Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 289: Vượt Biển Viễn Chinh




Biển Á Đinh.

Biển Á Đinh vào mùa hè trông hết sức yên bình, có lẽ là ánh nắng mãnh liệt đã hoàn toàn thuần phục nó, trên mặt biển chỉ có những con sóng nhẹ cực kỳ yếu ớt. Dưới trời trong mây trắng, phản chiếu bầu trời xanh thẳm, giống như là sợ sự lợi hại của ông mặt trời, ngay cả cá biển cũng trốn vào dưới đáy biển sâu thắm, tránh bị ánh mắt trời chiếu vào, thỉnh thoảng chỉ có một chuỗi bong bóng lộ ra trên mặt biển, đó là đám cá mập lặng lẽ đi ngang qua.

Nhưng sự tĩnh mịch quá mức thường mang ý nghĩa phong ba bão táp sắp tới. Quả nhiên, theo tiếng nước ào ào, chi chit cột buồm xuất hiện ở phía đông bắc, những cánh buồm trắn muốt phản xạ ánh mặt trời tán phát ra ánh sáng làm người ta hoa mắt, giống như trên mặt biển cũng nổi lên vô số mặt trời, chốc lát sau, vô số mũi thuyền chiến thuyền cỡ lớn phá vỡ nước biển yên tĩnh, bắn tung lên bọt nước, vỗ số làn sóng từng vòng va đụng vào nhau trên mặt biển, lần lượt tan vỡ hoặc dung hợp thành vòng lớn hơn, tỏa đi thật xa.

Chiến thuyền mang tới gió biển, gió biển đem là cờ sư thứu màu lam cực lớn trên cột buồm thổi phần phật.

Ngày 3 tháng 7 năm 1729 thiên nguyên, Dương Túc Phong tự mình suất lĩnh hạm đội hải quân khổng lồ và hải quân lục chiến đội từ cảng Thánh Mã Lạc bí mật xuất phát, tới công kích đảo Sùng Minh, đoạt lấy thông đạo yết hầu giữa biển San Hô và biển Á Đinh, trải qua nửa tháng liên tục nghiêng ngả trên biển, trải qua sóng gió biển Á Đinh làm người ta nghe mà biến sắc và thời gian không gió làm người ta sốt ruột muốn chết, hiện giờ đã sắp tiếp cận được mục tiêu rồi.

Dương Túc Phong vỗ vỗ mùi thối trên người, sau đó chậm rãi đi lên boong thuyền, cánh buồm cực lớn che đi sự cuồng bạo của ánh mặt trời, để lại trên boong thuyền mảng râm mát lớn, vừa vặn có gió biển thổi tới, tức thì làm người ta thấy mát mẻ bội phần, thoải mái nhẹ nhõm, nếu còn ở trên thuyền chao đảo nửa tháng nữa, Dương Túc Phong hoài nghi mình cũng biến thành cá ướp khô toàn thân bốc mùi rồi.

Mặt biển tây nam cách đó không xa, chính là đảo Sùng Minh vùng đất binh gia ắt phải giành lấy rồi.

Trước khi miêu tả tỉ mỉ cuộc chiến tranh giành hòn đảo được sau này ghi vào sử sách, chúng ta phải đem ống kính lùi lại phía sau, tìm hiểu một chút để chứng minh đảo Sùng Minh là trung tâm phát sinh ra tất cả, tìm hiểu một chút vì sao hòn đảo nho nhỏ này có thể hao phí sinh mệnh và máu tươi nhiều binh sĩ như thế.

Đảo Sùng Minh, là một hòn đảo dẹt, đường bờ biển tương dối bằng phẳng, không có quá nhiều khúc cong, mà tuyệt đại bộ phận đường bở biển và vị trí nước biển tiếp xúc với nhau đầu có địa thế bằng phẳng, thích hợp cho quân đội đổ bộ tác chiến. Chưa có ai tính toán cụ thể tổng diện tích đất đai của đảo Sùng Minh, theo như dự đoán hẳn có hơn ba vạn kilomet vuông, về phần nhân khẩu của nó, vào năm 1960 khi đế quốc Đường Xuyên trú quân ở đảo Sùng Minh thống kê qua số lượng dân thổ cư nơi này, nghe nói có hai mươi vạn, nhưng bởi vì bời vì phía đông của đảo Sùng Minh khu rựng rậm Bái Lâm cây rừng rậm ráp, không thể kiểm tra, nơi đó tựa hồ không có nguời, nhưng thường có cư dân bản xứ ra vào, cho nên, trong văn bản báo cáo lên triều đinh, tuyên bố nơi này có hai mươi lăm vạn dân bản địa, số lượng dân bản địa có gia tăng hay không chẳng ai biết được.

Trên đảo Sùng Minh, trừ trú quân của thế lực ngoài lại và cực ít nhà hàng hải vì gió bão hoặc là nguyên nhân khác mà dừng lại nơi đây ra, nhân khẩu ngoại lai thường trú ở đây cực kỳ cực kỳ ít, bởi vì quân dân bản địa nơi đây mặc dù chưa tới mức không hữu hảo lắm, nhưng hiển nhiên cũng chớ mong bọn họ sẽ giúp đỡ người ngoài, tới tận sau năm 1700 thiên nguyên, đế quốc Đường Xuyên dần có kế hoach di dân nơi này, mới làm cho nhân khẩu người ngoại lai ở đây được tăng thêm, nhưng chủ yếu cũng tập trung ở phụ cận trấn Trừng Hải phía đông bắc, hơn nữa đại đa số là thương nhân kinh doanh nghề vận chuyển đường biển hoặc ngư nghiệp, cư dân đương địa chủ yếu lấy trồng trọt và bắt cá để sống, lực lượng sản xuất khá là lạc hậu.

Đảo Sùng Minh chính là điển hình cho khí hậu nhiệt đới cận nhiệt đới, lượng mưa rất nhiều, thực vật tươi tốt, vật sản phong phú nhất của đảo Sùng Minh chinh là các loại vật liệu gỗ, sau đó là long não. Từng mảng từng mảng rừng rậm nguyên thủ rộng lớn được cư dân bản địa bảo vệ phân bố ở mỗi góc hòn đảo, khiến cho nơi này trở thành căn cứ thiên nhiên sửa chữa thuyền bè qua lại, nhưng do hạn chế của điều kiện kỹ thuật, còn do triều đình đế quốc Đường Xuyên cản trở có mục đích, đảo Sùng Minh mặc dù có vô số vật liệu gỗ, nhưng không hề có xưởng tạo thuyền nào.

Do có rất nhiều rừng rậm, trong rừng rậm chứa vô số thực vật thiên nhiên, cho nên cư dân bản xứ dựa vào thực vật thiên nhiên cũng có thể sống qua ngày, bọn họ vui vẻ tự cấp tự tục, không có kỳ vọng xa xôi gì, nhưng dó cư dân bản đia biết rất rõ ràng rừng rậm chính là cơm áo cha mẹ của mình, cho nên sự yêu thương bảo vệ của họ đối với rừng rậm cũng hết sức nghiêm ngặt, đối với hành vi chặt đốn cây bừa bãi, bọn họ so với người làm công tác bảo vệ rừng thời hiện đại tích cực hơn nhiều, thậm chí có thể vì chặt phá rừng mà bùng phát chiến tranh. Khi quân đội đế quốc Đường Xuyên bắt đầu đồn trú ở đây, cũng đã phạm phải loại sai lầm này, sau đó kịp thời sửa đổi mới khiến cho quân đội và cư dân bản địa sông hòa thuận với nhau.

