Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 120




Viên Xảo Hề đốt hương đánh đàn, nhất cử nhất động trong Thưởng Tuyết thính đều im lặng. Ai có thể nhìn thấy động tác của nàng đều quên đi tuổi tác, đêm tuyết trắng nghe tiếng đàn du dương, làm xao động đêm tuyết, khiến mọi ngườ như si như say.

Đương nhiên cho dù không đến nỗi như si như say, nhưng nhìn dung mạo của Viên Xảo Hề, người bên ngoài cũng cảm thấy có chút say mê. Lâm Sĩ Hoằng thoạt nhìn như không để ý, chỉ chăm chú nhìn Viên Xảo chơi đàn, nhưng thực ra người mù cũng có thể nhận thấy vẻ ái mộ trong ánh mắt hắn.

Viên Xảo đốt hương đánh đàn, Tiêu Bố Y cảm giác chính mình cũng hoà lẫn vào trong tiếng đàn, mùi hương. Hắn ngóng nhìn Viên Xảo, chỉ thấy nàng uyển chuyển triền miên chăm chú, so với Mộng Điệp thì còn thua chút biến hóa đa đoan, chỉ là Viên Xảo Hề tuổi còn nhỏ, lớn lên trong no ấm, không có tâm cảnh cùng tang thương, khốn khổ cùng bất đắc dĩ như Mộng Điệp, lĩnh ngộ không bằng cũng là bình thường.

Hơn nữa nữ nhân cầm kỳ thư họa chẳng qua chỉ là hành trang mang theo ra ngoài, gặp phải trượng phu là người biết thưởng thức, gặp khách đến gọi ra đàn vài khúc để khoe, tự nhiên thể diện tăng cao. Bất quá đàn trong mắt người thô lỗ như Tiêu Bố Y, trừ lần đó ra, cũng không có nhiều tác dụng.

Dần đần, Viên Xảo Hề bớt đi vẻ ngượng ngùng, thêm phần tập trung. Tiêu Bố Y nhìn nàng trong chốc lát, phát hiện không biết là do ánh đèn, hay là tâm lý, mặt Viên Xảo Hề dần ửng đỏ. Lâm Sĩ Hoằng say mê ngắm Viên Xảo Hề, không còn biết trời đất gì nữa, say đến không thể say hơn. Bên ngoài tuyết rơi trắng xoá, bên trong âm thanh du dương, cảnh giới cực kỳ tao nhã. Tiêu Bố Y đang tâm sự đầy người, nhưng lại chỉ có thể làm bộ thưởng thức, ánh mắt lơ đãng như chìm trong quá khứ. Phát hiện Viên Nhược Hề ánh mắt lấp lánh đang nhìn mình, trong lòng rung lên, dời ánh mắt đi.

Mặc dù không rõ hôm nay là thế nào, nhưng Tiêu Bố Y cũng biết Viên Nhược Hề đối với hắn có rất nhiều hảo cảm, nhưng hắn đối Viên Nhược Hề chỉ có đau đầu, không biết phải thế nào. Cho dù làm bằng hữu cũng ngại quá mức thân thiết, loại cảm giác này rất khó miêu tả, nhưng dùng ngôn ngữ hiện đại mà nói, đó chính là không hút nhau!

Tiếng đàn vừa dứt, Lâm Sĩ Hoằng đã lớn tiếng khen hay, quống quít vỗ tay đinh tai nhức óc, thì ra mới vừa thoát khỏi cơn say.

Mọi người cũng đua nhau vỗ tay khen hay, Tiêu Bố Y không muốn mọi người chú ý đến mình, cũng vỗ tay theo. Mặc dù hôm nay từ Viên Lam thu hoạch không ít nhưng vẫn cảm thấy không ổn, có chút thất bại. Đôi mắt Viên Nhược Hề như hai viên đạn làm cho hắn cả người không được tự nhiên.

Viên Xảo Hề sau khi đàn xong, yêu kiều đứng lên hướng mọi người thi lễ. Mọi người ngoại trừ Mã Hành Không, đều đáp lễ lại nàng. Tiêu Bố Y lúc này mới rảnh rỗi quan sát, thấy Lâm Sĩ Hoằng và Vương Quân Khuếch thực sự là hai thanh niên anh tuấn, lại cảm giác được Dương Tiếu Phật từ đầu đến cuối vẫn theo dõi mình, Tiêu Bố Y cũng không nhìn lại, nhưng trong lòng cũng cân nhắc về lai lịch của Dương Tiếu Phật này.

Tiếng đàn vừa dứt, nha hoàn đã sớm mang rượu ngon đến trước mặt mọi người. Hôm nay trời giá rét, rượu đưa tới đình mặc dù không đóng băng nhưng cũng cực lạnh, uống vào tổn hại cho sức khoẻ. Đương nhiên công việc của nha hoàn ở chỗ này là hâm nóng và rót rượu cho khách. Nhìn những bóng người đang bận rộ trước mặt, Tiêu Bố Y hiểu được Đại Tùy xa xỉ không chỉ có Dương Quảng. Môn phiệt sĩ tộc, Giang Nam hoa tộc… phổ biến cũng lấy sự xa xỉ làm vinh quang, loại thưởng tuyết này cũng xếp vào loại xa xỉ. Viên Lam đương nhiên cũng không có thể ngoại lệ.

Chờ mọi người uống hết một vòng rượu, Dương Tiếu Phật liền cười nói: “Hôm nay một vòng rượu được nghe Viên đại cô nương ngâm thơ, vòng hai lại được thưởng thức tiếng đàn của Viên nhị cô nương, thực sự làm cho người ta vui vẻ thoải mái. Ta thấy vòng thứ ba này, rất muốn nghe Giáo Thư Lang làm vài bài thơ để giúp vui cho mọi người uống rượu”.

Tiêu Bố Y kinh ngạc, đối với việc làm thơ đã có chút sợ hãi, không thể làm gì khác đành nói: “Ta bất quá chỉ là người thô lỗ, Dương công tử thật biết nói đùa”.

Lâm Sĩ Hoằng quay đầu liếc mắt nhìn Tiêu Bố Y, lại cười nói: “Không biết Giáo Thư Lang lại có tài văn thơ như vậy, ta nghĩ Dương công tử không có nhìn nhầm, mong đừng thoái thác”.

Viên Nhược có chút bất mãn, tưởng rằng hắn muốn làm khó, đột nhiên đứng dậy nói: “Mấy bài thơ mới vừa rồi đều là do Tiêu huynh làm, ta chẳng qua chỉ là mượn hoa hiến phật, chẳng lẽ ngươi thấy không được?”

Lâm Sĩ Hoằng sửng sốt, cũng không hiểu ý, càng không rõ quan hệ trong đó, lúng túng nói: “Ta không có ý nói như vậy”.

Viên Lam nhíu mày nói: “Nhược Hề, Lâm thế chất chẳng qua thấy chúng ta là người buôn bán, có tài văn thơ rất thấy mà thôi, thực không có nghi ngờ Tiêu Bố Y, cháu đa tâm rồi. Hơn nữa thơ phú cũng không đổi được tiền, Bố Y cũng giống như chúng ta thôi”.

Hắn nói lời này, nếu trước kia Tiêu Bố Y sẽ cho là hắn nói đỡ giúp mình, nhưng hôm nay nghe xong lại biết Viên Lam thâm ý sâu sắc. Viên Lam tuy là thương nhân, nhưng so với rất nhiều người, hắn hiểu biết hơn nhiều, càng biết giấu nghề như thế nào. Hắn nói vậy là để Tiêu Bố suy nghĩ cẩn thận.

