Nhị thập tứ kiếm của Thiên Cơ các tùy tiện chọn ra một, cũng là nhân vật có thể một mình đảm đương một cõi trên giang hồ, cùng loại với chức phó tọa cửu đại đường khẩu của Minh giáo, trong nhị thập tứ kiếm có mạnh có yếu, tỉ như Cốc Vũ Kiếm đã chết trong đó cũng bất quá là hạng trung đẳng,
Nhưng mấy chục năm gần đây, Thiên Cơ các thân là lãnh tụ bạch đạo, đệ tử trong môn xuất ngoại lịch luyện, thế lực khắp nơi vì e sợ uy vọng đều sẽ cho bọn hắn chút mặt mũi, khi xưa Cốc Vũ Kiếm xuống Giang Châu, dù là Khương phiệt cũng sẽ do Khương Bái Ninh tự mình tiếp đãi, nếu không phải vì đối phương trực tiếp uy hiếp Doanh Trinh, Khương Bái Ninh cũng sẽ không đích thân xuất thủ đánh giết.
Trải qua thời gian dài, Thiên Cơ các đều hưởng thụ lấy thế lực khắp nơi tôn sùng, đừng nói là nhị thập tứ kiếm một trong, cho dù là đệ tử phổ thông, cũng không có mấy ai dám khiêu khích, lần này Cốc Nhu Nhi xảy ra chuyện, đương nhiên gây nên sóng to gió lớn trong các, nhất là sư phụ của ả, Từ Thống Cơ,
Trưởng lão hội thương nghị một phen về sau, Từ Thống Cơ tự mình điểm tướng, mang theo Thất Kiếm rời Liêu Đông.
Khương Bái Ninh trong lòng phỏng đoán, Cốc Nhu Nhi thân là nhị thập tứ kiếm, tại Thiên Cơ các dĩ nhiên được hưởng cực lớn tài nguyên dốc vào, đương sơ ả tìm tới Doanh Trinh, nói không chừng đã lấy bí pháp thông tri cho người trong các, nếu như trên người ả còn cất giấu một loại dị bảo nào đó có thể xác định phương vị hoặc là lưu lại tin tức, Thiên Cơ các lần này bày ra chiến trận lớn như vậy, nói không chừng hiện tại Từ Thống Cơ đã biết mình là hung thủ.
Chủ quan a ~
"Còn có tin gì khác không?" Khương Bái Ninh cau mày, trầm giọng hỏi.
"Hồi phiệt chủ, trong phiệt gần đây tựa hồ có gây chuyện ầm ĩ với phủ Tổng quản, nghe nói là bởi vì một vị tử đệ trong phiệt chúng ta đả thương một tên giáo úy nho nhỏ dưới trướng Vương tổng quản, thường ngày mà nói đây chỉ là một việc nhỏ, bỏ ra ít bạc sẽ giải quyết được, nhưng bên phủ Tổng quản tựa hồ có ý làm căng, Du kỵ tướng quân Thiệu Kỳ Lương lại còn mang năm trăm binh giáp đòi xông vào phủ bắt người, bị Lục thiếu gia cản lại, song phương huyên náo rất không thoải mái."
Trương Văn Trọng ngồi một bên nghe xong cười lạnh liên tục, "Vương Khuê Nhượng đây là muốn động đến quý phiệt, về phần đả thương giáo úy, đó chỉ là lý do, lấy cớ khiến cho sự tình trở nên lớn chuyện, liền sẽ dễ bàn điều kiện với quý phiệt."
Khương Bái Ninh lạnh lùng nhìn về phía đối phương, "Chẳng lẽ Trương đại nhân đã sớm biết Vương Khuê Nhượng sẽ đối phó với Khương phiệt ta?"
