Truyện được đăng tại AzTruyen.net
Trong một căn phòng, một cô gái tóc tai bù xù, nằm lăn lộn trên giường, chăn và gối đều văng tứ tung
Hai mắt nhắm nghiền, miệng thì cười nói
"Thịt bò... thịt bò... mày đừng chạy nữa. Ở lại cho tao ăn đi!"
Đúng lúc này cửa phòng bật mở, Ba bóng dáng lần lượt đi vào phòng
Một trong ba bóng dáng đó từ từ đi lại không kiên nể gì mà cầm lấy cái gối đập vào đầu cô gái đang ngủ say sưa trên giường mà hét to lên
"Dậy mau! Dậy mau! Cái đồ heo lười này"
"Àii... Nhanh tỷ, điếc cái lỗ tai của em rồi"
Cô gái trên giường khẽ ôm lấy cái đầu rầu rĩ nói
"Còn không mau dậy? Đường Tịch! Có phải là muốn bà ra tay nửa không?"
"Rồi rồi, dậy rồi đây"
Đường Tịch mắt nhắm mắt mở nhìn ba người trong phòng, đầu hàng lên tiếng
"Thật là... đang mơ thấy giấc mơ đẹp lại bị cậu phá!"
"Há! Xem ra vẫn là chỉ có Cố Nhanh mới trị được cậu thôi"
Chu Uyên ngồi trên giường nhìn vào tủ đồ của mình khẽ lắc đầu
"Đúng đấy! Tiểu Tịch cậu tối ngày chỉ biết ngủ, cũng không chịu lên khoa học. Cậu có biết hôm nay có một giáo sư siêu cấp, siêu siêu cấp đẹp trai đến trường dạy hay không?"
Lạc Hân chấp hai tay vào nhau, mắt sáng trưng nhìn chằm chằm Đường Tịch
"Rồi sao? Đẹp trai thì cũng đâu có ăn được? Thà để tớ ở trong mơ ăn thịt bò còn tốt hơn"
Đường Tịch ngáp dài ngáp ngắn bước xuống giường, cô vừa vận động tay chân vừa thản nhiên nói
Đối với Đường Tịch cô, trai đẹp chỉ có thể ngắm chứ không thể ăn. Trừ khi trai đẹp đó thuộc về cô thì lúc đó cô mới có thể mà ăn được
"Thua... mà Tiểu Tịch, cậu còn không chịu thay đồ đi?"
Cố Nhanh đứng trước gương trang điểm nói
"Thay đồ làm gì? Mà sao các cậu ai ai cũng mặc váy hết vậy??"
"Cậu thật sự quên hôm nay là sinh nhật của Lục đậu hũ rồi à?"
"Á! Chết tớ quên rồi! Tớ còn chưa có mua quà nữa"
Đường Tịch nghe vậy cơn buồn ngủ lập tức tan biến, cô vội vàng cầm đại cái váy xanh lao vào nhà vệ sinh thay
Đáng chết mà
Hôm nay sinh nhật của Lục đậu hũ mà cô lại quên mất
Ở trường đại học Bách Túc này ngoại trừ ba chị em cùng phòng ra thì Lục Diêu Thanh là người thứ 4 mà Đường Tịch cô thân nhất
Vậy mà bây giờ cô lại quên mất...
Tại một quán ăn nổi tiếng ở thành phố A, khung cảnh nhộn nhịp
"Này Lục đậu hũ! Sinh nhật vui vẻ. Quà cho cậu đây này!"
Đường Tịch chìa ra hộp quà màu hồng phấn, quà này cô đã chọn lực rất lâu lắm đấy
"Đúng! Đúng! Sinh nhật vui vẻ. Quà của bọn này tặng cậu"
"Tiểu Tịch! Cảm ơn! Cảm ơn các cậu"
Lục Diệp Thanh cất giọng nói trong trẻo, đôi mắt tinh xảo, làn da trắng ngần, trên tay cầm hợp quà miệng cười tươi
Hiển nhiên Lục Diêu Thanh cậu ta là thụ chính cống
"Này... này! Mau mở ra xem có thích không?"
"Là nước hoa à? Hiệu này tớ thích lắm!"
"Hớ hớ, cậu thích là được rồi!"
Đường Tịch cười híp mắt
"Này! Này... các cậu ăn đi!"
Sau đó Đường Tịch cùng bọn Cố Nhanh ăn uống, cười nói
Do ăn, do uống mà bụng Đường Tịch cần phải giải quyết gấp
Cô lật đật chạy vào nhà vệ sinh nhưng là tất cả phòng đã có chủ
"Mấy người làm ơn mau ra lẹ đi! Có người sắp chết rồi này"
Chết rồi! Nó tới rồi! Làm sao bây giờ??
Đường Tịch một tay ôm lấy cái bụng, hai chân khẽ kẹp lại. Bộ mặt nhăn nhó mà chạy vọt vào nhà vệ sinh ở bên cạnh
Nhà vệ sinh dành cho nam!
Phù... Phù
Cuối cùng cũng đã giải quyết xong rồi
Đường Tịch thở phào một hơi, đang định mở cửa ra thì nghe bên ngoài có tiếng chân bước vào
"Lam! Cậu không thể giúp mình chuyện này à?"
"Vũ Thất! Chuyện này của cậu không liên quan đến tôi"
Hai giọng nói đàn ông vang lên, giọng thứ nhất nghe có vẻ gì đó nũng nịu. Còn giọng thứ hai thì khàn khàn trầm thấp, nghe rất êm tai
"Nếu cậu giúp mình thì đêm nay mình sẽ toàn tâm toàn ý phục vụ cậu!"
Phụt!!
Đường Tịch vội vàng bụm miệng lại, mắt trợn to lên
Gì đây?
Là gay à???
Đường Tịch khẽ mở cửa, đưa chiếc điện thoại ra nhắm vào hình dáng của hai người đàn ông mà bấm chụp lia lịa
Chụp chụp và chụp
Nếu để bọn Cố Nhanh thấy thì sao nhỉ? Hắc... hắc
Bỗng nhiên một bàn tay kéo lấy cánh cửa trước mắt cô ra
Chỉ trong chớp mắt cái điện thoại của cô nằm trong tay một người đàn ông cao to. Hắn nhíu mày giọng trầm thấp lạnh lùng vang lên
"Nói! Cô có phải là chó săn hay không?"