Viên Nhược nghe thúc phụ giải thích liền “hừ” một tiếng, “Thúc phụ, suốt ngày nghe người nói chuyện làm ăn, cũng không thấy người đàm luận chuyện gì khác. Đây là Thưởng tuyết thính chứ không phải là Sinh ý thính”.

Viên Lam mỉm cười, “Người làm ăn không nói chuyện sinh ý không lẽ đi khảo thí sao” Nhìn thấy Xảo Hề co vẻ không bằng lòng, trầm giọng nói: “Xảo Hề, con không vội trở về, chi bằng vào trong này mời Bố Y một chén rượu đi”.

Nghe hắn tùy ý nói vậy, Tiêu Bố Y vội khiêm tốn tính nói cái gì không dám không dám, đột nhiên xung quanh tĩnh lặng, hoảng sợ quay đầu nhìn lại, phát hiện mọi người vẻ mặt đều là phi thường kỳ quái, không khỏi mờ mịt.

Mã Hành Không há to miệng bộ dáng như muốn ăn thịt người, Lâm Sĩ Hoằng vẻ mặt đỏ bừng, trong ánh mắt lại có bi phẫn, Vương Quân Khuếch trông như thường nhưng tay lại nắm chặt, chỉ có Dương Tiếu Phật khẽ khép hai mắt, nhìn về phía Viên Nhược Hề!

Viên Nhược Hề vẻ mặt mất tự nhiên, nàng đầu tiên là kinh ngạc, thứ đến là bất mãn, giây lát biến thành bi phẫn giống như Lâm Sĩ Hoằng, ánh mắt chỉ nhìn Tiêu Bố Y, hàm răng cắn chặt lên đôi môi đỏ mọng như muốn chảy máu.

Tiêu Bố Y đánh vỡ đầu cũng không rõ tại sao vẻ mặt mọi người ở đây lại kỳ quái như vậy? Không phải chỉ vì Viên Xảo Hề muốn mời mình một chén rượu thôi sao? Quay đầu nhìn lại về phía Viên Xảo Hề, thấy thân thể nàng có chút cứng ngắc.

Nha hoàn nghe được Viên Lam phân phó, sớm đã bưng một chén rượu nóng đưa đến trước mặt Viên Xảo Hề, Viên Xảo Hề đứng im bất động, Viên Lam một bên trầm giọng ra lệnh: “Xảo Hề!”

Viên Xảo Hề liếc nhanh nhìn Viên Nhược Hề một cái, thần sắc có chút hoảng sợ nhưng vẫn bưng chén rượu chậm rãi đi về phía Tiêu BốY, nàng bước chân trầm trọng, đi rất chậm. Trong đình người mặc dù rất đông đảo, thế nhưng không ai lên tiếng! Viên Xảo Hề bước đi tuy chậm nhưng vẫn đi tới trước mặt Tiêu Bố Y, mặt nàng ngày càng hồng, nâng chén rượu đưa lên ngang mi nói: “Tiêu công tử, mời, Xảo Hề kính người một chén".

Tiêu Bố Y muốn đưa tay tiếp chén rượu, Viên Nhược Hề đột nhiên đứng dậy, lớn tiếng nói: “Tiêu Bố Y, chén rượu này ngươi không thể uống!”

Tiêu Bố Y khó hiểu, bàn tay ngưng lại giữa không trung, vừa muốn đặt câu hỏi, Viên Lam đã lạnh lùng nói: “Nhược Hề, nơi này không đến phiên cháu làm chủ”.

Viên Nhược Hề sửng sốt, trong mắt dường như muốn khóc, nhìn thấy vẻ mặt mọi người khác nhau, có chút hoang mang, trên mặt hiện ra vẻ tức giận. Bỗng nhiên chạy ra khỏi Thưởng tuyết đình, chỉ là khi rời đi lại lớn tiếng nói: "Tiêu Bố Y, nếu ngươi uống chén rượu này, ta sẽ hận ngươi cả đời".

Tiêu Bố Y nhíu mày, không biết chén rượu này lại phiền toái đến như vậy. Viên Xảo nghe tỷ tỷ hô lớn, tay run lên, ‘ái’ một tiếng, chén rượu rơi xuống vỡtan. Tiêu Bố Y trong lòng nghi hoặc, Viên Xảo Hề trên mặt càng hồng: "Tiêu công tử, thật xin lỗi".

Chén rượu rơi vỡ được một khắc. Lâm Sĩ Hoằng ở một bên như trút được gánh nặng, Tiêu Bố Y lại càng buồn bực, Viên Lam lại nói: "Xảo Hề, trở về nghỉ đi".

Viên Xảo Hề dạ một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Bố Y nói: "Tiêu công tử, thật sự xin lỗi".

"Một chén rượu mà thôi, có gì phải xin lỗi" Tiêu Bố Y cười nói: "Xảo Hề cô nương trở về nghỉ ngơi đi, bên ngoài trời lạnh, cẩn thận sức khỏe".

Viên Xảo Hề và Viên Nhược Hề vừa rời đi, cả Thưởng tuyết đình trở nên tĩnh lặng. Mọi người trong chốc lát uống rượu cũng không còn cảm giác gì. Viên Lam hơi cau mày nói: "Viên Nhược Hề không biết quy củ xin các vị lượng thứ".

Tất cả mọi người đều nói chủ nhân không cần phải khách khí như vậy, nhìn thấy chủ nhân tâm tình khó coi, Mã Hành Không đứng dậy: "Viên thế huynh, trời cũng tối rồi, chi bằng tiệc rượu cũng nên kết thúc".

Mọi người đều đồng tình, Viên Lam an bài hạ nhân sắp xếp nơi nghỉ cho các khách, sau khi đợi xong tất cả, khi tìm đến Tiêu Bố Y câu đầu tiên là:"Bố Y, đây là sai lầm của ta, xin thứ lỗi".

"Viên huynh nói vậy là sao?” Tiêu Bố Y kinh ngạc hỏi.

Viên Lam cười khổ nói: "Ngươi còn nhớ ta đưa canh thiếp không?” Tiêu Bố Y gật đầu, có chút không được tự nhiên. Viên Lam lắc đầu nói: "Một lần nghĩ sai mọi chuyện đều hỏng hết, quả là như thế, ta tuyệt đối không ngờ chuyện lại xảy ra như vậy. Lúc đầu nhìn thấy Bố Y, ta cảm giác được ngươi cũng không phải là người tầm thường, mới nổi lên ý định đem tiểu nữ gả cho cho ngươi, việc này vốn do ta làm chủ là được rồi, tiểu nữ hiền thục đức huệ, nói vậy ngươi chắc cũng thấy".

"Xảo Hề đích xác nhu thuận tài hoa khó được" Tiêu Bố Y gật đầu nói: “Bất quá tuổi nàng vẫn còn nhỏ, Viên huynh tựa hồ quá sốt ruột rồi?”

"Không vội không vội," Viên Lam cười nói, "Xem ra Bố Y đối với tiểu nữ cũng là ấn tượng không tệ? Ta cảm thấy tiểu nữ đối với ngươi cũng là rất có hảo cảm" Nhìn thấy Tiêu Bố Y đỏ mặt, Viên Lam lại sợ hắn thẹn quá thành giận ngược lại thành khéo quá hoá vụng, liền thay đổi đề tài, "Ngươi nhớ kỹ chuyện này là tốt rồi, ta cũng không nóng lòng cho tới khi ngươi có đáp án. Chỉ là ta thật không ngờ ngươi lại gặp qua Viên Nhược Hề, thực làm cho người ta kỳ quái".

