Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 93: Người Thay Thế




Ăn khuya xong, Dương Túc Hủ đến, còn dắt theo một người quen, hóa ra là Ngu Mạn Viện. Một thời gian không gặp, cô ta vẫn phong vận mê người như thế, lộ rõ một nữ nhân thành thục. Dương Túc Phong đang sầu não, đột nhiên gặp cô ta, tâm tình khá lên một chút. May mà bây giờ hắn đã thận trọng chín chắn hơn nhiều. Tuy vậy thấy Ngu Mạn Viện quá đẹp, rốt lại vẫn không khỏi có cử chỉ thất thố.

Dương Túc Phong nhiệt tình mời cô ta ngồi, mỉm miệng cười: “Ngu lão bản, gần đây có khỏe không? Từ lúc chia tay ở Phương Xuyên, tôi còn tưởng cô sẽ không về Mĩ Ni Tư nữa!”

Ngu Mạn Viện khẽ nhoẻn cười, tức thì lộ rõ nét phong tình. Đến Dương Túc Hủ cũng ứa nước miếng thèm thuồng.

Nụ cười mê hồn, giọng nói ngọt ngào, Ngu Mạn Viện nói: “Phong lĩnh quả nhiên là nhân vật phi thường, có thể đùa bỡn Điệp Phong Vũ. Tôi thấy cô ta chắc chắn nhìn ngài với con mắt khác rồi!”

Dương Túc Phong cười khẽ, thản nhiên nói: “Nhìn bằng con mắt khác thì chưa chắc nhưng hận tới tận xương tủy là tất nhiên rồi. Không biết Ngu lão bản hôm nay địa giá quang lâm, có chuyện gì chỉ giáo? Không phải là muốn làm ăn với ta chứ?”

Ngu Mạn Viện mỉm cười, nhã nhặn bắt chéo hai chân, từ tốn đáp: “Tôi là người làm ăn, tự nhiên là chỉ bàn chuyện làm ăn rồi. Hôm nay tôi đến đây là muốn trao đổi với Phong lĩnh vài ý kiến nho nhỏ, không biết Phong lĩnh có hứng thú lắng nghe không?”

Dương Túc Phong gật đầu: “Xin rửa tai lắng nghe!”

Ngu Mạn Viện thu lại nụ cười, thận trọng nói: “Tôi muốn Phong lĩnh đồng ý, cho Đông Hải đường chúng tôi phụ trách xây dựng và kinh doanh tuyến đường sắt từ cảng Bà Châu đến Gia Lạp Tháp Sa Lôi!”

Dương Túc Phong sửng sốt ngây người, hồi lâu mới mở miệng được: “Cô đến là vì việc này à?”

Ngu Mạn Viện đã khôi phục vẻ mặt tươi cười, chậm rãi: “Tôi hi vọng Phong lĩnh có thể cho tôi câu trả lời chính xác!”

Dương Túc Phong gãi đầu, chưa kịp nói, Dương Túc Hủ đã nhíu mày xen vào: “Ngu lão bản, hiện giờ chiến tranh loạn lạc, trộm cướp hoành hành. Cô xây đường sắt làm gì? Làm sao bảo vệ?”

Dương Túc Phong cũng nghi hoặc không kém, hỏi: “Phải đó, Mĩ Ni Tư bây giờ chiến loạn bùng nổ. Các thế lực anh tranh tôi đoạt, không ai biết ngày mai ra sao, chuyện xây đường sắt này…”

