Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 173: Diễn Xuất Phong Ba (2)




Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía Tài Miểu Miểu, ý tứ là để cho nàng phụ trách giải thích “Tên ngu ngốc” kia. Tài Miểu Miểu dường như cũng thấy câu hỏi ngớ ngẩn của Dương Túc Phong, lại không chút ý tứ, chu cái miệng nhỏ nhắn thấp giọng nói: “Ngay cả việc này ngươi cũng không biết a....”

Dương Túc Phong giống như Trượng Nhị hòa thượng không sờ được đầu, ngớ ngẩn nói: “Ta không biết thì không biết a! Có gì kỳ quái chứ?”

Khắc Lý Khắc Lan quay đầu nhìn hắn, thương cảm nói: “Ai, hài tử tội nghiệp, hết cứu chữa rồi.....”

Dương Túc Phong trừng mắt, giương nanh múa vuốt nói: “Biến!”

Khắc Lý Khắc Lan nuốt lại lời nói, vội vàng rụt đầu xuống.

Tài Miểu Miểu không thể không thu liễm sắc mặt một chút, nghiêm mặt nói: “Bọn họ tặng lễ vật cho Tiêu Tử Phong, là muốn lưu lại cho Tiêu Tử Phong ấn tượng tốt, hoặc là tranh thủ hảo cảm của nàng, để có cơ hội gặp mặt nàng một mình. Tặng lễ vật càng giá trí, càng trân quý, thì cơ hội được gặp Tiêu Tử Phong lại càng lớn.....”

Dương Túc Phong đột nhiên đại ngộ, thì ra là cách theo đuổi ngôi sao của thời đại này! Chỉ có điều chi phí quá lớn, ngay cả đồ vật quý trọng như vậy cũng đem tặng mà không hề chớp mắt, thật đúng là điên cuồng, không biết có hay không sẽ tự sát vì Tiêu Tử Phong đây? Lưu Đức Hoa và Chu Kiệt Luân đều có thần tượng tự sát, nếu như Tiêu Tử Phong không có, vậy có phải là thấp hơn một cấp bậc hay không?

Đang trong suy nghĩ miên man, nghe thấy Tài Miểu Miểu chậm rãi nói: “Tiêu Tử Phong được xưng là đại lục đệ nhất nghệ nhân, cầm kỳ thi họa, ca múa pha trà, không gì không biết. Không gì không tuyệt, nhưng công khai biểu diễn chỉ có hai hạng mục là ca múa, còn về năm phần hạng mục cầm kỳ thi họa trà, chỉ có người may mắn có cơ hội được nàng thưởng thức. Lúc diễn xuất chấm dứt, nếu như nàng xem trúng ngươi, tặng ngươi một hai bức thư họa do chính tay nàng viết. Nếu ngươi diễm phúc càng lớn, có thể treo ở đầu giường để thưởng thức một mình, mỗi đêm trằn trọc, suy nghĩ viễn vông, cũng có thể đem trưng bày trong phòng để khoe khoang, nếu như ngươi may mắn.....”

Mang theo ánh mắt giễu cợt, Tài Miểu Miểu nhẹ nhàng thổi cái mũi của Dương Túc Phong, cười tủm tỉm nói: “Nếu như ngươi may mắn, ngươi còn có thể khoái hoạt ở cùng với nàng một ngày, có lẽ các ngươi sẽ ở nơi nào đó ưu nhã lẳng lặng thưởng thức trà. Trong tự viện nào đó đốt đàn hương thơm ngát đánh cờ, cũng có thể hai người yên tĩnh chèo thuyền du ngoạn trên hồ, tay nắm tay cùng đánh đàn, cùng hấp thụ linh khí trong thiên địa..... A, đó chính là phúc khí mấy trăm đời để lại. Chỉ sợ đến lúc đó ngươi sẽ quên đến tất cả, ngay cả bản thân họ gì cũng không nhớ, nam nhân các ngươi a....”

