Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 254




Bùi Củ tuy ở tận Trương Dịch, nhưng lại rất được Dương Quảng tín nhiệm.

Hắn được Dương Quảng tín nhiệm không giống với Bùi Minh Thuý, Bùi Minh Thuý được Dương Quảng trọng dụng vì Trần Tuyên Hoa, còn Bùi Củ không phải là được vinh nhờ con gái, mà thực tế là vì hắn rất hiểu lòng của Dương Quảng.

Công tích của hắn có liên quan chặt chẽ với sự nghiệp vĩ đại của Dương Đế. Chiến dịch Bình Trần, bình loạn Lĩnh Nam, bắc diệt Đột Quyết, cùng Sử Bộ Thượng Thư Ngưu Hoằng chế định Tuỳ Lễ đều là những gì Bùi Củ đã làm lúc thịnh thế. Sau này Bùi Củ phần lớn là lai vãng ở Tây Vực, chếđịnh sách lược biên cương, làm địa đồ Tây Vực, đánh dấu các điểm trọng yếu, thuận lợi đánh bại Thổ Cốc Hỗn, mở rộng biên cương Đại Tuỳ cả nghìn dặm, thông thuộc địa lý Tây Cương không thua bất kỳ người nào. Cho dù là đánh với Cao Lệ thì cũng có liên quan lớn đến người này, cũng chính là chế định sách lược đối ngoại của người này, mới làm cho Dương Quảng đưa ra quyết định đánh Cao Lệ. Trong mắt Bùi Củ, Cao Lệ đã là đất nông canh, quốc dân khai hoá, dễ dàng nhập vào bản đồ Đại Tuỳ hơn nhiều Đột Quyết. Nhưng chính vì kiến nghị chinh phạt Cao Lệ của hắn mới đẩy Đại Tuỳ vào tai họa.

Từ sau khi chinh phạt Cao Lệ thất bại, Bùi Củ tự nhận trách nhiệm nên đã đến Trương Dịch, chuyên tâm kinh doanh với Tây Vực, ít tham gia việc chính sự. Lý Tĩnh thật không ngờ hắn lại đến Mã Ấp tìm mình, hơn nữa lại mang đến cả mật chỉ của Dương Quảng.

Còn về việc Bùi Củ tự nhận lỗi đến Tây Vực thì trong mắt Lý Tĩnh, trách nhiệm cũng không hoàn toàn thuộc về Bùi Củ. Lý luận của Bùi Củ là hợp lý, kế hoạch chế định chu đáo, thế nhưng lại gặp phải một kẻ tự cao tự đại như Dương Quảng. Lý Tĩnh có tài cầm binh, Bùi Củ lại có khả năng kinh quốc, nhưng hai người trên thực tế thì chưa từng tham dự tác chiến Cao Lệ. Kế hoạch đương nhiên là không nhanh bằng biến hoá, hơn nữa Dương Quảng sớm đã giết chiết đại thần Cao Dĩnh, người có năng lực nhất ở Đại Tuỳ, dẫn đến chính sự đất nước lúc này mất kiểm soát, Cao Lệ thất bại, từ đó về sau không thể gượng dậy nổi. Cuối cùng, căn nguyên Đại Tuỳ thất bại đều nằm ở một mình Dương Quảng.

Lý Tĩnh đã qua tuổi bốn mươi, đến hiện tại vì Tiêu Bố Y mới lên được chức Quận thừa Mã Ấp, nhưng đó không phải là nói hắn không có năng lực mà là hắn rất có năng lực.

Những người có năng lực đa số đều cao ngạo, Lý Tĩnh cũng chính vì cao ngạo cương trực, không giỏi nịnh nọt nên mới luôn bất đắc chí, Bùi Củ cũng rất có năng lực, nhưng lại vì tính cách khéo đưa đẩy mà mới có thể có được địa vị ngày hôm nay.

Bùi Củ sau khi đến Trương Dịch thì rất ít quay về triều đình, cũng không tranh công lao, lại càng không tiễu phỉ, nhìn có vẻ hèn nhát nhưng đó chính là biện pháp tốt nhất để bảo vệ địa vị. Lý Tĩnh đối với loại người này cảm thấy tôn kính không phải vì bậc quan mà là bởi năng lực của hắn.

Khi nghe thấy Bùi Củ nói Thánh Thượng muốn Lý Tĩnh giám sát Lý Uyên, Lý Tĩnh cũng không lấy làm ngạc nhiên.

Lý Uyên lần trước ở Đông Đô không bị phạt đi lưu đầy thực tế là vì Lý Huyền Bá, nhưng Dương Quảng vẫn luôn nghi tâm rất nặng, ngoài Trương Tu Đà ra thì rất khó có người làm hắn tuyệt đối tin tưởng. Hiệu ứng từ sự trung tâm của Lý Huyền Bá cũng đã lâu, cũng nhanh chóng biến mất.