Trương Văn Trọng lắc đầu nói: "Không, đầu tiên, Vương Khuê Nhượng tuyệt đối không có lá gan này, dù sao Khương phiệt là đại tộc số một ở Sơn Nam đạo, cây lớn rễ sâu, không phải một kẻ ngoại lai như hắn sẽ có thể động tới. Nhưng nhìn thế cuộc trước mắt, nếu như hắn không thể khiến Khương phiệt đứng về phía bên mình, hắn sẽ không có thể chân chính khống chế Sơn Nam đạo, nói một cách khác, hắn sẽ không có tư cách làm minh hữu của Lý Lệ."
Khương Bái Ninh nghi ngờ nói: "Xin Trương đại nhân hãy nói kỹ càng một chút."
Trương Văn Trọng không có lập tức trả lời, mà là quay đầu nhìn về phía Doanh Trinh, thấy đối phương đang nhìn mình cười hề hề, đứng dậy chắp tay nói: "Xin hỏi vị huynh đài này, có phải chính là Ma Hoàng Doanh Trinh hay không?"
Doanh Trinh cười nói: "Đó cũng không phải là bí mật gì, Trương đại nhân sớm nên đoán được."
Trương Văn Trọng lắc đầu cười khổ: "Không phải là đoán không được, mà là không thể tin được, ai có thể nghĩ tới đường đường Ma đạo chi chủ sẽ lại ôn tồn lễ độ, bình dị gần gũi đến như vậy. Đừng nói là bỉ nhân, coi như lão sư ở đây, chỉ sợ người cũng sẽ không tin."
Doanh Trinh nhàn nhạt: "Trương đại nhân lúc này hỏi những thứ này, thì có quan hệ gì tới Khương phiệt?"
"Đương nhiên là rất rất có quan hệ, "
Trương Văn Trọng đứng chắp tay, tay áo dài khăn chít đầu, nghiễm nhiên bộ dáng nho sinh cuồng sĩ, nghiêm nghị nói:
"Lục đại thế gia trong thiên hạ hôm nay, Lý phiệt Lý Văn Bật thì gả nữ nhi cho Hà Gian vương Lý Lệ, gia tộc kinh doanh tại Hà Bắc đạo xem như vững như Thái Sơn, Độc Cô phiệt Độc Cô Tĩnh thì phụ thuộc vào Sở vương Lý Tuân, Nguyên phiệt Nguyên Thủ Khuyết và Tần vương Lý Hanh quan hệ mật thiết, ngay cả Tống phiệt, nay cũng đã trèo lên cây đại thụ che trời là Doanh huynh đây. Vinh Phượng Đường hiển nhiên không cần phải nói, độc tọa Lạc Dương như hổ ngồi, thái độ không thân cận cũng không xa lánh với các thế lực. Duy chỉ còn lại Khương phiệt, mà Khương phiệt chủ và Nữ Đế trên Quang Minh đỉnh lại là kẻ thù sinh tử, nói thật, Khương phiệt bây giờ thực sự là kẻ yếu thế nhất trong sáu phiệt."
Khương Bái Ninh chen lời nói: "Ý của Trương đại nhân là Khương phiệt ta chẳng những không có chỗ dựa, ngược lại còn gây thù khắp nơi?"
Trương Văn Trọng cười ha hả lắc đầu, "Sai, bỉ nhân nhìn thấy ngày thường Doanh huynh đối đãi phiệt chủ có nhiều khiêm nhượng, chỉ một điểm này, Khương phiệt chủ đã có chỗ dựa lớn nhất, chính là cho Vương Khuê Nhượng mười cái lá gan, hắn cũng không dám động đến Khương phiệt. Nhưng tình huống trước mắt trong thiên hạ không ai biết được tầng quan hệ giữa phiệt chủ và Doanh huynh, nếu để một người có uy vọng đem tin tức truyền ra, thế đối lập giữa Khương phiệt và Vương Khuê Nhượng lập tức sẽ có thể hóa giải."
Khương Bái Ninh đầu tiên là u oán liếc lấy Doanh Trinh, sau lại nhìn về phía Trương Văn Trọng hỏi: "Trương đại nhân cảm thấy ta và hắn là quan hệ gì?"
