Dương Thiện Hội là người rất tỉnh táo.
trên thực tế, thường thắng tướng quàn có thể thắng, dựa vào không phải nhiệt huyết, mà là lãnh huyết.
Nhưng lúc này người tỉnh táo, nhìn thấy pháo hoa, không phải thường thức, mà là biến sắc.
đã nói lên hắn từ pháo hoa đà nhìn thấy được điều gi đó xảy ra.
Các dũng sĩ khi nhìn thấy pháo hoa, tinh thần chấn động, tuy hiện tại chỉ thấy pháo hoa sáng lạiỊ nhung bọn họ hiểu rằng Tiêu Bố Y còn có hậu thù, nhưvậy đà đủ!
Dương Thiện Hội nhìn qua mọi nơi, trông thấy dãy núi vẫn đóng vững, ngoài núi không tiếng động, nhưng hắn đà rò ràng, một hồi đại chiến đà không thể tránh né.
Hắn trong khi phục kích Tiêu Bố Y, Tiêu Bố Y lại cũng có chuần bị.
Cho nên bọn họ nhất định phải thùa dịp trước khi nhân thù của Tiêu Bố Y đến viện binh, giết chết Tiêu Bố Y!
Nhưng nhân thủ Tiêu Bố Y rốt cuộc sẽ dùng hình thức gi xuất hiện.
Dương Thiện Hội cũng không biết rõ tình hình.
Dương Thiện Hội biết là, chỉ cần có người xuát hiện ở trẽn đỉnh núi này, hắn nhất định là người đầu tiên hiểu rõ; Cho dù có người tới dưới chân núi, dưới núi có mấy trăm từ sĩ cùa hắn, bộp chăt yếu địa, kẻ địch trong lúc nhất thời cũng đà không cách nào xông lên.
Dương Thiện Hội đã biết không ổn, bời vì lần này hắn đà tính sót một ít nhân tố.
nhung hắn không có nhắc nhở Phù Bình Cư, bời vì Phù Bình Cư đà rõ ràng mà nói: “Tiêu Bố Y.
thi ra ngươi sớm có chuẩn bị”.
Tiêu Bố Y thờ dài, “Luôn bị rắn cắn, cho nên phải đề phòng" Mọi người trong lúc nhất thòi không lõ lắm hai người này có quan hệ gi.
Tiêu Bố Y hoi khép mắt nhìn Phù Bình Cư, ‘Ta hiện tại, không biết phải gọi ngươi là Thiên Nhai, hay gọi ngươi là Phù Bình Cư.
hoặc gọi ngươi là Bùi Thị Lang?”
Phù Bình Cư trong mắt có một tia buồn bã, nhìn về phía khói lửa sáng ngời trên bầu trời, vầng trăng sáng tò, “Không thể lưu darih sử sách, muôn đòi truyền tụng, tên họ ra sao quan trọng sao?”
Tiêu Bố Y nói:“Có lẽ đối với ngươi mà nói, cũng không quan trọng, nhưng đối với Hộc Luật Minh Nguyệt, đối với Sừ Đại Nại, đối với Dương Quảng mà riói, đó là ba cái tên hoàn toàn khác nhau”.
Phù B ình Cư hơi nhíu lông mày, “Sử Đại Nại...!là ại?”/ J
Tiêu Bố Y mỉm cười nói: “Ta chỉ biết, mẹ hắn tại Thiết Hàn quốc quen với một Phù Bình Cư, sau đó sinh ra Sừ Đại Nại.
Sừ Đại Nại.vì tìm cha mà đi tới Đông Đô.
không ngờ vì cứu ta, lại trúng một chường của Phù Bình Cư.
thiếu chút nữa mất mạng”.
Phù Bình Cư trong mắt đột nhiên lóe lên một tia ngơ ngẩn, chỉ nói hai cliữ.“Thanh Ti..
Hắn đột nhiên im tiếng, khí chất phiêu đật không giảm, nhung trẽn hai tay đột nhiên nồi gân xanh.
Tiêu Bố Y không chịu buông tha bất luận cừ động gì cùa Phù Bình Cư, tiếp tục nói: “Phù Bình Cư.
Con gái duy nhất vì ngươi là lao tâm, con trai có từ ngươi phong lưu bị ngươi thiểu chút nữa đánh chết.
Chẳng lẽ ờ trong lòng ngươi, những người này quả thực không đù để liếc nhìn một cái’’.
