Máy bay tư nhân ở trên bầu trời bay nhanh chóng, Nam Cung Vũ ngồi ở trên ghế salông rộng rãi mềm mại, trên mặt bàn đá hoa cương trước mặt đặt ly rượu đỏ óng ánh long lanh.
Từ sau khi lên máy bay, bầu không khí vẫn duy trì cực độ yên tĩnh, hoàn cảnh quá mức an tĩnh để không khí có chút ngột ngạt. Nam Cung Vũ cùng giáo mẫu không lời nào để nói, các chủ tử không nói lời nào, một đám thuộc hạ vệ sĩ cũng không dám hé răng, ngay cả hô hấp đều là cẩn thận từng li từng tí một.
Bang phái cấp vị nghiêm ngặt, Lam Kiều làm cận vệ của Nam Cung Vũ, là không tư cách cùng đại tiểu thư ngồi ở trên ghế salông, thẳng tắp đứng phía sau sofa, như vệ sĩ khác.
Lần nữa trở lại Nam Cung gia, Nam Cung Vũ cũng nói không rõ lưu luyến hay là căm ghét đối với nơi này. Nàng chỉ là mặt không thay đổi đi theo phía sau giáo mẫu, bọn thủ hạ dồn dập cúi đầu hành lễ trước nàng.
Nam Cung Phi nét mặt tươi cười như hoa tiến lên đón, ngẩng lên một tấm khuôn mặt ngây thơ đơn thuần như thiên sứ, mặt mày cong cong nói, "Tỷ tỷ, hoan nghênh về nhà. Đã lâu không gặp, Phi nhi rất nhớ ngươi." Tựa hồ người mấy ngày trước truy sát Nam Cung Vũ cũng không phải nàng.
Hiệu suất làm việc của giáo mẫu cực nhanh, ngày hôm sau thì triệu khai bang phái đại hội, một lần nữa xác lập thân phận đại tiểu thư của Nam Cung Vũ, cũng lấy hiệp trợ làm tên, đem địa bàn và chuyện làm ăn trong tay Nam Cung Phi phân ra một nửa đến bên này của Nam Cung Vũ.
Nam Cung Vũ cũng không thể không âm thầm khen một tiếng, chiêu này mẫu thân một mũi tên hạ hai chim, rất là cao minh.
Không chỉ có chèn ép thế lực gần đây bành trướng đến nhanh chóng của Nam Cung Phi, còn để cho mình và Nam Cung Phi cạnh tranh lẫn nhau, liên luỵ lẫn nhau, ngăn chặn lẫn nhau.
Trong hội nghị, Nam Cung Phi vẫn nụ cười không thay đổi, nhưng Nam Cung Vũ biết Nam Cung Phi hiện tại khẳng định hận không thể một cái cắn chết chính mình.
Giáo mẫu cứ như vậy mạnh mẽ vang dội, không cho bất cứ người nào phản bác đem sự tình định ra.
Từ lần trước trong bang sau khi tàn sát lượng lớn, mấy lão đại đường khẩu có lòng dạ khác bị ám sát, địa vị giáo mẫu ở trong bang càng ngày càng cao thượng, chuyện cô định ra, không người dám phát ra thanh âm phản đối.
Giáo mẫu lại phái cho Nam Cung Vũ hơn mười vệ sĩ, Nam Cung Vũ cũng không biết, những vệ sĩ này là tới bảo vệ nàng, hay là đến giám thị nàng.
Giáo mẫu phái tới chính là vệ sĩ hạng nhất trong xếp hạng thứ mười gần ba năm nay trong trại huấn luyện, Nam Cung gia đào tạo ra tới tinh anh trong tinh anh. Trong đó một người lợi hại nhất tên Tiếu Văn, liên tục ba năm xếp hạng nhất của trại huấn luyện, sau đó lại đi thực chiến huấn luyện chấp hành nhiệm vụ một năm.
Bây giờ bị phái đến bên người Nam Cung Vũ làm vệ sĩ, trong lòng Tiếu Văn là cực kỳ bất mãn, hắn càng hi vọng có thể ở bên người đang giáo mẫu, cho dù là bên người Nam Cung Phi cũng tốt, mà không phải ở nơi người thất bại đã từng này, người chán nản nơi này.
Tiếu Văn cảm giác mình là có tài lại không chỗ dùng, đối với Nam Cung Vũ cũng rất có không vui. Đặc biệt là khi Nam Cung Vũ mệnh lệnh Lam Kiều quản lý nhóm người này, trong lòng Tiếu Văn càng là bất mãn tới cực điểm.
