Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 307: Gió Bắc Buốt Lạnh




Cao Ninh phủ, Hồ Xuyên đạo, địa khu Mỹ Ni Tư.

Cuối tiết thu, trên những con phố của Cao Ninh phủ là một mảng đỏ au, những cây phong trồng ở hai bên đường, đều bung hết ra máu sắc mê người nhất, từng phiến lá đỏ đan xen vào nhau tạo thành những áng mây đỏ rực, khe khẽ xao động trong cơn gió nhẹ mùa thu, thi thoảng lại có chiếc lá đỏ tàn lụi rơi xuống trong gió thu hây hẩy, xoay tròn bay múa trong gió thú, cho tới khi cuối cùng dừng chân ở một góc nào đó trên đường phố, làm cả con đường đều nhuộm một màu đỏ nhàn nhạt, giống như có những ngọn lửa vô cùng vô tấn đang khe khe chập chờn.

Bắt đầu từ khi đế quốc Đường Xuyên tiến vào địa khu Mỹ Ni Tư, lá đỏ Cao Ninh đã trở thành một trong những cảnh đẹp trứ danh của địa khu Mỹ Ni Tư, mỗi năm đều có rất nhiều văn nhân mặc khách tới thưởng thức, cùng làm thơ lưu niệm. Trong cả địa khu Mỹ Ni Tư, cây phong ở phủ Cao Ninh là chính gốc nhất, cũng là đông đảo nhất, mùa lá phong chuyển đỏ cũng là đúng nhất, vừa khéo vào tháng chin trời thu trong xanh tươi mát, xung quanh Cao Ninh phủ, đều là vùng đồi núi nhấp nhô nối tiếp nhau, bên trên cũng trồng đầy cây phong lớn lớn nhỏ nhỏ, mỗi năm tới mùa thu, nơi này liền trở thành địa phương tình thơ ý họa nhất địa khu Mỹ Ni Tư.

Nhưng đáng tiếc, lá phong tầng tầng lớp lớp, không thay đổi được không khí thê lương của Cao Ninh phủ.

Dưới lớp lá đỏ như lửa bao trùm lên Cao Ninh phủ, tất cả những con đường đều hoang vu, vắng vẻ, trừ một số một số người ngắm lá rụng, trên đường không còn bóng người nào khác, những cửa hiệu hai bên đường vô cùng vô cùng ít, chỉ có lực lượng vũ trang Ma Ni giáo không ngừng qua lại tuần tra, bọn chúng người đều mặc trang phục màu đỏ, áo chẽn màu đỏ, quần ống rộng màu đỏ, ngay cả dải lụa quấn đầu cũng là màu đỏ, bởi thế được gọi là quân khăn đỏ. Có người nói, y phục của quân khăn đỏ là dùng lá phong ép nát ra ngâm vào mà thành, bên trên có mùi lá cây đậm đặc.

Cao Ninh phủ vốn dĩ không phải quạnh quẽ như vậy, mặc dù kinh tế thương nghiệp mậu dịch không được phồn vinh hưng thịnh bằng các địa phương như Bích Giang phủ. Nhưng là một vùng người Đường tộc cư ngụ gần bộ lạc du mục của thảo nguyên nhất, nhưng là vùng đất trọng yếu người Đường tộc và các bộ lạc dân tộc thảo nguyên trao đổi thương phẩm và ngựa, lượng giao dịch cũng rất lớn. Năm xưa khi Tiêu Ma ha thống trị địa khu Mỹ Ni Tư, mỗi năm đều có vô số ngựa ở Cao Ninh phủ được buôn bán tới nội địa đế quốc, trở thành một trong số nguồn chiến mã không thể thiếu được của kỵ binh đế quốc Đường Xuyên, đồng thời, cũng có vô số muối, trà và các thương phẩm khác dược trao đổi tới cao nguyên Huyết Sắc.

Thế nhưng, từ sau khi địa khu Mỹ Ni Tư bùng phát chiến loạn, Ma Ni giáo khống chế Hổ Xuyên đạo, do ảnh hưởng của giáo nghĩa giáo quy, nên luôn luôn dùng chính sách đả kích phát triển công thương nghiệp, đối với thương nghiệp mậu dịch trong khu vực thống trị áp dụng thủ đoạn áp chế và tiêu diệt, cấm chỉ tất cả các cửa hàng, tịch thu tất cả tài sản của những người làm ăn buôn bán, ép bọn họ chuyển sang mua ruộng đất, thậm chí không cho phép bán hàng rong trên phố, một khí phát hiện có người hoạt động thương nghiệp vụng trộm, lập tức là hậu quả lên đoạn đầu đài. Trong mấy năm nay, những thương nhân qua lại vì không cẩn thận chế dưới đồ đao của Ma Ni giáo không hề ít, thậm chí cả dạng thương đoàn mậu dịch như Đông Hải Đường, hoạt động ở Hồ Xuyên đạo cũng hoàn toàn nằm trong bí mật.

Trong bản sửa đổi giáo nghĩa Ma Ni giáo mới nhất được Tuyền Tu Hoằng giáo chủ Ma Ni giáo xét duyệt ban bố, vẫn đem cung cấp phân phối vật phẩm thuộc quyền sở hữu của Ma Ni giáo. Phân phối và cung cấp chế tác vật phầm là chính sách cơ bản trong khu vực Ma Ni giáo không chế, không có bất kỳ sự dao động nào, tất cả hàng tiêu dùng và tư liệu sản xuất, đều phải do các cấp lãnh đạo của Ma Ni giáo thực hành phân phối, bất kỳ người nào khác cũng không được sử dụng một mình, nếu không sẽ bị coi như là phản bội giáo quy mà xử trí nghiêm khắc. Cái xử lý này, dưới tình huống bình thường, đều là treo lên cho chết đói. Trên cây phong ở vùng ngoại ô Cao Ninh phủ, thỉnh thoảng xuất hiện một hai người bị treo chết, cũng không phải là chuyện kỳ quái lắm, thi thể bình thường được chôn ngay dưới cây phong, nghe nói là phân bón có dinh dưỡng nhất.

Địa khu Ma Ni giáo có thể khống chế, trên thực tế dài hạn thì chỉ có Hổ Xuyên đạo mà thôi. Tại Hổ Xuyên đạo, cũng chỉ có địa khu phía nam là hơi giàu có một chút, địa khu Qua Nhĩ Ba Thác và Đặc Mạt Khắc ở phía bắc đều là thành trấn rất nhỏ, đông dân tộc thiểu số, dân tộc phức tạp, hơn nữa thường bị chiến hỏa dày xéo và hủy hoại, không chịu nổi gánh nặng, quân đội Ma Ni giáo và quân đội đế quốc Quang Minh của Bộ Thủ ở nơi này ngươi di ta lại, triển khai cuộc chiến giằng co khốc liệt. Trong chiến tranh tàn khốc, dân cư nơi này lũ lượt lựa chọn chạy nạn, di cư tới phía nam phụ cận Cao Ninh phủ, khiến cho đại bộ phận ruộng đất của địa khu Qua Nhĩ Ba Thác và Đặc Mạt Khắc đều hoang vu.

Bởi vì bên trên còn có đủ các loại nguyên nhân khác, nên trong khu vực Ma Ni giáo khống chế, vật chất vô cùng thiếu thốn, cung cấp lương thực cũng thiếu thốn nghiêm trọng. Nếu như dựa theo nhân khẩu phân chia, mỗi một người ở nơi này chỉ có thể lĩnh được số lương thực thỏa mãn một phần ba nhu cầu của mình. Nhưng Ma Ni giáo thi hành chính sách bình quân chủ nghĩa cực đoan, hiệu quả chấp hành tương đối khá, tất cả nhân viên bao gồm Tuyền Tu Hoằng trong đó đều nghiêm ngặt dựa theo chế độ cung cấp để sống, điều này khiến cho cư dân trong khu vực mặc dù thường xuyên ở trong tình trạng đói khát, nhưng thùy chung không sinh ra cảm giác mất cân bằng, bởi thế bọn họ nguyện chịu đói chịu tội, cũng không có quá nhiều suy nghĩ gì khác.

Càng huống chi, rất nhiều giáo nghĩa của Ma Ni giáo vẫn rất hấp dẫn, khiến cho mức độ ủng hộ với Ma Ni giáo của người dân phổ thông vẫn là tương đối cao, đây cũng là nguyên nhân vì sao quân đội Ma Ni giáo có thể chống lại áp lực cực lớn của tập đoàn đế quốc Quang Minh của Bộ Thủ. Hổ Xuyên đạo nhân khẩu không tới hai trăm vạn, đất đai không đủ năm vạn kilomet vuông, nhưng nuôi dưỡng gần ba mươi vạn vũ trang Ma Ni giáo, hơn nữa trong chiến tranh liên miên vẫn đứng sừng sững không đổ, không thể không nói là một kỳ tích, nhất là mấy năm gần đây nhất, Bộ Thủ rõ ràng gia tăng quấy nhiễu và công kích Ma Ni giáo, chiến sự ở phía tây bắc Hổ Xuyên đạo gần như chưa hề ngừng lại.

Ngay từ cuối năm 1728 thiên nguyên, Dương Túc Phong đã chú ý tới thể chế kinh tế độc đáo của Ma Ni giáo, đồng thời từ trong đó hấp thụ một số kinh nghiệm trong đó, làm bổ sung hữu ích cho (pháp điển quân Lam Vũ), chính lòng trung thành của dân chúng đương địa đối với Ma Ni giáo còn rất cao, nên sức chiến đấu và sĩ khí của quân khăn đỏ đều không tệ, cho nên Dương Túc Phong không hề nghĩ chủ động dùng binh với Hổ Xuyên đạo, mà chuyển sang chọn vương quốc Lỗ Ni Lợi Á.