Phù Bình Cư khôi phục thong dong, lạnh nhạt nói: “Ngươi xem trăng sáng trê bầu trời”.
Tiêu Bố Y kinh ngạc, ngẳng đầu nhìn lại.
Phù Bình Cư cách hắn khỏng xa, rất có thể vào lúc hắn phân tán ánh mắt, đối với hắn đột nhiên ra tay.
Hắn khi đối mặt với Phù Bình Cư, chưa bao giờ dám chủ quan.
Nhưng giờ khắc này, hắn quá thực cảm thấy Phù Bình Cư tạm thòi không có ý tứ ra tay.
Trăng sáng như trước, chiểu khắp thế nhân.
Phù Bình Cư nói: “Vầng trăng này khỏng biết soi đà bao nhiêu năm tháng.
Thấy bao nhiêu đại địa ngu xuẳn.
So với trăng mà nói.
Thân tình, hữu tình, thậm chí tính mạng mà nói.
Đều không đù để liếc mắt một cái”.
Hắn nói rất mịt mờ.
Tiêu Bố Y cũng đà rõ ràng.
Có lẽ mọi người ờ đây, không có ai so với hắn càng rõ ràng ý tứ của Phù Bình Cư hơn, hắn hai đời làm người, hỗn loạn ở trong thời không ngàn năm.
thinh thoảng cũng có cảm khái như Phù Bình Cư.
Cho nên hắn nghiêm mặt nói: “Ta rõ ràng tàm tư của ngươi, nhung ta không ủng hộ cách làm của ngươi.
Thiên cồ hưng suy, ta và ngươi chi là một giọt nước.
Nhưng cho dù ta và ngươi chỉ là giọt nước, cũng phải làm giọt nước có thể làm dịu ruộng đồng, giọt nước cứu tírih mạng con người, mà không phải nghĩ đi làm mâv mưa thất thường, hao người tốn của”.
“Không phá thì không xây được, không thông qua phá kén, thi có thể nào trùng sinh?” Bùi Cù nói.
Tiêu Bố Y lại cười nói: “Phá kén trùng sirih tuy rất tốt, nhung ngươi hiện tại đến tột cùng là làm cái gì?”
Bùi Củ ánh mắt sáng quắc.
“Có lẽ ngươi hiện tại nhìn ta là phá hư.
nhung ngàn năm sau?”
Tiêu Bố Y không đợi trả lời, Dương Thiện Hội đã nói: “Thiên Nhai.
ngươi làm cho ta rất thất vọng”.
Phù Bình Cư cười cười, “Ngươi yên tâm, ta hiểu rõ hắn đang kéo dài thòi gian, cần phải giết người, không cần mấy ngày mấy đêm.
Ta hiện tại nhìn không ra.
hắn có hy vọng gì để giữ lại mạng sống”.
Dương Thiện Hội lạnh lùng nói: “Tạ chỉ hiểu rằng, cẳn thận cả đời cũng không nhiều, cuồng vọng một lần lại có thể toi mạng.
Ta đà hoàn thành nhiệm vụ của ta.
nhung ta hiểu rằng, nhiệm vụ của ngươi cực kỳ nặng nề, Ngươi không nên nhìn xem trăng sáng, ngươi hẳn là phải nhìn xem, nguy cơ bức tơi chân mày!”
Không cần Dương Thiện Hội nhắc nhờ, tất cả mọi người đã nghe thấy, tiếng hò hét phát ra từ núi xa, tiếng chân rang động lắc lư núi cao.
Lằn này không cần loa, có lẽ thế công hung mành như nước thủy triều, đã không cần loa trợ uy, có lẽ mãnh công chân chính, ngược lại ờ trong kinh thiên có loại bi tráng cô tịch!
Pháo hoa đã sớm tản đi.
nhưng sau đó, bốn phương tám hướng Ngưu Khẩu, đã truyền đến khí tức chinh chiến.
Đó là khí tức đại birih tiệp cận, tiếng bước chân, tiếng chân, tiếng hét khàn giọng đan vào cùng một chỗ.
Mới đằu.
cái loại khí tức như muốn quét qua thiên hạ này, chỉ giống như giấc mộng thanh u.
thoáng qua đã như gió nàng sóng biển, trong khi Tiêu Bố Y cùng Phù Binh Cư nói chuyện, khí tức chinh phạt đã như một chiến phù nóng đỏ bừng khai thiên tích địa, vạch phá màn đêm trầm ngưng, dùng thế sét đánh, không gi không thể phá mà bổ tới.