Nhìn từ địa hình, đại bộ phận địa khu của đảo Sùng Minh đều khá bằng phẳng trũng thấp, chỉ phía đông bắc có khá nhiều đồi núi, địa thế tương đối cáo, nhưng những đối núi này cũng chỉ là một ít ngọn đồi nhấp nhô nối liền, Phi Ưng lĩnh có độ cao lớn nhất so với mực nước biển cũng không tới bảy trăm mét, hơn nữa phía nam lại là đồng trống cực kỳ bằng phẳng thẳng cách cò bay, trời biển nối liền, tài nguyên phía đông bắc khá thiếu thốn, nhưng lại không ẩm ướt lắm, so ra khá khích hợp để cư ngụ, còn phia tây nam mưa rơi không ngừng, thực vật và động vật cực kỳ phát triển, sinh trưởng mau chóng, trong đấu tranh của nhân loại và tự nhiên, nhân loại rõ ràng ở thế hạ phong.

Căn cứ vào tư liệu tình báo trước đây cho thấy, đảo Sùng Minh không có nhiều tài nguyên khoáng sản lắm, thực vật và động vật thống trị hòn đảo này, không để lại đủ không gian cho khoáng vật, sản lượng khá lớn có đồng khoáng và lưu huỳnh, bất quá với quân Lam Vũ mà nói, gần như có thể bỏ qua, chỉ có vùng núi phía đông băng có một cái mỏ vàng nổi tiếng, nhưng trải qua nhiều năm khai thác, hẳn là đã đào gần hết rồi, bất quá những thứ này vẫn là nguyên nhân căn bản nhất hấp dẫn Pháp Lôi Nhĩ không tự lượng sức chiếm lấy nó.

Hoàng kim, bất kỳ lúc nào cũng dễ dàng làm người ta mất lý trí, quốc gia cũng không ngoại lệ.

Khống chế đường giao thông trọng yếu giữa biển San Hô và biển Á Đinh Trừ giá trị chiến lược ra, đảo Sùng Minh có rất nhiều giá trị kinh tế bởi vì xung quanh nó là hải dương, cư dân bản địa nơi đây mỗi năm đều có thể từ trong vùng hải dương này đánh bắt được trên bốn mươi vạn tấn cá tươi, hơn nữa bọn họ còn sử dụng thuyền gỗ hết sức thô sơ, nếu như có thuyền đánh bắt tiên tiến, thu hoạch sẽ phong phú bội phần, bất quá, vô luận từ góc độ nào để nói, thuyền đánh bắt muốn tới đảo Sùng Minh đúng là có hơi xa.

Đảo Sùng Minh trước này chưa từng hình thành chính thể độc lập, nhân dân nơ đó tựa hồ đối với chính trị không có chút hứng thú nào, mà an tâm với cuộc sống tự cấp tự túc, nhưng vị trí của nó, quyết định nó chính là địa phương định sẵn phải bị đại quốc khống chế, bắt đầu từ thời đại hàng hải, ánh mắt của mỗi kẻ thống trị của các cường quốc trên biển đều không rời khỏi nơi này, bởi vì mọi người đều biết, khống chế nơi này, là bằng với khống chế một nửa biển San Hô và biển Á Đinh.

Hai trăm năm trước, vì tranh đoạt đảo Sùng Minh, đế quốc Đường Xuyên đã nhiều lần động binh, nhiều lần xuất động hạm đội khổng lồ hộ tống quân đội đế quốc Đường Xuyên đổ bộ lên đây, nhưng khi đó nước Lữ Tống thống trị đảo Sùng Minh cũng ngoan cường bất khuất anh dũng phản kháng, cuộc chiến tranh giành kịch liệt kéo dài tới tận ba năm, cuối cùng quân đội dế quốc Đường Xuyên cũng đem cờ Kim Long cắm vững vàng lên đảo Sùng Minh, đồng thời bắt đầu xây dựng thành thị, chuẩn bị chiếm lĩnh nơi này lâu dài, tòa thành xây dựng đó, chính là trấn Trừng Hải ngày nay. Là thành thị và cửa càng duy nhất trên đảo Sùng Minh không có phong cách cư dân bản địa.

Còn trên lịch sử trước khi đế quốc Đường Xuyên can dự vào, đảo Sùng Minh đại đa số thời gian thuộc về vương quốc Lữ Tống thống trị. Cực bắc của vương quốc Lữ Tống cách cực nam của đảo Sùng Minh chỉ có hơn ba trăm hải lý, hạm đội hai ngày là có thể tới nơi, khi thuận gió thậm chí có thể một ngày cũng có thể tới được, đây là điều kiện thuật lợi nhất cho nước Lữ Tống bá chiếm đảo Sùng Minh, nhưng dưới sự thống trị của nước Lữ Tống, đảo Sùng Minh không có cơ cấu thống trị mạnh mẽ, bởi bản thân nước Lữ Tống cũng rất nhiều rắc rối, chuyện nội bộ của mình cũng chẳng giải quyết nổi, tất nhiên không rảnh để ý tới đảo Sùng Minh rồi.

Lịch sử của nước Lữ Tống có thể ngược dòng tới trước năm 600 thiên nguyên, đã có hơn một trăm năm lịch sử, trong vô vàn những hòn đảo ở nam đại dương, nó là địa khu duy nhất hình thành quốc gia tập quyền trung ương, hơn nữa khoảng năm 616 thiên nguyên hình thành quốc gia phong kiến, nhưng nước Lữ Tống hình thành quốc gia phong kiến mang theo tính hạn chế cực lớn, hơn nữa rất bất ổn, thường bị sự kiện nhỏ như hạt mè hạt đâu đánh cho tan tành, lại rơi vào trong chia cách và chiến loạn. Hơn một mình năm trước, nước Lữ Tống phân phân hợp hợp tới hơn hai mươi lần, nó từng có một thời cường đại, làm bốn biển phục tùng, nó cũng từng chiến loạn liên miên, yếu ớt chẳng chịu nổi một đòn.

Khi Dương Túc Phong kiểm tra lịch sử nước Lữ Tống, phát hiện nước Lữ Tống có triều đại tồn tại quốc gia tập quyền cường đại sống thọ nhất cũng không tới 100 năm, tuyệt đại đa số các vương triều đều có ba mươi tới năm mươi năm, chính biến ở quốc gia này quả thực là như cơm bữa, những tướng lĩnh năm quân thường thường chính là người khai phá triều đại tiếp theo, điều này cũng làm cho phương thức thống trị của nước Lữ Tống cực kỳ cổ cái, đó là kẻ thống trị dứt khoát là người xuất thân quân nhân, người chưa đi lính, căn bản không thể sinh tồn ở trên vùng đất hỗn loạn này.

Bởi nguyên nhân lịch sử, nhân khẩu nước Lữ Tống cũng biến hóa giống như xe đi núi vậy. Nơi này đất đai màu mỡ, vật sản phong phú, khiến nhân khẩu ra đổi so với địa khu khác cao hơn mấy lần, trong thời đại hòa binh, tốc độ nhân khẩu sinh sôi vô cùng nhanh, từ mười tới hai mươi năm là có thể tăng gấp đôi. Nhưng trong thời kỳ chiến luận, nhân khẩu ở đây cũng giảm nhanh vô cùng, bởi vì người thống trị nơi này so với người thông trị ở các địa phương khác càng hiểu rõ hơn đạo lý thứ mình không có được không thể để cho người khác có được, bao gồm nguồn nhân khẩu trong đó, phàm là nhân khẩu bản thân không thể khống chế, cho dù giết sạch toàn bộ cũng không tiếc, tuyệt đối không thể để lại cho kẻ địch.

