Truyện được đăng tại AzTruyen.net
"Chắc có lẽ đúng là Vũ Thất nói, nhưng thành thật xin lỗi. Tô Lam tôi không phải là GAY như em vẫn tưởng tượng!"
Nằm trên giường ngủ của kí túc, đầu óc của Đường Tịch nhớ lại câu nói của Tô Lam...
Tô Lam nói hắn không phải là Gay???
Hắn là đàn ông chân chính?
Không lẽ là mình hiểu lầm rồi???
"Aaaa.... rối não quá đi!!!" Đường Tịch úp mặt xuống gối hét
"Tiểu Tịch! Cậu lại lên cơn cái gì nửa vậy? Mau dậy đi"
"Dậy làm gì? Hôm nay khoa mình đâu có tiết?"
"Cậu không tham gia đại hội thể dục thể thao của trường kỳ này à?"
Cố Nhanh ngồi trên giường ôm laptop nói
"Nghe nói nhà trường năm nay phá cách, chỉ cần ai tham gia đại hội kỳ này thì cuối năm khi sét học bổng sẽ được cộng thêm một điểm! Nên người ta đang ầm ầm đi đăng kí rồi kìa"
Đường Tịch nghe vậy thì cũng làm theo suy nghĩ, hành động theo mọi người.
Lật đật chạy đến chỗ để ghi danh, nhưng là đã đến trể. Chỉ còn lại hai mục 800 mét và 1000 mét nữ mà thôi
Cô nhăn nhăn mặt, đối với Đường Tịch mà nói, tính tình cô đã lười rồi. Kêu cô chạy 800 với chả 1000 mét?
Thôi thà không có điểm, để cô ở ngoài xem náo nhiệt còn hơn. Chứ đừng bắt cô dấn thân vào con đường tàn ác trong truyền thuyết đó....
******
Sáng sớm Đường Tịch đã bị bọn Cố Nhanh kéo ra sân trường rồi
Mí mắt trên và mí mắt dưới của cô nó cứ sáp lại nhau, y như là tách ra không được vậy
Quanh sân trường náo nhiệt, người người đông đúc. Kỳ đại hội thể thao lần này nhà trường tổ chức rất long trọng
Bọn Cố Nhanh đều đi chuẩn bị phần thi của mình. Đường Tịch ngồi một mình ở đó, ngáp lên ngáp xuống
Bỗng có một ánh mắt nhìn chằm chằm cô, cái nhìn đó khiến Đường Tịch lạnh đến cả sống lưng.
Cô từ từ ngẩng đầu lên, một bóng dáng cao ráo, mắt ra mắt, mũi ra mũi
Khuôn mặt đẹp trai đó không ai khác chính là Tô Lam
"Em có tham gia cuộc thi không?"
Tô Lam ngồi xuống bên cạnh, mắt híp lại nhìn cô nói
"Không có!"
"Tại sao lại không thi?"
"Tôi lười!!!"
Đường Tịch cảm thấy có tiếng cười nhỏ vang lên. Cô quay đầu nhìn, một tiếng *thịch* vang lên.
Đường Tịch cảm thấy tim mình đang đập mạnh khi thấy nụ cười đó, mặt hơi đỏ lên, đứng bật dậy vội vàng chạy xuống chỗ của Lục Diêu Thanh đứng
Thà cô đứng ở đây chứ đừng bắt cô ở gần cái tên đã giết chết bao nhiêu thiếu nữ đó!!!
Thời gian từng phút trôi qua...
Cuộc thi bắt đầu.
Người thi cử tạ, người thi bơi, người thi nhảy sào...
Ngày hôm nay hình như ông trời cũng không chiếu cố cho lắm, ổng ban cho toàn trường ánh nắng gay gắt
Ở sân cũng chỉ có 2 bóng cây, bây giờ thì đã chậc chỗ, đông nghẹt người đứng đó hò reo, cổ vũ
Mùi thuốc súng nồng nặc, Đường Tịch cảm thấy đầu hơi quay cuồng.
Mặc cho mồ hôi từ trán chảy xuống, cô vẫn đứng đó hắng giọng la hét, cổ vũ cho bọn Cố Nhanh đang chạy thi tiếp sức...
Kết quả là đến chiều tối, Đường Tịch cô nằm suốt ở trên giường,
Ngồi dậy cũng chẳng được, mắt không mở lên nổi, đầu thì như bị đá đè vậy...
Trong mơ hồ Đường Tịch nghe thấy tiếng nói chuyện to nhỏ, nghe thấy tiếng bước chân loạn xạ.
Rồi cô lại cảm thấy được một vòng tay ấm áp ôm lấy, cả người nhẹ nhàng bay bỏng...
Cái ôm đó khiến Đường Tịch cô muốn dán sát vào hơn
Đến khi Đường Tịch có thể mở mắt ra thì đã bị đưa vào bệnh viện rồi.
Ngồi dậy, chớp mắt nhìn người đang ngồi trước mặt
"Em tỉnh rồi à? Đầu đã hết đau chưa?"
Tô Lam nheo mắt lại, khép lại tờ báo hỏi
Đường Tịch không trả lời, mắt vẫn nhìn chằm chằm Tô Lam, trong đầu loáng thoáng suy nghĩ
Vòng tay ấm áp đó chính là của hắn? Vậy có nghĩa là hắn đã đưa cô vào bệnh viện???
Tô Lam bị chiếu tướng, nhíu mày nhìn bộ dạng Đường Tịch, miệng nhếch lên khinh khỉnh nói
"Tôi biết tôi đẹp trai rồi! Nhưng em cũng có thể đừng dùng ánh mắt sói đói như muốn ăn thịt tôi được không???"