Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 422: Phá Thành




Tầng hầm dưới lòng đất, Đại Cô Sơn, Minh Na Tư Đặc Lai.

Tầm nhìn của Vũ Văn Tinh Không rất kém, hắn cứ đi đi lại lại vòng quanh, hắn đi lại như vậy phải không ngừng quay đầu, bước chân lại càng nhanh hơn, làm người bên cạnh nhìn tới hoa cả mắt.

Mỗi người đều biết tâm tình của Vũ Văn Tinh Không rất không tốt, cho nên trừ rất ít thân tín ra, những kẻ khác đều tránh thật xa, khi không cần thiết ngàn vạn lần không muốn xuất hiện trước mặt Vũ Văn Tinh Không, tránh bị vạ lây.

Vốn là tổng đốc kiêm quan chỉ huy tối cao quân đội ở Minh Na Tư Đặc Lai, là hoàng tử điện hạ của Mã Toa, Vũ Văn Tinh Không có một bộ chỉ huy rộng rãi mà đẹp đẽ, bộ chỉ huy này còn hào hoa xa xỉ hơn cả vương cung Lạc Na, cái khác chưa nói tới, chỉ riêng nhà xí của người hầu cũng rộng hơn cái hầm này.

Bộ chỉ huy đó đúng là một hoa viên bạt ngàn, kiến trúc vàng son lộng lẫy, có phòng khác hoa lệ, phòng ngủ xa xỉ, thậm chí còn có 2 bể bơi cực lớn. nhưng hỏa pháo của quân Lam Vũ làm hắn không thể chui vào cái tầng hầm u ám này, mặt dù bộ chỉ huy mĩ lệ đó không bị pháo của quân Lam Vũ phá hủy, nhưng hắn không thể không rời bỏ nơi đó.

Dù sao cho dù bộ chỉ huy có hoa lệ hơn cả cung A Phòng, cũng không quan trọng bằng tính mạng của mình, nếu như hỏi binh sĩ Mã Toa ở Minh Na Tư Đặc Lai chỗ nào an toàn nhất, bọn chúng sẽ trả lời là dưới đất, đúng là chỉ có thể chốn sâu dưới lòng đất mới là an toàn nhất.

Nhưng hầm ngầm dù sao cũng ẩm thấp, u ám, thỉnh thoảng còn ở được, nếu ở lâu tuyệt đối sẽ làm người ta phát điên. Vũ Văn Tinh Không hiện giờ đã có chút điên rồi, chỉ là không tìm được mục tiêu xả ra mà thôi, lúc này ở bên cạnh hắn chỉ có 2 tên tâm phúc, La Sỉ Bí Á và Địch Căn Tư, nổi giận với bọn chúng tựa hồ không thú vị gì cả.

La Sỉ Bí Á là quan chỉ huy sư đoàn bộ binh 32, Địch Căn Tư là chỉ huy sư đoàn bộ binh 35, hai tên gia hỏa này đánh trận thì chẳng ra sao, nhưng bọn chúng từ nhỏ lớn lên cùng Vũ Văn Tinh Không, cũng coi nhau là bè dàng của hắn, với hắn trung thành một dạ, quân đoàn Vũ Văn Tinh Không từ lúc hình thành ban đầu, đã do 2 tên này dẫn quân.

Vũ Văn Tinh Không đi lại lộ tâm tình hết sức bất an, La Sỉ Bí Á và Địch Căn Tư tất nhiên nhìn thấy, bọn chúng cũng hiểu vì sao, quân Lam Vũ đã sắp chặt đôi Minh Na Tư Đặc Lai, cứ lưu lại đây kết quả chỉ có một con đường chết, ngươi nói Vũ Văn Tinh Không có thể không nóng lòng được không? Nhưng hắn có cách gì để rời khỏi Minh Na Tư Đặc Lai được đây?

Hai tên nhìn nhau một cái, hạ quyết tâm xúi dục Vũ Văn Tinh Không mau chóng đưa ra quyết định rời khỏi nơi này, bọn chúng đã thương lượng riêng với nhau, cho rằng từ thế cục hiện nay mà nói, tiếp tục ở kháng cự là vô nghĩa, chỉ tiêu hao binh lực vô ích của quân đoàn Tinh Không, cần phải linh hoạt xử lý.

Địch Căn Tư tiến lên trước một bước, cẩn thận nói:

-Quan tư lệnh, nếu còn không đi thì không kịp mất.

Vũ Văn Tinh Không lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt rất âm trầm, tựa hồ nếu như hắn không phải là tâm phúc của mình thì sớm đã cho hắn một trận rồi, cho dù Vũ Văn Tinh Không về mặt chiến thuật và chỉ huy quân sự đều không hợp cách lắm, nhưng hắn ở trên vị trí này đã mười mấy năm, một chút uy nghiêm vẫn rèn luyện được, một ánh mắt đã trấn áp Địch Căn Tư.

Vũ Văn Tinh Không không phải là không muốn đi, nếu như có thể đi thì hắn đã đi từ lâu rồi, Minh Na Tư Đặc Lai mắt thấy đã sắp phải dâng lên, hắn còn ở lại đây làm cái gì?

Quân đoàn Vũ Văn Tinh Không có hớn 20 vạn tướng sĩ, thêm vào đó quân đội lâm thời điều đến, cộng lại cũng hơn 30 vạn, hiện giờ đã tổn thất quá nửa, trận địa đã mất một nửa, hắn tiếp tục chiến đấu, kết quả chỉ có một con đường chết.

Nhưng mệnh lệnh của Vũ Văn Tinh Không ở đó, hắn có thể đi sao? Vũ Văn Tinh Không có thể không sợ trời không sợ đất, có thể khinh thường Vũ Văn Phân Phương, có thể đấu ngang với Vũ Văn Lôi Đình, nhưng hắn không dám trái ý của Vũ Văn Chấn Thiên chút nào, ý của ông ta là ý của Mã Toa, là ý của gia tộc Vũ Văn.

Nếu như hiện giờ hắn bỏ Minh Na Tư Đặc Lai, khẳng định sẽ bị Vũ Văn Chấn Thiên đưa lên đoạn đầu đài không chút thương xót.

La Sỉ Bí Á dè dặt nói:

-Quan tư lệnh, chúng tôi nghe được tin nói, Vũ Văn Lạc Dương điện hạ đã rời bỏ Thiết Thác rồi.

Vũ Văn Tinh Không lạnh lùng nói:

-Đó là lời đồn.

Hai tên chỉ đành ngậm miệng tiếp tục nghĩ cách. Vũ Văn Tinh Không càng đi càng nóng ruột, lúc này lại đúng vào thời gian nóng nhất trong năm, dưới hầm không có gió, vô cùng nóng nực, Vũ Văn Tinh Không đi một lúc, trán đã đầy mồ hôi, hô hấp cũng trở nên khó khăn. Lời của Địch Căn Tư và La Sỉ Bí Á thực ra vẫn sản sinh ra hiệu quả, suy tính của Vũ Văn Tinh Không trở nên tích cực.

Thực ra hắn hiểu rất rõ, chuyện của Vũ Văn Tinh Không chắc gì chỉ là lời đồn, không ai hiểu tính cách thân đệ đệ hơn ca ca, Vũ Văn Lạc Dương tuyệt đối không phải là kẻ chịu đợi chết, hắn bỏ Thiết Thác là chuyện trong tình lý, dù vì thế mà hắn lên đoạn đầu đài nhưng chỉ cần kéo dài được thời gian sống trên thế gian này, Vũ Văn Lạc Dương không từ bỏ thủ đoạn.

Vấn đề bây giờ là Vũ Văn Lạc Dương chỉ giữ Thiết Thác nho nhỏ, trên bản đồ quân sự chỉ có một dấu hiệu, nếu như không có ai đặc biệt nhắc nhở căn bản người ta thường chẳng để ý tới nơi đó. Vũ Văn Lạc Dương bỏ Thiết Thác, cũng chưa chắc sản sinh ra ảnh hưởng lớn trong nội bộ Mã Toa, dù sao quá nhiều người còn chư nghe nói tới cái tên Thiết Thác.

Nhưng mình lại giữ Minh Na Tư Đặc Lai danh tiếng lẫy lừng, chưa nghe thấy một ai không biết tới cái tên này, nơi này là tiêu điểm chú ý của toàn thế giới, cũng là trọng điểm của Mã Toa, nếu Vũ Văn Tinh Không dám bỏ Minh Na Tư Đặc Lai,hắn cho dù có chạy tới chân trời góc biển, Vũ Văn Chấn Thiên cũng bắt hắn về xử tử.

Thấy Vũ Văn Tinh Không hồi lâu không nói gì, Địch Căn Tư thăm dò:

-Quan tư lệnh, tình hình hiện nay chỉ sợ hoàng thượng.....

Len lén nhìn trộm sắc mặt của Vũ Văn Tinh Không, thấy Vũ Văn Tinh Không không nổi giận, Địch Căn Tư tiến thêm một bước, ghé sát tai hắn nói:

-.... Chỉ sợ hoàng thượng cũng không xoay chuyển được. Người khác đang tính toán chuyện sau này, nếu chủ lực quân đoàn chúng ta tổn hại, về sau.....

