Giang Sơn Mĩ Sắc

Chương 542: 542: Đã Muộn




Tư Nam hỏi cẩn thận, giống như gió xuân thổi qua hồ nước, tạo nên gợn sóng.

Gió xuân vô tình ý tạo nên gợn sóng, chỉ như là một loại thăm hòi thoáng qua.

Nàng là một cô gái mẫn cảm.

phụ nữ nhìn góc độ vẩn đề, cùng đàn ỏng luôn có chút ít khác nhau.

Chuyện mà các nàng chú ý, cũng cùng đàn ông có chút khác nhau.

Tiêu Bố Y nghe nàng hỗi thăm, buồn bã một lúc, “Năm đó ta cùng hiện tại không giống nhau”.

TưNam hói: “Khiđó ngươi có gì khác nhau?”

Tiêu Bố Y nói khẽ: “Khi đó ta, bời vì thuật cười ngựa tốt.

nên không thiếu tiền.

Khỏng thiếu tiền, lại sinh hoạt tại niên đại không động loạn, tất nhiẽn có thể vui vẻ.

Có lẽ chỉ có người trải qua chiến tranh, mới biết được cái quý trọng của hòa bình, có lẽ cũng chỉ có dân chúng trải qua thịnh thế, mới có thể khát vọng chiến tranh chấm đứt”.

Tư Nam nhìn sang những nếp nhăn giữa hai chân mày như đao của Tiêu Bố Y, hồi lâu mới nói: “Hiện tại ngươi là người có trách nhiệm, tất nhiên là sống mệt mòi”.

Tiêu Bố Y nói: “Cô nói không sai.

Ta bị lực lượng vô hình thôi động, không ngừng đi về phía trước.

Thật ra Đỗ Phục Uy, Đậu Kiến Đức ưu tư, ta cũng có thể cảm giác được, ta thật ra cũng cùng một loại như bọn họ.

Duy nhất khác nhau là, ta so với bọn họ trải qua nhiều hon, cũng biết muốn lấy được thành công, trước mắt tuyệt không thể đi theo con đường của bọn họ.

Ta rất may mắn, bời vì theo hiệu quả mà xem, ta đà đi con đường chính xác”.

“Chính xác làm cho ngươi quên thể giới kia cùa ngươi? Thặm chí cả người yêu ờ đó của ngươi?” Tư Nam cẩn thận hòi.

Tiêu Bố Y cười cay đắng.

“Không quên thi có thể thế nào?”

Tư Nam cúi đầu xuống, lảm bẳm nói: “Đúng vậy, không quên thi có thể thế nào? Chỉ là cùa ta nhìn thấy ngươi luôn bận rộn, trong bận rộn mang theo phần phiền muộn, lúc này đây mới hòi một câu”.

Tiêu Bố Y mờ bàn tay ra, nhìn sang chiếc lá rụng trong lòng bàn tay.

thật lâu mới nói: “Tírih cách cùa ta trước kia, đa phẳn là thích ứng trong mọi tinh cành, ta cũng không cần phấn đấu như thế, bời vì ta một mực đã thấy rất đù.

Nhung nhiều lần dưới vết đao chạy trốn, làm cho ta bắt đầu khắc khồ, hoàn cảnh cá lớn nuốt cá bé.

làm cho ta bắt đầu lành khốc.

Hoàn cảnh tranh đấu, làm cho ta cũng sẽ vận dụng tâm cơ.

Nhưng nhiều khi.

khi trong giấc mộng tinh lại, ta vẫn tự hòi mình, mình là đang ở trong mộng hay là đang sự thật.

T a còn nhớ rõ, đà đáp ứng một người, khi tròi thu, cùng nàng lên núi xem lá đò.

nhưng ta...!rốt cuộc không có khả năng thực hiện lời hứa này.

Khi đó biết được vĩnh viễn không thể gặp lại thi đau đớn tê tâm liệt phế.

khắc cốt minh tâm.

Cho tới bây giờ thoạt nhìn, cũng như chiếc lá rụng này, bất đắc dì, bình thản”.

Tư Nam chậm rãi ngẩng đầu, trong đôi mắt đen trắng phản minh, giống như sơn thủy hắc bạch phân minh.

Nàng như là nghĩ cái gì, hoặc như là nghiên cứu nam nhân này, làm thế nào vượt qua sự dày vò của thời gian.

