Hai thiếu nữ mang Dương Túc Phong tới cửa khoang thuyền, rồi không chút khách khí đẩy y vào bên trong. Dương Túc Phong tức thì mất tự chủ lăn vào, khó khăn lắm mới miễn cưỡng đứng lên được, vừa vặn nhìn thấy bóng lưng của Tiêu Tử Phong. Nàng lặng lẽ dựa vào cửa sổ, nhìn ra biển rộng mênh mông không bờ, người mặc váy liền màu đen, vửa rất u nhã lại tĩnh lặng. Nàng tựa hồ có yêu thích trời sinh với màu đen, trừ lúc lên đài biểu diễn, nàng đều dùng trang phục màu đen. Bất quá trang phục màu đen và làn da trắng nõn của nàng hình thành sự tương phản mạnh mẽ, làm người ta càng sinh cảm giác đẹp tựa thiên tiên.
Bên cạnh Tiêu Tử Phong có một bình hoa gốm tinh tế màu lam nhạt. Trong bình hoa rót nước đầy một nửa, trong nước cắm một bó hoa hồng thẩm màu, đó là màu xanh mê hoặc cực kỳ hiếm thấy, màu thẫm của nó có chút gần như thành màu đen. Nhìn qua thật tương xứng với Tiêu Tử Phong, gió biển Ni Tử thôi qua đóa hoa màu xanh mê hoặc, mang tới một mùi hương gần như xoa hoa, nước biển khẽ khẽ vỗ thuyền hoa, bông hoa màu xanh mê hoặc cũng khẽ lay động, lay động như sắp rụng, nhưng thủy chung lại không rụng xuống.
Gian phòng này hẳn là phỏng riêng của Tiêu Tử Phong, hào hoa xa xỉ, dựa theo vị trí thất binh bắc đầu đặt chiếc đèn treo thủy tinh trong suốt, ánh nên bên trong sáng tỏ mà nhu hòa. Trên mặt đất trải thảm da dê ba tư dàu màu vàng nhạt, trên thảm thêu từng hình bông hoa màu lam mê hoặc, đóa hoa tươi màu như muốn tiết ra chất dịch màu tím, làm có vẻ quỷ dị. Còn tường bốn xung quanh, đều thuần một loại gỗ đàn hương, cổ kính mà nghiêm trang. Chỗ cửa vào treo tấm bình phong Đôn Hoàng Phi Thiên (*), nhưng bay múa bên trên tựa hồ chẳng phải là tiên nữ đáng yêu, mà là một con quỷ dạ xoa mặt mày hung tợn. Trong mỗi góc của gian phòng, đều đặt bức tượng gỗ thủ công tinh xảo, nhưng hoa văn tựa hồ lệch về thể loại âm u, đại đa số là ma quỷ nhe nanh múa vuốt, rất nhiều còn là thè những chiếc lưỡi dài. Có lẽ bản thân Tiêu Tử Phong quá mỹ lệ, cho nên nàng không thích những thứ đẹp đẽ lắm, ngược lại khuynh hướng thích những thứ bị người ta cho là xấu xí thậm chí là tà ác, bao gồm cả yêu ma quỷ quái trong địa ngụ, loại bố trí mị lực và xấu xí đan xen lẫn nhau này làm người ta rất dễ sinh ra cảm giác thần kinh thác loạn.
Dương Túc Phong lặng lẽ thở dài một hơi không nói. Nữ nhân có khi đúng là động vật không thể hiểu nổi.
Ít nhất, y nhìn không thấu Tiêu Tử Phong rốt cuộc là dạng người nào, nhìn không thấu, cảm giác cũng không được.
Tiêu Tử Phong không quay đầu lại, ngón tay thon thả trắng muốt khẽ miết một cánh hoa xanh, chăm chú cảm nhận sự mềm mại trên cánh hoa, chậm rãi nói:
- Ngươi cho Cung Tử Yên một khối Tinh Mộng Thạch?
Dương Túc Phong nhếch miệng đáp:
- Phải.