Chiến sự lại khởi, ngay tại Ngưu Khảu, cực kỳ đột ngột, ngay sau pháo hoa!
Tiêu Bố Y thả ra pháo hoa, lại là dẫn lối cho quân Tây Lương tiến công quàn Hà Bắc ở Ngưu Khẩu.
Ai cũng không biết Tiêu Bố Y lúc này sẽ tiến công, nhung khi nghĩ không đến tiến công, mới là lúc tiến công rung động lòng người nhất.
Pháo hoa cô đơn phiêu linh, nhưng gió lùa lại bùng lên thiêu đốt mành liệt!
Chiến sự mặc dù mành liệt, nhưng cách bọn họ còn xa, mọi người ở trên núi cảm thụ được kinh tâm động phách ở xa xa, lại đang ở trong một sát cuộc khác.
“Ta thật ra rất muốn gặp ngươi cùng Dương Thiện Hội” Tiêu Bố Y nói: “Ta hiểu rằng các ngươi sẽ không bỏ qua ta”.
Bùi Cù nói: “Ngươi sẽ bò qua chúng ta chắc?”
“Không sai, ta cũng sẽ không bỏ qua các ngươi” Tiêu Bố Y lạnh lùng nói: “Khi bắt đằu.
ta còn nghĩ tới chiêu hàng các ngươi, nhưng ta phát hiện, chỉ là si tâm vọng tưởng.
Có đôi khi, phương pháp giải quyết chi có một, đó chính là chết!”
Phù Bình Cư cười cười, “Ngươi thật sự rất tự đại”.
Tiêu Bố Y mỉm cười nói: “Phải không?”
Phù Bình Cư trong lòng đột nhiên có loại bất an, hắn bất an là vì Tiêu Bố Y quá lãnh tĩnh, lúc này Tiêu Bố Y, vốn hẳn là giống như trong thú bị vây hàm trong lồng, nhưng Tiêu Bố Y biểu hiện rất giống thợ săn.
Phù Bình Cư tinh tường võ công cùa Tiêu Bố Y, biết chắc võ công của hắn tiến triền cực nhanh, nhưng hắn tự tin, còn có thể giết được Tiêu Bố Y.
Côn Luân tiêu ẩn, cầu Nhiêm Khách bị Lý Huyền Bá kềm chế, Đạo Tín tuyệt đối không ở trên núi, lúc này.
hắn nhìn không ra trên đời này còn có ai có thể cản được hắn tới giết Tiêu Bố Y!
Tiêu Bố Y không ngu ngốc, hắn hiện tại át chủ bài là cái gì? Phù Bình Cư nhìn khỏng ra, cho nên bất an.
Hắn bời vì bất an, cho nên chỉ có thể nhìn mặt mà nói chuyện, hy vọng dò ra được mánh khóe.
Dương Thiện Hội không hiểu Phù Bình Cư, nghe được thanh ảm sát phạt từ bốn phía dâng lên, chỉ nói một câu, “Thiên Nhai, chúng ta nhiều nhất chỉ có nừa canh giờ.
ta không muốn nghe ngươi nói nhảm!”
Dương Thiện Hội khi nói như vậy, trong lòng đã có chút ít lo lắng, hắn hiện tại cũng không hiểu nổi Phù Bình Cư rốt cuộc nghĩ cái gì.
Hắn mặc dù có thể ra lệnh cho tử sĩ động thủ.
nhưng căn bản không cách nào chỉ huy Phù Bình cữ.
Thật ra, bọn họ cũng không phải rất quen thuộc.
Loại quan hệ này, vốn là phương thức xuất binh mà Dương Thiện Hội kiêng ky nhất, nhung hắn cũng không có quá nhiều lựa chọn.
Bọn họ cùng một chỗ, vốn chính là bất đắc dĩ, kế tạm thòi.
Dương Thiện Hội biết, nếu vận dụng binh lực trên tay, thị có thể giết tận thù hạ cùa Tiêu Bố Y, nhưng Tiêu Bố Y không chết, hành động của hắn có thể nói là thất bại Người có thể giết Tiêu Bố Y, ờ đây chỉ có một Thiên Nhai!
Dương Thiện Hội tuy là Thái Bình đệ nhất tướng, nhung khỏng có nghĩa là võ công của hắn đệ nhất.