"Nhược Hề là cháu của Viên huynh à?" Tiêu Bố Y hỏi.

Viên Lam gật đầu, "Đại ca của ta mất sớm, chỉ để lại đứa cháu này, ta thấy đại ca mất sớm, đối với nó không khỏi có chút cưng chiều, có cái đồ gì tốt luôn chuẩn bị hai phần, nếu như chỉ có một phần thì sẽ cho nó trước, nó không cần ta mới cho Xảo Hề. Xảo Hề nhu thuận, biết tâm tư của ta nên cũng coi nó như tỷ tỷ”.

Tiêu Bố Y trợn mắt nói: "Viên huynh không phải coi ta như một thứ đồ vật đấy chứ"?

"Bố Y quả nhiên thông minh", Viên Lam cười nói đùa: "Ngươi đương nhiên không phải là đồ vật, có thể coi như là một chỗ tốt”.

Tiêu Bố Y nghe như thế cảm giác không được tự nhiên, suy nghĩ cẩn thận ngọn nguồn liền hiểu ra nguyên do: "Cho nên ngươi Nam hạ trước là tìm Nhược Hề, cảm thấy mình tìm chồng cho con gái trước thì có chút thẹn với đại ca, cho nên mới đem ta tặng cho Nhược Hềphải không"?

"Cũng không sai biệt lắm" Viên Lam gật đầu nói: "Ta khi đi quan ngoại, làm sao biết được năng lực ngươi so với tưởng tượng của ta còn vượt hơn. Cho nên thầm nghĩ sẽ đem tiểu nữ gả cho ngươi. Sau đó suy nghĩ lại cảm thấy bất công cho Nhược Hề, bèn thay đổi ý niệm trong đầu, giới thiệu ngươi với nó. Nhược Hề tâm cao khí ngạo, nghe thấy ngươi là người áo vải, căn bản là không để vào mắt. Không chờ ta giải thích, nó đã nổi giận bỏ ra ngoài, chỉ nghĩ là ta đối với nó không tốt,” Viên Lam nói đến đây liên tục lắc đầu: "Ngàn vạn lần đều sai, có lẽ ta đã sai lầm. chỉ là ngươi sao lại quen với Nhược Hề, nó xem ra chán ghét ngươi là dân áo vải, sao lại rất có hảo cảm với ngươi như vậy?"

Tiêu Bố Y liền đem tiền nhân hậu quả nói ra, Viên Lam cũng liền đờ mắt cứng lưỡi, liên tục lắc đầu: "Chẳng lẽ là ý trời? Chỉ là vô luận thế nào, ta cũng không thể gả Nhược Hề cho ngươi".

Tiêu Bố Y nghĩ thầm, vừa lúc ta cũng chưa muốn kết hôn.

"Ta không gả Nhược Hề cho ngươi, chính bởi vì tính tình của nó không phải là loại người có thể giúp chồng" Viên Lam trên mặt hiện lên vẻ giận dữ: "Uổng công ta dạy dỗ nó nhiều năm, một chút lễ số cũng không hiểu, ngươi mà cưới nó, chỉ sợ cả Viên gia đều bị hủy trên tay nó”.

Không đợi Tiêu Bố Y phát biểu, Viên Lam trấn an Tiêu Bố Y: "Bố Y, việc đã đến nước này,chuyện của Xảo Hề hãy tạm gác lại, ta đem chuyện Nhược Hề xử lý cho tốt trước đã rồi hãy nói, mong người đừng lấy làm phiền”.

Tiêu Bố Y không có trách móc, chỉ như vừa trút được gánh nặng trong lòng: "Viên huynh, người cũng đừng quá vội, ta thấy Nhược Hề chẳng qua tính cách bộc trực, không có nghiêm trọng như ngươi nói đâu".

Viên Lam đứng dậy nói: "Bố Y, ngươi có trái tim nhân hậu, với ai cũng đều lấy ánh mắt khoan dung mà nhìn, điểm ấy cố nhiên là tốt, nhưng cũng không đủ. Ngươi phải biết rằng người không cố ý hại hổ, hổ cũng không tha cho ngươi. Vô luận như thế nào, ta bây giờ đã đứng về phía ngươi. Ngươi đang Giáo Thư Lang cũng không cần gấp, ta sẽ nghĩ biện pháp an bài tất cả”.

Viên Lam nói xong liền rời đi, Tiêu Bố Y đau đầu, không biết hắn muốn an bài cái gì, càng đối với hai cô nương kia không biết xử lý ra sao.

Trời tuyết rơi không ngừng, tại thành Đông Đô tuyết đọng từng đống cao hơn nửa người. Tại các đường chính, mọi nhà ven đường đều bị quan phủ huy động ra dọn sạch tuyết đọng, khổ không kể xiết. Đơn giản là Thánh thượng không biết lúc nào muốn ra du ngoạn, trên đường có tuyết chắc hẳn cực kỳ không thích.

Tiêu Bố Y cưỡi ngựa chạy về Đông thành, thấy hàng vạn dân cũng đang dọn tuyết trên đường cái, than thở oán giận, cầu mong Dương Quảng tiêu huỷ ý định du ngoạn, bằng không để dọn sạch tuyết đọng phỏng chừng cũng cần đến hàng vạn người xuất động mới được. Hắn đến đây đã hơn hai tháng, biết loại chuyện này đối với người thường thật là khó tin, nhưng phát sinh trên người Dương Quảng cũng là hết sức bình thường.

Mấy ngày này hắn nghe dân chúng nhắc tới, nói cái gì Thánh thượng chí hướng viễn đại, muốn làm một bậc đế vương lưu danh thiên cổ, cảm thấy Tần Hoàng, Hán Vũ cũng không bằng hắn. Trên thực tế, Dương Quảng đích xác cũng làm được vài việc lớn, đối với Tiêu Bố Y thì so với Tần hoàng, Hán Vũ cũng không kém bao nhiêu. Trong mắt Tiêu Bố Y, một kênh đào lớn đối với Dương Quảng cũng chỉ là phương tiện để du ngoạn, nhưng các thuyền hàng lưu thông dễ dàng cũng không phải là giả, thậm chí có thể nói kênh đào này giúp tăng cường cho kinh tế Đại Tùy. Kênh đào là phương tiện của Dương Quảng nhưng đồng thời cũng là phương tiện của dân chúng. Ý nghĩa về mặt kinh tế so ra thì hơn Vạn Lý Trường Thành chạy dài ngàn dặm, hao tổn sức dân và tài phú quốc gia nhưng thực sự có giá trị về mặt bảo vệ đất nước.

Hán Vũ đế cũng là cùng binh độc vũ, mở rộng lãnh thổ. Đại Tuỳ đế quốc lúc này ranh giới thực sự không nhỏ, còn muốn đem quân đánh sang Cao Lệ. Chỉ là Hán Vũ đế lao binh động chúng thắng trận, một điều tốt che khuất trăm điều xấu, còn Tùy Dương đế thất bại chính là ở chỗ hắn chinh phạt thất bại cho nên tiếng xấu lưu danh. Tiêu Bố Y lập tức suy nghĩ, nếu như Tuỳ Dương đế lần đầu chinh phạt Cao Lệ thắng lợi, mhư vậy có thể làm thay đổi sử sách, ít nhất cũng cũng không đến nỗi xui xẻo là bị đời sau mắng chửi. Chỉ đáng tiếc các quân vương anh minh cũng không phải là tự mình viết sử, mà là do người khác viết, cũng là chuyện buồn bực.