Ngu Mạn Viện điềm nhiên đáp: “Quả thực hiện giờ Mĩ Ni Tư chiến tranh dồn dập, nhưng nhất định sẽ có ngày yên bình. Bất kể là ai bình định được Mĩ Ni Tư, hoặc là một thế lực nào đó khống chế hoàn toàn cục diện, một khi chiến tranh kết thúc, chuyện đầu tiên là khôi phục nguyên khí, phát triển kinh tế. Xây dựng tuyến đường sắt không nghi ngờ gì nữa, là một bộ phận cực kỳ quan trọng trong công cuộc tái thiết. Tuyến đường sắt từ cảng Bà Châu tới Gia Lạp Tháp Sa Lôi đã bắt đầu thăm dò thiết kế từ mấy mươi năm trước, điều kiện xây dựng đã hoàn thiện hết. Chỉ cần đủ tiền bạc chi trì sẽ là chuyện nước chảy thành sông, hai vị đại nhân không cần lo lắng. Tương lai bất luận thế lực nào khống chế được tuyến đường sắt này cũng thu được lợi nhuận khổng lồ.”

Kì thật từ đầu Dương Túc Phong đã động tâm, lợi ích của việc xây dựng đường sắt thế nào hắn đương nhiên biết rõ. Mắt hắn sớm đã dừng lại ở tuyến đường nối liền Bà Châu và Gia Lạp Tháp Sa Lôi. Đó là nơi cư trú của một nhóm dân tộc thiểu số song lại sở hữu mỏ than đá và mỏ đồng vô cùng phong phú, là nguồn năng lượng và khoáng sản cơ bản cần thiết cho phát triển công nghiệp. Nhưng trước mắt, giao thông từ Gia Lạp Tháp Sa Lôi đến Bà Châu chủ yếu là xe ngựa, thậm chí là khuân vác, cực kỳ lạc hậu. Vả lại địa thế xung quanh Gia Lạp Tháp Sa Lôi phức tạp hiểm trở, muốn xây khu công nghiệp quy mô lớn tại đây phải cân nhắc vấn đề phòng vệ. Một khi xây dựng đường sắt thành công, than và sắt có thể cung cấp liên tục cho khu công nghiệp cảng Bà Châu, thậm chí là cả địa khu Nam Hải.

Đương nhiên, còn một vấn đề quan trọng nhất, có lẽ Ngu Mạn Viện hoặc một cá nhân nào đó tạm thời không nhận ra, tuyến đường sắt này còn có tác dụng về mặt quân sự. Một khi Gia Lạp Tháp Sa Lôi liền mạch với địa khu Nam Hải, cũng có nghĩa là Gia Lạp Tháp Sa Lôi hoàn toàn nằm dưới sự khống chế của hắn. Bất kể chỗ nào sinh chuyện, bộ đội chỉ cần leo lên xe lửa, ngồi chừng 3 đến 4 tiếng đồng hồ là tới nơi. Còn với đại pháo cồng kềnh, có xe lửa, vấn đề vận chuyển được giải quyết dễ dàng...

Lợi ích thật sự rất nhiều, Dương Túc Phong ra sức nuốt nước miếng, chầm chậm hỏi: “Cô thật tình muốn vậy? Thương đoàn Đông Hải đường các người muốn đầu tư toàn bộ tiền bạc xây dựng đường sắt? Không phải các người định bắt chước vương quốc Cách Lai Mĩ, tiến hành kinh doanh theo cơ chế công ty cổ phần đấy chứ?”

Ngu Mạn Viện thong thả nói: “Đương nhiên. Có điều, chúng tôi có điều kiện!”

Dương Túc Phong thành thật đáp: “Cứ nói!”

Ngu Mạn Viện chậm rãi: “Tôi muốn ngài đáp ứng. Nếu tương lai ngài khống chế được tuyến đường này, hoặc thống nhất được Mĩ Ni Tư, ngài không được chiếm nó làm của riêng mà phải do Đông Hải đường chúng tôi tiếp tục kinh doanh. Ngài không được quyền tước đoạt quyền kinh doanh và quyền sở hữu của Đông Hải đường. Tất nhiên, về phương diện nạp thuế, chúng ta có thể ngồi xuống từ từ thương lượng.”

Dương Túc Hủ nhíu mày: “Cô muốn tư hữu hóa đường sắt?”