Thế nhưng, loại chính sách kinh tế độc đáo của Ma Ni giáo này mặc dù có rất nhiều ưu điểm, hơn nữa trong thời gian ngắn có thể sinh ra hiệu quả cực lớn, có thể tập trung nhân lực vật lực ở mức cao nhất chống lại kẻ địch cường đại. Nhưng, không có gì phải nghi ngờ, loại chính sách kinh tế tập trung cao độ này tệ nạn cũng rất nổi bật, nó bóp nghẹt tính tích cực của sản xuất, dần dần nuôi dưỡng nên một đám đông ăn không ngồi rồi, rất nhiều người không gắng sức trong công việc, chỉ làm qua loa cho xong chuyện, lãng phí thời gian, sút giảm nghiêm trọng hiệu quả sản xuất.

Bắt đầu từ tháng 6 năm 1729 thiên nguyên, Hổ Xuyên đạo không thể không bắt đầu nhập khẩu lương thực từ bên ngoài, để bổ sung sản lượng thiếu hụt nghiêm trọng của mình. Khi đó địa khu Tình Xuyên đạo còn hoàn toàn nằm dưới sự khống chế của phản quân Bành Việt, vì cùng nhau chống lại quân Lam Vũ, Bành Việt bán rất nhiều lương thực cho Ma Ni giáo. Nhưng cùng với việc quân Lam Vũ tiến vào Tình Xuyên đậo, dần dần cắt đứt quan hệ nối liền giữ Ma Ni giáo và phản quân Bành Việt, Ma Ni giáo tức thì cảm nhận được áp lực phương diện bổ sung vật tư càng ngày càng nặng, thậm chí đã tới bên bờ vực sụp đổ.

Nhưng tiếc là hiện giờ Tuyền Tu Hoằng còn không có thời gian để ý tới vấn đề về mặt kinh tế. Áp lực cực lớn tới từ người Ngõa Lạp làm cho hắn cảm thấy mệt mỏi, kỵ binh người Ngõa Lạp do Khắc Lạp Mã Kỳ suất lĩnh, bày ra bộ dạng hưng sư vấn tội, quanh quẩn ở phụ cận Cao Ninh phủ, chiến mã hí vang, Lang Nha bổng lấp loáng hàn quang ghê rợn, uy hiếp nghiêm trọng tới sự an toàn của Ma Ni giáo, khiến giáo chủ Tuyền Tu Hoằng cao quý cũng đành phải tự mình ra mặt xử lý.

Không ngờ kỵ binh du mục của Khắc Lạp Mã Kỳ lại quay về từ cứ điểm Tiểu Thang Sơn nhanh như thế, hơn nữa tổn thất thảm trọng như thế thực sự là nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người. Trong một buổi trưa chiến đầu ngắn ngủi, kỵ binh người Ngõa Lạp đã tổn thất hơn ba nghìn kỵ sĩ anh dũng thiện chiến, hơn năm nghìn thớt chiến mã, thậm chí một trong số đại tướng thống binh là La Nhĩ Đan cũng thân bị trọng thương, chỉ có thể dựa vào ý chí kiên cường của bản thân hắn mà kéo dài chút hơn tàn, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra, mạng hắn đã tới lúc hấp hối rồi, căn bản không có khả năng tỉnh lại nữa.

Đối với sự thất bại khó tiếp thụ lần ày, Khắc Lạp Mã Kỳ đem toàn bộ trách nhiệm đẩy lên người Ma Ni giáo, vừa tới Cao Ninh phủ, Khắc Lạp Mã Kỳ đã lập tức tiến vào Tu La điện nơi ở của Tuyền Tu Hoằng, ngay trước mặt Tuyền Tu Hoằng lớn tiếng trách Ma Ni giáo rắp tâm bất lương, không cung cấp tình báo chính xác của quân Lam Vũ, làm cho người Ngõa Lạp hao binh tổn tướng, đại bại trở về. Vì phát tiết cơn giận của mình, Khắc Lạp Mã Kỳ thậm chí dùng mã đao chém đứt hai cây trụ gỗ to lớn, gây ra chấn động cực lớn.

Tuyền Tu Hoằng dưới cơn thỉnh nộ, nhưng cuối cùng vẫn khống chế được tâm tình của mình, không lập tức giết chết Khắc Lạp Mã Kỳ ngay tại chỗ, nhưng không khí giữa hai người đã khá là không thoải mái rồi. Khắc Lạp Mã Kỳ căn bản là không để Tuyền Tu Hoằng vào trong mắt, không cấp cho hắn một chút tôn kính nào. Còn trong lòng Tuyền Tu Hoằng cũng ngầm khinh bỉ sức chiến đấu của kỵ binh người Ngõa Lạp, cho rằng người Ngõa Lạp có phải có chút ngoài cứng trong mềm rồi hay không, đồng thời cũng vô cùng phản cảm với sự ngạo mạn mà Khắc Lạp Mã Kỳ thể hiện ra. Tuyền Tu Hoằng thậm chí cho rằng người Ngõa Lạp sở dĩ đại bại trở về, nguyên nhân quá nửa là nằm trên người thống soái Khắc Lạp Mã Kỳ. Khắc Lạp Mã Kỳ căn bản không phải là một thống soái đạt tiêu chuẩn.

Nhất là đêm ngày 18 tháng 9, La Nhĩ Đan cuối cùng cũng vì bị thương quá nặng mà mất mạng, mâu thuẫn của người Ngõa Lạp và Ma Ni giáo đã đạt tới đỉnh điểm. Trong gian phòng bệnh La Nhĩ Đan dứt hơi thở cuối cùng, Khắc Lạp Mã Khi trong cơn bi thương, la hét muốn xuất quân đem Cao Ninh phủ san thành bình địa, đám vệ binh của hắn và quân khăn đỏ của Ma Ni giáo xảy ra va chạm thân thể trực tiếp, có mười mấy người mất mạng ngay tại chỗ, may mà Tuyền Tu Hoằng ra mặt ngăn lại, mới tránh khỏi tình thế mở rộng thêm một bước. Nhưng từ sau đó, Khắc Lạp Mã Kỳ đã sinh ra hoài nghi cực lớn với Ma Ni giáo, không còn muốn đơn độc xuất hiện nữa.

Đây là kết cục hai bên không hề dự liệu được.

Vốn là bố cục cùng nhau đối phó với quân Lam Vũ đã được bàn bạc rất tốt, biến thành cục diện nội bộ bản thân hai bên muốn trở mặt với nhau.

Ở doanh trại phụ cận Cao Ninh phủ, ba vạn kỵ binh người Ngõa Lạp nai nịt gọn gàng chờ xuất phát, đủ một vạn kỵ binh người ngõa Lạp sẵn sàng lao vào chiến đấu ngay lập tức, bọn chúng ở trong quân doanh cũng cưỡi trên lưng ngựa, ăn cơm ngủ nghỉ cũng ở bên trên, chỉ cần một tiếng mệnh lệnh của Khắc Lạp Mã Kỳ, bọn chúng lập tức có thể xông vào Cao Ninh phủ, dùng Lang Nha bổng của bọn chúng đập vỡ đầu từng người.

Đương nhiên, Ma Ni giáo cũng không thể không có chút phòng bị nào. Ở khu vực ngoại ô của thành Cao Ninh phủ, cũng có ba bốn vạn quân đội tinh nhuệ của Ma Ni giáo gối giáo chờ sẵn, thủ quân Ma Ni giáo trên tường thành Cao Ninh phủ cũng sắn sàng tham gia chiến đấu ngay lập tức, cung tiễn vũ khí của bọn chúng đều đã dự trữ vô cùng đầy đủ, mỗi một cung tiễn thủ Mạt Nhĩ Mã đều trang bị vố số Nhạn Linh tiễn được tăng cường trọng lượng đầu tiên, mục đích chính là vì đối phó với kỵ binh người Ngõa Lạp.

Chiến sự tựa hồ có thể bùng phát bất kỳ lúc nào.

Dưới loại tình huống hai bên giương cung bạt kiếm này, Tuyền Tu Hoằng không thể không triệu tập một lần hội nghị cuối cùng, bàn bạc bước hành động tiếp theo.

Địa điểm của hội nghị, ở ngay chỗ truyền giáo của Tuyền Tu Hoằng, Tu La điện.

Khắc Lạp Mã Kỳ mang theo vô số vệ đội kỵ binh người Ngõa Lạp tới tham gia lần hội nghị này, đông đảo kỵ binh người Ngõa Lạp đem bốn phía Tu La điện bao vây một cách chặt chẽ, sợ Tuyền Tu Hoằng có chỗ nào đó không ổn. Mà ở bên ngoài kỵ binh người Ngõa Lạp, thì lại là vô số cung tiễn thủ quân khăn đỏ chiếm cứ các cao điểm, chô nên, khi hội nghị này còn chưa bắt đầu, đã có mùi thuốc súng nồng nặc rồi.

Tưỡng lĩnh kỵ binh người Ngõa Lạp tham dự hội nghị chỉ có một mình Khắc Lạp Mã Kỳ, mà Ma Ni giáo thì gần như dốc cả ổ, trừ giáo chủ Tuyền Tu Hoằng tự mình tham dự ra, còn có hai vị đại tông sư, Tuyền Tu Hạc và Tần Tường Lâu, còn có tên râu dê Trầm Diệp trong tình báo của quân Lam Vũ.

Tu La điện là một tòa miếu thờ tương đối cổ xưa, quy mô rất lớn, khí thế hùng vĩ, nghe nói có chín mươi chín gian phòng, vốn là do người trong phật giáo xây dựng, nhưng cùng với việc Ma Ni giáo trục xuất phật giáo, sau khi đem tất cả tăng chúng hoặc là đi đày sung quân, hoặc là giết trực tiếp hoặc tống vào ngục. Tu La điện liền trời thành trung tâm quyền lực tối cao của Ma Ni giáo, trừ Tuyền Tu Hoằng ra, còn có vô số nòng cốt của Ma Ni giáo ở bên trong Tu La điện.

