Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 360: Ba Bản Báo Cáo




Cuối tháng 11 năm 1730, tại Linh Thọ phủ, Kim Xuyên đạo, đế quốc Đường Xuyên.

Cùng với việc mùa đông đã tới, khí trời của Linh Thọ phủ dần dần chuyển sang rét buốt.

Gió bắc lướt qua hồ Mạc Sầu càng lúc càng lạnh lẽo, từng làn sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ Mạc Sầu hình như cùng vì cái lạnh bao phủ mà cũng trở nên chậm chạp, gợn sóng còn chưa kịp hoàn toàn tiêu tán đi đã bị đóng băng lại rồi.

Cây cối ở bên hồ Mạc Sầu cuối cùng cũng hoàn toàn khô héo, chỉ còn lại mấy cành cây khẳng khiu trơ trọi, chỉ cần bị mấy cơn gió lạnh trong đêm thôi qua thôi là vào ngày hôm sau cũng đã biến mất tăm tích rồi.

Gió lạnh mùa đông thổi qua mặt hồ, mang theo không khí hết sức ẩm ướt, thổi tới căn nhà gỗ nhỏ ở xung quanh mặt hồ, đưa tới một chút hơi lạnh cho mỗi một người trong ngôi nhà nhỏ, lò lửa dần dần bốc lên, từ từ làm tan chảy lớp sương lạnh ngưng kết ở bên ngoài cửa sổ.

Đứng ở bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, hồ Mạc Sầu lúc này lặng ngắt không một bóng người, những mỹ nữ từng giỡn nước ở bên hồ, hiện giờ đều ngoan ngoãn chui mình vào trong phòng của mỗi người, các nàng hoặc sưởi ấm, hoặc ăn lẩu nóng, hoặc là ngủ nướng.

Khó khăn lắm mới nhìn thấy được một hai người, đó cũng là những trạm gác di động của cảnh vệ quân bộ quân Lam Vũ đang tuần tra, bọn họ cơ bản đều mặc áo choàng thật dầy, hoàn toàn bao bóc lấy vóc dáng yểu điệu của mình, làm cho người xem bên cạnh cảm thấy mùa đông đúng là một sự tiếc nuối cực lớn, bời vì không thể nào thưởng thức được thân hình mỹ diệu của các nàng.

Dương Túc Phong xoa thật mạnh hai tay của mình, cúi đầu xuống hà hơi làm ấm vào lòng bàn tay, đi đi lại lại ở trong thư phòng.

Ở sát vách thư phòng chính là cô thị nữ Ngả Toa Lệ Nặc đang ôm chiếc chăn ấm áp ngủ gà ngủ gật. Thỉnh thoảng nghe thấy tiếng động y đi lại, mới đi tới giúp y khêu lờ lửa cháy mạnh lên một chút, hoặc là lặng lẽ đem cánh cửa sổ mà y hoàn toàn đóng chặt lại hơi he hé mở ra một khe hẹp, để không khí tuơi mới lưu chuyển thay đổi, tránh bị ngộp thở.

Trong đa phần những tình huống, thì nàng đều sờ qua cốc nước mà Dương Túc Phong uống, xem xem nó còn đủ độ ấm không, nếu như độ ấm mà không đủ, thì nàng lập tức sẽ thay nước, nếu không Dương Túc Phong một khi suy nhĩ công việc nhập thần rồi thì nước nóng hay nước lạnh cũng không nhận ra được.

Mùa đông rét mưới như thếnàymà uống nước lạnh sẽ rất dễ bị đau bụng, tới khi đó Phất Lôi Đát lại sẽ giáo huấn nàng, mà nàng đã bị Phất Lôi Đát giáo huấn nhiều lần lắm rồi.

Chiến tranh trên đại lục Y Lan đã hoàn toàn dừng lại, tâm tư của Dương Túc Phong cùng theo mùa đông tới mà dần dần tĩnh lặng lại.

Sau khi từ đảo Sùng Minh trở về, là y cứ một mực ở lỳ tại Thọ Linh phủ, không đi ra ngoài nữa. Công tác mỗi ngày chỉ có xem báo cáo, phê duyệt báo cáo, kiếm người đàm thoại, thảo luận vấn đề .

Cả ngày lẫn đêm suy tính chuyện của năm sau, thân ảnh của y cứ qua qua lại lại ở trong phòng làm việc chưa từng rời khỏi địa phương ngoài hồ Mạc Sầu ba kilomet. Loại sinh hoạt gần như là hoàn toàn tĩnh lặng này thật sự không thích hợp lắm với tính cách ‘hoạt bát hiếu động’ của y, mặc dù y cổ gặng để bản thân phải thích ứng, thế nhưng, cuối cùng vẫn có một chút cảm giác như sặp sụp đổ.

Khi gặp phải chuyện thì quá nửa chỉ có thể phát tiết tinh lực dư thừa ở trên thân thể những nữ nhân bên cạnh.

Mùa đông năm nay là mùa đông mà những nữ nhân ở bên cạnh Dương Túc Phong cảm thấy hạnh phúc nhất, bời vì mỗi ngày Dương Túc Phong đều quẩn quanh ở bên cạnh các nàng, xem các nàng nô đùa, cùng các nàng tán gẫu, thậm chí còn tháp tùng các nàng tản bộ bên hồ. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "

Đây thực sự là chuyện xưa nay chưa từng có.

Trong lòng Dương Túc Phong, thật ra là rất muốn ra bên ngoài đi lại, thế nhưng, tạm thời không có địa phương nào không tới không được.

Mặc dù Dương Túc Phong đã nhiều lần bày tỏ ý tứ muốn ra ngoài, đi tới các nơi thị sát, nhưng những cao tầng của quân Lam Vũ đều cảm thấy không cần thiết phải như vậy, hơn nữa không một ai có thể phụ trách an toàn cho chuyến đi của y cả.