Dương Túc Phong không nhịn được chờ mong, nếu thật sự có thể cùng Tiêu Tử Phong trong một ngày thoải mái, như vậy thật là chuyện vui sướng của nhân sinh. Chỉ có điều vận khí tốt như vậy cũng sẽ không rơi lên người mình, cho dù mình có dâng lên đại lễ vật, Tiêu Tử phong cũng không tiếp nhận. Ngươi nghĩ xem, nàng đã trúng một phát súng của mình, không đến tìm mình báo thù tuyết hận cũng đã xem như may mắn lắm rồi, còn dám muốn ở bên cạnh nàng một ngày khoái hoạt sao? Nếu như chính mình đơn độc đối đầu nhau, sợ rằng phản ứng đầu tiên là rút súng rồi. Nghĩ thông điều này, không khỏi có chút cảm giác tâm tàn ý lạnh, bởi vậy tức giận nói: “Cái gì các người Dương gia, ngươi không phải là người Dương gia sao!”

Tài Miểu Miểu nhìn hắn thần sắc âm tình bất định. Có chút hứng thú vuốt mũi hắn, cười hì hì nói: “Nếu không, ta sẽ giúp ngươi chuẩn bị lễ vật này, xem có thể hay không được Tiêu Tử Phong chọn trúng, nói không chừng ngày nào đó tổ phần Dương gia các ngươi bốc lên khói xanh, nàng sẽ trở thành tỷ muội của chúng ta không chừng a.....” Nói đến đây, chính cô ta cũng không nhịn được mà cười rộ lên, khiến cho sắc mặt Dương Túc Phong lúc trắng lúc xanh, muốn phát tác, lại không tiện, đối với lão bà của mình sao có thể trở mặt được chứ?

Khắc Lý Khắc Lan quay đầu lại nóng lòng ngắt lời nói: “Tặng lễ vật quý trọng thôi cũng chưa được, phải hợp khẩu vị của Tiêu Tử Phong mới có thể, nếu không ngươi tặng nàng tấm ngân phiếu ngàn vạn kim tệ không phải càng trực tiếp sao? Chỉ cần hợp khẩu vị của nàng, cho dù một bức họa cũng có cơ hội có được gặp mặt nàng..... Nhưng mà, lão đại ngươi biết viết thư họa sao chứ?”

Dương Túc Phong lần nữa hung tợn quơ quơ nắm tay về hướng hắn, Khắc Lý Khắc Lan vội rụt đầu lại

Tài Miểu Miểu thản nhiên mỉm cười nói: “Khắc Lý Khắc Lan nói không sai, đúng như vậy. Chỉ có điều, đối với một người xa lạ mà nói, có biện pháp nào có thể đả động tâm hồn thiếu nữ của Tiêu Tử Phong? Để tặng lễ vật. Đừng quên, Tiêu Tử Phong cũng là nữ nhân, chỉ cần là nữ nhân đều tích lễ vật người khác tặng cho nàng, nhất là vàng bạc tài bảo gì đó, lại càng biểu lộ thành ý của mình. Như vậy một cái Trân châu nam hải này thì tính làm cái gì? Đây chỉ là một màn ra mắt nho nhỏ, tiếp theo ngươi sẽ có cơ hội đại khai nhãn giới.”

Dương Túc Phong gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, trong lòng không thể không có chút bội phục phương thức của Tiêu Tử Phong, đây chính là so với công khai tiếp nhận còn cao minh hơn nhiều, quả thực là khiến người khác mắc bẫy, càng nhiều càng tốt. Nó căn bản giống như một trò xổ số may mắn, mỗi người đều có giấc mộng phát tài, đều muốn giải thưởng 500 vạn, cho dù kết quả cuối cùng không như ý cũng không sao, tiền nhiều mua nhiều, tiền ít mua ít, cơ hội của mỗi người đều bằng nhau. Những người đó tặng lễ vật quý trọng như vậy chẳng qua là muốn tranh thủ có cơ hội được một mình cùng gặp mặt với Tiêu Tử Phong, cơ hội được gặp mặt một ngày cũng giống như giải thưởng 500 vạn, nhưng không thể nghi ngờ, nó so với việc giành được giải thưởng 500 vạn còn dễ hơn nhiều.