La Sỉ Bí Á cũng ghé tai Vũ Văn Tinh Không thì thào:

-Đúng đó quan tư lệnh, nghe nói Vũ Văn Lôi Đình điện hạ đã lén giấu đi hai sư đoàn bộ binh tinh nhuệ nhất, còn phát cho bọn chúng vô số kim tệ, mua chuộc lòng người....

Hai tên đều là tâm phúc của Vũ Văn Tinh Không, biết rõ lúc này Vũ Văn Tinh Không kỵ húy nhất là cái gì, nên mập mờ nhắc tới, khẳng định có thể đánh động được Vũ Văn Tinh Không.

Nói thực, nếu không có thành viên khác của gia tộc Vũ Văn thèm khát hoàng vị Mã Toa, có lẽ Vũ Văn Tinh Không còn chưa gấp, chưa tới thời khắc cuối cùng chưa chịu bỏ rơi Minh Na Tư Đặc Lai. Nhưng nếu như có người uy hiếp tới việc tranh đoạt hoàng vị của hắn, thì hắn trở nên tích cực hơn nhiều.

Quả nhiên nghe thấy điều này, Vũ Văn Tinh Không liền biến sắc, tâm linh yếu ớt của hắn bị bộ hạ gõ trúng rồi, muốn đoạt lấy hoàng vị của Mã Toa thì Vũ Văn Lôi Đình là đối thủ lớn nhất của hắn, nếu như hiện giờ Vũ Văn Lôi Đình đã bắt đầu trù tính, Vũ Văn Tinh Không không thể ngồi yên được.

Minh Na Tư Đặc Lai bị mất là chuyện chắc chắn rồi, tiếp tục lãng phí binh lực quý báu ở nơi này là điều không cần thiết, nhất là binh lực của tâm phúc, hai sư đoàn bộ binh do La Sỉ Bí Á và Địch Căn Tư đều là do hắn dùng tiền nuôi nấng, để ra sức cho cuộc tranh đoạt hoàng vị sau này, nếu để bọn chúng tổn hao thì thiệt lớn.

Sau này tranh đoạt hoàng vị, nếu như trong tay không có đủ thực lực, cho dù nói tới nở hoa được cũng vô dụng. Vũ Văn Tinh Không đúng là đã động lòng rồi.

Nhìn thấy Vũ Văn Tinh Không có dấu hiệu dao động, La Sỉ Bí Á thừa cơ nói:

-Quan tư lện, nếu như ngài yên tâm, thuộc hạ có thể lưu lại đây toàn quyền chỉ huy, kiên quyết chặn đường truy kích của quân Lam Vũ, chỉ cần sau này ngài báo thù cho thuộc hạ là được .

Nắm đúng tâm lý của Vũ Văn Tinh Không, La Sỉ Bí Á mới dám khoác lác vỗ ngực đảm bảo, vì thực ra hắn biết rất rõ Vũ Văn Tinh Không không thể không mang theo hai tên bọn chúng bỏ chạy, 2 sư đoàn bọn chúng xưa nay là thịt của Vũ Văn Tinh Không, mỗi năm bỏ không biết bao nhiêu bạc vào trong đó mua chuộc nhân tâm, sao có thể nõ để lại làm ngọc đá cùng tan với Minh Na Tư Đặc Lai.

Quả nhiên Vũ Văn Tinh Không lắc đầu:

-Không cần các ngươi phòng thủ.

La Sỉ Bí Á giục:

-Vậy chúng ta ... sẽ an bài ngay từ bây giờ?

Vũ Văn Tinh Không vẫn tỏ ra rất do dự, chưa hạ được quyết tâm cuối cùng, hắn vẫn còn vắt óc ứng phó với Vũ Văn Chấn Thiên. Bất kể là lúc nào Vũ Văn Chấn Thiên cũng là một sự tồn tại đáng sợ, đối với kẻ địch là thế, đối với đám hậu bối bọn chúng cũng thế, Vũ Văn Tinh Không càng hiểu rõ sự lợi hại của Vũ Văn Chấn Thiên, quyền lực địa vị của hắn do Vũ Văn Chấn Thiên cấp cho, nếu đã cho thì cũng có thể đòi lại.

Cho dù Vũ Văn Tinh Không có 100 cái gan, hắn cũng không dám chọc giận Vũ Văn Chấn Thiên, đây là chỗ mâu thuẫn nhất của hắn.

-Làm sao mới có thể che dấu được tai mắt của kẻ khác đây?

Vũ Văn Tinh Không thống khổ nói, cảm giác tóc mình như đang dần dần trắng ra rồi. Hai tên tâm phúc nhìn nhau, vấn đề này chúng không có kiến nghị nào hay, chỉ đành im lặng, Minh Na Tư Đặc Lai là tiêu điểm cả nước chú ý, cũng là tiêu điểm Vũ Văn Chấn Thiên chú ý.

Rốt cuộc Vũ Văn Chấn Thiên an bài ở đây bao nhiêu tình báo, không ai biết cả, nhưng bọn chúng có thể khẳng định, nếu như Vũ Văn Tinh Không có chút nào đó kháng lại ý muốn của Vũ Văn Chấn Thiên, ông ta sẽ đưa ra phản ứng trong thời gian nhanh nhất.

Nếu tin tức Vũ Văn Tinh Không rời bỏ Minh Na Tư Đặc Lai để cho Vũ Văn Chấn Thiên biết được, hậu quả chẳng nghĩ cũng biết, có lẽ tới khi đó chết là giải thoát tốt nhất, chỉ sợ muốn sống cũng không được, muốn chết cũng chẳng xong.

Vì thế hi vọng vừa lé loi nhóm lên, lại bị hiện thực tàn khốc dập tắt một cách vô tình, đối với bọn chúng mà nói, Vũ Văn Chấn Thiên là một ngưỡng cửa không ai dám vượt qua, không ai dám mạo phạm quyền uy của ông ta, có lẽ chỉ một mình Dương Túc Phong là ngoại lệ.

Vũ Văn Tinh Không càng nghĩ càng phiền não, chỉ thấy cổ khô khốc, thuận tay cầm lấy cốc nước, uống từng ngụm lớn. Có lẽ nơi này quá nhiều người chết, máu thấm vào lòng đất, nước lấy ra từ sâu bên trong giếng cũng có mùi máu nồng nặc, Vũ Văn Tinh Không uống vài ngụm đã thấy không sao uống tiếp được nữa.

Địch Căn Tư nhỏ giọng nói:

-Hoàng đế bệ hạ có phải đã tới thành Quang Minh rồi?

-Không đâu

Vũ Văn Tinh Không lắc đầu, vẻ mặt càng thêm khổ đau. Trước đó không biết từ đâu sinh ra tin đồn nói Vũ Văn Chấn Thiên đã tới thành Quang Minh, còn gặp mặt Vũ Văn Lôi Đình, nội dung cuộc gặp mặt không ai biết, người ngoài đều đoán già đoán non, Vũ Văn Tinh Không càng thêm quan tâm.

Vũ Văn Lôi Đình càng phủ nhận việc Vũ Văn Chấn Thiên tới thành Quang Minh, Vũ Văn Tinh Không càng cảm thấy bất an, cảm thấy đã rơi xuống thế hạ phong trong cuộc tranh giành hoàng vị, Cho nên bề ngoài dù hắn phủ nhận, nhưng trong lòng đã tin rồi.

Chính lúc này, có tiếng bước chân gấp gáp từ cầu thang tầng hầm truyền tới, một lúc sau quan tình báo Nại Nại Đặc vội vàng chạy tới, sắc mặt trắng bệch. Vì tình hình chiến đấu bất lợi, nên ngày nào sắc mặt Nại Nại Đặc cũng trắng bệch như thế, bọn chúng đã quen rồi, nhưng lúc này cảm thấy sắc mặt hắn trắng bệch hơn cả mọi khi, như ngày tận thế tới rồi vậy.

Vừa mới tới cửa, Nại Nại Đặc mặt mày như đưa đám khẩn trương nói:

-Quan tư lệnh, xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện rồi.

Vũ Văn Tinh Không đang tức không có chỗ phát tiết, quát:

-Hoảng hốt cái gì? Bị quân Lam Vũ dọa cho sợ vỡ mật rồi à?

Nại Nại Đặc không phải là tâm phúc của Vũ Văn Tinh Không, khả năng là gian tế do Vũ Văn Chấn Thiên cài vào, vì hắn do Vũ Văn Chấn Thiên đích thân bổ nhiệm, ngay cả Vũ Văn Tinh Không cũng không có quyền thay đổi.

Bình thường Vũ Văn Tinh Không nhìn hắn đã thấy ngứa mắt, lúc này đang tức tối càng không khách sáo quát tháo hắn. Vũ Văn Tinh Không cuối cùng cũng có cơ hội phát tiết cả một bụng lửa giận, sao có thể bỏ qua dễ dàng như thế.