Ngu Mạn Viện gật đầu: “Dương đại công tử nói đúng rồi đấy!”

Dương Túc Hủ kiên quyết nói: “Không thể, đường sắt trước nay đều thuộc sở hữu đế quốc, sao có thể giao cho tư nhân?”

Ngu Mạn Viện thong thả nói: “Vì sao không thể? Toàn bộ đường sắt ở Mã Toa quốc đều là của tư nhân, do tư nhân đầu tư xây dựng, quản lí, bảo dưỡng. Vì sao chúng tôi không thể?”

Dương Túc Hủ cau mày: “Bộ đường sắt đế quốc có văn bản quy định rõ, không cho phép tư nhân đầu tư xây đường sắt!”

Ngu Mạn Viện gật đầu: “Tôi biết. Vì thế mà tôi đến đây tìm các ngài!”

Dương Túc Hủ dòm Dương Túc Phong đang một mực lặng thinh. Tư hữu hay quốc hữu hóa tuyến đường sắt là vấn đề tranh cãi ở đế quốc lâu nay. Tuyến đường sắt đầu tiên của Đường Xuyên đế quốc cũng do tư nhân xây dựng. Song do kỹ thuật không thành thạo, dẫn tới rất nhiều vấn đề. Kết quả triều đình đế quốc thu hồi quyền xây dựng, đặt ra điều lệ quản lý đường sắt, quy định rõ chỉ có đế quốc mới được quyền xây dựng. Tuy nhiên, vì mục đích an toàn, cuối cùng lại khiến tốc độ phát triển đường sắt chậm lại, kết cục bị kẻ sinh sau đẻ muộn là Mã Toa quốc qua mặt.

Đối với việc lũng đoạn đường sắt hiện đại, Dương Túc Phong thường phê bình úp mở. Mỗi năm, cái cảnh khổ sở tìm mua một tấm vé tàu khiến hắn toàn phiêu bạt bên ngoài, mấy năm mới về nhà một lần.

Hắn nghĩ một hồi, nhanh chóng quyết định, lập tức gật đầu: “Tư hữu đường sắt không có gì không ổn, lịch sử chứng minh, họ càng có thể thúc đẩy quá trình xây dựng. Với lại, càng có lợi cho cạnh tranh thị trường. Quốc hữu hóa đường sắt trái lại sẽ dẫn tới hành vi lũng đoạn hàng loạt. Đường Xuyên đế quốc chúng ta nếu có thể học theo Mã Toa quốc, cho phép tư nhân khai thác đường sắt, tin rằng sẽ không đến nỗi lạc hậu thua kém người ta như thế. Tuyến đường từ Ni Lạc Thần đến Minh Na Tư Đặc Lai khởi công đã mười năm nay, hoàn thành mới có một phần ba. Thật tình khiến người ta không nói được câu nào, trong thời gian mười năm đó, Mã Toa quốc đã xây tới bốn, năm tuyến, mà thiết bị cũng ngày một tiên tiến hơn. Ngu lão bản, ta cho cô câu trả lời chính xác. Đó là, ta đồng ý với yêu cầu của cô!”

Ngu Mạn Viện mỉm cười: “Đa tạ, tôi biết ngài nhất định sẽ đáp ứng!”

Dương Túc Phong hỏi: “Cô định lúc nào khởi công?”

Ngu Mạn Viện đáp: “Qua một thời gian nữa, lúc làm lễ khởi công tôi sẽ mời ngài tham dự!”

Dương Túc Phong bình thản: “Bất tất phải thế. Ta không khoái mấy chỗ náo nhiệt. Có điều nếu Ngu lão bản có thể tiếp tục phát triển lĩnh vực xây dựng đường sắt, trái lại ta rất vui lòng tiếp nhận. Nói không chừng cá nhân ta có thể cung cấp một phần chi phí.”