Từ sau khi Tiêu Bố Y rời khỏi Thái Nguyên, thì Lý Uyên làm Thái Nguyên Lưu Thủ cũng hết sức thuận lợi, tài hoa cũng dần dần lộ ra. Sơn Tây đạo phỉ Lịch Sơn Phi đã bị Tiêu Bố Y đánh tan, quay trở về Hà Bắc, các đạo phỉ còn lại cũng chỉ còn mấy người như Vô Đoan Nhi, Kính Bàn Đà, Lưu Miêu Vương đều lần lượt bị hắn đánh bại. Đây đều là những tên tiểu đạo địa phương, so với những tên đạo tặc nổi danh thì năng lực còn kém xa, nhưng việc cai quản đâu ra đấy của hắn cũng đã thể hiện rõ khả năng quản lý thiên phú.

Nhưng làm việc cho Dương Quảng quả thật là tiến thoái lưỡng nan, đánh thua thì phải chịu trách nhiệm, đánh thắng thì càng cần đề phòng sự nghi kị của Dương Quảng.

Sơn Đông là biên thùy trọng địa, lại gần với Tây Kinh Đông Đô. Dương Quảng tuy đã nam hạ nhưng vẫn cảm thấy không yên tâm, nên mới bắt đầu dùng Lý Tĩnh. Hắn đã dần dần cảm thấy bất an với Lý Uyên, hắn muốn dùng Lý Tĩnh để áp chế Lý Uyên, nếu thấy cần thiết, thậm chí còn quyết định phải trừ bỏ. Hắn hiện tại tuy đang dối người dối mình, nhưng vẫn không muốn buông tay giang sơn của mình. Đối với những người có khả năng uy hiếp đến ngôi vị Hoàng Đế thì chỉ có một chữ "Giết!", mặc cho đối phương có công lao hay không, hay có quan hệ họ hàng ruột thịt.

"Ta có đức có tài gì mà lại có thể giám sát cử động của Lý đại nhân?" Lý Tĩnh vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.

Bùi Củ mỉm cười nói: "Viên Ngoại Lang vốn có đại tài, lão phu luôn biết điều đó, chỉ tiếc là lời nói của lão phu không có trọng lượng, vẫn không thể khuyên được Thánh Thượng sử dụng Viên Ngoại Lang, quả thật là việc đáng tiếc của cuộc đời này. Vốn cho rằng sau khi chinh phạt Cao Lệ về, bất luận thế nào cũng phải tiến cử Viên Ngoại Lang với Thánh Thượng, nhưng không ngờ rằng lão phu sau đó bản thân cũng còn khó giữ, quả thật là chuyện đáng tiếc. Nhưng ngọc châu bị nhuốm bụi trần thì cuối cùng cũng sẽ có ngày toả sáng, trước mắt chính là cơ hội rất tốt của Viên Ngoại Lang”.

Đưa tay vào trong áo ra một bức mật chỉ đưa cho Lý Tĩnh, Bùi Củ mỉm cười nói: "Viên Ngoại Lang có mật chỉ này thì đối với Lý Uyên có thể tiền trảm hậu tấu, không cần phải xin lệnh Thánh Thượng".

Lý Tĩnh mở mắt nhìn, rồi lại gập mật chỉ lại, cau mày nói: "Thánh Thượng nếu đã cảm thấy không yên tâm với Đường Quốc Công, thì tại sao lại không trực tiếp hạ chỉ trừ bỏ hắn?"

Bùi Củ thở dài nói: "Lúc này chỉ hoài nghi Lý Uyên có ý tạo phản, nhưng không có chứng cứ xác thực, Thánh Thượng nếu mạo muội trừ bỏ thần tử có công thì chỉ sợ quần thần sẽ thất vọng".

"Vậy tại sao Thành Thượng lại mạo muội trừ bỏ Tiêu tướng quân?" Lý Tĩnh mặt không đổi sắc hỏi.

Hai mắt Bùi Củ loé lên, có chút thú vị nhìn Lý Tĩnh, Lý Tĩnh cũng không tránh né, ánh mắt sáng quắc lên.

Trong phòng tĩnh lặng lại, hơi thở cũng nghe thấy, có chút trầm xuống.

"Ta biết Viên Ngoại Lang có quan hệ tốt với Tiêu Bố Y, nhưng ta không cảm thấy Viên Ngoại Lang là người làm việc theo tình cảm" Bùi Củ đột nhiên cười rộ lên, "Thực ra Tiêu Bố Y và tiểu nữ quan hệ không tồi, hắn cũng là người mà Bùi Phiệt tiến cử, Thánh Thượng đột nhiên hạ chỉ, lão phu cũng có chút ưu sầu. Có lẽ tiểu nữ và Viên Ngoại Lang không biết, hắn vốn là thiên cơ, cho nên mới có thể gặp dữ hoá lành. Nhưng hắn lại không nói chuyện này cho ta và ngài biết, hắn xem ra không phải đơn giản và chân thành như chúng ta đã tưởng tượng".

