Truyện được đăng tại AzTruyen.net
"Tôi đang ở trước cửa phòng của em này!"
Đường Tịch nghe vậy liền bật dậy đi ra mở cửa.
Quả nhiên đứng trước mặt cô là Tô Lam
"Sao anh lại lên đây được vậy?"
Sao khi yên vị trên giường, Đường Tịch mở miệng hỏi
"Tôi nói với dì quản lí là muốn đột xuất kiểm tra kí túc xem có ai lén trốn học hay là không! Dĩ nhiên là dì quản lí rất là phối hợp nhiệt tình"
Tô Lam đóng kĩ cửa lại rồi quay đầu cười nói
"Và rốt cuộc thì tôi đã bắt được một kẻ thích trốn học!"
"Hừ! Không phải em đã xin phép anh rồi sao?"
Tô Lam nhìn gương mặt nhợt nhạt của Đường Tịch, đưa tay vén một loạn tóc ra sau tai cô, nhẹ giọng hỏi
"Vậy bây giờ em thấy thế nào rồi?"
"Không sao rồi!"
"Ác mộng nó như thế nào?"
"Em... em nằm mơ thấy em của lúc nhỏ, lúc ấy em được 10 tuổi!"
Đường Tịch nhỏ giọng nói
"Có tôi ở đây rồi! Đừng lo nữa!"
Tô Lam lấy tay vỗ vỗ vào đầu Đường Tịch, trấn an
"Cơ mà không phải anh có tiết dạy à?"
"Tôi nhờ người khác dạy thay!"
"Oa!"
Đường Tịch reo lên một tiếng, nhào qua đẩy ngã Tô Lam nằm xuống giường, đưa tay vuốt nhẹ chớp mũi hắn cười nói
"Giáo sư Tô à! Giáo sư thật sự vì em mà phải bỏ cả tiết dạy của mình! Ôi em yêu giáo sư quá đi!"
"Đường Tịch! Hình như em rất thích chơi cái trò nằm trên này?"
Tô Lam nhìn Đường Tịch nhàn nhạt mở miệng
"Đúng vậy a!"
Tay Đường Tịch bắt đầu tháo cúc áo sơ mi ra, chuẩn bị công cuộc sờ soạng thân hình Tô Lam
Nhưng....
"Nếu em đã có tinh thần như vậy! Thì chắc có lẽ tôi nên về!" Tô Lam nói
"Hừ! Không vui gì cả!"
Đường Tịch chán nản nói, má khẽ áp xuống lòng ngực nghe tiếng tim đập của Tô Lam
"Sao vậy?"
"Không có gì!"
Đường Tịch lồm cồm ngồi dậy nói
"Tô Lam! Chủ nhật tuần này anh có rảnh không?"
"Có! Chuyện gì vậy?"
"Em muốn dẫn anh đến một nơi!"
"Hửm? Nơi nào?"
Tô Lam đứng dậy đóng lại cúc áo
"Tới lúc đó rồi sẽ biết!"
"Được rồi! Bây giờ tôi đi đây!"
Tô Lam nói rồi sải đôi chân dài đi ra cửa. Cửa vừa đóng, Đường Tịch lại nằm xuống giường nhắm mắt tiếp tục nhắm mắt ngủ
********
Đến ngày chủ nhật, sáng sớm Đường Tịch dậy thật sớm.
Nhưng sáng sớm này điện thoại cô cũng đã có đến 5 cuộc gọi nhỡ. Tất cả đều cùng một người
Là Đường Thiên!
Đường Tịch không quan tâm mấy, vội vàng đến nơi hẹn, chờ khoảng 15 phút thì Tô Lam mới xuất hiện
"Giáo sư Tô! Để bạn gái mình chờ đợi như vậy là không hay đâu đấy!"
Đường Tịch nhếch môi nhìn đại soái ca nào đó mà chế giễu
"Biết sao được! Do đường kẹt xe mà!"
Hôm nay Tô Lam mặc áo sơ mi trắng, quần bò xanh.
"Lên xe đi!"
Đấy! Nhìn đi! Chạy loại xe BMW, khuôn mặt lạnh lùng, dáng đi kêu ngạo. Đúng chuẩn, đúng chất soái ca áo sơ mi trắng
"Này này! Xe này ở đâu ra vậy?"
"Em nghĩ tôi ăn trộm?"
"Hơ hơ.... không có!"
Đường Tịch cười, cô rõ ràng biết Tô Lam không hề nghèo mà!
"Vậy lên xe đi!"
Tô Lam cong khóe miệng lên cười
******
Địa điểm của chuyến đi này chính là tại một nghĩa trang!
Phải! Hôm nay là ngày mà mẹ cô đã qua đời!
Cô đứng trước bia mộ của mẹ mình, đặt một bó hoa xuống rồi nhìn sang Tô Lam cười hạnh phúc
"Mẹ! Mẹ biết không? Con đã tìm được người thật sự yêu con rồi đấy!"
Dừng một chút rồi nói tiếp
"Anh ấy tên là Tô Lam! Năm nay 26 tuổi! Anh ấy là giáo sư của con đấy! Mẹ, mẹ, con đã quyết định rồi, sau này con sẽ lấy anh ấy!"
Đường Tịch nhìn thẳng vào mắt của Tô Lam, nói ra từng lời từng chữ rành mạch
Tô Lam đứng đó, đôi môi khẽ mím lại, rồi bước lên phía trước, ngồi xuống cuối đầu khẽ nói gì đó với bia mộ!
"Này! Lúc nảy anh nói gì với mẹ em vậy?"
Sau khi viếng mộ xong, lúc ngồi trên xe đi về, Đường Tịch mới mở miệng hỏi
"Hả?"
"Anh đừng đánh trống lãng! Nói cho em nghe đi?"
Tô Lam liếc nhìn Đường Tịch ngồi kế bên, nhếch môi, nhàn nhạt cất lời
"Đợi sau này cưới nhau đi rồi tôi sẽ nói cho em biết!"