Vũ Văn Tinh Không trong lòng đang nghĩ, có chuyện gì mà to tát như thế? Thảm bằng chuyện lão tử phải bồi táng cùng Minh Na Tư Đặc Lai không? Lão tử cũng là người của gia tộc Vũ Văn, hiện giờ bị hạn chế ở cái nơi như địa ngục này, sắp chết mà không có biện pháp nào giải quyết, đây là thói đời gì?

Bình thường Nại Nại Đặc tính cách hèn yếu, bị Vũ Văn Tinh Không quát mắng đều lặng lẽ rụt mình qua một bên không dám ho he gì nữa, nhưng hôm nay lại vô cùng đặc biệt, không sợ Vũ Văn Tinh Không quát mắng nữa, tiếp tục lắp bắp nói:

-Thuộc hạ nghe nói từ phía bên quân Lam Vũ, hoàng đế bệ hạ ám sát Dương Túc Phong, không thành công lại còn bị thương nữa....

-Cái gì?

Vũ Văn Tinh Không la lên thất thanh, cốc nước trong tay rơi xuống đất vỡ tan nát. Tức thì mọi người trong hầm đều chết đứng, mắt đều đờ ra. Vũ Văn Chấn Thiên bị thương rồi? Dưới gầm trời này còn có người có thể làm bị thương Vũ Văn Chấn Thiên?

Đột nhiên Địch Căn Tư vỗ tay bôm bốp, vui sướng reo lên:

-Hay, quá hay rồi...

Lời còn chưa dứt, Vũ Văn Tinh Không đã vả hắn một cái nảy đom đóm mắt, hung dữ nói:

-Đồ khốn khiếp, ta giết ngươi....

Hắn thực sự thẹn quá hóa giận rồi, đưa tay rút kiếm ra, bất kể Vũ Văn Chấn Thiên làm gì hoặc hạn chế tự do của hắn ra sao, nhưng ông ta dù sao cũng là gia gia của hắn, hiện Vũ Văn Chấn Thiên bị thương mà tên khốn khiếp này lại còn vui sướng, thế này chẳng phải muốn chết ư?

Chỉ nghe thấy Địch Căn Tư vội vàng nói:

-Quan tư lệnh, nếu bệ hạ bị thương rồi, ngài còn lo lắng cái gì nữa?

Vũ Văn Tinh Không tức thì khựng người lại, hô hấp trở nên nặng nề, đúng là một lời đánh thức người trong mộng, Vũ Văn Tinh Không choàng tỉnh, đúng thế, gia gia trọng thương rồi, mình còn sợ cái gì nữa?

Nếu như không có Vũ Văn Chấn Thiên can thiệp, phóng mắt trong Mã Toa trừ Vũ Văn Lôi Đình ra, thì còn có ai có thể là đối thủ của mình? Cho dù là Vũ Văn Chấn Thiên, nếu như ông ta bị thương thật, mình cũng có gan khiêu chiến với ông ta.

Gần như không cần suy nghĩ gì, Vũ Văn Tinh Không túm lấy cổ áo Nại Nại Đặc quát:

-Ngươi nói có thật không?

Nại Nại Đặc mặt như tro tàn:

-Thật, là thật....

Theo miêu tả của vị quan tình báo đáng thương này, thì ra tin tức Vũ Văn Chấn Thiên ám sát Dương Túc Phong thất bại, bị thụ thương chính là do quân Lam Vũ truyền ra, bộ đội tiền tuyến quân Lam Vũ được chuyện này cổ vũ, sức chiến đấu tăng bội, liên tục đoạt được nhiều khu vực từ tay quân Mã Toa.

Nghe nói bản thân Dương Túc Phong cũng lại xuất hiện lần nữa trên tường thành Minh Na Tư Đặc Lai, chứng minh mình bình yên vô sự.

Vũ Văn Tinh Không buông tay, quát lớn:

-Xéo. Nghe ngóng lại lần nữa, phải chính xác 100%.

Nại Nại Đặc lập tức chạy đi, vừa bò vừa chạy tới cầu thang.

Vũ Văn Tinh Không áp chế tâm tình kích động của mình, đi lại trong tầng hầm, hắn biết chuyện Nại Nại Đặc nói quá nửa là thật, Vũ Văn Chấn Thiên bí mật tới thành Quang Minh, rồi lại bí mật đi ám sát Dương Túc Phong, muốn thông qua việc này để cứu vãn tình thế của Minh Na Tư Đặc Lai.

Nhưng không may, Thiên La Hóa Huyết đao lại không làm gì được Dương Túc Phong, cuối cùng đã gặp đối thủ, trộm gà không được lại còn mất nắm thóc, làm bản thân rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Chướng ngại cuối cùng đột nhiên biến mất, Vũ Văn Tinh Không lại không sao bình tĩnh lại được trong thời gian ngắn, không có Vũ Văn Chấn Thiên uy hiếp, mình có thể thoát khỏi Minh Na Tư Đặc Lai. Đương nhiên Vũ Văn Lôi Đình cũng có thể quang minh chính đại bỏ thành Quang Minh, Vũ Văn Đông kinh cũng thoải mái vứt bỏ Vũ Thắng Quan. Tương lai của Mã Toa đã nắm trong tay bọn chúng mà không phải trong tay Vũ Văn Chấn Thiên nữa.

Hai tên tâm phúc tỏ ra rất hưng phấn, bọn chúng cuối cùng cũng có thể rời khỏi cái nơi quái quỷ này rồi, cùng với thế công của quân Lam Vũ mỗi lúc một lợi hại, trận địa hai sư đoàn bọn chúng phòng ngự cũng bắt đầu ngửi thấy mùi khói súng rồi, nếu không mau chóng rút lui, thì có muốn đi cũng không đi được nữa rồi, tôt nhất là đi ngay, đi càng nhanh càng tốt.

La Sỉ Bí Á nhỏ giọng nói:

-Quan tư lệnh, chúng ta phải mau chóng quyết định đi thôi.

Địch Căn Tư cũng chu đáo nhắc nhở:

-Quan tư lệnh, Vũ Văn Lôi Đình điện hạ có thể cũng nhận được tin tức tương tự rồi, con đường trở về của chúng ta phải đi qua địa bàn của ......

Vũ Văn Tinh Không lập tức tỉnh ra, quyết đoán nói:

-Mau. Các ngươi trở về lập tức tập hợp đội hình, chuẩn bị rút.

Địch Căn Tư vội nói:

-Quan tư lệnh, không thể rút hết được....

Vũ Văn Tinh Không bực mình:

-Còn cần ngươi dạy ta sao? Ta dẫn 3 sư đoàn đủ biên chế đi trước, đống hỗn độn này giao cho tham mưu trưởng.

Hai tên tâm phúc tức thì mặt mày hớn hở, mau chóng đi tập hợp bộ đội của mình. Không sai, không còn sự sắp xếp nào tốt hơn nữa, để lại tham mưu trưởng quân đoàn thượng tướng Phúc Bá tiếp tục chỉ huy cuộc chiến ở Minh Na Tư Đặc Lai, có thể yểm trợ hữu hiệu cho Vũ Văn Tinh Không rút lui, tranh thủ thời gian quý báu.

Có thể thời gian ngắn như thế, liền xác định được nhân tuyển ở lại phòng thủ, đôi khi bọn chúng cũng không thể không tự bội phục, Vũ Văn Tinh Không kỳ thực cũng có tài hoa. Phúc Bá là một lão tướng quân cổ hủ, năm nay đã trên 60 tuổi rồi, dùng ông ta làm tốt thí ở lại Minh Na Tư Đặc Lai là không thể tốt hơn.

Ưu thế lớn nhất của Phúc Bá là đã làm tham mưu trưởng của quân đoàn Vũ Văn Tinh Không thời gian rất dài, đúng là có chút uy vọng trong quân, dù Vũ Văn Tinh Không tạm thời không có mặt ở Minh Na Tư Đặc Lai, ông ta cũng có thể trấn áp được những tướng lĩnh khác, bằng không Vũ Văn Tinh Không vừa đi, cả trận địa phòng ngự sẽ sụp đổ.

Rất mau chóng Vũ Văn Tinh Không liền phái người đi gọi Phúc Bá tới, thương lượng chuyện phòng thủ, hai người tán gẫu từ thời tiết tới tình thế trong nước, cuối cùng nói tới việc để Phúc Bá chỉ huy chiến sự ở Minh Na Tư Đặc Lai.

Vũ Văn Tinh Không nói nhận được thư cầu cứu khẩn cấp của Vũ Văn Lôi Đình, hắn cần phải phái 3 sư đoàn bộ binh tinh nhuệ đi giải cứu, nhiệm vụ phòng thủ tạm thời ủy thác cho lão tham mưu trưởng.

Phúc Bá tin là thật, quan tâm hỏi:

-Không biết quan tư lệnh đại khái khi nào sẽ quay trở lại?

-Rất nhanh thôi.

Vũ Văn Tinh Không thành khẩn nói, nhưng lại không nói thời gian cụ thể.

