Truyện được đăng tại AzTruyen.net
"Bởi vì mẹ anh muốn gặp mặt con dâu của mình thôi!!!"
Hành động chòm người này của Tô Lam khiến các bạn học nữ trong thư viện đều mở mắt tròn xoe nhìn
Nhưng họ chỉ nghĩ Đường Tịch đang được Tô Lam chỉ bài, nào có ai nghĩ tới rằng Tô Lam đang cố gắng dụ dỗ Đường Tịch về gặp mẹ của hắn....
"Mẹ anh nói muốn gặp em"
"Đến gặp mẹ anh làm gì chứ?"
Đường Tịch nhăn mặt nói, nhưng Tô Lam chỉ lắc lắc đầu, môi mỉm cười
"Sắp tới đến sinh nhật của mẹ anh! Nên bà ấy muốn gặp em"
Nghe lời nói mà cô lại trầm ngâm, môi mím chặt lại.
Cô và hắn đã chia tay, bây giờ sinh nhật mẹ hắn, cô còn có thể đến sao?
"Bây giờ em ôn bài đi, anh không quấy rầy em nữa!"
Tô Lam thấy cô im lặng, hắn chỉ thở dài nhàn nhạt nói rồi đứng dậy xem như không có gì, thản nhiên đi ra khỏi thư viện
Đường Tịch thì chớp mắt thở dài nằm thẳng xuống bàn
Nhưng đúng lúc này điện thoại cô lại vang lên
"Alô!"
"Là bác đây!"
Tiếng nói dịu dàng dễ nghe vang lên
Là tiếng của mẹ Tô Lam
"Vâng! Bác gọi con có gì không ạ?"
"Bây giờ con có thời gian không? Có thể gặp bác một chút được không?"
Lời đề nghị vừa đưa ra, cô liền muốn từ chối ngay. Nhưng lại nghĩ đến từ chối thì lại không hay cho lắm
Đường Tịch chớp mắt nhìn đồng hồ treo tường trong thư viện một chút
"Được ạ!"
Nói rồi Đường Tịch thu lại sách vở rồi đến một quán nước gần trường
Vừa bước vào quán Đường Tịch đã thấy ngay mẹ Tô Lam
Hôm nay bà ăn mặt rất thoải mái, quần áo nhã nhặn lại vừa tôn lên vẽ đẹp của người phụ nữ
Đường Tịch bước tới nở nụ cười
"Bác đợi lâu chưa?"
"Bác cũng mới tới, con uống nước gì?"
"Cho con nước cam là được"
Sau khi gọi nước, mẹ Tô Lam mới quay đầu lại nhìn Đường Tịch cười đầy ái náy
"Bác biết con sắp thi còn phải ôn nhiều bài vở mà bác lại gọi con ra đây..."
"Không sao... không sao ạ"
Đường Tịch quơ quơ hai hai tay vội nói rồi lại cười cười
"Thật ra học nhiều quá cũng phải ra ngoài để đầu óc được thảnh thơi chứ... Mà bác gọi con ra đây có việc gì thế?"
"Cũng không có việc gì!"
Bà nhấp một hớp nước nói tiếp
"Chỉ là vào thứ bảy tuần này là sinh nhật bác, nên muốn con tới nhà chơi với bác!"
Vốn đã được Tô Lam đề cập đến viêc này, lúc nảy đối mặt với hắn cô có thể không trả lời
Nhưng còn đây lại là trưởng bối...
"Đến lúc đó con sẽ thu xếp thời gian rồi đến ạ!"
"Vậy là tốt rồi..."
Khóe môi bà tạo thành nụ cười, tâm trạng rất vui vẻ. Bà đưa tay ra nắm lấy hai bàn tay Đường Tịch nhẹ giọng lên tiếng
"Còn chuyện quan trọng thứ hai là, bác muốn nói về vấn đề giữa con và Lam"
Đường Tịch không nghĩ đến mẹ Tô Lam lại đề cập đến việc này, thân người cô hơi run lên
Mẹ Tô Lam lại rất hiểu ý, bà chỉ cười vỗ nhẹ nhàng lên mu bàn tay cô
"Bác biết Lam nó làm vậy là sai! Con bỏ nó là đúng. Đổi lại bác là con, bác cũng sẽ dứt khoát không để ý đến nó"
Đường Tịch ngồi đó im lặng nghe mẹ Tô Lam nói
"Nhưng mà Tiểu Tịch! Lam nó thật sự yêu con. Ngay cả vào đêm đó khi nó đi uống rượu về và bị đau dạ dày, cả người mê mang vậy mà miệng nó cũng vẫn kêu lấy tên của con không dứt"
Nhớ lại khoảnh khắc đó bà đau lòng nói
Hắn bị đau đến như vậy, cả người mê mang mà cũng gọi lấy tên của cô ư???
Cảm xúc của Đường Tịch bây giờ là vừa chua xót lại vừa ngọt ngào
"Bác ở đây thay mặt Lam nó nói lời xin lỗi với con"
"Không phải hoàn toàn là lỗi của Tô Lam, bác cũng không cần phải xin lỗi"
Đường Tịch nhìn xuống mặt nước của ly nước cam, trong đầu nhớ về lúc trước của cô và Tô Lam rồi bình thản nói tiếp
"Đây cũng là do gia đình con đã gây ra, chỉ vì ba con đến bệnh viện chậm nên mới khiến con gái của bác phải chết. Tô Lam vì thương em gái nên mới trả thù, chuyện này con hiểu mà"
Đường Tịch trả lời, cô nghĩ trong chuyện này giữa cô và Tô Lam không có ai đúng cũng chả có ai sai.
Chỉ có thể nói là do ông trời đã sắp đặt hết tất cả rồi
"Đứng trên lập trường là mẹ của Lam, bác cũng chỉ muốn nó thật sự được hạnh phúc. Tiểu Tịch! Con có thể tha thứ cho nó, bỏ qua mặt xấu mà nhìn về mặt tốt của nó được không???"
Vừa nói xong, không đợi cô nói tiếp, bà lại cười còn bổ sung thêm một câu
"Tiểu Tịch! Bác cũng rất thích con, nếu như con làm con dâu của bác thì tốt biết mấy!!!"