Nghe nói nước Mã Toa đã thành lập tiểu tổ ám sát đặc biệt, đặt ra mật hiệu cho hành động ám sát là “ diệt Dương”, người tổng phụ trách hành động của nó chinh là kẻ có võ công xuất sắc nhất trong đám nhân tài mới nổi của gia tộc Vũ Văn là Vũ Văn Thành Đô.

Nhớ tới hôm đó Vũ Văn Thành Đô ở cảng Kim Lăng thi triển vũ công xuất thần nhập hóa, tới ngay cả Đường Hạc và Cung Tử Yên đều không thể làm gì được hắn, Dương Túc Phong chỉ đành im lặng phối hợp hành động của ban ngành an toàn.

Mùa đông của Linh Thọ phủ mặc dù rét mướt, nhưng lại vĩnh viễn cũng không thể đổ tuyết, tới ngay cả chuyện thỉnh thoảng có một hai bông tuyết thôi cũng là không thể có.

Dương Túc Phong không khỏi cảm thấy có chút tiếc nuối, theo y mùa đông mà không có những bông tuyết phất phơ thì chẳng thể nào tính là mùa đông một cách hoàn chỉnh được, thêm vào đó Tiêu Tử Phong không rõ tung tích, làm tâm tình của y trong cả mùa đông đều có chút buồn bã.

Từ sau ngày hôm đó lặng lẽ đánh một khúc đàn, Tiêu Tử Phong liền từ đó không trở về nữa, cũng không hề có bất kỳ tin tức gì cả , phảng phất như mất tích rồi vậy, tới ngay cả Cung Tử Yên cũng không có cách nào tìm kiếm được một chút dấu vết của nàng.

Điều này làm cho Dương Túc Phong cảm thấy vô cùng lo lắng, lại không khỏi cảm thấy nàng có chút tuyệt tình, khi xưa y còn cho rằng trái tim của mình và nàng đã gắn vào với nhau rồi, không ngờ rằng lại là kết cục không từ mà biệt, có chuyện gì thì vì sao không nói rõ ràng ngay trước mặt chứ?

Lặng lẽ từ bên cửa sồ quay trở về, Dương Túc Phong tâm tình phiền muộn nhìn mặt bàn của mình, trên cả cái mặt bàn rộng lớn nhưng chỉ có ba bản báo cáo.

Dương Túc Phong không thích cuộc sống ngồi ở bên bàn làm việc lắm, nhìn thấy một đống tư liệu văn kiện ở trên bàn làm việc thôi là đã thấy đau đầu lắm rồi. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "

Biết thế cho nên Viên Ánh Lạc và Ngả Toa Lệ Nặc đều rất hiểu chuyện, chỉ đem những tư liệu văn kiện quan trọng nhất đặt ở trên bàn của y, còn những văn kiện tư liệu khác thì đều đặt ở trong giá sách ở bên cạnh, như vậy Dương Túc Phong mới có tâm tình mà xem được, mà những văn kiện ở bên cạnh, thì khi nào y có thời gian có hứng thú thì mới đi đọc.

Ở trên bàn ba bản báo cáo đều xếp hàng dọc, ba bản báo cáo này đều có chữ tuyệt mật.

Báo cáo ngoài cùng bên trái chính là do Phong Chi Xã người đứng đầu ban ngành chống phản động viết.

Chữ viết của hắn cũng giống như của Dương Túc Phong, đều xiêu xiêu vẹo vẹo, rất khó mà nhận ra.

Bất quá, bời vì nội dung liên quan tới chuyện cực kỳ cơ mật, cho nên mỗi một chữ ở bên trong báo cáo đều là do chính Phong Chi Xa viết, hắn vì cố gắng để cho Dương Túc Phong xem được rõ ràng, nên hiển nhiên đã bỏ không ít công sức, giống như học sinh tiểu học viết chữ vậy, từng nét chữ từng dầu chấm phẩy đều viết hết sức rõ ràng.

Căn cứ vào báo cáo của Phong Chi Xã, vào khoảng thời gian nửa cuối của năm 1730, gián điệp của ba nước Mã Toa, nước Nhược Lan, nước Y Lan đều hoạt động hết sức mạnh mẽ.

Mặc dù khi quân Lam Vũ kiến lập, cơ quan tình báo của ba quốc gia này gần như không có bất kỳ một cơ sở nào ở Mỹ Ni Tư. Thế nhưng cùng với sự quật khời sau đó của quân Lam Vũ, đồng thời mau chóng trở thành kẻ địch của ba quốc gia trên, thì ba quốc gia này đều tích cực tăng cường việc kiến thiết lực lượng tình báo của địa khu Mỹ Ni Tư.

Gián điệp bọn chúng điều phái và mua chuộc ở địa khu Mỹ Ni Tư chừng như tăng trưởng theo cấp số nhân, tư liệu tình báo điều tra cũng phải tính tới hàng nghìn, làm cho trọng trách ban ngành an toàn của quân Lam Vũ phải gánh vác áp lực cực lớn.

Gần đây, cùng với việc thành lập liên minh quân sự của nước Mã Toa, nước Y Lan và nước Nhược Lan, cơ quan tình báo của bọn chúng cùng tăng cường hường ứng cực kỳ mạnh mẽ, đồng thời từng bước áp dụng hành động thống nhất ở địa khu Mỹ Ni Tư, mang tới khiêu chiến càng lớn cho việc bảo mật kỹ thuật của quân Lam Vũ.

Do sức mạnh của cơ quan tình báo ba nước đều cường đại hơn quân Lam Vũ còn non trẻ, đương nhiên khi bọn chúng liên hợp lại với nhau, đúng là đã thu được thành quả không ít.