“Khắc Lạp Mã Kỳ tướng quân, đối với tổn thất và bất hạnh mà kỵ binh người Ngõa Lạp kiêu dũng thiện chiến gặp phải, chúng tôi cảm thấy rất tiếc nuối. Đối với sự hi sinh của tướng quân La Nhĩ Đan, chúng tôi càng cảm thấy đau lòng, đối với ngài và các tướng sĩ Ngõa Lạp khác, Ma Ni giáo chúng tối cũng bày tỏ sự chia buồn và thăm hỏi sâu sắc, nhưng, mong ngài tin tưởng, chúng tối tuyệt đối không có ý đồ mượn đao giết người. Cho dù là muốn, cũng không thể làm được, cừu hận của Ma Ni giáo chúng tôi đối với quân Lam Vũ tuyệt đối không hề dưới người Ngõa Lạp. Tướng quân Chu Phảng của chúng tôi chính là chết dưới súng của quân Lam Vũ, còn do chính Dương Túc Phong tự thân hạ thủ, chúng tôi không lúc nào không muốn báo mối thù này…”

Người nói chuyện chính là một trong số đại tông sư Tần Tường Lâu.

Trong mấy người lãnh đạo tối cao và cốt cán của Ma Ni giáo, mỗi người đều gầy gò, chỉ có mọc xương mà không mọc thịt, bao gồm cả đám người Tuyền Tu Hoằng và La Mai Ô trong đó, thể trọng đều không tới sáu mươi kilogam, mà hai người đều cao hơn mét tám. Duy nhất trông còn giống người bình thường chỉ có Tần Tường Lâu thôi. Trong mấy đại tông sư nắm thực quyền của Ma Ni giáo, Tần Tường Lâu chắc chắn là làm người ta chú ý nhất, bởi vì hắn nắm giữ tất cả công tác kinh tế trong khu vực Ma Ni giáo khống chế, là nhân vật chỉ dưới một người mà trên vạn người đúng nghĩa.

Hơn nữa cùng với sự quật khởi của Ma Ni giáo, cái tên Tần Tường Lâu cũng dần dần được người ta quen thuộc, nhất là kẻ địch của hắn quen thuộc. Hắn đã từng tham gia sáu lần khoa cử khảo thí của đế quốc Đường Xuyên, nhưng thủy chung không được thỏa mãn tâm nguyện, trong lúc mất đi tất cả mọi thứ, sau khi đã hơn năm mươi tuổi, hắn đã vứt bỏ khoa cử khảo thí, tham gia Ma Ni giáo tổ chức bạo động, tài hoa của hắn rất nhanh được biểu hiện ra ở cuộc sống sau này. Ma Ni giáo có thể với nhân khẩu cực ít và địa bàn cực nhỏ, ngoan cường chốn đỡ áp lực của quân đội đế quốc Quang Minh dưới sự lãnh đạo của Bộ Thủ, đón nhận xung kích cực lớn của kỵ binh du mục người Ngõa Lạp và người Tây Mông, công lao của hắn thực sự không thể không nhắc đến.

Bởi thế trong Ma Ni giáo, lời nói của Tần Tường Lâu cũng rất có sức nặng.

Nhưng Khắc Lạp Mã Kỳ trong lúc tức giận và thất vọng, căn bản không quan tâm người nói chuyện của Ma Ni giáo là kẻ nào, bất kể là kẻ nào, đều chỉ khơi lên phẫn nộ và quở trách của hắn. Người Ngõa Lạp gửi gắm kỳ vọng cực lớn vào lần nam hạ này, nhưng lại xuất sư bất lợi, rơi xuống tình cảnh này, chẳng những tổn thất vô số người mà không nói, La Nhĩ Đan còn chết trận rồi, cho dù tiếp theo có thể lấy công chuộc tội, trở về khẳng định không thể thiếu được trách phạt nghiêm khắc. Là người phụ trách suất quân nam hạ lần này, Khắc Lạp Mã Kỳ mấy ngày nay có thể gọi là tâm lực kiệt quệ, đêm đêm mất ngủ, thống khổ vô cùng.

Khắc Lạp Mã Kỳ không chút khách khí chất vấn: “Bớt nói lời thừa thái đi, đối với lực lượng quân Lam Vũ khổng lồ ở cứ điểm Tiểu Thang Sơn lần này các ngươi giải thích như thế nào? Vì sao các ngươi muốn cung cấp tình báo giả cho chúng ta ? Các ngươi rốt cuộc có mưu toan gì?”

Tần Tường Lâu chỉ đành cười khổ.

Những người khác cũng chỉ đành đưa mặt nhìn nhau, thầm lắc đầu.

Quan viên cao tầng của Ma Ni giáo, bao gồm cả Tuyền Tu Hoằng trong đó, đều đã tự mình ra mặt giải thích với Khắc Lạp Mã Kỳ, quân Lam Vũ ở cứ điểm Tiểu Thang Sơn căn bản không có số lượng bao nhiêu, chỉ có hỏa pháo tương đối mãnh liệt mà thôi. Nhưng bất kể cao tầng Ma Ni giáo giải thích thế nào, Khắc Lạp Mã Kỳ đều không muốn tin, nói chính xác là, không muốn chấp nhận sự giải thích như thế, ngược lại trách Ma Ni giáo mừng trên bất hạnh của người khác, hiện giờ lại đùn đẩy trách nhiệm.

“Chúng ta chảy máu hi sinh người chết, các ngươi lại ở bên xem náo nhiệt, muốn chúng ta và quân Lam Vũ lưỡng bại câu thương, đồng quy vu tận, để các ngươi ngư ông đắc lợi! Nói cho các ngươi biết, thiên hạ không có chuyện ngon ăn vậy đâu, nếu như các ngươi không cho ta một lời giải thích đáng tin, ta không san bằng Cao Ninh phủ của các ngươi không được!” Khi Khắc Lạp Kỳ kích động, lời gì cũng dám nói ra, dù là sắc mặt đối phương âm u giống như cơn bão cấp mười tám sắp tới.

Khắc Lạp Mã Kỳ thủy chung kiên trì cho rằng, cứ điểm Tiểu Thang Sơn ít nhất phải có trên một vạn quân Lam Vũ, thậm chí có thể là hai vạn, nếu không tuyệt đối không thể ngăn người Ngõa Lạp anh dũng thiện chiến ở bên ngoài cửa lớn cứ điểm. Hơn nữa còn làm cho người Ngõa Lạp trả giá nặng nề như thế.

“Dương Túc Phong ở cảng Lỗ Đạt gì chứ? Y ở ngay cứ điểm Tiểu Thang Sơn! Điều này chính mắt bộ hạ của ta nhìn thấy!” Khắc Lạp Mã Kỳ một mực khẳng định.

Trong lòng đám người Tần Tường Lâu hiểu rõ, Khắc Lạp Mã Kỳ sở dĩ cứ khăng khăng cho rằng cứ điểm Tiểu Thang Sơn có rất nhiều quân Lam Vũ, cùng với nói là truy cứu trách nhiệm của Ma Ni giáo, chẳng bằng nói là che dấu sự thảm bại của người Ngõa Lạp. Lần này người Ngõa Lạp nam hạ, đầu não của người Ngõa Lạp là Ma Sa Địch gửi gắm hi vọng cực lớn, hi vọng Khắc Lạp Mã Kỳ có thể cướp đoạt dược vô ố vật tư từ phương nam, để người Ngõa Lạp bình an vượt qua mùa đông, thậm chí làm người Ngõa Lạp càng thêm cường đại, để áp chế người Tây Mông, xưng làm chủ nhân chân chính của cao nguyên Huyết Sắc. Nhưng bây giờ, người Ngõa Lạp xuất sư bất lợi, con mồi còn chưa mò được tới tay thì mũi đã bị vỡ rồi, nếu như nói người Ngõa Lạp đại bại dưới quân Lam Vũ có không tới một nghìn người, sợ rằng bản thân Khắc Lạp Mã Kỳ cũng không cần trở về cao nguyên Huyết Sắc nữa, ở trên đường lấy roi ngựa tự sát là được rồi.

Điều này bản thân Khắc Lạp Mã Kỳ căn bản tuyệt đối không thể tiếp thụ được, cho dù bản thân hắn cũng biết mình đang trợn mắt nói láo, hắn cũng phải đem số quân Lam Vũ phòng thủ ở cứ điểm Tiểu Thang Sơn không chế ở mức trên một vạn người.

Tần Tường Lâu thấy tiếp tục tranh chấp cũng không phải là cách, trừ lãng phí thời gian và tinh lực ra, còn làm quân Lam Vũ ở bên coi náo nhiệt miễn phí, vì thế thấp giọng ho một cái, thu hút sự chú ý của Khắc Lạp Mã Kỳ, sắc mặt nghiêm túc chậm rãi nói: “Khắc Lạp Mã Kỳ tướng quân, đây đúng là sai lầm của chúng tôi, Ma Ni giáo chúng tôi chấp nhận gánh chịu trách nhiệm lần thất bại này.”

Sắc mặt đám người Tuyền Tu Hoằng, Tuyền Tu Hạc, Trầm Diệp đều hơi biến đổi.

Nhất là sắc mặt của Tuyền Tu Hoằng tức tốc trở nên âm u, cứ như là muốn đổ mưa vậy.

Những lời này của Tần Tường Lâu không hề được hắn phê chuẩn trước, cứ mạo muội nói ra, đúng là làm hắn không dễ chịu, điều này không nghi ngờ gì đã thừa nhận sự thất bại của người Ngõa Lạp lần này là lỗi lầm của Ma Ni giáo, thậm chí gián tiếp thừa nhận ý đồ mượn đao giết người của Ma Ni giáo. Điều này đối với Ma Ni giáo xưa nay không hòa hợp với người Ngõa Lạp lắm mà nói, chắc chắn là đổ dầu vào lửa, chỉ càng làm lửa cháy mạnh. Lần hợp tác này vốn là chuyện bất đắc dĩ, hiện giờ làm hỏng rồi, quan hệ của hai bên còn chưa biết sẽ phát triển theo phương hướng nào đây.