Tiêu Bố Y hồi ức nối: “Tà khi mới tới thể giới này, bắt đầu một cuộc sống mới.

Lúc đầu tiên ta điên cuồng la hét.

Lúc đằu tiên, ta không cách nào thùa nhặn.

Lúc đầu tiên, ta căn bản không cách nào tiệp nhận ròi khỏi thân nhân, rồi lại có những thân nhân không chút quan hệ khác.

Nhưng trải qua sự bàng hoàng hồi lâu.

Ta rốt cuộc vẫn tiếp nhặn hiện thực này.

Bời vì ta ờ thòi đại kia đã học được một câu.

Ngươi không cách nào thay đồi hoàn cảnh, vậy hãy thừ bị hoàn cảnh thay đổi.

Người như vậy, có lẽ sẽ có thể sống thoải mái hơn chút ít.

Có đôi khi, cuộc sống...!là cần quên.

Ta từ điên cuồng đến bắt đầu tiếp nhận.

Qua không quá nửa năm, những ngày này, so với ta tường tượng còn ít hơn nhiều.

Thi ra thời gian, quả thực là linh đan diệu dược có thể xoa dịu mọi vết thương”.

“Vậy...!Tiêu Đại Bằng chẳng lẽ chưa từng có hoài nghi qua ngươi sao?” Tư Nam rốt cuộc hòi tới chính đề.

Tiêu Bố Y có phút chốc ngơ ngấn, “Hoài nghi?”

“Loại quan hệ cùa ngươi hiện tại, cùng Tiêu Đại Bằng thể nói là cha con sao?” Tư Nam

Tiêu Bố Y cười khổ nói: “Mới đằu ta cũng không thừa nhận.

Nhưng về sau mới phát hiện, người cha này quả thực không tệ.

Hoặc là vì an ủi mình, cũng là vì an ủi hắn.

T a chấp nhận loại quan hệ này”.

“Hiện tại chúng ta cũng biết, Tiêu Đại Bằng cũng không phải là một người đơn giản” Tư Nam trầm giọng nói.

Tiêu Bố Y nhíu mày hỏi, “Cô muốn nói cái gi?”

“Người là hậu duệ hoàng thất Lương triều, lại có khả năng cưới Tam công chúa Bắc Chu.

Một người như vậy, vốn hẳn là đùng phục quốc làm nhiệm vụ của mình, nhưng hắn bất quá lại trà trộn quân lữ, trải qua cuộc sống bình thường”.

“Nhân sirih luôn luôn không như ý, cũng không phải mỗi người đểu muốn làm hoàng đế.

Huống chi, vô tình nhất chính là gia đình đế vương.

Ta nghĩ bốn huvnh đệ Dương Quảng, nếu như có thể lựa chọn được, bọn họ chưa chắc đã lựa chọn gia đình đế vương”.

“Ngươi nói cũng có đạo lý” Tư Nam trâm ngâm nói: “Ta vẫn cảm thấy Tiêu Đại Bằng nhất định cũng chịu qua đả kích, lúc này mới chán nản, tình nguyện bình thản”.

“Vậy cô cảm thấy người chịu qua đả kích gì?” Tiêu Bố Y hỗi.

“Có lẽ là bởi vì lệnh đường?” Tư Nam đột nhiên nói.

“Tam công chúa?” Tiêu Bố Y nhíu chân mày.

“Tiêu Bố Y, ngươi chẳng lẽ cũng không cảm thấy lệnh đường rất kỳ quái? Đến hiện tại, chúng ta căn bản không có nừa điẻm tin tức của nàng.

Chúng ta căn cứ theo các mảnh nhỗ tin tóc, xâu chuỗi ra nàng là mẹ của ngươi, nhưng lệnh tôn hình như chưa bao giờ tưởng niệm nàng? ít nhất...!người rất ít khi đề cập tới lệnh đường đối với ngươi”.

Tiêu Bố Y không thể không thùa nhận, Tư Nam quan sát tại cảm tình, so với hắn cẩn thận hơn rất nhiều.

“Co là muốn nói, cha ta căn bản không có yêu mẹ ta?”