Kế tiếp là tiết mục thị nữ độc xướng, xuất tràng là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, mặc dù dung mạo và khí chất không thể so được với Tiêu Tử phong, nhưng mà cũng là mỹ nữ ngàn người chọn một, vóc người cao gầy, da thịt trắng noãn, nhưng tóc màu vàng óng ánh, dường như là một hỗn huyết nhân (con lai), ngoài giọng ca quả thực là rất hay, bộ phận cao âm (hát cao giọng) của nàng cũng là hạng nhất, trong trẻo dễ nghe, kéo dài không dứt, giống như cái gọi là dư âm vẫn còn văng vẳng bên tai, ba tháng không dứt, cảnh giới của nàng. Khiến người xem cũng như mê như say, chỉ có điều Dương Túc Phong không có cảm giác gì, dù sao âm nhạc hiện đại còn dễ nghe hơn nhiều, cũng xem như là kiến thức rộng rãi, còn giọng ca gì mà chưa nghe qua chứ? Hơn nữa lại không có thiết bị thính giác chuyên nghiệp, không khỏi khiến cho hiểu quả lại càng suy giảm.

Chủ ý của hắn. Chính là hoạt động hiến bảo vòng tiếp theo, hắn rất muốn xem một chút đến tột cùng sẽ xuất ra kỳ trân dị bảo gì, mà những người này lại tàn nhẫn như thế, đem tài bảo của mình cam tâm tình nguyện hiến dâng, đây quả thật là chuyện bất khả tư nghị. Nếu như chỉ vì được một mình ở cùng với Tiêu Tử Phong một ngày, khó tránh khỏi có chút khoa trương.

“Chúng ta không có cơ hội. Cái gì cũng không chuẩn bị, sớm biết vậy ta đã đem noãn thạch mã não trong nhà tới rồi.....” Khắc Lý Khắc Lan tiếc nuối nói, lại bị Y Toa Bối Nhĩ hung hăng nắm cổ, giống như móng vuốt của lão ưng kéo gà con trở về lại, xem ra cô gái mười tuổi này cũng biết ghen, hơn nữa còn thể hiện không chút che giấu gì.

Lúc Khắc Lý Khắc Lan đang nói, đợt hoạt động hiến bảo thứ hai đã bắt đầu, trên sân lại thay đổi một cung trang thiếu nữ khác, vẫn hoa lệ như vậy, vẫn tươi cười vui vẻ như cũ. Làm cho người khác dù không nhìn thấy Tiểu Tử Phong cũng muốn đem đến chút lễ vật trân quý để lấy lòng nàng. Quả nhiên, đợt thứ hai mới bắt đầu, đã có người dâng lên rất nhiều noãn thạch, mã não và hồng bảo thạch, thậm chí có người còn dâng lên năm mươi ca-ra kim cương, ngoại trừ vàng bạc châu báu ra. Cũng có mấy người đem thư họa của mình dâng lên, vây mà cung trang thiếu nữ lại không có cảm thấy thư họa không đáng tiền, ngược lại càng tôn trọng hơn một chút.

“Cống hiến vàng bạc châu báu quả thật có chút tục khí, vàng bạc tài bảo gì Tiêu Tử Phong còn chưa nhìn thấy qua, có lẽ triển lộ ra chút tài hoa còn có thể lọt vào mắt xanh của mỹ nhân.....” Khắc Lỹ Khắc Lan lại không nhịn được phô bày ra một chút học thức của mình để giải thích. Có chút nóng lòng muốn thử, kết quả bị Y Toa Bối Nhĩ công chúa kéo trở về. Mọi người bên cạnh đều âm thầm bật cười, hai người này giống như hai kẻ dở hơi, một người nguyện đánh, một người nguyện ở bên cạnh, cũng xem như là trời tạo ra một đôi thần tiên quyến lữ, muốn thay vào người khác, thật khó mà hầu hạ được Y Toa Bối Nhĩ, phải biết rằng trí thông minh của nàng chỉ có mười tuổi mà thôi.