Tuyền Tu Hoằng khẽ hừ một tiếng… biểu lộ sự bất mãn của mình.

Tần Tường Lâu biết rằng mình đã phạm vào điều kiêng kỵ của Tuyền Tu Hoằng, chuyện tự ý chủ trương này là dễ bị thượng cấp hiểu lầm nhất, thậm chí có thể ánh hưởng tới tính mạng của người nhà, nhưng hắn đúng là không muốn tiếp tục dây dưa ở vấn đề này nữa, bời vì đó là chuyện vô nghĩa. Bộ dạng hiện giờ của Khắc Lạp Mã Kỳ, tỏ rõ làm muốn chối bỏ trách nhiệm thất bại của mình, nếu như không đạt được mục định sợ rằng hắn sẽ dây dưa với ngươi cho tới tận trời sáng.

Tần Tường Lâu làm bộ như không nghe thấy tiếng hừ lạnh của Tuyền Tu Hoằng, đâm lao theo lao nói: “Khắc Lạp Mã Kỳ tướng quân, lần thất bại này cho dù là trách nhiệm của chúng tôi, là do chúng tôi cung cấp tình báo không đủ chuẩn xác. Nhưng hiện giờ công tác chúng ta phải làm khẩn cấp, hoặc có thể nói là việc hàng đầu, không phải là vấn đề truy cứu trách nhiệm của ai, mà là phải mau chóng lấy lại tinh thần, mọi người chân thành đoàn kết, cùng nhau nỗ lực, đồng tâm hợp sức đánh bại quân Lam Vũ. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Ma Ni giáo chúng tôi dưới tình huống thiếu thốn vật tư cực độ, vẫn cung cấp đầy đủ lương thực và cỏ khô cho các vị, để các vị nghỉ ngơi ở phụ cận Cao Ninh phủ. Hi vọng duy nhất của chúng tôi, cũng là cơ sở hợp tác của chúng ta, đó là đánh bại quân Lam Vũ. Nếu như không thể đánh bại Dương Túc Phong, chúng ta tranh luận ở đây cũng không có ý nghĩa gì.”

Tuyền Tu Hoằng khẽ gật đầu, tán thưởng lời nói của Tần Tường Lâu.

Lời Tần Tường Lâu nói mới là đề tài chính, không đánh bại quân Lam Vũ, nói gì cũng là dối trá.

Tuyền Tu Hạc nhìn mặt nói chuyện, lập tức mau mắn nói: “Đúng thế đúng thế, Khắc Lạp Mã Kỳ tướng quân, không sợ ngài chê cười, vật tư của chúng tôi đều cực kỳ giới hạn, chúng tôi phải hành động thật nhanh, tranh thủ để mau chóng có vật tư bổ sung cho chúng tôi. Ngài thấy đó, tốc độ tiến triển của La Mai Ô đại tướng quân của chúng tôi tương đối nhanh, đã chiếm lĩnh được một dãi phía nam, điều này nói rõ chủ lực của quân Lam Vũ hiện giờ còn ở trung bộ Tình Xuyên đạo, chính đang tiến công liên minh chống quân Lam Vũ, nếu như chúng ta không mau chóng nắm lấy cơ hội này, tranh thủ thời gian nam hạ mà nói, đợi quân Lam Vũ ý thức được tồn tại sự uy hiếp của chúng ta. Điều động trọng binh ở biên giới giữa Tình Xuyên đạo và Hổ Xuyên đạo thì chúng ta rắc rối rồi.”

Tần Tường Lâu chậm rãi gật đầu.

Nhưng Khắc Lạp Mã Kỳ mặt vẫn không hề thay đổi.

Tuyền Tư Hoằng ra dấu, tỏ ỷ bản thân muốn lên tiếng, cho tới khi ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người, hắn mới chậm rãi trầm giọng nói : “Khắc Lạp Mã Kỳ, ta là giáo chủ của Ma Ni giáo, đối với lần hợp tác này cũng tràn đầy hi vọng, chúng ta cũng đã gắng nỗ lực lớn nhất rồi, ta tuyệt đối không muốn bỏ dở giữa chừng, tin rằng đại hãn Ma Sa Địch cũng không muốn nhìn thấy mới hơi bị tổn thất đã không vùng dậy nổi. Người Ngõa Lạp không phải là dân tộc dễ dàng khuất phục, một khi gặp phải khó khăn là chùn bước, nếu không đã không có sự lớn mạnh ngày hôm nay rồi. Khắc Lạp Mã Kỳ, ta mong ngươi cân nhắc cho kỹ, hành động thật mau, tiếp tục nhiệm vụ đại hãn Ma Sa Địch giao phó cho ngươi.”

Khắc Lạp Mã Kỳ có chút cố chấp nói: “Khi chúng ta cho rằng có thể nam hạ thì chúng ta đương nhiên sẽ nam hạ.”

Trong con mắt của Tuyền Tu Hoàng hơi ánh lên màu lam, ánh mắt tựa hồ sắc bén hơn rất nhiều, cũng âm trầm hơn rất nhiều, giọng nói có chút lạnh lùng : “Khắc Lạp Mã Kỳ, ngươi phải chú ý, hiện giờ đã không phải là một năm trước nữa rồi. Một năm trước, ngươi chờ đợi chần chừ như thế nào cũng được, nhưng hiện giờ thì không được! Hiện giờ quân Lam Vũ có thể dây dưa, nhưng chúng ta không dây dưa được, một khi quân Lam Vũ vung tay ra, thì chính lúc chúng ta gặp tai ương, hơn nữa, ta cũng không biết người Tây Mông có phản ứng gì với lần nam hạ này của các ngươi…”

Sắc mặt của Khắc Lạp Mã Kỳ hơi biến đổi, phản ứng của ngươi Tây Mông chính là điều hắn lo lắng nhất. Trong những đối thủ của người Ngõa Lạp, uy hiếp của người Tây Mông vĩnh viễn xếp hàng thứ nhất. Có thể quân Lam Vũ rất cường đại, nhưng đối với cao nguyên Huyết Sắc mà nói, cho dù là quân đội có cường đại hơn nữa cùng không có gì phải sợ, không có quân đội ngoại lai nào có thể chinh phục cao nguyên Huyết Sắc, điều này được mấy trăm năm lịch sử chứng minh. Nhưng người Tây Mông thì khác, người Tây Mông đã làm lão đại của cao nguyên Huyết Sắc thời gian rất dài, hiện giờ bọn chúng bức thiết muốn khôi phục lại sự huy hoàng của quá khứ, bọn chúng tất nhiên sẽ nghĩ mọi cách để đả kích người Ngõa Lạp.

Thua quân Lam Vũ, tối đa chỉ có thể tổn thất một chút về mặt kinh tế và chính trị, còn cả cuộc sống sẽ khó khăn một chút, phải chịu đói chịu rét, bớt ăn bớt mặc. Nhưng nếu như thua người Tây Mông, như vậy người Ngõa Lạp sẽ có nguy cơ diệt tộc.

Người Tây Mông hiện giờ có lẽ là nước xa không cứu được lửa gần, nhưng thông qua đế quốc Quang Minh của Bộ Thủ, áp lực gây nên Ma Ni giáo vẫn rất lớn, bọn chúng hoàn toàn có thể thỉnh cầu Bộ Thủ xuất động quân đội tiến công Hổ Xuyên đạo, cắt đứt đường lui của bộ đội nam hạ người Ngõa Lạp, thậm chí xuất động cung kỵ thủ của chính người Tây Mông, mai phục ở các địa khu vương quốc Cơ Nỗ Địch Á, tiêu diệt mình, bất kể nói từ góc độ nào, tiếp tục kéo dài đều có thể mất mạng.

Khắc Lạp Mã Kỳ không thể không khống chế một chút tư tưởng trong lòng mình, để phẫn nộ trong lòng dần dần lắng xuống, dù sao hắn cũng không phải là loại tướng lĩnh lỗ mãng, khi phẫn nộ kịch liệt qua đi, cũng bắt đầu từ từ bình tĩnh trở lại. Kỳ thực hắn cũng hiểu rõ, ở vào loại thời điểm này, chỉ tức giận thôi cũng không có tác dụng gì, ngược lại có thể mang tới hậu quả càng tệ hại hơn.

Nhưng hắn vẫn còn mang theo cơn giận rất lớn, siết chặt nắm đấm, thở hồng học nói: “Chúng tôi lần này nam hạ, hi vọng được quý giáo toàn diện phối hợp, nhưng đối với kết cục thế này chúng tôi đúng là cảm thấy thất vọng. Kỵ binh người Ngõa Lạp anh dũng của chúng tôi đáng lẽ không bị kết quả như thế này, tướng quân La Nhi Đan cũng không đáng phải chết, tất cả đều là do tình báo chết tiệt các ngươi cung cấp cho.”

Trong lúc vô tình nhìn thấy sắc mặt của Tuyền Tu Hoằng lại bắt đầu dần dần âm trầm, con mắt tam giác chớp động không ngừng, trong lòng Khắc Lạp Mã Kỳ hơi hơi run lên, ý thức được hậu quả một số việc chỉ có thể hiểu ý không thể nói ra, cái đầu đang nổi nóng dần bình tĩnh trở lại. Kỳ thực hắn cũng hiểu rõ, tiếp túc trách móc Ma Ni giáo đã không còn ý nghĩa gì nữa, chỉ có thể lãng phí thời gian và tinh lực, còn lãng phí cả tình cảm của mình. Thất bại thì thất bại rồi, không thể thay đổi được nữa, người chết đi cũng không thể sống lại.

Từ các loại động cơ và nguyên nhân để phân tích, Ma Ni giáo đích thực không có lý do để hãm hại mình, bởi vì đối với bọn chúng không hề có chút lợi ích gì, ngược lại sẽ càng làm người Ngõa Lạp và Ma Ni giáo sinh ra sự rạn nứt triệt để. Vốn Mã Ni giáo đã bắt đầu cảm thụ được áp lực cực lớn của quân Lam Vũ, bọn chúng không thể còn muốn cùng người Ngõa Lạp kết huyết hải thâm thù, điều đó cũng ý nghĩa là Ma Ni giáo gặp cục diện bốn bề thọ địch, điều này không ai muốn thấy cả.