Ngu Mạn Viện gật đầu: “Đa tạ, nhưng hiện giờ chúng tôi còn chưa cần. Vả lại, tôi biết chắc một điều, Phong lĩnh là người thấy tiền là híp cả mắt. Thế nên ngài chịu chi tiền ra chẳng phải là chuyện tốt lành gì đâu!”

Dương Túc Phong cười ha hả: “Ngu lão bản quả là thẳng thắn, thẳng thắn lắm, nhận xét rất đúng trọng tâm!”

Ngu Mạn Viện vừa đi, Dương Túc Hủ đã sốt ruột hỏi: “Phong, sao ngươi lại đồng ý? Việc này là công khai chống lại pháp lệnh của đế quốc, nhất định sẽ bị bọn họ quy kết là tội ác tày trời đó!”

Dương Túc Phong hờ hững: “Biết thời biết thế, có gì không được? Ta còn muốn tìm thêm nhiều người hăng hái như vậy nữa. Mĩ Ni Tư không có lấy một đoạn đường sắt nào, ta còn đang cân nhắc có nên tự đầu tư xây dựng không. Đường sắt làm đến đâu, phạm vi thế lực của chúng ta sẽ mở ra đến đó. Gia Lạp Tháp Sa Lôi sở hữu mỏ than và mỏ sắt phong phú. Một khi xây dựng thành công, khoáng sản và nhiên liệu có thể vận chuyển về đây liên tục, chuyện này thực vượt ra ngoài dự tính của ta.”

Dương Túc Hủ cảm giác càng lúc càng khó bắt nhịp với tư tưởng của hắn, buồn bực lui ra.

Dương Túc Phong chăm chú quan sát địa phương tên là Gia Lạp Tháp Sa Lôi trên bản đồ.

Dương Túc Hủ đi không lâu, Phượng Thái Y đột ngột dẫn Ngu Mạn Viện quay lại.

Dương Túc Phong ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì nữa sao?”

Phượng Thái Y cười cười liếc Ngu Mạn Viện, lẳng lặng lui ra.

Dương Túc Phong bối rối hỏi: “Hai người định làm trò gì vậy?”

Ngu Mạn Viện thản nhiên đáp: “Nghe nói ngài muốn tham quan cứ điểm Đông Nhật?”

Hai mắt Dương Túc Phong sáng rỡ, nói nhỏ: “Sao cô biết?”

Ngu Mạn Viện cười cười đáp: “Úi chà, ngài đừng sốt ruột vậy chứ, là Phượng Thái Y muội tử nói với tôi. Tôi có một tấm thiệp mời của Lương Phong, có thể giúp ngài một tay nhưng phải có điều kiện.”

Dương Túc Phong chìa tay: “Mời ngồi, chúng ta từ từ bàn bạc!”

Ngu Mạn Viện uyển chuyển ngồi xuống, khoan thai nói: “Lương Phong là người của Bành Việt. Bành Việt nắm trong tay mười vạn đại quân, có mối quan hệ làm ăn rất mật thiết với tôi. Thành ra, nếu ngài muốn tôi đích thân dẫn ngài đi là chuyện không thể. Bất quá, tôi có thể đưa ngài thiếp mời, để ngài thay mặt tôi đến đó. Chừng đó có xảy ra chuyện gì, tôi có thể viện cớ chưa từng thấy thiệp mời, có người mạo danh tôi… còn nữa, tôi đặc biệt nhắc nhở ngài, tuy Lương Phong phát thiệp rộng rãi, muốn lễ mừng thọ được rầm rầm rộ rộ nhưng tính lão đa nghi, không tin bất kì ai. Thế nên mỗi vị khách chỉ được mang theo hai mươi tùy tùng, vũ khí có thể giắt theo người song vị trí trung tâm chung quanh tiệc đều là tâm phúc của Lương Phong.”

Dương Túc Phong thản nhiên gật đầu: “Chỉ cần vào được bên trong, ta tự có cách giải quyết bọn chúng.”