“ít nhất người hiện tại là cùng Tiêu Hoàng hậu cùng một chỗ” Tư Nam nói: “Ngươi đến hiện tại, đối với lệnh đường có thể nói hoàn toàn không biết gi cả, cái này cũng là đo cha ngươi ban tặng.

Ngươi chẳng lẽ...!chưa bao giờ nghĩ tới muốn tìm lệnh đường?”

Nếu là người bên ngoài, Tư Nam quá nừa sẽ cảm thấy loại tinh huống này khó có thể tưởng tượng, nhưng biết Tiêu Bố Y kinh nghiệm ly kỳ, Tư Nam ngược lại cảm thấy rất bình thường.

Bởi vì Tiêu Bố Y đối với vị mẫu thân này, căn bản không có cảm giác gi.

“Ta thật ra cũng đà phái người điều tra qua” Tiêu Bố Y buồn bã nói: “Nhưng biền người mênh mông, lại đã cách lâu như vậy, cho dù ta là Tây Lương vương, cũng không khả năng như là thẳn tiên, cái gi cũng đều có thể hiểu rõ.

Ta cũng đi tìm qua phụ thân, người hiện tại...!sống rất tốt, thậm chí đà được Bách Tế Phù Dư Chương tôn là quốc sư”.

Tư Nam nhíu mày nói: “Người thà rằng đi Bách Tế làm quốc sư, cũng không chịu giúp ngươi sao?”

“Ta tôn trọng lựa chọn cùa người”.

“Đây không phải là vắn đề ngươi tôn trọng hay không” Tư Nam nói: “Vô luặn như thế nào, đó cũng là cha ngươi! Từ trước tới nay, ngươi thật ra đều cần người trợ giúp, nhưng người...!căn bản không có trợ giúp qua.

Từ điểm đó mà thấy, người thậm chí...!không quá xem ngươi là con.

Tiêu Bố Y, không phải ta châm ngòi ly gián, bời vì vô luận nhìn như thế nào, hai cha con ngươi không có mâu thuẫn, mà người lại là cha ruột cùa ngươi, hẳn phải trợ giúp ngươi, chứ không phải đi ra xa tận hải ngoại mới đúng”.

“Cô nói như vậy, ta cũng cảm thấy có chút kỳ quặc” Tiêu Bố Y cười khồ nói.

“Thật ra người thông mirih như ngươi, không phải là không có nghĩ đến.

mà là không muốn nghĩ đến” Tư Nam nói: “Muốn giải thích, cũng không phải là không có lý do”.

“Lý do gì?” Tiêu Bố Y ánh mắt lại rơi lên trên chiếc lá rụng.

“Người biết ngươi không phải là con của mình” Tư Nam từng chữ nói ra: “Bời vi chuyện ngươi là người chết, có khá nhiều người biết.

Vô luận Thái Binh đạo hoặc Ngũ đấu mễ.

đều có một loại phương pháp phân biệt.

Tiêu Đại Bằng cùng bọn họ rất có thể có liên quan, lại là người rất thân cận với ngươi, rất có thể đã nhìn ra điểm ấy”.

Nhìn thấy Tiêu Bố Y trên mặt có sự hiu quạnh, Tư Nam vẫn nói: “Nếu như người biết ngươi là người chết, tiến tới rõ ràng ngươi không phải con cùa mình, nên chuyện ròi khòi ngươi cũng có thể giải thích”.

“Cái này hình như cũng là một lý do, nhưng cũng không đầy đủ” Tiêu Bố Y ngậm ngùi nói: “Loại quan hệ này ta sẽ không bóc trần, cũng không cản phải nói ra.

Người là người thông minh, càng rõ ràng điểm ấy”.

“Nếu nói nhưvậy, người ròi khỏi ngươi, còncó lý do gi khác nữa?” TưNam hỏi.

Tiêu Bố Y lúc này mới phát hiện Tư Nam phân tích nhịp nhàng ăn khập, kín đáo làm cho người ta hít thờ không thông, “Lo lắng nhiều như vậy, rất dễ dàng mệt mỏi.

Người đang sống rất tốt, ta cũng không kém, cái này đà đủ rồi.

Ta...!không muốn suy nghĩ nhiều”.

TưNam hơi ngần ra, chuyển hướng chủ đề, “Thế giới của ngươi là dạng gi?”