-Vậy tôi tạm thời thay quan tư lệnh chỉ huy chiến sự, mong rằng quân Lam Vũ đừng đưa thêm binh lực tới nữa, nếu không chỉ sợ chúng ta sẽ càng khó khăn.

Phúc Bá nói rất kiên cường, tựa hồ không hề hoài nghi hành động của Vũ Văn Tinh Không có mục đích khác.

-Ừ.

Vũ Văn Tinh Không đột nhiên cảm thấy lừa một ông già như thế này là chuyện không dễ chịu gì, bất quá hắn cũng chẳng còn cách nào khác, nếu không hi sinh ông ta, thì chỉ có thể hi sinh bản thân mình thôi.

Về tình về lý, sau này mình đối đãi với người nhà ông ta thật tốt là được, coi như là bồi thường vậy.

Vũ Văn Tinh Không không hề biết, Phúc Bá thật ra cũng có tính toán riêng của mình, mặc dù ông ta cổ hủ, nhưng không thể không biết tình hình trước mặt, cũng không thể không biết mục đích chân chính của Vũ Văn Tinh Không.

Vũ Văn Tinh Không có tính toán của mình, Phúc Bá cũng có, nếu như Vũ Văn Tinh Không đi rồi, thì chiến sự tiến hành tới mức độ nào đó, ông ta có thể đàng hoàng giương cờ trắng đầu hàng, đem Minh Na Tư Đặc Lai dâng cho quân Lam Vũ.

Có lẽ làm tù binh không dễ chịu gì, nhưng nước Mã Toa sắp rơi vào nội loạn, ở đó chẳng lẽ dễ chịu hơn được sao? Trong hỗn chiến, dạng nhân vật như Vũ Văn Tinh Không có thể nổi bật lên, trở thành kẻ thống trị mơi của Mã Toa, Phúc Bá thật sự rất là hoài nghi.

Vũ Văn Lôi Đình mặc dù không phải là quan quân chỉ huy ưu tú, nhưng so với Vũ Văn Tinh Không tựa hồ nhỉnh hơn một chút. Huống chi quân Lam Vũ còn có thể cho phép thành viên gia tộc Vũ Van tiếp tục thống trị vùng đất này sao?

Chọn Phúc Bá làm tổng chỉ huy thay thế cho chiến dịch Minh Na Tư Đặc Lai xong, Vũ Văn Tinh Không lập tức chuẩn bị rút lui, điều động đầu tiên là 2 sư đoàn của La Sỉ Bí Á và Địch Căn Tư, bọn chúng cơ bản xếp phía cuối cùng phòng tuyến, căn bản không chịu tổn thất bao nhiêu, binh lực vô cùng hoàn chỉnh.

Ngoài ra còn có sư đoàn 31 do thiếu tướng Cách Nhĩ Cáp Đặc chỉ huy, bọn chúng cũng không tổn thất nhiều, ở trên đường đi nếu cần có thể lấy bọn chúng là tốt thí.

Chuyện rút lui phải tranh thủ từng giây từng phút, qua hai ngày bí mật chuẩn bị, Vũ Văn Tinh Không mở hội nghị quân sự, trên hội nghị hùng hồn tuyên bố muốn cùng tồn vong với Minh Na Tư Đặc Lai, nhưng khi hội nghị hoàn toàn kết thúc, đã bí mật rời đi.

quân Lam Vũ dùng phương thức công thành đánh 3 bỏ một, quân Mã Toa có thể thuận lợi rút đi từ phương nam, đi qua cửa thành thì một trận cuồng phong thổi tới, Vũ Văn Tinh Không lòng có linh cảm gì, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tòa thành hùng vĩ này đã bị bụi đất bao phủ, đất trời trở nên mù mịt.....

..................

Trên đống đổ nát của Minh Na Tư Đặc Lai, phóng mắt nhìn tới, căn bản không thấy một công trình kiến trúc nào còn nguyên vẹn, khắp nơi chỉ thấy gạch đá vỡ nát, thi thể ngổn ngang. Đống đổ nát bị máu tươi nhuộm đỏ, thi thể tàn khuyết vương vãi khắp nơi, đi qua đống đổ nát không cẩn thận một chút là dẫm phải xác chết.

Đạn pháo của quân Lam Vũ không ngừng trút xuống, làm tòa thành thị này đã nát lại càng nát thêm, bất kể là kẻ sống hay người chết, đều bị dày vò bên trong địa ngụ trần gian này.

Mặt trời gay gắt, như có thù hằn với Minh Na Tư Đặc Lai, ra sức phả hơi nóng của mình xuống mỗi tấc đất,làm nó như muốn bốc khói. Được mặt trời quan tâm đặc biệt, Minh Na Tư Đặc Lai khô hạn vô cùng, cho dù đào sâu xuống đất 10m, cũng không tìm thấy nguồn nước. Đất trời như cái lồng hấp, làm mỗi người ở nơi đây thở không ra hơi, vì thiếu nước rất nhiều người cổ họng khô rát, căn bản không nói được lên lời nữa.

Khó khăn lắm mới có một trận gió thổi tới, nhưng lại cuốn lên bụi đất mù mịt, làm cả Minh Na Tư Đặc Lai bị bao phủ trong đó, ở ngoài 2 mét không nhìn thấy bóng người. Khi bão cát quét qua, căn bản không ai dám ngẩng đầu lên, tới khi nó qua đi, nếu còn cơ hội bò dậy, sẽ phát hiện trên người ít nhất có 2 ly bụi, nếu như có gan đứng lên, khẳng định còn có thể tiếp tục khơi lên một trận bão cát nhỏ.

Dưới hoàn cảnh đó, trong đống đổ nát nguy cơ bốn bề, còn không biết ẩn nấp bao nhiêu sinh mạng, bọn họ như chuột chũi, chỉ cần có chút đất là có thể ngoan cường sinh tồn. Bọn họ không cần nước, không cần thức ăn, mỗi ngày đều chịu cái nóng hơn 50 độ hành hạ, thân thể của bọn họ quá nửa chôn vùi trong đất cát, hành động của bọn họ trong hầm hay cống ngầm, linh hoạt mau lẹ hơn trên mặt đất nhiều, những người này chính là quan binh của quân Lam Vũ và quân Mã Toa.

Vì tranh đoạt quyền khống chế Minh Na Tư Đặc Lai, 2 bên đều bỏ ra nỗ lực và vất vả khó tưởng tượng, đại bộ phận bọn họ đều ở đây đã hơn 2 tháng chiến đấu khốc liệt, cũng đã quên mình đánh nhau là vì cái gì, quên luôn bằng hữu cùng người thân, thậm chí quên luôn nơi này là Minh Na Tư Đặc Lai.

Đầu óc bọn họ hoàn toàn tê liệt, chiến đấu chỉ là hành động bản năng, chỉ cần nghe thấy tiếng súng, tiếng pháo là bọn họ dùng tiềm lực lớn nhất của mình huyết chiến với kẻ địch gặp phải, cho tới tận khi bị giết chết.

Đao Vô Phong chính là con chuột chũi đó, hắn sống trên đống đổ nát này đã 2 tuần rồi, nếu như tính thêm thời gian đầu, hắn đã sống ở đây hơn 40 ngày rồi, ngay cả bản thân hắn cũng không nhớ ra được mình sống qua 40 ngày này thế nào?

Trong đống đổ nát của Minh Na Tư Đặc Lai, sống tiếp còn khó hơn cả giết chết kẻ địch, nơi này thực sự có quá nhiều nguy hiểm, có quá nhiều nhân tố mất an toàn không xác định, mỗi nhân tố nho nhỏ đều có thể làm một sinh mạng biến mất không dấu vết.

Đạn lạc, mảnh pháo, phòng đổ, địa lôi, lưỡi lê, đã vỡ hay cạm bẫy nhìn bề ngoài không thể phát hiện ra.... cái nào cũng có thể đoạt đi tính mạng một con người bất kể lúc nào. Ở Minh Na Tư Đặc Lai, mỗi một sinh mạng đều yếu ớt như cây nhỏ mới nảy mầm vào mùa xuân, một con kiến nho nhỏ cũng có thể kết liễu mạng sống của nó, Đao Vô Phong thực sự tìm không ra nguyên nhân mình có thể sống sót qua 40 ngày ở nơi này.

Lục quân đặc chiến đội do hắn suất lĩnh tiến vào Minh Na Tư Đặc Lai trước tiên, đại khái chiến đấu một tháng, sau khi rút về nghỉ ngơi một tuần, lại tham gia vào chiến đấu, tới hiện tại đã 2 tuần lễ qua đi.

Hạng chiến ở Minh Na Tư Đặc Lai thực vô cùng tàn khốc, dù là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, thương vong của bộ hạ hắn vẫn rất lớn, ước chừng quá nửa thành viên mất đi sức chiến đấu, lần này bổ sung vào đều là lính kỳ cựu có kinh nghiệm ở các đơn vị khác.