Phong Chi Xã rất cẩn thận nhắc nhở Dương Túc Phong, phải chuẩn bị sẵn sàng cho một số tư liệu kỹ thuật đã bị rò rỉ mất mát.

Chỉ trong tháng chính ngắn ngủi, bộ đội Hắc Ngục Minh Phong do Phong Chi Xa lạnh đạo và cực bảo mật hợp tác với nhau đã bắt được trên một trăm tên gián điệp, trong đó bao gồm hơn hai mươi tên là gián điệp do nước Mã Toa và nước Y Lan phái đến, còn có trên tám mươi tên là gián điệp phát triển, căn cứ vào kết quả thẩm vấn.

Phong Chi Xa rất tiếc nuối phát hiện ra, có khá nhiều tư liệu tình báo của quân Lam Vũ đã bị tiết lộ, ví dụ như Phong Chi Xã cùng tự mình bắn được tên thỉnh lĩnh tình báo lớn nhất của Tử Xuyên đạo, liệt kê ra hơn hai trăm bản tình báo đã chuyển qua tay hắn, trong đó liên quan tới bí mật quân sự chiếm tuyệt đại đa số, thậm chí là bao gồm cả bản thiết kế hoàn chỉnh của súng máy Bạo Phong Tuyết loại mới nhất, làm cho người chấn kinh.

Đọc tới đó Dương Túc Phong cũng lộ vẻ kinh hãi.

Dương Túc Phong chấn kinh không phải là sự thần thông quảng đại của gián điệp nước Mã Toa, mà là vấn đề bảo mật kỹ thuật trong nội bộ của quân Lam Vũ. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "

Ý thức bảo mật của quân Lam Vũ thực sự là còn khiếm khuyết.

Bản thiết kế của súng máy Bạo Phong Tuyết, nhiều lắm không thể có quá sáu người có cơ hội nằm giữ toàn bộ, mà hiện giờ toàn bộ bản thiết kế đã nằm ở trong tay nước Mã Toa, nói rõ trong sáu người này khẳng định là có người có vấn đề.

Sự thật quả nhiên là như thế, Phong Chi Xã chỉ huy bộ đội Hắc Ngục Minh Phong lần theo dấu vết, rất dễ dàng bắt được tên đầu sỏ làm tiết lộ bản thiết kết, đem hắn trừng trị theo pháp luật.

Tuy nhiên, đối diện với kết quả sau khi phá án, không một ai thấy đáng vui mừng, đây đã định sẵn là một kết cục rất đau lòng.

Tiết lộ bản thiết kế là một vị công trình sư tài năng hơn người tới từ nội địa của đế quốc Đường Xuyên, còn được chính bản thân Dương Túc Phong giảng giải cho một số kỹ thuật cải tiến, được Dương Túc Phong biểu dương.

Vậy mà, chính là người thanh nhiên tiền đồ tràn ngập ánh sáng huy hoàng đó, chỉ vì mỗi một nữ nhân mà đã bán hết toàn bộ bản thiết kế, cho tới khi hắn bị bí mật xử tử, hắn cũng không chịu tin rằng nữ nhân xinh đẹp kia chính là gián điệp của nước Mã Toa.

Trước khi hắn bị xử tử, thì nữ nhân kia cũng rơi vào trong bàn tay của bộ đội Hắc Ngục Minh Phong, nhưng tố chất gián điệp và kỹ thuật chống thẩm vấn của ả ta vô cùng cao minh, tới ngay cả Phong Chi Xa cũng không moi ra được tin tức già có giá trị, chẳng còn cách nào, ả mau chóng bị hạ lệnh hành quyết.

Vụ án mặc dù đã được phá, nhưng tư liệu kỹ thuật bị tiết lộ đã không lấy về được nữa. Hơn nữa trường hợp này đã chứng minh rõ nét, về việc bảo vệ nhân viên kỹ thuật nòng cốt, hoặc là theo cách nói thẳng thừng chẳng hề kiêng kỵ của Phong Chi Xa là “giám thị” chưa được tới nơi tới trốn.

Là một lực lượng non trẻ, quân Lam Vũ hiển nhiên là còn chưa có đủ kinh nghiệm, rất nhiều công tác đều không được làm thích đáng.

Ở trên chiến trường chính diện, quân Lam Vũ liên tục thắng lợi, nhưng ở trên chiến tuyến gián điệp, thì thành quả thùy chung không được như mong muốn, ban ngành an toàn thường mất bò mới lo làm chuồng, mặc dù là còn chưa tính là muộn, nhưng thực sự đã tạo thành tổn thất tương đối lớn.

Căn cứ vào thống kế của Phong Chi Xã, gián điệp nước Mã Toa quan tâm nhất vẫn là tư liệu kỹ thuật của đạn súng trường.

Đây chính là chỗ chết người nhất của bọn họ, rất nhiều súng trường Mễ Kỳ Nhĩ và súng trường Mauser đã thông qua con đường chợ đen chảy vào trong tay ban ngành quân giới của nước Mã Toa, thông qua tháo rỡ phân tách và nghiên cứu không ngừng, bọn chúng đúng là đã có thể liên tục cải tiến kỹ thuật của súng trường Chấn Thiên, nhưng đối với đạn dược mà nói, thì lại là một công nghệ hết sức cao thâm, mà quân Lam Vũ cũng chú ý chặt chẽ nhất đối với kỹ thuật này.

Cục trưởng cục an toàn là Thượng Tà tự mình đốc trận, tin rằng tư liệu kỹ thuật về phương diện đạn dược nước Mã Toa còn chưa thu được tiến triển mang tính mấu chốt.

Đương nhiên, tình huống cụ thể Phong Chi Xã không dám đảm bảo.