"Nếu như Trương mỗ đoán không sai, hai vị hẳn là quyến lữ, trận chiến trên sông Hán Thủy kinh thiên động địa, hơn nữa lúc trước phiệt chủ một mình xông vào Quang Minh đỉnh, trong nhân gian cũng truyền làm ca tụng, mâu thuẫn khó hóa giải với Nữ Đế chắc hẳn cũng bắt nguồn từ đây."
Khương Bái Ninh nghe xong im lặng không lên tiếng. Tình thế nguy hiểm trong phiệt nàng không phải không lo lắng, biện pháp mà Trương Văn Trọng nói đến này cũng xác thực có thể thực hiện, nhưng khó ở chỗ, Doanh Trinh có nguyện ý hay không? Tuy nói nàng đã sớm coi mình là thê tử của hắn, nhưng Doanh Trinh thì sao, cho tới nay, hắn vẫn chưa cho mình một đáp án khẳng định.
Nàng không muốn đi hỏi, cũng không dám hỏi, nàng sợ sẽ đạt được một đáp án mà mình không muốn đối diện,
Trương Văn Trọng thấy Khương Bái Ninh đột nhiên lâm vào trầm mặc, trong lòng cũng là vạn phần hiếu kì, hắn cảm thấy biện pháp này của mình có thể nói là diệu chiêu tuyệt hảo dùng ít sức và không tốn thời gian nhất, vừa không ảnh hưởng đến hành trình Bắc thượng của mấy người, lại có thể giải trừ nguy cơ của Khương phiệt ở tận Trường Sa phủ, thế nhưng nhìn đối phương mặt ủ mày chau, chẳng lẽ còn có ẩn tình gì khó nói?
Doanh Trinh đương nhiên cũng nhìn ra Khương Bái Ninh đến cùng bị chuyện gì làm khó, bởi vì chính hắn cho tới nay luôn tận lực tránh dây dưa về mặt tình cảm, với Tưởng San là vậy, với Giang Thanh Huệ cũng là như vậy, nhưng Khương Bái Ninh thì lại không giống,
Nếu như ta thắng, chàng nhớ cưới ta.
Tám chữ này vẫn luôn quanh quẩn trong đầu Doanh Trinh, nếu đối mặt với tấm lưới thâm tình này mà còn có thể thờ ơ, vậy mình há chẳng phải là hòn đá?
Doanh Trinh nhìn thẳng vào mắt Khương Bái Ninh, cười ha hả nói: "Biện pháp này của Trương đại nhân không tệ, vậy để Uyển nhi gửi tin đi Lĩnh Nam, do Chính Quang thả tin tức ra, lại để Tống Lệnh Huy phái người cùng Khương phiệt thân thiện hữu hảo, về phần hôn kỳ, chúng ta sẽ quyết định sau, Ninh nhi thấy thế nào?"
Khương Bái Ninh nghe vậy, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Doanh Trinh, trong hai con ngươi trong vắt có hơi nước nhàn nhạt, khắp nơi toát ra dáng vẻ động lòng người, thậm chí ngay cả Trương Văn Trọng cũng nhìn đến ngây người, may mắn phu nhân Hứa Thiều Hoa vụng trộm đá hắn một cước, lúc này mới hồi phục tinh thần lại.
Khương Bái Ninh không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào Doanh Trinh, nụ cười nơi khóe môi lớn dần, thời khắc này, nét cười như hoa trên khuôn nhan tuyệt mỹ của Khương Bái Ninh, đã không thua bất kỳ người nào trên Phương Hoa bảng.
"Theo tập tục Trường Sa phủ ta, lễ hỏi ấy là đòi không ít, Doanh đại giáo chủ có lấy ra được không?"
Doanh Trinh nhún vai, "Nàng cũng biết, ta rất nghèo."
Trên khuôn mặt Khương Bái Ninh, nụ cười càng thêm rạng rỡ...