Rõ ràng Đao Vô Phong cảm thấy sức chiến đấu của bọn hắn đã không còn được như xưa nữa, những chiến sĩ mới được bổ xung dù kinh nghiệm phong phú, nhưng bọn họ dù sao cũng không được tiếp nhận huấn luyện có hệ thống của lục quân đặc chiến, cũng không có cơ hội chiến đấu với cường độ cao.

Trong mắt Đao Vô Phong, bọn họ còn hơi non, có lẽ sau khi trải qua cuộc chiến ở Minh Na Tư Đặc Lai, bọn họ sẽ mau chóng trưởng thành.

Nhưng ngay cả Đao Vô Phong cũng không biết tới khi đó rốt cuộc có bao nhiêu người có thể an toàn rút khỏi địa ngục này. Im lặng ngồi trong đống đổ nát, Đao Vô Phong thoải mái duỗi 2 chân ra, để chúng vùi dưới đống đổ nát, tạm thời né tránh ánh mặt trời, dao găm của hắn đang cạo đi bộ râu thô ráp vì không có nước làm ướt, lưỡi dao đã qua nhiều lần chiến đấu đã cùn rồi, lần nào cũng làm Đao Vô Phong đau tời méo cả mặt, tựa hồ khó chịu hơn cả ăn một viên đạn.

Hắn không thể không bội phục những tên gia hỏa dùng lưỡi lê cạo râu, không còn ai dũng cảm hơn bọn chúng nữa. Gian nan lắm mới cạo râu xong, Đao Vô Phong quay đầu nhìn lại sau lưng, nơi đó là chỗ quân Mã Toa ẩn nấp. Mặt trời quá mãnh liệt, hắn mơ hồ nhìn thấy cái gì đó bay lên đang xua qua xua lại, màu trăng trắng, tiếc là bụi đất giữa đống đổ nát không ngừng bay lên, làm hắn nhìn không rõ.

Hắn nâng kình viễn vọng lên, nhưng phát hiện ra kính đã bị bụi đất che phủ, nhìn rất lâu, cuối cùng cũng nhìn rõ đó là một lá cờ trắng nho nhỏ.

-Cờ trắng sao?

Chăm chú nhìn rất lâu, Đao Vô Phong mới nói, lúc đầu hắn còn cho rằng là quần sịp của binh sĩ Mã Toa, cái cờ đó quá nhỏ, hình dáng cũng không chính quy, may mà nó xua đi xua lại thu hút sự chú ý của quân Lam Vũ.

-Đúng là cờ trắng.

Lữ Tứ Lang trầm giọng nói, hắn vốn chui trong đống gạch ngói,dùng mũ che mặt ngủ rất thoải mái, còn ngáy khò khò như sấm làm Đao Vô Phong mỗi lần nhìn hắn đều nghĩ nhân loại đúng là động vật ngoan cường, luôn vô tình sáng tạo ra kỳ tích.

Trong hoàn cảnh mặt đất nóng hơn 50 độ này, mặt trời chiếu cho đầu muốn nổ tung, đạn pháo bay vèo vèo uy hiếp, tiếng súng liên tục quấy nhiễu, không ngờ còn có người ngủ được, đây chẳng phải là kỳ tích thì là cái gì?

-Lũ chó chết này lại muốn bày trò gì đây?

Đao Vô Phong nói, ban ngày hậu cần đưa nước khó khăn, nên các chiến sĩ ở tiền tuyến thường không muốn mở miệng, làm cổ họng khô cạn, khi nói chuyện làm cổ họng đau muốn rách ra, Đao Vô Phong cũng thế.

-Không biết, cho bọn nó một phát xem.

Lữ Tứ Lang lười biếng nói, dùng chân đá gạch ngói đè lên mình ra, thuận tay cầm súng lên, nhắm vào lá cờ trắng lay động, dáng vẻ như muốn bắn thật, cuối cùng vẫn hạ nòng súng xuống. quân Lam Vũ xung quanh cũng nhìn thấy cờ trắng, cũng không có gì vui mừng, ngượi lại càng cảnh giác, nòng súng đen ngòm chĩa về phía lá cờ trắng.

Tất cả mọi người bao gồm cả Đao Vô Phong, đều không ai cho rằng quân Mã Toa muốn đầu hàng thật, trong suy nghĩ của bọn họ, quá nửa là nhóm binh sĩ mã Toa này muốn lừa quân Lam Vũ. Nếu chẳng phải xung quanh lá cờ trắng đó không hề nhìn thấy bất kỳ dấu vết nào của binh sĩ Mã TOa, nếu không đã sớm có tay súng bắn tỉa nổ súng rồi.

quân Lam Vũ không tin quân Mã Toa đầu hàng cũng là có nguyên nhân của nó. Trong cuộc chiến này, hai bên đều nghĩ ra mọi cách để tạo nên tổn thất lớn nhất cho đối phương, chỉ cần giết được đối phương, thì mặc kệ đó là thủ đoạn gì, mặc kệ cho nó có làm trái đạo nghĩa cơ bản của chiến tranh hay không, có bị đối phương chửi rủa không, cũng chẳng quan tâm vì thế mà sau cuộc chiến bị xử phạt hay không.

Dùng không từ thủ đoạn để hình dung cuộc chiến này không hề quá chút nào, chỉ cần là cách nào mà con người có thể nghĩ ra đều được dùng hết ở nơi này. Quân Mã Toa cũng đã giương cờ trắng một lần trước đó rồi.

Mấy ngày trước, trong tiền tuyến 2 bên giao tranh, có một lá cờ trắng bên trong một lô cốt của quân Mã Toa giơ lên, còn vứt mấy khẩu súng ra, tựa hồ như muốn đầu hàng.

Tiểu đội quân Lam Vũ tấn công lô cốt đó, không ngờ có điều gian trá, cho rằng quân Mã Toa đầu hàng thật, vì thế toàn bộ xông lên, chuẩn bị tiếp nhận sự đầu hàng của quân Mã Toa, nhưng đột nhiên tiếng súng đồng loạt nổ vang, các chiến sĩ quân Lam Vũ không kịp đề phòng tạo thành thương vong lớn.

Thì ra quân Mã Toa trong lô cốt giả vờ đầu hàng dụ quân Lam Vũ rời khỏi nơi ẩn nấp, sau đó giết chết, đây đúng là hành động cực kỳ vô sỉ, cơ hồ nằm ngoài cực hạn tưởng tượng của nhân loại.

Đương nhiên cái lô cốt đó bị quân Lam Vũ phẫn nộ, dùng súng phun lửa thiêu cháy hết, nhìn đám binh sĩ Mã Toa quằn quại kêu gào thống khổ tuyệt vọng trên mặt đất, cũng không có chiến sĩ nào bồi thêm một phát súng,cứ để bọn chúng bị thiêu cháy mà chết.

Chuyện này đã trở thành bài học sâu sắc cho quân Lam Vũ, tạo thành chấn động cực lớn với quân Lam Vũ, rất nhiều chiến sĩ tức giận kêu gọi không nên tiếp nhận sự đầu hàng của quân Mã Toa.

Cao tầng quân Lam Vũ cũng vô cùng coi trọng, Trương Chi Phong và Phong Phi Vũ cũng bị kinh động, với việc này Dương Túc Phong chuyên môn bình luận:

-Ném súng ra vì sao người không đi ra? Đáng nghi.

Câu nói này trở thành lời giáo huấn thẳng thắn trong cuộc tổng kết kinh nghiệm của quân Lam Vũ, mỗi một chiến sĩ đều nhớ kỹ câu nói này. Hiện giờ mỗi một chiến sĩ nhìn thấy quân Mã Toa giơ cờ trắng, đều vô cùng cảnh giác, không chịu dễ dàng tiếp nhận quân Mã Toa đầu hàng, nếu như bọn chúng muốn đầu hàng thật thì người phải đi ra trước mới được.

Đao Vô Phong rất hoài nghi lần này cũng là một cái bẫy, hắn sai Lữ Tứ Lang đưa ra tín hiệu bảo quân Mã Toa đưa ra người đàm phán với quân Lam Vũ.

Kết quả một lúc sau, bên trong đống đổ nát tựa hồ truyền tới tiếng lạo xạo, giống như có người đang bò tới, quả nhiên quân Mã Toa phái sứ giả đàm phán, xem ra có vài phần thành ý đầu hàng.

Lữ Tứ Lang cầm súng lạnh lùng chặn đường của kẻ đó, nòng súng nhắm vào đống đổ nát phía trước, từ từ bên trong đó xuất hiện lá cờ trắng thò ra, khẽ vẫy vẫy trước mặt quân Lam Vũ, tựa hồ ý bảo quân Lam Vũ đừng nổ súng.

Lại qua một lúc lâu nữa, tin chắc quân Lam Vũ không nổ súng, từ sau đống đổ nát có một khuôn mặt đen đúa của tên quan quân Mã Toa thò ra. Lữ Tứ Lang cầm súng chĩa vào hắn, tên quan quân đó lập tức giơ cao 2 tay lên, phát hiện trên người tên quan quân đó không hề có vũ khí, mọi người tin hắn có thành ý đầu hàng thêm vài phần.

