Giáo Sư Biến Thái Của Tôi

Chương 47




Truyện được đăng tại AzTruyen.net

"Anh chỉ muốn em đừng bao giờ giống như anh, đừng đánh mất người yêu em thật lòng, để rồi sau này phải hối hận thì sẽ không kịp nữa..."

"Được rồi! Được rồi! Em biết rồi"

Đường Tịch càu nhàu nhìn hắn, đứng lên nói

"Em về trường học tiếp đây!"

Ra khỏi quán, cô đón xe Bus rồi về trường

Vừa bước vào thư viện trường thì cô liền thấy Lục Đậu Hũ đang ngồi gần cửa sổ học

"Lục Đậu Hũ? Cậu cũng đến đây ôn bài à?"

Đường Tịch lên tiếng bước lại ngồi kế bên

"Là cậu à?"

Lục Diêu Thanh cười nhìn Đường Tịch

"Ừm! Dạo gần đây tớ không theo kịp khóa học nên giờ phải ôn thôi!"

Nhắc mới nhớ, đúng là dạo gần đây cô rất ít thấy Lục Đậu Hũ lên khóa học

Đưa mắt nhìn cậu ta, đôi mắt thì sưng húp cả lên

Muốn mở miệng hỏi là có phải cậu ta đã cải nhau với Vũ Thất hay không. Nhưng lại thôi, Đường Tịch chỉ gật gật đầu rồi cũng im lặng lại mà ôn bài phần của mình

Thời gian lại trôi qua, người này rời đi, rồi người khác lại đến học. Thoáng một cái ngoài trời đã tối đen

"Đi ăn không?"

Đường Tịch vừa thu dọn sách vở vừa hỏi cậu ta

Lục Diêu Thanh nhìn đồng hồ ngẫm nghĩ rồi quay sang nói với Đường Tịch

"Tiểu Tịch! Tớ không đói, tớ muốn say!"

Cô đứng tại chỗ nhìn cậu ta, một lúc sau mới đành gật đầu

Đường Tịch và Lục Diêu Thanh đi đến một quán nhậu ven đường, gọi ra một két bia và vài món ăn

"Nói đi? Lại có tâm sự gì à?"

Sau khi hai người đã uống được mấy chai bia thì Đường Tịch mới mở miệng hỏi

"Ba mẹ Vũ Thất cấm anh ấy và tớ quen nhau rồi!"

Lục Diêu Thanh cầm lấy chai bia đưa lên miệng uống

"Ba mẹ Vũ Thất đã sắp xếp cho anh ấy cưới một cô gái nào đó. Họ nói với tớ hãy chia tay với anh ấy đi"

"Vậy Vũ Thất có nói gì không?"

Đường Tịch nhẹ giọng hỏi lại

"Vũ Thất nói, ngoài tớ ra thì anh ấy sẽ không cưới ai cả, sẽ bảo vệ tớ, sẽ luôn ở bên tớ"

"Thế như vậy là được rồi. Đã có lời nói của Vũ Thất thì cậu còn phải lo lắng cái gì nữa?"

Đường Tịch vỗ tay rung đùi nói.

Cô đúng thật sự là rất hâm tình yêu của Vũ Thất dành cho Lục Đậu Hũ nhà cô a...

"Nhưng mà... Tiểu Tịch, tớ cảm thấy chính bản thân tớ đang gây áp lực cho Vũ Thất rất nhiều. Anh ấy còn phải quản lí công ty lại còn phải lo chuyện của tớ. Mà tớ thì chỉ biết đứng nhìn không hề làm được chuyện gì cho anh ấy cả!!!"

Nói tới đây Lục Diêu Thanh lại khó chịu cầm chai bia tiếp tục uống vào, đôi mắt mong lung nhìn xunh quanh, miệng làu bàu nói

"Có phải hay không? Tớ là một đứa vô tích sự???"

"Lục Diêu Thanh! Cậu không hề vô tích sự!"

Đường Tịch gọi thẳng tên cậu ta, cái miệng nhỏ nhắn uống một hớp bia rồi đặt mạnh ly bia xuống bàn, nói tiếp

"Cậu không nhớ cậu đã phải vất vả thế nào mới khiến ba mẹ cậu chấp nhận Vũ Thất à? Đổi ngược lại, Vũ Thất anh ta cũng đang cố gắng để lo chuyện này"

"Cho nên, ngay tại thời điểm này, cậu cứ toàn tâm toàn ý dốc sức ủng hộ tinh thần cho Vũ Thất là được rồi!!!"

Lục Diêu Thanh nhìn Đường Tịch, vừa nghe vừa gật gật đầu, bàn tay trắng trẻo vẫn là đang cầm chai bia đưa lên miệng uống

Đường Tịch nhìn thấy cũng không ngăn cản, chỉ lắc đầu thở dài ngồi đó vừa phá mồi vừa canh chừng cậu ta

Chỉ thoáng một cái, kết bia đã sạch đi, vỏ chai bia nằm lăn lóc dưới đất. Cơ mà đa số lượng bia nằm trong bụng của Lục Diêu Thanh là nhiều nhất

Cô nhìn thoáng qua thân hình gầy ốm đang nằm gục trên bàn, mần mò vào balo lấy điện thoại gọi điện

Ước chừng 15 phút sau, một thân hình cao rao bước nhanh đến chỗ Đường Tịch

"Sao lại uống đến say thế này chứ?"

Giọng điệu trách cứ vang lên, nhìn từng chai bia dưới đất rồi lại nhìn đến Lục Diêu Thanh đang nằm gục trên bàn

"Còn không phải là tại anh hay sao? Vũ Thất!"

Vũ Thất nhíu mi nhìn Lục Diêu Thanh, rồi quay sang Đường Tịch nói

"Em ấy có nói gì với em không?"

"Có! Lục Đậu Hũ nói anh không thương cậu ấy nữa, anh muốn cưới cô gái khác. Nên cậu ấy mới buồn, cậu ấy nói muốn uống thật say để quên anh, cậu ấy nói rằng muốn chia tay với anh!"

Đường Tịch đưa ly bia lên miệng uống, ánh mắt nhìn khuôn mặt ngày càng một đen của Vũ Thất, lòng thầm cười trộm

"Shit!"

Vũ Thất tức giận thầm mắng, kéo Lục Diêu Thanh dậy rồi khom người cổng cậu trên lưng

"Em giỏi lắm! Có ý định chia tay với anh à? Tốt! Để xem tối nay anh xử em thế nào!!!"

Vừa đi được vài bước thì Vũ Thất trực nhớ đến một chuyện, quay lại nhìn Đường Tịch hỏi

"Còn em? Em và Lam cứ định thế này mãi à???"

Lại Tô Lam! Đường Tịch giật giật khóe mắt, mặt càng đen hơn

"Là bạn thân nhất của Lam, anh chắc chắm Lam thật sự yêu em! Không có một chút giả dối nào, em xem... em có thể cho Lam một cơ hội đi?"

Mẹ của Tô Lam, Đường Thiên, bây giờ đến cả Vũ Thất cũng lập lại y chan một câu

Tô Lam thật sự yêu cô!!!

Càng nghe, Đường Tịch chỉ biết nhắm mắt hít thật sâu vào rồi nhìn Vũ Thất lên án

"Nói đi!? Rốt cuộc thì tất cả mọi người đang thông đồng với nhau để dụ dỗ em về với Tô Lam phải không hả???"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.