Lần đầu tiên gặp mặt, liền cùng Lam Kiều tranh đấu đối lập, không nhượng bộ chút nào.
"Tiền bối, ngươi đều là người sắp ba mươi rồi, nên về hưu rồi." Góc độ Tiếu Văn nhếch miệng lên trào phúng, giễu cợt nói. Tiếu Văn năm nay 20 tuổi, chính là tuổi thanh xuân ít, thời điểm tố chất thân thể tốt nhất. Bất kể là làm sát thủ, hay là làm vệ sĩ, Lam Kiều tuổi tác đều không nhỏ, trạng thái thân thể đều là đang đi xuống dốc.
Trước đó, bên người Nam Cung Vũ chỉ có một mình Lam Kiều, hai người đều là duy nhất của nhau, bây giờ, bên người đại tiểu thư đột nhiên có thêm nhiều vệ sĩ như vậy, chính mình thành tồn tại có cũng được mà không có cũng được, trong lòng Lam Kiều nói không cô đơn là giả.
Lam Kiều phiền não trong lòng, vừa vặn có người xui xẻo đụng vào trên lưỡi thương. Lam Kiều không nhiều lời, mạnh mẽ sửa chữa Tiếu Văn một trận, người khác ở một bên nhìn, không dám thở mạnh, ánh mắt nhìn về phía Lam Kiều nhất thời trở nên kính nể.
Lam Kiều có lẽ thể lực không sánh được mấy năm trước, nhưng kinh nghiệm kỹ xảo tuyệt đối so với tiểu sát thủ mới ra nhà tranh lợi hại hơn. Cho dù Tiếu Văn là ưu tú nhất bên trong gần ba năm nay, ở trước mặt Lam Kiều, vẫn hoàn toàn không phải là đối thủ, bị đánh đến sưng mặt sưng mũi.
Buổi tối hôm đó, Nam Cung Vũ nằm ở trên giường ôm Lam Kiều, hỏi đến việc này, "Nghe nói, lần này bên trong vệ sĩ phái tới, có một người không phục quản giáo. Có muốn ta đem người đưa đi hay không?"
Nam Cung Vũ biết những tiểu tử vắt mũi chưa sạch này vô cùng bướng, có chút bản lĩnh, từng cái từng cái không sợ trời không sợ đất, ai cũng không phục.
"Hắn rất có thiên phú, sau này nhất định vì đại tiểu thư sử dụng. Một hậu bối tuổi còn trẻ, đại tiểu thư còn lo lắng tôi thu thập không được sao?'" Khí lượng Lam Kiều đương nhiên sẽ không chịu được vài câu trào phúng của Tiếu Văn, cô cầu, là càng nhiều người cùng cô đồng thời bảo vệ đại tiểu thư, trở thành con da sắc bén nhất trong tay đại tiểu thư.
Sau khi về bang phái, Nam Cung Vũ trở nên bận rộn, thời gian một chỗ cùng Lam Kiều càng ngày càng ít. Lam Kiều ban ngày phải cận thân bảo vệ đại tiểu thư, buổi tối thì lại vội vàng huấn luyện vệ sĩ mới tới.
Nhạc Nhạc không hiểu ra sao bị mang tới một hoàn cảnh xa lạ, trong lòng lại là sợ hãi lại là bất an, khóc rống không ngừng, quấy nhiễu muốn gặp tỷ tỷ, cơ hồ muốn đem Lạc gia náo đến lật trời.
Lạc Vũ bó tay toàn tập, quả thực cũng bị phiền chết rồi.
"A di, tỷ tỷ ta đâu?" Nhạc Nhạc hoàn toàn không cảm thấy xưng hô của chính mình có cái vấn đề gì.
Lạc Vũ giận, chính mình số tuổi nhỏ hơn Vũ tỷ, tại sao đứa trẻ này một mực muốn kêu chính mình a di, thật sự là hơi quá đáng.
Thấy được nữ vương đại nhân nhàn nhã ngồi ở một bên xem cuộc vui, Lạc Vũ giở trò xấu nói, "Mammy, Nhạc Nhạc gọi ta a di, chẳng phải là muốn gọi ngươi bà nội rồi hả?"
Lạc Vũ còn không có đắc ý hai phút, lỗ tai đã bị Lạc Hàn mạnh mẽ vặn lên, chỉ đành khổ ha ha nhanh chóng cầu xin tha thứ, "Mammy, ta sai rồi, nhẹ chút."