Thứ đến, nước Mã Toa cũng vô cùng quan tâm tới các loại tư liệu kỹ thuật của vật liệu thép.

Đây là một xu hướng mới đáng được chú ý, ban ngành kỹ thuật quân giới của quân Lam Vũ đã tháo rỡ nghiên cứu súng trường Chấn Thiên thu được, hát hiện ra vật liệu thép mà bọn chúng sử dụng còn chưa đạt được yêu cầu, cho nên nòng súng trở nên rất dày, rất là nặng nề, đẫn tới ảnh hưởng đến tính năng của súng.

Người nước Mã Toa ra sức tăng cường đánh cắp các loại kỹ thuật sắt thép của quân Lam Vũ, nhất là kỹ thuật có liên quan tới vật liệu thép dùng cho quân sự, tiêu điểm là thép dùng để làm nòng pháo của pháo binh và thép dùng làm nòng súng của súng trường.

Thông qua thủ pháp dụ dỗ nằm vùng, vào tháng chính, đã có chin tên gián điệp tới từ bên ngoài có ý đồ lấy trộm kỹ thuật vật liệu thép đã bị sa lưới, sau khi thẩm vấn liền xử lý ngay tại chỗ.

Do đại bộ phạn kỹ thuật sắt thép tiên tiến nhất của quân Lam Vũ đều ở Cách Lai Mỹ, hơn nữa thị trường và hải quan của Cách Lai Mỹ tương đối tự do, nhân viên xuất nhập cảnh cũng tương đối lỏng lẻo, chính phủ Cách Lai Mỹ tương đối độc lập vì phát triển kinh tế, cũng ra sức thu hút người ngoài tới đầu tư và nhân viên tới từ bên ngoài, cấp cho gián điệp nước Mã Toa con đường tiến vào rất thuận lợi.

Bởi vì thể Cách Lai Mỹ trở thành khu vực gián điệp các nước hoạt đột hết sứ tích cực, cũng trở thành trung tâm gây họa tiết lộ kỹ thuật tiên tiên của quân Lam Vũ. Ban ngành an toàn quân Lam Vũ và các cơ cấu phân nhánh thuộc quyền cùng đưa vào đại bộ phận lực lượng ở Cách Lai Mỹ, thế nhưng vẫn không sao phòng ngừa xuể được.

Vậy nên, Phong Chi Xã đề nghị hạn chế tự do xuất nhập cảnh của địa khu Cách Lai Mỹ.

Thêm vào đó, nước Mã Toa cũng cải biến phương thức gián điệp, không còn là mua chuộc hoặc là đánh cắp đơn độc nữa, mà là thẩm thấu có tính định hướng vào nhân viên kỹ thuật nòng cốt, thông qua thủ đoạn uy hiếp dụ dỗ hoặc là mỹ sắc, đem một số nhân viên kỹ thuật nòng cốt ý chí không đủ kiên cường lôi kéo xuống nước.

Do ban ngành tình báo của nước Y Lan và nước Mã Toa đều bồi dưỡng được rất nhiều gián điệp ưu tú, nhất là những nữ gián điệp, khi bọn chúng đều được điều phái có mục địch một lượng lớn tới khu vực quân Lam Vũ không chế, đúng là đã mang tới sự khiêu chiến cực lớn cho ban ngành an toàn của quân Lam Vũ.

Kỹ thuật của ban ngành an toàn quân Lam Vũ mặc dù tiên tiên, nhưng mà nói về tố chất và kinh nghiệm của nhân viên, thì đem so với hai nước lớn lâu đời là nước Y Lan và nước Mã Toa đều chênh lệnh rất lớn.

Trường hợp bản thiết kế hoàn chính của súng máy Bạo Phong Tuyết bị tiết lộ kể ở bên trên kia, chính là kết quả của việc nữ gián điệp nước Mã Toa không đâu không len vào được.

Đủ các loại tình huống cho thấy, nước Mã Toa thống qua các loại thủ đoạn, đã lấy cắp được rất nhiều kỹ thuật sản xuất công nghiệp quân sự của quân Lam Vũ, bao gồm rất nhiều kỹ thuật chế tạo trang bị của hải quân và lục quân.

Phong Chi Xã không thể dự đoán được những kỹ thuật này sẽ có thể bị nước Mã Toa hấp thụ sử dụng hết hay không, nhưng chắc chắn một điều là, những kỹ thuật này sẽ thúc đầy tiến bộ cực lớn cho công nghiệp quân sự của nước Mã Toa. Giúp quân đội của nước Mã Toa tăng cường sức chiến đấu, hắn kiến nghị quân Lam Vũ phải chuẩn bị sắn sang, tránh cho tới lúc đó bị kẻ địch đánh cho trở tay không kịp.

Xét trên đủ loại tình hình thực tế kể trên, Phong Chi Xã xin Dương Túc Phong ban cho bộ đội Hắc Ngục Minh Phong quyền lực lớn hơn nữa, đồng thời phê chuẩn thêm nhiều tài chính, để tiện chiêu mộ thêm nhiều nhân viên có tố chất, mở rộng lực lượng của bộ đội Hắc Ngục Minh Phong, thực sự xây nên tường thành chống gián điệp, áp chế sự ngông cuồng của gián điệp tới từ bên ngoài, tiếp tục duy trì ưu thế kỹ thuậ quân sự của quân Lam Vũ.

Dương Túc Phong đồng ý ngay tức thì.

Dương Túc Phong cũng viết nhận xét rất chi tiết trở về cho Phong Chi Xã, chủ yếu nói rõ ba vấn đề dưới đây.

Điều thứ nhất, hiện giờ chính là thời kỳ chiến tranh tĩnh lặng. mặc dù nhìn từ bề ngoài thì chiến tranh tựa hồ đã ngừng lại rồi, nhưng trên thực tế, đây chỉ là sự yên tính trước khi mưa bão tới.

