Truyện được đăng tại AzTruyen.net
"Tiểu Tịch! Em thật sự không quan tâm đến anh à? Quan tâm đến anh một chút thôi, có được hay không?"
Lời nói cầu xin của hắn đánh trúng vào trái tim yếu ớt của Đường Tịch
Nhưng cô lại cố gắng lắc đầu, không quan tâm đến lời nói đó.
"Trả lời anh đi!"
Tô Lam lại lên tiếng, ánh mắt tràn đầy dịu dàng nhìn cô
"Vốn không có gì để trả lời, anh mau buông tôi ra đi"
Đường Tịch vừa định giải dụa thì cánh tay bị Tô Lam giữ chặt lại, sau đó... sau đó hắn nhanh như chớp cuối đầu xuống hôn cô
Tô Lam lại hôn cô....
Đường Tịch trợn mắt lên nhìn gương mặt tuyệt đẹp trước mắt, cô cảm thấy tim mình bắt đầu đập nhanh hơn
Đường Tịch đưa tay đẩy vai hắn ra, nhưng lại làm Tô Lam càng giữ chặt cô hơn. Môi càng dán sát vào môi, từ nụ hôn chuồn chuồn lướt nước biến thành nụ hôn nóng bỏng triền miên
"Ưm... Có người vào đây bây giờ, buông tôi ra!"
Đường Tịch dành chút ý chí còn sót lại cố gắng lên tiếng, cố gắng thoát khỏi Tô Lam
"Tiểu Tịch! Bác về...."
Đúng lúc này cánh cửa phòng bệnh mở ra, tiếng nói êm tai vang lên
Không ai khác chính là mẹ của Tô Lam
Điều Đường Tịch lo lắng đã thành sự thật rồi!!!
Tim Đường Tịch lại càng đập nhanh hơn, cô cứ như là đứa trẻ đang làm chuyện xấu
Hoảng hốt đẩy Tô Lam ra, nhưng mà hình như hắn lại không có ý buông ra. Ngược lại môi Tô Lam lại càng cuối xuống hôn sâu hơn nữa
Khốn kiếp! Tô Lam! Anh đây là muốn ý gì đây chứ???
Cảm giác ánh mắt mẹ Tô Lam vẫn còn đang ở sau lưng nhìn mình, Đường Tịch liền gấp đến độ như muốn phát khóc
Cô đưa cánh tay ra im lặng không tiếng động đánh vào bụng của Tô Lam
Chiêu này có lẽ là rất hiệu quả, vì chưa tới một giây sau. Cánh tay Tô Lam liền thả cô ra, còn kèm theo tiếng kêu
"Ui... đau!"
Nhưng lúc này cô còn quan tân đến chuyện đó?
Đường Tịch mang gương mặt đỏ ửng như quả cà chua, lí nhí mở miệng
"Con... con về trường đây ạ!"
Đầu cũng không dám ngẩn lên nhìn mẹ Tô Lam một cái, nói xong lật đật chạy ra khỏi phòng bệnh, một mạch xách mông chạy ù về kí túc xá
Aaa! Thật là xấu hổ quá đi mất!!!
*****
Ba ngày lại trôi qua kể từ khi Tô Lam nhập viện
Đáng lẽ ra Tô Lam đã được xuất viện sớm rồi! Nhưng mà lại nhờ đến sự trở giúp của cô mà Tô Lam lại phải ở thêm bệnh viện một tuần nữa
"Cậu đúng là đồ độc ác!"
Lục Diêu Thanh cầm ly nước cam vừa uống vừa nhìn Đường Tịch khởi tố
"Ai cũng nói tớ là bà phù thủy!"
"Đường Tịch ác độc! Sao có thể đánh Tô Lam thành như vậy chứ?"
Cố Nhanh tiếp lên án
"Đúng... đúng!"
