Đại hán uy phong lẫm lẫm, sát khí ngập trời, trường cung nơi tay, ngạo thị tứ phương.
Hắn lấy mâu làm tên, sau khi bắn ra một mâu, thì ghìm cương ngựa lại, ngạo nghễ nhìn quân Đột Quyết, cũng không bắn tên ra nữa.
Bất quá ý tứ của hắn cũng rất rõ ràng, chỉ cần quân Đột Quyết còn dám tiến lên, đến một người thì giết một người, tuyệt không nương tay.
Quân Đột Quyết không đợi đại hán lại lần nữa phát uy, đã ghìm ngựa thụt lùi ra sau, sắc mặt kinh sợ, đều hú lên: "Áo mạt ô đặc, Áo mạt ô đặc!"
Sau đó chúng đồng loạt quay đầu ngựa, thúc ngựa phodng như bay, trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa, đại hán cũng liếc mắt nhìn Tiêu Bố Y, ghìm tay một cái ngựa đã chuyển hướng, hai chân kẹp lại, đã hướng về phía ngược lại với quân Đột Quyết mà phóng đi.
Tiêu Bố Y ngẩn ra, không nghĩ đến hắn một lời cũng không nói cứ thế mà ra đi, không muốn bỏ qua, liền lớn tiếng hô, "Tráng sĩ xin dừng bước".
Đại hán hơi khựng lại, cũng không dừng lại mà xoay tay ném tới, một vật đã đến trước mặt Tiêu Bố Y, Tiêu Bố Y giật mình đưa tay chụp lấy, mới phát hiện là một cái bình sứ không lớn không nhỏ, trông bộ dáng hình như là thuốc trị thương.
Thanh âm của đại hán truyền tới, "Trong uống ngoài xoa, cầm máu trị thương".
Thanh âm của hắn trầm thấp có lực, rất có từ tính, mọi người lúc này mới phát hiện đây cũng là lần đầu tiên đại hán nói chuyện.
Tiêu Bố Y không ngờ một đại hán uy mãnh như thế nói chuyện lại không hào phóng, mà lại trầm ổn dị thường. Âm thanh xé gió tới tai mọi người, đợi đến khi Tiêu Bố Y ngẩng đầu lên thì phát hiện đại hán đã không thấy nữa, không khỏi cảm thấy thất vọng.
Hắn muốn giữ đại hán lại, một mặt là bởi vì muốn cảm tạ, nhưng quan trọng nhất cũng là muốn học từ hắn tiễn thuật võ công.
Ở cùng mấy người Tiêu Đại Bằng cũng đã khá lâu, Tiêu Bố Y vẫn nghĩ công phu cổ đại chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi, nhưng cho tới bây giờ thật không ngờ mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi.
Xem bản lãnh của đại hán hôm nay, võ công Trương Tu Đà kia nếu cũng như là đại hán này, lấy năm người địch hai vạn tặc binh cũng rất có khả năng.
Sau khi thở dài một hơi, biết đại hán gan lớn như vậy, sau khi giúp bọn hắn đánh lui quân Đột Quyết, vội vàng rời đi, quá nửa là có việc. Dạng chí sĩ khẳng khái thế này, không biết sau này còn có duyên gặp lại hay không.
Nếu rốt cuộc cũng không thể gặp lại, thì cũng không thể nuối tiếc cả đời được, Tiêu Bố Y có chút đăm chiêu, cầm bình sứ quay trở lại, nhìn thấy tất cả mọi người đều nhìn mình thì đưa cái bình sứ lên cười khổ, "Hắn lưu lại cái bình sứ này, nói là thuốc trị thương cầm máu, nhưng…"
Không chờ hắn nói hết lời, Chu Mộ Nho đã gượng đứng lên, "Đưa cho ta dùng trước".
Tiêu Bố Y ngẩn ra, trận khổ chiến này thoạt nhìn thì bất ngờ, nhưng cũng là chuyện bình thường ở chốn biên thùy. Bởi vì lúc này là cuối thu, đúng là thời điểm mà quân Đột Quyết Nam hạ đánh cướp. Cuộc sống ở nơi này tuy tùy ý, nhưng cũng có cái giá của nó.
Nhưng Chu Mộ Nho chủ động muốn dùng thuốc thì tuyệt đối không phải là chuyện bình thường.