Dương Quảng chính là muốn làm gì cũng phải hoa lệ, hoàn mỹ. Nếu là người thường thì thôi, nhưng vì hắn là Thiên tử nên hết lần này đến lần khác làm cho dân chúng kêu khổ không ngừng, thể diện hại chết người. Tiêu Bố Y nghĩ như thế khi tiến vào Đông thành.

Các đường khác có lẽ tuyết vẫn còn ứ đọng nhưng tại Thượng Xuân môn cùng Kiến Quốc môn đã sớm được quét dọn sạch sẽ. Tiêu Bố Y mấy ngày nay đối với phương pháp huấn luyện ưng khuyển rất có hứng thú, hắn có cảm giác hiện tại thông tin lạc hậu, nhớ tới Bối Bối đích bồ câu đưa thư liền nghĩ muốn nuôi một con chim ưng để chơi đùa. Chơi đùa đương nhiên là thứ yếu, mục đích chính là để liên hệ với sơn trại. Nếu có một con chim ưng như vậy để liên lạc với sơn trại, thì còn ngại gì núi cao đường xa?

Vô luận huấn luyện ngựa hay chim ưng, cùng động vật giao tiếp là cực kỳ trọng yếu. Tiêu Bố Y đối với điểm ấy không chút nghi ngờ, trên quyển sách chỉ là nói nơi sản sinh cùng tập tính của chim ưng, phương pháp huấn luyện thật ra chỉ là ghi chép giản ước, Tiêu Bố Y nhớ kỹ sách ghi chép một loại chim ưng gọi là Hải Đông Thanh, ở quan ngoại có người tuần dưỡng săn bắn, hung ác dũng mãnh, bắt sói giống như là bắt dê, trong lòng rất là cực kỳ hâm mộ, bất quá thứ này cũng như chó ngựa, đều phải nuôi dưỡng từ nhỏ mới dạy dỗ được. Khi đã lớn thì tập tính rất là khó sửa, hắn hôm nay tới Tu Văn điện thầm nghĩ sẽ tìm một số tài liệu, lần sau có đi quan ngoại sẽ bắt vài con về.

Chưa bước chân vào Tu Văn điện, Ngu Thế Nam đã ra đón, thấp giọng nói: "Tiêu huynh, thật đáng mừng".

Tiêu Bố Y sắc mặt ửng đỏ, tưởng rằng chuyện mấy ngày trước đây với Loly đã bị hắn biết được, làm mặt dày hỏi: "Ngu huynh, có chuyện gì đáng mừng?

"Liêu Hiên đã làm xong điêu bản, hôm qua chính thức bắt đầu in sách, mặc dù còn có chút tỳ vết cũng như về cách sử dụng tài liệu, nhưng vẫn có thể sử dụng. Ngày hôm qua Thánh thượng nhìn thấy, mặt rồng hớn hở nói phải ghi công cho ngươi".

Tiêu Bố Y lúc này mới nhớ mình rốt cuộc đã có chút cống hiến vì sự phát triển mai sau, Lão Tất phát minh ra hoạt tựấn loát (máy in), còn mình thì đem điêu bản ấn loát phát minh ra trước, cũng chỉ là muốn đi trước một bước mà thôi. Cho dù muốn phát minh ra hoạt tựấn xoát cũng không vội vàng, trước tiên phải xem hiệu quả của điêu bản ấn loát rồi mới nói.

"Ta chẳng qua chỉ là muốn đưa ra phương pháp cho nhàn hạ một chút," Tiêu Bố Y khiêm nhường nói: “Nếu Ngu huynh không cương quyết, đại tượng chú tâm, ta nghĩ điêu bản ấn loát này cũng không có được ứng dụng nhanh đến như vậy".

Ngu Thế Nam lắc đầu nói: "Tiêu huynh, lời ấy sai rồi, ngươi cũng biết từ ngàn năm nay, chỉ là thiếu cái phương pháp nhàn hạ của ngươi. Ngươi nhàn hạ một lần, người đọc sách về sau lại được ngàn vạn chỗ tốt. Thế Nam chắng qua chỉ mất công nhấc tay mà thôi".

Tiêu Bố Y đối với Ngu Thế Nam không khỏi phát sinh hảo cảm, cảm giác được vô luận thời đại nào, người như Ngu Thế Nam chuyên tâm vì hậu nhân mà suy nghĩ luôn là tài phú của quốc gia: "Thế Nam huynh, lời ấy sai rồi, ý niệm trong đầu mỗi người đều có, nhưng không phải ai cũng làm được. Người khác có lẽ vì công danh, lợi lộc,chỉ có Thế Nam huynh vì văn nhân thiên hạ, loại tâm cảnh này ta tự thẹn không bằng".

Tiêu Bố Y nói đích thẳng thắn thành khẩn, Ngu Thế Nam nhìn Tiêu Bố Y một lúc lâu, nhẹ giọng nói: "Tiêu huynh. Thế Nam gặp được ngươi, quả thật là chuyện may mắn trong cuộc đời. Chỉ mong ngươi giữ mạng cho tốt, đừng bị tiểu nhân làm hại".

Hai người tính tình tương tích, đều khâm phục tính cách của nhau.Bỗng nhiên một người cười ha hả nói: "Bí Thư Lang, Giáo Thư Lang, sáng sớm ra các người đã luận văn à"?

Tiêu Bố Y cùng Ngu Thế Nam xoay người lại, phát hiện Liễu Cố Ngôn đã đứng ở phía sau, cười tủm tỉm nhìn hai người,tràn đầy vẻ tán thưởng. Đại Tuỳ ba tỉnh, sáu bộ, Bí Thư Tỉnh xem như bên ngoài, ngược lại Nội Thị Tỉnh vì có thểở bên Thánh Thượng, địa vị so với Bí Thư Tỉnh dường như muốn cao hơn. Liễu Cố Ngôn tuy là đứng đầu Bí Thư Tỉnh, quan bậc không kém, nói địa vị thật sự thì không thua kém các tỉnh khác, nhưng hắn cũng là văn nhân, cùng mọi người không chút làm cao, cả Bí Thư Tỉnh xem như là nghèo khó nhưng cũng là chỗ ít có tranh đấu nhất.

Ngu Thế Nam cùng Tiêu Bố Y vội thi lễ, nhưng Liễu Cố Ngôn phất tay chặn lại, hào sảng vỗ vai hai người: "Bí Thư Lang, Giáo Thư Lang, các người làm điêu bản ấn loát thực không tệ, Thánh thượng ấn tượng nhất là cấu tạo kỳ xảo, công năng rất lớn. Bởi vì điêu bản ấn loát thành công, ta cũng được phong thưởng, cũng là nhờ công lao của các ngươi".

Tiêu Bố Y hai người đều nói không dám, nhờ có sự lãnh đạo anh minh, quyết sách đúng đắn của Liễu Cố Ngôn mới có thành tích hôm nay. Mặc dù Liễu Cố Ngôn trong khoảng thời gian này chỉ xuất hiện bất quá ba lần, nhưng cả hai người đều hiểu làm người cũng không nên tranh công, không quên làm tốt công tác tạo sự đoàn kết tại Bí Thư Tỉnh. Liễu Cố Ngôn mừng rỡ, cảm thấy hai người này có thể dạy dỗ, chỉ tiếc là mình không có con gái gả cho, như vậy quan hệ có thể càng thêm gần gũi.

Ba người đang vui vẻ, hòa khí thì thánh chỉ đến, Liễu Cố Ngôn, Tiêu Bố Y và Ngu Thế Nam cùng tiếp thánh chỉ. Nguyên nhân là Thánh thượng thấy điêu bản quả là thiên cổ kỳ quan, từ xưa chưa hề có, thật đáng mừng nên cho triệu Tiêu Bố Y, Ngu Thế Nam vào Hiển Nhân cung cùng thưởng tuyết.