Canh hoa màu xanh khẽ bị vặn nát dưới ngón tay ngọc nhà, mẩu vụn theo gió bay vào biển Ni Tư. Tiêu Tử Phong chậm rãi xoay người lại, khuôn mặt trái xoan nõn nà như ngọc mang theo nụ cười nhẹ nhàng như thiên sứ, đôi mắt như nước mùa thu nhìn chăm chú vào Dương Túc Phong. Nàng cười rất khẽ, nhưng đám Lam Sở Yến căn bản không cách nào so sánh được, nụ cười khẽ khàng sinh ra trăm loại mị hoặc, mặc dù Dương Túc Phong nỗ lực khống chế bản thân, nhưng vẫn cảm thấy xương cốt toàn thân như nhẹ đi vài phần. Chỉ có điều sau khi hơi tỉnh táo lại, Dương Túc Phong tức thì có loại cảm giác không rét mà run, đó không phải là nụ cười của thiên sứ, mà là nụ cười của ma quỷ giả mạo thiên sư. Y không thể không cảnh cáo nghiêm khắc bản thân, bất kỳ lúc nào mình cũng không được quên Tiêu Tử Phong đến từ Nghi Hoa cung, môn phái tà ác quỷ dị nhất trong giang hồ.
Quả nhiên nụ cười của Tiêu Tử Phong đột nhiên đông cứng lại, trong ánh mắt lóe lên hàn ý thâm trầm, tay phải đột nhiên khe khẽ vặn cổ tay, theo đó một cây roi màu đen bay tới, xoạt một tiếng quấ lên đầu vai Dương Túc Phong. Vừa vặn đánh chúng vết thương của Dương Túc Phong. Dương Túc Phong thét lên một tiếng thảm thiết, tựa thì quỵ xuống mặt đất, cảm thấy đau tới tận tim phổi, thiếu chút nữa ngất đi.
- Vì sao ngươi cho ả.
Khuôn mặt như ngọc khắc thành của Tiêu Tử Phong một lần nữa hiện liên nụ cười ngọt ngào, giọng nói ôn nhu giống như lời hỏi han ân cần thân thiết của thể tử đợi trượng phu về nhà. Nhưng khi nàng hạ thủ, lại không hề dung tình, nếu không phải nàng thân mang thương tích, Dương Túc Phong sợ rằng sớm đã bị một roi của nàng đánh văng xuống biển Ni Tư rồi.
Dương Túc Phong cười khổ, cật lực từ mặt đất bò dậy, mới phát hiện ra một roi này của Tiêu Tử Phong, đã làm y phục của mình bị xé thành hai nửa, gần như lộ ra bộ ngực trần, ngọn roi rài trong tay Tiêu Tử Phong ngay ở dưới chân y. Đó là một loại roi dài giống như Long Cốt tiên của Điệp Phong Vũ, nhưng so với Long Cốt tiên càng dài càng mảnh hơn. Có lẽ gọi là dây thừng càng hợp lý hơn, sợi dây thừng này dùng tơ bạc cẩn thận bện thành, vừa dài lại vừa mảnh, bên trên tựa hồ còn có từng chấm lân quang, phảng phất như được ngâm trong nước thuốc đặc biệt.
Dương Túc Phong cố nhịn đau, cười khổ nói:
- Lễ ra mắt của Nghi Hoa cung các cô có phải là đều phải đánh người ta một trận?
Trong lòng lại cảm khái, ôi nữ nhân! Vì sao các cô đều thích dùng roi!
Tiêu Tử Phong cười nói duyên dáng, nhưng giọng nói lại như từ trong hố băng phát ra, lạnh lùng nói:
- Đối với nam nhân mà nói thì đúng đấy.
Dương Túc Phong yếu ớt rên lên:
- Chẳng trách …
Nếu đúng là thế, nghĩ hẳn khổ nạn mà Đường Kiệt Lạp Đức phải chịu cũng không ít, chẳng trách bày ra dạng diễm phúc như vậy cũng không muốn nhận, người lại còn khổ sở né tránh.