Ở thời đại số lượng nhân khẩu lên tới đỉnh cao nhất, nghe nói nước Lữ Tống có sáu ngàn vạn nhân khẩu, mà tại thời điểm thoái trào nhất, nghe nói toàn quốc chỉ có không tới ba trăm vạn. Hiện giờ, nước Lữ Tống vừa mới dưới quyền khống chế của đế quốc Đường Xuyên, trải qua chừng bốn mươi năm hòa bình, nhân khẩu ra tăng vô số, tính toán sơ bộ, đã gần tới hai nghìn vạn người, trong đó địa khu phía bắc Lữ Tống ước chừng sáu trăm vạn, địa khu phía nam Lữ Tống ước chừng một ngàn vạn, địa khu Miên Lan Lão ước chừng bốn trăm vạn.

Trong dòng sông dài lịch sử, bởi khác biệt về sinh hoạt và văn hóa, nước Lữ Tống từ sau năm 900 thiên nguyên, liền dần hình thành trạng thái chân vạc, phân ra ba loại thế lực bắc Lữ Tống, Nam Lữ Tống, Miên Lan Lão. Tôn giáo, văn hóa, phong tục tập quán, nhân dân tồn tại ở ba cái địa khu này khá là khác biệt, hơn nữa dưới sự dắt dắt của người lãnh đạo, phương hướng phát triển của mỗi nơi cũng không giống nhau, kết quả hình thành mặc dù sống trên cùng một vùng đất, nhưng lại có cấu trúc đồng sàng dị mộng, bọn họ thường diễn kịch tam quốc diễn nghĩa trên vùng đất này, nhưng thường thường lưỡng bại câu thương, đồng quy vu tận, trừ làm nhân khẩu lại giảm bớt và tài nguyên bị hao phí ra, không có được bất kỳ lợi ích gì.

Sau năm 1400 thiên nguyên, cùng với thời đại hàng hải quật khởi, rất nhiều cường quốc trên biển bắt đầu tranh đoạt lãnh địa hải ngoại, nước Lữ Tống cũng rơi vào phân tranh của các thế lực đại quốc. Cánh tay của đế quốc Đường Xuyên vươn tới nước Lữ Tống đầu tiên, đem nước Lữ Tống nắm chắc trong tay, nước Mã Toa đến sau nhưng ở trên, cũng bắt đầu liên tục tiếp xúc với nam Lữ Tống thậm chí Miên Lan Lão, mà tranh đoạt lãnh địa hoàn toàn kiến lập trên thực lực, nhất là thực lực của hải quân.

Khoảng chừng năm 1680 thiên nguyên, Đường Lăng đảm nhiệm tư lệnh hải quân đế quốc Đường Xuyên, dưới sự dẫn dắt của ông ta, đế quốc đường xuyên nhảy vọt lên thành đại quốc hải quân hùng bá thiên hạ, hạm đội hải quân đi tới đâu kẻ địch tơi bời tan nát tới đó. Dưới sự hỗ trợ to lớn của nguyên soái Đường Lãng, quân đội đế quốc Đường Xuyên không ngừng đổ bộ và nước Lữ Tống, cuối cùng giúp bắc Lữ Tống khuất phục hai thế lực địa phương kia, tôn quốc vương Cáp Thập Mễ An là lãnh tụ quốc gia, là thiên lôi chỉ đâu đánh đó của đế quốc Đường Xuyên.

Nhưng mà, ngày vui ngắn chẳng tày gang, cùng với việc đế quốc Đường Xuyên liên tục thất bại trong những cuộc hội chiến với nước Mã Toa, nhất là khi quân đội đế quốc Đường Xuyên do Chu Nhan Kinh suất linh đóng ở Lữ Tống rút về nước, chính phủ trung ương do Cáp Thập Mễ An lánh đạo liền lung lay, thế lực địa phương ngóc đầu trở lại, hơn nữa có xu hướng thay thế y, bọn họ tự tổ chức quân đội, bổ nhiệm quan viên địa phương, chặn tài thuế trung ương, đầu kháo nước Mã Toa, trên thực tế đã không khác gì chính phủ độc lập.

Nước Lữ Tống hiện nay, đã không còn là nước Lữ Tống hoàn chỉnh, mà là nước Lữ Tống sắp rơi vào tay nước Mã Toa. Quân đội nước Mã Toa độ bộ quy mô lớn, rất nhanh đem nam Lữ Tống nạp vào trong túi, đồng thời dưới sự uy hiếp dụ dỗ, Miên Lan Lão cũng mau chóng nhào vào lòng nước Mã Toa, chỉ có bắc Lữ Tống do Cáp Thập Mễ An suất lĩnh bởi vì nhớ uy vọng cũ của đế quốc Đường Xuyên, hiện tại thống khổ chao đảo không ngừng, nhưng một khi lợi ích thay thế ân tình, bọn họ sẽ không do dựa nhào vào lòng nước Mã Toa, đem cờ kim long hí châu vứt toẹt vào đại hải, sau đó hèn mọn khiêm cung đem cờ hoàng kim sư tử kéo lên.

Lữ Tống quốc không lo nổi thân, đương nhiên chẳng còn tâm tư để ý chuyện của đảo Sùng Minh.

Hiện tại, đảo Sùng Minh nằm trong tay vương quốc Pháp Lôi Nhĩ của bán đảo Hỏa Long.

Bản đảo Hỏa Long nằm vặt ngang giữa đại lục Y Loan và đại lục Y Vân, là điển liên kết duy nhất của hai đại lục, dựa theo học thức người hiện đại của Dương Túc Phong, y có đầy đủ lý do ch rằng đây là kết quả của hai địa tầng lớn va chạm với nhau, có lẽ mấy ngàn vạn năm trước, đại lụcY Lan và đại Lục Y Vân bất hạnh gặp nhau, khơi lên tia lửa lịch sử, kết quả chúng va đụng vào nhau chính là tạo ra cả vùng sơn mạch trung ương cao nhất đại lục, hiện giờ núi lửa Ni Lạp Cống Qua vẫn sôi sục chính là chứng minh tốt nhất.

Bán đảo Hỏa Long là địa phương nguy hiểm nhất phức tạp nhất trên cả đại lục An Lạp Tạp Lạp, rặng núi cao vút tận trời cùng với phân nhánh trải dài trên cả bán đảo Hỏa Long, khiến cho nơi này gần như không có đất đai bằng phẳng, khắp nơi đều là vách núi bờ dốc, khe rãnh ngang dọc, hoặc là hoang vu không bóng người, hoặc là dã thú quá lại, thậm chí còn có rồng phun ra lửa xuất hiện ở trên trời.

Bán đảo Hỏa Long cơ bản là không thích hợp với trồng trọt, nơi này cư dân đều lấy săn bắt và bắt cá để sống, kinh tế phát triển tương đối lạc hậu, dưới loại điều kiện gian khổ này nhân khẩu đông đúc tự nhiên cũng không thể nhiều lắm, cả bán đảo Hỏa Long cũng chỉ có năm trăm vạn người. Bất quá, cũng bởi vì điều kiện sinh hoạt gian khổ, cho nên nhân dân bán đảo Hỏa Long có nghị lực rất cao và sức chịu đựng kiên cường, bọn họ có sự trầm tĩnh và tàn nhẫn của thợ săn, cũng có sự thông minh và lãnh khốc của ngư dân.

Do sự tồn tại cua rặng núi trung ương, còn có sự ảnh hưởng của núi lửa Ni Lạp Cống Qua phun trào, trên bán đảo Hỏa Long cũng chưa từng hình thành quốc gia tập quyền đủ mạnh mẽ, trong dòng sông dài lịch sử, bán đảo Hỏa Long được hiểu biết là một số tiểu banh, nhân khẩu không quá mấy chục vạn. Hiện tại mấy vương quốc Pháp Lôi Nhi, Pháp Bố Nhĩ, Lôi Mông, Đồ Lan đều là do rất nhiều tiểu bang tạo thành, nòng cốt của bọn họ, đều là các tiểu bang có quan hệ tốt với nhau mà thôi. Thành thị Oanh Ca Hải phồn hoa nhất lớn nhất của bán đảo Hỏa Long, nhân khẩu thường trú cũng không tới hai mươi vạn.

