Giang Sơn Mĩ Sắc

Chương 506: 506: Tiến Thoái Lưỡng Nan




Quý Thu khi cắn răng nói ra bí mặt.

từ vẻ mặt mà thấy, có loại tư thế như tử tù đi phép trường.

Tiêu Bố Y nhìn thấv vẻ mặt của hắn, hơi có chút mất mát.

Bời vì hắn đã nhìn ra, Quý Thu không có biết được quá nhiều.

Nghe được Tiêu Bố Y hỏi, Quv Thu cuống quít gật đẩu nói: “Không sai.

Bình phong này bắt đầu là Vương Thế Sung đoạt đến.

về sau lại trờ về trên tav Vương Thế Sung”.

Hắn nói tự mâu thuẫn.

Lô lào Tam không hiểu vì sao.

Tiêu Bổ Y lại hiểu rò.

Khi nghe được bốn chữ binh phong gương đồng.

Tiêu Bổ Y có chút hứng thú.

Đối với binh phong gương đồng, hắn đương nhiên có ấn tượng.

Bời vì lúc trước khi hắn dẵn theo A Tú lén vào đại doanh của Vò Thượng vương, đã gặp qua bình phong gương đồng một lằn.

Binh phong gương đồng nàv.

cho ấn tượng cực kỳ khắc sâu.

Bời vì khi soi lẻn mặt gương đồng, khiến cho tinh thần hắn có chút hoảng hốt.

Lúc trước hắn còn nhớ rõ, sau gương đổng có một người.

Hắn một mực không biết người nọ là ai.

nhưng đà cho rằng, là ai cùng không quan trọng.

Nhưng trong đại trướng trung quân của Vô Thượng vương lại đặt tẩm bình phong như vậy, thật sự là chuyện quái dị.

về phẩn binh phong ờ đàu, Tiêu Bổ Y cũng hơi nghe thấy.

Lúc trước Vương Thế Sung đánh, bại Vô Thượng vương, sau khi chém cái gọi là Lò Minh Nguvệt, thì lấv binh phong gương đồng của Vô Thượng vương về.

Nhưng về sau lại hiến cho Dương Quảng.

Tiêu BÓ Y mơ hồ hiểu 1ẳng, Vương Thế Sung năm đó hiến lên là bất đắc dĩ.

Dương Quảng sau khi chết, tất nhiên không có ai chú ý binh phong gương đồng.

Trần Lăng, Lý Tử Thông bất quá chi là khách qua đường của Giang Đò.

Tiêu BÓ Y không ngờ là.

Vương Thế Sung chiểm lình Giang Đô, lại rất nhanh thu hồi binh phong gương đồng.

Đâv là hàm nghĩa hai câu nói của Quý Thu.

Tiêu Bố Y đương nhiên hiểu Vương Thế Sung.

Người nàv có lợi mới làm.

chuyện không có ý nghĩa sẽ không đi làm.

Nói như vậy.

binh phong gương đồng quả thực có bí mặt?

Bí mặt có thể làm cho loại ngưỡi nhu Vương Thế Sung coi trọng, cũng có thể có chút môn đạo!

Thấy Tiêu Bố Y nhái màv.

Quv Thu cẳn thận nói: “Tâv Lương vương, đều nói trong binh phong gương đổng cắt giấu một bí mặt kinh thiên địa.

Ngời đứng trước bình phong có thể biết được chán mệnh thiên tử.

Vương Thế Sung đương nhiên biết rõ truyền thuvết này, cho nên vừa đến Giang Đò, bời vi tín nhiệm tiểu nhân, đà cấp tốc bảo thằn đi tìm bình phong gương đồng”.

Tiêu Bổ Y trào phúng nói: “Ngươi cũng đích xác không có phụ tín nhiệm của hắn”.

Quý Thu đò mặt lên.

‘Hấn tín nhiệm, chi là giả bộ mà thôi.

Nghĩ tỡi anh hùng, kiêu hùng trẽn đời nàv.

Còn có ai có được lòng dạ rộng lớn như Tây Lương vương đày?”