Mỗi một quốc gia của thế giới An Lạp Tạp Lạp đều tích trữ sức mạnh của bản thân ở giới hạn lớn nhất, cố gắng trong thời gian ngắn nhất rút ngắn chênh lệch về ưu thế kỹ thuật quân sự của quân Lam Vũ, vào năm sau cùng quân Lam Vũ quyết một trận tử chiến.

Cho nên có thể thấy được, gián điệp của bọn chúng sẽ vô cùng tích cực, hơn nữa chủ yếu đều tập trung ở trên phương diện kỹ thuật quân sự, ban ngành an toàn của quân Lam Vũ không thể buông lòng cảnh giác vào bất kỳ lúc nào, phải tiếp tục dùng biện pháp tàn khốc cố gắng chém đứt mỗi một bàn tay của gián điệp từ bên ngoài thò vào.

Nhưng đồng thời ban ngành an toàn của quân Lam Vũ càng phải chú ý tới kỹ thuật, càng thêm bất chấp thủ đoạn chỉ cần đạt được mục đích, không hỏi quá trình, nếu không khó có thể ần áp được khí thế ngông cuồng của gián điệp.

Điều thứ hai, chính thức ban cho Phong Chi Xa quyền lực tiền trảm hậu tấu.

Bộ đội Hắc Ngục Minh Phong do Phong Chi Xa lãnh đạo chính thức thành lập tổ chức của mình, tên gọi chính là cục phản gián, thuộc về ban ngành an toàn, nhưng không công bố ra bên ngoài, cũng vẫn không thể hiện ở trên danh sách biên chế, tất cả hành động đều chỉ phụ trách đối với bản thân Dương Túc Phong, kinh phí lấy danh nghĩa là chi phí đặc biệt của quân bộ quân Lam Vũ.

Đối với nhân viên trung cấp hạ cấp dưới sự quản lý của phủ đại đô đốc Y Vân và quân Lam Vũ, cục phản gián có quyền lực bắt giữ bí mật và hành quyết, đối với nhân viên trung cao tầng, sau khi báo cáo cho Dương Túc Phong phê chuẩn, thì có thể bị mật bắt giữ giam cầm.

Điều thứ ba, phê chuẩn cho bộ đội Hắc Ngục Minh Phong mở rộng.

Nhưng quy mô còn chưa thể quá lớn, nếu không sự trong sạch của nội bộ cực phản gián sẽ không thể đảm bảo được, tài chính của cục phản gián, không nên dùng để chiêu mộ thêm nhiều nhân viên, mà nên dùng để tổ chức huấn luyện tăng cường thêm cho nhân viên hiện có của tổ chức, trang bị thêm khí tài tốt hơn, đồng thời dùng nhiều tiền để mua chuộc các nhân viên tố chất cao, nhất là nhân viên nòng cốt của ban ngành tình báo đế quốc Đường Xuyên , những người này, đã cùng gián điệp của nước Mã Toa, nước Y Lan chiến đấu cả đời, tích lũy được kinh nghiệm phong phú, có điều kiện tuyền chọn bọn họ gia nhập vào bộ đội Hắc Ngục Minh Phong quân Lam Vũ, sẽ tăng cường rất lớn cho sức chiến đấu của bộ đội Hắc Ngục Minh Phong.

Cuối cùng, Dương Túc Phong cự tuyệt kế hoạch hạn chế tự do xuất nhập cảnh thậm chí thủ tiêu khu hành chính đặc biệt Cách Lai Mỹ của Phong Chi Xã.

Dương Túc Phong cho rằng đây không phải là biển pháp tiêu diệt gián điệp tốt nhất, ngược lại sẽ mang tới ảnh hưởng không tốt về dư luận cũng như về kinh tế trong khu vực quân Lam Vũ khống chế.

Dùng thời gian một tiếng đồng hồ để viết xong lời đánh giá, Dương Túc Phong bỏ vút xuống, cẩn thận xem lại một lượt, cảm thấy không có vấn đề gì lớn nữa, mới ấn chuông gọi nhân viên đến.

Viên Ánh Lạc mau chóng đem báo cáo liên quan mang đi chấp hành, Dương Túc Phong khe khẽ thở phào một tiếng, cảm thấy hông có chút nhức mỏi, y đã từng xem qua vở kịch truyền hình (ám toán), biết rằng chiến đấu trên chiến tuyến bị mật cũng là vô cùng tàn khốc, hơn nữa lại càng cần đấu trí đấu dũng nhiều hơn, ban ngành an toàn của quân Lam Vũ cũng vô cùng non trẻ.

Chỉ hi vọng bọn họ có thể càng ngày càng trưởng thành, càng ngày càng phát huy được sức chiến đấu, trở thành vị thàn bảo hộ chân chính của quân Lam Vũ.

Chầm chậm đứng lên uống một ngụm trả sâm, hoạt động gân cốt một chút, Dương Túc Phong cầm lấy bản báo cáo thứ hai.

Bản báo cáo thứ hai chính là do bộ trưởng hậu cần Hứa Tưởng Tưởng và chuyên gia nông nghiệp Đường Chí cùng nhau viết, chủ yếu là kế hoạch sơ bộ và tính khả thi liên quan tới việc phát tán sâu bệnh và công trùng gây hại cho nông nghiệp ở trong biên cảnh nước Mã Toa.

Kế hoạch này hiện giờ chính đang chấp hành công tác tiền kỳ , nhưng còn có rất nhiều công tác ở đằng sau, cần Dương Túc Phong phê chuẩn, đồng thời có được sự hỗ trợ của các ban ngành khác thì mới có thể chính thức triển khai được.