Trong bốn tiểu vương quốc của bán đảo Hỏa Long, Pháp Lôi Nhi chắc chắn là quốc gia có kinh tế và quân sự cường đại nhất, nó được lợi từ vị trí địa lý ưu việt, nó vừa vặn ở giữa tuyến hàng hải của biển San Hô và biển Á Đinh, rất nhiều thuyền bè đều phải cập bến ở cửa cảng Oanh Ca Hải của bán đảo Hỏa Long, để bổ xung lương thực hoặc nước ngọt, ở thời bệnh máu xấu hoành hành, cửa cảng ven biển Pháp Lôi Nhĩ không phải nghi ngờ chính là thiên đường của các thủy thủ, mặc dù đảo Sùng Minh vị trí càng lý tưởng hơn, nhưng lại không có cửa cảng tốt để tiếp tế, cư dân bản xứ đương địa quan tâm trái cây trong rừng rậm khi nào thì chín hơn, đối với kim tệ người khác đưa ra kính tặng lại chẳng thèm ngó tới.

Căn cứ vào tư liệu tình báo của Phượng Phi Phi cho thấy, vương quốc Pháp Nhĩ Lôi do ba mươi mốt tiểu bang tạo thành, tổng nhân khẩu chừng một trăm bảy mươi vạn, lần này khi chiếm lĩnh đảo Sùng Minh xuất động một vạn quân đội, sau khi thuận lợi trừ bỏ những kẻ chống đối, quân đội Pháp Lôi Nhĩ lưu lại ở trên đảo Sùng Minh bốn nghìn quân đồn trú, bởi vì vận tải trên biển của bọn họ chỉ có thể đáp ứng được nhu cầu của bốn nghìn người.

Xuất động một hải quân lục chiến đội tinh nhuệ đối phó với quân đội Pháp Lôi Nhĩ chỉ có bốn nghìn người, Dương Túc Phong cảm thấy trận chiến này chẳng có gì kịch tính, chiến đấu kịch liệt còn ở đằng sau, đó chính là quân đội nước Mã Toa phản công, bắt đầu từ lúc y suất quân rời khỏi cửa cảng Thánh Mã Lạc, quân Lam Vũ, nước Mã Toa, Pháp Lôi Nhĩ, nước Lữ Tống bốn thế lực vốn chẳng chút quan hệ, bởi vì đảo Sùng Minh mà bị gắn chặt lại với nhau.

Từ sau khi thất trận trong cuộc hải chiến ở biển San Hô, quân đội nước Mã Toa không thể không đình chỉ ý đồ khoái tốc đánh lén đảo Sùng Minh, vinh dự đệ nhất sư đoàn bị tiêu diệt, đối với quân đội nước Mã Toa mà nói là một đả kích trầm trọng, mặc dù bọn chùng nhiều lúc than tin đó chỉ là một tràng ngoài ý muốn, nhưng không không có gì phải nghi ngờ, trận chiến trên biển hải bên không dự liệu trước, đã làm loạn hoàn toàn bố trí của quân đội nước Mã Toa, chẳng những ảnh hưởng tới tiến trình nước Mã Toa khống chế nước Lữ Tống, hơn nữa khiến kế hoạch chiếm lĩnh đảo Sùng Minh của bọn chúng không thể không trì hoãn thêm.

Sau khi trận hải chiến San Hô kết thúc, quan tư lệnh Vũ Văn Phi Dương của hạm đội Phi Dương liền biến mất, tới tận bây giờ vẫn không biết ở đâu, ngay cả Phượng Phi Phi cũng không biết hướng đi của hắn, căn cứ vào một số truyền thông nào đó của đế quốc Đường Xuyên dự đoán, Vũ Văn Phi Dương hoặc là sợ tội tự sát, thi thể bị nước biển xô đi rồi, hoặc là bị người có ý đồ đem giấu đi, sống trộm qua ngày, mà kẻ có ý đồ kia, quá nửa là phụ thân của hắn - Vũ Văn Hãn Hải.

Nhưng hoàng đế của nước Mã Toa, Vũ Văn Chấn Thiên, đối với kết quả hải chiến biển San Hô và Vũ Văn Phi Dương mất tích không phát biểu bất kỳ ý kiến gì, dường như ông ta thực sự xuất gia tu tâm dưỡng tính rồi, ngược lại quân vụ bộ đại thần Mạch Khắc Mã Nạp Mạn - người đã trên năm mươi tuổi rồi còn lo lắng tới mức trong một đêm mọc đầy mụn nhọt.

Có điều bất kể vận mệnh Vũ Văn Phi Dương như thế nào, trong nửa năm trước, hải quân nước Mã Toa không thể vội tiếp tục chiếm lĩnh đảo Sùng Minh, mọi người đều hiểu rất rõ, đổ bộ lên đảo Sùng Minh không phải là chuyện khó, khống chế cư dân bản địa nơi đó cũng chỉ là một việc nhỏ, tiêu điểm tranh đoạt cuối cùng chỉ có một, đó chính là quyền khống chế trên biển, ai khống chế mặt biển, thì người đó khống chế đảo Sùng Minh, trước khi có được tình báo thiết thực của hải quân Lam Vũ, hải quân nước Mã Toa bảo trì sự im lặng chưa từng có.

Nhưng, khi hải quân giữ im lặng, lục quân nước Mã Toa lại gia tăng thật nhanh bước tiến khống chế nước Lữ Tống, rõ ràng có ý đồ thông qua khống chế Lữ Tống để uy hiếp đảo Sùng Minh, mặc dù vinh dự đệ nhất sư đoàn tráng liệt tự trầm mình tại biển Ni Tư, nhưng nước Mã Toa dù sao còn có quân đội rất cường đại, hơn nữa lục quân nước Mã Toa đang cùng đế quốc Đường Xuyên chiến đấu, chiếm cứ được thượng phong tuyệt đối, cho nên sĩ khí của bộ đội rất cao, sức chiến đấu cũng vô cùng cường đại, những điều này thúc giục chúng không sợ gian khó tiếp tục thẳng tiến nước Lữ Tống.

Tháng 3 năm 1729, lục quân nước Mã Toa phái ba vạn lục quân trang bị hoàn mỹ, ngồi trên một trăm năm mươi thương thuyền cỡ lớn, dưới sự hộ tống của hạm đội Tư Nhĩ Duy Á, đổ bộ lên Tô Lý Cao phái nam của nước Lữ Tống, hội họp với bộ đội đương địa, bắt đầu hướng bắc Lữ Tống phát động tiến công mãnh liệt. Tháng 4, quân đội nước Mã Toa đã thuận lợi đánh hạ trọng trấn quân sự Na Nha, đồng thời hướng cứ điểm quân sự cường đại nhất của bắc Lữ Tống thành Đại Tướng Quân phát động tiến công mãnh liệt, hai bên ở thành Đại Tướng Quân giằng có hơn ba tháng, bắc Lữ Tống đã hết sức nguy ngập rồi.

Tháng 4 năm 1729, một bộ phận khác tạo thành nước Lữ Tống, Miên Lan Lão, tuyên bố tiếp thụ kiến ng hị của nước Mã Toa, đầu hàng nước nước Mã Toa, quân đội nước Mã Toa có thể tiến quân thần tốc, tới tháng sáu, đại bộ phận đất đai của nước Lữ Tống đã nắm trong tay của nước Mã Toa, sự thống trị của bắc Lữ Tống đã thoi thóp, mà cùng với chiến cục đế quốc Đường Xuyên tiếp tục sa sút, trong nội bộ bắc Lữ Tống, chủ nghĩa đầu hàng bắt đầu chiếm cứ thượng phong, quốc vương Cáp Thập Mễ An dưới sự thuyết phục của phái đầu hàng, cũng bắt đầu tiếp xúc nhiều lần với nước Mã Toa.

