Giang Sơn Tống Đế

Quyển 2 - Chương 69: Tìm Triệu Viện




Ngày hôm sau, quả nhiên Thiệu Hoành Uyên tìm một chỗ đất trống ngoài thành cho Tiêu Sơn, chỗ đó vốn là chỗ đóng quân của triều đình, trước kia Trấn Giang phủ còn được coi là thành trấn quan trọng, binh lực sung túc, tỏ ý muốn đóng quân lần nữa, lại còn khai hoang làm ruộng. Nhưng từ khi Tống Kim nghị hòa, sau khi một bộ phận lớn binh lực bị giải trừ, chỗ này liền thành đất hoang.

Tiêu Sơn nhìn thấy mảnh đất ước chừng một nghìn mẫu, cảm thấy vô cùng cao hứng, hắn âm thầm tính toán, trước mắt quân bổng (*bổng lộc) của một binh sĩ là nửa thước (*mét) sáu đấu (*đồ để đong), ba quan tiền, tiền chưa tính, chỉ tính lương thực mà nói, dưới trướng của hắn tính thêm đầu bếp tổng cộng có chín trăm người, trừ một số người triều đình có phát tiền – lương (*tiền bạc cùng lương thực), năm trăm người còn lại cũng cần có cơm ăn, như vậy một tháng cũng dùng gần đến ba trăm tạ.

Dựa theo sản lượng lương thực hiện tại, nếu như lương thực hai quý là đến mùa vụ, trồng trọt toàn bộ những loại này, một năm mỗi mẫu thu được ít nhất một tạ, khai khoang một nghìn mẫu đất này, một năm là có thể có một nghìn tạ, nếu như ăn uống tiết kiệm một chút, ít nhất có thể ăn được bốn tháng.

Nhưng ngay sau đó hắn lại phát hiện mọi chuyện so với tưởng tượng của hắn lại hoàn toàn bất đồng, không nói đến mảnh đất này phần lớn là sỏi đá, căn bản không thể trồng trọt, chỉ là vấn đề ăn cơm, hơn chín trăm người sống qua bốn tháng sẽ không còn thứ để ăn, cho dù là dưới tình huống tiết kiệm tiết kiệm lại tiết kiệm. 

Tiêu Sơn nhất thời không nghĩ ra biện pháp gì tốt, chỉ lệnh cho đội quân cứ dựng trại ở chỗ này trước, ít nhất năm trăm người ở lại đây đã rồi hẵn tính sau. 

Việc này cũng không khó, nơi đây vốn có một số căn nhà cũ kỹ, thu dọn một hồi là có thể dùng, không đến ba ngày đã tu sửa toàn bộ; Tiêu Sơn sắp xếp tù binh vào trong đội quân của mình, lại làm vài ngựa gỗ (*cái bục nhảy í), trường thương và mấy loại vũ khí hư hỏng, cộng thêm binh khí hắn nhận được, sau khi sửa chữa lại, miễn cưỡng có thể sử dụng.

Tiêu Sơn vốn có nơi ở trong thành, hiện tại dẫn quân ra ngoài thành, cùng ăn uống bình thường với những binh sĩ khác, hàng ngày đều luyện binh, chiều chiều, phân phó toàn bộ binh sĩ đi khai hoang, cũng có thể miễn cưỡng sống qua ngày. 

Nhưng mà, đây quả thật là miễn cưỡng, một tháng sau, lương thực sẽ thiếu, cũng không có tiền để phát cho quân, nhất định sẽ dẫn đến hỗn loạn.

Trong lúc này, hai người Chu Hoành và Kim Thắng đã tới đây một lần, nhìn thấy Tiêu Sơn vậy mà cùng hơn mười binh sĩ trên mặt có xăm chữ ngủ cùng một chỗ, đều lắc đầu thở dài: Hiền đệ, đệ thật sự là tự mình chuốc lấy cực khổ mà. 

Tiêu Sơn biết rõ thuộc hạ của hai người này chỉ vỏn vẹn chưa đến hai trăm, nhưng lại báo cáo có bốn trăm, tiền – lương còn dư Thiệu Hoành Uyên giữ lại một phần, riêng bọn họ cũng cầm một phần, vô cùng thoải mái, căn bản không như mình vì chuyện tiền – lương mà phát sầu.

