Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 375: Thắng Lợi Rồi Ư? (1)




Hợp Xuyên phủ, Nguyên Xuyên đạo.

Đầu tháng bảy thời tiết vẫn vô cùng oi bức, nhất là khi vào chập tối, mặc trời mặc dù đã khuất bóng rồi, nhưng hơi nóng do mặt đất phát ra, lại làm cho đất trời cứ như là bên trong lồng hấp, hơi nóng lởn vởn không tan, hơn nữa lại không có gió, tự nhiên càng thêm khó chịu.

Trong biết bao tỉnh lỵ của đế quốc Đường Xuyên, Nguyên Xuyên đạo có thể nói là một tỉnh có ít cây xanh nhất, bời vì nơi này thực sự có quá nhiều đã vôi, ở vùng đất đá vôi này, cỏ cũng không sống nói, có thể thấy nhiệt độ vô cùng cao.

Đao Vô Phong nằm úp sấp trên mặt đất, gắng sức chịu đựng mồ hôi ướt súng tuôn chảy xuống, loại cảm giác tê ngứa này dứt khoát cả đời hắn không thể nào quên được, thậm chí hắn còn có thể tưởng tượng ra cảnh mồ hôi từng giọt từng giọt một nhỏ xuống giữa hai chân.

Nhưng hắn vẫn cứ nằm im không nhúc nhích, áp sát lên mặt đất nóng rang, bởi vì bên cạnh hắn chỉ có mấy cọng cỏ đuôi chó lưa thưa yểm hộ, chỉ hơi nhúc nhích một chút thôi đều dễ dàng bị quân đội nước Mã Toa phát hiện ra.

Những chiến sĩ khác của hải quân lục chiến đội cũng y hết như hắn, đang nỗ lực đấu tranh cùng cái nòng, dùng nghị lực lớn nhất chờ đời thời khác mặt trời xuống núi.

Khó khăn lắm mặt trời mới chịu từ từ biến mất trên dường chân trời ở phía tây, Đao Vô Phong mới dám khe khẽ nhúc nhích thân thể đã sắp tê dại hết cả, sau đó nâng kính viễn vọng, thận trọng quan sát bốn phía.

Hắn không biết nên thấy may mắn hay là thất vọng, liên tục dùng kính viễn vọng tìm kiếm mấy lượt liền, mà không phát hiện ra bóng dáng quân đội nước Mã Toa, hắn nhỏ giọng nguyền rủa, thử quỳ mình dậy, nâng kính viễn vọng tiếp tục nhìn khắn bốn phía, trừ mặt đất u ám ra, thì không có bất kỳ dấu vết con người nào, đừng nói tới binh sĩ nước Mã Toa.

- Chẳng lẽ là đi nhầm đường mất rồi?

Đao Vô Phong trở nên có chút thiếu tự tin, phất tay lên, vì thế những chiến sĩ lục quân đặc chiến đội quân Lam Vũ khác đều quỷ dậy, nâng súng ngắm lặng lẽ theo dõi bốn phía, có mấy chiến sĩ khom lưng, thuận theo những khe đá lần mò tiến lên, đem tuyến cảnh giới tiếp tục mở rộng.

Đao Vô Phong móc bản đồ từ trong lòng ra, cẩn thận nghiên cứu hồi lâu, xác dịnh là không nhầm đường, ở phụ cận nơi này, đáng lẽ ra là phải có bộ chỉ huy của Vũ Văn Phân Phương nước Mã Toa.

Bởi vì nguyên nhân cung cấp hậu cần, trong cuộc tiến công lần trước quân Lam Vũ không thể đánh tới được Hợp Xuyên đạo đã phải ngừng lại, cho nên bộ chỉ huy của Vũ Văn Phân Phương tới giờ vẫn không hề chuyển đi.

Sau khi đợt tấn công lần trước kết thúc, quân Lam Vũ và quân đội nước Mã Toa lại một lần nữa kéo dãn khoảng cách, thoát khỏi tiếp xúc, quân đội nước Mã Toa hoàn toàn vứt bỏ hi vọng đoạt lấy Kim Xuyên đạo, đồng thời quân Lam Vũ tạm thời cũng từ bỏ ý nghĩ tiến công Nguyên Xuyên đạo.

Bất quá, song phương thoát ly tiếp xúc, không đồng nghĩa với việc chiến đầu hoàn toàn ngừng lại, kỵ binh của nước Mã Toa thi thoảng vẫn tập kích một vài cứ điểm của quân Lam Vũ, mà quân Lam Vũ đương nhiên cũng sẽ không ngồi im đợi làm thịt, cũng phải tiểu bộ đội phản kích trở lại.

Đao Vô Phong suất lĩnh lục quân đặc chiến đối, chính là chuyên môn nhắm vào bộ chỉ huy của Vũ Văn Phân Phương mà tới, hi vọng có cơ hội giết chết hoặc là bắt sống Vũ Văn Phân Phương.

Đương nhiên, kế hoạch này có khó khăn rất lớn, Vũ Văn Phân Phương tuyệt đối cũng không phải là một nữ nhân đơn giản, quân đội nước Mã Toa chiến bại chính là bời vì thực lực chênh lệch nhau quá lớn, mà không phải là vấn đề ở bản thân Vũ Văn Phân Phương.

Nhưng nghe nói Vũ Văn Phân Phương có vấn đề về tinh thần chịu đựng, nếu như gặp phải sự kiện quá độ kích thích, cô ta sẽ ngất xỉu.

Nếu như lục quân đặc chiến đội quân Lam Vũ có thể dọa cho Vũ Văn Phân Phương ngất xỉu lần nữa, thì đó cũng là một công lao lớn.

Chỉ tiếc rằng, mai phục ở trong bãi cỏ tới cả một ngày, không ngờ lại không có bất kỳ một chút thu hoach nào.

Đao Vô Phong đột nhiên phát hiện có chút không ổn, cẩn thận dò xét bốn xung quanh.

Ở trên vị trí này vốn phải có binh sĩ của quân đội nước Mã Toa tuần tra, hơn nữa số lần tuần tra đáng lẽ ra phải vô cùng dày đặc, nhưng hiện giờ không những không có binh sĩ nước Mã Toa tuần tra, hơn nữa ngay cả một người sống cũng chẳng có, làm hắn cảm thấy có chút gì đó mờ ám, không dám lỗ mãng hành động.

Các chiến sĩ phân tán ra kiếm tra từ đằng xa đưa tay ra hiệu báo về, nói ở phía trước bọn họ, vẫn không phát hiện ra dấu vết của quân đội nước Mã Toa.

Một luồng hơi lạnh từ lòng bàn chân Đao Vô Phong bốc lên, tựa hồ có một loại cảm giác không lành nào đó, hắn không thể xác nhận bản thân có phải rơi vào trong cạm bẫy của quân đội nước Mã Toa hay không, trên đầu tức thì có mồ hôi lạnh lặng lẽ tứa ra.

Đã làm là làm cho tới cùng, Đao Vô Phong mau chóng hạ quyết tâm, xông thẳng vào bộ chỉ huy của Vũ Văn Phân Phương.

- Xông lên!

Đao Vô Phong rống lớn, cầm súng tiễu liên dẫn đầu cả đội xông vào Hợp Xuyên phủ.

Tiếng súng vang lên liên túc, phá tan sự yên tĩnh của Hợp Xuyên phủ, đạn bắn lên trên những căn nhà gạch sống của Hợp Xuyên phủ, bắn lên từng trận bụi mù.

Có chiến sĩ quân Lam Vũ còn ném lựu đạn ra, trong màn khói bụi mù trời, bọn họ xông thẳng một mạch lên đường phố của Hợp Xuyên phủ.

Vào lúc này, có một bộ phận các chiến sĩ của lục quân đặc chiến đội quân Lam Vũ đã phát giác ra chuyện không ổn, tiếng súng cũng dần dần trở nên thưa thớt, cuối cùng hoàn toàn ngừng lại.

Đao Vô Phong dùng nóng súng tiểu liêu đẩy cái mũ sắt của mình lên một chút, hai mắt hoang mang nhìn con đường lớn hoàn toàn không một bóng người.

Toàn bộ hợp xuyên phủ, không có một người sống nào, đương nhiên, cũng không hề có một người chết nào.

Từ sau khi quân đội nước Mã Toa chiếm lĩnh Hợp Xuyên phủ, liền đem hết người dân ở nơi này đuổi đi, biến thành căn cứ quân sự thuần túy, đồn trú bên trong thành là binh sĩ bộ đội trực thuộc quân đoàn Vũ Văn Phân Phương nước Mã Toa.

