Truyện được đăng tại AzTruyen.net
Cứ như vậy Đường Tịch được Tô Lam cho ở ké. Nhưng.....
"Nói đi! Sao em lại không về nhà?"
Tô Lam đưa cho cô ly nước rồi ngồi xuống nói
"Nhà tôi ở đây!"
"Hử?"
"Mọi khi kì nghỉ đông đến thì tôi sẽ ở đây, cho nên... có thể nói đây là ngôi nhà thứ hai của tôi"
Đường Tịch nói ngắn gọn, rồi cầm ly nước uống
Tô Lam mỉm cười, ánh mắt tĩnh mịch nhìn cô sau đó giọng nói đều đều cất lên
"Nếu em ở đây thì cũng được, nhưng mà... hình như từ đó đến giờ em chưa gọi tôi một tiếng thầy thì phải? Nào! Ngoan... gọi tôi một tiếng nghe xem?"
Quái quỷ gì đây? Gọi thầy à???
"Thầy Tô!"
Giọng điệu ngọt ngào vang lên... vừa nghe xong Đường Tịch còn tự phỉ nhổ lấy chính mình
"Ngoan! Bây giờ thì đói chưa?" Tô Lam hỏi
"Rồi!"
"Vậy thì... đi mua đồ ăn đi!"
"Tại sao? Anh không biết nấu à?"
Đường Tịch thắc mắc ngước nhìn Tô Lam hỏi
"Biết!"
"Vậy tại sao..."
"Nhà hết đồ rồi, em... không đi mua thì lấy cái gì mà ăn?"
Đường Tịch ngớ người một lúc, đưa tay cầm lấy tiền, đứng lên rồi lại nhíu mày nhìn Tô Lam nói
"Tôi có biết mua cái gì đâu? Tô Lam, đi mua với tôi đi!"
"Không...!"
******
Tuy Tô Lam nói không, nhưng cuối cùng cũng vẫn bị Đường Tịch lôi đến siêu thị gần nhà mua đồ
Tô Lam đi trước chọn đồ, Đường Tịch lê thê đẩy xe hàng theo phía sau
Một nam đi trước, một nữ theo sau. Đó là tình cảnh đang diễn ra trong siêu thị
Đường Tịch đẩy đẩy, cứ đẩy cái xe theo phía sau lưng Tô Lam.
Nói là cô đi mua nhưng bây giờ lại trở thành người theo đuôi của hắn...
Lúc đến tính tiền, nhìn cô thu ngân e thẹn đỏ mặt mà cố gắng làm việc chầm chậm để nhìn soái ca trước mắt kia.
Đường Tịch trề môi, ném ánh mắt khinh thường nhìn...
Lúc ra về, Đường Tịch và Tô Lam song song đi cùng nhau, vai kề vai.
Hai tay cầm túi đồ to đùng, chật vật bước đi, không ai khác chính là Đường Tịch
Chỉ còn một chút nữa là đến nhà...
Nhưng mà ông trời không thương cô, lúc nào cũng đúng thời gian, đúng thời điểm mà đổ một thao nước xuống trần gian
Những giọt mưa to như hạt đậu bắt đầu rơi tấp nập
Lúc này Tô Lam mới quay sang cầm lấy hai túi đồ, tay còn lại nắm lấy tay Đường Tịch mà kéo chạy về phía trước, mở miệng nói
"Nhanh nào!!!"
Đường Tịch mặt hơi đỏ, tim hơi đập mạnh mà nhìn bàn tay to trắng trẻo, ấm áp đang bao trùm lấy bàn tay nhỏ của cô
Hình như có một cảm xúc khó nói đang dâng trào lên...
****
Mưa to gió lớn, cho dù chỉ còn có một khúc cua, nhưng khi về nhà hai người vẫn bị ướt nhẹp.
Đường Tịch đứng trên sàn nhà hất hất cái mái tóc ngắn bị ướt của mình, hai tay thì vắt cái áo
Vô tình! Chỉ là vô tình mà thôi...
Nhưng cái vô tình liếc mắt này lại làm Đường Tịch giời đi không được
Hình ảnh Tô Lam đứng ở giữa nhà, hai tay bắt chéo, nắm lấy vạt áo thun sau đó từ từ kéo lên...
Dáng người chuẩn không cần chỉnh, da thịt thì trắng trẻo, cơ ngực săn chắc. Vòng eo tinh tế khêu gợi, cái bụng thì không có lấy một miếng mở thừa nào.
Cứ như vậy hiện lên trước mắt Đường Tịch...
Đường Tịch cảm thấy máu sắc của mình bắt đầu nổi lên
Câu dẫn! Hắn đang rõ ràng đang câu dẫn cô!!!
Ngay tại lúc này một ý nghĩ bắt đầu trỗi dậy...
Cô muốn ăn Tô Lam!!!
Đường Tịch cứ đứng ở đó cho đến khi Tô Lam từ trên lầu xuống, một lần nửa xuất hiện trước mắt cô
"Bị nước mưa ngấm vào não rồi à? Sao em còn chưa chịu đi thay đồ???"
"Tô Lam, Anh đã có bạn gái chưa?"
Nghe vậy, mắt Tô Lam bắt đầu nhướng lên
"Không có!"
"Thật tốt! Tôi cũng chưa có bạn trai!"
Đường Tịch gãi đầu cười nói
"Cho nên?" Lúc này ánh mắt Tô Lam hơi trầm xuống
"Cho nên... Anh làm bạn trai của tôi đi!"
Căn phòng dường như hơi nóng lên, không gian bỗng yên lặng hơn.
Thật lâu... thật lâu sau cô mới nghe được giọng nói trầm ấm của Tô Lam
"Được!!!"