Hắn mặc dù gấp, nhưng hắn sẽ không hướng về phía Tiêu Bố Y ra tay, bởi vi hắn bằng vào thực lực bản thân, không có nắm chắc giết được Tiêu Bố Y.
Hắn cầỉ có thề kiến tạo ra một cục diện, sau đó để cho Phù Bình Cư làm một kích cuối cùng.
Nhưng hắn không có nghĩ đến, Phù Bình Cư ờ tại thòi điểm này, vẫn cùng Tiêu Bố Y kéo dài nói nhảm những lời vô bồ.
Hắn là một tướng quân, chỉ cầu thắng, chứ không càn phải nhìn thấu suốt tình lý giống như lũ thư sinh.
Hắn không thể không phục võ công của Phù Bình Cư.
nhung lại hết sức thống hận khí tức văn nhà trên người cùa hắn.
Bùi Củ ánh mắt nhìn về phía gió lừa ờ phương xa, cũng khỏng nhiều nói.
Tiêu Bố Y ánh mắt/mục quang lại chuyển sang trên người Dương Thiện Hội, “Ta có một người bạn cũng họ Dương”.
Dương Thiện Hội mỉm cười, căn bản không có trả lời, hắn cho rằng vấn đề này khỏng cẩn trả lời, Tiêu Bố Y có bao nhiêu bằng hữu, họ gi, căn bản không phải là chuyện mà hắn quan tâm.
Tiêu Bố Y lại nói: “Hắn gọi Dương Đắc Chí” Sau khi nói dứt lòi, Tiêu Bố Y mắt sáng như đuốc, chăm chú nhìn lên trên mặt Dương Thiện Hội.
Dù là Dương Thiện Hội có một phẳn ngạc nhiên kinh ngạc, đều chạy không thoát ánh mắt cùa Tiêu Bố Y.
Nhưng kỳ quái là, Dương Thiện Hội chỉ có mờ mịt, thoáng qua mím môi, trong mắt xuyên thấu vẻ nghi hoặc.
Loại vẻ mặt này của hắn, hiển nhiên không biết Dương Đắc Chí.
Tiêu Bố Y có chút mất mát, thoáng qua quay đầu nhìn về phía Phù Bình Cư, “Cồ Nhuận Phủ là người cùa ngươi? Cho nên hắn trước đầu nhặp Ngòa Cương, đảo loạn vũng bùn, sau đó tìm nơi nương tựa ở chỗ ta.
Hắn những năm này ẩn nhẫn, chi là mai phục ở bên cạnh ta, để tạo cơ hội này cho ngươi? Ngươi một mực cũng không hàng ta.
đương nhiên cũng là đang đợi cơ hội cuối cùng này”.
Phù Bình Cư thờ ra một hơi, tiến lên một bước, “Đúng!” Hắn nói đến ra, bỗng nhiên xông lên, giống như ưng đánh trời cao, sét từ trên trời đánh xuống, vừa ra tay đà đánh về phía Tiêu Bổ Y!
Phù Bình Cư ra tay căn bản không có bất luận điềm báo trước gì.
hắn nhìn khỏng ra át chù bài cùa Tiêu Bố Y, hắn chỉ có thể dẫn xà xuất động.
Tiêu Bố Y chờ được, hắn lại đợi không được, bời vì hắn phát hiện, đã có nguời tới chân núi, khí thế hung hãn.
Vô luận người tới là ai.
đều đối với hắnbất lợi!
Tiêu Bố Y hầu như là cùng một thòi gian phát động, hắn không có phản kích Phù Bình Cư, hắn chỉ là đột nhiên động, một đao bồ về phía Dương Thiện Hội!
Dương Thiện Hội kinh ngạc, khó có thể tin Tiêu Bố Y hướng về phía hắn xuất đao.
dưới gầm tròi này, còn cỏ ngươi có thể trong khi bị Thiên Nhai công kích, lại chuyển chiến sang người khác?
Nhang bất luận là hắn tin hay không, ánh đao sáng như trăng, như tuyết rơi, tuy là một đao chém xuống, lại nhưngàn đao cùng chém, hắn không thể không phòng.
Dương Thiện Hội khi trường đao chưa tới, lui về phía sau một bước, hắn một bước lui ra ngoài, đà quát lớn xuất thương, thẳng đến lồng ngực Tiêu Bố Y.
Hắn thưcmg dài.
thưcmg sắc, thiết thương như gió.
phong bế ánh trăng, kích động giữa không trang.