Đột nhiên, người xem biểu diễn cúi đầu phát ra một tiếng than sợ hãi, nhìn thấy bốn năm đại hán nâng một cái rương gỗ lớn lên sân khấu, phía sau là Tiếu Khẳng Lợi công tước thần thái bay bổng đi lên. Đại nhân vật rốt cuộc cũng bắt đầu xuất tràng. Nhưng thấy đại hán bộ dáng cố sức, là biết lễ vật bên trọng năng không phải đùa.

Rương gỗ đặt ở trên sân khấu, ép tới sân khấu kêu kẽo kẹt, hai đại hán mở rương gỗ ra, đem lễ vật ở bên trong lấy ra, bốn người cùng nhau nâng lên, hiện ra trước mắt cung trang thiếu nữ, nhất thời tiếng thất thanh sợ hãi không ngừng vang lên, giống như thủy triều lan tràn trong phòng. Thì ra, kiện lễ vật này là một khối phỉ thúy lớn hình cải trắng, toàn thân một màu xanh, điêu khắc tinh tế, trông rất sống động, quả là cực phẩm phỉ thúy.

Dương Túc Phong cũng tò mò cầm ống nhòm cẩn thận nhìn rõ khối “Đại Bạch Thái” này, nó cao một thước rưỡi, chiều rộng cũng khoảng một thước, độ dày khoảng nửa thước, phòng chừng sức nặng hơn ngàn cân, quả thực có thể xem là phỉ thúy chi vương. Nó được công tượng tài hoa tỉ mỉ tạo thành hình dáng một khối cải trắng, lá cây màu xanh đậm, phiến lá có màu trắng lẫn trong màu xanh, màu sắc tươi đẹp, còn có vài con côn trùng màu xanh rất sống động như thật nằm ở trên, làm nó nổi bật lên, dây leo uyển chuyển, sinh động như thật, ngụ ý “Bách tài phúc lộc đáo gia.” (trăm tài lộc vào nhà), quả thật là cực phẩm trong cực phẩm.

Đối với tiếng hoan hô của mọi người, Tiếu Khẳng Lợi công tước bắt đầu kiêu ngạo giới thiệu khối phỉ thúy làm người khác chú ý này, đây là “Đại Bạch Thái” Chính là đến từ vùng đất Âm Nguyệt hoàng triều xa xôi, tạo thành ở trên núi cao vô cùng lạnh phỉ thúy ngọc thạch nham, toàn thân có chút màu xanh nhạt, do ít nhập vào sâu, ngẫu nhiên được người ta phát hiện, thôn dân địa phương phải mất công sức lắm mới lấy ra được, qua tay nhiều người, cuối cùng được Tiếu Khẳng Lợi công tước lấy năm vạn kim tệ mua lại, tìm kiếm công tượng tài hoa y theo hình thái thô phôi của phỉ thúy mà tỉ mỉ điêu khắc tạo thành khối “Đại Bạch Thái”. Hiện tại giá trị của nó, sớm đã vượt qua một trăm kim tệ.

“Một trăm vạn kim tệ.....” Những người xem trong bữa tiệc không ngừng có người xì xào bàn tán, sợ hãi than không ngớt, phỉ thúy đều thấy nhiều, nhưng phỉ thúy lớn như vậy thật vô cùng hiếm có, đám người Khắc Lý Khắc Lan cũng hết sức tò mò, Dương Túc Phong lại càng đại khai nhãn giới.

