Giao Dịch Đánh Mất Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen

Chương 152




- Nhiều chuyện! Đi kiểm tra mấy phòng bệnh khác đi! – Lãnh Thiên Dục không trực tiếp trả lời câu hỏi, lạnh lùng ra lệnh đuổi khách.

Lãnh Thiên Hi vừa cười vừa đứng lên, vươn vai một cái, ra vẻ đau khổ lắm: “Cũng nhờ phúc của hai người, nếu không em chả cần phải ở lại trực đêm làm gì. Đúng là chẳng có lương tâm gì cả, một chút tình cảm cũng không có”.

Lãnh Thiên Dục nhìn bộ dạng đang ra vẻ của Lãnh Thiên Hi, khóe môi cương nghị hơi cong lên cười. Sau đó hắn chỉ bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

- À, anh, để em xem vết thương của anh đã.

Lãnh Thiên Hi vẫn chưa quên vết thương đầy nguy hiểm của Lãnh Thiên Dục. Anh rất phục anh trai mình, chẳng lẽ người làm bằng sắt sao? Bị thương nghiêm trọng như thế mà chỉ ngủ có mấy tiếng ngắn ngủi đã rút kim truyền nước ra, chạy ngay đến phòng của Thượng Quan Tuyền.

Lãnh Thiên Hi rất lo vết thương của anh trai sẽ bị nhiễm trùng.

- Em lề mề quá đấy, anh nói rồi, vết thương tí tẹo ấy có chết người đâu cơ chứ.

Quả nhiên Lãnh Thiên Dục từ chối ngay. Hắn đương nhiên biết sự quan tâm của em trai mình, nhưng vết thương này với hắn quả thật chẳng đáng để nói đến. Suốt mười năm qua hắn đã phải chịu những thương tổn còn đau xót hơn thế này gấp nhiều lần.

- Anh bướng bỉnh quá đấy, xem ra sau này Tiểu Tuyền phải chịu khổ rồi.

Lãnh Thiên Hi biết tính tình của anh trai nên cũng không muốn miễn cưỡng thêm. Quan trọng hơn là nhìn sắc mặt của anh ấy thì xem ra vết thương không bị làm sao.

Anh cả luôn là một tấm gương khiến anh và em gái Thanh Nhi kính trọng. Trong mắt hai người, anh cả không khác gì một chiến thần cả, dường như chẳng có khó khăn nào có thể làm khó được anh ấy.

Chỉ mong chiến thần này không bị “tử nạn” trước tình yêu. Có điều, cảm giác trong lòng của Lãnh Thiên Dục thế nào anh không hoàn toàn nắm chắc cho lắm. Dù sao anh cả cũng phải nhanh tay nắm bắt lấy tình yêu đi thôi.

Lãnh Thiên Dục nghe vậy, vừa định hạ lệnh đuổi khách lần hai thì tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, sau đó Bùi Vận Nhi bước vào phòng.

- Vận Nhi, muộn thế này rồi sao em lại đến đây? Vừa rồi em còn chưa nghỉ ngơi đủ mà! – Lãnh Thiên Hi thấy Bùi Vận Nhi đến thì lập tức tiến lên, dịu dàng hỏi han.

Lúc nãy anh đã đưa cô về cô nhi viện Mary để cô có thể nghỉ ngơi thêm.

Thấy sự quan tâm của Lãnh Thiên Hi, Bùi Vận Nhi nhẹ nhàng cười. Sau đó cô đưa mắt nhìn Thượng Quan Tuyền vẫn đang hôn mê bất tỉnh, khẽ than nhẹ một tiếng: “Hiện giờ Tiểu Tuyền như vậy, em không ngủ nổi. Cho nên em muốn đến xem cô ấy tỉnh lại chưa, không ngờ...”

Cô không nói được tiếp nữa, nhất là khi nhìn thấy đôi mắt nhắm chặt của Thượng Quan Tuyền, giọng cô như nghẹn lại ở cổ họng.

- Vận Nhi, yên tâm đi, Tiểu Tuyền sẽ không sao đâu. Vì cuộc phẫu thuật thành công nên cô ấy chắc chắn sẽ tỉnh lại! – Lãnh Thiên Hi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Bùi Vận Nhi, giọng điệu cũng trở nên cực kì đau lòng.