Tiêu Tử Phong kéo lê chiếc roi dài màu đen, lạnh lùng đứng thẳng trước mặt Dương Túc Phong, sau lưng nàng là biển Ni Tư xanh thẩm, ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào sau lưng nàng, làm khuôn mặt nàng có chút âm u, nhưng đôi mắt nàng vẫn rất sáng, sáng như sao trên trời. Bông hoa màu xanh mê hoặc bên cửa sổ đang đúng lúc nở rực rỡ nhất, mỗi cánh hoa đều như có ánh sáng chiếu lên mặt Tiêu Tử Phong, làm khuôn mặt trái xoan của nàng càng như mộng như ảo, giống cảm giác mông lung huyền áo khi cửu thiên tiên nữ hạ phàm.
Chỉ có điều, Dương Túc Phong thật khó nảy sinh hảo cảm với nàng, bởi vì y đã dần cảm nhận được bản chất tà ác của đối phương. Bất kể là nụ cười của nàng ngọt ngào thế nào, bất kể động tác của nàng u nhã thế nào, nhưng nội tâm của nàng, chỉ có bóng den bao phủ, cho dù ánh mặt trời của biển Ni Tư có rực rỡ hơn, cũng không cách nào xua tan màn đêm đông đặc này.
Tiêu Tử Phong một lần nữa đưa ngón tay thon thả ra, ôn nhu vuốt ve bông hoa màu xanh bên cạnh, bộ dạng thâm tình chân thành đó tựa hồ tràn đầy tình yêu với mỗi cánh hoa, phảng phất như bọn chúng là thứ trân quý nhất trong trời đất. Nhưng chớp mắt một cái, nàng có thể dễ dàng bóp nát chúng sau đó không chút thương tiếc vứt vào biển Ni Tư.
Sắc mặt Tiêu Tử Phong lần nữa trở nên âm trầm.
Bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa khẽ, Tiêu Tử Phong lập tức lật cổ tay, liền thu lại chiếc roi dài. Chiếc roi màu đen đó cứ như sống giữa cổ tay của nàng, chui vào ống tay áo lập tức biến mất hút. Nhưng nụ cười rạng rỡ của nàng lập tức lại nở ra, ung dung tươi cười đi tới, nhỏ nhẹ dịu dàng nói:
- Công tước đại nhân, mời ngồi.
Trong chớp mắt, nàng tựa hồ trở nên ôn nhu vô cùng, đầy hảo cảm và ngưỡng mộ với Dương Túc Phong.
Dương Túc Phong như rơi vào đám mây mù, bản năng sâu thẳm cảm thấy hơi lạnh thấu tim gan, chưa kịp phản ứng lại đã nghe cửa phòng két một tiếng, khẽ khàng bị đẩy ra. Lam Sở Yến mang nụ cười nhẹ nhàng bưng hai chén trà tới.
- Đây là chè xuân Long Tỉnh thượng hạng, mong công tước đại nhân không chê.
Lam Sở Yên đặt chén trà trước mặt Dương Túc Phong và Tiêu Tử Phong, lời nói nhẹ nhàng, tràn đầy đạo hiếu khách của chủ nhân với Dương Túc Phong. Sâu thẳm nội tâm Dương Túc Phong không khỏi lại toát rơ một hơi lạnh, hai nữ nhân trước mặt đúng là không phải nhân vật đơn giản, trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn.
Lam Sở Yên khẽ khàng đặt chén trà xuống, giọng nói mềm mại êm ái:
- Nghe nói công tước đại nhân thích trà thanh đạm, thứ trà xuân Long Tỉnh này là thích hợp nhất đấy. Bất quá, đây chẳng phải là trà xuân Long Tỉnh bình thường, mà là các tỷ muội tự mình tới núi trà hái xuống, sau đó dùng thân thể của mình hấp chin, bên trong mang theo hương thơm cơ thể nữ nhân… công tước đại nhân phải chăng cũng giống như những ngụy quân tử, không dám thử sao?
Dương Túc Phong cố gắng khống chế khuôn mặt phát sốt của mình, thấp giọng nói:
- Loại trà này… có phần quá trân quý rồi.