Tiêu Bố Y thoáng qua đã là hai mặt thụ địch.
Hắn như lẻ loi một mình, khỏng dám lấy thân phạm hiểm như thạ nhung hắn không sợ, bời vì bên người hắn còn có một Tư N am.
Hắn tin tường Tư Nam! Hắn hiểu rằng Tư Nam có thể cho hắn trợ giúp! Hắn hiều rằng TưNam sẽ dựa theo ý tử cùa hắn mà làm việc.
Tư Nam ngay khi Tiêu Bố Y xuất đao, hằu như không chút do dự xuất kiếm, đảm thẳng về phía Dương Thiện Hội!
Bùi Củ lực công Tiêu Bố Y, một kích kinh thiên này, đà làm cho phong vân thất sắc, nhưng Tư Nam lại đi công Dương Thiện Hội, đơn giản là Tiêu Bố Y đà sớm nói cho nàng biết, phải công Dương Thiện Hội đầu tiên.
Nàng không rò dụng ý của Tiêu Bố Y, nhưng lại tin tường vào phán đoán của Tiêu Bố Y.
Nàng hiểu rằng bằng vào nàng cùng Tiêu Bố Y, cơ hội có thể thắng Bùi Củ cùng Dương Thiện Hội thật sự không lớn.
Thiên Nhai nổi danh cùng Tăng Sán, võ công không giống người thường.
Dương Thiện Hội lại là tướng môn đệ nhất nhân, đương nhiên không thể khinh thị Nàng cùng Tiêu Bố Y họp chiến Thiên Nhai, cũng không có năm thành nắm chắc thắng được, huống chi kẻ địch của bọn họ còn có một Dương Thiện Hội, mấy trăm địch thủ dưới núi, còn có sau đó quân Hà Bắc muốn tới.
Tư Nam hiểu rằng, bọn họ lần này đừng nói là thủ thắng, thoạt nhìn cơ hội còn mạng sống cũng không lớn.
Nhưng nàng vẫn không chút do dự xuất kiếm.
Tiêu Bố Y cho dù nhảy núi, nàng cũng sẽ đi theo.
Tiêu Bố Y tín nhiệm nàng, nàng cũng tín nhiệm Tiêu Bố Y.
Một kiếm đâm ra, giống như ngân hà đảo ngược, như lưu tinh lóe lẻn.
trong tráng lệ mang theo một loại thảm thiết hủy diệt.
Trong tích tắc, bốn cao thù đồng thòi ra tay, hai người thản hãm tử địa!
Tiêu Bố Y cho dù chém Dương Thiện Hội, cũng trốn không thoát một chưởng của Bùi Củ.
Dương Thiện Hội cho dù ám sát Tiêu Bố Y, lại trốn không thoát một kiếm như cầu vồng của Tư Nam!
Ai cũng không ngờ, bốn người vừa ra tay, đã muốn phản ngươi chết ta sống.
Các thân vệ trờ tay không kịp, đà hoảng sợ biển sắc.
Dương Thiện Hội là người phản ứng trước hết, hắn không muốn chết! Hắn thấy sau khi đảm trúng Tiêu Bố Y, hắn không dám cam đoan có thể lấy được tính mạng của Tiêu Bố Y, nhưng bản thân hắn lại tuyệt đối tránh không khỏi kiếm kiếm kinh hồn đang đến kia.
Hắn là tướng quân, chứ không phải từ sĩ, cái loại chém giết sinh từ này, vốn khỏng nên thuộc về hắn.
Hắn có một khắc hối hận như vậy, hắn còn có đại nghiệp chưa thành, nếu dùng tính mạng hắn để đồi tính mạng Tiêu Bố Y.
hắn cũng không cần!
Nhất tướng công thành vạn cốt khô, bá nghiệp của hắn, là cần xương khô của người khác chồng chất, mà không phải của bản thân mình.
Cho nên Dương Thiện Hội triệt thương, rồi lăn một vòng ra ngoài.
Hắn dáng người khôi ngô.
nhưng nhung cừ động lại linh hoạt giống như con báo.
Nhung thân thù có linh hoạt, thoạt nhìn cũng so ra vẫn kém trường kiếm như giao long kia.
Tư Nam vốn là cao thù kiếm thuật, làm sao mà chịu buông tha loại cơ hội ngàn năm có một này.
Dương Thiện Hội không triệt thương thi còn tốt, vừa triệt thưcmg đà lộ sơ hở ra hết.