“Khi đó, thể giới kia, hoàng đế đà rất ít gặp” Tiêu Bố Y không hề đi nhớ lại chuyện cũ.

thờ ra một hơi, “Đương nhiên.).

vẫn còn có quốc gia bảo lưu loại vị trí này, nhung chỉ là một loại tôn kính, lại ít có quyền lợi”.

Tư Nam chăm chu suy tư, “Khi đó, chân chính sẽ thực hiện người với người ngang hàng, mọi chuyện công bình sao?” Nàng hòi là giáo lí của Thái Bình đạo, Tiêu Bố Y mim cười nói: ‘Trên đời này vốn chính là không có công bằng có lẽ đây mới thực sự là công bằng”.

Hắn nói tự mâu thuẫn, nhưng mà lại hàm nghĩa sâu sắc.

Tư Nam nghe xong, có chút tim đập mạnh, lại có chút hiểu được.

“Nói như vậy.

Trương Giác đại đạo, tại thế giới kia cùa ngươi, cũng chưa từng thực hiện qua?”

“Không sai” Tiêu Bố Y trả lời đan giản sáng tò.

Tư Nam lộ ra vẻ đồng tình, “Vậy bọn họ mấy trăm năm kiên tri, thoạt nhìn đều là trăng nơi đáy nước.

Bời vì ngươi cùng Lý Uyên từ góc độ nào mà xem, cũng khó có khả năng thực hiện đại đạo của bọn họ”.

Tiêu Bố Y từng chữ nói ra: “Ta chỉ biết rằng, tư duy vượt quá mức quy định ờ trong mắt thế nhân, không phải thiên tài, mà là kẻ điên.

Tuy đáng buồn, nhung là sự thật”.

TưNam cùng ngẩng đầu nhìn lá rụng ờ ngoài đinh viện, lẩm bầm nói: “Cho nên Trương Giác tuy là thiên tài, nhung không phải người thông minh.

Cho nên Côn Luân tuy là vô vi, lại làm chuyện thông minh nhất”.

“Đại đạo vô vi, thiên địa hữu quy” Tiêu Bố Y nói: “Người trái với quy luật, bình thường đều là người bi ai”.

Hắn sau khi nói xong, thi hơi mím môi, đã đem mảnh lá khỏ trong tav miết thành phấn

vụn.

Chỉ là lá cây mặc dù thua thớt, nhưng mà suy nghĩ? Có thể tùy ý mà phiêu linh hay Không?

Tư Nam tharih âm đột nhiên theo gió thu một lần nữa truyền đến, “Ta còn muốn hòi ngươi một việc”.

“Cô cử nói” Tiêu Bố Y cảm giác được tharih ảm cùa mìrih cũng trờ nên trống trài.

“Ngươi nói ngươi ở thế giới kia, cũng có người yêu, lại bởi vì thời không nên khỏng thể cùng nàng gặp gỡ.

Nhưng tại tliẹ giới này, ngươi nếu đà yêu một người, nhung lại không thể không tách ra, cách xa nhau thiẻn sơn vạn thủy.

Ngươi có chịu gian nan xa xôi, mà đi tìm nàng không?”

Tiêu Bố Y thật lâu mới nói: “Đã yêu nhau, sao phải ròi đi?” Thật lảu khỏng nghe thấy Tư Nam trả lời.

Tiêu Bố Y quay đầu lại, mới hiện cô gái bèn cạnh mình, khỏng biết vì chuyện gi, mi mắt có chút ướt át.

Cảm giác trên mặt hơi lạnh, Tiêu Bố Y ngẩng đằu nhìn lại.

mới hiện bất tri bất giác, mưa thu rền van, tí tách roi xuống, từng hạt mưa nhò.

giống như cô gái bên người, khó có thể nắm lấy tâm tư.

Trời lạnh, đang thu! Đậu Kiến Đức khi xông vào trong cốc, đã thấy ờ sườn núi phưong xa, có tinh kỳ đong đưa.

Đó là tin tức cùa Bùi Củ, Dương Thiện Hội, ý bảo hắn đi noi đó.

theo đường nhỗ lên núi, sau đó phục binh trong cốc xông lên, đem La Nghệ bắt ba ba trong rọ.

Không hề do dự, thúc ngựa đi về phía trước, nhung quay đằu lại trông qua, mới phát hiện ngời đi cùng quá mức ít.