Đãi ngộ của Ngu Doãn Văn cũng giống như Tiêu Sơn, y ngược lại không có nửa câu oán hận, mỗi ngày đều vô cùng phấn khởi nhìn Tiêu Sơn luyện binh, khai hoang, thậm chí vào thời điểm Tiêu Sơn dạy dỗ những tù người mới quyền pháp thương pháp cùng kỹ thuật chiến đấu, còn rất hào hứng đi theo học mấy chiêu, hơn nữa còn khen Tiêu Sơn: Hiền đệ, mấy loại công phu đánh cận chiến này đệ học của ai, rất không tệ, đơn giản nhưng hữu dụng!

Những chiêu thức chiến đấu của đời sau quả thật so với một ít võ công ở hiện tại thì có tác dụng hơn, trải qua nghìn năm biến đổi, đã trở thành chiêu số trực tiếp nhất trí mạng nhất. Nhưng phiền toái ở chỗ, Tiêu Sơn lại không am hiểu binh khí hiện tại, thậm chí là so thương pháp với mấy vị Tướng quân trong truyền thuyết, còn kém rất nhiều, cầm một trường thương quơ qua quơ lại thì cũng không có gì khó khăn, nhưng thời điểm nắm bắt được tinh hoa trong những chiêu thức đâm, bổ, móc, thì tương đối khó, cũng không có danh sư chỉ điểm, căn bản không cách nào đạt đến trình độ múa thương, một người một ngựa đã có thể bảo vệ phạm vi của mình. 

Nhưng vấn đề khiến cho Tiêu Sơn ưu phiền nhất vẫn là tiền, ngày hôm đó, Ngu Doãn Văn cùng hắn thương nghị (*Bàn bạc để quyết định công việc.), bỗng nhiên nói ra: "Nói đến tiền, ta biết có một người có khả năng nhất!" Tiêu Sơn hỏi: "Là ai? Tìm như thế nào?" 

Ngu Doãn Văn nói: "Có nhớ Thanh Hà Quận Vương – Trương Tuấn không?" Tiêu Sơn sững sờ, lập tức nhớ đến một trong bốn vị đại tướng của thời Trung Hưng, đến đời sau vẫn còn quỳ gối trước mộ Nhạc Phi, muốn quên cũng khó.

Ngu Doãn Văn nói: "Trương tướng đã từng lệnh cho lão bộc trong phủ mang một con thuyền lớn ra biển, bán lại hàng hóa, mấy tháng sau lão bộc trở về, lại tăng gấp mấy lần, phú khả địch quốc*. Nếu như có thể tìm được đồ vật thích hợp, cử người có thể tin tưởng ra biển để làm việc buôn bán, ngược lại có thể giải quyết vấn đề quân phí (*chi phí quân sự)." 

(*富可敌国 – Phú khả địch quốc: Tài sản nhiều đến mức có thể so sánh với cả quốc gia, nghĩa là cực kì nhiều. 

Tiêu Sơn vỗ trán một cái, cảm thấy đề nghị của Ngu Doãn Văn vô cùng không tồi, mậu dịch hải ngoại thời Tống vô cùng phát triển, hàng năm đều có thương nhân thu lợi, cũng có triều đình nhúng tay vào, Trương Tuấn dùng số tiền mình kiếm được tiêu xài ăn chơi đàm điếm, nhưng mình có thể sung làm quân phí.*

Khoảng cách từ Trấn Giang đến biển cũng không xa, có thể đến Ấn Độ, Philippines mà bán lại chút ít hàng hóa, nếu như thuận lợi, không chừng có thể vượt qua Ấn Độ Dương, nếu như có thể đến Châu Mỹ, chuyển về những loại thực vật có sản lượng lớn, chu kỳ ngắn, dễ dàng sinh trưởng như ngô, khoai lang, khoai tây, như vậy hoàn toàn không cần lo lắng về quân lương nữa rồi. (*lương thực trong quân.)

Hai người nếu như đã đề cập đến chuyện buôn bán bên hải ngoại, lại nghĩ ngay tới một con đường làm giàu khác, Tống Kim nghị hòa mấy năm nay, cũng không phải không làm được gì cả, có vài chợ được mở ra cạnh biên giới để trao đổi hàng hóa, hiện tại Tương Dương có một cái, Tứ Châu cách không xa Trấn Giang cũng có, chỉ là triều đình thu thuế vô cùng nặng, nhưng bởi vì lợi ích cao, hai bên vẫn không ngừng qua lại. Vậy cũng như một con đường để kiếm tiền. 