Lạc Vũ bắt đầu cuộc sống nuôi oa bi thảm, chỉ có chính mình bắt đầu tự tay nuôi oa, mới biết gian khổ của thân là mẫu thân, đặc biệt là khi nhóc con này còn là một gấu con không hơn không kém.
Nói đến Nhạc Nhạc ở trước mặt Nam Cung Vũ, lại nghe lời lại ngoan ngoãn, nhưng vừa đến chỗ này của Lạc Vũ, tựu như hỗn thế ma vương, nhanh nhẹn như một ác ma.
Lạc Vũ bị làm cho sứt đầu mẻ trán, mệt đến gần chết, gọi điện thoại oán giận với Nam Cung Vũ, "Vũ tỷ, lúc nào đem ranh con nhà ngươi đón đi?"
"Bây giờ Nam Cung gia tình thế quá phức tạp, Nhạc Nhạc ở bên cạnh ta không an toàn, tiểu Vũ, khổ cực ngươi." Nam Cung Vũ áy náy nói, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, nàng cũng không muốn phiền phức bạn tốt.
"Vũ tỷ, chúng ta quan hệ gì, khách khí như vậy với ta làm gì. Ta chính là tùy tiện hỏi một chút, ta yêu thích đứa trẻ." Lạc Vũ khẩu thị tâm phi nói. Nàng thực sự là sợ chết gấu con, chỉ muốn có thể trốn thật xa liền trốn thật xa.
Từ sau khi tiếp nhận gấu con, Lạc Vũ mỗi lần nhìn thấy mẫu thân Lạc Hàn, đều muốn nói lại thôi, muốn nói rồi lại không dám nói.
Ba, năm lần qua đi, Lạc Hàn cuối cùng không nhìn nổi, mắng, "Có chuyện liền nói! Ấp a ấp úng giống kiểu gì! Ngươi là thiếu chủ Lạc gia, làm việc quả đoán lưu loát chút cho ta!"
Sau khi bị mắng, Lạc Vũ cũng không tức giận, trái lại cợt nhả thường ngày không lớn không nhỏ, giờ khắc này vẻ mặt của nàng cực kỳ nghiêm túc chăm chú, nàng quỳ xuống cung cung kính kính dập đầu lạy ba cái cho Lạc Hàn.
"Đây là?" Lạc Hàn có chút không rõ, lẽ nào Lạc Vũ lại tái phát sai lầm lớn gì, cho nên mới thái độ đoan chính trước tiên nhận sai, cầu xin chính mình đợi lát nữa phạt nhẹ hơn một chút?
"Nuôi con mới biết ân ba mẹ, dẫn theo Nhạc Nhạc hơn nửa tháng, ta mới biết mẫu thân một mình sinh ta nuôi ta không dễ, thì ra ta còn trẻ không hiểu chuyện, gây rất nhiều họa, đều là mẫu thân thay ta thu thập hỗn loạn. Bây giờ trở về nhớ lại, rất là hối hận."
Đợi Lạc Vũ đi rồi, Lạc Hàn mới tự lẩm bẩm mà thấp giọng nói, "Tiểu Vũ nhà ta cuối cùng lớn lên hiểu chuyện rồi."
Màn đêm buông xuống, trong phòng đèn đuốc sáng choang.
Lam Kiều như thường đang huấn luyện người mới như vậy. Hôm nay nội dung tiết học của Lam lão sư là kỹ năng vật lộn.
Kỹ năng vật lộn thuộc về thực chiến, Lam Kiều tự mình làm mẫu biểu thị, chọn một hậu bối làm đối thủ.
Không biết có phải lần trước Lam Kiều đánh Tiếu Văn ra tay quá ác hay không, cho tới hậu bối kia bị tuyển chọn tới làm mẫu, trên mặt vẻ mặt lập tức trở nên kinh sợ, kì kì kèo kèo nửa ngày mới bất đắc dĩ đi lên.
Kết quả đối phương hoàn toàn không phối hợp, chỉ là một lùi về sau tránh né, một lần cũng không dám đánh trả, đến mức nội dung dạy học của Lam lão sư tiến triển không nổi nữa.
"Ngươi xảy ra chuyện gì?" Lam Kiều có chút bất mãn trầm giọng nói, coi như là người mới, kinh nghiệm thực chiến ít, nhưng tốt xấu xếp hạng mười người đứng đầu trại huấn luyện, làm sao có khả năng sợ hãi rụt rè như vậy, như đồ vô dụng?