Đao Vô Phong nhỏ giọng nói:

-Bảo hắn qua đây.

Nhìn từ quân hàm thì tên quan quân này cấp bậc không phải thấp, ít nhất cũng phải là liên đội trưởng, nói rõ khả năng quân Mã Toa đầu hàng không ít, ít nhất phải có quy mô một liên đội. Cho dù quân Mã Toa bị Lữ Tứ Lang đả kích nghiêm trọng, mỗi liên đội nhân số khả năng chưa tới 800 tên, nhưng con số này cũng khả quan rồi, có lẽ gián tiếp nói rõ quân Mã Toa sắp không chống đỡ được nữa rồi.

Lữ Tứ Lang nghiêm giọng quát:

-Lại đây.

Tên quan quân đó run rẩy thận trọng đi tới, hai tay luôn giơ lên cao, khiến động tác đi đường của hắn trông vô cùng buồn cười, giống như một con đà điều nhỏ.

Vốn hắn cách quân Lam Vũ một khoảng không tới 30m, nhưng mỗi người ở đây đều cảm thấy nó phải dài tới 300m, Đao Vô Phong còn lo lắng bên cạnh đột nhiên có viên đạn nào đó bắn tới, hạ gục hắn trên mặt đất.

Cuối cùng ông trời cũng phù hộ, tên quan quân đó thành công tới được bên quân Lam Vũ, rất nhiều nòng súng chĩa vào hắn, Lữ Tứ Lang kiểm tra toàn thân hắn, không phát hiện ra vũ khí, vì thế đánh mắt ra hiệu cho Đao Vô Phong chứng mình tên quan quân này có thành ý đầu hàng.

Tên quan quân Mã Toa lắp bắp nói:

-Chúng, chúng tôi.... đầu.... đầu hàng....

Đao Vô Phong đi tới, trầm giọng nói:

-Bảo bộ đội của ngươi hạ vũ khí xuống.

Tên quan quân kia không biết vì quá khẩn trương, hay vì nguyên nhân khác, nói năng lộn xộn:

-Không... không phải là bộ đội của tôi muốn đầu hàng, mà là toàn bộ chúng tôi muốn đầu hàng....

Đao Vô Phong gật đầu, giọng khàn khàn nhưng mạnh mẽ:

-Quân ta tiếp nhận sự đầu hàng của các ngươi, bỏ vũ khí xuống, xếp thành hàng, rời khỏi công sự phòng ngự, tới bên kia quân ta, nghe rõ đây, là tới bên phía quân ta.

Tên quan quân kia miệng khô khốc, muốn nói gì đó nhưng không sao nói được, Lữ Tứ Lang cau mày ném cho tên quan quân kia bình nước, hắn tu một hơi hết sạch, nói như trút được gánh nặng:

-Tôi phụng lệnh tham mưu trưởng Phúc Bá tới thương lượng cùng các vị điều kiện đầu hàng,toàn bộ chúng tôi, toàn bộ quan quân Mã Toa ở Minh Na Tư Đặc Lai đều quyết định đầu hàng.....

-Ngươi nói cái gì?

Đao Vô Phong nhất thời không kịp phản ứng, Phúc Bá muốn đầu hàng?

Phó đội trưởng Ninh Ba đầu óc phảng ứng tương đối nhanh, hỏi gấp:

-Toàn bộ các ngươi muốn đầu hàng?

Tên quan quân đó lại lắp bắp nói:

-Đúng... đúng là ... toàn bộ chúng tôi đầu hàng.... đầu hàng các vị....

Đao Vô Phong ánh mắt sắc bén, nghiêm giọng hỏi:

- Vũ Văn Tinh Không đâu?

Quân Mã Toa nếu như muốn đầu hàng, thì phải do Vũ Văn Tinh Không cầm đầu, chỉnh tề xếp đội ngũ, theo trật tự đi vào doang tù binh, tên Phúc Bá kia, Đao Vô Phong không phải không nghe tới tên ông ta, nghe nói trong quân đoàn Vũ Văn Tinh Không, ông ta không có quyền lực gì, chỉ dựa vào tư cách lão làng thôi, vì sao mệnh lệnh do ông ta truyền xuống?

Tên quan quân đó mặt mày như đưa đám nói:

- Vũ Văn Tinh Không đã rời khỏi Minh Na Tư Đặc Lai rồi.....

Đao Vô Phong choàng tỉnh, lập tức ý thức được bước ngoặt của cuộc chiến có lẽ ở chỗ này, vì thế nói:

-Ngươi ngồi xuống, từ từ nói

Tên quan quân đó do dự ngồi xuống, đem câu chuyện kể ra tỉ mỉ, thì ra hắn đúng là được Phúc Bá phái tới để đàm phán chuyện đầu hàng, xét thực tế Vũ Văn Tinh Không đã rời khỏi Minh Na Tư Đặc Lai, quân Mã Toa đã cùng đường rồi, trải qua thương lượng nội bộ, bọn chúng quyết định toàn bộ đầu hàng.

Vốn dựa theo tính toán của Vũ Văn Tinh Không, sau khi hắn rời đi, quân Mã Toa ít nhất phải cầm cự được 1 tháng, nhưng vào ngày thứ 14 sau khi hắn rời đi, Phúc Bá đã quyết định đầu hàng quân Lam Vũ.

Lúc này bộ đội của Vũ Văn Tinh Không còn ở phía nam Minh Na Tư Đặc Lai, chưa tiến vào khu vực khống chế của thành Quang Minh, mà trực tiếp dẫn quân đánh về thủ đô Mông Thái Kỳ, vừa khéo tránh được kỵ binh quân Lam Vũ tấn công, lại lần nữa may mắn thoát nạn.

Qua 2 tuần kịch chiến, quân trú ở Minh Na Tư Đặc Lai bị hao tổn lớn, 2 sư đoàn bộ binh gần như bị tiêu diệt sạch, thương binh ngày càng nhiều, đạt tới con số kinh người, trên 5 vạn. Bọn chúng không có dược phẩm, không được chữa trị, mỗi ngày chỉ đành phơi người dưới ánh mặt trời, rất nhiều kẻ vì thế mà chết.

Phúc Bá sau khi thị sát thương bệnh binh, cảm thấy tiếp tục kháng cự là chuyện vô nghĩa, vì thế quyết tâm đầu hàng. Lúc này tin đồn Vũ Văn Tinh Không rời bỏ Minh Na Tư Đặc Lai ngày càng mạnh, rất nhiều tướng quân đều nghe ngóng hướng đi của Vũ Văn Tinh Không.

Dù sao cho dù Vũ Văn Tinh Không rời đi rất bí mật, nhưng 2 tuần liền hắn không lộ diện, tất nhiên khiến cho không ít người hoài nghi, đều suy đoán Vũ Văn Tinh Không thấy tình thế không ổn, đã âm thầm rút lui, nhất thời nhân tâm bất ổn, không còn tâm tư để đánh trận nữa.

Mắt thấy thời cơ gần thành thục rồi, Phúc Bá thừa cơ triệu tập hội nghị tướng quân, thương lượng vấn đề hướng đi tương lai, những tên tướng quân trong ngoài hội trường ồn ào như một cái chợ, kịch liệt hỏi tin tức của Vũ Văn Tinh Không, cuối cùng bọn chúng xác nhận được Vũ Văn Tinh Không đã rời bỏ Minh Na Tư Đặc Lai, lén lút chạy rồi.

-Chư vị, hãy yên tâm, tôi nghĩ tôi phải thành thực nói với mọi người, quan tư lệnh đã rời bỏ Minh Na Tư Đặc Lai rồi.

Cùng với việc Phúc Bá thẳng thắn thừa nhận, hội nghị tức thì hỗn loạn, ầm ĩ, rất lâu sau không có cách nào bình ổn được, Phúc Bá cũng không định bình ổn không khí, mà cứ để bọn chúng đem hết oán hận đổ lên đầu Vũ Văn Tinh Không bỏ trốn.

Kết quả mọi người ở hội nghị đều chửi rủa Vũ Văn Tinh Không vô tình vô nghĩa, vứt bỏ bọn chúng. Bất quá chửi thì chửi, sau khi chửi xong, vẫn phải suy nghĩ tới tương lai của mình, Vũ Văn Tinh Không đã chạy mấy ngày rồi, bọn chúng lưu lại cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Vũ Văn Tinh Không đã dám vứt bỏ Minh Na Tư Đặc Lai, thì cớ gì bọn chúng không dám? Thế là rất nhiều tướng quân có mặt bất chấp tất cả, hô hào bọn chúng cũng rời khỏi Minh Na Tư Đặc Lai.

Phúc Bá sai hiến binh tạm thời khống chế hội trường, cuối cùng bày tỏ ý tứ của mình:

-Qua nghiên cứu tỉ mỉ với mấy vị tướng quân, cá nhân tôi quyết định thương lượng với quân Lam Vũ, giải quyết vấn đề hiện này bằng cách hòa bình.