Lạc Hân, Chu Uyên gật đầu phụ họa, nạn nhân bị lên án cũng vẫn là Đường Tịch cô đây
"Bởi vì Tô Lam đáng bị đánh!"
Đường Tịch gắp bánh tráng cho vào miệng nhai, liếc nhìn bốn người ngồi trước mặt thản nhiên nói
Lúc này, di động cô lại đổ chuông, là một dãy số lạ
"Alô? Cho hỏi ai vậy?"
"......"
"A! Tại sao bác lại có số của con thế?"
"......"
"Nhưng... nhưng bây giờ con có chút việc đang bận..."
"......"
"A! Vậy... vậy để bây giờ con tới bệnh viện liền"
Cúp máy, ánh mắt hung dữ quét nhìn bốn người trước mắt
"Nói! Ai đã cho số điện thoại của tớ cho Tô Lam?"
"Ưm.... Vũ Thất hả? Bây giờ em chuẩn bị đến nhà anh đây"
Lục Diêu Thanh cầm điện thoại nói chuyện rồi định đứng lên chuồn đi
"Này! Không phải bây giờ chúng ta phải đến phòng tự học sao? Đi thôi!"
Cố Nhanh chớp mắt, vội nói với Lạc Hân và Chu Uyên
"Im lặng!"
"Tiểu Tịch à! Thật ra thì... thật ra, Tô Lam nói sẽ cho chúng tớ lọt qua lần kiểm tra kì tới, nếu như cho số của cậu"
Lục Diêu Thanh cười nói, thấy ánh mắt Đường Tịch nhìn mình liền lập tức trốn sau lưng Cố Nhanh
Nhìn cảnh tượng trước mắt, khóe môi cô liền giật giật
Tại sao cô lại có lũ bạn chuyên bán đứng cô thế này!!!
******
Theo như lời nhờ giúp đở của mẹ Tô Lam. Đường Tịch ngày nào cũng phải chui ra chui vào bệnh viện
"Em không cảm thấy mình làm như vậy là ác với anh sao?"
Tô Lam ngồi trên giường thoải mái xem tập chí, miệng nhàn nhã ăn trái cây mà cô đưa tới
"Tôi không cảm thấy ác tí nào!"
Nhắc lại nụ hôn lần trước lại càng làm cô xấu hổ hơn
"Tôi thấy anh cũng đã khỏe rồi, sao lại chưa xuất viện nữa?"
Đường Tịch nghi ngờ nhìn Tô Lam hỏi
"Bác sĩ nói anh phải ở đây hết một tuần mới cho anh xuất viện! Lời bác sĩ dặn, anh nào dám cải?"
Tô Lam nhếch môi nói, ánh mắt chỉ vào dĩa trái cây, ý bảo cô đúc cho hắn ăn tiếp...
Nếu như không vào bệnh viện, thì Đường Tịch cũng không biết rằng Tô Lam lại nổi đến như vậy
Mỗi lần đi trên hành lang bệnh viện, tất cả y tá đều truyền tai nhau thì thầm to nhỏ khen Tô Lam đẹp trai
Kể cả khi đến phòng bệnh để thay thuốc cũng phải mất tới 20p mới thay xong
Đường Tịch đi trên hành lang bệnh viện, các y tá cũng nhìn cô thì thầm với nhau
"Kìa kìa! Đó hình như là bạn gái gủa anh chàng đẹp trai đó!"
Cô cũng chả buồn mà nghe bọn họ bàn tán, nhưng lúc này đằng trước lại xuất hiện bóng dáng quen thuộc đang ngồi trên ghế dài
Lưu Tinh!
Cũng đã gần nữa tháng cô chưa gặp chị ta, cô bước đến định lên tiếng chào hỏi. Thì lại thấy Lưu Tinh đưa tay lên xoa bụng, miệng nhỏ giọng nói
"Đường Thiên! Em lại có con với anh rồi! Bây giờ em nên làm sao đây???"