Căn cứ vào tin tức ban ngành tình báo quân Lam Vũ cung cấp, trong những căn phòng ở hai bên đường, đáng lẽ ra phải toàn là binh sĩ quân đội nước Mã Toa, thế nhưng hiện giờ tất cả mọi căn phòng đều trống không.

“Rầm!” Đao Vô Phong tung một cước đá văng cánh cửa gỗ của bộ chỉ huy Vũ Văn Phân Phương, phát hiện ra bên trong đã người đi lầu trống rồi, trên vách tường còn có những lỗ đinh nhỏ dùng để đóng bản đồ quân sự lên trên. Trên bệ cửa sổ bên cạnh, tựa hồ cũng có dấu vết một hàng chậu hoa đè lên, nghe nói đó là vì Vũ Văn Phân Phương chuyên trồng cây Tiên Nhân Chưởng.

Mặt đặt tựa hồ cũng được quét dọn, chỉ có một lớp bụi mong mỏng.

Những chiến sĩ quân Lam Vũ khác mau chóng kiếm tra qua quân doanh của nước Mã Toa, phát hiện trong tất cả quân doanh, đều vắng lặng không có một bóng người, nhưng quân doanh không hề bị phá hoại nghiêm trọng, thậm chí khí giới huấn luyện vẫn còn nguyên, chỉ có các loại vật tư bị vận chuyển đi thôi.

Từ những tình huống trước mắt mà xét, Đao Vô Phong cũng không thể nào xác định được quân đội nước Mã Toa rốt cuộc là đã đi đâu, đã làm gì rồi.

Tìn tức tình báo liên quan tới việc Vũ Văn Phân Phương và quân đội nước Mã Toa ở Hợp Xuyên phủ mất tích, mau chóng được báo tới phía Dương Túc Phong.

Dương Túc Phong lúc này đang tiếp kiến đại biểu binh sĩ và quan quân cao cấp của nhóm kỵ binh tiên phong, kỵ binh của người Ngõa Lạp do Khắc Lạp Mã Kỳ suất lĩnh, đều tuyển bát tinh nhuệ của kỵ binh người Ngõa Lạp, Bất quá đại bộ phận quan quân đều tới từ bộ đội kỵ binh của quân Lam Vũ.

Bản thân Khắc Lạp Mã Kỳ ở trong trường học quan quân quân Lam Vũ tiếp thụ giáo dục mới, đã hoàn toàn thấm nhuần tinh thần và tư tưởng của quân Lam Vũ rồi, chỉ hơi có chút gò bò, cùng Dương Túc Phong chuyện trò vui vẻ.

Sau khi nhận được tình báo hữu quan, Dương Túc Phong tạm thời ngừng cuộc hội kiến, dẫn Khắc Lạp Mã Kỳ tới bộ chỉ huy quân Lam Vũ.

Mấy viên tham mưu của quân Lam Vũ đều tập trung ở nơi này, đang tiến hành phân tích phán doán từ các loại tin tức tổng hợp, tham mưu Cổ Tư Đinh mau chóng liên hệ với ban ngành tình báo của quân Lam Vũ, nhưng tin tức mà ban ngành tình báo gửi về là mấy ngày nay quân đội nước Mã Toa điều động tương đối đầy, có kẻ tới có người đi. Nhưng bọn họ không hề phát hiện ra quân đội nước Mã Toa có dấu hiệu rút khỏi Hợp Xuyên phủ.

- Vũ Văn Phân Phương rốt cuộc là muốn làm cái gì đây? Bọn chúng muốn rút lui sao?

Hà Vị Thần có chút hồ nghi nói, những hiển nhiên hắn không được tự tin lắm vào phân tích của mình. Đang yên đang lành, quân đội nước Mã Toa rút lui làm gì?

Vũ Văn Phân Phương hiểu rất rõ, cung cấp hậu cần thủy chúng là chỗ trí mạng nhất của quân Lam Vũ, không thể thỏa mãn được nhu cầu tác chiến liên tục, quân Lam Vũ cho dù muốn phát động tấn công lần nữa, thì ít nhất cũng phải cần có thời gian hai ba tháng để tích trữ vật tư đạn dược, bọn chúng hiện giờ căn bản không cần thiết phải vội vàng rút lui.

- Tôi thấy quá nửa là bọn chúng muốn bày ra âm mưu quỷ kế gì đó.

Cổ Tư Đinh ve ve cằm, ý kiến của hắn được hai lão tham mưu Khắc Lao Tắc Duy Tư và Vân Thiên Tầm tán đồng.

Bọn họ đều cho rằng, quân đội nước Mã Toa đột nhiên biết mất, khẳng đinh là do Vũ Văn Phân Phương đang mưiu tính mục tiêu chiến lược mời gì đó, có lẽ cô ta sẽ đem binh lực trọng điểm đặt ở địa khu Ngân Xuyên đạo.

- Bên phía Ngân Xuyên đạo tựa hồ cũng không có biến hóa gì.

Tri Thu đã và Trầm Lăng Vân quan chỉ huy quân Lam Vũ ở Ngân Xuyên đạo liên hệ với nhau.

Căn cứ vào báo cáo của Trầm Lăng Vân, tình hình ở bên đó tất cả đều bình thường, quân đội của quân đoàn Vũ Văn Tinh Không đã hoàn toàn rút khỏi Ngân Xuyên đạo, chỉ có một số nhóm vũ trang nhỏ của Xích Luyện giáo chơi trò cút bắt với hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ.

Quân Lam Vũ vẫn theo trình tự tiếp tục rút tù binh chiến tranh của đế quốc Đường Xuyên ra khỏi Ngân Xuyên đạo, ngoài ra không có tình huống lớn gì khác cả.

- Liệu bọn chúng có thể phát động công kích kinh đô Ni Lạc Thần ha không? Chiếm lấy nơi đó trước sinh nhật của Đường Minh?

Hà Vị Thần nảy ra ý nghĩ kỳ quặc, tư duy của y tựa hồ luôn không giống với người bình thường, nhìn thấy mọi người đều cho rằng không thẻ, hắn liền tự mình đi xác định tình báo liên quan.

Cuối cùng loại trừ khả năng quân đội nước Mã Toa tấn công kinh đô Ni Lạc Thần, bời vì quân đội đế quốc Đường Xuyên còn không chế yếu điểm chiến lược Vĩnh Thanh phủ.

Dương Túc Phong tạm thời cũng không thể phán đoán rốt cuộc quân đội nước Mã Toa rút lui, hay là kế sách dụ địch thâm nhậm.

Vũ Văn Phân Phương mặc dù ở trước mặt quân Lam Vũ đã bị chịu thiệt thòi không ít, nhưng thanh danh hiển hách của cô ta vẫn làm cho mỗi một người ngồi đây đều không dám sơ xuất coi thường.

Nếu như quân đội nước Mã Toa thực sự rút lui, quân Lam Vũ lại không truy kích, tựa hồ có chút đáng tiếc, nhưng vạn nhất đây là cạm bẫy do Vũ Văn Phân Phương dày công đặt ra, thì quân Lam Vũ đâm thẳng đầu vào sẽ có hậu quả như thế nào, không ai có thể dự liệu được.

Dương Túc Phong trầm tĩnh hạ lệnh:

- Bảo ban ngành tình báo tận lực tra xét, hôm nay bất kể như thế nào cũng phải đưa ra kết quả.

Mấy viên tham mưu thương lượng một lúc, cho rằng quân đội nước Mã Toa rút khỏi Nguyên Xuyên đạo vẫn là một tỉ lệ rất lớn, dù sao đối với quân đội nước Mã Toa mà nói, Nguyên Xuyên đạo không có giá trị quá lớn.

Yếu điểm chiến lực Hợp Xuyên phủ đã dưới sự công kích trục tiếp của quân Lam Vũ, mặc dù hiện giờ bời vì nguyên nhân hậu cần, quân Lam Vũ chưa phát động tấn công, nhưng lần tấn công tiếp theo, Hạ Xuyên phủ khẳng định vẫn sẽ là mục tiêu chủ yếu nhất.

So với việc cố thủ Hợp Xuyên phủ bị quân Lam Vũ sát thương vô ích, còn chẳng bằng chủ động rút lui, cùng quân Lam Vũ tác chiến cơ động.