Đậu Kiến Đức trong lòng có chút buồn bà mất mát.

hắn chi nhớ rõ, lúc trước khi chém giết Quách Huyết), bên người cũng đi theo rải rác không có mấy người.

Khi đó.

không có ai tin hắn có thể chuyển bại thành thắng.

Nhưng từ sau lần thắng lợi đó.

hắn đi tới chỗ nào, đều đi theo như mây.

Thắng là vua.

Thắng mới có thể được dân chúng ủng hộ.

dân chúng đi theo.

Còn thất bại thì những người đi theo cuối cùng bên người, chỉ còn có vợ con, cùng những huvnh đệ đã từng ra sinh vào tử.

Người đi theo Đậu Kiến Đức lên núi, cũng chỉ còn vài chục người mà thôi.

Nhưng vài chục người này, cũng có thể nói là đối với hắn không rời, cùng sinh cùng tử.

Đậu Kiến Đức giục ngựa lên núi, khi nhìn thấy bốn phía trong cốc, phục binh đều lên.

cuối cùng có chút ít vui mừng.

Mấy chục người sau lưng thấy thế, tuy là tro bụi đầy mặt.

chật vật không chịu nồi, nhưng cũng phấn chẩn hẳn lên.

Bọn họ còn không có bại, ai cười cuối cùng, người đó mới là cười tốt nhất.

Trong bụi mù tràn ngập, tảng đá lớn cuồn cuộn rơi xuống, trong lúc nhất thời người rống ngựa hí, trong cốc bổi rối thành một đoản.

Lưu Hắc Thát ờ bên ngoài núi, đà được hiệu lệnh, mang theo sự tức giận bị nghẹn từ trên núi giết xuống, trong lúc nhất thời ngoài núi lại là tiếng chém giết tiếng quát tháo một mảng.

Lưu Hắc Thát đã bóp chặt cừa cốc, một lần nữa cùng quàn Yến Triệu bên ngoài cốc giao

thủ.

Đậu Kiến Đức lúc này mới thờ ra một hoi, nhìn về phía Bùi Củ cùng Dương Thiện Hội nói: “Trận chiến hôm nay nếu như thắng.

Dương Tướng quân, Bùi đại nhân công lao không thể bỏ qua”.

Bùi Cù mỉm cười, cũng không nói gì, Dương Thiện Hội vẫn thiết bản đơn giản nói: “Chỗ chức trách, sao dám không cạn kiệt tâm lực?” y

Bên người hai người, có mấy tràm binh sĩ.

những người còn lại, đều mai phục ờ nơi khác, theo cờ xí ở đây mà làm việc.

Đậu Kiến Đức nhìn thấy trong cốc khói đặc cuồn cuộn, Yến Vân thiết kỵ nhìn như đã chật vật không chịu nổi, nhíu mày hòi, “Mục tiêu cùa chúng ta lần này là La Nghệ, cho dù toàn diệt Yến Vân thiết kỵ cũng khôngbằng giết một La Nghệ!”

Bùi Củ đột nhiên nói: “Trường Nhạc vương, người cứ yên tâm, La Nghệ đà nhập cốc”.

Đậu Kiến Đức kinh ngạc nói: “Ngươi làm sao biết được?”

“Ta tận mắt nhìn thấy” Bùi Cù không chút do dự nói.

“Còn không biết Bùi đại nhân, còn có nhãn lực như thể.

Ta cầi nhìn thấy khói đặc cuồn cuộn, nghĩ tới bọn họ cũng tổn thất thảm trọng” Thoáng qua lo lắng nói: “Nhưng mà La Nghệ cho dù nhập cốc, muốn tìm hắn cũng cực kỳ không dễ.

Nếu để cho hắn đào tẩu.

chúng ta chẳng phải là kiếm cùi ba năm thiêu một giờ?”

Dương Thiện Hội lạnh như băng nói: “Trường Nhạc vương, người căn bản không cần tìm hắn”.

Đậu Kiến Đức khó hiểu nói: “Dương Tướng quân lời ấy là có ý gì?”

Mộttharih âm cười ha hả nói: “Bời vì ta sẽ tìm đến ngươi!”

Tharih âm kia mang theo ba phần trêu tức, bảy phần âm lành, còn có hai phần đắc ý.

Đậu Kiến Đức sau khi nghe được, thân thể có chút cứng ngắc.

