Giáo Chủ (Mỗi Ngày Thức Giấc Thấy Giáo Chủ Đang Hóa Trang

Chương 20




Lưu Viễn Thông hít một hơi sợ hãi: “Ngươi là con trai Hàn Giang?!” Nhìn qua Lư Nhã Giang lần nữa, thất thanh la lên: “Sao thế được!”

Hàn Sính như đã đoán trước được, không chút hoang mang kéo ngọc bội bên hông lên, tươi cười hỏi: “Tiền bối còn nhận ra khối ngọc bội này không?”

Lưu Viễn Thông tiến lên một bước, cầm lấy ngọc bội, như muốn phân biệt thật giả. Hàn Sính thoải mái mặc ông dò xét.

Lưu Viễn Thông lẩm bẩm: “Con trai Hàn Giang… Ngươi là Hàn Sính… Giang hồ đồn đại, hai năm trước xuất hiện truyền nhân Ngũ Luân Giáo, tự xưng là con hắn, ta cứ tưởng là bọn tiểu nhân vô danh giả danh lừa bịp, nào ngờ…” Ông đột nhiên chuyển mặt qua phía Lư Nhã Giang: “Ngươi là ai?!”

Lư Nhã Giang nãy giờ vẫn đứng một bên nhàm chán xem náo nhiệt, đang buồn bực vì sao tên đại thúc kỳ quái này từ lúc xuất hiện cứ nhìn mình, nghe ông hỏi, tức giận nói: “Ta là ông nội ngươi!”

“Ha.” Hàn Sính nhịn cười, hỏi Lưu Viễn Thông: “Y chỉ là bằng hữu đi theo ta thôi. Kim Thiền tiền bối vì sao cứ nhìn chằm chằm y?”

Lưu Viễn Thông thu tầm mắt về, một lúc lâu sau mới hỏi Hàn Sính: “Mẹ ngươi là ai?”

Hàn Sính nói: “Ta đây cũng không rõ lắm, từ nhỏ ta đã được một hộ nông dân nuôi nấng, nghe nói cha ta trước khi chết gửi gắm ta cho họ, cũng để lại bí tịch võ công và ngọc bội trong tã lót của ta. Đợi khi ta lớn rồi, cha mẹ nuôi ta mới nói cho ta biết thân thế của mình, về việc mẹ ta là ai, cha ta chưa từng đề cập đến.”

“Hắn có con… Hắn thật sự có con…” Lưu Viễn Thông nghẹn ngào thì thầm, ánh mắt đột nhiên sắc bén: “Nếu ngươi là con trai Hàn Giang, vậy kiếm của ngươi đâu?”

“Kiếm?” Hàn Sính hơi giật mình.

Lưu Viễn Thông nói: “Bảo kiếm tổ truyền của Hàn Môn năm xưa, bảo kiếm Thanh Tuyết của đương gia Ngũ Luân Giáo, lấy ra cho ta nhìn xem.”

Hàn Sính biểu tình mờ mịt, hiển nhiên không biết Thanh Tuyết Kiếm là thứ gì.

Lưu Viễn Thông thấy Hàn Sính không có động tác gì, không nhịn được nhíu mày, chuyển đề tài: “Ngươi đến tìm ta làm gì?”

Hàn Sính cười nói: “Tiền bối, tiểu chất sở dĩ bước chân vào giang hồ, chính vì nghe được chuyện cha năm đó. Ta muốn biết, cha ta năm đó chết thế nào, kẻ thù giết cha đến tột cùng là ai?”

Lưu Viễn Thông im lặng đánh giá hắn một hồi, đột nhiên thở dài, nói: “Thôi, ngươi đã là con Hàn Giang, vậy vào trong nói đi.”

Hàn Sính cất bước về phía phòng, Lư Nhã Giang mặt đề phòng đứng im, Hàn Sính đi tới kéo ống tay áo y: “Vào đi, ngươi sẽ có hứng thú với những gì ông ta nói.”

Lư Nhã Giang vung tay gạt bỏ bàn tay đang kéo ống tay y, lạnh lùng nói: “Đừng đụng vào ta!” Hàn Sính lúng túng thoáng chốc, tủi thân: “Rồi rồi, ta không đụng vào ngươi, tự ngươi đi đi.” Lư Nhã Giang hừ một tiếng, ngẩng đầu bước vào.