Vốn lần này người Ngõa Lạp nam hạ, chính là cao tầng hai bên phí rất nhiều tâm huyết mới thành công được, Tuyền Tu Hoằng và Ma Sa Địch thảo luận tới mấy lần, mới đạt thành lần hành động này. Hai kẻ địch từng giao chiến nhiều năm, nếu ngồi lại cùng nhau chống địch, đúng là không phải chuyện dễ dàng, giữa hai bên bao phủ đầy cảm giác không tín nhiệm lẫn nhau, mà lần thất bại này càng làm cho sự bất tín nhiệm này đẩy tới mức độ cao nhất.

Khắc Lạp Mã Kỳ trong lòng cảnh cáo mình nhiều lần, Ma Ni giáo không thể cố ý tạo ra thất bại cho người Ngõa Lạp ở dưới loại tình huống này, có lẽ, đây thực sự là một chuyện bất ngờ.

Nhưng, cái hậu quả của chuyện bất ngờ này có chút nghiêm trọng.

Hơi thờ dài một tiếng, Khắc Lạp Mã Kỳ biết bản thân chỉ đành tạm thời bỏ qua cho Ma Ni giáo, duy trì cục diện hai bên tiếp tục hợp tác, vì thế đổi sáng một loại ngữ khí hơi hòa hõan một chút, nghiêm túc nói: “Hiện giờ điều duy nhất chúng ta có thể bù đắp chính là tìm kiếm một con đường thích hợp đánh vào trung tâm của quân Lam Vũ. Tôi hi vọng đây là một con đường có hiệu quả thực sự, mà không phải là cạm bẫy hoặc thứ gì khác nữa. Kỵ binh người Ngõa Lạp chúng tôi không phải là kẻ hèn nhát, nhưng chúng tôi không muốn tiếp thụ sự đả kích ngoài ý muốn nữa.”

Hơi dừng lại một chút, tiếp đó Khắc Lạp Mã Kỳ hung dữ nói: “Nhất là con đường lựa chọn này, nhất định phải thích hợp để phát huy ưu thế của kỵ binh người Ngõa Lạp chúng tôi, không thể giống như cứ điểm Tiểu Thang Sơn kia nữa, có sức mà không sử dụng được. Không nên chọn loại khu vực ghềnh cao vách thẳm gây trở ngại cho kỵ binh hành động, địa thể phải tương đối bằng phẳng, trống trải hết sức có thể… tóm lại, chúng tôi không muốn thất bại nữa, tin rằng các vị cũng không muốn.

Tần Tường Lâu thành khẩn gật đầu, mỉm cười nói: “Cám ơn Khắc Lạp Mã Kỳ tướng quân ngài đã thông cảm, ngài đúng là bằng hữu tốt nhất của chúng tôi.”

Khắc Lạp Mã Kỳ lắc đầu, không tiếp thụ lời bày tỏ hữu nghị của hắn, lãnh đạm nói: “Tôi không muốn nói lời thừa nữa, có lời khách sáo gì đợi sau khi đánh bại quân Lam Vũ hãy nói. Nhưng lời không hay tôi phải nói trước, lần này là chúng tôi đánh bạc, các ngươi cũng không ngoại lệ. Lần trước, chúng tôi tấn công cứ điểm Tiểu Thang Sơn, không hề hỏi nguyên nhân chút nào, đã dễ dàng tin tưởng tin tức các ngươi cung cấp. Nhưng lần này tôi phải hỏi cho rõ ràng, xác định mỗi một tin tức có mức độ hiệu quả nhất định, để đảm bảo cho thắng lợi của lần nam hạ này, người Ngõa Lạp chúng tôi phải dùng đầu óc của bản thân để phán đoán…”

Sắc mặt Tuyền Tu Hoằng tựa hồ không được dễ coi cho lắm.

Tần Tường Lâu gật đầu, chân thành nói: “Chúng tôi đương nhiên biết được tính nghiêm trọng của sự việc, vì để phòng chuyện lần trước lại xảy ra lần nữa. Lần này, chúng tôi điều động hết nhân lực vật lực, thậm chí bao gồm cả hai người nội ứng chúng tôi khó khăn lăm mới cắm vào được trong quân Lam Vũ, để tìm kiếm con đường nam hạ thích hợp cho quý quân. Chúng tôi đã trải qua nhiều lần nghiên cứu, cảm thấy thuận theo Lão Hổ Câu nam hạ là ổn thoả nhất, ngài xem đi, đây chính là con đường đó.”

Hắn vừa nói, vừa dùng ánh mắt ra hiệu cho Trầm Diệp ở bên cạnh tiếp lời. Ở trong Ma Ni giáo, Trầm Diệp đảm nhận công việc sưu tập và phân tích tình báo chủ yếu, nhưng chức vụ của hắn ở dưới Tần Tường Lâu, không được Tần Tường Lâu cho phép, hắn không tiện lên tiếng. Hiện giờ nói tới chuyện chính rồi, tất nhiên là cần hắn tới phân tích và phán đoán.

Trầm Diệp liếm cặp môi có hơi khô nẻ, tựa hồ cảm giác được áp lực tới từ Khắc Lạp Mã Kỳ, khẽ hắng giọng một tiếng, cẩn thận nói: “Lần này, chúng tôi đã vận dụng tới tất cả lực lượng tình báo của quân Lam Vũ, toàn diện tổng kết và phân tích tình hình bố trí binh lực hiện nay của quân Lam Vũ, đồng thời hai ngày trước lại một lần nữa xác nhận tình báo trước đó, từ trong đó nghiêm túc phân tích động tĩnh mới nhất của quân Lam Vũ, mới có được con đường nam hạ thích hợp nhất. Chúng tôi tổng cộng dự bị ba con đường nam hạ, phân ra ba đường trái, phải , giữa. Trải qua phân tích và thảo luận chu đáo , tổng hợp các ưu khuyết của mỗi con đường, chúng tôi cho rằng con đường giữa, cũng chính là chỗ giao nhau giữ Tình Xuyên đạo và Tử Xuyên đạo là con đường nam hạ thích hợp nhất.”

Trầm Diệp vừa nói vừa trải một tấm bản đồ quân sự cực lớn ra, ngón tay khô gầy chầm chầm di động trên con đường đó, gượng gạo nói: “Con đường này, hiện giờ không có bất kỳ trú quân của quân Lam Vũ nào, nằm ở phía sau bộ đội chủ lực của quân Lam Vũ, trên đường cũng không có bất kỳ các công trình kiến trúc nào gây ảnh hưởng cho hành động của kỵ binh như thành lũy cứ điểm. Xung quanh con đường này địa thế rộng rãi, đều là núi hoặc đồi cao thấp khác nhau không nhấp nhô lắm, có khá nhiều đá, nhưng sẽ không trở ngại cho tính cơ động của kỵ binh.”

Nuốt nước bọt với chút tham lam, Trầm Diệp tiếp tục nói: “Các vị từ nơi này nam hạ, chỉ cần thời gian hai ngày là có thể tới được địa khu Gia Lạp Tháp Sa Lôi, nơi đó là xưởng quân giới lớn nhất của quân Lam Vũ, có thể sản xuất ra vô số súng ống và đại pháo, đại pháo mà quân Lam Vũ bố trí tại cứ điểm Tiểu Thang Sơn chính là sản xuất ở nơi này. Nơi này còn có rất nhiều xưởng luyện thép và xưởng thép, còn có xưởng phát điện…”

Mắt của Khắc Lạp Mã Kỳ tức thì lóe lên, tựa hồ có lửa giận đang bừng bừng thiêu đốt.

Tần Tường Lâu không bỏ lỡ thời cơ nói: “Nếu như các vị có thể chiếm được địa khu Gia Lạp Tháp Sa Lôi, như vậy bất kể đối với chúng tôi hay là đối với các vị, đều nhất định là một bước nhảy vọt, có thể cải thiện cực lớn trang bị hiện giờ của bộ đội mỗi chúng ta. Có thể thu được vô số vật tư. Cho dù các vị không cần súng ống và đại pháo ở nơi đó, nhưng lượng lớn sắt thép cũng có thể thỏa mãn nhu cầu chế tạo vũ khí của các vị.”

Tuyền Tu Hạc mạnh miệng vào: “Cho dù chúng tôi không muốn những vật tư đó, chúng ta cũng phải phá nát toàn bộ hậu phương của quân Lam Vũ, đem nồi niêu xoong chảo của bọn chúng đệp vỡ hết, đem toàn bộ nhân khẩu ở nói đó giết sạch. Hiện giờ chủ lực của quân Lam Vũ đều ở Tình Xuyên đạo, chính là cơ hội cho chúng ta thể hiện bản lĩnh. Nghe nói mấy năm nay quân Lam Vũ phát triển không tệ, chúng tôi sẽ làm nó tụt hậu lại mức độ ban đầu, thậm chí càng xa hơn.

Lời nói của hắn mang theo sự tàn nhẫn khắc cốt ghi lòng, tựa hồ có thù không đội trời chung với quân Lam Vũ.

Trầm Diệp cũng âm trầm nói: “Nếu như chúng ta có thể thành công phá hỏng hậu phương lớn của quân Lam Vũ, thì đối với Dương Túc Phong mà nói, tuyệt đối là một lần đả kích không nhỏ, y hứa sẽ cho những người dân trong khu vực y khống chế sự an toàn tuyệt đối, hành động của chúng ta sẽ làm cho lời hứa của hắn trở thành trò cười, làm cho cái tên Dương Túc Phong trừ đại biểu cho lưu manh và ác ma ra, còn đại biểu cho một trò cười. Xem đám dân chúng ngu xuẩn kia còn tiếp tục ủng hộ hắn hay không.”