Quân Lam Vũ chính ở dưới loại tình huông này, xuất binh tới đảo Sùng Minh sớm, mục đích của Dương Túc Phong, không những phải nỗ lực khống chế đảo Sùng Minh, đen nó kiến thiết thành căn cứ tiên tiến nhất, còn phải dùng hết khả năng của mình, hiệp trợ bắc Lữ Tống chống lại sự công kích của nước Mã Toa, đem bước tiến của nước Mã Toa ở nam đại dương chặn đứng ở phía nam thành Đại Tướng Quân.

Những quan chỉ huy cấp cao của quân Lam Vũ đều hiễu, một khi thành Đại Tướng Quân bị công phá, bắc Lữ Tống chiến bại, như vậy cả nước Lữ Tống sẽ toàn bộ rơi vào trong tay nước Mã Toa, như vậy nước Mã Toa sẽ dựa vào bắc Lữ Tống làm căn cứ, công kích đảo Sùng Minh, khó khăn sẽ giảm bớt rất nhiều, cho dù sức chiến đấu của quân Lam Vũ có mạnh hơn nữa, cũng không chịu được tiêu hao nhân lực, bởi vì khoảng cách bắc Lữ Tống tới đảo Sùng Minh không tới ba trăm hải lý, mà đảo Sùng Minh cách địa khu La Ni Tấy Á hơn một ngàn năm trăm hải lý, vừa vặn hơn kẻ địch năm lần, quân đội nước Mã Toa có thể trong thời gian ngắn nào đó qua lại đảo Sùng Minh năm lần, còn quân Lam Vũ lại có thể qua lại một lần.

Huống chi, quân Lam Vũ còn hết sức cần lượng lớn lương thực của nước Lữ Tống.

Lợi dụng tài nguyên lương thực của nước Lữ Tống, cải thiện hoàn cảnh trước mắt của quân Lam Vũ, cũng là nguyên nhân trọng yếu Dương Túc Phong kiên quyết xen tay sớm vào nước Lữ Tống.

Nước Lữ Tống tuyệt đối là nơi sản xuất lương thực tự nhiên, nơi này trải từ nam tới bắc xích đạo, nước mưa dồi dào, mặt trời mạnh mẽ, hết sức thích hợp cho việc kiếp lập cơ sở nông nghiệp. Nơi này chủng loại cây lương thực phong phú, sản lượng khả quan, các loại động vật và thực vật sinh trưởng đều nhanh vô cùng, lúa nước ở nơi này có thể một năm chín ba lần thậm chí bốn lần, hơn nữa còn có sản vật hoa quả vô số. Nếu như có thể đem nước Lữ Tống nạp vào phạm vi khống chế của quân Lam Vũ, thúc đẩy kỹ thuật trồng trọt tiên tiến ở quy mô lớn, sẽ có thể cải thiện cực lớn cục diện không đủ lương thực của quân Lam Vũ, khiến cho quân Lam Vũ nhảy vọt từ nước nhập khẩu thành nước xuất khẩu lương thực, hoàn toàn thay đổi địa vị bất lợi cầu cạnh người khác.

Đương nhiên, tài nguyên khoáng sản của nước Lữ Tống cũng là mơ ước của Dương Túc Phong, không có đủ lợi ích, Dương Túc Phong chẳng hứng thú hưng sư động chúng phát động toàn quân. Điều Dương Túc Phong quan tâm nhất, chính là lượng lớn vật liệu gỗ mà nước Lữ Tống sản xuất, đây là nhu cầu cực lớn của nghề tạo thuyện, mà vô số quặng sắt và quặng crom, nhấ là quặng crom, cũng tác động cực lớn thần kinh của Dương Túc Phong, chiến tranh hiện đại nhiều khi cùng với sự tranh đoạt tài nguyên mà tiến hành, Dương Túc Phong lần này cũng là như thế.

Cùng với sự phát triển công nghiệp quân sự của quân Lam Vũ, lượng crom nhu cầu ngày càng lớn, quặng crom vốn có của địa khu Mỹ Ni Tư đã không thể thỏa mãn nhu cầu. Là hội trưởng hội liên hiệp sản nghiệp sắt thép, vào cuối năm ngoái Ốc Nhĩ Đa Phu đã viết thư thỉnh cầu Dương Túc Phong phải khai thác mỏ quặng crom mới, mới có thể đáp ứng nhu cầu của sản nghiệp sắt thép trong tương lai, vì tìm kiếm quặng crom. Ban thăm dò địa chất dưới quyền phủ đại đô đốc Mỹ La dốc sức ba bò chin trâu, cuối cùng mới tìm được một mỏ quặng crom sản lượng không lớn ở rặng núi Thiết Bác Lạp Tác, nhưng rõ ràng mỏ quặng này không thể thỏa mãn nhu cầu.

Vừa may các tư liệu cho thấy, địa khu bắc Lữ Tống cùng địa khu Mạch Khắc Thản đều có vô số quặng crom. Điều này đương nhiên làm Dương Túc Phong động lòng, lần y sâu sắc cảm nhận được nguyên nhân căn bản phát động chiến tranh, có khi thuần túy là vì tài nguyên, giống như nước Mỹ đánh I-rắc, bất kể là khẩu hiệu nói dễ nghe bao nhiêu, nhưng trên thực chất nguyên nhân căn bản là dầu mỏ, nếu không sao nước Mỹ không đi đánh Somalia.

Bắt đầu từ tháng năm năm 1729 thiên nguyên, quân Lam Vũ đã bắt đầu cùng nước Lữ Tống tiếp xúc bí mật, nhưng hiển nhiên quốc vương Cáp Thập Mễ An không coi trọng sự tồn tại của quân Lam Vũ, thậm chí còn không cho sứ giả quân Lam Vũ một cơ hội trình bày, mà đám thủ hạ đại thần, tên nào tên nấy đều bận rộn xỏ lỗ xuyên kim cùng với quyền quý nước Mã Toa, vì việc đầu hàng nước Mã Toa mà rãi sẵn đường.

Bất quá ngoài ra lại có tin tức khác truyền tới, khi hạm đội Vũ Phi Phàm tuần tra ở phụ cận đảo Sùng Minh, từng sai thủy thủ hóa trang lên bờ, thu thập tin tức, biết được chính phủ bắc Lữ Tống còn chưa hoàn toàn khuất phục, hơn nữa rất nhiều lực lượng vũ trang địa phương thân đế quốc Đường Xuyên đều thề chết chống lại nước Mã Toa, cũng cảm thấy Lữ Tống còn chưa vô vọng, nhất là những vũ trang địa phương, bọn họ so với chính phủ nước Lữ Tông được Bỉ Cáp Thập Mễ An lãnh đạo còn đáng tin tưởng hơn.

“Phong, ngài đang nghĩ gì thế?” Giọng Tô Chẩm Thư từ phía sau truyền lại, vừa rồi hắn còn ngủ trưa, tỉnh dậy lại phát hiện không thấy Dương Túc Phong, vội vàng đi ra tìm kiếm, nhìn thấy Dương Túc Phong thâm tình nhìn về phía nam, bộ dạng tựa hồ có chút xuất thần, không kìm được lên tiếng hỏi.

Dương Túc Phong quay đầu lại nhìn, trừ Tô Trầm Thư ra, còn có Trầm Lăng Vân, hai người hình như đều vừa với ngủ trưa thức dậy.

Người lãnh đạo chủ chốt cuộc viễn chính của quân Lam Vũ lần này đều ở đây rồi.