Cuối cùng, vẫn là Tri Thu phản ứng tương đối nhanh, đề nghị rút một trung đoàn kỵ binh ra xem xem rốt cuộc là như thế nào, còn những trung đoàn kỵ binh khác thì theo phía sau trung đoàn kỵ binh này ước chừng năm mươi kilomet, một khi có tình huống bất ngờ xảy ra, có thể tăng viện bất kỳ lúc nào, cho dù là cạm bẫy do quân đội nước Mã Toa dày công lập nên, tin rằng bộ đội phía sau cũng có thể giải cứu được bọn họ ra.

Đồng thời, các bộ đội tiền tuyến của quân Lam Vũ cũng có thể tiểu phân đội tiến hành phát động công kích mang tính thăm dò, không cầu đạt được bất kỳ mục tiêu gì, chủ yéu là thử xem quân đội nước Mã toa ở các địa phương khác còn ở nguyên vị trí hay không, nếu như không còn, thì thừa cơ chiếm lấy địa bàn Nguyên Xuyên đạo.

Kiến nghị của Tri Thu được mọi người tán thưởng, vì thế Dương Túc Phong lập tức hạ lệnh, sai Khắc Lạp Mã Kỳ phái một trung đoàn kỵ binh tiến hành truy kích mang tính trinh sát, tủy hời báo cáo tình hình với quân bộ.

Đồng thời hạ lệnh cho bộ đội của quân Lam Vũ phát động tấn công mang tính thăm dò, kiểm tra tung tích của quân đội nước Mã Toa.

Ngoài ra Dương Túc Phong còn đơn độc hạ mệnh lệnh đặc biệt cho Đao Vô Phong, sai bọn họ xuất hiện trước ở vị trí giao cách giữa Nguyên Xuyên đạo và Ninh Xuyên đạo.

Dương Túc Phong nói thẳng thứng:

- Bảo với Đao Vô Phong, nếu như quân đội đế quốc Đường Xuyên có tới, thì nói rõ ràng với bọn chúng, quân Lam Vũ chúng ta đã tiếp thu Nguyên Xuyên đạo rồi, không cần bọn chúng nhọc công nữa.

Quân Lam Vũ nếu đã phát hiện ra biểu hiện khác thường của quân đội nước Mã Toa, tin rằng sau đó không lâu quân đội đế quốc Đường Xuyên cũng phát hiện ra.

Bạch Ngọc Lâu bản lĩnh gì không có, nhưng bản lĩnh cướp địa bản vẫn rất cao cường.

Tài nguyên khoáng sản của Nguyên Xuyên đạo là thứ mà quân Lam Vũ thèm muốn đã lâu, ban ngành quân giới của quân Lam Vũ thậm chí còn dựng sẵn phương cán xây dựng căn cứ công nghiệp quân sự ở Nguyên Xuyên đạo, cho nên cho dù có khó khăn lớn thế nào, Dương Túc Phong cũng phải nằm lấy Nguyên Xuyên đạo trong tay của mình.

Hà Vị thần có chút tham lam nói:

- Hay là chúng ta thu luôn lấy cả Ninh Xuyên đạo cùng một lượt đi.

Cổ Tư Đinh ngầm dẫm chân hắn một phát, nhỏ giọng nói:

- Ngươi cũng không dùng óc mà nghĩ xem, chúng ta có được bao nhiêu binh lực? Ninh Xuyên đạo là vùng bốn bề thụ địch, xung quanh có triều đình, gia tộc Độc Cô, gia tộc Tư Ma, còn cả Xích Luyện giáo, không có đủ binh lực, cướp lấy cũng có tác dụng gì, chỉ làm cho mọi người vắt chân lên cổ, mệt tới mất mạng. Huống chi người dân nơi đó bị bóc lột còn mỗi nửa cái khố để mặc, chúng ta có nuôi nổi hay không?

Hà Vị Thân không dám nói nữa.

Hiện giờ có một cơ hội cực lớn bày ra trước mặt quân Lam Vũ, đáng tiếc quân Lam Vũ không có đủ lực lượng để nắm lấy, đúng là đáng tiếc.

Căn cứ vào mệnh lệnh của Dương Túc Phong, Khắc Lạp Mã Kỳ mau chóng quay trở lại đội ngũ của mình, sắp xếp nhiệm vụ truy kích.

Đầu tiên là phái ra trung đoàn kỵ binh tức tốc đột nhập vào Nguyên Xuyên đạo, quả nhiên không phát hiện ra bóng dáng của quân đội nước Mã Toa, bọn họ tiến thẳng tới chỗ giao cách giữa Nguyên Xuyên đạo và Ninh Xuyên đạo, vẫn không phát hiện ra bóng dáng quân đội nước Mã Toa.

Ngược lại bọn họ gặp phải bộ đội Long kỵ binh của quân đội đế quốc Đường Xuyên từ Vĩnh Thanh phủ nam hạ.

Kỵ binh quân Lam Vũ và quân đội đế quốc Đường Xuyên giằng co ước chừng nửa tiếng đồng hồ, quan quân hai bên tiến hành giao thiệp với thái độ rất cừng rắn, thậm chí có xu hướng động thủ.

Kỵ binh của quân Lam Vũ đại bộ phận là người Ngõa Lạp, bọn họ đối với Long kỵ binh của đế quốc Đường Xuyên xưa nay chẳng hề quen biết, cho nên địch ý của hai bên rất mạnh mẽ.

Bất quá cuối cùng vẫn là bộ đội Long kỵ binh của đế quốc Đường Xuyên quay đầu rời đi, bộ đội kỵ binh quân Lam Vũ cũng tạm thời ở nguyên vị trí biên giới.

Đao Vô Phong cũng suất lĩnh lục quân đặc chiến đội tới được tuyến biên giới giữa Ninh Xuyên đạo và Nguyên Xuyên đạo, trên dọc đường đi cũng không phát hiện ra tung tích của quân đội nước Mã Toa.

Theo lời kể của một số người dân, trong mấy ngày trước đó đúng là có quân đội của nước Mã Toa tiến về phía tây, nhưng cũng có quân đội nước Mã Toa tiến về phía đông.

Căn cứ vào tình huống mà bọn họ kể lại, thời gian hành quân của nước Mã Toa rất nghiêm ngặt, tựa hồ không giống dáng vẻ hoảng hốt rút lui.

Nhưng bất kể là như thế nào, tình hình ở trước mắt đều cho thấy rõ ràng, Vũ Văn Phân Phương đúng là đã rút quân đội nước Mã Toa ra khỏi Nguyên Xuyên đạo.

Mà từ tình huống quân đội đế quốc chủ động nam hạ tới Ninh Xuyên đạo mà xét, tựa hồ quân đội nước Mã Toa cũng đã rút khỏi Ninh Xuyên đạo, nếu không quân đội triều đình Đường Xuyên không có khả năng vượt qua Ninh Xuyên đạo.

Tại vị trí giao cắt giữa Ninh Xuyên đạo và Nguyên Xuyên đạo, Đao Vô Phong gặp phải trung tướng Tiết Bối Nhĩ quan chỉ huy quân trung ương đế quốc Đường Xuyên.

Trung tướng Tiết Bối Nhĩ ngồi ở trên lưng ngựa lạnh lùng dùng tư thế bề trên nhìn Đao Vô Phong. Đao Vô Phong cũng lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.

Tiết Bối Nhĩ yêu cầu Đao Vô Phong lập tức tránh đường, Nguyên Xuyên đạo chính là lãnh thổ của triều đình, hắn phụ trách tới tiếp nhận Nguyên Xuyên đạo.

Đao Vô Phong đối chọi lại chỉ ra rằng, quân Lam Vũ đã tiếp nhận Nguyên Xuyên đạo, không cần quân đội triều đình tới lèm bèm lắm mồm, nói thẳng thừng chẳng hề kiêng dè yêu cầu bọn chúng lập tức cút xéo trở về.

Khi hai quân giằng co, Tiết Bối Nhĩ ỷ thế đông người, muốn dùng vũ lực để giải trừ vũ trang của Đao Vô Phong, nhưng cuối cùng còn có chút kiêng kỵ, không dám hạ lệnh động thủ.

Sau khi giằng co hơn ba tiếng đồng hồ, bộ đội kỵ binh tăng viện của quân Lam Vũ tới nơi, đối diện với kỵ binh quân Lam Vũ ùn ùn kéo tới, trung tướng Tiết Bối Nhĩ sắc mặt trắng bệch, lủi đi ngay lập tức.

Khi Đao Vô Phong đem chuyện Tiết Bối Nhĩ xuất hiện báo cáo lên, Dương Túc Phong nghi hoặc hỏi:

- Điều này đúng là kỳ quái, tin tức của triều đình lại còn linh thông hơn cả của chúng ta?