Con mắt của Khắc Lạp Mã Kỳ cũng tham lam nhìn chằm chằm vào Gia Lạp Tháp Sa Lôi, đương nhiên là hắn không thể không biết được sự tồn tại của vùng đất này, thực tế thì, cho dù Ma Ni giáo không chủ động đề xuất, hắn cũng nhắm vào khối mỡ béo này rồi. Mấy cơ sở công nghiệp nặng hỗ trợ cho sự quật khởi nhanh chóng của quân Lam Vũ phân bố ở những địa phương khác nhau nằng dưới khu vực không chế của quân Lam Vũ. Ở địa khu Mỹ Ni Tư chỉ có hai cái, một cái là cảng Bả Châu, cái còn lại chính là Gia Lạp Tháp Sa Lôi, các cơ sở công nghiệp nặng khác, người Ngõa Lạp không thể tới được. Nếu như người Ngõa Lạp có thể thành công cướp sạch Gia Lạp Tháp Sa Lôi, đem vật tư và trang bị ở nơi đó vận chuyển hết về cao nguyên Huyết Sắc, thì chẳng nhưng tăng cường rất lớn sức chiến đấu của bản thân, còn có thể cấp cho quân Lam Vũ sự đả kích cực lớn.

Nhưng, Khắc Lạp Mã Khi không ngây thơ như vây, ngây thơ tới mức cho rằng có thể dễ dàng công chiếm được Gia Lạp Tháp Sa Lôi, nhìn từ trên bản đồ, đây đúng là một miếng thịt mỡ đặt ở bên miệng, lúc nào cũng có thể nuốt gọn được. Nhưng dùng đầu gối cũng có thể nghĩ ra, quân Lam Vũ nếu đã xây dựng hệ thống công nghiệp nặng hoàn thiện ở nơi này, thì không thể không phòng thủ nghiêm ngặt, người Ngõa Lạp muốn chiếm làm của riếng, tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng.

Khắc Lạp Mã Kỳ trầm mặc chốc lát, cẩn thận xoa hai tay của mình, chậm rãi nói: “Chuyện phòng thủ ở Gia Lạp Tháp Sa Lôi như thế nào?”

Tần Tường Lâu nói: “Quân Lam Vũ phòng thủ ở Gia Lạp Tháp Sa Lôi không hề nghiêm ngặt như trong tưởng tượng của chúng ta, vì để giảm bớt chi tiêu quân phí, Dương Túc Phong rút gọn cực lớn nhân số của bộ đội phòng thủ hậu phương, rất nhiều địa khu không có đủ lực lượng phòng ngự. Gia Lạp Tháp Sa Lôi chỉ có một tiểu đoàn cảnh vệ nhân dân phòng thủ, ước chừng có bốn trăm sáu mươi người, không được trang bị vũ khí hạng nặng. Đương nhiên, bản thân Gia Lạp Tháp Sa Lôi đã có vô số vũ khí hạng nặng rồi, lúc cần thiết có thể lấy dùng bất kỳ lúc nào. Binh sĩ của tiểu đoàn cảnh vệ nhân dân này đều là từ quân đội của vương quốc Tô Khắc La rút ra, nghe nói sức chiến đấu còn tạm được, nhưng trước nay chưa từng tham gia thực chiến. Có điều bất kể bọn chúng có sức chiến đấu mạnh thế nào, đối với các vị mà nói tuyệt đối là không thành vấn đề.”

Khắc Lạp Mã Kỳ lại chẳng lạc quan như vậy, vẫn cắn chặt răng nói: “Cứ điểm thành lũy của Gia Lạp Tháp Sa Lôi thế nào.”

Trầm Diệp cẩn thận lật xem tư liệu có liên quan, trầm ngâm nói: “Căn cứ vào nhiều lần trinh sát của chúng tôi, quân Lam Vũ ở Gia Lạp Tháp Sa Lôi không hề có công sự phòng ngự cỡ lớ nào, chỉ có một số lô-cốt bộ binh, trang bị súng máy hạng nặng Mã Khắc Thẩm, bất quá có một chuyện tôi phải nhắc ngài chú ý, đó chính là đường sắt xe lửa giữa cảng Bả Châu và Gia Lạp Tháp Sa Lôi, quân Lam Vũ có thể tức tốc tăng viện, cho nên, các vị phải kết thúc chiến đấu trong vòng sáu tiếng, đồng thời rời đi. Nếu không bộ đội tăng viện của quân Lam Vũ sẽ tới.”

Khắc Lạp Mã Kỳ khinh miệt cười lạnh một tiếng: “Rời khỏi xe lửa, bọn chúng còn có thể đuổi kịp được chúng tôi sao?”

Tần Tường Lâu gật gù, hiểu ý nói: “Bộ đội kỵ binh của quân Lam Vũ hiện giờ ở phía đông nam của Tình Xuyên đạo, đang cùng liên minh chống quân Lam Vũ tiến hành chém giết trận cuối cùng, trong vòng nửa tháng, bọn chúng không thể xuất hiện được.”

Khắc Lạp Mã Kỳ cẩn thận xem xét các đường mức trên bản đồ, đánh giá nhiều lần tất cả địa hình nơi đó. Qua một lúc rất lâu, Khắc Lạp Mã Kỳ mới trầm tư nói: “Lão Hổ Câu à? Cái dịa phương này có phải là Lão Hổ Câu không? Lão Hổ Câu mà các ngươi nói, là chính là đoạn đường này sao?”

Tần Tường Lâu hơi nhíu mày, tựa hồ thấy phản ứng của Khắc Lạp Mã Kỳ hình như có chút quái dị, hơi ngạc nhiên nói: “Đúng thế, nơi này chính là Lão Hổ Câu, nói một cách chính xác thì không phải là rạch, mà là một lòng sông đã khô cạn từ rất lâu, có thể là đã khô cạn từ mấy nghìn mấy vạn năm rồi. Cả con đường nam hạ, chỉ có đoạn lòng sông này là chật hẹp nhất, nhưng cũng rộng tới năm sáu kilomet, đủ cho kỵ binh của các vị triển khai đội hình công kích.”

Trầm Điệp cũng nhận ra điều khác thường ở Khắc Lạp Mã Kỳ, đợi Tần Tường Lâu nói xong, lập tức bổ xung chi tiết, trầm tĩnh nói: “Cái tên Lão Hồ câu nghe qua rất đáng sợ, nhưng kỳ thực lại chẳng có gì đặc biệt cả. Một dải Lão Hồ câu là an toàn nhất. Ngài xem, ở xung quanh Lão Hổ Câu có rất nhiều điểm cao, đó đều là mấy gò đồi, ngài chỉ cần ban bài tuyến cảnh giới trên vài ngọn đồi trong đó. Từ trên cao xa xa giám thị phía dưới, là quân Lam Vũ không thể tới gần, hơn nữa địa hình của Lão Hổ Câu mặc dù không được rộng lớn như các địa phương khác, nhưng vẫn đủ cho các vị triển khai binh lực, ngãiem, chỗ hẹp nhất ở nơi này cũng rộng tới năm kilomét, đủ cho các vị triển khái hàng ngũ kỵ binh dưới một vạn người…”

Khắc Lạp Mã Kỳ cần thận nhìn bản đồ quân sự, đúng là nhìn từ trên bản đồ, địa phương hẹp nhất của Lão Hỗ câu cũng rộng tới năm kilomet, khoảng cách lớn như vậy, đối với kỵ binh người Ngõa Lạp mà nói là đã đủ rồi. Bất quá hắn vẫn còn chưa yên tâm, tiếp tục chậm rãi nói: “Vạn nhất quân Lam Vũ không cho chúng tôi cơ hội triển khai đội hình kỵ binh thì sao?”

Tần Tường Lâu muốn nói lại thôi, thần sắc có chút cổ quái.

Trầm Diệp nhìn qua mọi người, thấy Tuyền Tu Hoằng gật đầu với mình, thong thả từ tốn nói: “Nếu như ngài nói vậy, thì không còn đường nào để lựa chọn nữa. Nếu như loại địa hình này ngài cũng không thể thuận lợi triển khai kỵ binh người Ngõa Lạp, như vậy ở trên các địa hình khác…”

Khắc Lạp Mã Kỳ lập tức ý thức được mình đã nói lời không nên nói rồi, quả thực là làm mất mặt người Ngõa Lạp, nếu ở trên loại địa hình này cũng không thể triển khai đội ngũ kỵ binh của người Ngõa Lạp, vậy thì mấy tên thống soái còn không bằng một con lợn. Thực là làm cho đám người Ma Ni giáo coi thường mình mất rồi. Nhưng muốn nói lời gì đó để vãn hồi ảnh hưởng tiêu cực, thì lại nhất thời không nói ra được.

Tuyền Tu Hạc nhìn thấy vẻ mặt của Khắc Lạp Mã Kỳ cổ quái, ánh mắt âm trầm không thôi, còn cho rằng hắn vẫn lo lắng về vùng Lão Hổ Câu, vì thế đi tới chỉ bản đồ quân sự nói: “Vì sao chúng tôi lại lựa chọn tuyến đường Lão Hổ Câu này? Là bởi vì có thể phát huy đầy đủ sức chiến đấu của quý quân, quân Lam Vũ không có gì đáng sợ cả, chỉ có thích chơi trò mai phục. Chúng ta phải nhắm vào điều này, không cho bọn chúng có cơ hội mai phục, mọi người chiến đấu mặt đối mặt, quân Lam Vũ tuyệt đối không phải là đối thủ của người Ngõa Lạp các vị! Cả con đường nam hạ, đều là ngọn đồi thấp nhấp nhô, kỵ binh của quý quân có thể tự do tung hoành rong ruổi.”

Sắc mặt của Khắc Lạp Mã Kỳ cuối cùng mới tốt lên một chút.

