Truyện được đăng tại AzTruyen.net
"Tốt nhất em nên chia tay với Tô Lam đi. Nếu không hậu quả sẽ do một mình em chịu!"
Từng lời nói mang theo tính chất nguy hiểm, đầy ý cảnh cáo lọt vào tai cô
"Đi! Anh mau đi ngay cho tôi!"
Đường Thiên nở nụ cười quyến rũ, cũng không làm phật ý Đường Tịch, xoay người bỏ đi
Chân Đường Tịch dường như nhấc lên không nổi
Cô cứ như vậy, đứng đó nhìn bóng lưng bước đi của Đường Thiên
"Sao em lại đứng đây?"
"Vậy còn anh? Sao anh lại đến đây?"
Đường Tịch ngạc nhiên nhìn Tô Lam nói
"Không phải em la đói à?"
Tô Lam trên người mặc một cái áo sơ mi xanh lam, diện quần bò, nhìn rất soái ca hơn những ngày thường
Đường Tịch bỏ qua phần ngắm trai, tiếp tục hỏi
"Nhưng không phải anh nói anh đang bận à?"
"Biết sao được? Không phải em đang trách mốc tôi, thân là bạn trai mà không lo lắng cho bạn gái hay sao?"
Tô Lam đứng đó nhàn nhạt mở miệng
"Hừ! Đợi em lên thay đồ đã!"
Đường Tịch nói liền chạy vọt lên lầu thay đồ, rồi cùng Tô Lam đi ăn sáng
Nơi Đường Tịch và Tô Lam ăn là một quán ăn tiện lợi cách rất xa trường.
Tô Lam không ý kiến thì cô cứ làm theo ý mình thôi.
Biết làm sao được, càng xa càng tốt, cô chưa muốn bị người ta phát hiện ra mối quan hệ này a.....
Đồ ăn mang ra, Đường Tịch liền không khách khí, không giữ hình tượng mà ăn ngấu nghiến
"Có ai giành đồ ăn của em đâu? Ăn từ từ thôi"
Tô Lam nói, tướng ngồi cao quý, ăn từ tốn khác hẵn một trời một vực với cô
"Em đói mà!"
Đời vui nhất chính là khi được ăn, nên Đường Tịch cứ ăn, cứ ăn, ăn đến nổi sốt tương cà chua dính cả lên khóe miệng
Miệng ngấu nghiến, ánh mắt lơ đảng về phía cửa. Rồi một bóng hình quyến rũ xuất hiện trong tầm mắt của cô...
Trong đầu Đường Tịch liền hiện lên cảnh nam nữ ân ái trong giấc mơ lúc sáng
Khuôn mặt đó khắc sâu trong tâm trí cô, người đó không phải Lưu Tinh, bạn gái của Đường Thiên hay sao?
Đúng là trái đất tròn, đi tới đâu cũng gặp người quen, lại còn là người cô không muốn gặp nhất
Mắt thấy chị ta đang từ từ bước lại đây, Đường Tịch liền quay đầu né, cuối thấp người xuống
"Tô Lam?"
Đúng là chị ta đi tới đây, nhưng nói chuyện với Tô Lam chứ không phải là cô
"Chào Lưu tiểu thư!"
Tô Lam cười đáp lễ lại
"Cô cũng đi ăn ở đây à?"
"Đúng vậy! Còn anh? Anh đi ăn với bạn à?"
Lưu Tinh nở nụ cười tươi nói, đến khi quay đầu nhìn thấy Đường Tịch thì nụ cười ngay lập tức bị cứng lại, khựng người một lúc rồi lại nhếch nhẹ môi cười
"Chào em, Đường Tịch! Đã lâu không gặp!"
"Ha ha! Chào chị!"
Đường Tịch cười bối rối
"Đường Tịch! Xem ra em cũng không có gì khác so với 3 năm trước nhỉ?"
"Haha...!"
Hàm ý, câu nói đều đầy hàm ý!
So với 3 năm trước và bây giờ thì Đường Tịch cô cũng vẫn chỉ là một đứa ngốc nghếch trong mắt chị ta!
"Hai người...?" Lưu Tinh hỏi
"Cô ấy người tôi đã nói với cô hôm trước. Bạn gái của tôi, Đường Tịch!"
Tô Lam nói, khẽ nghiêng người về phía trước, bàn tay cầm khăn giấy, nhẹ lau phần tương sốt dính trên khóe miệng Đường Tịch
"Vậy... vậy à? Thế thì tôi không làm phiền hai người nữa!"
Lưu Tinh cười thoải mái nói rồi rời đi
Nhưng Đường Tịch vẫn có thể thấy một chút oán hận, một chút không cam lòng trong ánh mắt của chị ta
"Anh làm sao quen biết với chị ta vậy?"
Sau khi Lưu Tinh đi, Đường Tịch liền quay sang thắc mắc hỏi bạn trai mình
"Ý em nói là Lưu Tinh?"
"Đúng vậy!"
"Cô ấy là người lần trước tôi đi xem mắt!"
"Là chị ta?"
Chẳng phải chị ta là bạn gái của Đường Thiên à? Sao lại đi xem mắt với Tô Lam kia chứ?
"Có chuyện gì à?" Tô Lam nhíu mày nói
"À... không có gì đâu?"
"Vậy còn em? Em hình như cũng biết cô ấy?"
"Đúng vậy. Biết một chút, chị ta là bạn gái của Đường Thiên! Nhưng tại sao lại đi xem mắt với anh cơ chứ?"
"Nghe khẩu khí của em thì em và cô ấy không thân cho lắm?"
"Em và chị ta chỉ gặp nhau có vài lần, không thân gì cho mấy..."
Đúng vậy... tính vào thời điểm 3 năm trước đến bây giờ thì cô chỉ gặp Lưu Tinh đúng 3 lần, số lần nói chuyện cũng phải tính trên đầu ngón tay
"Tô Lam! Khi em làm bạn gái của anh, anh thấy thế nào?"
Đường Tịch thận trọng hỏi
"Cũng được!"
"Vậy anh có yêu không?"
Đường Tịch hỏi tiếp
"Vậy còn em thì sao?"
Tô Lam không trả lời mà hỏi ngược lại cô
"Dĩ nhiên là có rồi!"
"Tại sao? Tại sao em lại yêu tôi?"
Đường Tịch nghẫm nghĩ một hồi, rồi thốt ra một câu hết sức hàm xúc
"Không tại sao cả! Bởi vì... anh là Tô Lam!!!"