Trải qua thời gian gần một năm nỗ lực, đám người Đường Chí đã thí nghiệm được rất nhiều loại sâu hại nông nghiệp, cuối cùng vẫn lựa chọn Đạo Phi Sắt làm thủ đoạn chủ yếu công kích sản xuất nông nghiệp của nước Mã Toa.

Căn cứ vào nghiên cứu kết luận của đám người Đường Chí, Đạo Phi Sắt ngoài làm hại cho lúa nước ra, còn gây hai cho các loại cây trồng như lúa mì, lúa mạch ngô ..v.. là một loại sâu hại nông nghiệp nặng nhất có khả năng bay lượn, có tính bùng phát và tính hủy diệt cao, lúa nước sau khi bị gây hại, nhẹ thì sản lượng giảm đi hai ba phần, nặng thí tới trên năm phần, thầm chí là không thu hoạch được hạt nào.

Một khi loại sâu bệnh này bùng phát trên diện tích lớn của nước Mã Toa, thì sản lượng lúa nước của nước Mã Toa ít nhất phải sụt giảm đi năm mươi phần trăm, cho dù nước Mã Toa có lượng dự trữ lương thực hùng hậu, cũng không thể tiếp nhận được sự đả kích này.

***Phi Đạo Sắt tên TA là Homoptera … hình như là đạo ôn..

Thông qua nỗ lực không ngơi nghỉ, tiểu tổ chuyên gia do Đường Chí lãnh đạo đã thành công nắm vững được con đường truyền bá và sinh sản của Đạo Phi Sắt, sơ bộ làm rõ được phương pháp làm như thế nào để làn tràn Đạo Phi Sắt ở giới hạn cao nhất. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "

Thông qua nghiên cứu với cơ sở nông nghiệp của nước Mã Toa, đám người Đường Chí cho rằng, nông nghiệp của nước Mã Toa cơ bản lấy lúa nước làm chủ, ruộng lúa cơ bản đều những bình nguyên lớn, nối liền liên miên với nhau, một khi thành công phát ra Đạo Phi Sắt, như vậy sẽ lan đi với tốc độ cực nhanh, cho tới khi làn tràn toàn nước Mã Toa.

Hứa Tưởng Tưởng muốn thông qua sự hợp tác của ban ngành tình báo của quân Lam Vũ, ở trong biên cảnh của nước Mã Toa chủ yếu mua lấy ba ruộng lúa nước ước chừng trên năm trăm mẫu, kế hoạch sơ bồ là sẽ nuôi dưỡng và phát triển Phỉ Đạo Sắt ở những ruộng lúa này.

Ba khu vực ấy vừa vặn tạo thành hình chữ phẩm (品) , Đạo Phi Sắt được nuôi dưỡng thành công, có thể dễ dàng lan tràn vào bên trong và bên ngoài, trong thời gian ba ngày ngắn ngủi thôi là có thể đạt tới cục diện nước Mã Toa căn bản không thể không chế được.

Sâu hại Đạo Phi Sắt do đám người Đường Chí nghiên cứu và nuôi dưỡng lên, có ưu điểm là năng lực truyền bá rất lớn, tốc độ lan tràn nhanh.

Trong quá trình thực nghiệm, từng có một thời thiếu chút nữa xuất hiện bất ngờ không thể không chế được, sau này phải sử dụng thuốc hóa học loại mới nhất tiêu diệt nó.

Còn nông nghiệp của nước Mã Toa vẫn rất ít sử dụng thuốc hóa học. Bởi thế có thể thấy được, Phỉ Đạo Sắt một khi bùng phát trên diện tích lớn, thì nước Mã Toa căn bản không có năng lực không chế và tiêu diệt được.

Một khi thành công phát ra Đạo Phỉ Sắt, năm sau sản lượng lương thực của nước Mã Toa bị giảm năng suất gần như là đã được định sẵn.

Thế nhưng, cũng chính bởi vì sức phá hoại của sâu hại Phỉ Đạo Sắt rất mạnh, diện tích nguy hại lớn, cho nên Hứa Tưởng Tưởng và Đường Chí đều tỏ ra có chút do dự.

Cảm giác sâu hại Phỉ Đạo Sắt nằm ở trong tay của bọn họ, có chút giống như ác ma ở trong bình, một khi thả nó ra, hậu quả sẽ khó dự liệu.

Mặc dù đã cơ bản nắm vững được quy luật truyền bá của Đạo Phỉ Sắt, cũng thông qua thí nghiệm nắm vững được thuốc hóa học để giết Phỉ Đạo Sắt.

Thế nhưng đám người Đường Chí vẫn cảm thấy, một khi Phỉ Đạo Sắt lan tràn ở nước Mã Toa, có khả năng sẽ lan tới cả đại lục Y Lan bao gồm cả đế quốc Đường Xuyên ở trong đó, tạo thành hậu của mang tính tai họa làm sụt giảm sản lượng lương thực của toàn bộ đại lục Y Lan.

Một khi sản lượng lương thực sụt giảm mạnh, như vậy số người tử vong vì chết đói có khả năng còn nhiều hơn số người chết bên trong chiến tranh, cho nên khi bọn họ nghiên cứu thành công sâu hại, đều không khỏi trở nên do dự.

Dương Túc Phong lầm bẩm nói:

- Lo lắng cái chó gì.

Dương Túc Phong không chút do dự phê chuẩn Hứa Tưởng Tường và Đường Chí lập tực cháp hành kế hoạch phát tán Phỉ Đạo Sắt tới nước Mã Toa, đồng thời điểm danh ủy phái Lưu Hàng tự mình phụ trách việc đưa mầm giống của sâu hại Đạo Phỉ Sắt vào trong biên cảnh của nước Mã Thoa, đồng thời phụ trách nhân viên vận chuyển và vật tư vận chuyển tiếp sau đó.