Lý Tĩnh hơi cau mày lại, "Thiên cơ, Bùi Thị Lang cũng tin vào những lời vô căn cứ này sao?"

Bùi Củ cười rộ lên, ánh mắt có chút sắc bén, "Viên Ngoại Lang học rộng tài cao, chắc hẳn có thể tự mình phân biệt được đúng sai, điều này hà tất lão phu phải nói nhiều, thực ra đây có chuyện cũ không biết có nên nói hay không?"

Lý Tĩnh cung kính nói: "Bùi đại nhân quá khách khí rồi, có gì xin cứ nói".

Bùi Củ mỉm cười đáp: "Thực ra việc Viên Ngoại Lang mãi mà không được đề bạt cũng có liên quan rất lớn tới Lý Uyên. Nghĩ lại năm đó Lý Uyên cầu ngựa của Viên Ngoại Lang, Viên Ngoại Lang đã làm theo lẽ công bằng, không hề thiên tư, quả quyết cự tuyệt, vì thế đã làm Lý Uyên ghi nhớ trong lòng. Khi cầm cờ hắn đã nói với Thành Thượng một câu, đó là Viên Ngoại Lang có cốt phản, vì thế Viên Ngoại Lang mấy năm nay đều không được trọng dụng. Những chuyện cũ này thực ra quần thần đều biết. Nhưng không có ai truyền đến tai Viên Ngoại Lang mà thôi".

Lý Tĩnh thở ra một hơi, đứng dậy hành lễ nói: "Hoá ra là vậy, đa tạ Bùi đại nhân đã chỉ giáo, Lý Tĩnh đã biết phải làm thế nào rồi".

"Như vậy là tốt nhất" Bùi Củ cũng mỉm cười đứng lên, nhẹ nhàng vỗ vào vai Lý Tĩnh, "Viên Ngoại Lang hãy tự thu xếp, cơ hội tốt này tuyệt đối không nên bỏ lỡ".

Trong căn phòng của Lý Uyên có vẻ có chút keo kiệt, so với thân phận Thái Nguyên Lưu Thủ thì có vẻ không tương xứng.

Lý Uyên ngồi bên cạnh giường, y quan không chỉnh tề, giày lại đi ngược, hai tay nắm chặt đôi tay của một người, khuôn mặt nở một nụ cười.

Người đó hai tay trắng nõn, rất giống tay của thiếu nữ tuổi thanh xuân, nhưng nhìn từ tay lên trên mới phát hiện ra đó là một lão giả râu dài, khuôn mặt hồng hào.

Khuôn mặt của Lý Uyên và lão giả sáng lên, người không biết lại tưởng rằng đây là một cặp phu thê già đang ngồi hoài niệm lại chuyện xưa.

"Khai Sơn hiền đệ, từ biệt đã nhiều năm, thật không ngờ hôm nay có thể gặp lại" Lý Uyên thở dài nói: "Chúng ta đều già rồi".

Ân Khai Sơn mỉm cười nói: "Đường Quốc Công phong thái vẫn như trước, làm sao lại nói là già? Ta mới là già đó. Nghe nói Đường Quốc Công đã được thăng lên làm Thái Nguyên Lưu Thủ, ta luôn muốn đến thăm hỏi, nhưng luôn gặp phải lúc Đường Quốc Công ra ngoài thảo phạt thổ phỉ. Huyện Thái Cốc công việc lại bộn bề, nên mãi mà không thể gặp được. Hôm nay gặp lại vui mừng vô cùng".

Lý Uyên cũng mỉm cười nói: "Thực ra là ta cũng rất muốn đến thăm Khai Sơn hiền đệ, nhưng lần nào cũng bị lỡ mất, đến bây giờ gặp nhau cũng coi như là số trời đã định".

"Ta bất quá chỉ là một tiểu huyện lệnh, mỗi lần nghĩ tới gặp Lưu Thủ đại nhân khó tránh cảm thấy kinh sợ, không ngờ đến hôm nay lại được gặp. Lưu Thủ đại nhân quả nhiên là như dân chúng đã nói, lấy đức đối nhân, thành thật đôn hậu, quả thật là chuyện may mắn cho chúng ta" Ân Khai Sơn hai tay bị nắm chặt vẫn chưa được buông ra, nên không thể vuốt râu, vẻ mặt cũng bớt đi nhiều sinh động.

Lý Uyên lại cuống quýt lắc đầu, "Nhận được sự ưu ái của phụ lão, ta thật sự hổ thẹn".