Phản ứng của quân Lam Vũ rất nhanh, không ngờ rằng phản ứng của quân đội triều đình lại còn nhanh hơn, đám bộ đội Long kỵ binh bị quân đội nước Mã Toa đánh cho sợ mất mật, lại còn dám giằng co với quân Lam Vũ nửa tiếng đồng hồ.

Đám khốn kiếp này xem ra không nếm một chút mùi đau khổ từ quân Lam Vũ là không được, nhưng ai mà biết được, ở đằng sau chuyện này liệu có ẩn chứa âm mưu gì hay không?

Đám người Khắc Lao Tắc Duy Tư và Vân Thiên Tầm cũng cảm thấy khá kinh ngạc, thần sắc của bọn họ cũng dần dần trở nên thận trọng.

Bọn họ lo lắng không phải là quân đội nước Mã Toa có rút lui thật hay không, mà là hành động của quân đội triều đình đế quốc, bọn họ đề nghị Dương túc Phong hạ lệnh bộ đội đồn trú phía bắc của Kim Xuyên đạo tiến bào trạng thái trực chiến, đề phòng quân đội triều đình đế quốc thừa nước đục thả câu, Dương Túc Phong liền làm theo.

Một tiếng mệnh lệnh ban xuống, toàn bộ Kim Xuyên đạo lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

Đồn trú ở phía bắc Kim Xuyên đạo chính là trung đoàn 115 của sư đoàn 101 lục quân quân Lam Vũ, trung đoàn trưởng Tư Cơ Bối Ni sau khi nhận được mệnh lệnh của Dương Túc Phong, lập tức hạ lệnh bộ đội của mình sắn sàng chiến đấu, đồng thời đích thân đi tới tiền tuyến, quan sát động tĩnh của quân cấm vệ triều đình ở phía trước.

Kết quả hành động của quân Lam Vũ làm cho quân cấm vệ triều đình khẩn trương cao độ, toàn bộ bọn chúng cũng tiến vào trạng thái trực chiến, cả vùng giao nhau giữa Phương Xuyên đạo và Kim Xuyên đạo không khí căng thẳng khác thường, song phương đều cho rằng đối phương sắp phát động tấn công.

Dương Túc Phong hạ lệnh cho ban ngành tình báo mau chóng làm rõ rốt cuộc tình hình này là sao, nhưng ban ngành tình báo thủy chung không có được thu hoạch gì lớn.

Cho tới tận mười một giờ đêm, Dương Túc Phong sắp đi ngủ, thì Viên Ánh Lạc mới vội vàng chạy tới báo cáo, nói quân đội nước Mã Toa và quân đội nước Y Lan đều thực hiện rút lui quy mô lớn nằm ngoài dự liệu.

Quân đội nước Mã Toa rút liền một mạch trở về dải Vũ Thằng Quan và cứ điểm Minh Na Tư Đặc Lai, còn quân đội nước Y Lan thì rút lui về hành lang A Sâm.

- ***! Còn làm cả chuyện này nữa?

Dương Túc Phong kinh ngạc tới mức thốt ra một câu thô tục, hành động này của quân đội nước Mã Toa và quân đội nước Y Lan đúng là quá sức khác thường, nói thằng ra là hoang đường khó tin.

Dương Túc Phong lại trở về bộ chỉ huy, lập tức triệu tập tất cả các tham mưu tới thương nghị.

Đang lúc bàn luận, ban ngành tình báo liên tục đưa tin tức tình báo tương quan mới nhất tới.

Không thể không nói, ban ngành tình báo của quân Lam Vũ đối với hành động rút quân quy mô lớn của nước Mã Toa và nước Y Lan không có dự tính gì trước.

Quân bộ quân Lam vũ cùng chưa từng ngờ tới quân đội nước Mã Toa và quân đội nước Y Lan có thể có hành động lớn như thế.

Nước Mã Toa và nước Y Lan chủ động vứt bỏ đại bộ phận đất đai mà bọn chúng chiếm lĩnh, hơn nữa không hề thực hiện chính sách triệt để phá hủy đối với khu vực chiếm lĩnh đã chủ động rút lui, trong mắt của bất kỳ ai cũng là điều không thể tin nổi.

Dù sao bọn chúng khi chiếm lĩnh những vùng đất và nhân khẩu này, đã phải trả giá bằng máu, nếu như không có nguyên nhân vô cùng đặc biệt, bọn chúng căn bản không thể vứt bỏ.

Dương Túc Phong nghiêm giọng nói:

- Hiện giờ chúng ta cơ bản có thể xác nhận, quân đội nước Mã Toa và quân đội nước Y Lan càng ngày cách chúng ta càng xa, nhưng đối với việc tại sao bọn chúng lại đưa ra quyết định rút quân lớn như vậy, thì chúng ta tạm thời còn chưa biết. Cho nên chúng ta phải nỗ lực phân tích, gắng sức làm rõ mục đích ẩn giấu đằng sau của bọn chúng.

Quân đội nước Mã Toa và quân đội nước Y Lan rút lui, đối với quân Lam Vũ mà nói, kỳ thực không thể tính là một chuyện tốt.

Không có va chạm trực tiếp với quân đội nước Mã Toa, rất nhiều hành động của quân Lam Vũ có lẽ sẽ càng không có gì để che đậy, mà tín hiệu đối địch mà quân đội triều đình đế quốc thể hiện ra, cũng làm cho y cảm giác đằng sau hành động rút quân quy mô lớn hết sức bất ngờ này có âm mưu mờ ám gì đó.

Tri Thu nhanh mồm nhanh miệng, phát biểu ý kiến của mình trước tiên:

- Đại khái là nước Mã Toa muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, bọn chúng bị chúng ta đánh cho phát hãi rồi, trừ không ngừng tiêu hao binh lực ra, thì chẳng thu được lợi ích gì, cho nên muốn thoát ly tiếp xúc với chúng ta, chuyên tâm tăng cường sức chiến đấu của mình, còn về phần nước Y Lan, thì tôi không biết sao nữa.

- Nước Y Lan quá nửa là nghe theo kiến nghị của nước Mã Toa, có lẽ Tiêu Đường nhìn trúng Vũ Văn Phân Phương rồi, nguyện ý làm chân chạy vặt cho nước Mã Toa.

Cổ Tư Đinh hời hợt nói, trong ngôn ngữ mang theo chút vẻ chế nhạo…

Hà Vị Thần cau mày nói:

- Ngươi nói đùa đấy à, nước Y Lan có lý do gì nghe theo đề nghị của nước Mã Toa? Nước Mã Toa chẳng phải cha của bọn chúng, bọn chúng chỉ là một liên minh quân sự mà thôi, nước Y Lan không thể vì nước Mã Toa mà đem miếng thịt béo ở trong miệng nhổ ra được. Còn về phần Vũ Văn Phân Phương và Tiêu Đường, thì bỏ qua đi, chuyện như thế thì làm sao có thẻ lấy ra làm lý do phân tích phán đoán được.

- Kỳ thực thì thứ mà nước Y Lan nhả ra cũng chẳng thể tính là thịt béo gì, Kiếm Xuyên đạo toàn bộ là núi non, có một số địa phương còn nghèo hơn cả địa khu Mỹ Ni Tư, thỉnh thoảng còn phải viện trợ lương thực cho cư dân. Hành lang Á Sâm phì nhiêu màu mỡ còn nằm chắc trong sự khống chế của bọn chúng đó! Ngược lại nước Mã Toa, lần này bá lực đúng là không nhỏ, địa khu như Ninh Xuyên đạo và Phương xuyên đạo, đổi lại là chúng ta cũng không chịu nhả ra.

Cổ Tư Đinh nói với tốc độ rất nhanh, cứ y như súng máy vậy, may mà mọi người quen với tốc độ của hắn, nếu không thực sự là chẳng hiểu hắn nói cái gì.

- Không phải là nước Mã Toa muốn nhả ra, mà là bọn chúng không thể không nhả ra, bọn chúng không chịu nhả, chúng ta sẽ đánh cho bọn chúng nhả ra mới thôi.

Tri Thu nghiêm túc nói, bên trong số tham mưu ngồi đây, đại khái hắn là người muốn dùng vũ lực giải quyết vấn đề nhất.

Cổ Tử Đinh lập tức phản bác, thế là bộ chỉ huy náo nhiệt như cái chợ vậy.

Không thèm để ý tới kiểu thảo luận như mặc cả tôm cá của ba tên tham mưu trẻ tuổi, Vân Thiên Tầm chầm rãi nói:

- Phong lĩnh, ngài cho rằng thế nào?