Bùi Vận Nhi cố nén khóc, cười cười gật đầu. Làm sao cô có thể không tin anh Thiên Hi chứ?

- Anh Thiên Hi, em có chuyện muốn nói với Lãnh tiên sinh... – Bùi Vận Nhi nhìn Lãnh Thiên Dục đang ngồi bên giường Thượng Quan Tuyền, nói.

Hả?

Lãnh Thiên Hi hơi giật mình, nhìn anh cả rồi lại nhìn Vận Nhi, sau đó lập tức cười: “Được, khi nào em nói chuyện xong thì đến phòng nghỉ của anh nhé”.

Nói xong, anh giơ tay lên vuốt tóc Bùi Vận Nhi, mỗi động tác đều tràn đầy sự yêu mến và đau lòng.

Bùi Vận Nhi hơi đỏ mặt, gật đầu.

Lãnh Thiên Hi đi ra ngoài.

- Không ngờ tình bạn giữa hai người lại sâu đậm đến vậy! – Lúc Bùi Vận Nhi ngồi xuống, Lãnh Thiên Dục có vẻ đăm chiêu lên tiếng.

Bùi Vận Nhi nhẹ nhàng cười, nhẹ giọng nói: “Tôi cũng không ngờ Tiểu Tuyền lại được một người đàn ông ưu tú như Lãnh tiên sinh yêu thương”.

Cô là một người thông minh, chỉ một câu đã nói rõ hết tình hình trước mắt.

Sự lạnh lùng trong ánh mắt Lãnh Thiên Dục trong nháy mắt bị thay thế. Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, hắn nhàn nhạt nói: “Cô tìm tôi có việc gì?”

Hắn vẫn cho rằng Bùi Vận Nhi là một cô gái nhút nhát, không ngờ hôm nay cô ấy lại chủ động như vậy.

Bùi Vận Nhi kiên định gật đầu, sau đó cô nhẹ nhàng nắm lấy tay Lãnh Thiên Dục...

Lãnh Thiên Dục nhíu mày, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu. Ánh mắt hắn vừa thoáng hiện vẻ không vui thì lại thấy Bùi Vận Nhi kéo tay Thượng Quan Tuyền đặt vào bàn tay to của hắn.

Lãnh Thiên Dục dần giãn đầu mày ra, ánh mắt cũng dần thay đổi...

Bùi Vận Nhi nhẹ nhàng cười nhìn Lãnh Thiên Dục, ánh mắt cực kì kiên định và dũng cảm.

- Lãnh tiên sinh, Tiểu Tuyền từ nhỏ đã không có cha mẹ, trừ những lúc ở cô nhi viện ra thì cô ấy chẳng có ngày nào vui vẻ cả. Tôi là bạn thân của cô ấy, cũng là người chị em tốt nhất trên đời này của cô ấy, hôm nay tôi giao Tiểu Tuyền cho anh, hy vọng Lãnh tiên sinh có thể che chở cho cậu ấy, yêu thương cô ấy, đem lại cho cô ấy những ngày tháng vui vẻ”.

Lãnh Thiên Dục không khó để cảm nhận trái tim mình đang run rẩy. Nhưng ngay sau đó, hắn hơi cảnh giác, hỏi lại: “Sao cô biết sau khi rời khỏi cô nhi viện thì cô ấy lại không được vui vẻ? Chẳng lẽ...”

- Đúng, thật ra tôi đã biết rõ thân phận thật sự của Tiểu Tuyền từ lâu!

Bùi Vận Nhi không chút giấu giếm trước nghi vấn của Lãnh Thiên Dục. Sau đó, cô đưa mắt nhìn Thượng Quan Tuyền, trong mắt tràn đầy tình cảm thương xót.

- Nhưng Tiểu Tuyền sợ tôi lo lắng, sợ tổ chức gây bất lợi cho tôi nên dù tôi biết mọi chuyện nhưng vẫn giấu không cho cô ấy biết, cũng không muốn Tiểu Tuyền phải lo lắng thêm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.