Tuyền Tu Hạc tiếp tục nói một cách du dương trầm bổng đầy tình cảm: “Kỵ binh người Ngõa Lạp có sợ kẻ nào? Nếu là luận đơn chiến mà nói, một kỵ binh người Ngõa Lạp ít nhất có thể đối phó với ba tên lính Lam Vũ, huồng hồ các vị còn chiếm ưu thế về số lượng, trừ khi quân Lam Vũ hồi sư toàn bộ trực tiếp đối kháng với các vị, nếu không ngài căn bản không cần phải sợ gì cả. Đại pháo của quân Lam Vũ đặt cổ định ở trên cứ điểm Tiểu Thang Sơn, căn bản không thể vận chuyển nhanh như vậy, trờ chỗ Lão Hổ Câu hơi chật hẹp một chút ra, nhưng địa khu khác đều là đất hoang, cỏ khô cũng dồi dào, tiện cho hành quân. Nếu như chúng ta chọn đường phía đông, có thể tấn công Quảng Ninh phủ, dọc đường địa thế càng rộng mở, có thể phát huy đầy đủ ưu thế của kỵ binh, nhưng phải đối diện với Lam Sở Yến của quân Lam Vũ, thậm chí có khả năng phải đánh thành…”

Khắc Lạp Mã Kỳ nhíu mày nói: “Phía tây thì sao? Đường phía tây thì thế nào?”

Trầm Diệp lắc đầu, chậm rãi nói: “Tuyến đường phía tây chính là vòng qua cứ điểm Tiểu Thang Sơn trực tiếp công kích địa khu xung quanh Phù Phong phủ, con đường này khá khó đi, tường thành Phù Phong phủ là cao nhất kiên cố nhất trong cả địa khu Mỹ Ni Tư, hơn nữa lúc trở về dễ bị những nhóm bộ đội nhỏ quân Lam Vũ do cứ điểm Tiểu Thang sơn phái ra quấy nhiễu.”

Khắc Lạp Mã Kỳ suy nghĩ chốc lát, chậm rãi nói: “Nếu đã như thế, đúng là chỉ có đi con đường ở giữa thôi, Gia Lạp Tháp Sa Lôi là một mục tiêu rất tốt, đáng để chúng tôi hành động, xin giới thiệu lần nữa tình hình trú quân của quân Lam Vũ ở xung quanh con đường ở giữa.”

Trầm Diệp điềm tĩnh nói: “Đây là vùng đất tam bất quản, quân Lam Vũ không hề có trú quân chính thức. Thực tế, vùng đất này mấy chục năm trước là nơi bỏ hoang, địa thế của vùng đất này rất đặc biệt, đó chính là những ngọn đồi và rặng núi đó ở phía dưới đều là đá tảng, bên trên chỉ có một lớp đất bùn mỏng, cây cối hơi to một chút đều không thể lớn nổi, chỉ có thể mọc cỏ dại. Vùng đất này còn thiếu nước nghiêm trọng, cư dân đương địa chỉ có thể chọn một số một số loại thực vật như ngô để trồng, hết sức nghèo khó, vì thể ở vùng đât này, rất ít bóng người, có lợi cho các vị hành quân bí mật.”

Khắc Lạp Mã Kỳ vẫn chưa yên tâm, chậm rãi nói: “Quân đội của Lam Sở Yến ở nơi nào?”

Tuyền Tu Hạc có chút tự kiêu nói: “Hiện giờ đang gặp phải công kích của La Mai Ô tướng quân, hơn nữa, hiện giờ chúng tôi đang đuổi bọn chúng không ngừng rút lui. Trừ phi Dương Túc Phong tăng viện bộ đội cho Lam Sở Yến, nếu không Lam Sở Yến đi đứt rồi. Bất quá căn cứ vào tình báo của chúng tôi, Dương Túc Phong luôn không hài lòng với Lam Sở Yến, bởi thế đám bộ đội tăng viện này sợ là không tới được rồi, chúng tôi sẽ rất nhanh thu phục được Quảng Ninh phủ rồi.”

Khắc Lạp Mã Kỳ nhíu mà hoài nghi, thủy chung trong lòng cảm thấy không đủ yên tâm, bởi thế đối mặt với Tuyền Tu Hoằng nói: “Tuyền giáo chủ, về con đường này, ngươi có thể đảm bảo không phải là cạm bẫy của quân Lam Vũ không? Ngươi nên biết rằng, hậu quả của việc làm này, chúng tôi không muốn dẫm vào vết xe đổ của ba mươi năm trước…”

Khắc Lạp Mã Kỳ đột nhiên nói như thế, làm những người của Ma Ni giáo ngồi ở đây mới nhớ ra, người Ngõa Lạp đã chịu thiệt thòi ở Lão Hổ Câu, chẳng trách Khắc Lạp Mã Kỳ quen thuộc địa hình nơi đó như vậy. Nhưng hắn lại tới tận bây giờ mới nói ra, hiển nhiên chưa từng yên tâm với Ma Ni giáo.

Hơn ba mươi năm trước, người Ngõa Lạp cũng từng từ Lão Hổ Câu nam hạ, kết quả là bị một đòn đánh vỗ mặt của quân đội đế quốc Đường Xuyên trú ở địa khu Mỹ Ni Tư lúc bấy giờ. Mà khi đó chỉ huy quân đội đế quốc Đường Xuyên, chính là Nhạc Thần Châu tuổi gần hai mươi sáu, đối diện với hơn ba vạn kỵ binh người Ngõa Lạp, bên người Nhạc Thần Châu chỉ có một sư đoàn quân biên phòng không tới một vạn người, nhưng ông ta đã dùng một vạn người này, áp dụng kế nghi binh, làm kỵ binh người Ngõa Lạp chó gà không yên, thần kinh trở nên căng thẳng vô cùng, cuối cùng tinh thần suy kiệt, chỉ đành tự động rút lui. Trong quá trình rút lui, lại gặp phải phục kích Nhạc Thần Châu dày công bố trí, tổn thất nặng nề.

Từ đó trở đi, người Ngõa Lạp đều nhớ kỹ cái tên Lão Hổ Câu này, còn Nhạc Thần Châu cùng bởi vì thế được điều trở về lục địa đế quốc, đồng thời bắt đầu bộc lộ tài năng.

Tuyền Tu Hoằng khinh thường nhìn Khắc Lạp Mã Kỳ, lạnh lùng nói: “Ta đương nhiên là biết, đi hay không đi, ngươi tự mình lựa chọn. Chúng ta chỉ có thể đảm bảo tình huống hiện tại như thế, còn về sau, bản thân các ngươi không biết tự đi trinh sát sao? Chẳng lẽ còn cần ta phải dạy ngươi tác chiến như thế nào à?”

Lời vừa nói xong, Tuyền Tu Hoằng đã phất áo rời đi.

Đám người Tần Tường Lâu đưa mặt nhìn nhau, đều có chút không hài lòng nhìn Khắc Lạp Mã Kỳ.

Tuyền Tu Hoằng rõ ràng là nổi giận rồi.

Yêu cầu và nghi ngờ của Khắc Lạp Mã Kỳ có phần quá nhiều một chút, sợ này sợ kia, quả thực là không giống người Ngõa Lạp kiêu dũng mạnh mẽ.

Tần Tường Lâu cười gượng, chậm rãi nói: “Khắc Lạp Mã Kỳ tướng quân, Lão Hổ Câu là tuyến đường an toàn nhất đó. Cho dù có cạm bẫy của quân Lam Vũ, ngài cũng sẽ không thể giống như lúc ở cứ điểm Tiểu Thang Sơn không có sức hoàn thủ. Nơi đó đều là đất trống và đồi đất độ dốc không lớn, thỉnh thoảng có phân bố chút đất núi. Nếu như đối với loại địa hình như thế này mà quý quân cũng không có lòng tin, chúng tôi chỉ đành từ bỏ hành động lần này mà thôi, nhưng theo tôi được biết, người Ngõa Lạp không phải như vậy…”

Khắc Lạp Mã Kỳ lúc này mới ý thức được mình đã hỏi quá nhiều rồi, làm cho người ta cho rằng là mình nhát gan khiếp sợ, không có gan hành động, đây là chuyện khá là tệ hại, trận đầu thất lợi lại thêm vào lâm trận rút lui, cho dù Ma Sa Địch là thân sinh phụ thân của mình cũng không thể tha thứ cho mình được, vội vàng lớn giọng nói: “Được! Nếu như các ngươi bảo đảm, vậy tối nay chúng ta sẽ lập tức nam hạ. Nhưng, cuối cùng ta vấn muốn nhắc nhở các ngươi một câu, nếu như chúng ta xuất hiện vấn đề gì, đại hãn của chúng ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho các ngươi đâu.”

Tần Tường Lâu cuối cùng cũng có chút bất mãn rồi, cái dạng Khắc Lạp Mã Kỳ rõ ràng là không giống tướng lĩnh người Ngõa Lạp dám làm dám chịu, ngược lại giống như đám chủ cửa hàng cò kè mặc cả, vì thế có chút khinh thường nói: “Tôi nghĩ về điểm này, giáo chủ của chúng tôi đã ước định rõ với đại hãn của các vị rồi, tôi không cần phải phí thêm nước bọt nữa.”

Khắc Lạp Mã Kỳ trong mũi hừ một tiếng, không nói gì.

Hắn lần này suất lĩnh kỵ binh người Ngõa Lạp nam hạ quy mô lớn, đúng là do hai người Tuyền Tu Hoằng và Ma Sa Địch ngầm thương lượng xong, nếu như có gì sai sót, tất nhiên sẽ có hai vị lãnh đạo tối cao đi xử lý. Bất quá, nếu là thực sự có chuyện, sợ rằng người Ngõa Lạp và Ma Ni giáo tuyệt đối không chết không dừng. Nhưng, nếu như mình tiếp tục đùn đẩy thoái thác mà nói, sợ rằng trách nhiệm sẽ rơi lên người mình rồi.