Phòng hội nghị lại được một phen huyên náo, rồi lại trầm tĩnh lại, mọi người đều biết giải quyết một cách hòa bình có nghĩa là gì, bất qua chỉ là nói đầu hàng một cách văn minh thôi. Quân Mã Toa đã tới nước này, suy nghĩ đầu hàng cũng không phải là chuyện không thể, dù thế nào bọn chúng cũng phải xứng với những gì mình có được.

-....Các vị đồng chí, đây là quyết định của cá nhân tôi, ai không muốn theo tôi, có thể tự do rời đi, tiếp tục cùng quan tư lệnh Vũ Văn Tinh Không quyết chiến tới cùng.... Tôi còn có một tin tức bất hạnh muốn thông báo cho mọi người, đó là hoàng đế bệ hạ ám sát Dương Túc Phong thất bại, đã bị thụ thương rồi.....

Vũ Văn Chấn Thiên bị thương rồi?

Trời ơi. là Vũ Văn Chấn Thiên bị thương.

Hay lắm. Vũ Văn Chấn Thiên bị thương rồi.

Ha ha ha, quá tốt rồi, Vũ Văn Chấn Thiên bị thương rồi.

Đối với mỗi tướng lĩnh Mã Toa ở đây, Vũ Văn Chấn Thiên là một cái tên như sấm nổ bên tai, bọn chúng từ nhỏ tới lớn đều sống dưới cái bóng của ông ta, lời ông ta là mệnh lệnh. Ý chí của ông ta là ý chí của Mã Toa, không một ai dám kháng lại, cho dù gia tộc Vũ Văn cũng không dám, bọn chúng sở dĩ quyết chiến ở nơi đây, chưa từng có ý nghĩ khác chính là bởi vì sợ Vũ Văn Chấn Thiên.

Cho dù Vũ Văn Tinh Không đi rồi, chỉ cần có cái bóng của Vũ Văn Chấn Thiên ở đó, bọn chúng vẫn không dám làm gì khác. Hiện giờ không có Vũ Văn Chấn Thiên uy hiếp, gần như mỗi người đều cực kỳ hưng phấn, bọn chúng mau đem tin tức Vũ Văn Tinh Không bỏ chạy và Vũ Văn Chấn Thiên bị thương liên hệ với nhau, cuối cùng tin chắc chắn là vậy rồi.

Vũ Văn Chấn Thiên đúng là bị thương, vậy tương lai nước Mã Toa không tới lượt một mình ông ta khống chế tuyệt đối nữa rồi.

Có người kêu lên:

-Rút rút rút....

Có người buồn bực nói:

-Đầu hàng cho xong, còn đánh đấm gì nữa....

Có người cầu khẩn:

-Mong rắng quân Lam Vũ tha cho chúng ta...

.

Cuối cùng trải qua thương lượng, đại khái có sáu tướng quân chấp nhận theo Phúc Bá đầu hàng, ngoài ra còn có 23 thên tướng quân quyết định dẫn bộ đội rời khỏi Minh Na Tư Đặc Lai. Tất cả tướng quân đều đồng ý, lập tức đình chiến với quân Lam Vũ, kết thúc cuộc chiến chết tiệt này, tiếp đó Phúc Bá liền phái sứ giả đàm phán đi, cũng chính là tên quan quân trước mặt.

Nghe xong tên quan quân đó miêu tả, Đao Vô Phong và Lữ Tứ Lang, Ninh Ba liền nhìn nhau, đều cảm thấy khó tin. Quân Mã Toa đầu hàng tập thể. Minh Na Tư Đặc Lai là của quân Lam Vũ rồi? Đúng là khó tin,.....

Sau khi khôi phục lại bình tĩnh, Đao Vô Phong lập tức báo thẳng lên trên, đồng thời đích thân áp giải tên quan quân đó tới chỗ bộ chỉ huy của Trương Chi Phong, để hắn trần thuật lại cho Trương Chi Phong chuyện đầu hàng.

Tin tức này lập tức được đưa tơi chỗ tổng chỉ huy Phong Phi Vũ, tiếp đó Dương Túc Phong cũng nhận được tin này.

-Kẻ địch ở Minh Na Tư Đặc Lai đầu hàng rồi.

Sau khi tin tức là lòng người phấn chấn không thôi này phát ra, tất cả các vô tuyến điện đều truyền đi khắp cả Minh Na Tư Đặc Lai, rất nhiều chiến sĩ quân Lam Vũ đều ngạc nhiên không thôi, như cảm thấy đây là chuyện trong mộng.

Nói thực thì tới ngay cả bản thân quân Lam Vũ cũng không tin được quân Mã Toa lại có thể đầu hàng vào lúc anfy, tới ngay cả Trương Chi Phong cũng phỏng đoán quân Mã Toa ít nhất phải chống đỡ được 2 tháng nữa. Dương Túc Phong mau chóng đưa ra quyết định : quân Lam Vũ chấp nhận quân Mã Toa đầu hàng, đảm bảo an toàn và tài sản cá nhân của quan binh Mã Toa.

Là đặc sứ của Dương Túc Phong, Trương Chi Phong cùng đại biểu của quân Mã Toa phái ra, tiến hành đôi bên đàm phán, 2 bên mau chóng xác định mấy trình tự đầu hàng cơ bản:

Bước thứ nhất, quân Mã Toa lập tức rời bỏ trận địa, tới chỗ đất trống tập trung hạ vũ khí.

Bước thứ 2 binh sĩ Mã Toa không muốn đầu hàng có thể rời khỏi Minh Na Tư Đặc Lai, chỉ được mang theo vũ khí tự vệ.

Bước thư 3, Quân Lam Vũ sẽ dựa theo tuyến đường quy định tiến vào Đại Cô Sơn, hoàn toàn khống chế Minh Na Tư Đặc Lai, bộ đội tiên phong hai bên sẽ tiến hành bố trí.

Quân Mã Toa mau chóng chấp nhận điều kiện trên, Phúc Bá sau khi ký tên vào văn bản đầu hàng liền tức thì có hiệu lực, đồng ý đưa quân Mã Toa tập trung vào vùng đất trống, đồng thời hạ vũ khí đầu hàng, đợi quân Lam VŨ tới.

Những binh sĩ không muốn đầu hàng thì rút từ cửa nam của Minh Na Tư Đặc Lai, đại khái là cảm thấy áp lực của quân Lam Vũ, số quân không muốn đầu hàng cũng không dám gây chuyện, cả quá trình rút lui đều diễn ra thuận lợi.

Đao Vô Phong là nhân viên tiên phong tiến vào trận địa của Mã Toa, chứng kiến cả quá trình đầu hàng, từng nhóm binh sĩ Mã Toa từ trong đống đổ nát đi ra, cuối cùng tính toán nhân số ước chừng hơn 6 vạn, thêm vào 5 vạn thương binh, cuối cùng có hơn 11 vạn binh sĩ Mã Toa chính thức đầu hàng.

Tới đây chiến sự ở Minh Na Tư Đặc Lai dần kết thúc, trải qua 2 tháng kịch chiến, quân Lam Vũ chính thức khống chế nơi này, lá cờ sư thứu màu lam tung bay trên đỉnh cao nhất của Đại Cô Sơn.

Đương nhiên lúc này Minh Na Tư Đặc Lai đã không thể dùng từ tòa thành vững trãi nhất để hình dung nữa, đại bộ phận kiến trúc và tường thành của nó đã bị hủy hoàn toàn, căn bản không thể sửa chữa được nữa, mà quân Lam Vũ cũng không có ý định xây dựng lại.

Qua thống kê sơ bộ Minh Na Tư Đặc Lai còn sót lại chừng 10 vạn thi thể binh sĩ Mã Toa cũng hơn 20 vạn thi thể cư dân, thêm vào số dọn ra trước đó, tổng cộng có 20 vạn binh sĩ Mã Toa và 60 vạn cư dân bị chết.

Từ góc độ thương vong mà nói, nơi đây thực sự đáng gọi là địa ngục, cũng nên gọi là địa ngục, rất nhiều cư dân chạy thoát, sau khi quay lại nhìn tòa thành này, đã hoàn toàn không nhận ra nó được nữa.

Ngày 3-9-1732, dưới sự suất lĩnh của thượng tướng Phúc Bá, quân Mã Toa chính thức đầu hàng, quân Lam Vũ cử hành nghi thức vào thành long trọng, là đại biểu tối cao của quân Lam Vũ, Trương Chi Phong chính thức tuyên bố chiếm lĩnh Minh Na Tư Đặc Lai/

Rất nhiều người kỳ quái vì sao Dương Túc Phong không xuất hiện ở thời khắc trọng yếu này, nhưng không ai dám hỏi nhiều, người ta là thống soái tối cao, muốn làm gì thì làm.

Cùng đầu hàng với quân Mã Toa, còn có quan viên lớn nhỏ của Lạc Na, đối với bọn họ đây là chuyện trong dự liệu rồi, bọn họ cũng có thói quen ra sức vi phe chiến thắng. Điều duy nhất kỳ quái là trong số đám người đầu hàng không có Nạp Lan Tinh Vũ và 2 cô con gái, nhưng cũng chẳng có ai dám hỏi.