Lam Sở Yên cười khẽ nói:
- Đó là đương nhiên, trên thuyền chúng tôi có bao nhiêu tỷ muội chứ!
Dương Túc Phong gật đầu không nói, bất quá trong lòng không khỏi nổi lên một tia rung động.
Loại trà Long Tỉnh ướp bằng vú này y cũng biết, nghe nói phát triển từ cuối đời nhà Thành đầu nền cộng hòa, nhưng không thể phổ biến ra, yêu cầu những nữ tử thanh xuân, tốt nhất là xử nữ. Trước Cốc Vũ hoặc trước Thanh Minh, rạng sáng lên núi hái trà, phải xuống núi trở về trước khi mặt trời lên, đem lá trà mới hái đặt sát ở nhũ phong, lá trà sẽ hấp thụ sự ôn nhuận và hương thơm của xử nữ, trở thành mùi vị độc đáo, hương thơm vô cùng.
Không chỉ trà Long Tỉnh mới có cách làm này, Hoàng Sơn Mao Phong còn có Bích Loa Xuân đều có cách làm như vậy, ví dụ cùng loại cũng rất nhiều. Nghe nói còn có một loại táo đỏ bổ dưỡng, tuyển chọn tảo đỏ thượng hạng, nấu chin xong đặt ở trong âm đ*o của xử nữ một ngày một đêm, sau đó lấy ra. Nghe nói là loại đồ bổ cực phẩm với nam nhân, có thể làm nam nhân đại triển hùng phong, mỗi người đêm đêm đều có thể biến thành lang sói mấy lần.
Mặc dù Dương Túc Phong cảm thấy loại trà ướp nhũ này giống với kiểu tiệc trân thân thể nữ nhân của Nhật Bản, đều là loại truy cầu biến thái, là loại thiếu tôn trọng với giới nữ. Bất quá quan niệm của mọi người là thế, y cũng chẳng có năng lực thay đổi, huống chi trong thế giới tiền thế, y cũng không có khả năng hưởng thụ loại xa xỉ phẩm này, huống chi tới cải biến quan niệm.
Ở trên thế giới này, y chỉ biết loáng thoáng thông tin liên quan tới phương diện này, trà ướp nhũ trong giới hào môn quyền quý khá là phổ biến, cũng có người gọi là trà sữa người, có thể thấy nó thành thức uống thường ngày giống như thứ trà sữa trong giới quyền quý. Không ít quyền quý còn nuôi riêng những thiếu nữ để làm ra loại trà sữa này. Một đám hào môn quyền quý vung tiền như rác theo đuổi Tiêu Tử Phong, đại khái không thoát khỏi liên quan tới loại trà Long Tỉnh ướp vú này. Nữ tử trong nhà mình tự nuôi dưỡng cho dù có thể làm ra loại trà sữa tốt hơn, cũng chẳng quý bằng loại trà ướp bằng nhữ phong của Tiêu Tử Phong, đó đã không còn là trà nữa, mà là một loại vinh dự, tượng trưng cho tài phú và địa vị.
Chỉ có điều, có mấy người có thể uống được trà sữa của Tiêu Tử Phong chứ?
Lam Sở Yến lịch sự lùi khỏi phỏng. Tiêu Tử Phong lạnh lùng nhìn chăm chăm theo bóng lưng của nàng, nhãn thần tựa hồ trở nên hết sức phức tạm, qua mộ lúc lâu, nàng mới đưa ngón tay thon thả ra, khe khẽ miết lấy chén trà, đứa tới bên chiếc miệng anh đào nhỏ đỏ thắm, khẽ thổi qua, hương thơm trà Long Tỉnh theo làn hơi của nàng lan khắp cả căn phòng.