Máy chục người phía sau hắn nhất tề lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn về phía trước.

Trên sườn núi, chừng trăm binh sĩ tản ra một bên.

một người đang đi tới.

thần sắc âm u, hai mắt chăm chú, long hành hồ bộ, cổ như gấu.

không ngờ lại là từ địch của quân Hà Bắc, Tổng quăn u châu La Nghệ!

Sau lưng La Nghệ, đi theo hai đại hán, hai mắt cũng phóng hỏa.

hung dữ nhìn sang Đậu Kiến Đức, xem ra hận không thể đem Đậu Kiến Đức ăn sống nuốt tươi.

Hai hán từ này cũng không phải là ai khác, đúng là Tiết Vạn Quân cùng Tiết Vạn Triệt trong Tiết thị bốn hồ!

La Nghệ cùng Tiết thị song hùng trước sau đi tới, sau lung lại đi theo hơn trăm thù hạ, mỗi người thân thủ kiện tráng, khí chất hung hàn tràn trề.

hiền nhiên đều là hộ vệ bên người La Nghệ.

Những người này mặc dù dùng, ờ đây dù sao vẫn vòng mai pliục cùa quân Hà Bắc, trên sườn núi còn có mấy tĩăm thủ hạ của Dương Thiện Hội.

đám người La Nghệ công khai đi lên, lại không có gặp chút chống cự nào?

Đậu Kiến Đức thân thể đã cứng ngắc như nham thạch, mặt lại lạnh lùng như băng sơn, ánh mắt nhìn qua tướng lành dưới tay, mang theo ý bi ai thật sâu.

Rất nhiều chuyện, không cần nhiều lòi, dĩ nhiên sáng tò.

Đậu Kiến Đức cũng không ngu ngốc, cho nên hắn tại thòi khắc này.

đã rò ràng rất nhiều chuyện, hắn thậm chí không có hòi nhiều một câu.

Nhưng mặt của hắn, một khắc này đà có sự gì nua nói không nên lòi, Thật như một hoa cồ màu xanh đang từ mùa xuãn thoáng cái ra tới ngày đông giá rét.

khô héo làm cho người ta không đành lòng nhìn qua nhiều hơn một chút.

La Nghệ lại cười riói: “Trường Nhạc vương, chúng ta lại gặp mặt”.

Bọn họ không phải là lần đầu tiên gặp mặt, trên chiến trường, hai người đà ác đấu không biết bao nhiêu lần, đà sớm cực kỳ quen thuộc.

Nhưng khoảng cách gần như hỏm nay, còn không có binh đao tương kiến, thật sự là lẩn đằu.

Đậu Kiến Đức không nói, cũng đà nắm chặt nắm tay.

trẽn trán gàn xanh nồi lên.

như con giun xoay quanh.

Trường Nhạc vương có rất ít khi phẫn nộ bi ai như vậy, bời vì vô luận anh hùng, kiêu hùng đều rõ ràng, phẫn nộ bi ai chỉ có thể hóng việc, mà không thể thù thắng, cho nên Trường Nhạc vương một mực biểu hiện bình tĩnh, bình tĩnh tự nhiên.

Loại thái độ này, có thể cho huynh đệ bên người sự tin tưởng cùng dũng khí, cũng là mấu chốt để hắn thường niên chuyển bại thành thắng.

Nhưng mà hắn rốt cuộc ức chế không nổi sự tức giận, ức chế khỏng nổi sự phẫn nộ.

đã nói lên hắn đà cùng đường mạt lộ, khó có thể xoay người.

Đậu Kiến Đức không hòi, Tề Khâu đà đứng ra quát: “Bùi Củ, đây là có chuyện gi?” Tề Khâu cũng tử sĩ của Đậu Kiến Đức, tác chiến quả cảm, mặc dù thanh danh không bằng đám người VươngPhục Bảo, nhưng là người trọng nghĩa!

Bời vì trọng nghĩa, cho nên hắn rò ràng xông qua quát kết quả chỉ là chết, biết rò ít người không đánh lại được số đông, nhưng mà hắn vẫn phải đi ra.

Hắn không đi ra quát, hắn làm sao xứng là huynh đệ của Đậu Kiến Đức?

Bùi Củ chậm rãi lui ra phía sau một bước, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dì.