Dương Túc Phong yêu cầu, sâu hại Đạo Phỉ Sắt phải bắt đầu bùng phát ở nước Mã Toa vào mùa xuân năm sau, để cho lúa nước mùa xuân của nước Mã Toa nếm thử hậu quả mất mùa hoàn toàn.

Người nước Mã Toa bời vì đã rút hết khỏi tuyến bờ biển nên không sao nữa, y muốn cho bọn chúng ở trên lục địa cũng không còn đường sống.

Sở dĩ lựa chọn Lưu Hàng là bời vì bản báo cáo thứ ba chính là do Vũ Phi Phàm chuyển tới.

Báo cáo có liên quan tới kiến nghị tạm thời ủy phái một số chiến hạm của hải quân liên quan để làm chiến thuyền chủ lực của hạm đội cướp bóc, mà cái vấn đề này cũng do Lưu Hàng chủ động khơi lên.

Bắt đầu từ tháng tám, ban ngành hữu quan của quân Lam Vũ đã phát ra trên sáu trăm bản tư lược chứng.

Thương đoàn mậu dịch của địa khu Mỹ Ni Tư và địa khu La Ni Tây Á đều tổ chức rất nhiều hạm đội cướp bóc đi tới ven bờ đào Lữ Tống và tuyến bờ biển phía đông của nướ Mã Toa tiến hành cướp bóc, đánh phá cướp bóc thành thị và thôn trấn tuyến đường biển của nước Mã Toa và đảo Lữ Tống, còn cả những thương thuyền lai vãng nước Ma Toa.

Căn cứ vào thống kê sơ bộ, có hơn một ngàn chiếc thương thuyền vũ trang đủ loại lớn nhỏ tham dự vào cướp bóc, khung cảnh vô cùng hùng tráng.

Hạm đội cướp bóc thu hoạch cực lớn, mang về vô vàn chiến lợi phẩm, nhóm thương đoàn mậu dịch đầu tiên tham dự hoạt động cướp bóc, mỗi một chiếc thương thuyền đều chở khẳm trở về, thậm chí là có một số chủ thương thuyền còn không thể không cân nhắc cẩn thận giá trị của các loại vật tư, để quyết địch bản thân phải vứt bỏ.

Do không gian để chở vật tư không đủ, cho nên có rất nhiều vật tư có giá trị đều bị bọn họ vứt bỏ không chút thương tiếc, sau khi trở về còn đấm ngực dậm chân hối hận không thôi. Hối hận bản thân không mang theo nhiều thương thuyền hơn nữa để tham dự cướp bóc, vì thế ngay lập tức liền đi đặt hàng càng nhiều thương thuyền hơn nữa.

Những thương nhân còn lại đang do dự kia, lập tức mắt đỏ kè như muốn ăn thịt người, cũng không cần suy nghĩ đi theo ngay tham gia vào đội nghủ hạm đội cướp bóc.

Hơn trăm hạm đội cướp bóc có lớn có nhỏ cứ giống như đàn kiến tràn về bờ biển của nước Mã Toa và đảo Lữ Tống.

Vô số thương thuyền và cực nhiều vật tư của nước Mã Toa đều bị cướp đoạt một cách tàn nhẫn vô tình, nhân viên cũng bị đồ sát vô số, tuyền bờ biển cũng dần dần trở nên hoang vu, tất cả những hoạt động ở trên biển đều giống như mùa đông của cao nguyên Huyết Sắc, dần dần ngừng hết cả lại.

Thế nhưng, sau khi trải qua một hai tháng bị cướp bóc đau đớn thê thảm, nước Mã Toa cũng đưa ra một số phản ứng, bắt đầu áp dụng một số phương thức phản kích lại hạm đội cướp bóc của quân Lam Vũ.

Bọn chúng thành lập rất nhiều lực lượng vũ trang địa phương, trang bị những vũ khí như đại đao cung tiễn mà quân đội đã vứt bỏ, đối kháng cùng hạm đội cướp bóc đổ bộ lên bờ, trong quá trình giao phong với nhau, cũng bắt đầu bộc lộ ra một vấn đề, đó chính là vấn đề hỏa lực của hạm đội cướp bóc không đủ, hạm đội cướp bóc không thể trang bị những vũ khí tiên tiến của quân Lam Vũ như hỏa pháo và súng trường Mễ Kỳ Nhĩ.

Bời thế khi chính diện gặp phải quân đội nước Mã Toa hoặc là lực lượng vũ trang địa phương hùng mạnh, thì chỉ đành rút lui, không khỏi có chút đáng tiếc.

Thượng tá Lưu Hàng hải quân quân Lam Vũ đề xuất ra kiến nghị này, tự mình xung phong xin phép hạm đội của bản thân cởi bỏ quân trang, dẫn đầu quân hạm tham gia hạm đội cướp bóc, sử dụng hỏa pháo cỡ nòng lớn của quân hạm quân Lam Vũ và súng trường Mễ Kỳ Nhĩ để hộ tống bảo vệ cho hạm đội cướp bóc, thậm chí tự mình lên bờ tham gia hành động cướp bóc.

Ở trên hải dương, quân Lam Vũ có thể sử dụng hỏa pháo oanh kích hải quân còn sót lại của nước Mã Toa, ở trên bờ biển, các thủy thủ của hải quân quân Lam Vũ cũng có thể trang bị súng trường Mễ Kỳ Nhĩ, dựa theo phương thức tác chiến của hải quân lục chiến đội, trực tiếp đối kháng với vũ trang địa phương của nước Mã Toa. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "

Như thế, hải quân quân Lam Vũ vừa không phải gánh chịu áp lực dư luận đang cực lớn, đồng thời có thể bảo hộ cho hành động của hạm đội cướp bóc, để bọn họ hoàn toàn kéo sụp mậu dịch trên biển của nước Mã Toa.