- Ta có chút cảm giác không lành, cảm thấy hành động này của bọn chúng quá nửa là nhắm vào chúng ta, hành vi rút quân quy mô lớn như thế, nếu không phải là có mục đích cực lớn, thì tuyệt đối không thể làm ra. Ít nhất nếu như đội lại là ta nếu như không tới thời khắc cuối cùng thì tuyệt đối không chịu đem đất đai nắm trong tay dâng lên được. Vũ Văn Chấn Thiên chừng cũng chẳng thể khảng khái như vậy được, bọn chúng vỗ mông bỏ đi như thế, chúng ta chẳng có được lợi ích gì, ngược lại còn làm lực lượng triều đình mở rộng, quân đội triều đình đế quốc hành động nhanh như vậy, ta hoài nghi bọn chúng có phải là đã nhận được ám thị ngầm nào đó rồi hay không. Lực lượng của triều đình đế quốc lớn mạnh đối với chúng ta mà nói chẳng phải là chuyện hay ho gì, ta đang nghĩ, phải chẳng bọn chúng muốn mượn tay triều đình đối phó với chúng ta?

Dương Túc Phong khẽ thở dài nói, cuối cùng lại cảm thấy bản thân đã hơi mẫn cẩm.

- Như vậy cái giá của bọn chúng không khỏi quá lớn, vạn nhất triều đình không đối phó nổi với c hung ta, bọn chúng há chẳng phải trộm gà không được còn mất thêm nắm thóc, tặng đất đai miễn phí cho chúng ta sao?

Khắc Lao Tắc Duy Tư chậm rãi nói, sắc mặt dần dần trở nên âm trầm.

Vân Thiên Tầm thâm trầm nói:

- Tôi cho rằng Phong lĩnh nói có lẽ có vài phần đạo lý, mặc dù bọn chúng phải trả giá đúng là rất lớn, nhưng một khi xử lý được chúng ta, bọn chúng còn có thể phất cờ quay lại, chút binh lực kia của triều đình, sớm đã bị bọn chúng mò tận ngọn nguồn rồi, bọn chúng chẳng thèm sợ.

- Bọn chúng dựa vào điều gì mà tin rằng triều đình có thể xử lý được chúng ta?

Khắc Lao Tắc Duy Tư lạnh lùng nói, nhưng lập tức nghĩ tới điều gì, sắc mặt liền trở nên nghiêm nghị, ánh mắt nhìn Dương Túc Phong cũng mang theo vẻ khác thường.

Vân Thiên Tầm chầm chậm nói:

- Ông cũng nghĩ ra rồi đó, ngày hai mươi tám tháng tám đúng là một ngày tốt, Đường Minh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy đâu.

Khắc Lao Tắc Duy Tư gật đầu, giọng nói lạnh như băng:

- Tâm kế thật lợi hại, quả nhiên là ăn thịt người không cần nhả xương. Bọn chúng vừa rút quân, Đường Minh liền lập tức được ăn thuốc an thần, khẳng định sẽ ra tay với chúng ta rồi.

Ánh mắt hai người đều thâm trầm mà lo lắng nhìn về phía Dương Túc Phong.

Dương Túc Phong đương nhiên là biết ngày hai mươi tám tháng tám chính là đại thọ của Đường Minh, là một buổi Hồng Môn Yến thực sự, bản thân nếu như phó yến, dứt khoát là sẽ lành ít dữ nhiều, nhưng nếu như không tham dự, tựa hồ lại có chút không cam tâm.

Trong tiềm thức của Dương Túc Phong luôn thấp thoáng có ý nghĩ như thế này, nếu như Đường Minh đã muốn giết mình, như vậy minhc ũng không cần phải khách khí gì nữa, cứ náo động một phen long trời lở đất ở buổi Hồng Môn Yến này, để xả cơn giận.

Ánh đèn lay động, khuôn mặt của Dương Túc Phong trong ánh nến đột nhiên lúc mờ lúc tỏ, trở nên vô cùng mông lung.

Kinh đô Ni Lạc Thần, đế quốc Đường Xuyên.

Kinh đô Ni Lạc Thần vào ban đêm gần như chỉ có bóng tối, bởi vì quân cấm vệ thực hành lệnh giới nghiêm nghiêm ngặt, sau chín giờ tối tuyệt đối không được thắp đèn, cả một tòa thành thị to lớn, chỉ có trên tường thành rộng cao hai mươi mét là còn có lác đác những chấm lửa, chiếu sáng đám binh sĩ quân Cấm Vệ tuần tra đi qua đi lại.

Có lẽ là do tình hình chiến đấu ở tiền tuyến liên tục bất lợi, mỗi lần truyền về đều là tin tức xấu, cho nên sĩ khí của binh sĩ quân cấm vệ không cao lắm.

Trong thời khắc đêm khuya vắng lặng như thế này cho dù là binh sĩ quân cấm vệ một lòng trung thành cũng lặng lẽ ngủ gà ngủ gật rồi.

Cánh cửa thành dầy đã sớm bị đóng chặt, toàn bộ cầu treo đã bị kéo lên cao, dây xích sắt màu đen to như cánh tay ở dưới ánh đèn mờ trông vô cùng nặng nề kiên cố.

Bốn bề lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng gió đêm thổi qua những tán lá, quân cấm vệ trị an đều đã quen với cảnh đêm đơn điệu tịch mịch như thế này rồi, bọn họ thậm chí có lúc hận binh sĩ nước Mã Toa không ngay lập tức đánh tới, phát động đại tấn công với kinh đô Ni Lạc Thần, cho dù bọn họ có chiến tử ngay tại chỗ, cũng còn tốt hơn dày vô cô độc bất lực trong đem dài dằng dặc như thế này.

Ở trên thành lâu cửa nam, có mấy quan quân quân cấm vệ đang lén lút chơi đánh bài, ở bên cạnh có mấy tên bộ hạ tâm phúc đứng ngó chừng.

Đột nhiên, từ phía nam loáng thoáng truyền lại tiếng huyên náo, phá vỡ bố cục yên tĩnh, bọn họ đều là binh sĩ trải qua chén giết trên chiến trường, lập tức mẫn cảm phát giác ra điều gì đó, bọn họ mau chóng cầm lấy vũ khí, sau đó thổi còi báo động.

Tiếng còi chói tai vang lên trên tường thành kinh đô Ni Lạc Thần, phụ cận tường thành tức thì trở nên nhốn nháo, vô số binh sĩ quân cẩm vệ tỉnh giấc điệp, chẳng kịp mặc y phục, đã vội vội vàng vàng vơ lấy vũ khí rồi xông lên thành lâu.

Trong đầu của mỗi một người bọn họ, chỉ có một ý thức, đó là quân đội nước Mã Toa đánh tới rồi.

Quả nhiên tiếng động tới từ phía nam càng lúc càng vang, trong đem tối tĩnh lặng có thể chuẩn xác phán đoán đó là tiếng vó ngựa gấp gáp, còn mơ hồ nghe thấy có người hô hào.

Từ khi quân đội nước Mã Toa áp sát kinh đô Ni Lạc Thần, hoàng đế Đường Minh liền hạ lệnh ban đêm không được phép mở cửa thành, người bên trong nội bộ đế quốc Đường Xuyên đều biết điều này, cho nên tuyệt đối sẽ không tới kinh đô Ni Lạc Thần vào ban đêm, những tiếng vó ngựa gấp gáp kia, hiển nhiên phải là của người nước Mã Toa.

Binh sĩ trên tường thành đã nghiêm trận đón địch, cung nỏ cỡ lớn đã được lắp sắn tên, súng trường Minh Tư Khắc, súng trường Nặc Phúc Khắc, súng ránh sắn, trường cung Mạt Nhĩ Mã, toàn bộ ai vào vị trí của người nấy, chỉ chờ kẻ địch xuất hiện.

Cùng với tiếng cánh báo vang lên, bộ đội quân cấm vệ đồn trú bên trong thành cũng bắt đầu xuất động với quy mô lớn, bọn họ dựa theo kế hoạch đã diễn luyện rất nhiều lần, mau chóng đi lên thành lâu.

Các cung thủ giương trường cung Mạt Nhĩ Mã xếp sắn đội ngũ chỉnh tề trên đường, chuẩn bị dùng mưa tên dày đặc chi viện cho khu vực căng thẳng nhất.

Thiếu tướng Suất Phong Kỳ quan chỉ huy cấm vệ quân trực đêm vội vàng đi lên tường thành, cùng thuộc hạ chuẩn bị đói diện với sự tiến công của quân đội nước Mã Toa, đồng thời trước khi lên thành lâu, hắn không quên phái người báo cáo cho bộ quân vụ và hoàng đế bệ hạ, quân đội nước Mã Toa đánh tới rồi.