Trong gió thu lành lạnh, Bùi Cù tuy cụt tay nhưng phiêu dật vẫn không giảm, lại có vẻ mềm vếu như cò khô vậy.

Võ công cùa hắn tuy cực cao.

nhưng thân phận của hắn lại là văn thằn, hắn yêu mến thân phận này.

Bời vì chỉ có như thạ người khác mới khinh thị hắn.

Hắn không sợ khinh thị, bởi vì đây cũng là một chiêu sát thủ, hắn yêu mến khinh thị, bởi vì người khinh thị hắn, toàn bộ đã chết hết.

Há mồm ra, Bùi Củ rốt cuộc nói: “Ta cũng là bức bất đắc đĩ’.

La Nghệ vừa cười lên, “Bùi đại nhân, ngươi cần gi cùng hắn giải thích? Thức thời là tuấn kiệt, thuận theo đại thế mới là trí giả nên làm.

Đậu Kiến Đức.

ta và ngươi đánh nhau nhiều năm, ngươi quá nùa không ngờ rằng qua, sẽ rơi vào trong tay ta”.

Đậu Kiến Đức rốt cuộc mở miệng, “Ta sẽ không rơi vào tay ngươi”.

La Nghệ hơi ngần ra, thoáng qua lại cười.

“Đậu Kiến Đức, ta thật sự nhìn khỏng ra ngươi còn có cơ hội gi? Ta biết, ngươi muốn cùng ta quyết một trận từ chiến?”

Đậu Kiến Đức chậm rãi gật đầu, “La Nghệ, cái này chẳng lẽ không phải là cơ hội tốt nhất để chúng ta giải quyết ân cừu sao?”

La Nghệ chậm rãi lắc đầu, “Ngươi sai rồi, ta sẽ không cùng ngươi chiến.

Ngươi có biết, ta và ngươi khác biệt lớn nhất là gi không?”

Đậu Kiến Đức lắc đầu nói: “Khôngbiết”.

“Ngươi là dũng, ta là mưu” La Nghệ thản nhiên nói: “Ngươi tuy có cái dũng vô địch, nhưng bất quá là cái dũng của thất phu.

La Nghệ ta lại là soái tài, hôm nay ta đà sớm nắm chắc thắng lợi trong tay, cho dù ta có mười phẳn nắm chắc, ta cũng sẽ không cùng ngươi quyết đấu.

Bời đối với ta tới nói, không công bằng”.

Đậu Kiến Đức lộ ra vẻ sầu thảm cười nói: “Nhứthế xem ra.

ngươi ngay cả một phẳn cơ hội cuối cùng cũng không cho ta?”

La Nghệ chậm rãi nói: “Ngươi nếu bắt được ta, làm sao sẽ cho ta nừa phần cơ hội? Đậu Kiến Đức, ta không để cho ngươi cơ hội, nhưng có thể cho thủ hạ của ngươi cơ hội cuối cùng.

Ngươi nếu như tự sát, ta sẽ tạm tha cho tính mạng thủ hạ của ngươi.

Ta...!quyết không nuốt lời!”

La Nghệ nói đến đây, mang theo nụ cười lãrih khốc, hắn lại ra cho Đậu Kiến Đức một vắn đề khó khăn.

Có những người nhất định cả đời là bằng hữu, có những người, nhất định sinh từ đều là kẻ địch.

Đậu Kiến Đức dùng nhân đức lập nghiệp, cuối cùng trước mắt.

bức từ hắn, thả mấy chục thù hạ của hắn thì có thể thế nào? Nếu như Đậu Kiến Đức không chết, mấy chục thủ hạ sẽ nhìn hắn như thế nào?

La Nghệ nghĩ tới đây, càng nghĩ càng đắc ý.

Hắn cho là mình đà khống chế đại cuộc, đã là kẻ thắng cuối cùng! Người thắng lợi, chẳng lẽ không phải đều muốn cười vào cuối cùng sao?

Ánh mắt nhìn sang từ Bùi Cù, Dương Thiện Hội cho tới mấy trăm binh sĩ trên núi, La Nghệ cũng không lo lắng.

Hắn mặc dù không muốn cùng Đậu Kiến Đức đơn đả độc đấu.

nhung mà lúc này, hắn nhất định phải tới.