Nhưng hai người cũng chỉ là bàn bạc sơ sơ một chút, ai cũng không có kinh nghiệm buôn bán, thời điểm đang khó xử, Tiêu Sơn bỗng nhiên nhớ ra, vỗ đùi nói: "Ai nha, ta ngu hết biết! Việc buôn bán cứ tìm cha của ta a!" 

Ngu Doãn Văn sững sờ, lập tức vỗ tay nói: "Đúng vậy! Năm đó Tần lão cha làm nghề bán dầu, chỉ có vài năm ngắn ngủi liền trở thành người đứng đầu ở Lâm An, khẳng định có thể thực hiện được!" 

Ngày hôm sau, Tiêu Sơn liền dẫn theo hai thân binh, cùng với Ngu Doãn Văn, một đường về nhà mình. 

Hắn đã mấy tháng không về, từ khi dẫn binh đến Tuyên Châu diệt yêu tặc, sau khi trở về liền vội vàng giải quyết chuyện tù binh, lần này trở về cũng đúng lúc đến thăm hỏi một phen. 

Nhà của Tiêu Sơn cũng không ở Trấn Giang phủ, từ kinh nghiệm có được khi ở thành Lâm An, hai bên sẽ không cư trú cùng một thành, lỡ như có biến, cũng có thể kịp thời thông báo, không bị một mẻ hốt gọn.

Tiêu Sơn cưỡi ngựa, hơn ba canh giờ đã đến chỗ ở của cha mẹ nuôi tại Gia Hưng. Gia Hưng gần biển, có rất nhiều thương khách thường lui tới đây, tiệm dầu của Tần Trọng rất dễ tìm, mua một viện tử nhỏ ở con đường trung tâm, ngày thu dưới ánh mặt trời, chiêu bài Tiệm dầu Thanh Ba theo gió bay phấp phới. 

Tiêu Sơn cùng Ngu Doãn Văn đi vào nhà, hai thân binh của hắn cũng theo sau, Tần Trọng cùng Vương Mỹ Nương thấy nhi tử trở về, đều vô cùng cao hứng, Vương Mỹ Nương đích thân xuống bếp làm mấy món ngon chiêu đãi mọi người, Tần Trọng thì lập tức hỏi: "A Miêu, hai năm qua, cha lại kiếm thêm được ít tiền vốn, nghe nói ra biển buôn bán kiếm được nhiều tiền, lại tìm được cơ hội rồi, vừa vặn ra ngoài nhìn xem thử." 

Tiêu Sơn và Ngu Doãn văn hai mặt nhìn nhau, sau đó nở nụ cười, khiến cho Tần Trọng mờ mịt chẳng hiểu ra sao. 

Tiêu Sơn lập tức nói ra suy nghĩ của mình cho Tần Trọng nghe, Tần Trọng nhưng có chút khó xử nói: "A Miêu, năm trăm người! Cũng không phải ngày một ngày hai, cái này thật sự khó mà nuôi nổi! Làm sao con lại làm cái loại chuyện ngu ngốc này!" 

Tiêu Sơn lại cẩn thận giải thích cho Tần Trọng nghe tiền căn hậu quả, Tần Trọng nói tiếp: "A Miêu, một nhà chúng ta sống bình an, cũng không cầu đại phú đại quý gì, tội gì phải chịu khổ?" 

Tiêu Sơn trầm mặc một lúc, hỏi một câu "Chẳng lẽ cha mẹ không muốn có một ngày trở về cố hương sao?", Tần Trọng không phản bác, Vương Mỹ Nương nói: "Nếu là chủ ý của A Miêu, làm cha mẹ tự nhiên là phải giúp rồi! Nhưng cha con lần này ra ngoài chỉ chuẩn bị một chút tiền vốn, dựa theo lời con nói, chỉ sợ phải mang theo đồ tốt ra ngoài mới được, nhà của chúng ta không có a!"

Tiêu Sơn muốn thử xem một lần, đường đã mở ắt sẽ thông, đi thêm mấy lần cũng không sao, liền nói: "Vậy cũng không sao, ở bên kia con vẫn có thể duy trì được một đoạn thời gian, cha rời bến phải chú ý an toàn, nơi khác hỗn loạn! Nếu như lần này có thể thực hiện được, con lại nghĩ cách làm nhiều thứ! Chuyện tiền bạc, cứ để cho con!"

