguyên, công ty điện ảnh muốn anh đóng vai nam chính trong truyện của em.”

“Tôi biết.”

Anh ấy biết.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ấy, “Anh biết?”

Nắm tay vốn đã buông lỏng của tôi ngay trong phút chốc lại nắm chặt lại.

“Nhưng tôi từ chối rồi.”

Tôi sửng sốt không thôi.

“Tại sao anh lại từ chối?? Thật sự đây có thể là một bước tiến lớn trong tương lai mà, hơn nữa anh còn có thể trở thành bạn diễn với diễn viên nổi tiếng nữa. Hoặc không nếu bộ phim này ăn khách thì anh sẽ trở thành sao nam hạng A đó, anh biết không?!!”

Anh trầm mặc một hồi lâu sau đó nói:

“Tôi biết tất cả, tôi biết những những điều đó có lợi ích to lớn đến nhường nào.”

“Thế tại sao anh lại làm vậy?”

“Vì em.”

Tâm trạng của tôi đặc biệt tốt lên hẳn, nằm trên đùi anh ấy, và ngẫm lại những điều trong quá khứ, “Em bây giờ nghĩ lại thực sự rất hối hận tại sao trước kia lại đưa anh vào cuốn tiểu thuyết của mình như vậy chứ.”

“Tại sao?”

“Cho cả thế giới đều biết mọi điều tốt đẹp của anh để giờ đây lại tự biến mình trở thành kẻ thù chung của tất cả phụ nữ.”

“Vậy thì em viết thêm một phiên ngoại nữa đi, tên là... Nhật ký đời thường của giáo sư Sở?”

Hahahahaha, tôi chưa từng có thể khiến bản thân mình cười to đến vậy bao giờ, anh ấy luôn là người có thể khiến tôi cười chỉ với một câu nói và nó cũng gạt mọi sự lo âu của tôi ngay lập tức.

Một năm sau, tôi ngồi trên ghế sô pha xem bộ phim truyền hình mới được khởi chiếu thành công, nam chính là đại ca lưu lương nổi tiếng Lộc Minh, nhưng lại rất hợp đôi với Phương Phi.

Ngay sau khi ra mắt, bộ phim này vô cùng nổi tiếng, cặp đôi Phương Phi và Lộc Minh ngay lập tức nhảy lên hot search, đứng đầu mọi chủ đề tìm kiếm nóng hổi

Tôi chọc vai của Sở Nguyên hỏi, “Này, anh có thấy hối hận không? Nếu lúc đó anh không từ chối thì chắc có lẽ anh đã nổi tiếng lắm rồi đấy.”

Sở Nguyên ngáp một cái, “Cũng may là anh không diễn, sao một cuốn tiểu thuyết hay như vậy mà nhan sắc của nam chính chỉ như sinh viên năm hai vậy.”

Tôi kìm giọng nói đang suýt bật cười lại, “Đúng vậy, giáo sư Sở của chúng ta ngoài đời còn trông hấp dẫn hơn cơ mà.”

“Vậy em đã viết xong bản thảo cho phần tiếp theo chưa?”

Tôi đã làm ra tội lỗi gì? Bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện thêm một quản gia, khiến tôi mỗi ngày đều thúc giục viết truyện?

“Tàm, tàm tạm rồi…”

“Tàm tạm?” Sở Nguyên quay đầu lại nhìn tôi, ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt nhẹ mái tóc tôi, ánh mắt sắc bén khiến cơ thể tôi hơi run lên.

Đợi đến khi tôi định hình lại được thì anh ấy đã đè tôi xuống ghế sofa.

Đột nhiên anh nở một nụ cười xấu xa trên khuôn mặt.

“Anh làm cái gì đấy…”

“Không phải em bảo là tàm tạm rồi sao? Để anh giúp em tìm thêm cảm hứng.”

Trong khi tôi vẫn đang thắc mắc thì mọi sự bất mãn trong tôi đều bị anh nhanh chóng nuốt chửng đi.

Nếu nói rằng tiểu thuyết đến từ cuộc sống thì định mệnh rằng cuộc đời tôi không thể tách rời khỏi anh ấy rồi....

- Hết -


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.