Hắn nếu không tới, thì sao phục chúng? Hắn căn bản không cho rằng Bùi Củ, Dương Thiện Hội có thể là đối thủ của hắn, huống chi hắn còn có hai viên hổ tướng huynh đệ Tiết thị, còn có hơn tiăm thân vệ trung thành.

La Nghệ nghe nói qua một trận chiến tại Tứ Thủy, cho rằng nếu là thân vệ cùa mình tham chiến mà nói.

thắng tuyệt sẽ không phải là Tiêu Bố Y hay Đậu Kiến Đức, cho nên hắn cho rẳng đại cuộc đà định.

Đậu Kiến Đức khi nghe được lựa chọn, khóe miệng có chút run rẩy, thật lâu mới nói: “Bùi Cù, ta đối đài ngươi không tệ”.

“Nhưng La tổng quản đối đãi ta càng tốt hơn” Bùi Cù nói khẽ: “Hắn thặm chí đồng ý để cho ta làm Thượng Thư Lệnh”.

“Nói như vậy.

ngươi sớm đã cùng hắn liên lạc?” Đậu Kiến Đức cười cay đắng.

“Không sai” Bùi Củ vẫn không có nùa phẳn kiêu căng, hắn mới là chân chính vui buồn không hiện ra sắc.

Cho dù hắn bị Tiêu Bố Y một đao chém cánh tay.

thoạt nhìn cũng không có nừa phẳn oán độc.

Thắng là thắng, thua là thua, chỉ cằn làm hết sức, thì có gi đáng tiếc?

“Dương Thiện Hội đầu nhập vào ta, hiển nhiên cũng là một bộ phận kế hoạch của các ngươi?” Đậu Kiến Đức hỏi, “Dương Tướng quân, ta xưa nay nghe thấy ngươi có danh trung nghĩa, nhưng không biết ngươi cũng có hai mặt”.

Dương Thiện Hội mặt vẫn lạnh như băng, trầm giọng nói: “Thức thời mói là tuấn kiệt”.

“Nói rất tốt” La Nghệ cười to, “Dương Tướng quân, nếu là Đậu Kiến Đức không chịu vì huynh đệ mà mất mạng, vậy còn muốn phiền toái ngươi ra tay!”

“La tổng quản!” Tiết thị huynh đệ cùng kêu lên, có sự nóng nảy.

La Nghệ ánh mắt liếc qua, tiẵm giọng nói: “Đậu Kiến Đức võ công khỏng kém.

các ngươi báo thù sốt ruột, thế nhưng không cần phải chù quan.

Vạn Quân, Vạn Triệt, các ngươi cùng Dương Tướng quân giết Đậu Kiến Đức”.

“Lĩnh mệnh” Hai huynh đệ sóng vai đứng ra, trường sóc đâm đất.

đất rung núi chuyển.

Đậu Kiến Đức tay cẩm trường thương, sắc mặt ảm ảm, Tề Khâu quát: “Chỉ có các ngươi có nhân thủ thôi sao?” Hắn mới vừa tiến lên, lại bị Đậu Kiến Đức kéo lại.

lắc đầu nói: “Tề huynh đệ, các ngươi không cần ra tay”.

Lại quay đầu nhìn về phía La Nghệ nói: “La Nghệ, ta còn có một chuyện không rò.

Cao Nhã Hiền là ngươi giết?”

La Nghệ mỉm cười, “Không phải ta giết, mà là Bùi đại nhân hạ thuốc”.

Bùi Củ bất đắc dĩ nói: “Hắn trong lúc vô tinh, hoài nghi đến ta cùng La đại nhân, cho nên ta đà độc chết hắn.

Người chắc hẳn còn đang nghi hoặc hắn vi sao ghi ột chữ Vương, làm cho các ngươi nghi kỵ lẫn nhau?”

Đậu Kiến Đức ánh mắt lạrih lẽo nói: “Đây không phải là chữ Vương (I), mà hẳn là chữ Bùi (H) bốn bút, chỉ là hắn sau khi trúng độc, lại chịu một kiếm, viết ngoáy một chữ cuối cùng, cho nên mới biến thành chừ Vương?”

Bùi Cù gật gật đầu.

đồng tình nói: “Ngươi rốt cuộc đã nghĩ tới.

đáng tiếc, đã muộn!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.