Tần Trọng nở nụ cười coi như chấp thuận, nhưng ánh mắt của Vương Mỹ Nương lại không thể rời khỏi người Ngu Doãn Văn, hỏi: "A Miêu, vị này chính là đại ca kết nghĩa của con?" 

Tiêu Sơn một bên ra sức và cơm, một bên nói: "Đúng vậy a, đại ca thật lợi hại, có thể đấu lại một trăm năm mươi ngạnh cung*!" (*硬弓 cung cứng.)53~^:)

Vương Mỹ Nương nhìn Ngu Doãn Văn cười nói: "Thật là một vị anh hùng, con cũng đã là đại ca của A Miêu nhà chúng ta, bình thường để ý đến nó một chút." Ngu Doãn Văn không ngừng gật đầu, Vương Mỹ Nương lại hỏi Ngu Doãn Văn đã thành thân chưa, trong nhà có những ai. Thời điểm biết được Ngu Doãn Văn đã có hai đứa con trai, Vương Mỹ Nương rốt cuộc không bình tĩnh nổi nữa, nói: "Ngu gia huynh đệ, con khuyên nhủ A Miêu, ta thường bảo nó sớm lấy vợ, nó vẫn không chịu, còn nói gì mà qua ba mươi tuổi rồi hẵn nói, cái này không phải là quá trễ rồi sao? Bất hiểu tiểu tam, vô hậu vi đại a!" (*Tội bất hiếu có ba: không con nối dõi là tội lớn nhất) 

Ngu Doãn Văn không rõ những chuyện đời tư của Tiêu Sơn, lúc này nghe Vương Mỹ Nương nói như vậy, cũng lấy làm kinh hãi, hỏi: "Hiền đệ, không phải đệ thật sự có ý định đến ba mươi tuổi mới cưới vợ chứ?" 

Tiêu Sơn vội vàng và cơm, giả bộ như miệng mình bị cơm nhồi cứng, nói không ra lời. 

Đến đêm, một đoàn người nghỉ ngơi tại tiệm dầu của Tần Trọng, Tiêu Sơn để hai thân binh đi theo Tần Trọng ra biển, thứ nhất, để bảo vệ an toàn cho Tần Trọng, thứ hai, cũng có thể nhìn xem nguồn gốc hàng hóa, làm tốt coi như là lót đường cho những lần sau. 

Buổi tối, sau khi Tiêu Sơn ăn uống no đủ, cảm thán với Ngu Doãn Văn: "Thật là không nghĩ đến, làm binh không chỉ biết đánh nhau, lại phải còn lo việc buôn bán!" 

Ngu Doãn Văn ngồi trên ghế mây trong sân ngắm trăng, cũng không tiếp lời Tiêu Sơn, chỉ ngâm nga một câu: Ta muốn cưỡi gió bay đi, Lại sợ lầu quỳnh cửa ngọc, Trên cao kia lạnh biết bao.... (*Thuỷ điệu ca đầu 水調歌頭) 

Tiêu Sơn cùng Ngu Doãn Văn ở chung lâu như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa thấy y có bất luận sầu tư, lúc này bỗng nhiên thấy y ngâm nga một đoạn thơ, nhất thời có chút không thích ứng được, liền thuận miệng hỏi: "Đại ca, huynh nhớ nhà?"

Ngu Doãn Văn gật đầu, nói: "Ừ, đi gần một năm, có chút nhớ phu nhân ta."

Tiêu Sơn liền ngồi xuống bên cạnh Ngu Doãn Văn, hai người cùng nhau ngắm trăng, Tiêu Sơn cũng có chút tưởng niệm một người, nhưng...

Tiêu Sơn im lặng hồi lâu, chợt nghe Ngu Doãn Văn hỏi: "Hiền đệ, vì sao đệ nhất định phải đến ba mươi tuổi mới lấy vợ?" 