Tần Tường Lâu đứng lên, chăm chú nhìn vào Khắc Lạp Mã Kỳ, thận trọng chậm rãi nói: “Nếu đã như thế thì quyết định vậy đi, quý quân tối nay bí mật trời khỏi Cao Ninh phủ, từ một dải Lão Hổ Câu nam hạ, về phần cảnh giới trên tuyến đường hành quân, tôi nghĩ tôi không cần nhọc lòng nữa. Bất quá tôi vẫn phải nhắc thêm một chút, nhất thiết lấy cẩn thận làm hàng đầu.”

Khắc Lạp Mã Kỳ lúc này cũng lấy sự khinh miệt đáp lại, lạnh lùng nói: “Ta biết phải hành quân như thế nào.”

Một kẻ ngoài nghề chủ quản kinh tế không ngờ lại mở miệng chỉ đạo người Ngõa Lạp quanh năm chính chiến, làm trong lòng hắn vô cùng không thoải mái.

Nếu như nghị quyết đã thành, lại chưa tới lúc ăn cơm, bởi thế liền tan hội.

Tuyền Tu Hạc đi trước rồi.

Khắc Lạp Mã Kỳ và Tần Tường Lâu một trước một sau đi ra khỏi Tu La điện, bên ngoài đều là kỵ binh vệ đội của người Ngõa Lạp, còn có vô số quân khăn đỏ của Ma Ni giáo, cảnh giác lại mang theo địch ý chằm chằm vào đối phương, mỗi thứ vũ khí đều rời khỏi bao, có thể tưởng tượng được không khí khẩn trương thế nào. Khắc Lạp Mã Kỳ khoát tay với Tần Tường Lâu rồi lên ngựa trước, suất lĩnh vệ đội của mình tời khỏi trước.

Theo cùng Khắc Lạp Mã Kỳ rời đi, đám quân khăn đỏ của Ma Ni giáo tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, cũng có một số nhân mã rút lui tới trên tường thành, ở vị trí cửa lớn của Tu La điện, chỉ có một trăm vệ đội của Tần Tường Lâu, chuẩn bị hộ tống Tần Tường Lâu trở về nơi ở của mình.

Không biết đang nghĩ điều gì, Tần Tường Lâu dừng ở bên xe ngựa của mình một lúc rồi mới lên xe. Thế nhưng, khi hắn vừa mới vén rèm xe lên, đột nhiên không biết từ địa phương nào truyền tới một tiếng súng nổ giòn tan, Tần Tường Lâu chầm chậm quay đầu lại, tựa như muốn nhìn thấy cái gì nhưng không thấy bất kỳ cái gì cả. Sau đó, hắn liền dổ gục xuống bên cửa xe, vệ binh bên người hắn vội vàng xem xét, mới phát hiện Tần Tường Lâu đã đoạn khí thân vong rồi.

Phía trước Tu La điện tức thì loạn cả lên, tiếng còi khẩn cấp vang vọng khắp toàn thành.

Khắc Lạp Mã Kỳ vội vàng quay đầu ngựa lại, suất lĩnh vệ đội lao tới chỗ Tần Tường Lâu, kinh hãi nhìn Tần Tường Lâu lặng lẽ nằm gục bên xe ngựa, mở mắt trợn tròn nhìn dưới người hắn có từng giọt máu tươi nhỏ lên trên phiến đá xanh dưới xe ngựa.

Tần Tường Lâu bị giết rồi.

Khắc Lạp Mã Kỳ cảm thấy đầu mình có chút cảm giác tê liệt.

Trong tiếng còi bén nhọn, Tuyền Tu Hoằng cũng nghe tin chạy tới, con mắt của hắn rõ ràng có chút đỏ bừng, sau khi nhìn thấy thi thể của Tần Tường Lâu thì càng như thế. Hắn mau chóng lật thi thể của Tần Tường Lâu lại, chỉ nhìn thấy trên ngực của Tần Tường Lâu có một đống máu lớn, hắn kéo y phục ở nơi đó ra, nhìn thấy một lỗ đạn nhỏ, đang ào ạt đổ máu ra ngoài.

Tuyền Tu Hoằng một tay ấn lên ngực Tần Tường Lâu, một đầu đạn bắn vọt ra ngoài, mang theo máu rơi vào trong lòng bàn tay của Tuyền Tu Hoằng.

Tất cả mọi người cúi đầu lại nhìn, đầu viên đạn đã vỡ nát, ruột ở bên trong cũng lộ cả ra, cả đầu đạn đã vỡ vụn.

Đạn Mỗ Đạt.

Đạn súng trường cự ly xa, một phát trúng ngay.

Con mắt Tuyền Tư Hoằng càng lúc càng đỏ, giống như muốn giết người vậy, viên đạn vỡ nát nằm trong lòng bàn tay hắn cũng bị vo thành viên bi sắt.

Tần Tường Lâu chính là đồng hương của hắn, hơn nữa còn là bộ hạ đắc lực nhất của hắn. Nếu chẳng phải hắn dốc hết tinh lực cung cấp vật tư vì Ma Ni giáo, thì Ma Ni giáo sớm đã sụp đổ rồi, đâu có thể dựa vào một chút lực lượng chống đỡ nhiều năm như vậy? Hiện giờ hắn đột nhiên bị ám sát, công tác đảm bảo hậu cần của Ma Ni giáo còn có thể giao cho ai? Vừa nghĩ tới điều này, cho dù kiên cường như Tuyền Tu Hoằng cũng cảm thấy mình muốn phát điên.

“Dương Túc Phong! Ta không để yên cho ngươi đâu!” Tuyền Tu Hoằng gầm lên như phát điên.

Tuyền Tu Hạc lặng lẽ xuất hiện, nhỏ giọng nói: “Giáo chủ, tôi đề nghị lập tức đóng chặt cửa thành, lập tức phái quân đội lùng sục những người bên ngoài trong từng căn nhà một, bắt hết tât cả bọn chúng lại, thà giết nhầm cũng không thể bỏ xót một kẻ khả nghi nào.

Tuyền Tu Hoằng trong cơn phẫn nộ, liên tục gật đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi lập tức đi an bài, bắt hết những kẻ tới từ bên ngoài cho ta rồi treo cổ toàn bộ. Còn nữa, công tác của Tần Tường Lâu ngươi tạm thời thay thế, phụ trách cung cấp viện trợ hậu cận cho Khắc Lạp Mã Kỳ. Dương Túc Phong, ta , ta…”

Hơi thở không thông, Tuyền Tu Hoằng đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, người cũng khẽ run lên.

Vô số thủ quân Ma Ni giáo mau chóng chạy tới, phong tỏa hiện trường.

Tuyền Tu Hạc liên tục truyền xuống mấy đạo mệnh lênh. Lệnh cho bộ đội quân khăn đỏ thủ thành của Ma Ni giáo lập tức đóng chặt cổng thành, lùng bắt những người ngoại lai từng căn nhà một, phát hiện nhân vật khả nghi, bắt hết lấy, kẻ nào dám phản kháng, giết không cần hỏi.

Khắc Lạp Mã Kỳ thoáng cảm giác có chút không ổn, hoài nghi nói: “Người của quân Lam Vũ không ngờ lại mưu sát Tần tông sư ở Cao Ninh phủ của các ngươi, thế lực của các ngươi ở nơi này chẳng phải là cường đại lắm sao? Các ngươi…”

Tuyền Tu Hạc trợn mắt, lạnh lùng nói: “Ngươi sai rồi! Ám sát chính là nói lên sự yếu ớt của quân Lam Vũ, bởi vì bọn chúng không có đủ lực lượng để phòng ngự sự tiến công của quân ta, cho nên mới dùng thủ đoạn ám sát để dọa dẫm chúng ta.”

Khắc Lạp Mã Kỳ nửa tin nửa ngờ, nhưng dần dần lại thấy có chút đạo lý.

Trên lịch sử của quân Lam Vũ, đúng là không có tiền lệ ám sát. Nói một cách chính xác, trong quá trình quật khởi hai năm nay của Dương Túc Phong, dùng thủ đoạn ám sát để giải quyết vấn đề tựa hồ còn chưa có, ngược lại y thường bị người ta ám sát lại là thật.

Con mắt của Tuyền Tu Hạc đảo một vòng, nói nhanh: “Giáo chủ, chúng ta phải lập tức nói với thánh nữ, để thánh nữ đi tìm Dương Túc Phong tính sổ.”

Con mắt Tuyền Tu Hoằng đỏ kè, phẫn nộ mắng: “Thánh nữ! Thánh nữ…”

Hắn đột nhiên ngậm miệng.

Tuyền Tu Hạc ngạc nhiên.

Nhưng sắc mặt của Tuyền Tu Hoằng mau chóng khôi phục lại bình tĩnh, khẽ cười khổ nói: “Võ công hiện nay thánh nữ đang tu luyện vô cùng trọng yếu, cho dù có việc lớn bằng trời cũng không thể kinh động nàng…. Khắc Lạp Mã Kỳ, ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, thù hận của Ma Ni giáo chúng ta và quân Lam Vũ phải dùng máu tươi mới có thể rửa sạch…. Ta không có lời nào để nói nữa, chúng ta nhiều lắm có thể đánh ngang tay với quân Lam Vũ, có thể cho quân Dương Túc Phong một bài học đích đáng, chỉ trông vào ngươi thôi.”

Khắc Lạp Mã Kỳ nói: “Ta biết, ta nhất định sẽ cho y biết chiến tranh đáng sợ nhường nào.”

Tuyền Tu Hoằng đột nhiên phát ra một trận ho dữ dội, thân thể tựa hồ cũng run lên bần bật.

Khắc Lạp Mã Kỳ đột nhiên nhận thấy, Tuyền Tu Hoằng già thật rồi.

Bỗng có một trận gió cuốn tới, thổi bay lá rụng khắp nơi trên mặt đất, rải lên trên thân thể mỗi người, lá phong đỏ rừng rực, xoay tròn bay múa trên bầu trời Cao Ninh phủ, hình thành một hình vẽ đỏ như máu cực lớn, trong hình vẽ đó, tựa hồ có một cái miệng lớn đỏ như mau đang lẳng lặng há ra….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.