Dương Túc Phong cúi đầu cảm khái, trên chiến hạm chòng chành điên cuồng này, có thể ngủ được đúng là có phúc!

Trải qua hơn nửa tháng nghiêng ngả, những quan binh của quân viễn chinh đều vô cùng mỏi mệt, nhưng trông Tô Chẩm Thư và Trầm Lăng Vân đều tinh thần sung túc, tựa hồ đã quen với sự rung lắc của sóng gió, còn cả mặt trời chói chang. Bọn họ không giống Dương Túc Phong phải trốn dưới bóng râm của cánh buồm, mà như không có chuyện gì chiến đấu dưới ánh mặt trời mãnh liệt, làn da màu đồng thiếc của bọn họ giống như biết phản xạ ánh mặt trời, ánh mặt trời mãnh liệt hơn nữa cũng không tổn thương được tới họ.

“Ta đang nghĩ, chúng ta chở nhiều mà lại đi quá xa!” Dương Túc Phong tay vịn lan can, nặng nề nói.

Trầm Lăng Vân gật gù, sắc mặt có chút nghiêm nghị.

Tô Chẩm Thư lại không cho là thế, trong lòng hắn phản đối hành vi suất quân thân chinh lần này của Dương Túc Phong, hơn nữa ở trên hội nghị quân sự bày tỏ sự phản đối rõ ràng, hắn cảm thấy có mình và Trầm Lăng Vân là đủ rồi, căn bản không cần Dương Túc Phong tham dự, y chỉ cần chỉ huy từ xa là được rồi. Dương Túc Phong vượt qua trùng dương, thực sự mạo hiểm, vạn nhất hải chiến nổi lên, bản thân còn bị bó chân bó tay.

Nhưng Dương Túc Phong đối với loại “nguy hiểm” này sớm coi như không, không chút do dự phủ quyết kiến nghị của Tô Chẩm Thư, kiên quyết muốn tự mình tham dự chiến dịch đảo Sùng Minh lần này. Bản thân y đã mang chút tính cách con bạc, thích cảm giác máu và sắt khi đích thân lên tiền tuyến, thích chạm tới sợi giây giữa sự sống và cái chết, nếu không ngày đó cũng không bước lên con đường chế tạo súng lậu thậm chí dùng súng giết liền mấy người.

Y đã chết một lần, đúng là không còn sợ tử vong, có lẽ đó là bắt đầu của một lần luân hồi khác, loại thống soái nấp trong bộ chỉ huy thoải mái rộng rãi, thư thả uống trà cà phê, nhìn địa đồ chỉ huy chiến đấu, không phải là loại hình y thích. Mặc dù, y cũng biết sau này mình phải phát triển theo hướng bày mưu trong rèm quyết thắng ngoài ngàn dặm.

Bất quá hiện giờ… vẫn tiếp tục cảm thụ một chút súng đạn nổ rền của chiến trường đi.

“Đội thuyền phía sau cách chúng ta ba ngày lộ trình.” Tô Chẩm Thư nghiêm túc nói.

Dương Túc Phong gật đầu, lặng lẽ nhìn phía tây nam xa xôi.

Tô Chậm Thư và Trầm Lăng Vân đều im lặng đứng bên y.

Bọn họ đương nhiên đều biết trên vài mình mang trọng trách nặng nề.

Đánh chiếm đảo Sùng Minh không khó, hiện tịa bốn nghìn quân đội Pháp Lôi Nhĩ phòng thủ đảo Sùng Minh đối diện với hai nghìn binh sĩ hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, khẳng định sẽ giống như cát ngấm nước, không chịu nổi một đòn, thuận lợi đổ bộ là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng giữ được đảo Sùng Minh lại rất khó, rất khó. Khó không phải ở quan binh hải quân lục chiến đội có đủ anh dũng thiện chiến hay không, mà là vật tư hậu cần kịp thời bổ xung hay không, hai nghìn người hải quân lục chiến đội mỗi ngày đều phải tiêu hao vô số. Lương thực có thể từ trong cư dân bổ xung một phần, nhưng vũ khí đạn dược lại phải từ cảng Tư Đa Khắc ngoài một ngàn năm trăm dặm vận chuyển tới, cho dù dưới tình huống thuận buồm xuôi gió, nhanh lắm cũng phải cần tới tám ngày.

Dương Túc Phong thậm chí dùng trận chiến Guadalcanal ở thế chiến thứ hai để chỉ đạo quan binh hải quân lục chiến đội, hoặc là bọn họ làm tốt chuẩn bị kiên trì tác chiến trường kỳ, những vật tư kia có thể từ đương địa gom góp, những vật tử đó phải phân phối nghiêm ngặt, sử dụng theo kế hoạch, để tránh phát sinh tình huống bất trắc, nếu như hải quân lục chiến đội không có vũ khí không có đạn dược, như vậy một đội binh sĩ nước Mã Toa rác rưởi nhất cũng có thể xua bọn họ xuống biển, đây cũng là nguyên nhân cơ bản nhất Dương Túc Phong muốn tự mình chỉ huy chiến đấu, y không muốn đám tiểu gia hỏa mặc dù dũng mãnh nhưng đối với việc vượt biển tác chiếc còn không có đủ kinh nghiệm làm hỏng chuyện này.

Kế hoạch đánh lén của nước Mã Toa thất bại, tận nửa năm cũng không thể điều chỉnh lại, quân Lam Vũ cho dù năng lực thích ứng mạnh hơn, sau khi thất bại muốn phất cờ trở lại cũng cần một đoạn thời gian quá độ, hơn nữa phải không phát sinh điều bất ngờ mới có thể, cho nên, trận chiến lần này ở đảo Sùng Minh, chỉ được thắng không được bại.

Nhưng mà hạ quyết tâm thì dễ, muốn làm được thực sự vẫn chẳng phải là chuyện dễ dàng cho lắm, đảo Sùng Minh nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Trên bản đồ nhìn rất nhỏ, nhưng bước lên bờ phát hiện cũng lớn vô cùng, khi một trung doàn quan binh hải quân lục chiến lên bở, tập trung trên bãi cát, có lẽ cảm thấy nhân số không ít, nhưng nếu phân tán ra, phân phối tới các yếu điểm phòng ngự, cũng có lẽ giống như một nắm gạo hất xuống bãi cát, biến mất rất nhanh. Dựa theo kế hoạch phòng bị vốn có của đế quốc Đường Xuyên, là ít nhất phải có tám nghìn người mới có thể thỏa mãn nhu cầu, nhưng quân Lam Vũ chỉ có hai nghìn người.

Vì thế Dương Túc Phong chuyên tâm định ra kế hoạch bước đầu quân Lam Vũ công chiếm đảo Sùng Minh, chính là đổ bộ từ trấn Trừng hải, khống chế địa khu đông bắc bộ đảo Sùng Minh, giữ vững một dải Phi Ưng lĩnh, Mạt Long, Ngọa Hổ sơn, sau đó dựa vào lợi thế địa hình, đánh trả tiêu hao lực lượng bộ đội đổ bộ của nước Mã Toa, địa khu phụ cận Trừng Hải đều là vùng trọng tâm của đảo Sùng Minh, quân trú đóng của đế quốc Đường Xuyên trước đây đóng ở nơi này, hiện tại quân đội Pháp Nhĩ Lôi cũng đóng ở nơi này, sau này quân Lam Vũ đương nhiên cũng đóng ở đây.