Tư Nam như bóng với hình, một kiếm đã đâm trúng vai Dương Thiện Hội.
Nhung một khắc đâm trúng, trong lòng nàng không có vui sướng, chỉ có lo lắng.
Dương Thiện Hội mặc dù lùi mặc dù bị thương, nhung Tiêu Bố Y sao có thể né qua được một kích cùa Bùi Củ?
Tiêu Bố Y không có trốn, hắn cầỉ là cong lung lẻn.
Phù Bình Cư một chường đà đánh tới.
Hai tay của Phù Bình Cư chính là binh khí.
binh khí phá đá vờ bia, so đao kiếm còn muốn lợi hại, so với búa chùy còn có lực hơn.
Năm đó một trận chiến ờ Đàn xà tắc.
với thân thủ của Sừ Đại Nại, bị Phù Bình Cư một chường dã đánh bay ra ngoài Một chưởng súc lực này, nếu đánh lẽn trẽn người Tiêu Bố Y, cho dù hắn có Dịch Cân kinh hộ thể.
vẫn sẽ đánh cho hắn xương gày gân đứt!
Một khắc tiệp xúc đến phía sau lưng Tiêu Bố Y, Phù Bình Cư đột nhiên trong lòng khẽ động, hắn hiểu rất rõ Tiêu Bố Y, hắn hiểu rõ Tiêu Bố Y tuyệt không phải đơn giản là người chịu chết.
Tiêu Bố Y có quỷ kế!
Nhưng hắn giờ đây tên đã lên dây, không phát không được.
Đó là một cơ hội tốt nhất cũng là cuối cùng để giết Tiêu Bố Y.
hắn sẽ không bò qua.
Tiêu Bố Y mà chết, hắn có thể giúp đỡ Đậu Kiến Đức cướp lấy thiên hạ, tọa trần Đông Đô.
phá được Quan Trang, thiên hạ thay đổi, chỉ là trong cái lật tay mà thôi!
Cho dù Tiêu Bố Y có quỷ kế gì.
hắn cũng tự tin mà tới.
hắn nhắt định phải giết chết Tiêu Bố Y, cho nên một chường kia cùa hắn, cũng không chút do dự mà đánh lẽn.
Ngay sau đó chợt nghe đến xoảng vang lớn, đinh tai nhức óc! Một chưởng này cùa Phù Bình Cư, cùng với đánh lên trên hoàng chung đại lừ cũng không có gì khác nhau.
Tiêu Bố Y là thân thể huyết nhụạ tuyệt không phải kim cương bất hoại, nhưng khi đánh lên trên người hắn, tại sao sẽ phát ra thanh âm như chuông như khánh vậy? Phù Bình Cư trong khi suy nghĩ, đã suy nghĩ ra, Tiêu Bố Y lưng có phòng bị.
hơn nữa còn là vũ khí phản kích.
Phù Bình Cư một chường đánh ra, trên tay máu tươi đầm đia! Tiêu Bố Y bay đi ra ngoài, máu tươi chảy như điên, hắn mặc dù cực lực xê dịch, nương theo kình mà vận khí, nhung một chường của Bùi Cù thật sự quá độc ác.
quá mạnh mẽ, hắn căn bản không thể hoàn toàn tán đi, bị một chưởng khí huyết rối loạn, gân cốt muốn đứt gày, một khắc này, quả thực muốn hôn mê bất tình.
Nhưng hắn khi roi xuống đất, lại dùng nghị lực vô thượng khống chế được thân hình cùng tỉnh, thẩn, hai chân trầm ngưng, không chút lay động, tuy khóe miệng tràn đằy máu tươi, nhưng vẫn cười có chút đắc ý, hắn nói: “Bùi Cù, ngươi xong rồi”.
Bùi Cù cười lành lạrih nói: “Tiêu Bố Y, ngươi không khỗi quá ngày thơ.
Ta cho dù một tay, cũng có thể giết ngươi”.
Tiêu Bố Y thờ dài nói: “Ngươi là người thông minh như vậy, chẳng lẽ thặt cho rằng, ta thống khổ như thế chụ cùa ngươi một kích, chỉ là muốn đem bàn tay cùa ngươi đâm cho máu tươi đấm đia sao?”
Bùi Cù trong lòng chợt lạnh, cảm giác được tay phải có chút chết lặng.