Tiêu Sơn đang tự nghĩ, hiện tại liệu Triệu Viện có đang ngắm trăng như mình không, hay là đang ôm nhi tử chơi đùa, lúc này nghe Ngu Doãn Văn hỏi, liền giật mình, nói: "Ta.. không có gì, chẳng phải lời xưa đã có câu, Hung Nô chưa diệt, há có thể thành gia?" (*thành lập gia thất) 

Ngu Doãn văn cười cười, nói: "Như vậy thì quá mức chấp niệm* rồi, nam nhân sớm thành gia, coi như là hoàn thành một đại sự, bớt để cha mẹ lo lắng." 

(*Chấp niệm [执念]: Là một loại ham muốn vô cùng mãnh liệt, "chấp" [执], đơn giản là cố chấp, ý nghĩa của từ "chấp niệm" [执念]: Một người nào đó cố chấp đến mức khó mà có thể thay đổi đươc ý nghĩ (hoặc cách nghĩ).

Tiêu Sơn cúi đầu không nói, với số tuổi của hắn ở thời cổ đại, đã được coi là thanh niên lớn tuổi rồi, kỳ thật Tiêu Sơn cũng không quá kháng cự chuyện kết hôn, chỉ là không biết vì cái gì, kể từ ngày hắn nhất thời xúc động hôn Triệu Viện, bóng dáng đó cứ ở mãi trong lòng, làm cách nào cũng không xóa được.

Một lúc sau, Tiêu Sơn hỏi: "Đại ca, huynh là người từng trải, ta muốn hỏi huynh một chút, huynh... huynh có từng thích người nào chưa? Thích một người, rốt cuộc là có cảm giác gì?" 

Ngu Doãn Văn suy nghĩ một lúc lâu, cũng không biết nói như thế nào, chỉ hỏi: "Đệ là có người trong lòng rồi hả? Là ai? Sao không mau đi cầu thân đi?" (*hỏi vợ.) 

Tiêu Sơn lắc đầu: "Ta cũng không biết đó có phải là người trong lòng hay không, chỉ là... chỉ là khi ta rãnh rỗi, sẽ không tự chủ được nhớ y, thậm chí ngay cả lúc bận rộn, cũng sẽ nhớ y. Thời điểm nhìn thấy y, chỉ cảm thấy cái gì cũng tốt; nhưng một khi y rời đi, liền... thật giống như trái tim thiếu mất một mảnh. Tóm lại chính là, chính là..." 

Ngu Doãn Văn cắt ngang lời Tiêu Sơn, hỏi: "Vì cái gì không đi cầu thân?"

Tiêu Sơn ngẩn nhơ nhìn Ngu Doãn Văn, một lúc lâu thì nói: "Ta... ta với người kia là không thể nào. Y căn bản ghét ta không nói, hơn nữa, hơn nữa cho dù y không ghét ta, cũng là không thể nào a. Cùng với y, không thể được, y sẽ không được, ta cũng vậy... ta cũng biết sẽ có phiền toái lớn." 

Ngu Doãn Văn không nói, sau một lúc lâu mới vỗ vỗ vai Tiêu Sơn: "Hiền đệ, đàn ông trên đời, lúc kiến công lập nghiệp (*gây dựng sự nghiệp), lưu danh vạn cổ (*lưu danh muôn đời), mới không bõ một lần bôn tẩu nhân gian. Ta và đệ ở chung nhiều ngày, cũng biết trong lòng đệ có chí hướng cùng khát vọng, càng là như thế, lại càng phải lấy quốc gia làm trọng. Nếu đệ chỉ muốn làm tiểu dân thời loạn thế, cho dù ngày đêm tương tư cơm nước không vô cũng không sao, nhưng nếu đệ muốn thực hiện khát vọng trong lòng, vẫn là tìm một người vợ hiền lành thục đức, tình thâm bất thọ* a!"

(*情深不寿: Tình thâm bất thọ là nói cái tình cảm lưu luyến vốn không bền lâu.)

Tiêu Sơn cau mày, hắn hiểu được lời Ngu Doãn Văn đều là đúng, mình và Triệu Viện, căn bản không thể nào. Cả ngày vì chuyện này mà tâm phiền ý loạn, ngoại trừ tự mình hại mình thì không hề có chút lợi. Chẳng bằng mang đoạn tình cảm mơ hồ này, phong bế nơi đáy tim, không bao giờ đụng đến nữa.

Có lẽ nên dựa theo đề nghị của Ngu Doãn Văn, tìm một cô nương kết hôn, giải quyết xong một đại sự của đời người, không cần phải xoắn xuýt chuyện nam nữ nữa. 