Liễu Cố Ngôn có chút thất vọng, nghĩ thầm chính hắn là một Bí Thư Giám chẳng lẽ lại không bằng một Bí Thư Lang, nhưng nghĩ lại thì Ngu Thế Nam chững chạc bác học, Tiêu Bố Y lại là người có trí tuệ rất cao. Cả hai người chính là thủ hạ của mình, nếu là làm cho Thánh thượng hài long, như thế mình chỉ cần ngồi hưởng thành tựu, như thế có gì là không tốt? Nên Liễu Cố Ngôn hào phóng dặn dò Tiêu Bố Y một vài quy củ trong cung, Ngu Thế Nam trầm ổn, đa tài, từng được Thánh thượng nhiều lần triệu kiến nên không có gì ngại, chỉ sợ Tiêu Bố Y không biết quy củ, lại ảnh hưởng đến Bí Thư Giám hắn thì thực sự không ổn.

Hiển Nhân cung không phải ở trong phạm vi Đông Đô mà lại ở phía Tây Nam, nam tiếp Phụ Giản, bắc có Lạc Thủy. Tiêu Bố Y cũng chỉ biết nhưng chưa có thấy qua, hắn từ cửa bắc tiến vào, trên đường nhìn thấy Hiển Nhân cung huy hoàng bao la hùng vĩ nhưng cũng không rảnh để mà ngắm kỹ. Mặc dù sớm có chuẩn bị tâm lý nhưng là Tiêu Bố Y khi ra Đông Đô, sau khi nhìn thấy Hiển Nhân cung cũng là kinh hãi. Hắn cho tới bây giờ thật không nghĩ đến tùy tiện một cái hành cung của Dương Quảng lại cực kỳ to lớn như vậy. Phương viên hơn mười dặm liên miên không dứt đều là phạm vi của Hiển Nhân cung!

Không cần phải nói tới kỳ hoa dị thạch, tuy là đang mùa đông nhưng Hiển Nhân cung vẫn bừng bừng sinh cơ.

Nhìn thấy Tiêu Bố Y đang kinh ngạc, Ngu Thế Nam thấp giọng nói: "Tiêu huynh, đến Hiển Nhân cung gặp Thánh thượng nói chuyện cần hết sức thận trọng, ngàn vạn lần đừng sơ thất".

Tiêu Bố Y cười nói: "Đa tạ Ngu huynh chỉ điểm".

Ngu thế Nam thở dài một hơi: "Thật ra Tiêu huynh tự biết phải như thế nào, ta nghĩ Thế Nam đã làm điều thừa rồi".

Hai người đi theo Thông sự Xá nhân cùng thị vệ vào Hiển Nhân cung, Tiêu Bố Y biết vào cung phiền toái, sớm đã đem mọi thứ cất đi, bảo kiếm tự nhiên không thể mang theo. Đi qua hàng binh sĩ canh gác, Hiển Nhân cung mới chân chính hiện ra trước mặt mấy người Tiêu Bố Y.

Tiêu Bố Y lần đầu tiên nhìn thấy bên trong Hiển Nhân cung cảm giác đều tiên là lớn, thứ hai là hoa lệ, chỉ cảm thấy xa xỉ phô trương đến cực điểm. Nhưng khi nhìn kỹ nhiều lần, lại cảm thấy phi thường cổ quái.

Hôm nay là trời đông giá rét, vạn vật khô trắng, nhưng trong Hiển Nhân cung lại tràn đầy hồng hoa lục thảo, tứ quý trường xuân. Tiêu Bố Y khó có thể điều này, khi nhìn kỹ mới biết được, thì ra hoa đều làm từ vải, không khỏi ngạc nhiên.

Nhìn thấy Tiêu Bố Y kinh ngạc, Ngu Thế Nam cười khổ nói: "Mấy cái này đều là các cung nhân bởi vì để cho Thánh Thượng vui, nên mới làm ra. Đều nói Tiên đế tại vị, Nhân Thọ cung Tây Kinh phong cảnh kiều diễm, hoa lệ đường hoàng. Nhưng Nhân Thọ cung so với nơi này mà nói, còn muốn kém hơn rất nhiều".

Tiêu Bố Y hồi lâu mới nói: "Chu môn tửu nhục xú, lộ hữu đống tử cốt, vinh quang đích vinh quang, khả liên đích khả liên (Cửa son rượu thịt để ôi, có thằng chết lả xương phơi ngoài đường, vinh quang thì có vinh quang, đáng thương thì vẫn một bài đáng thương)”.

Ngu Thế Nam ánh mắt sáng ngời, thì thào lẩm bẩm câu thơ của Tiêu Bố Y, hồi lâu mới nói: "Tiêu huynh quả là đại tài, thơ từ có cảnh giới cao khó được. Thế Nam bội phục, bất quá hai câu sau không khỏi quá trần trụi, không thể so sánh với hai câu đầu".

Tiêu Bố Y cười khổ, cũng không thẻ nói đây là thơ của lão Đỗ (Đỗ Phủ), hai câu sau mới chân chính là đại tài này, cao thấp trong đó đã bị Ngu Thế Nam nhìn ra.

Hai người đi theo cung nhân, dọc theo đường đi các cung như sao trên trời, đình đài vô cùng vô tận, kỳ hoa dị thảo, quái thạch gia mộc, cái gì cần có đều có, thỉnh thoảng lại có chút dị thú nho nhỏ băng qua, hình thể quái dị, rất sinh động trên tuyết.

Hai người sau khi tiến vào Hiển Nhân cung, đi theo cung nhân mấy dặm, Tiêu Bố Y hoảng sợ Hiển Nhân cung quá lớn, chỉ nghĩ mấy tứ này nếu không làm, Tùy Dương đế lấy tiền của này cho dân, vậy thánh danh còn không phải lan xa bốn biển? Xem ra tính cách quyết định vận mệnh cũng không giả, Tùy Dương đế tuy vào lúc gió lửa nổi lên bốn phương, còn không lo dân chúng chết sống, giang sơn rơi vào tay Lý Uyên cũng là chuyện không thể tránh được.

Lại qua mấy cái hoa viên, phía trước dần dần nhiều người hẳn lên, cung nữ cung nhân ba bước một người, năm bước một nhóm, đang cầm phất trần, như ý… Tuy là trời đông, vẫn đứng đâu ra đó, nhìn thấy hai người đến gần, trong ánh mắt nhiều ít có chứa tò mò. Bí Thư Lang các nàng cũng gặp qua vài lần, nhưng người trẻ tuổi khí độ bất phàm bên cạnh hắn là ai?

Phía trước dần dần truyền đến tiếng đàn, tranh tranh cổ ý, ẩn chứa khí chất khẳng khái trào dâng, Tiêu Bố Y trong lòng chợt động, cảm thấy tiếng đàn bất phàm, mơ hồ quen quen hình như hắn đã nghe qua một lần, là do Mộng Điệp đàn, Cao Sĩ Thanh nói Mộng Điệp đến Đông Đô, không lẽ chính là do nàng đàn?

Nghĩ đến Mộng Điệp cầm vũ song tuyệt, Tiêu Bố Y có chút bất đắc dĩ, loại háo sắc như Dương Quảng thì làm sao mà buông tha nàng ta, quá nửa là đã sớm thu vào cung rồi.