Thái độ của hắn rất nhiệt tình, tuy là Thái Nguyên Lưu Thủ, nhưng lại không có chút làm cao nào. Hai người nói đơn giản một ít chuyện thường ngày. Ân Khai Sơn cảm thấy chủ đề đã đi hơi xa, cuối cùng nói: "Nghĩ lại mảnh đất Thái Nguyên này vốn là đất phong Đường Quốc cổ của Tây Chu, Lý đại nhân lại là Đường Quốc Công của đương triều, giờ lại đến đây trấn thủ mảnh đất của cổ này, quả thật là đại cát đại lợi".

Lý Uyên sắc mặt hơi biến đổi, tuy biết rằng hạ nhân nô tỳ đều không ở bêncạnh, nhưng vẫn áp giọng xuống nói: "Khai Sơn hiền đệ, chúng ta không phải khách khí, lời này chúng ta nói với nhau lão ca cảm thấy tấm lòng của đệ, nhưng tuyệt đối không được nói ra bên ngoài".

Ân Khai Sơn lại cười nói: "Đương nhiên là như vậy rồi, Đường Quốc Công cứ an tâm, Khai Sơn tuyệt đối không nói bừa ra ngoài".

Đường Quốc Công vốn là một hư hàm của triều Tuỳ, Ân Khai Sơn nói Đường Quốc Công trấn thủ đất Đường Quốc, đại cát đại lợi, vốn là gượng ép, hàm nghĩa bên trong của nó lại có bao nhiêu phần ý tạo phản. Lý Uyên trên mặt thì tỏ ra sợ hãi, nhưng thực ra trong lòng cũng đầy vui mừng, thầm nghĩ mình cuối cùng cũng đã có ngày khổ tận cam lai. Những người này nếu như đều nghĩ như vậy, tất cả đều quy thuận thì mình đương nhiên có thể mưu cầu một mảnh đất riêng cho mình trong thời loạn thế này.

Ân Khai Sơn thực ra không phải là quá quen biết với Lý Uyên, bất quá năm đó tại Trường An có từng qua lại một chút thôi. Hiện tại thân làm huyện lệnh Thái Cốc, mà Thái Cốc lại cách Thái Nguyên không xa.

Gia tộc Ân Khai Sơn khởi nguồn từ Trường Bình Trần Quận Hà Nam, Quận Vọng Trường bình Ân thị, khi ở tại Nam triều, tổ bối ở phía bắc cũng được coi là gia tộc có chiến công hiển hách. Nhưng khi Nam Bắc triều binh loạn, Ân gia lại đến Giang Nam, cũng coi như là danh sĩ văn hoá của Hoa tộc Giang Nam. Sau này, khi Bắc Chu diệt Tề, càng làm cho danh tiếng vang đến Quan Trung, ở Trường An cũng muốn dung hợp văn hoá Nam Bắc, loại trừ đi sự căm thù của những người địa phương. Ân Khai Sơn lúc đó quen Lý Uyên tại Trường An, nhưng lúc đầu hai bên đều đang bất đắc chí, Lý Uyên càng không ngờ rằng Đại Tuỳ sẽ loạn, nên cũng không để tâm đến Ân Khai Sơn, thậm chí khi được thăng lên làm Thái Nguyên Lưu Thủ, cả ngày đi tiễu phỉ và tăng cường thực lực, lôi kéo người tài, nhưng lại chưa từng nghĩ đến người này, nói gì đến chuyện muốn đi thăm hỏi Ân Khai Sơn. Đơn giản đó chỉ là đang lấy lòng người mà thôi.

Nhưng đợi đến khi Ân Khai Sơn đến chào hỏi, nói chuyện một hồi, Lý Uyên mới phát hiện ra Ân Khai Sơn có lối suy nghĩ rõ ràng, hiểu biết không ít, người này dù sao cũng là hoa tộc tử đệ, hắn chưa chắc đã biết đánh trận, nhưng trị quốc lại rất hữu dụng. Lý Uyên biết được điểm này, biết rằng loại người như thế này chịu chủ động đến đầu quân cho mình, cho thấy mình cũng rất có uy vọng, trong lòng không khỏi vui mừng.

Khi hai người đang nói chuyện rất ăn ý, thì người hầu vội vàng chạy đến, thấp giọng nói: "Lý đại nhân, thánh chỉ đến".

Lý Uyên nghe thấy thánh chỉ đến chợt giật mình, thiếu chút nữa là nẩy người lên, vội vàng tỏ ra áy náy cáo từ Ân Khai Sơn. Hắn vội vã đi lại giầy, chỉnh lại y phục. Lúc trước là hắn cố ý đi trái giầy, y quan không chỉnh tề chẳng qua là để cho Ân Khai Sơn thấy sự cấp bách của việc chiêu mộ hiền tài, nhưng hắn biết rằng nếu mang bộ dạng này đi tiếp chỉ thì sẽ bị tấu lên Hoàng Thượng, khép cho hắn tội danh bất kính, rất có khả năng bịchặt đầu.