Sau trận đại chiến, trong bảy người bị thương nhẹ nhất là Tiêu Bố Y, Dương Đắc Chí cùng Tiễn Đầu thì bị thương nơi vai. Trọng thương chính là Hòe Mập, Mạc Phong, A Tú cùng Chu Mộ Nho, nhưng theo cá tính của Chu Mộ Nho, tuyệt đối không nên dành dùng thuốc trước.
Nhưng hắn một khi đã mở miệng, trừ Mạc Phong có chút bất mãn ra, thì những người còn lại cũng không nói gì. Dù sao vừa rồi Chu Mộ Nho cũng đã đổ máu tử chiến, thương tích cũng không nhẹ.
Chu Mộ Nho tiếp nhận cái bình sứ, rất cẩn thận dùng móng tay khều ra một ít bột thuốc màu vàng ra đổ lên miệng vết thương.
Bình sứ đại hán đưa cho bọn họ cũng không lớn, nhưng thuốc lại hết sức linh nghiệm, một chút bột thuốc rắc xuống, máu cũng đã rất nhanh ngừng chảy. Chu Mộ Nho thở ra một hơi, lại trả bình sứ lại cho Tiêu Bố Y, "Thuốc này cầm máu rất tốt, Hòe Mập đang cần".
Tất cả mọi người đều có chút cảm động, Mạc Phong lại cảm thấy hổ thẹn, lúc này mới hiểu được Chu Mộ Nho đã dùng thân thử thuốc, sợ thuốc có vấn đề gì.
Thấy Hòe Mập cũng đang hấp hối, mọi người cũng không dị nghị gì nữa, đồng thanh nói: "Cho Hòe Mập dùng thuốc trước đi, chúng ta còn cố gắng được".
Tiêu Bố Y không do dự rút chủy thủ ra, trước tiên lấy đầu tên còn nằm trong người Hòe Mập ra. Cũng may Hòe Mập tuy trúng mấy phát tên, nhưng nhờ da dày thịt béo, nên vẫn còn cố gắng được.
Sau khi lấy đầu tên ra, Hòe Mập máy phun ồ ạt, Tiêu Bố Y rắc thuốc vào lại rất nhanh làm máu ngưng chảy, mọi người đối với đại hán lại càng thêm kính sợ cùng cảm tạ.
Tất cả mọi người trong lòng đều hiểu rõ, phải biết rằng đại hán là nhân vật như thế, cũng khó mà bị thương được, một khi đã bị thương, thuốc trị thương mang trên người khẳng định là hết sức trân quý, hắn tuy không để ý tới Tiêu Bố Y, nhìn như ngạo nghễ không để ý tới ai, nhưng hắn chẳng những cứu mạng mọi người, lại còn lưu thuốc lại, đã xem như đã là chí tình chí nghĩa. Mọi người không những không cảm thấy hắn ngạo mạn, mà chỉ hận bản thân không có năng lực báo đáp.
Theo thứ tự bốn đầu tên trên người Hòe Mập đều đã được lấy ra, sau khi đã thoa thuốc thì bột thuốc trong bình cũng còn không ít, nhưng cả ba người còn lại cũng đều không muốn dùng, vì biết bột thuốc cũng không có nhiều, nhiều nhất chỉ đủ dùng cho một người mà thôi.
Tiêu Bố Y cuối cùng bất đắc dĩ, lại đem toàn bộ số thuốc đổ vào miệng Hòe Mập, giờ phút này Hòe Mập đã có chút tri giác, miễn cưỡng nuốt xuống.
Lúc này Dương Đắc Chí cùng Tiễn Đầu đã đi tìm một ít dây leo, cột hai thanh trường mâu lại, tạo thành một cái cáng đơn giản. cột vào trên lưng hai chiến mã.
Tất cả mọi người đều biết Hòe Mập cũng chịu không nổi sự xóc nảy, với thương thế của hắn đương nhiên là không thể ngồi trên lưng ngựa được. Nhưng cho dù nằm trên cáng như vậy, cũng chịu không ít khổ sở.
Có lẽ người khác phóng ngựa cũng không thể bảo trị được sự cân bằng, nhưng đã có Tiêu Bố Y cùng Dương Đắc Chí điều khiển ngựa, trên đường vững vàng mau lẹ, thật sự là rất thích hợp.