Trên tường thành thắp lên nhiều ngọn đuốc hơn nữa, để tiện có thể nhìn thấy hành tung của quân đội nước Mã Toa, có một số cung thủ dùng bông bọc lên đầu mũi tên rồi thấm vào dầu, thắm lửa lên, rồi mới lại dùng sức kéo căng ra bắn, như vậy mũi tên rơi xuống có thể trở thành từng những ngọn đuốc nho nhỏ chiếu sáng nơi vốn chi toàn là bóng đêm.

Khi càng ngày càng có nhiều “hỏa tiễn” rơi xuống đất, đất đai xung quanh kinh đô Ni Lạc Thần cũng được chiếc sáng như có ánh đuốc.

Một chuỗi những âm thanh huyên náo vang lên rõ ràng, tiếp sau đó là tiếng vó ngựa gấp gáp, trong bóng đêm tối om ở phía nam, cuối cùng cũng loáng thoáng xuất hiện bóng người cưỡi ngựa, bọn họ hưng phấn thúc giục chiến mã, một bên phi như bay một bên lớn tiếng hô hào gì đó.

Suất Phong Kỹ khẽ cau mày lại, hắn đã nhìn ra những người cưỡi ngựa kia tuyệt đối không phải là quân đội nước Mã Toa, ngược lại, giống như là quan binh của quân trung ương.

Nhưng trong miệng bọn họ kêu gào cái gì thì Suất Phong Kỳ nghe không được rõ lắm, tiếng hò hét của bọn họ quá chói lọi.

Suất Phong Kỳ nghe thấy quan quân quân cấm vệ ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi:

- Bọn họ đang kêu gào cái gì đấy?

- Không biết, hình như là quân đội nước Mã Toa rút lui rồi.

Có người nhỏ giọng đáp, nghe ra ngữ khí cũng khá nghi hoặc.

Có một viên quan quân quân cấm vệ khác quan tâm hỏi:

- Quân đội nước Mã Toa ở nơi nào rút lui?

Có quan quân quân cấm vệ đáp không chắc chắn lắm:

- Không biết, nhìn dáng vẻ cao hứng của bọn họ, có lẽ là quân đội nước Mã Toa ở Vĩnh Thanh phủ rút lui rồi.

Suất Phong Kỳ nghiêm túc nhìn xung quanh, những tên quan quân quân cấm vệ kia không dám nói nữa.

Suất Phong Kỳ không tin quân đội nước Mã Toa có thể dễ dàng rút lui, nếu như người khác còn có thể nói được, chứ quan chỉ huy quan đội nước Mã Toa ở phía chính diện Vĩnh Thanh phủ chính là Vũ Văn Phân Phương, ả nữ ma đầu hung tàn này, quả thực cho quân đội đế quốc Đường Xuyên nếm mọi đau khổ, ả ta không thể dễ dàng bỏ đi.

Bất quá nói đi cũng phải nói lại, nếu như Vũ Văn Phân Phương thực sự rút lui rồi, thì hắn ta đúng là phải tạ ơn trời đất.

Vào lúc này, những quan binh của quân trung ương đã mau chóng xông tới phía dưới tường thành cao ngất của kinh đô Ni Lạc Thần, tiếng hò hét của bọn họ cũng đã nghe được rõ ràng rồi , đó chính là “ quân đội nước Mã Toa rút lui rồi, chúng ta thắng lợi rồi!”.

Mặc dù các từ ngữ miêu tả thì khác nhau, nhưng ý tứ thì như nhau, bọn họ hưng phần khác thường, hứng phấn tới mức làm cho thiếu tướng Suất Phong Kỳ hoài nghi, cho rằng bọn họ là gian tế nước Mã Toa phái tới lừa mở cửa thành.

Suất Phong Kỳ không khỏi thêm thận trongnj, may mà viên quan quân trung ương dẫn đầu kia hắn nhận ra, đó là thiếu tướng Mông Linh quan chỉ huy của sư đoàn 11 quan trung ướng, à hiện giờ Mông Linh đã là trung tướng rồi.

Đưa tay ngăn các quan quân quân cấm vệ xung quanh thì thầm nghị luận, thiếu tướng Suất Phong Kỳ lớn tiếng nói xuống phía dưới:

- Tướng quân Mông Linh, có chuyện gì thế? Ngươi nữa đêm khuya khoắt tới kinh đô Ni Lạc Thần làm gì? Quân đội nước Mã Toa ở nơi nào rút lui rồi.

Tướng quân Mông Linh phảng phất cưỡi trên lưng ngựa nói chuyện không tiện, hắn nhảy xuống ngựa, dùng hết toàn bộ sức lực hét vỡ cổ họng:

- Tất cả quân đội nước Mã Toa đều rút lui rồi! Các huynh đệ! Chúng ta thắng lợi rồi! Quân đội nước Mã Toa đã rút hết khỏi Ninh Xuyên đạo, Nguyên Xuyên đạo, Minh Xuyên đạo! Chúng ta thắng lợi rồi! Quân đội nước Mã Toa bị chúng ta đánh cho bỏ chạy rồi! Chúng ta thắng lợi rồi …

Có lẽ bời vì tức tức này tới quá đột ngột, thiếu tướng Suất Phong Kỳ ngây ra như phỗng, những quân cấm vệ khác cũng ngây cả ra.

Không một ai ngờ được rằng, quan đội nước Mã Toa lại có thể rút lui! Hơn nữa là rút lui quy mô lớn chưa từng có.

Một lúc sau, trên tường thành mới bùng phát ra những tiếng thì thầm ù ù như tiếng đàn ong vỗ cánh.

Trung tướng Mông Linh ở phía dưới vẫn đang ra sức hét lên:

- Suất Phong Kỳ! Phiền ngươi chuyển lời cho hoàng đế bệ hạ, nói là quân đội nước Mã Toa đã rút lui toàn bộ rồi, chúng ta thắng lợi rồi! Ngươi phải dùng tốc độ nhanh nhất báo lên! Nếu như người chịu mở cửa thành ra, thì là tốt nhất!

Suất Phong Kỳ lúc này mới tỉnh táo lại, hắn đã phán đoàn ra xung quanh không có quân đội nước Mã Toa mai phục, hắn liền lập tức hạ lệnh mở cửa thành.

Vốn Đường Minh có cấm lệnh, ban đêm tuyệt đối không được mở cổng thành, nhưng tin tức lớn như vậy, Suất Phong Kỳ cũng hoàn toàn không để ý tới lệnh cấm kia nữa.

Suất Phong Kỳ chạy sầm sầm xuống thành lâu, nghênh tiếp Mông Linh vào thành, còn không ngừng hỏi thăm tin tức liên quan tới việc quân đội nước Mã Toa rút lui, hắn thực sự khó mà tin nổi, thắng lại có thể tới vào lúc khó khăn nhất.

Phải biết rằng, trải qua ba năm chiến tranh thảm liệt, quân đội đế quốc Đường Xuyên thất bại thê thảm, chẳng những tổn thất vô số đất đai và nhân khẩu, hơn nữa quân đội càng ngày càng bị thương hại nặng nề, gần như đã quân không thành quân nữa rồi.

Quân cấm vệ của hắn bởi vì không chiến đấu với quân đội nước Mã Toa nhiều lắm, cho nên may mắn còn sót lại, nhưng bội đội quân trung ương lại gần như hoàn toàn bị đánh tan rồi, chỉ còn lại hai ba chục vạn tàn binh.

Ngược lại quân đội nước Mã Toa, có tới tận trên một trăm vạn người, binh cường mã tráng, sĩ khí cao ngất, vậy mà thắng lợi không ngờ đã tới, hắn đúng là có chút khó tiếp thụ được.

Đối diện với những câu hỏi liên tiếp của Suất Phong Kỳ, Mông Linh chỉ đành giải thích kỹ lưỡng một lần:

- Quân đội nước Mã Toa hiện giờ rút lui tới nơi nào, thì tạm thời tôi chưa biết, nhưng tướng quân Bạch Ngọc Lâu đang chỉ huy quân đội tiến hành truy kích. Tôi cũng giống như ông vậy, cũng rất khó tin rằng quân đội nước Mã Toa đã rút lui, nhưng đội ngũ Long kỵ binh của chúng ta đuổi tới tận phía nam của Minh Xuyên đạo, cũng không phát hiện ra một cái bóng của quân đội nước Mã Toa. Y suy đoán của chúng tôi, có lẽ trong nước Mã Toa đã phát sinh biến cố trọng đại, có lẽ là Vũ Văn Chấn Thiên chết rồi, cho nên bọn chúng mới không thể không rút lui, tôi và ông cùng nhau đi báo tin mừng cho hoàng đế bệ hạ nào!