Vừa lúc nãy còn vui vẻ như thế, mà giờ trong lòng lại cảm thấy kinh hãi, không biết Thánh Thượng đã Nam hạ rồi mà tại sao lại đột nhiên có thánh chỉ đến biên thùy, lẽ nào muốn mình tùy giá? Nghĩ đến đây Lý Uyên thầm kêu khổ, vẻ mặt có chút trầm xuống.

Đợi khi Lý Uyên ra nghênh tiếp thì nhận ra thông sự xá nhân này cũng quen biết với hắn, mở thánh chỉ ra đọc: "Nghe nói Lý Tĩnh…"

Lý Uyên chợt ho nhẹ một tiếng, thông sự xá nhân không hiểu hỏi: "Lý đại nhân có chuyện gì phân phó?"

Lý Uyên thầm cau mày, cười bồi nói: "Hạ quan tên là Lý Uyên, Lý Tĩnh là Quận Thừa Mã Ấp, hiện tại không có ở Thái Nguyên".

"Điều này ta biết, nhưng thánh chỉ đã viết như vậy, ta phải đọc cho Lý đại nhân…" Thông sự xá nhân có chút khó xử, "Hay là ta trở về hỏi Thánh Thượng?"

Lý Uyên nghe thấy tên Lý Tĩnh vốn cho rằng thông sự xá nhân đọc sai, nhưng nghe lời này thì chỉ có thể nói: "Hạ quan không dám, Thánh Thượng nếu đã muốn đọc cho lão thần thì nhất định có cái lý của Thánh Thượng" Hắn nhìn thấy thông sự xá nhân đối với mình hình như không thân tình lắm, mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn.

"Nghe nói Lý Tĩnh tọa trấn biên quan, ngăn cản Đột Quyết nam hạ, chiến công lấy lừng, hơn nữa lại có công cứu giá ở Nhan Môn quận. Đặc phong làm Thái Nguyên Phó Lưu Thủ, gia phong làm Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu, chọn ngày đến Thái Nguyên nhậm chức, phụ giúp Lý Uyên bình phỉ, đối kháng Đột Quyết, hi vọng Lý Uyên và Lý Tĩnh đồng lòng hợp sức, cùng chống đỡ với Đột Quyết, tiêu diệt đạo phỉ. Khâm thử!"

Lý Uyên trong lòng hồi hộp, cung kính nói: "Lão thần tiếp chỉ".

Thông sự xá nhân mới đi khỏi thì Ân Khai Sơn đã từ trong phòng bước ra, cau mày nói: "Lý đại nhân, Thánh Thượng lần này không biết là có ý gì, vốn chức Thái Nguyên Phó Lưu Thủ này không phải do Vương Uy làm sao?"

Thái Nguyên Phó Lưu Phủ vốn có hai người, Cao Quân Nhã đã bị Tiêu Bố Y chém đầu, nhưng Vương Uy vẫn còn. Lần này lại có thêm một người, thế chẳng khác nào người nhiều hơn việc sao.

Lý Uyên không trả lời, hạ nhân lại vội vàng chạy tới, "Lý đại nhân, Lý Tĩnh đến bái kiến" Lý Uyên thầm cảm thấy đau đầu, không ngờ Lý Tĩnh nhanh như vậy đã đến rồi, vội nói: "Mau đi nghênh tiếp".

Lần này Lý Uyên lại đi ra cửa lớn, nhìn thấy Lý Tĩnh đang đứng ở đó, tỏ vẻ rất nhiệt tình, "Hoá ra là Lý đại nhân giá đáo, vì lão phu đã già, nên Thánh Thượng mới nói Lý đại nhân sẽ đến giúp đỡ, không ngờ nhanh như vậy đã đến, không tiếp đón được từ xa, xin thứ lỗi".

Lý Tĩnh tuy là phó thủ, nhưng Lý Uyên lại không dám thất lễ. Lý Tĩnh tươi cười, "Ta hôm qua cũng mới nhận được thánh chỉ, đêm tối lại đến báo tin, là khách không mời, vẫn mong Lý đại nhân thứ tội".

Hai người một lời đại nhân hai lời đại nhân gọi nhau, không phân biệt bên nọ bên kia, nhưng đều ngầm đề phòng nhau. Lý Tĩnh thoáng thấy Ân Khai Sơn thì vô cùng kinh ngạc nói: "Vị này có phải là Huyện Lệnh Thái Cốc Ân Công không?"

Ân Khai Sơn cũng lấy làm ngạc nhiên, "Viên Ngoại Lang sao lại nhận ra ta?"

Lý Tĩnh cười nói: "Lúc trước khi ở Trường An, ta đã rất ngưỡng mộ văn tài của Ân Công, đã từng gặp mặt Ân Công, có điều lúc ấy trong mắt Ân Công e rằng chỉ có Lý đại nhân, cho nên đối với ta làm như không thấy".