Điều này do địa hình đặc thù của đảo Sùng Minh quyết định, ở phía tây nam đảo Sùng Minh, đều là bình nguyên thẳng cánh cò bay, địa thế hết sức rộng lớn mà bằng phẳng, đường bở biền cũng rất bằng phẳng thích hợp cho việc đổ bộ. Bởi thế bộ đội đổ bộ của nước Mã Toa có thể lên bờ ở bất kỳ địa phương nào, nhân số của quân Lam Vũ có nhiều hơn mười lần, cũng không thể phòng ngừa hết được, ngược lại chỉ cần khống chế cao điểm phía đông bắc, là có thể từ trên cao khống chế khối bình nguyên này, bất kể là thủ hay là công, đều có thể tiến lui tự nhiên, có Phi Ưng lĩnh và Ngọa Hổ sơn làm điểm tựa phòng ngự, quân đội đổ bộ của nước Mã Toa cho dù chiếm ưu thế ở mặt nhân số, cũng chẳng làm gì được quân Lam Vũ.

Đây là điều có thể dự kiến được, nước Mã Toa tuyệt đối sẽ không dễ dàng vứt bỏ đảo Sùng Minh, càng sẽ không để quân Lam Vũ an tâm đem Trừng Hải kiến thiết thành cửa cảng lớn nhất, tới khi đó, quân Lam Vũ sẽ lấy đảo Sùng Minh làm căn cứ hải quân, hạm đội hải quân của quân Lam Vũ có thể tự do ra vào phụ cận nước Lữ Tống và đảo San Hô, uy hiếp cực lớn tới an toàn của hải quân và mậu dịch trên biển của nước Mã Toa, hơn nữa hải quân lục chiến đội của quân Lam Vũ còn có thể lấy đảo Sùng Minh làm bàn đạp, tiến thêm một bước phát động tấn công nước Lữ Tống, những hậu quả đó đều không dám nghĩ tới.

Cho nên, bắt đầu từ ngày quân Lam Vũ bước lên đảo Sùng Minh, liền sẽ gặp phải sự phản kích liều mạng của quân đội nước Mã Toa.

“Kiên trì ba tháng, sau đó thay bằng trung đoàn thứ hai, luân phiên theo lượt, chinh chiến theo lượt, tùy cơ đoạt bắc Lữ Tống.” Dương Túc Phong khẽ nhếch môi, bình thản nói, thâm thúy kéo dài giống như là khe nứt Mariana, đây là phương châm chỉ đạo căn bản của lần vượt biển tác chiến này. Dương Túc Phong nói lại lần nữa, là muốn nhắc nhở hai tên thuộc hạ không được lơi lỏng.

Đôi khi Dương Túc Phong có chút lo lắng, hải quân từ sau trận hải chiến biển San Hô, có phải là có chút lạc quân thái quá rồi không.

Dương Túc Phong biết, mặc dù hải quân lục chiến đội binh hùng tướng mạnh, khi huấn luyện tăng cường năng lực tác chiến kéo dài, nhưng lần này vượt biển viễn chinh, dù sao cũng là lần dầu tiên hải quân lục chiến đội vượt qua trùng dương, tác chiến cách xa căn cứ, lao sư viễn chính, quan binh rất dễ mệt mỏi. Quan binh của hải quân lục chiến đội cũng là như thế, tự nhiên cũng không ngoại lệ. Trong (Tôn Tử binh pháp) đã chỉ ra rõ ràng, binh sĩ sau khi tác chiến ba tháng sẽ tỏ ra mệt mỏi, cần phải thay đổi. Trong (chiến tranh luận) cũng miêu tả giống như thế, đi ngược lại những phép tắc chiến trận này, là phải trả giá nặng nề.

“Thuộc hạ hiểu, các chàng trai của trung đoàn thứ hai kỳ thực đã nóng lòng lắm rồi.” Trầm Lăng Vân thận trọng nhưng tự tin nói.

“Vậy thì tốt.” Dương Túc Phong khẽ gật đầu.

Hải quân lục chiến đội trải qua mở rộng quy mô hơn, huấn luận nghiêm ngặt, hiện giờ đã phát triển thành một đạo quân mạnh hàng đầu, biên chế có bốn trung đoàn, trên vạn tinh bộ đội tinh nhuệ. Nhưng do hạn chế vận chuyển hậu cần, trước mắt trong bộ trung đoàn của hải quân lục chiến đội, chỉ có binh lực một trung đoàn có thể lưu lại ở đảo Sùng Minh thời gian dài, chấp hàn nhiệm vụ phòng ngự, trừ phi đợi được tới khi cơ sở thiết bị đương địa có thể căn bản tự cấp tự túc, có thể cung cấp hiều bộ đội hơn, nếu không thành viên của các hải quân lục chiến đội khác không thể ở lại lâu dài.

Điều này có nghĩa là, cho dù quân đội nước Mã Toa có dốc hết toàn quân, hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ cũng phải dùng binh lực của một trung đoàn chống cự với kẻ địch, đồng thời phải giành được thắng lợi cuối cùng. Bất kỳ suy nghĩ xin viện binh nào đều không thực tế, cho dù viện binh hỏa tốc từ cảng Tư Đã Khắc xuất phát, khi tới được đảo Sùng Minh, cũng đã là lúc bắt đầu một trận đấu mới rồi.

Dương Túc Phong nhìn về phía sau đội chiến hạm, trừ Long Nha chiến hạm và thuyền vận binh ra, còn có vô số thương thuyền. lần này quân Lam Vũ phát động tiến công còn mang theo rất nhiều dụng cụ trang bị, bao gồm máy móc chủ yếu của xưởng quân giới, thiết bị chủ yếu của xưởng tạo thuyền, nhất là các loại máy móc và tài liệu cần để chế tạo đạn dược, cũng theo bộ đội cùng xuất phát.

Một khi đánh hạ đảo Sùng Minh, quân Lam Vũ sẽ lập tức triển khai kiến thiết, đồng thời phải cố gắng trong thời gian từ hai tới ba tháng, đem xưởng quân giới xây dựng nên, vì hải quân lục chiến đội cũng cấp đạn cho sung trường cỡ nòng 7.62 ly, chỉ cần có thể tự cung cấp đạn dược, như vậy gót chân của hải quân lục chiến đội ở đảo Sùng Minh cho như là cơ bản đứng vững rồi.

Chỉ cần đứng vứng chân ở đảo Sùng Minh, kế hoạch kiến thiết của quân Lam vũ sẽ theo thứ tự triển khai mau chóng, mấy cái xưởng quân giới không lồ, xưởng tạo thuyền khổng lồ đều đã trù liệu trên hồ sơ, chỉ đợi triểu khai thực thi. Đợi tới lúc những công xưởng này toàn bộ được xây dựng xong, đảo Sùng Minh sẽ trở thành thành lũy không thể công phá của quân Lam Vũ ở nam đại dương, đồng thời hướng bốn phía phát ra năng ương không thể nào chống lại.

“Liên hệ được với bọn Vũ Phi Phàm không?” Dương Túc Phong quay đầu lại nhìn phía chính tây, bình đạm hỏi.

Tô Chẩm Thư cẩn thận đáp: “Có thể, bất quá ở trên mặt biển, tín hiệu của vô tuyến điện đài không tốt lắm, bọn họ cách chúng ta không xa, ngay ở trên mặt biển hải vực phía tây đảo Sùng Minh cách không tới một trăm hải lý, hạm đội Phất Lai Triệt ở phía tây bắc, hạm đội Vũ Phi Phàm ở phía tây nam.”

Vì thiết thực bảo hộ lần hành động này, hải quân Lam Vũ toàn quân xuất động, làm vô số chuẩn bị, Dương Túc Phong chẳng hi vọng mình cũng diễn lại cảnh bị tráng giống như thiếu tướng Qua Nhã, mình không cần tự thân làm mẫu nữa. Ở phương hướng biển Á Đinh, là hạm đội Khắc Lý Khắc Lan và hạm đội Khắc Lai Ô Địch Mã phụ trách bảo vệ, đề phòng hải quân nước Y Mộng đột nhiên tập kích, mà ở phía biển San Hô, thì Vũ Phi Phàm và Phất Lai Triệt hai vị lão đại hải quân tự thân áp trận, suất lĩnh hạm đội của mình tại phía tây đảo Sùng Minh tiến hành cảnh giới, đề phong hải quân nước Mã Toa công kích, suốt dọc đường thoe bộ đội lên bở hành động, trung thực chấp hành nhiệm vụ bảo vệ, chính là hạm đội Tô Chẩm Thư.