Thiếu tướng Suất Phong Kỳ cứ há hốc mồm ra phải tới một phút, mời lập tức tỉnh ngộ lại, nếu như nói trời cao còn có điều gì chiếu cố tới mình, chắc chắn đó là vào lúc này rồi.

Không còn nghi ngờ gì hiện giờ chính là lúc đế quốc Đường Xuyên khó khăn nhất, đột nhiên chiếu tới ánh bình minh hi vọng, hoàng đế Đường Minh có lẽ sẽ hưng phấn ban cho hai người bọn họ quân hàm nguyên soái cũng không chứng.

Nói thực sự, vị hoàng đế bệ hạ này đã phải kìm nén quá lâu rồi, có lẽ ông ta từ trước tới nay cũng chưa từng dám hi vọng xa vời có thể đánh bại nước Mã Toa.

Cùng với cửa thành được Mã Toa, tin tức quân đội nước Mã Toa rút lui truyền tới từng ngóc ngách của kinh đô Ni Lạc Thần như một ngọn gió xuân.

Kinh đô Ni Lạc Thần trầm tịch đã lâu phảng phất như trong chớp mắt đã khôi phục được sức sống, đột nhiên tràn ra vô số bóng người, bọn họ đều dùng ánh mắt vui mừng khó tin nhìn những quan binh báo tin mừng chạy qua, bên tai bọn họ cứ văng vẳng tin mừng “ quân đội nước Mã Toa rút lui rồi, chúng ta chiến thắng rồi!”

Rất nhiều người tựa hồ còn không dám tin vào lỗ tai của mình, bọn họ cùng nhau xác nhận, cuối cùng mới tin diều này là sự thực.

Vì thế, trên khắp các đường phố của kinh đô Ni Lạc Thần trở thành khủng cảnh hân hoan, những binh sĩ cùng người dân, dù có quen biết, dù không quen biết, đều hưng phấn ôm siết lấy nhau, chúc mừng nhau, để nước mắt sung sướng tận tình chảy ra.

Ngay cả những hiến binh và cảnh sát bình thường bị người dân hận tới tận xương tủy, cũng trở thành mục tiêu được ôm ấp, không ngờ có một số cảnh sát và hiến binh còn chưa thu được tin mừng này, cứ ngây ra nhìn biển người ca múa tưng bừng, không biết phải làm như thế nào.

Buồn cười nhất chính là chuyển biến của Đường Lan thượng thư bộ quân vụ đế quốc, Đường Lan trước trước đó nhận được tin tức quân đội nước Mã Toa tấn công kinh đô Ni Lạc Thần, vội vàng bò dậy, dẫn nhân mã chạy tới tường thành, dọc đường đi sắc mặt như tro tàn.

Kết quả ở giữa đường đụng phải Suất Phong Kỳ và Mông Linh, còn cho rằng hai người bọn họ bị quân đội nước Mã Toa dọa tới sợ phát điên nói bậy nói bạ, khó khăn lắm cuối cùng mới tin tin mừng này là sự thực, ông ta lập tức xoay người dùng tốc độ của thiếu niên mười tám tuổi, trong chớp mắt thoát khỏi Mông Linh và Suất Phong Kỳ, lao như bay vào Vị Ương cung, tốc độ nhanh tới mưc tới ngay cả Suất Phong Kỳ ở bên trong quân cấm vệ có danh xưng là con trai của thần gió cũng phải than là không bằng.

Khi Mông Linh và Suất Phong Kỳ theo trình tựu tiến vào Vị Ương cung, thì cả Vị Ương Cung đã bị niềm vui chiến thắng kích động sôi trào, đám thái giám và cung nữ giống như những con ruồi không đầu chạy loạn khắp nơi, có người còn ngã ở bên trong sân vườn.

Nghe nói hoàng đế Đường Minh khi đó không biết là gì, nhận được tin mừng, lập tức nhảy bật dậy, gần như làm cho tất cả thái giám và phi tần ở bên cạnh sợ hết hồn.

Đường Minh tùy tiện khoác y phục lên người, rồi vội vàng triệu tập tất cả các văn võ bá quan tới Kim Loan điện tuyên bố tin tưc thắng lợi.

Mông Linh và Suất Phong Kỳ đứng nghiêm ở bên đình viện, nhìn Đường Mình chạy qua, Đường Minh tóc đã trắng bạch toàn bộ, thân thể cũng gù nghiêm trọng, vào lúc bình thường, Đường Xuyên vượt qua khu vườn này ít nhất cần phải dùng tới ba phút, nhưng lúc này thì chỉ chưa mất tới ba giây, làm cho ngay cả Bác Sơn tuổi trẻ sức cường cũng không theo kịp ông ta.

Lúc bước qua ngưỡng cửa, bởi vì động tác quá nhanh, Đường Minh còn thiếu chút nữa té ngã, may mà có Chu công công nhanh tay lẹ mắt, đỡ lấy ông ta.

Đường Minh trong lúc loạng choạng, vừa khéo liếc mắt nhìn thấy Mông Linh và Suất Phong Kỳ, ông ta lập tức xoay người lại, đi tới phía hai người.

Mông Linh và Suất Phong Kỳ vội vàng quý xuống, thăm hỏi long thể, Đường Minh hiên nhiên quá kích động, kích động tới mức không nói ra được một lời nào, chỉ có hai hàng nước mắt đục ngầu không ngừng trào ra.

Đường Minh vỗ mạnh lên vai hai người, sau đó tháo hai khối ngọc bội trên người xuống, coi như là lễ vật thưởng cho họ.

Mông Linh thì cũng thôi đi, hắn căn bản là không biết giá trị của khối ngọc bội này, còn Suất Phong Kỳ lại mừng phát điên, hai khối ngọc bội này giá trị không nhỏ, bất quá quan trọng hơn là thân phận mà nó đại biểu, có hai khối ngọc bội này, là có thể tự do ra vào Vị Ương cung.

Sứ giả báo tin đã được phái đi ngay lập tức sau khi Đường Minh nhận được tin tức thắng lợi, tất cả quan viên nhận được tin mừng lúc mới đầu đều tỏ vẻ không tin, sau đó lại vội vội vàng vàng mặc y phục chạy tới Vị Ương cung.

Động tác của bọn họ làm cho người nhà kinh ngạc hết sức, khi người nhà của bọn họ cũng biết được tin mừng, cả nhà quả thực là sôi lên, mọi người chạy đi báo tin cho nhau, rồi ôm lấy nhau khóc rống cả lên.

Bởi vì có nghiêm lệnh của Đường Minh, tất cả gia chúc của quan viên triều đình lúc chiến tranh không được rời khỏi kinh đô nhi lạc thần, cho nên gia chúc của những quan viên này trở thành những người nơm nớp lo lợ nhất, hiện giờ những ngày tháng tăm tối đó cuối cùng cũng quá đi, làm sao bọn họ lại chẳng mừng quá hóa khóc?

Có một số người không thể nào phát tiết được niềm vui trong lòng, liền lôi phứt pháo ra đốt, tiếng pháo nổ làm xúc động tình cảm của mọi người, vì thế tiếng pháo nổ liên tục rộ lên ở mỗi một địa phương bên trong kinh đô Ni Lạc Thần, những cửa hàng bán pháo bị người ta trực tiếp phá cửa xông vào, cảnh sát đứng ở bên cạnh, cũng chỉ cười hì hì mặc kệ.

Kinh đô Ni Lạc Thần lập tức chừng như sôi lên, trên đường phố bắt đầu tự phát hình thành những đội ngũ du hành đi chúc mừng, nhưng sự náo nhiệt của bọn họ so với Kim Loan điện ở Vị Ương cùng thì còn thua lém quá xa.

Trên Kim Loan điện ở Vị Ương cung, Đường Minh trên mặt cười như hoa nở, khi Mông Linh báo cáo quân đội nước Mã Toa đã rút lui toàn bộ, thì sứ giả báo tin từ Ngọc Môn quan cũng tới nơi, bọn họ báo cáo những tin mừng như quân đội nước Y Lan đã rút quân khỏi Kiếm Xuyên đạo.

Thế là toàn bộ Kim Loan điện liền thực sự sôi trào, tới ngay cả Minh Sơn Quê xưa nay mặt sắt vô tình cũng cảm động ôm lấy đám người Mông Linh khóc nức nở, nước mắt nước mũi chảy tràn.