Khuôn mặt già nua của Ân Khai Sơn có chút đỏ lên, "Viên Ngoại Lang, không, phải nói là Lý đại nhân chê cười rồi. Lão phu già rồi, không nhớ được nhiều chuyện".

Lý Tĩnh vẫn cười, "Vậy Ân Công phải chăng đã quên mình vốn là Huyện Lệnh Thái Cốc, cho nên không để ý đến dân chúng trong huyện? Vẫn không biết Ân Công đến đây để làm gì?"

Lý Tĩnh lời nói sắc bén, thay đổi thái độ bình thường, Ân Khai Sơn á khẩu không nói được gì, không hiểu tại sao tên Phó Lưu Thủ này hình như còn ngang tàng hơn rất nhiều so với Lưu Thủ.

Lý Uyên trong lòng lại nghĩ Lý Tĩnh vốn chính chắn, lần này lại làm phó thủ của mình, thái độ như vậy, lẽ nào…

Mặc dù theo những tin tức đáng tin cậy của Lý Uyên thì Tiêu Bố Y đã bị thất sủng, Lý Tĩnh không còn chỗ dựa nào. Nhưng Lý Tĩnh không nhưng không bị tội liên đới, ngược lại còn được thăng chức, trong này chắc có huyền cơ. Lý Uyên là một người lão luyện thành thục, nghĩ rằng Lý Tĩnh là vì có mật chỉ đến đây để giám sát mình, nên không khỏi sợ hãi.

"Lý đại nhân, điều này thật oan uổng cho Ân Huyện Lệnh, thực ra là công việc của ta quá bận rộn, không kịp để ý đến chuyện của Thái Cốc, nên lần này phái người đi tìm Ân Huyện Lệnh đến để hiểu thêm tình hình Thái Cốc. Hơn nữa ta và Ân Huyện Lệnh là bằng hữu cũ, cũng coi như ngồi ôn lại chuyện xưa, Lý đại nhân chắc sẽ không để ý chứ".

Lý Uyên cảm thấy có chút uất ức, nhưng đành phải làm như vậy. Lý Tĩnh cười ha hả nói, "Lý đại nhân thật sự nặng lời rồi, ta là phó thủ của ngài, làm sao lại dám để ý những chuyện đại nhân làm chứ. Hôm nay Lý Tĩnh đến đây để bái kiến, không biết Lý đại nhân có dặn dò gì không?"

Lý Uyên mỉm cười nói: "Phó Lưu thủ mới đến Thái Nguyên, nghỉ ngơi mấy ngày đã. Người đâu, gọi đại công tử đến đây".

Lý Kiến Thành rất nhanh đã đến, Lý Uyên căn dặn: "Kiến Thành, bây giờ Lý đại nhân thân làm Thái Nguyên Phó Lưu Thủ. Con mau sắp xếp chỗở cho Lý đại nhân, không được chậm trễ".

Lý Kiến Thành tuân mệnh rời đi. Lý Tĩnh chắp tay, cũng không tỏ ra khách khí.

Đợi đến khi bóng dáng của hai người đã biến mất, thì Ân Khai Công mới oán hận dẫm chân, "Lý đại nhân, thế này còn ra thể thống gì, ngài là chính chức, hắn chẳng qua chỉ là phó thủ, sao lại có thể vô lễ như thế với ngài? Cũng tại Lý đại nhân là người trung hậu không để bụng, nếu là lão phu thì sớm đã khiển trách hắn rồi".

Lý Uyên trong lòng cũng thoải mái chút, "Khai Sơn hiền đệ, đây chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần đệ không sao là tốt rồi. Bây giờ Thái Nguyên còn có rất nhiều việc, thứ lỗi ta không thể tiếp đãi…"

Ân Khai Sơn cũng biết được nhã ý trong đó, cũng không làm khó Lý Uyên, lại khuyên Lý Uyên vài câu rồi chắp tay cáo từ.

Lý Uyên quay lại nội đường, đi đi lại lại, suy xét xem dụng ý của triều đình khi để Lý Tĩnh đến đây là gì, vô cùng lo lắng bất an.

Bên ngoài cửa có một người đột nhiên chạy tới, lớn tiếng nói: "Cha, cha nói xem con đã mang đến cho cha tin tốt gì?"

Lý Uyên ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhi tử Lý Thế Dân, thấy hắn đầy vui vẻ, trong lòng sốt ruột, thuận miệng hỏi: "Tin gì tốt?" Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó. Lý Uyên hơi phấn chấn tinh thần lại, "Con đã tìm được chỗ buôn bán ngựa ở Quan Đông rồi à?" Hắn luôn vì chuyện này mà buồn bực, hiện tại lòng dân đang dao động, sóng gió ngầm nổi lên, Lý Uyên vẫn không muốn làm Hoàng Đế gì cả, nhưng hắn vẫn phải suy nghĩ cho hậu lộ. Đầu tiên là phải làm lớn mạnh lực lượng của mình. Hiện tại chiến mã rất thiếu, hắn luôn sai Lý Thế Dân đi tìm, nhưng đến giờ hiệu quả có được vẫn rất nhỏ.