Hắn đối với Mộng Điệp thương tiếc hơn là yêu thích, trong lòng không thoải mái, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều. Trên đời này có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ, cho dù là võ công cái thế như Cầu Nhiêm Khách thì sao, còn không phải vẫn là cô đơn, hắn chỉ là một Giáo Thư Lang nho nhỏ thì có năng lực làm được cái gì?

Tiến vào đình viện phía trước, dưới ánh sáng trắng mờ mịt, một người mặc long bào, đầu đội Thông Thiên quan, đang ngồi trên một cái ghế tạc thành từ một khối bach ngọc, quay lưng về phía hai người. Một người ao trắng như tuyết, mặt che mạng, ngón tay tung bay, bên cạnh có mấy vũ nữ vừa ca vừa múa, trong tuyết rất là xinh đẹp.

Người đầu đội Thông Thiên quan đương nhiên là Dương Quảng, nữ nhân ngồi bên cạnh hắn, thần thái đoan trang, quần áo hoa quý, cũng đang quay lưng về phía này, nàng từ trong tay tỳ nữ lấy rượu nóng, vì đội Thông Thiên quan che kín nên không thấy rõ được dung nhan như thế nào. Chỉ là nhất cử nhất động của nàng đều tràn ngập phong tư thành thục, làm cho người ta chỉ thấy bóng dáng là cảm thấy cô gái này tuyệt đối không kém.

Tiêu Bố Y ánh mắt đảo qua, phát hiện có người giương mắt nhìn mình, nhận ra là Vũ Văn Hóa Cập, thầm ngạcnhiên.

Vũ nữ nhẹ nhàng như tuyết, một người khuôn mặt xinh đẹp khẽ ngâm: "Túc túc thu phong khởi, du du hành vạn lý. Vạn lý hà sở hành, hoành mạc trúc trường thành…"

Tiếng đàn cùng lời thơ quấn quít uyển chuyển, trong lúc nhất thời tràn ngập hiệp cốt nhu tình, làm cho người ta cảm thấy thoải mái bay bổng.

Cung nhân đi vào, nhìn thấy đang ca múa để Thánh Thượng thưởng thức, cũng không dám đi tới nữa, ra hiệu hai người đứng đợi. Tiêu Bố Y cảm thấy bài thơ cũng không kém, có chút hào tráng, Ngu Thế Nam đã thấp giọng nói: "Tiêu huynh, đây là bài thơ Thánh Thượng năm đó tây tuần Trương Dịch làm, không biết ngươi có biết không?"

Tiêu Bố Y lắc đầu, "Không biết, bất quá đa tạ Thế Nam huynh nhắc nhở".

Ngu Thế Nam nhẹ giọng nói: "Thánh Thượng thật ra tài học cũng không cạn" Hắn chỉ nói một câu, cũng không nói gì nữa, Tiêu Bố Y nghe ca nữ xướng đến Sơn xuyên hỗ xuất một, nguyên dã cùng siêu hốt. Chàng kim chỉ hành trận, minh cổ hưng sĩ tốt, không khỏi thầm than, Dương Quảng này làm thơ khí thế cũng mênh mông, chí hướng cao xa. Chỉ vài câu này, bản thân tuy không thiện thơ từ, nghe cũng tâm động thần diêu, nhiệt huyết trào dâng, chỉ cảm thấy như lâm chiến trận, đại quân trùng sát.

Trong chốc lát, ca nữ đã ngâm tới Trọc khí tĩnh thiên sơn, thần quang chiếu cao khuyết. Thích binh nhưng chấn lữ, yếu hoang sự vạn cử. Ẩm chí cáo ngôn toàn, công quy thanh miếu tiền. Lời ngâm đã hết, dư âm chưa tuyệt, cả hoa viên đầu tiên là im lặng, sau đó tiếng ủng hộ phập phồng không dứt. Vũ Văn Hóa Cập cao giọng nói: "Thơ Thánh Thượng làm đại khai đại hợp, thu phát tự nhiên, khúc điều ca xướng tuy tốt, cũng chưa thể hiện hết được ý cảnh của Thánh Thượng".

Tiêu Bố Y vốn cảm thấy thơ này không tệ, nghe được Vũ Văn Hóa Cập nịnh nọt, chỉ cảm thấy buồn nôn, Dương Quảng cũng cười nói: "Vũ Văn ái khanh nói rất đúng, thưởng rượu một ly".

Vũ Văn Hóa Cập tiếp nhận ly rượu do cung nhân đưa lên, quỳ xuống uống, uống xong lại thở dài, "Ca hay đàn hay rượu lại rất ngon, Thánh Thượng thưởng rượu đúng là hay lại càng thêm hay. Chỉ là thơ khó có thể dùng từ ngữ để hình dung, chỉ có thể nói, tuyệt diệu, tuyệt diệu".

Hắn tuy cố gắng nịnh nọt, bất đắc dĩ không có chuẩn bị trước, đi vào đây cũng không nghĩ đến Thánh Thượng lại chơi kiểu cũ, bảo Mộng Điệp lấy thơ cũ mà soạn đàn, muốn vỗ mông ngựa, lại không đủ ý.

Cung nhân nhìn thấy đã ngâm xong, dời bước tiến lên, hướng tới Dương Quảng tấu thỉnh Bí Thư Lang cùng Giáo Thư Lang đã tới, Dương Quảng tuyên hai người vào, câu đầu tiên là hỏi, "Giáo Thư Lang, ngươi nói thơ này làm thế nào?"

Tiêu Bố Y nghiêm trang thi lễ nói: "Hồi Thánh Thượng, nếu theo ý vi thần, đó là thử thi chích ứng thiên thượng hữu, nhân gian năng đắc kỷ hồi văn (đại ý thơ này chỉ có ở trên trời, nhân gian chỉ có thể thấy được vài lần)".

Dương Quảng ngẩn ra, lẩm bẩm đọc câu thử thi chích ứng thiên thượng hữu, nhân gian năng đắc kỷ hồi văn này mấy lần, chỉ cảm thấy cú vỗ mông ngựa này so với Vũ Văn Hóa Cập cao minh hơn rất nhiều, quả thực chu đáo đến tận cùng. Hắn là Thiên Tử, vâng mệnh trời, Tiêu Bố Y nói mình thơ của mình nhân gian hiêm khi nghe thấy được, như là của trời, thực sự là thích hợp, nghĩ vậy Dương Quảng khẽ cười nói: "Giáo Thư Lang nói đúng ý trẫm, đưa rượu đến đây, thưởng một ly".

Ngu Thế Nam vì Tiêu Bố Y mà toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ ngươi thực không biết chết sống, trước mặt Thánh Thượng còn dám hí lộng văn thơ, nếu Thánh Thượng mà không thưởng thức, ngươi chỉ bằng vào hai câu này chẳng phải là hiềm nghi nguyền rủa Thánh Thượng quy thiên sao, Vũ Văn Hóa Cập làm sao mà buông tha sơ hở này?

Vũ Văn Hóa Cập đích xác nghĩ như vậy, chỉ là chậm một bước, Dương Quảng nói Tiêu Bố Y đã nói ra được tâm ý của hắn, cho dù hắn thành tâm hãm hại, hiện tại cũng không dám xé ra ý nghĩa khác.