Lưu Viễn Thông nói: “Ta và phụ nhân ngươi, Hàn Giang, cùng Già La Đao Trương Hạo Hãn, ba người quen biết từ nhỏ, ta và Trương Hạo Hãn cùng tuổi, lớn hơn Hàn Giang năm tuổi. Ba người bọn ta từ nhỏ đã tập võ, về sau đều tự rời Cốc Thủy Trấn dấn thân vào giang hồ, ước định mỗi hai năm tụ tập ở Cốc Thủy Trấn một lần, thảo luận những thu hoạch và cảm ngộ của mỗi người trong hai năm đó. Có thể nói, tình cảm bọn ta lúc trẻ rất tốt.”

Lư Nhã Giang không nóng không lạnh chen vào: “Vậy sau đó các ngươi cãi nhau?”

Lưu Viễn Thông dừng một chút, nói: “Hàn Giang là người có tiền đồ nhất trong ba bọn ta, hắn dù sao cũng là truyền nhân Ngũ Luân Giáo, tư chất của hắn, … bí tịch trong tay hắn, ta và Trương Hạo Hãn đều không thể địch nổi.”

“Nên ngươi giết hắn đoạt bí tịch?” Lư Nhã Giang lại lạnh lùng chen vào.

Hàn Sính vội vàng ấn tay y, ý bảo y im miệng, kết quả còn chưa đụng tới đã bị một ánh mắt hung tợn trừng về.

Lưu Viễn Thông cũng không tức giận, ngược lại hỏi Lư Nhã Giang: “Vị thiếu niên này, xin hỏi lệnh tôn lệnh đường là người phương nào?”

Lư Nhã Giang tự nhiên bị hỏi, ngạo mạn cười nhạo: “Ngươi là ai, xứng biết?”

Lưu Viễn Thông trầm mặc.

Hàn Sính vội nói: “Tiền bối, sau đó thì sao? Cha ta bị gì?”

Lưu Viễn Thông thở dài rồi nói tiếp: “Cha ngươi trẻ tuổi, tu vi lại xuất chúng, không tránh khỏi kiêu căng. Năm hắn mười tám tuổi, một mình đánh lên Xuất Tụ Sơn…”

Nói đến Xuất Tụ Sơn, Lư Nhã Giang luôn đen mặt đột nhiên sửng sốt, mà Hàn Sính liếc nhìn Lư Nhã Giang một cái liền lập tức thu hồi ánh mắt, chờ Lưu Viễn Thông tiếp tục.

Lưu Viễn Thông nói: “Ai cũng không biết năm đó hắn ở Xuất Tụ Sơn đã xảy ra chuyện gì. Suốt nửa năm không hề có tin tức gì, thậm chí bỏ qua một lần tụ hội hai năm một lần của bọn ta. Ta và Trương Hạo Hãn cho rằng hắn đã bị ma giáo sát hại, thương lượng tấn công lên Xuất Tụ Sơn báo thù cho hắn, hắn lại đột nhiên trở về. Bọn ta hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, hắn cũng im bặt không đề cập tới. Từ đó về sau, tin tức trên giang hồ của hắn ngày càng ít, thường thường nửa năm một năm không lộ diện, giang hồ đồn hắn đã ẩn cư nghiên cứu võ học, nhưng lòng ta vẫn cảm thấy, hành tung của hắn, chắc chắn có liên quan đến Xuất Tụ Sơn.”

Hai hàng lông mày của Lư Nhã Giang khóa chặt. Y ở Xuất Tụ Sơn mười tám năm, chưa từng nghe đến việc này. Về Hàn Giang, chẳng qua có một lần y xuống núi làm nhiệm vụ mới nghe người dưới chân núi nói tới. Y không khỏi liếc nhìn Hàn Sính, không thấy được sự kinh ngạc trên mặt hắn. Chẳng lẽ Hàn Sính có quan hệ không tầm thường với Thiên Ninh Giáo họ? Tại sao không nghe Hữu hộ pháp nói qua?

Lưu Viễn Thông lại nói: “Ta biết Hàn Giang và ma giáo có quan hệ, đã từng khuyên can y. Ma giao đều là hạng âm hiểm xảo trá, không tiêu diệt chúng thì thôi, há có thể tới lui với chúng? Nhưng lúc ấy Hàn Giang đã bị yêu nhân ma giáo mê hoặc, không thể khuyên can được… Hầy!”

Lư Nhã Giang hừ mạnh một tiếng, Hàn Sính lúng túng ho che giấu: “Vậy… tiền bối có biết, ai hại cha ta?”