Lý Thế Dân có chút đắc ý, nên không chú ý tới phụ thân đang nhăn mày sầu khổ: "Không tìm được đoàn buôn ngựa ở Quan Đông".

Lý Uyên ngẩn ra. "Vậy con vui mừng cái gì?"

"Chúng ta cho dù không tìm được đoàn buôn ngựa Quan Đông thì cũng có người bên ngoài mang đến tận cửa" Lý Thế Dân cười nói: "Cha, cha còn nhớ Tấn Dương Lệnh Lưu Văn Tĩnh không?"

Lý Uyên cau mày nói: "Chính là người thường bài bạc rượu chè với Bùi Tịch. Nhắc đến hắn làm gì?"

Lý Thế Dân thần bí nói: "Cha, cha đừng có xem thường tên Lưu Văn Tĩnh này, con mới biết được hắn có quen biết với Thuỷ Tất Khả Hãn. Mấy ngày trước, khi con đi tìm Bùi Tịch, hắn cũng ở đó. Hắn thấy con có tâm sự, thuận mồm đã đoán ra được con u sầu vì chuyện mua ngựa, rồi nói rằng nếu con có ý thì hắn có thể đến Đột Quyết mua ngựa hộ chúng ta. Nếu như vậy, nguồn ngựa của chúng ta chẳng phải là liên miên bất tuyệt sao, còn đi tìm buôn ngựa ở Quan Đông làm gì nữa?"

Lý Uyên lại nghiêm nghị hỏi: "Hắn và chúng ta không thân không thích, tại sao lại muốn giúp chúng ta?"

Lý Thế Dân thở dài nói: "Cha, cha cứ sợ trước sợ sau như thế thì không làm gì được đâu, cha hiện tại nói thế nào thì cũng là Thái Nguyên Lưu Thủ, bao nhiêu người muốn dựa dẫm. Cả lão Ân Khai Sơn vừa nãy cũng đến đây để tâng bốc cha, thì tên Lưu Văn Tĩnh có lẽ cũng muốn mượn thế lực để tiến thân thôi, chúng ta hai bên đều có lợi, phải tận dụng thời cơ" Lý Uyên do dự một hồi lâu, rồi quả quyết lắc đầu. "Hiện tại còn chưa được".

Lý Thế Dân ngây người ra. "Tại sao?"

Giọng hắn có chút lạc đi, Lý Kiến Thành đã vội vã bước vào nội đường, nhăn mày nói: "Cha, Lý Tĩnh đến đây rất bất lợi cho chúng ta".

"Bất lợi gì?" Lý Thế Dân không hiểu hỏi, đợi khi biết hết mọi chuyện thì cũng có chút ngẩn ra, đột nhiên chửi: "Tên hôn quân, phái Lý Tĩnh đến đây rõ ràng là để mang giày nhỏ cho cha".

Lý Uyên lấy tay che mồm hắn, sợ hãi nói: "Thế Dân, con nói bậy bạ gì vậy?" Mắt nhìn bốn phía, Lý Uyên mặt đầy hoảng hốt.

Lý Kiến Thành hạ giọng nói: "Cha, trước khi con vào đây đều đã bảo hạ nhân lui hết xuống, không sao cả đâu".

Lý Uyên lúc này mới buông lỏng tay ra, hoàn toàn không còn sức lực, ngồi sụp xuống giường. "Thế Dân, con có thể chín chắn bằng một nửa đại ca con không, ta cũng không lo lắng bận tâm nhiều như vậy. Chuyện mua ngựa tạm thời để đấy đã, một mình Vương Uy đã đủ làm ta phải cẩn thận rồi, bây giờ lại đến thêm một Lý Tĩnh tinh minh nữa. Chúng ta từ bây giờ tuyệt đối không thể để Lý Tĩnh nắm được nhược điểm, nếu như để hắn vạch ra chuyện của chúng ta thì tất cả công sức bấy lâu nay đều đổ sông đổ biển. Thế Dân, con không cần phải qua lại với Lưu Văn Tĩnh nữa".

Lý Thế Dân vâng một tiếng, rất bất mãn, nhưng lại không dám nói nhiều.

Lý Uyên lại bùi ngùi nói: "Ai có thể ngờ rằng Tiêu Bố Y lại trở thành khâm phạm của triều đình. Thế Dân, con luôn cổ vũ cho tỷ tỷ của con gả cho Tiêu Bố Y, may mà không thành, nếu không e rằng chúng ta cũng sẽ bị liên đới".

Lý Thế Dân bất mãn nói: "Hình như lúc đầu cha cũng không phản đối?" Thấy khuôn mặt già nua của Lý Uyên đỏ bừng, Lý Thế Dân thở dài một tiếng. "Thực ra con cảm thấy tỷ tỷ không giả cho hắn là sự thất bại của chúng ta".