Cung nhân bên cạnh quỳ dâng rượu lên, Tiêu Bố Y thi lễ tạ ơn rồi một hơi uống cạn. Tuy mới vừa rồi vỗ mông ngựa, nhưng hắn dù sao cũng không thể làm cái loại hành động vô sỉ quỳ xuống mà uống rượu như Vũ Văn Hóa Cập, ánh mắt đảo qua, mới phát hiện nơi phát ra rượu ngon. Nguyên rượu được lấy ra từ trong một cái vòi, rượu cứ lấy ra cuồn cuộn không dứt, Tiêu Bố Y trong lòng kỳ quái, nhưng nghĩ lại cũng đã hiểu được, dưới đất hiển nhiên đã sớm đào hầm rượu, rượu chứa ở trong đó để cho Dương Quảng tùy ý sử dụng. Bằng không trời đông giá rét, cũng không thể cứ đem theo lò lửa theo sau Dương Quảng mà làm nóng rượu, vậy không phải là đại sát phong cảnh sao? Nghĩ vậy, Tiêu Bố Y lại nghĩ đến Hiển Nhân cung phạm vi mười mấy dặm, loại thiết kế này hiển nhiên không thể thiếu, tuy không phải là ao rượu rừng thịt, nhưng cũng cách không xa.

Hắn sau khi uống rượu muốn lui ra, đột nhiên nghe được tiếng chó sủa, đang thấy kỳ quái nhưng không dám nhìn chung quanh, lại nhìn thấy hai cái bóng một vàng một trắng chạy tới, hướng về phía Dương Quảng mà sủa. Vốn tưởng rằng Dương Quảng sẽ giận dữ, không nghĩ đến Dương Quảng lại cười nói, "Hoàng hậu, Tiểu Bạch Tiểu Hoàng nàng nuôi sao lại đến đây?"

Cô gái ở bên cạnh khẽ cười nói: "Thánh Thượng, chúng nó nói vậy cũng nghe được những câu thơ tuyệt diệu của người, mà chạy tới đây ủng hộ".

Tiêu Bố Y ánh mắt nhẹ chuyển, xẹt qua trên mặt nữ nhân kia, không dám nhìn lâu, nhưng chỉ nhìn trong khoảnh khắc đã cảm thấy như bị điện giật, trong lòng chỉ nghĩ, trên đời này sao lại có người đẹp đến như thế?

Trong đầu hắn chỉ có một ấn tượng, cảm thấy như tuyệt đại sơn thủy ở trước mắt vậy, lại trang nghiêm đoan trang, làm cho người ta không dám khinh nhờn, Hoàng hậu, chẳng lẽ mỹ nữ tuyệt sắc trước mắt chính là Tiêu Hoàng hậu?

Dương Quảng lại mỉm cười, "Chúng nó chắc là đói rồi".

"Sao lại thế được" Tiêu Hoàng hậu giọng điệu vốn bình thản, lúc này lại có chút hơi lo lắng, "Cung nhân sẽ không sơ ý thế đâu, Thánh Thượng chớ suy nghĩ nhiều. Tiểu Hoàng, Tiểu Bạch, đứng sang một bên chơi đi".

Thanh âm của nàng uyển chuyển, ẩn chứa tình thương của người mẹ, hai con chó nhỏ sủa nhẹ lên hai tiếng, có chút không tình nguyện nhưng vẫn rời khỏi Tiêu Hoàng hậu, chạy đến hoa viên mà chơi. Đây là do Tiêu Hoàng hậu nuôi dưỡng, không cần nói là chó, cho dù là sư tử cũng nghe lời.

Mới vừa rồi tuyết rơi chậm, khi mọi người ứng đối lại rơi nhanh hơn, phía sau Dương Quảng cùng Tiêu Hoàng hậu đều có cung nhân cầm lọng, không là tuyết, mà gió cũng khó thổi tới. Chỉ là người bên ngoài lại khác, Tiêu Bố Y cùng đám người Vũ Văn Hóa Cập nghênh tuyết mà đứng, không thể cử động, một lát đã biến thành người tuyết.

Tiêu Bố Y muốn lui ra, Dương Quảng nói: "Giáo Thư Lang, ta nghe nói ngươi văn thơ tốt lắm?" Tiêu Bố Y nhìn thấy Vũ Văn Hóa Cập có vẻ đắc ý, trong lòng phát lạnh, hiểu được hồng nhật bạch vân là do từ miệng Vũ Văn Hóa Cập rơi vào trong tai Dương Quảng, "Hồi Thánh Thượng, thần chỉ là người thô lỗ, nào có văn thơ gì" Dương Quảng thản nhiên nói: "Nghe nói ngươi lúc trước tại tửu lâu làm một bài thơ, nói cái gì nhất thượng nhất thượng hựu nhất thượng, nhất thượng thượng đáo đính lâu thượng. Cử đầu hồng nhật bạch vân đê, tứ hải ngũ hồ giai nhất vọng. Bốn câu này nghe ra cũng không kém, rất có khí thế".

"Khải bẩm Thánh Thượng, thần cảm thấy thơ này rất có ý phản" Vũ Văn Hóa Cập rốt cuộc đợi được cơ hội, không ngừng tiến lên nói.

Dương Quảng nhướng mày, "Nói thế là sao?"

Vũ Văn Hóa Cập hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị, chậm rãi nói, "Khải bẩm Thánh Thượng, nhất thượng nhất thượng hựu nhất thượng này rất khó lường, không biết Giáo Thư Lang muốn lên tới đâu, muốn tới mức nào? Đỉnh lâu thần chỉ sợ hắn chỉ vào phía trên miếu đường, hắn nói cái gì cử đầu hồng nhật bạch vân để, Thánh Thượng là Thiên Tử, vai mang nhật nguyệt, lưng đeo tinh tú, hắn nói hồng nhật bạch vân đê, thì phải là nói hắn còn trên cả Thiên Tử, đó là tam địa đáng chém. Tứ hải ngũ hồ giai nhất vọng câu này cũng ngụ ý phản tâm trong đó, mưu toan làm cho ranh giới Đại Tùy nhúng chàm, Tiêu Bố Y đại nghịch bất đạo, làm phản thơ này, thỉnh Thánh Thượng minh xét nghiêm trị, để phòng tiểu nhân làm phản, nếu buông tha, Đại Tùy ra không phải rối loạn sao?"

Tiêu Bố Y thầm nghĩ Vũ Văn Hóa Cập cực độc, một bài thơ có thể giải thích nhiều hàm nghĩa như vậy, coi như là đạo tài, đại đại tài, Dương Quảng không nói, Tiêu Bố Y cũng không dám phản biện, chỉ im lặng, tâm tư xoay chuyển.

Dương Quảng không hỏi Tiêu Bố Y, chỉ hỏi Ngu Thế Nam: "Bí Thư Lang, ý của ngươi như thếnào?"

Ngu Thế Nam tiến lên thi một lễ nói: "Hạ thần có cách nhìn khác với Thiếu Khanh".

Vũ Văn Hóa Cập hung hăng trừng mắt nhìn Ngu Thế Nam, Ngu Thế Nam lại làm như hông thấy. Ngu Thế Nam quan vị so với Vũ Văn Hóa Cập thì thấp hơn, nhưng đại ca hắn Ngu Thế Cơ cũng hồng nhân của triều đình, cho dù Vũ Văn Thuật cũng phải né, Vũ Văn Hóa Cập tự nhiên đối với Ngu Thế Nam cũng phải né.

"Ồ?" Dương Quảng lại cau mày, "Bí Thư Lang có cách nhìn gì?"

"Theo hạ thần thấy, nhất thượng nhất thượng hựu nhất thượng này thô bỉ không chịu nổi, thật sự không chút thanh nhã" Ngu Thế Nam cung thanh nói: "Ngay cả một đứa bé ba tuổi cũng có thể làm được, không thấy được có thâm ý gì, nếu là thơ từ thượng lâu nói là mưu phản, thần chỉ sợ người đời sau cũng không ai dám đi lên lầu nữa".