Mọi người đều lên ngựa, đám người Chu Mộ Nho tuy mang thương tích, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cưỡi ngựa.
Người cưỡi ngựa chân chính, vào thời điểm hai quân giao phong, rất ít khi dùng hai tay khống chế dây cương.
Hai chân khống chế ngựa đối với họ có thể nói là đã đủ, bằng không kỵ binh một tay cầm dây cương, thì làm sao giương cung bắn tên? Nếu phải phân ra một tay để khống chế ngựa, chỉ sợ phải có ba tay mới đủ dùng.
Tiêu Bố Y vì đề phòng quân Đột Quyết quay trở lại, nên cxung bảo mọi người thu thập sửa sang lại cung tên.
Cả đám bảy người hợp lực chẳng qua chỉ giết được mười mấy người, đại hán một mình nhẹ nhàng đã giết gần hai chục tên lính Đột Quyết, trên thảo nguyên nơi nơi là thi thể đầy máu, còn có chiến mã đã mất đi chủ nhân.
Ngựa của mọi người hầu hết đã bị giết, đều phải đi tìm ngựa, Tiêu Bố Y mắt thấy đám ngựa vô chủ kia, chỉ cần huýt lên một tiếng, đám ngựa từ bốn phía đã không do dự đều tập trung lại về phía hắn.
Tiêu Bố Y vừa lên ngựa, đã giục ngựa đồng thời lại huýt lên một tiếng, các chiến mã lập tức không do dự đưa bọn phóng đi.
Tất cả mọi người đều bội phục mà nhìn Tiêu Bố Y, tuy công phu của bọn họ cũng không chênh lệch mấy với Tiêu Bố Y, thuật cỡi ngựa thì khó mà so được, nhưng riêng với tiếng huýt sáo này thì không ai có thể bắt chước được.
Tiêu Bố Y trong lòng không chút đắc ý nào, cảm thấy buôn bán ngựa thật ra cũng hung hiểm phi thường, cũng không đơn giản như trong tưởng tượng.
Trong khi cùng Dương Đắc Chí chạy song song đưa Hòe Mập đi, đột nhiên nhớ tới một việc, "Đắc Chí, khi Đột Quyết chạy trốn có nói cái gì đó có phải là ý sợ hãi không?"
"Không phải sợ hãi, mà là Áo mạt ô đặc" Dương Đắc Chí vẻ mặt vẫn ủ rủ, chỉnh lại.
"Áo mạt ô đặc, có nghĩ là gì?" Tiêu Bố Y nhịn không được hỏi.
"Trong tiếng Đột Quyết có nghĩa là anh hùng vô địch, cũng có thể gọi là Chiến thần" Dương Đắc Chí giải thích: "Người Đột Quyết tuy hung tàn, nhưng hết sức tôn trọng anh hùng, đại hán trọng đồng kia hiển nhiên đã làm bọn họ khiếp sợ, lúc này mới không chiến mà lui, bằng không với bản tính của bọn họ, tuyệt đối sẽ không dễ dàng rời đi như vậy".
"Anh hùng vô địch? Áo mạt ô đặc?" Tiêu Bố Y ngửa mặt lên trời thở dài, "Người như vậy, đích xác cũng chỉ có thể xử dụng bốn chữ này để hình dung".
Dương Đắc Chí mặt hơi suy tư, cũng thở dài nói, "Đáng tiếc chính là vội vàng từ biệt, vô duyên nói thêm một câu nào".
Tiêu Bố Y ngẩn ra, đột nhiên bật cười nói, "Thì ra người cùng ta đều có ý tưởng giống nhau, xem ra ngươi cũng muốn quen biết với người này".
Dương Đắc Chí trên mặt lộ ra vẻ cổ quái, hồi lâu mới nói: "Anh hùng như vậy, có thể nói là hết sức cao ngạo, có tác phong của cao nhân. Nếu có thể học được một chiêu nửa thức, ta nghĩ chúng ta hôm nay cũng không đến nỗi như thế này".
Lại nhớ đến đại hán vừa rồi uy phong tám phương, một cung bốn tiễn, Tiêu Bố Y cũng gật đầu, nhẹ giọng nói: "Đáng tiếc."