Lý Uyên vểnh râu lên. "Tên tiểu tử này lại nói hồ đồ gì vậy, tỷ tỷ của con nếu thật sự gả cho Tiêu Bố Y thì bây giờ tên tiểu tử con còn có thểở đây khoe khoang khoác lác được sao?"

Lý Thế Dân lắc đầu nói: "Cha, Tiêu Bố Y là người không đơn giản, con nghe nói Trương Tướng Quân đích thân xuất mã mà cũng không bắt được hắn, Tiêu Bố Y trong hai năm mà đã có thể thăng quan đến cực phẩm, lần này chạy thoát mạng, nói không chừng lập tức thanh danh vang dội, trở thành bá chủ nghĩa quân của một phương nữa là đằng khác, đến lúc đó…"

"Thôi đi, thôi đi, chuyện này đừng nhắc đến nữa" Lý Uyên phiền não xua tay nói: "Tiêu Bố Y sẽ không có bất kì quan hệ gì với chúng ta cả".

"Cha, không để nói đến chuyện này nữa, cha đi gặp một người nhé?" Lý Thế Dân nhăn mày nói.

"Ai?"

"Cha luôn nói trong tay thiếu mất tướng mạnh, gần đây con đã liên hệ được với đại hiệp Sử Vạn Bảo ở Trường An, hiện tại đã đến Thái Nguyên. Người này võ công xuất chúng, theo con thấy không hề kém Lưu Hoằng Cơ".

Lý Uyên xua tay. "Tất cả mọi chuyện đều từ từ đã. Lý Tĩnh đã đến Thái Nguyên, chúng ta không thích hợp qua lại quá mật thiết với những người như thế. Thế Dân, con hãy tìm một cái cớ trước để dàn xếp với Sử Vạn Bảo. Kiến Thành, con hãy lưu ý đến động tĩnh của Lý Tĩnh, có chuyện gì khác thường thì báo ngay cho ta".

Hai con đều vâng dạ, Lý Uyên thở dài một hơi, lẩm bẩm nói: "Con người sống mà tại sao lại mệt như vậy?"

Khi Lý Uyên cảm thấy vô cùng mệt mỏi thì Đậu Trọng lại cảm thấy phiền não.

***

Đậu Trọng là Quận Thủ của Nghĩa Dương, cách Tương Dương không xa, chỉ ngăn bởi một dòng nước mà thôi. Qua khỏi dòng nước chính là Tương Dương. Bình thường Đậu Trọng đều sống những ngày rất là nhàn hạ sung sướng, nhưng mấy ngày gần đây, đạo tặc hoành hành, làm hắn rất phiền muộn. Nhưng điều đó không phải là trở ngại ngăn cản hắn tiếp tục bán quan kiếm tiền.

Quân Nghĩa Dương trời cao cách xa Hoàng Đế, hiện tại Thánh Thượng lại nam hạ, theo như suy nghĩ của Đậu Trọng thì trước khi thiên hạ này hoàn toàn đại loạn phải kiếm được một số tiền kha khá, rồi mới tìm con đường rút.

Hiện tại đạo phỉ không nhiều nên vẫn trấn thủ được Nghĩa Dương, nhưng nếu như phát triển theo tốc độ trước mắt thì Nghĩa Dương không biết đến lúc nào sẽ bị phá tan. Đối với hắn mà nói, qua một ngày thì tốt một ngày.

Trước mắt hắn đang chờ một người, Hiệu Uý Hứa Huyền nói có người muốn bỏ ra hai mươi lượng vàng để mua chứa Hiệu úy, hắn đang đợi người đó đến.

Khi Hứa Huyền đem người trẻ tuổi đó đến, Đậu Trọng cảm thấy người này có chút quen quen, hình như đã từng gặp ở đâu đấy, hai hàng lông mày như đao, thần sắc ung dung.

Chẳng muốn suy nghĩ nhiều, Đậu Trọng uể oải hỏi: "Vàng đã mang đến chưa?"

Người trẻ tuổi mỉm cười, lộ ra một hàm răng trắng tinh, nhẹ giọng nói: "Đậu Thái Thủ, vàng vẫn chưa mang đến, ta thực ra là muốn mượn của ngài một thứ".

Đậu Trọng vô cùng giận dữ, đứng dậy, trách mắng Hứa Huyền: "Ngươi làm việc thế nào vậy hả, loại người này mà cũng mang đến gặp ta à" Thấy Hứa Huyền không nói gì, Đậu Trọng trong lòng chột dạ, quay sang nhìn người trẻ tuổi, trong mắt hắn đột nhiên lộ ra một vẻ quái dị, run giọng nói: "Ngươi muốn mượn gì?"

Người trẻ tuổi cười lớn: "Ta muốn mượn binh của ngài để dùng".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.