Ngu Mạn Viện chăm chăm nhìn hắn, dường như nghĩ hắn quá tự tin song không thố lộ gì cả, chỉ bình thản nói: “Theo tin tức tôi thu được thì Bành Việt cũng đã phái đại biểu tham dự rồi, ngài nên cẩn thận!”

Dương Túc Phong gật đầu: “Đa tạ cô quan tâm, cô nói điều kiện đi!”

Ngu Mạn Viện đáp: “Điều kiện tạm thời tôi chưa nghĩ ra, chừng nào nghĩ xong sẽ báo cho ngài…”

Dương Túc Phong bật cười, gãi đầu: “Không được, lỡ đâu chừng đó cô đưa ra điều kiện ta không đáp ứng nổi thì sao? Chẳng phải ta sẽ thảm lắm ư? Nói trước không phải tốt hơn sao, cô nói có phải không?”

Đôi mắt đen của Ngu Mạn Viện khẽ chớp, thản nhiên: “Cũng được, khi đường sắt Gia Lạp Tháp Sa Lôi – Bà Châu làm xong, Lam Vũ quân các vị phải bảo đảm an toàn cho nó…”

Dương Túc Phong mỉm cười: “Cái này không tính. Chỉ cần làm ăn đàng hoàng, trung thực, bọn ta sẽ bảo đảm an toàn cho nó. Bao gồm cả người, tài sản và an toàn của các vị.”

Ngu Mạn Viện gật đầu: “Đã như vậy, tôi nghĩ mình không cần điều kiện gì nữa!”

Dương Túc Phong tiễn cô ta ra cửa, chậm rãi nói: “Ngu lão bản, tính mệnh cả nhà ta nằm trong tay cô!”

Ngu Mạn Viện nhoẻn cười: “Dương công tử, sau này chúng ta còn nhiều cơ hội hợp tác. Tôi sẽ không chặt đường phát tài của mình đâu.”

Dương Túc Phong gật đầu nghiêm túc: “Mong là như vậy!”

Ngu Mạn Viện đi rồi, Phượng Thái Y từ bóng tối hiện ra, hỏi khẽ: “Anh nghĩ cách này có đáng tin không?”

Dương Túc Phong hơi nhướng mày, trầm giọng: “Bất kể tin hay không, chúng ta cũng phải thử một phen. Chuyện này với cô ta mà nói không có gì nguy hiểm, hoàn toàn có thể phủi tay sạch sẽ. Trái lại, gạt chúng ta không có lợi gì cho cô ả.”

Phượng Thái Y gật đầu: “Thôi được. Giờ đã có cách, ngài định phái ai đi làm nhiệm vụ?”

Dương Túc Phong nắm chặt tay, nói khẽ: “Ta muốn đích thân đi. Kêu Tang Cách theo giúp ta…”

Phượng Thái Y nhăn mặt: “Tôi không đồng ý. Việc này nguy hiểm không nói, trù tính sắp xếp cho bộ đội bên ngoài mới quan trọng. Ngài phải ở ngoài chỉ huy bộ đội mới được.”

Dương Túc Phong cười nói: “Cô đừng khuyên tôi nữa. Thật ra cô thích hợp làm chỉ huy hơn tôi. Còn tôi vô đó làm một anh hùng gan dạ là hợp nhất. Được rồi, cứ quyết định vậy đi. Không vào hang cọp sao bắt được cọp con. Nếu lần này không thể phát huy trọn vẹn sở trường, không hạ được Đông Nhật, cuộc sống của chúng ta sau này sẽ rất chật vật.”

Phượng Thái Y không kiên trì thuyết phục nữa, chỉ chậm rãi nói: “Được rồi, tôi đi lựa người cho ngài. Đội của Tang Cách thích hợp cho hành động lần này hơn cả.”

Dương Túc Phong gật đầu, nhìn ánh trăng mờ ảo trên cao, hít sâu một hơi, vẻ mặt tràn đầy nghị lực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.