Cung trang thiếu nữ rất nhanh đem khối phỉ thúy gọi là “Đại Bạch Thái” cũng chính là phỉ thúy chi vương (Phỉ thúy lớn) này ghi chép lại, sau đó Tiếu Khẳng Lợi công tước hớn hở chỉ huy thủ hạ đem nó đưa lui phía sau sân khấu, có lẽ là do bị khối phỉ thúy chi vương này chấn nhiếp, nên lượt này không còn bảo vật nào khác được đưa ra, vòng diễn thứ ba lại bắt đầu rồi.

Lượt thứ ba diễn ra, là múa đơn, chỉ có điều người múa cũng không phải là Tiêu Tử Phong, Dương Túc Phong lờ mờ nhận ra nàng chính là người phục vụ ngày đó cố ý đem cái chén làm vỡ trước cửa phòng mình, cũng là những thủ hạ Hoa hồ điệp của Tiêu Tử phong, những thành viên Hoa hồ điệp này quả nhiên là đa tài đa nghệ, ngoài sáng hay trong tối đều được, Tiêu Tử phong chắc chắn là đã tốn không ít tâm huyết với các nàng.

Mặc dù độc vũ (múa đơn) rất đẹp mắt, nhưng rõ ràng, liên tục hai lần Tiểu Tử Phong không xuất tràng, phản ứng của người xem cũng không si mê như thế. Đợi đến khi vòng hiến bảo thứ ba, cũng không có gì đáng chú ý, đều là một chút vàng bạc châu bảo bình thường. Dường như trong lòng mọi người đều đoán rằng, lượt thứ tư Tiêu Tử Phong sẽ lên sân khấu.

“Hoan hô!” Người xem biểu diễn lần nữa phát ra từng trận hoan hô, dường như muốn đem mái nhà của An Nhạc cung phá hủy.

Tiêu Tử phong lần này xuất tràng hát một mình, không có bất cứ âm nhạc gì đệm, trên sân khấu cũng không có vũ công nào khác, hơn nữa động tác của nàng cũng không có chút biến hóa nào, nàng lẳng lặng đứng ở trung tâm sân khâu, vị trí không thay đổi chút nào, nhưng mà không biết tại sao, Dương Túc Phong luôn cảm thấy thân ảnh của nàng có chút mờ ảo. Từ lúc hắn hấp thụ năng lượng trên Tinh Mộng thạch thì thị giác của hắn lợi hại hơn rất nhiều, mục tiêu ngoài vài trăm thước cũng có thể nhìn rõ ràng, nhưng giờ phút này nhìn thấy Tiêu Tử Phong, lại phát hiển thân ảnh của nàng dường như phiêu động theo quỹ đạo nào đó rất nhanh, bởi vì động tác của nàng không lớn, cho nên người bình thường đều không nhìn ra, còn tưởng nàng đang đứng thẳng ở nơi đó.

Dương Túc Phong trong lòng chấn động, Tiêu Tử Phong đang bày trò mê hoặc gì thế? Lòng tò mò không kìm được mà nghiên cứu thân ảnh Tiêu Tử phong, đối với tiếng ca của nàng cũng không hề lưu ý, tất nhiên, thanh âm của nàng hẳn là vô cùng dễ nghe, bởi vì sau khi nàng rời khỏi sân khấu ba mươi giây, người xem mới bắt đầu phát ra tiếng vỗ tay như sấm, mà đám người Khắc Lý Khắc Lan cũng mới thanh tỉnh lại, trên mặt vẫn hưng phấn đỏ bừng lưu tâm và mong đợi.

“Đúng là Cửu thiên tiên nữ hạ phàm a.....” Dương Túc Phong thấy Nham Long hâm mộ nói, đối với Tiêu Tử Phong tràn ngập hâm mộ.

“Ngươi nhìn cái gì vậy?” Dương Túc Phong cau mày hỏi.

“Nàng vẫn phiêu đãng trong mây trắng! Đó là thân ảnh duyên dáng biết bao nhiêu!” Nham Long ngất ngây trong đó thật sâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.