Chỉ cực ít người biết được, trước khi quân Lam Vũ chính thức tiến vào Minh Na Tư Đặc Lai, bọn họ đã bị một đơn vị bộ đội đặc biệt của quân Lam Vũ đón đi rồi, còn về phần đi đâu, và vì sao bị người ta đưa đi thì không ai biết được....

...............

-Tới lúc rồi.

Úc Thủy Lan Nhược lạnh lùng nói, là đặc sứ bí mật của Dương Túc Phong, từ lúc nhận được tin tức quân Mã Toa đầu hàng, nàng liền dẫn đội cảnh vệ bí mật tới Sấu Phương Các, cung A Phòng. Nếu như Nạp Lan Tinh Vũ không nghe lời, sẽ dùng vũ lực đưa đi. Nạp Lan Tinh Vũ như đã đóng băng, ngồi ngây ra như xác chết bên giường, ánh mắt tản mác nhìn quân Lam Vũ ngoài đình viện qua cửa sổ, rất rõ ràng những binh sĩ kia đều là các cô gái trẻ tuổi, có một số nhìn rất yếu ớt.

Nhưng nếu như chỉ nhìn bề ngoài mà phán đoán họ dễ bị bắt nạt thì tuyệt đối nhầm to rồi, bọn họ tiếp thụ huấn luyện có hệ thống của Đan Nhã Huyến và Tiêu Tử Phong, khéo léo đem kỹ thuật bắn súng tiên tiến kết hợp với võ công, tạo ra sức sát thương lớn nhất, chỉ có bộ đội sát bên Dương Túc Phong nhất mới có sự xuất hiện của bọn họ.

Dương Túc Phong nếu như đã xuất động bọn họ tới đây, chứng minh y chắc chắn phải có được mình, bất kể là mình có đồng ý hay không kết quả đều giống nhau.

Cho dù từng suy đoán tới tình huống xấu nhất, cũng biết rõ sự tàn bạo của Dương Túc Phong, nhưng Nạp Lan Tinh Vũ thủy chung không ngờ, chuyện tệ hại đó tới nhanh như thế, từ khi nàng nhận được thư của Dương Túc Phong cho tới khi bị Dương Túc Phong phái người tới cưỡng ép đưa nàng đi, cách nhau chưa tới 5 ngày.

Nạp Lan Tú cô độc bầu bạn bên cạnh mẫu thân, nước mắt khẽ nhỏ xuống,nàng không biết phải an ủi mẹ mình như thế nào, có lẽ vào lúc này bất kỳ lời an ủi nào đều vô nghĩa.

Quân Mã Toa đầu hàng, Minh Na Tư Đặc Lai đã bị quân Lam Vũ chiếm đóng, chiến tranh đã kết thúc, nhưng khổ nạn của một số người còn chưa kết thúc, thậm chí còn vừa mới bắt đầu, khổ nạn không chỉ có nước Mã Toa, nước Lạc Na cũng phải trả giá đắt.

Bất quá quân Mã Toa chỉ phải bỏ đi sự tôn nghiêm và trung thành của quân nhân, còn Lạc Na phải bỏ ra là tôn nghiêm và thân thể của 3 mẹ con nàng. Bên nào nặng, bên nào nhẹ lúc này đã không còn quan trọng nữa rồi, bất kể là Mã Toa hay Lạc Na, hiện giờ đều là đá lót đường cho quân Lam Vũ, chờ đợi bọn họ chỉ là con đường thống khổ rất dài.

-Đã tới lúc rồi.

Úc Thủy Lan Nhược lần thứ 2 thúc dục, ngữ khí rõ ràng là rất mất kiên nhẫn rồi, đối với loại nhiệm vụ này, Úc Thủy Lan Nhược không muốn tiếp nhận, nàng cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng Dương Túc Phong quá hùng mạnh rồi, mạnh tới mức hiện giờ nàng cũng không dám tùy tiện làm trái với quyết định của y, cho dù trong lòng có chút không tình nguyện, nhưng nàng vẫn phải tiếp thụ nhiệm vu này.

Nạp Lan Tinh Vũ chỉ đành nỗ lực bình ổn tâm tình của mình, dẫn Nạp Lan Tú lên xe ngựa quân Lam Vũ chuyên môn phái tới. Khoang xe rất rộng rãi thoải mái, phía dưới trải thảm dầy, rèm cũng rất kín, nhưng không hề cảm thấy nóng, Nạp Lan Tinh Vũ biết khoang xe này có đặt băng đá, nhưng lại không thể nhìn ra. Từ điểm này mà nói, kỹ thuật chế tạo xe ngựa của quân Lam Vũ đã phát triển hơn Lạc Na rồi.

Khi xe ngựa chậm rãi trên đường, Nạp Lan Tinh Vũ thấp thoáng nghe được tiếng bước chân của quân Lam Vũ đi xung quanh, còn có khẩu lệnh kiểm tra, làm cho tòa thành thị này thêm một chút không khí trang nghiêm chưa từng có.

Nhưng thực tế, tòa thành này cơ bản đã bị hủy diệt rồi, tuyệt đại đa số phòng ốc đã bị biến thành đống đổ nát rồi, ít nhất 1/3 dân cư đã mất mạng trong chiến hỏa rồi, tất cả đều là công lao của quân Lam Vũ.

Nhưng là kẻ chiến bại, nàng có tư cách mắng quân Lam Vũ sao? Lịch sử xưa nay đều do kẻ mạnh viết, có lẽ mấy trăm năm sau, trong sách sử của quân Lam Vũ xuất bản, sẽ đem toàn bộ tổn thất ở Minh Na Tư Đặc Lai đổ hết lên đầu quân Mã Toa.

Tất cả tội lỗi chiến tranh toàn bộ do quân Mã Toa gánh chịu, nếu như bọn chúng sớm đầu hàng hoặc là từ bỏ kháng cự, thì Minh Na Tư Đặc Lai đã không gặp phải chiến hỏa. Xe ngựa đi không lâu rồi dừng lại.

Nạp Lan Tinh Vũ xuống xe, chiếu vào mặt là một tòa cung điện mỹ lệ không hề bị chút tổn hại nào, nơi khác ở Minh Na Tư Đặc Lai đều bị phá hủy, nhưng nơi này vẫn còn nguyên vẹn, thậm chí ngay cả trên cột cũng không thiếu đi viên dạ minh châu nào.

Toàn bộ Minh Na Tư Đặc Lai đều mù mịt, khắp nơi đều là bụi đất, nhưng ở trên nóc nhà màu hoàng kim ở nơi này, trên tảng đá Đại Lý nền màu xanh thẫm, lại không nhuốm chút bụi trần. Cả một tòa hoa viên rộng lớn cơ hồ nhìn không thấy điểm kết, hồ phun nước còn phun ra dòng nước trong suốt, nếu chẳng phải nàng biết đây là đâu, thậm chí nàng còn cho rằng mình đã sinh ảo giác.

Là vương hậu của Lạc Na, Nạp Lan Tinh Vũ chẳng hề xa lạ gì với nơi này, đây là bộ chỉ huy của Vũ Văn Tinh Không, cũng là phủ tổng đốc của Lạc Na, nếu như truy về phía trước nữa, nơi này cũng là phủ tổng đốc của đế quốc Đường Xuyên.

Quy mô của tòa phủ tổng đốc này không lớn như cung A Phòng, nhưng mức độ xa hoa tinh tế thì hơn 1 bậc, chuyện này hiển nhiên thôi, là tượng trưng cho mẫu quốc, nó làm sao có thể để vương quốc phụ thuộc sánh bằng được?

Úc Thủy Lan Nhược lạnh lùng dẫn Nạp Lan Tinh Vũ vào tòa kiến trúc lộng lẫy này, bốn phía chỉ có rất ít thị nữ, nhìn tướng mạo đều là người Lạc Na, có lẽ quân Lam Vũ chỉ đuổi những kẻ vốn giữ ở nơi này đi, chỉ tạm thời giữ tì nữ lại. Chốc lát sau, Nạp Lan Tinh Vũ chứng thực được sự suy đoán của mình, bởi vì nàng nhìn thấy quản gia cũ ở đây, vẫn tiếp tục công việc.

Đi trên sàn đá lạnh băng, Nạp Lan Tinh Vũ có chút cảm giác áp lực, không phải chủ nhân tòa cung điện này mời nàng tới, mà là nàng bị áp giải tới, nàng từng là thượng khách ở nơi đây, nhưng giờ đã thành tù nhân thực sự.

Bất quá cho dù có chút kỳ lạ là Nạp Lan Tinh Vũ không nhìn thấy binh sĩ quân Lam Vũ võ trang đầy đủ xuất hiện ở đây, không biết người bảo vệ cung điện này trốn ở đâu? Tất nhiên nàng cũng không nhìn thấy Dương Túc Phong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.