Tiêu Sơn hơi nhắm mắt, một lúc sau, nói: "Ta hiểu được, quả thật không nên dây dưa vào những loại chuyện như thế này. Vung kiếm chém đoạn tơ tình, mới là thượng sách!" 

Ngu Doãn Văn cười cười: "Nếu như đệ không thể lấy con gái người ta, cũng đừng suy nghĩ lung tung nữa." Nói tới đây, Ngu Doãn Văn liền cười đầy bí hiểm, ghé sát vào tai Tiêu Sơn, nói: "Hiền đệ, đệ còn là xử nam có phải không? Yên tâm, chờ đệ cưới lão bà, sau khi biết được tư vị trong đó, sẽ không còn thương nhớ đến cô nương nhà khác nữa!" 

Tiêu Sơn bị lời này của Ngu Doãn Văn làm cho hóa đá, ngu ngơ một lúc lâu, mới nói: "Đại ca cao kiến (*ý kiến hay, tầm nhìn xa), tiểu đệ chịu thua tâm phục khẩu phục!" 

Nhưng không ngờ Tiêu Sơn vừa nói xong câu đó, Ngu Doãn Văn bỗng nhiên nói: "Nơi này cách rất gần Tú Châu phải không? Cưỡi ngựa một canh giờ là có thể đến, nếu như đã đến, không bằng đến quý phủ của Phổ An Quận Vương nhìn một chút? Từ lúc chia tay đến nay, thật đúng là có chút nhớ y!"

Tiêu Sơn im lặng không nói, nhưng trái tim lại không ngừng đập loạn, trong lòng chỉ có một ý niệm: Ta nên đi hay không nên đi tìm Triệu Viện, nói rõ chuyện lần trước? nếu như nói rõ rồi, mình chắc là sẽ không ngày đêm nhớ mong nữa chứ? Đợi đến khi trở về, lại kể cho mẹ, để bà tìm cho mình một người tốt, không, chuyện hôn nhân đại sự, vẫn là thân trọng, mình phải tự mình nhìn trước...

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Sơn liền chuẩn bị lương khô, cùng Ngu Doãn Văn xuất phát đến Tú Châu. 

Dọc hai bên đường đầy những cây phong, gió thu rào rào, trên đường cũng không có nhiều người lắm, phong cảnh tuy rằng xinh đẹp, nhưng thời điểm càng đến gần Tú Châu, Tiêu Sơn lại càng cảm thấy trái tim mình đập đến lợi hại, hắn căn bản không hiểu được vì cái gì bản thân lại khẩn trương như vậy, thậm chí trong bầu không khí mát mẻ này, lòng bàn tay lại ra đầy mồ hôi.

Tiêu Sơn đi vào thành Tú Châu, thành Tú Châu không lớn, đường đi chỉnh tề, một đường nối thẳng Nam Bắc, hàng quán hai bên tuy rằng không quá náo nhiệt, nhưng lại vô cùng sạch sẽ. 

Cha đẻ Triệu Viện xưng là Tú Vương, từng làm phủ doãn Tú Châu, tuy rằng hiện tại đã mất, nhưng nhà lại tìm rất dễ, tùy tiện kéo một người bên đường hỏi liền biết. 

Sau khi Tiêu Sơn hỏi rõ phương hướng, liền cùng Ngu Doãn Văn đi qua, không lâu sau, liền nhìn thấy bên đường có một tòa đại viện, trước cửa treo vải trắng, trên tấm biển có đề ba chữ màu đen đặc biệt rõ ràng, Tú Châu Phủ.

Tiêu Sơn vốn là kéo ngựa đi nhanh, nhưng khi đến cửa lại bất chợt cảm thấy e sợ, cả buổi cũng không chịu tiến lên phía trước, Ngu Doãn Văn thấy vậy thì ngạc nhiên hỏi: "Hiền đệ, đệ làm sao vậy?" 

Tiêu Sơn cũng không biết rốt cuộc bản thân mình bị gì, quả thật so với tham gia thi cử thì còn muốn khẩn trương hơn, lúc này nghe Ngu Doãn Văn hỏi, liền kiếm cớ giải thích: "Ta.. ta ngày đó đắc tội Phổ An Quận Vương, sợ y trách tội, không dám đi gặp y..." 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.