Có độc mới tê dại, Tiêu Bố Y cơ quan sau lưng có độc? Bùi Củ nghĩ tới đây, lừa giặn sôi
Hắn lại trúng quỷ kế của Tiêu Bố Y.
Tiêu Bố Y cười phi thường vui vẻ, “Ta biết ngươi sẽ muốn tới giết ta, cho nên ta từ một năm trước, đã chuần bị cho ngươi chiêu này, bây giờ ngươi mới mắc câu, quá muộn”.
Bùi Cù nổi giận, xông về phía trước, đã đã tạo len sóng gió khôn cùng, thoáng qua đà đem Tiêu Bố Y khóa vào trong đó.
Tiêu Bố Y sáng đao.
thân hình như rồng, khí thế mặc dù yếu, nhưng ánh đao lại như một điểm tinh hòa trong bóng đèm khôn cùng, mặc đù yếu.
nhưng thủy chung vẫn sáng ngời.
Tư Nam đã một kiếm tiệp một kiểm, vận kiếm như gió, vận kiếm như thùy triều, bao trùm Dương Thiện Hội.
Dương Thiện Hội sắc mặt lạnh như băng, đoán được cục diện, biết thắng bại của mình, có thể làm cho đại cuộc đổi chiều, cho nên cũng không vội vàng nóng nảy, hắn đà sớm thân kinh bách luyện, hiểu rằng chỗ tốt cùa trấn tĩnh.
Cho nên mặc dù bị thương nhẹ, nhưng trường thương điểm điểm, như hàn tinh tuyết đêm.
lại dằn đẵn lấy được nước tiên đã mất.
Dũng sĩ thấy Tây Lương vương rơi vào hạ phong, thẳm muốn tiến lẽn bủa vây Bùi Củ, nhưng Dương Thiện Hội hiệu lệnh một tiếng, thù hạ ùa lên, đã chế trụ dũng sĩ Tây Lương.
Dũng sĩ Tây Lương khẳn trương, nhưng Tiêu Bố Y, Bùi Cù động tác ra tay thật sự quá nhanh, bọn họ cho dù có muốn ra tay, căn bản cũng bất lực.
TưNam đà gấp, nàng là người duy nhất ờ đây có khà năng giúp đờ Tiêu Bố Y.
nếu trước hết giết Dương Thiện Hội, thì có thể cùng Tiêu Bố Y sóng vai đối kháng Bùi Củ, nhung nàng hiện tại, nước tiên đã mất, nói không chừng sẽ bị Dương Thiện Hội đánh bại.
nàng nhất thòi cùng Dương Thiện Hội phân không ra thắng bại, nhung Tiêu Bố Y rốt cuộc còn chống cự được bao lâu?
Sơn cốc xa xa ác chiến, dãy núi rung động, sườn núi kịch chiến, gió đêm đẫm máu, chẳng những bầu trời đêm ở hai nưoi máu nhuộm, dưới núi cũng có hỗn loạn không nhỗ.
Trên đỉnh núi đánh long tròi lỡ đất, quân Hà Bắc sớm bị kinh động.
La Sĩ Tín trước tiên dẫn mấy trăm thân tín tới xem xét tình huống.
Hắn cũng không có an bài nhãn thù trên đỉnh núi, cho nên không rõ vì sao ờ đây lại có hỗn loạn.
Nhưng khi đến dưới chân núi, vừa gặp pháo hoa nổi lẻn bốn phía, quản Tây Lương đột nhiên phát động công kích, La Sĩ Tín trong lòng hoi run sợ, nhung vẫn tự tin quân Hà Bắc thủ được.
Hạ doanh ờ đây, là La Sĩ Tín hắn an bài, bọn họ dựa vào địa thế.
nếu khỏng đi ra.
quản Tây Lương tuyệt đối công không phá được thiết tĩận của quân Hà Bắc.
Hắn thu liềm tâm thần, nhìn thấy dưới chân núi có chừng trăm người nhìn chằm chằm, quát lên: “Các ngươi là ai?”
Trong đám người đi ra một người, birih tĩnh nói: “Chúng ta phụng lênh Trường Nhạc vương áp chế Tiêu Bố Y, người bên ngoải không được can thiệp.
Đây là lệnh bài cùa Trường Nhạc vưang!” Hắn khẽ vươn tay, xuất ra một lệnh bài, La Sì Tín mượn ánh trăng nhìn lại.
biết là lệnh bài của Đậu Kiến Đức tự tay ban ra, không khỏi trong lòng nghi hoặc.