Hậu bối cúi đầu không dám hé răng, chỉ là lén lút liếc nhìn một chút về phía Tiếu Văn.
Lam Kiều trong nháy mắt hiểu rõ, hóa ra Tiếu Văn đem đám người kia thu thập đến ngoan ngoãn, vừa rồi người kia ở đâu là đang sợ chính mình, hắn chân chính sợ chính là Tiếu Văn, bởi vì Tiếu Văn nhìn chính mình không hợp mắt cho nên người kia mới cố ý không phối hợp.
Tiếu Văn đứng lên, thờ ơ như không khiêu khích nói, "Kiều tỷ, một bộ kia của ngươi đã sớm lỗi thời rồi."
Lam Kiều cũng không có bị chống đối của Tiếu Văn làm tức giận, bình tĩnh như thường, ngoắc ngoắc ngón tay với Tiếu Văn, lạnh lùng nói, "Ngươi, lên đây."
Tiếu Văn hiển nhiên so với hậu bối vừa rồi lợi hại hơn, chỉ có điều thời điểm đối chiêu ra tay tàn nhẫn, chiêu nào chiêu nấy trí mạng. Không giống như là đang diễn tập làm mẫu, cũng như là muốn một chiêu đoạt tính mạng người.
Lam Kiều vẻ mặt tự nhiên vừa ứng chiêu, vừa giảng giải, ứng phó đến thành thạo điêu luyện, bình tĩnh như thường, tựa hồ hoàn toàn không cảm nhận được hung ác và địch ý bên trong chiêu số của Tiếu Văn.
Giảng giải xong xuôi, Lam Kiều thu tay lại, Tiếu Văn không phục còn muốn tiếp tục đánh, Lam Kiều cũng không khách khí, vừa lướt vai, đem người mạnh mẽ ngã tại trên sàn nhà.
Vừa rồi vì làm mẫu giảng bài, Lam Kiều ra tay để lại ba phần chỗ trống, nếu không ở trên tay cô làm sao có khả năng chống đến nhiều chiêu như vậy.
Tiếu Văn nhịn đau từ dưới đất bò dậy, ngược lại cũng kiên cường không ho một tiếng, thở hồng hộc, sắc mặt tái xanh, chung quy không có lại tiếp tục tiến lên khiêu khích.
Ngay ở khi Lam Kiều chuẩn bị tuyên bố huấn luyện hôm nay đến đây là kết thúc, bảo vệ đi vào, khom người nói, "Kiều tỷ, bên ngoài có người tìm ngươi, xưng chính mình là Tần Phong."
Bảo vệ tuổi tác so với Lam Kiều lớn hơn nhiều lắm, chỉ là vì biểu hiện cung kính, cho nên tôn xưng Lam Kiều một câu "Kiều tỷ." Ở Nam Cung gia, chưa bao giờ là theo tuổi tác đến định nghĩa tôn ti, thực lực mới là tiêu chuẩn cân nhắc địa vị duy nhất. Giống như là Tiếu Văn, cho dù mới vừa tròn 20, chỉ là người mới ra đời, nhưng bởi vì kết quả học tập quá mức chói mắt, thực lực rõ như ban ngày, cho nên một đám hậu bối đều đối với hắn như thiên lôi sai đâu đánh đó. Lúc trước có thật nhiều đường khẩu lão đại thậm chí Nam Cung Phi đều muốn tranh đoạt Tiếu Văn, Nam Cung Vũ cũng không làm sao lưu ý, không biết làm sao, cuối cùng giáo mẫu lại đem Tiếu Văn điều đến cho Nam Cung Vũ.
Bảo vệ tên Ngụy Huân, là sát thủ xuất ngũ, trước đó vẫn có công trạng, bây giờ tuổi tác lớn rồi, thể lực không thể so năm đó, bất đắc dĩ mới lui xuống, đồng hành năm đó chết có chết, tàn có tàn, kết cục đại thể thê thảm, cho nên Ngụy Huân đối với công tác bây giờ ngược lại cũng thỏa mãn, chí ít vẫn tính an ổn.
"Để hắn vào." Lam Kiều phân phó nói.
Ngụy Huân lĩnh mệnh khom người lui ra.
Lam Kiều làm một động tác tay giải tán, đám người còn lại hết mức thối lui.
Hết chương 29