Lưu Viễn Thông tức giận: “Chắc chắn là yêu nhân ma giáo, mơ ước bí tịch Ngũ Luân của Hàn Giang, mới sắp đặt hại hắn! Ta đã nói với Hàn Giang, yêu nhân ma giáo ấy kết giao với y, nhất định không tốt lành gì, chắc chắn muốn đồ của y, chỉ tiếc Hàn Giang đã bị mê hoặc, nói gì cũng không tin, mới hại đến tính mạng mình!”

Hàn Sính sợ Lư Nhã Giang xúc động nhảy lên động thủ với Lưu Viễn Thông, không nghĩ tới Lư Nhã Giang chỉ cau mày như đang suy nghĩ, cũng không có dấu hiệu tức giận. Hàn Sính thở phào, hỏi: “Vậy, tiền bối có biết, vị nào trong ma giáo hại cha ta?”

Lưu Viễn Thông cắn răng, phảng phất mang theo hận ý thật lớn: “Bạch, Y, Quỷ!”

Lư Nhã Giang giật mình. Bạch Y Quỷ là Hữu hộ pháp Doãn Ngôn. Hàn Giang biến mất vừa lúc vào thời điểm Lư Nhã Giang ra đời, Doãn Ngôn và Hàn Giang quả thật đồng lứa, có thể có dính dáng gì đó. Nói thật Lư Nhã Giang cũng không biết Doãn Ngôn bao nhiêu tuổi, y nhớ khi mình năm sáu tuổi, Doãn Ngôn nhìn qua chừng hai mươi, hiện tại y đã hai mốt, mà Doãn Ngôn cũng cùng lắm nhìn như ba mươi.

Hàn Sính trầm ngâm một lát, nói: “Tiền bối có chứng cứ gì?”

Lưu Viễn Thông nói: “Chứng cứ? Năm đó Hàn Giang, ta, Trương Hạo Hãn còn có Chưởng môn Côn Lôn Vương Mạc hiện nay, Tiêu Dao Vô Tu Tử và mấy vị võ lâm đồng bối từng uống rượu, trên bàn rượu Hàn Giang quá chén, chính miệng y nói y có quan hệ không tầm thường với Bạch Y Quỷ Doãn Ngôn! Lúc ấy mấy người chúng ta đều khuyên y nên sớm tỉnh ngộ, y lại nói…” Cắn răng cực hận, “Y chết cũng không hối cải, sau này quả nhiên bị Bạch Y Quỷ tâm tư đen tối hại tính mạng! Càng đáng giận là tên Bạch Y Quỷ kia, hại Hàn Giang không nói, lại vu oan lên ta và Trương Hạo Hãn, võ lâm khắp nơi đồn đại, Ngũ Luân Bí Tịch nằm trong tay ta và Trương Hạo Hãn, nhiều năm qua không ít bọn tiểu nhân thèm muốn bí tịch vì thế đến quấy rầy. Nghĩ đến, hẳn tên Bạch Y Quỷ không lừa được bí tịch từ tay Hàn Giang nên dùng một chiêu hãm hại hai người bọn ta!”

Hàn Sính nhạy cảm bắt được một vấn đề ông không nói, truy hỏi: “Cha ta uống quá chén đã nói gì?”

Lưu Viễn Thông không chịu nói: “Không phải lời gì hữu ích, ngươi không biết thì tốt hơn.” Dừng một chút, nói: “Thế chất, ta và Trương Hạo Hãn là bằng hữu nhiều năm của cha ngươi, sau khi cha ngươi xảy ra sự cố, hai ta đã nhìn rõ giang hồ hiểm ác, nản lòng, treo kiếm hồi hương, quy ẩn nơi đây, tuy ta không biết Hàn Giang từ khi nào có đứa con là ngươi, nhưng ngươi đã có ngọc bội Ngũ Luân Giáo, vừa rồi công phu của ngươi cũng có phong thái năm xưa của Hàn Giang, ta đây liền nhận ngươi làm thế chất. Ngươi muốn báo thù cho cha ngươi, hoặc có gì cần ta giúp đỡ, chỉ cần mở miệng.”

Hàn Sính rủ mí mắt không biết nghĩ gì, lúc sau nói: “Được, tiền bối cho phép ta trở về suy nghĩ thêm, nếu có chuyện gì khó khăn, ta lại tìm đến tiền bối.”

Lưu Viễn Thông nói: “Cha ngươi năm đó có để lại một vật nơi ta, ngươi đã là con hắn, ngày khác ta thu xếp rồi trả di vật của hắn cho ngươi.”

Hàn Sính chắp tay: “Vậy xin cám ơn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.