Vì sao mệrih lệnh của Trường Nhạc, hắn lại không biết được?
Trên núi thật sự là Tiêu Bố Y?
Tiêu Bố Y tại sao lại đến đây?
Chẳng lẽ áp chế Tiêu Bố Y.
căn bản không cần La Sĩ Tín hắn?
Lệnh bài có thể giả hay không? Những người này.
hắn tại sao chưa bao giờ thấy qua? Nếu như những người này có kế, dụng ý như thế nào?
Trong lúc nhất thời tâm loạn như ma, La SĩTín đã hạ quyết định, “Ta muốn đi lẻn nhìn xem”.
“Không được” Người nọ lành đạm nói: “La Tướng quân, ngươi chẳng lẽ ngay cả lời nói cùa Trường Nhạc Vương cũng không nghe sao?”
La Sĩ Tín biển sắc.
trong lòng càng loạn, bời vì hắn đà nghe được quân Tây Lương thế công như nước thủy triều, tựa như quân Tây Lương quân đã như ánh trăng trong sáng này, không nơi nào không có.
Đang khó có thể lựa chọn, sau lung lại có vài trăm người đuổi tới.
La Sĩ Tín quay tiờ lại quát: “Khẳu lệnh, nguyệt minh!”
Người tới đằng sau trầm giọng nói: “Khẳu lệnh, tinh ẩn”.
La Sĩ Tín trong lòng hơi nới lòng, khẩu lệnh không sai, đến xác nhặn là quân Hà Bắc.
nhưng vẫn nhịn không được hỏi một câu, “Các ngươi là bộ hạ của ai?”
Một người đi ra khỗi bóng đêm.
thấp giọng nói: “Chúng ta là...!” Hắn thanh âm cực thấp, La Sĩ Tín nhịn không được ngưng thẳn lắng nghe, nhưng không có nghĩ đến trong bóng tối đột nhiên xuất hiện tiếng gió sắc lẹm, một sóc đâm tới, thẳng đến ngực hắn.
Sóc cực mãnh cực trầm cực nhanh, trong bóng tối, giống như độc xà phun độc, ầm ầm đánh tới.
La Sĩ Tín kinh hãi, nếu là người bên ngoài, sớm đã bị một sóc này đâm cho một lỗ thủng.
La Sĩ Tín thân thủ cực cao, sống chết trước mắt.
tay gạt trường sóc, mượn lực thản hình quay nhanh ngược trở lại, đầu sóc đã từ dưới xựơng sườn hắn đi qua, nóng bỗng đau nhóc.
La Sĩ Tín giận dữ, “Ngươi là ai?”
Người nọ một sóc đánh hụt, thờ dài nói: “La Tướng quân quả nhiên thân thù bất phàm.
Lưu tướng quân nói..Hắn lòi còn chưa dứt, lại là một sóc đánh ra, lực cực kỳ gấp.
La Sĩ Tín lần này cũng không trúng chiêu, thiết thương ra tay, một thương ại đâm trúng đầu sóc.
Thương sóc giao nhau giữa không trung, ánh lừa văng khắp nơi.
Ánh lửa trong bóng đêm chiểu ra khuôn mặt người nọ.
La Sĩ Tín nhìn thấy khuỏn mặt người nọ.
cương nghị quả cảm, thất thanh nói: “Ngươi là Bùi Hành Quảng?”
Người nọ lại trầm giọng nói: “Các ngươi công lên, ta tới đối phó người này” Lệnh của hắn vừa quát, mọi ngươi sau lưng đã hướng về phía sườn núi công tới.
Người nọ lúc này mới quát: “La Sĩ Tín.
ngươi gia nô mấy họ.
phản bội Trương tướng quân, Bùi Hành Quảng ta hôm nay muốn thế thiên hành đạo, sẽ lấy mạng phản tướng vô tín vô nghĩa nhưngươi!”
La Sĩ Tín tay mặc dù còn ổn, nhưng trong lòng lại như bị chùy đánh.
Một khắc này, chỉ cảm thấy thiên hôn địa ám, hồi tường cả đời.
không biết là tư vị gì.
Trong đêm tối, hắn mờ miệng, thanh âm đáp lại khàn khàn và bất đắc dĩ.
trong đau đớn còn có sự không cam lòng.
“Tốt, hôm nay ta và ngươi chiến một trận, không chết không ngừng! ”.