“Phía trước chính là đảo Sùng Minh rồi.” Tô Chẩm Thư chỉ phía chính nam nói.

Dương Túc Phong nâng kính viễn vọng lên, nhìn qua một hồi, không phát hiện ra có chuyện gì đặc biệt, đảo Sùng Minh trông hết sức yên bình, tựa hồ căn bản không hề cảm giác được chiến hỏa sắp tới, từ trọng kính viễn vọng, xuất hiện một bóng dáng của một thành thị đơn giản, đại khải chính là Trừng Hải rồi, so với những cửa cảng lớn ở địa khu La Ni Tây Á, Trừng Hải chỉ có thể tính là một tiểu ngư thôn.

Căn cứ vào tình báo cho thấy, Trừng Hải có trú đóng bốn nghìn quan binh quân đội vương quốc Pháp Lôi Nhĩ, kết cấu thống trị lâm thời của bọn chúng cũng ở nơi đó, khó khăn lắm mới ở phía Trừng Hải phát hiện một tòa kiến trúc tung bay cờ xi không biết tên, hẳn chính là nơi đặt tổng đốc đảo Sùng Minh mà quốc vương Pháp Lôi Nhĩ phái tới rồi. Đối với quân đội vương quốc Pháp Lôi Nhĩ, Dương Túc Phong chẳng để vào mắt, đây là quân đội hoàn toàn ở thời đại binh khí lạnh, đã không thể tạo thành uy hiếp quá lớn với quân Lam Vũ, dù là số lượng của bọn chúng có hơn quân Lam Vũ mười lần.

“Chuẩn bị đổ bộ, cấm cười, đám khốn kiếp các người, đừng có cho là không phải đánh trận.” Trầm Lăng Vân quát tháo bộ hạ của mình, bắt đầu chuẩn bị sẵn sáng đổ bộ, một số quan binh hải quân lục chiến đội cũng phát hiện đảo Sùng Minh không có kẻ địch cường đại, cho nên tỏ ra có chút uể oải, không hứng thú lên được.

Dương Túc Phong hờ hững nhìn về phương hướng Trừng Hải, trừ khi nơi đó có quân đội nước Mã Toa xuất hiện, nếu không những quân binh ý chí chiến đấu sục sôi này chỉ có thất vọng thôi, quân đội Pháp Lôi Nhĩ không thể kháng cự quá lâu.

“Bảo vệ hạm đội, hỏa phảo chuẩn bị.” Tô Chẩm Thư truyền mệnh lệnh.

Hơn hai mươi chiếc Long Nha chiến hạm bắt đầu chậm rãi chuyển hướng đi, đưa mạn bên của mình nhắm vào đảo Sùng Minh, đại pháo bắt đầu đo khoảng cách, chuẩn bị oanh kinh bờ biển, từ trong kính viễn vọng có thể nhìn thấy, những quan binh quân đội Pháp Lôi Nhĩ đang hoảng hoảng hốt hốt tiến vào trận địa, có lẽ bọn chúng căn bản không ngờ quân Lam Vũ sẽ tới.

Nhưng mà, trong chiến tranh rất nhiều chuyện là khó dự đoán, bất ngờ thật sự quá nhiều, ông trời có thể là lười biếng, không cẩn thận một chút đem rất nhiều người nèm vào cùng nhau. Quân đội Pháp Lôi Nhĩ không ngờ rằng quân Lam Vũ tới, cũng như thế, quân Lam Vũ cũng không ngờ quân đội nước Mã Toa tới.

Khi Dương Túc Phong đang lạc quan mơ về chuyến đổ bộ thắng lợi dễ dàng, thì có một người khác cũng đang thỏa thuê đắc ý hướng về phía đảo Sùng Minh mà tới. Hắn đứng sừng sững trên đải chỉ huy cao ngất, để gió biển thổi bay mái tóc màu hoàng kim của mình, hết sức hưởng thụ khoái lạc mà đại hanỉ mang tới cho hắn, hắn nghiêm nghị mà kiên định đem kính thiên lý trong tay nhắm về phía đảo Sùng Minh sắp xuất hiện.

Kẻ này, chính là quan tư lệnh hạm đội thứ hai của hải quân nước Mã Toa được gọi là “hải lang”, trung tướng hải quân La Đức Cáp Đặc.

La Đức Cáp Đặc cũng không biết là quân Lam Vũ tới.

Kẻ này nổi tiếng là quan tư lệnh hải quân giảo hoạt nhất của nước Mã Toa, suất lĩnh ba mươi bảy chiếc chiến đấu hạm và tám nghìn quan binh nước Mã Toa, lặng lẽ thông qua tuyến phong tỏa mà Vũ Phi Phàm và Phất Lai Triệt bố trí, xuất hiện ở phía tây đảo Sùng Minh, La Đức Cáp Đặc không hề có ý vượt qua kẽ hở giữa hai hạm đội hải quân Lam Vũ, hắn thậm chí cũng chẳng biết rằng bên cạnh mình còn có sự tồn tại của hai đơn vị hạm đội hải quân Lam Vũ.

Hạm đội La Đức Cáp Đặc xuất phát cũng giống như hạm đội Dương Túc Phong xuất phát, đều là bí mật rất cao, thậm chí bên trong vì làm lạc lối gián điệp của đối phương, còn bày ra không ít dấu hiệu giả, kết quả, hai cái hạm đội đều thành công che dấu được cơ quan tình báo của đối phương, bí mật tập kích mục tiêu. Nhưng có lẽ vì anh hùng sở kiến lược đồng, cũng có lẽ bởi ông trời an bài, quân đội nước Mã Toa và quân Lam Vũ lại lần nữa phát sinh va chạm kịch liệt.

Mà gần như tại cùng một lúc, một chiếc thương thuyền cỡ lớn của bắc Lữ Tống cũng rời khỏi Bích Dao, tiến tới đảo Sùng Minh, đơn vị thương thuyền này hộ tống không phải là nhân vật bình thường, mà là quốc vương Cáp Thập Mễ An của nước Lữ Tống, ông ta chuẩn bị tới đảo Sùng Minh sau đó lại vòng qua địa phương khác, tìm kiếm cứu binh, vừa khéo mấy tiếng trước xảy ra chính biến, hoàn toàn mai táng vương triều từng tồn tại của nước Lữ Tống.

Cũng có lẽ có người sẽ hỏi, hạm đội La Đức Cáp Đặc vì sao có thể vượt qua sự phong tỏa của hải quân Lam Vũ? Tôi chỉ có thể nói, trên đại hải bao la, dưới tình huớng không có vệ tinh và rada chỉ dựa vào mỗi kính viễn vọng chỉ có thể quan sát được vị trí không tới năm hải lý, Vũ Phi Phàm và Phất Lai Triệt căn bản không thể phong tỏa được một vùng hải vực lớn như vậy, phải biết rằng hai hạm đội của quân Lam Vũ cũng chỉ có không tới sáu mươi chiếc Long Nha chiến hạm.

Trận chiến tranh đoạt đảo Sùng Minh lần thứ nhất, định sẵn sẽ là trận va chạm đầy rẫy bất ngờ, sự cơ trí và anh dũng của các dũng sĩ, ở trong sự hỗn loạn này được thể hiện đẩy đủ. Đảo Sùng Minh, cũng vì trận chiến này mà được mãi mãi đưa vào sử sách.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.