Tiêu Bố Y trầm mặc không nói, trong lòng cũng cảm kích sự giúp đỡ của Ngu Thế Nam, Vũ Văn Hóa Cập sắc mặt tái xanh nói: "Vậy hai câu sau, ta lại cảm thấy rất có ý phản!"

Ngu Thế Nam cười nói: "Thế Nam lúc trước vừa lúc ở đó, may mắn nghe được Giáo Thư Lang ngâm, ta nghĩ Thiếu Khanh lúc trước quá nửa là không ở đó, cho nên không có nghe rõ. Giáo Thư Lang nói là cử đầu hồng nhật, bạch vân đê, chứ không phải là cử đầu hồng nhật bạch vân đê".

Vũ Văn Hóa Cập tức muốn phát hỏa, "Vậy thì có gì khác nhau?"

"Cho dù hồng nhật là chỉ Thánh Thượng, vậy cử đầu hồng nhật cũng chỉ có ý cung kính," Ngu Thế Nam giải thích: "Ta nghĩ ở đây nói, cử đầu hồng nhật cao cao tại thượng, hạ thần chúng ta chỉ như mây trắng ở dưới ánh mặt trời, mặt trời cao, mây trắng thấp, quả thật là thơ từ khiêm tốn".

Dương Quảng khóe miệng lộ ra nụ cười, lẩm bẩm nói: "Cử đầu hồng nhật, bạch vân đê? Cũng không tệ".

"Vậy câu cuối cùng thì sao?" Vũ Văn Hóa Cập cả giận nói.

"Một khi câu thứ ba đã giải thích, vậy câu thứ tư hiển nhiên không khó lý giải," Ngu Thế Nam nói: "Thánh Thượng là mặt trời hào quang vạn đạo, chúng ta là mây trắng ở dưới, đây là ngàn dặm giang sơn, không phải ở dưới Thánh Thượng sao? Thánh Thượng, thần hạ nghĩ, Tiêu Bố Y là người thô lỗ, làm thơ này, dụng ý là cung kính, chỉ là văn thơ khiếm khuyết, thỉnh Thánh Thượng khoan hồng đại lượng, không đáng trách cứ".

Dương Quảng khẽ cười nói: "Giáo Thư Lang làm thơ không tốt, Bí Thư Lang giải thích lại tuyệt diệu".

Ngu Thế Nam cung thanh nói: "Vi thần chỉ là nói theo sự tình, không dám nói tuyệt diệu".

"Bí Thư Lang lui ra" Dương Quảng trầm giọng nói.

Ngu Thế Nam chuyển thân lui sang một bên, Dương Quảng nhìn về phía Tiêu Bố Y nói: "Giáo Thư Lang, vẫn nói ngươi có tài, vô luận là thơ có ý hay vô ý, ta cũng có thể đặt sang một bên…"

Tiêu Bố Y trong lòng vui mừng, Dương Quảng lại nói: "Bất quá ta còn muốn thử xem văn thở của ngươi đến tột cùng là thế nào, Nho Lâm Lang, ngươi ra đề".

Nho Lâm lang Tào Hàn tóc bạc như tuyết bước ra, không dám ở trước mặt Thánh Thượng mà phủi tuyết đọng, hướng tới Dương Quảng thi một lễ, lúc này mới chuyển hướng sang Tiêu Bố Y nói: "Giáo Thư Lang, Thánh Thượng bảo ta ra đề kiểm tra ngươi, hôm nay tuyết lớn, rất là tuyệt vời, vậy lấy vịnh tuyết làm đề, cho ngươi làm một bài thơ được không?"

Tiêu Bố Y chỉ có thể thi lễ nói: "Hạ thần tuân chỉ".

Vịnh tuyết trong văn nhân xem như là một đề mục tiêu chuẩn, Tiêu Bố Y văn thơ như rắm chó, trong đầu chỉ có mấy câu thơ thiên cổ, cái gì Thiên lý hoàng vân bạch nhật, bắc phong xuy nhạn tuyết phân phân, cái gì Bắc phong quyển địa bạch thảo chiết, hồ thiên bát nguyệt tức phi tuyết, còn có Vãn lai thiên dục tuyết, năng ẩm nhất bôi vô? Vịnh tuyết, lại phải vịnh vượt qua sự kiểm tra, còn bị Vũ Văn Hóa Cập faay phiền toái, văn thơ lại phải cho được, nhưng lại không thể quá hay, cái này đối với hắn mà nói, là khó như lên trời.

Chỉ đi ba bước, Tiêu Bố Y nhìn xung quanh, Vũ Văn Hóa Cập ở một bên cười lạnh nói: "Thì ra Giáo Thư Lang còn có tài bảy bước thành thơ".

Tiêu Bố Y đành phải đi tám bước, chợt nghe được tiếng chó sủa, nhìn thấy hai con chó một vàng một trắng trên người bị tuyết bao trùm, cơ hồ biến thành màu trắng, đột nhiên trong lòng chợt động, ngừng bước nói: "Thánh Thượng, Giáo Thư Lang đã làm được một bài thơ, thỉnh Thánh Thượng chỉ điểm".

Dương Quảng thản nhiên nói: "Cổ nhân Tào Thực bảy bước thành thơ, Giáo Thư Lang tám bước cũng thành thơ, cũng không kém".

Tiêu Bố Y lo lắng Dương Quảng hỷ nộ vô thường, làm cho người ta khó có thể nắm bắt, liền xoay người lại ngâm lớn: "Giang sơn đại nhất thống!"

Hắn khí độ rất tốt, chỉ một câu ngâm này người bên ngoài đều ngạc nhiên, bị khí thế của hắn chấn nhiếp. Ngu Thế Nam thầm kêu khổ, thầm nghĩ ngươi hiển lộ hiện tại cũng không phải là lúc, không chịu nghe lời ta, chỉ sợ đại họa trước mắt, lấy giang sơn làm đề, ngươi bộ muốn chết không được sao?” Vũ Văn Hóa Cập trên mặt mừng rỡ, lại đợi Tiêu Bố Y ngâm xong sẽ chỉ trích hắn tội đại nghịch bất đạo.

Tiêu Bố Y cũng không vội không gấp, đưa tay chỉ vào cái giếng nói: "Tỉnh thượng nhất quật lung".

Dương Quảng sau khi nghe được hai chữ giang sơn, vốn hai hàng lông mày cau lại, nghe được câu thứ hai này lại rất tức cười, không biết là có dụng ý gì. Tiêu Bố Y lại đưa tay chỉ hai con chó đọc tiếp: "Giang sơn đại nhất thống, tỉnh thượng nhất quật lung, hoàng cẩu thân thượng bạch, bạch cẩu thân thượng thũng" Hắn sau khi ngâm xong bốn câu này, quay lại đi tới lễ bái nói: "Thánh Thượng, Giáo Thư Lang làm thơ vịnh tuyết đã xong, thỉnh Thánh Thượng bình điểm".

Dương Quảng còn chưa kịp bình điểm, Tiêu Hoàng hậu đã ‘phì…’ bật cười, nàng thản nhiên cười, lây sang cả Dương Quảng, Dương Quảng vốn ngạc nhiên chợt cũng lộ ra nụ cười rồi nói: "Hay cho một Giáo Thư Lang, hay cho có tài, làm thơ cẩu thí bất thông, bất quá đề vịnh tuyết coi như bám sát, một khi đã như vậy, không có công cũng thưởng một ly rượu".

Tiêu Bố Y toát mồ hôi lạnh, cũng cười nói: "Vi thần tạ ơn!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.