Giáo Sư Biến Thái Của Tôi

Chương 6




Truyện được đăng tại AzTruyen.net

"Tôi biết tôi đẹp trai rồi! Nhưng em cũng có thể đừng dùng ánh mắt sói đói như muốn ăn thịt tôi được không???"

"Anh bị tự luyến à?"

Đường Tịch hắng giọng lại liếc nhìn hắn nói

"Tôi đã đẹp trai sẵn rồi, cần gì phải tự luyến?"

Tô Lam nhếch đôi môi đỏ như máu cười tà mị

"Chính anh là người đã đưa tôi vào đây à?"

"Ừ! Sao nào? Em đang cảm động à?"

"Ờ..."

Đường Tịch chớp mắt nói, càng nhìn cái gương mặt đó thì tim cô lại càng đập nhanh hơn a....

"Vậy phải đền ơn tôi sao đây?"

"Đền ơn?" Đường Tịch nhăn mặt hỏi lại

"Đúng vậy! Đền ơn vì tôi đã đưa em vào bệnh viện"

Đường Tịch nhìn Tô Lam một lúc lâu, trầm ngăm rồi gật đầu đồng ý.

"Được rồi, anh muốn tôi đền ơn thế nào đây???"

"Bắt đầu từ hôm nay em không được trốn tiết học của tôi nửa. Phải lên khóa học đầy đủ"

Tô Lam thẳng thắng nói ra yêu cầu của mình

"Được!" Há... yêu cầu quá dễ

"Ngoan!"

Tô Lam bước tới đưa bàn tay trắng luồn vào tóc cô thản nhiên mà xoa xoa, mỉm cười nói

"Bây giờ em đã đói chưa?"

"Có một chút!"

Đường Tịch xoa xoa cái bụng nói, từ trưa đến giờ cô đã ăn cái gì đâu?

"Vậy em ở đây chờ tôi một chút, tôi đi mua cho!"

Tô Lam nói rồi liền sải đôi chân dài ra khỏi phòng bệnh

Đường Tịch nhìn Tô Lam đi mua đồ ăn cho mình, lòng đột nhiên ấm lên và tự hỏi...

Hắn là đang quan tâm cô sao???

******

Sau trận bị bệnh đó, Đường Tịch lại quay về với cái tính lười biếng của mình

Ngày ngày trốn trong chăn như là cái chuồn chó của mình mà ôm laptop lên mạng cày game

Bài vở không học, khóa có tiết học cũng lười không đi.

Bởi vì đã hứa với hắn nên tiết nào của Tô Lam thì Đường Tịch không hề vắng bóng dù chỉ một lần

Ngày qua ngày, kì thi giữa kì cũng đã tới, phải nói lần này Đường Tịch làm bài tất tốt, không hề nợ một môn nào

Tuy điểm không được cao lắm nhưng tạm thời có thể nói là đã vượt qua an toàn...

Kết thúc kì thi thì cả trường lại nhộn nhạo, bận rộn mà thu dọn đồ đạc trở về nhà để bắt đầu những ngày nghỉ đông

Đường Tịch ngồi ở kí túc xá, nhìn bọn Cố Nhanh hí ha hí hởn tay lớn tay nhỏ kéo đồ của mình về nhà

"Tiểu Tịch, lần này cậu cũng ở cái nhà trọ đó à?"

Lạc Hân đứng ngay cửa tay loay hoay xách đồ mở miệng hỏi

"Ừ... Há năm nào tớ chả ở đó!"

Đường Tịch kéo cái vali đi ra ngoài cùng Lạc Hân, cười nói, khóa cửa rồi đi xuống lầu

"Được rồi! Tớ về đây... hai tuần sau nửa gặp cậu nhé!!!"

Đường Tịch vẫy tay chào Lạc Hân sau đó thì kéo vali đi về hướng ngược lại

Nhà trọ mà cô định ở cũng gần trường, nên rất nhanh Đường Tịch đã tới.

Nhưng mà ông trời không chiếu cố cho cô lắm thì phải...

Bởi vì nhà trọ mà cô muốn thuê bây giờ đã có chủ mất rồi.

Đường Tịch đứng đó thất vọng định quay lưng đi thì...

"Đường Tịch???"

Giọng nói ngạc nhiên, trầm ấm có chút thu hút.

Phải giọng nói này rất quen thuộc, ngày ngày trong giờ học cô đều nghe

Không phải Tô Lam thì còn ai vào đây???

"Sao em lại ở đây?"

"Tôi đến mướn nhà! Vậy tại sao anh lại ở đây???"

Đường Tịch nhìn Tô Lam ăn mặc đồ thoải mái đứng ở đó, chớp mắt hỏi lại

"Nhà tôi ở đây!"

Tô Lam nhíu mày nói, mắt nhìn một thân Đường Tịch từ trái qua phải, từ trên xuống dưới rồi dừng ngay cái vali to đùng ở dưới chân của cô

Đường Tịch nghe vậy, hai mắt liền sáng lấp lánh. Kéo vali đến trước mắt Tô Lam mở miệng cười nịnh nói

"Tô Lam! Cho tôi ở ké nhà của anh với!!!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.