Từ trên lý trí cá nhân Vũ Phi Phàm quan tư lệnh của hải quân quân Lam Vũ nhận thấy đây là một kiến nghị rất tốt, nhưng về mặt tình cảm thì hơi khó chấp nhận, hắn là quân nhân tiêu chuẩn, không đồng ý lắm với cách làm tàn nhẫn như thế, cho nên chuyển giao cho Dương Túc Phong, xin Dương Túc Phong quyết định.

Dương Túc Phong tức thì vung bút, phên chuẩn ngay cho ý kiến của Lưu Hàng.

Bất quá, Dương Túc Phong không phê chuẩn cho Lưu Hàng cở bỏ quân trang, mà trực tiếp phê chuẩn cho Lưu Hàng suất lĩnh Long Nha chiến hạm của hải quân hộ tống bảo vệ cho hạm đội cướp bóc, không cần thiết phải che dấu, hạm đội cướp bóc sở dĩ có thể tùy tiện cướp đoạt.

Ai chẳng biết là có hải quân quân Lam Vũ mãnh mẽ ở đằng sau lưng nối giáo cho giặc, sự tình nếu như đã tới nước này rồi mà các quan binh của hải quân quân Lam Vũ còn cởi quân trang giả mạo hạm đội cướp bóc thì quả thực chỉ là cởi quần đánh rắm ---- làm chuyện thừa thãi, Dương Túc Phong cảm thấy không cần thiết phải như thế.

Nếu như việc cướp bọc đã bắt đầu không chút kiêng dè, quân Lam Vũ cứ xé phắt mặt nạ ra, làm chân tiểu nhân còn thoải mái hơn là ngụy quân tử.

Dương Túc Phong chẳng những phê chuẩn cho Lưu Hàng, hơn nữa còn kiến nghị vào nguyên tắc tự nguyện, rút ra hơn hai mươi chiếc Long Nha chiến hạm từ các hạm đội hải quân quân Lam Vũ khác trực tiếp hộ tống bảo vệ cho hạm đội cướp bóc, chỉ cần là hạm đội cướp bóc cảm thấy có nhu cầu, đều có thể liên hệ với hải quân quân Lam Vũ, vào thời điểm đặc biệt phụ trách đi theo toàn hành trình, bảo hộ toàn hành trình.

Đương nhiên, những chiếc Long Nha chiến hạm này không phải là cung cấp miễn phí, cần hạm đội cướp bóc bỏ tiền ra thuê, tính toán chi phí theo này, nói thẳng thừng ra một chút chính là hạm đội cướp bóc thuê hạm đội hải quân quân Lam Vũ phục vụ cho bản thân mình.

Vũ Phi Phàm quan tư lệnh hải quân quân Lam Vũ nhận được báo cáo thư điện phê duyệt chuyển cho, thì trầm mặc không nói, sau đó ký tên của mình vào, đồng ý chấp hành.

Đồng thời tự mình lựa chọn ra hơn hai mươi hạm trưởng của Long Nha chiến hạm xuất thân là hải tặc hoặc là có bối cảnh hải tặc phụ trách chấp hành nhiệm vụ này.

Phương sách bí mật này vừa được đưa ra, Tiết gia của Tiết Tư Ỷ là phản ứng nhanh nhất, lập tức thuê lấy năm chiếc Long Nha chiến hạm , hộ tống bảo hộ cho năm hạm đội cướp bóc của nhà mình.

Mặc dù giá tiền Dương Túc Phong đưa ra có hơi đắt, nhưng hiệu quả của nó rất rõ ràng, cùng với việc có ngày càng nhiều hạm đội cướp bóc tham gia vào hành động cướp bóc, tuyến bờ biển của nước Mã Toa và đảo Lữ Tống căn bản không có lợi ích gì lớn nữa, cần phải khai thác thị trường lớn hơn, mục tiêu lớn hơn nữa, ví dụ như cướp đoạt một số thành thị tương đối lớn.

Những thành thị này bình thường đều có quân đội nước Mã Toa bảo vệ, khi không có được sự viện trợ trực tiếp của hải quân quân Lam Vũ thì không cách nào cướp bóc được.

Nhưng một khi hải quân quân Lam Vũ trợ trận, vậy thì hoàn toàn khác rồi.

Vì thế bắt đầu từ tháng mười, Long Nha chiến hạm của hải quân quân Lam Vũ trực tiếp hộ tống bảo vệ cho hạm đội cướp bóc, trực tiếp tham gia vào trong hoạt động của đội thuyền cướp bóc.

Việc này vừa tiện cung cấp hỏa lực chi viện cho bọn họ, đả kích trầm trọng quân đội nước Mã Toa, đồng thời cũng thuận tiện thống kê sơ qua thu hoạch của hạm đội cướp bóc.

Trong nhóm đội thuyền đầu tiên quay trở về, có rất nhiều hạm đội cướp bóc đều lén lút che giấu thu nhập của bản thân, có người thậm chí báo cáo láo là lỗ vốn, muốn khỏi phải giao ba mươi phần trăm lợi nhuận, làm Dương Túc Phong hận tới ngứa ngáy răng lợi.

Nhưng hiện giờ đang cần bọn họ, không tiện cùng cùng họ so đo, bây giờ đã phái Long Nha chiến hạm tới, cũng có thể đoạn tiệt ý nghĩ báo giả số liệu của một số tên gia hỏa ở một mức độ nào đó.

Tô Phỉ Mã Vận rón rén đi qua thư phòng của Dương Túc Phong, trong lòng còn ôm câu đối, không biết là chuẩn bị mang đi đâu.

Lúc này Dương Túc Phong mới ý thức được, năm mới sắp đến rồi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.