Đường Minh quả thực không tài nào có thể hình dung ra sự hưng phấn và kích động ở trong lòng, ông ta đã hoàn toàn quên mất đi tôn nghiêm của một vị hoàng đế, hưng phấn hoa chân múa tay trên điện Kim Loan, cứ như một đứa trẻ nhỏ mới ra đời, liên tục phát ra rất nhiều đạo mệnh lệnh.

Đầu tiên Đường Minh hạ lệnh trừ bỏ lệnh giới nghiêm, đồng thời tuyên bố đêm nay là đêm ăn mừng, ông ta hạ lệnh cho đại bộ phận quân cấm vệ rút khỏi kinh đô Ni Lạc Thần, đem phòng óc trả lại cho dân chúng ban đầu, động viên những người vốn là cư dân kinh thành di cư trở về.

Đường Minh hạ lệnh ngày mai bắt đầu đại xá thiên hạ, ngoại trừ tội phạm chính trị và tội phạm giết người ra, còn thất cả đều thả hết, tội phạm giết người cũng toàn bộ đổi thành giam giữ có kỳ hạn, hơn nữa thời gian không quá ba năm.

Đường Minh hạ lệnh cho tất cả quân đội đế quốc Đường Xuyên, mỗi một binh sĩ phát mười kim tệ làm phần thưởng, quan quân thăng theo cấp bậc, ông ta còn hạ lệnh miễn trừ tấn cả các loại thế má trong các địa khu mới được thu về trong một năm.

Mỗi một người trong Kim Loạn diện đều vô cùng biết điều, tuyệt đối không một ai nhắc tới hai cái tên quân Lam Vũ và Dương Túc Phong.

Đối với chuyện ở Nguyên Xuyên đạo, Mông Linh cũng không nhắc tới một chữ, để tối hôm nay trở thành tối hưng phấn nhất của Đường Minh từ khi kế thừa hoàng vị cho tới nay.

Đường Minh hạ lệnh đem tất cả mỹ tửu cất giấu ra, quân thần thỏa sức uống, rót rượu đều là các phi tần của ông ta, trong cảnh oanh ca yến vũ, Kim Loan điện mau chóng cũng trỏa thành một hải dương hoan lạc.

Sau buổi lễ chúc mừng ở Kim Loan điện kết thúc, vừa đúng vào ba giờ sáng, Đường Minh còn cảm thấy chưa tận hứng, tự mình xuất cung tham gia vào đoàn du hành lớn của quần chúng.

Đám người Suất Phong Kỳ đều toát mồ hôi lạnh, nhưng không dám mở miệng khuyên can, chỉ đành cũng theoĐường Minh xuất cung.

Những người dân thường du hành kích động và vui mừng quây quanh, tạm thời quên đi các hành vi làm trái ngược với đạo lý của Đường Minh, đồng thanh tung hô vạn tuế, làm cho Đường Minh long nhan hớn hở, khảng khái ban thưởng.

Đêm hôm đó, mỗi một người ở bên cạnh Đường Minh, gần như đều được đủ các loại ban thưởng, có thể nói mỗi một người đều chở khẳm trở về.

Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Minh tinh thần phấn khởi đích thân phát tin mừng cho tất cả giới báo chí truyền thuông của đế quốc Đường Xuyên, sáng tạo ra ghi chép hoàng đế đều tiên trên lịch sử đế quốc Đường Xuyên tự ban bố tin tức.

Đường Xuyên chẳng những công bố tin tức đánh bại nước Mã Toa và nước Y Lan, còn đem ngày mùng 7 tháng 7 trở thành ngày quốc khánh mới, đồng thời Đường Minh cũng tuyên bố công khai, vào ngày đại thọ sáu mươi của mình, ông ta sẽ đích thân đeo huân chương cho tất cả các công thần.

Báo chí đế quốc Đường Xuyên cũng theo đó sôi trào, tất cả các trang bảo đều là tin tức đánh bại nước Mã Toa và nước Y Lan.

Có người nói, đây là thời khắc báo chí đế quốc Đường Xuyên dễ bán nhất trên lịch sử, cho dù là những tờ báo ít nguồn tiêu thụ nhất, trong ngày hôm đó cũng bị mua sạch sẽ, cho dù là tăng cường in ấn hai tư trên hai tư, cũng không thể thỏa mãn được nhu cầu. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "

Chỉ cần có báo chí được xuất hiện ở trên đường, là lập tức bị mua hết sạch, thậm c hí có rất nhiều người đều có thể đọc thuộc nội dung trên báo, nhưng bọn họ vẫn mong chờ có thể có nhiều nội dung nội dung được báo chí đăng tải hơn nữa. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "

Bạch Ngọc Lâu một lần nữa trở thành thần tượng của quân đội đế quốc Đường Xuyên, cũng có lẽ là bời vì vận khí cùa hắn quá tốt, hắn vừa mới nhận vị trí quan chỉ huy tiền tuyến của Vĩnh Thanh phủ, quân đội nước Mã Toa rút lui, gần như đã trở thành công tích của cá nhân hắn, thậm chí có một số tờ báo nhỏ không biết xấu hổ đã bắt đầu đem Bạch Ngọc Lâu xếp ngang hàng với chiến thần Nhạc Thần Châu.

Ảnh của Bạch Ngọc Lâu rõ ràng là anh tuấn hơn Nhạc Thần Châu nhiều lắm, còn về phần chiến tích liên tục bại trận của hắn trong quá khữ, tuyệt đối không một ai nhắc tới nữa.

Quân đội đế quốc Đường Xuyên trở thành quân đội vĩ đại nhất trong lịch sử nhân loại, bọn họ kiêu dũng thiện chiến, một lòng sắt son .. vì sự sinh tồn và phát triển của đế quốc Đường Xuyên đã làm nên công hiến không thể xóa mờ.

Báo chí cho đăng lý lịch tóm tắt của những vị tướng lĩnh kiệt suất nhất trên lịch sử đế quốc Đường Xuyên, bắt đầu từ tổ tông Đường Xuyên, cho tới Đường Lãng và Nhạc Thần Châu, tổng cộng có mười hai vị đại thần đều được đăng rõ ràng trước mắt.

Thế nhưng, hành động anh dũng của quân đội đế quốc Đường Xuyên được miêu tả trên báo chí lại bị quân Lam Vũ khinh bỉ.

Dương Túc Phong chỉ tùy tiện liếc qua một cái, rồi quẳng vào trong thùng rác, Khắc Lao Tắc Duy Tư và Vân Thiên Tầm đều chẳng buồn xem.

Ngay cả Điệp Phong vũ xem xong, cũng cảm thấy có chút xấu hổ, nếu như quân đội đế quốc Đường Xuyên thực sự được anh dũng cường đại như thế, thì quân đội nước Mã Toa căn bản không thể vượt qua biên cảnh nửa bước.

Đương nhiên, gần như tất cả báo chí đế quốc Đường Xuyên cũng nhắc tới quân Lam Vũ, trong bài văn miêu tả công tích của quân đội đế quốc Đường Xuyên dài tới mấy vạn chữ, ở phía góc dưới cùng vào chỗ kém bắt mắt nhất cũng có hai ba trăm chú nhắc tới chiến đấu của quân Lam Vũ.

Nhưng chủ yếu là miêu tả quân Lam Vũ phát động hạm đội cướp bóc, đã đả kích năng lực cung cấp hậu cần của quân đội nước Mã Toa, ở trên một mức độ nào đó đã hiệp trợ quân đội đế quốc Đường Xuyên tác chiến chính diện.

Quân đội nước Mã Toa và quân đội nước Y Lan rút lui, hiển nhiên là làm cho những quốc gia khác ở trên đại lục Y Lan cảm thấy rất là kinh ngạc.

Những quốc gia như nước Long Kinh, nước Yến Kinh cùng đế quốc Tinh Hà, bát đạo liên minh đều lần lượt phát biệu cách nhìn nhận và ý kiến của mình.

Đại bộ phận các quốc gia đều lấy ánh mắt của người bàng quan để nhận xét, cho rằng quân đội nước Mã Toa và quân đội nước Y Lan chủ động kết thúc là chuyện tốt.

Báo chí đế quốc Tinh Hà bình luận trở thành nổi bật nhất, cho rằng đây là một trong dấu hiệu đại lục Y Lan đi về hướng hòa bình.

Bình luận của báo chí bát đạo liên minh thì mang theo khuynh hướng tình cảm cường liệt, bọn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.