Dương Túc Phong cũng nâng chén trà lên, tỉ mỉ thưởng thúc sự nhẵn mịn và thanh tú của chén trà, đây cũng là đồ gốm Bích Giang phủ sản xuất ra, đây vốn là u vô ý phát hiện được. Bích Giang phủ vốn có đất cực tốt có thể sản xuất đồ gốm là hoàn toàn sai, trải qua hai tháng dốc sức nghiên cứu và nhiều lần thí nghiệm, loại đồ gốm cácbon này cuối cùng cũng ứng vận ra đời. Hơn nữa còn có hiệu quả thị trường rất tốt, hiện giờ Tằng gia gần như vứt bỏ tất cả sinh ý lương thực, chuyển sang sản suất kinh doanh đồ gốm. Y sở dĩ muốn Đường Tư đáp ứng tự do mở rộng thông thương trong nội địa đế quốc Đường Xuyên, chính là muốn để dịa khu Mỹ Ni Tư sẽ xuất hiện ngày càng nhiều sản phẩm mới, ví như cao su, xà phòng, nhựa, xe đạp, máy chụp ảnh . cuồn cuồn không ngớt tiến vào nội địa đế quốc Đường Xuyên, y muốn mỗi người trong nội địa đế quốc Đường Xuyên biết tới địa khu Mỹ Ni Tư.
Hương thơm lá trà thấm sâu vào trong tim phổi, làm người ta phiêu dạt tới tận phương nào. Trà ướp nhũ này rốt cuộc là của ai đây?
Tiêu Tử Phong lạnh lùng nói:
- Nhị muội của ta thật xem trọng ngươi! Đây là đồ của muội ấy đó, mới gặp mặt một lần liền bê lên rồi, thể diện của ngươi không nhỏ đâu! Sợ là các công tước đại nhân khác còn khó được hưởng thụ dạng đãi ngộ như thế đó!
Trong lòng Dương Túc Phong hơi chấn động, tay nắm chặt chén trà, thầm nghĩ, thì ra là trà ướp nhũ do tự thân Lam Sở Yến làm ra, chẳng trách hương thơm mê người. Nhưng … đối với bản thân chẳng có chút nghệ thuật thưởng trà mà nói, thấy này có tính là một loại xúc phạm không đây?
Tiêu Tử Phong chẳng để ý tới tâm tư của Dương Túc Phong, khẽ nhíu mày, xóa bỏ đề tài này, lạnh lùng nói:
- Dương Túc Phong, ngươi cho rằng ta rất tham tài? Nhìn thấy ta nhận bao nhiêu lễ vật như vậy, cho nên cảm thấy ta là người thấy tiền sáng mắt, có phải không?
Dương Túc Phong trầm tư gật đầu, tỉnh tào lại, lại lắc đầu, lãnh đạm nói:
- Ta không biết, ta cũng không muốn tìm hiểu, cô nên là dạng người nào thì chính là dạng người đó, hơn nữa, ta cũng chẳng có cơ hội tìm hiểu cô.
Con mắt Tiêu Tử Phong hơi nheo lại, dường nhưu mang theo một loại giễu cợt, lạnh lùng nói:
- Nếu đã như thế, vậy ngươi vì sao tặng ta một khối Tinh Mộng Thạch lấy lòng ta? Ngươi đừng có nói ngươi không biết thứ này có giá trị liên thành, với bản tính của ngươi, ngươi chẳng hào phóng như thế chứ?
(*) Đôn Hoàng Phi Thiên: Nghệ thuật Đời Đường của Đôn Hoàng đã tiêu biểu cho thời đại xán lạn nhất của nghệ thuật phật giáo Đôn Hoàng . Phi Thiên trong phật giáo được coi là vị Bồ Tát xinh đẹp biết diễn tấu nhạc , giỏi bay và múa , cơ thể tỏa ngát hương thơm . Phi Thiên của Đời Đường trở nên phong phú đa dạng và sinh động hơn , vừa không giống vị thiên sứ chắp cánh của Hy Lạp , cũng không giống nàng tiên vờn mây bay lượn của Ấn Độ , các nhà nghệ thuật Trung Quốc khiến họ trở thành nữ giới duyên dáng xinh đẹp múa bay trên trời . Nhắc đến Đôn Hoàng , người ta sẽ nghĩ tới Phi Thiên thần kỳ