Quv Thu tặn lực vỗ mòng ngựa, Tiêu Bố Y lộ ra nụ cười nói: “Ngươi nói cùng đúng”.

Quý Thu thấv Tiêu Bố Y lộ ra nụ cười.

Trong lòng an tâm một chút.

Vì cẩu tiền đồ tính mạng, nên cùng biết gì nói đắv.

“Thật ra lúc trước Vương Thế Sung đánh bại Vô Thượng vương, cùng tìm kiếm binh phong gương đồng.

Thằn sau khi biết được chuvện nàv.

vẫn một mực lưu ý.

Nhưng Vương Thế Sung sau khi tìm được bình phong gương đồng, đều không cho ngưỡi bên ngoài liếc mắt nhìn qua.

Nhưng mà có một ngàv.

Vương Thế Sung tâm sự trùng trùng, lẩm bẩm cái gi đó.

Tiểu nhân ngẫu nhiên nghe được hắn nói ‘nói binh phong gương đồn này.

có thể biết được chân mệnh thiên tử.

Nhưng rốt cuộc như thế nào mới là chán mệnh thiên từ?’”

Tiêu Bổ Y nhướng màv.

“Lời nói vô căn cứ”.

Quý Thu trong lòng khè run, cuống quít nói: “Tiều nhân cũng không biết.

Đến cùng có phải lời nói vô căn cứ hav không, nhưng nghĩ tới Vương Thế Sung coi trọng binh phong gương đổng nàv như thế.

quá nửa là vẫn có chút bí mật.

Lúc nàv mới bẳm báo cho Tâv Lương vương.

Chi cầu Tâv Lương vương rò ràng một tầm lòng thành của tiểu nhân.

Tiêu Bổ Y hòi: “về sau thì sao? Vương Thế Sung có cử động gi?”

Quý Thu vội nói: “Vương Thế Sung sau khi tìm được bình phong gương đồng, như nhặt được chí bảo.

Hắn tại nội cung ỡ Dương Châu, thiết kế một căn phòng để đặt binh phong gương đồng.

Ngoại trà một người câm điếc tiến vào quét dọn ra.

Bất luận kè nào cũng không được tiến vào.

Vương Thế Sung mồi ngày vô luận bề bộn thế nào.

cũng phải đi tới gian phòng ờ trong đó một thòi gian ngắn.

Hắn đối với bình phong gương đồng cực kỳ coi trọng.

Có một sủng phi hiếu kỳ tiến vào quan sát.

liền bị hắn chém tay chân, chọc mù hai mắt”.

Tiêu Bố Y trong lòng khè rung động, cũng không phải hoảng sợ Vương Thế Sung tàn nhẫn.

Mà nghĩ Vương Thể Sung hành động này.

tuyệt không p hải làm ra vẻ.

Nhưng mà nghĩ lại, Thái Binh đạo xưa nay đều là tung tin đồn nhảm, gạt tai mắt người ta.

Từ Dương Huyền Cảm khởi sự đền ép mình tạo phản, từ ám sát ờ Bồng Lai đến tập kích Lạc Thủv.

tuy tiêu hao lớn.

nhưng dù sao cũng không ròi khòi âm mưu quỷ kế.

Hôm nay đà sớm chứng minh cái gọi là lời tiên đoán của bọn họ.

Chi là để che tai mắt của thể nhân, vàng thau lẫn lộn.

Binh phong nàv quá nửa cũng còng hiệu như thế.

Tuv là nghĩ như vậy, nhưng đúng là vẫn có chút tò mò.

Tiêu Bố Y ghi nhớ ý nghĩ này, ung dung thản nhiên nói: “Chí có chút ít bí mật nàv sao?”

Quý Thu sắc mặt tái nhợt.

“Khởi bẳm Tây Lương vương.

Có lẽ những bí mặt này trong mắt của người, cùng không đáng giá.

Nhưng tiểu nhàn quả thực là một lòng trung tâm”.

Tiêu Bổ Y mim cười nói: “Ngươi một lòng trang tâm như vậy.

Ta quả thực muốn phong ngươi làm quan mới được”.

Quv Thu sắc mặt vàng như nến.

chi cho là Tiêu Bố Y nói rồi làm ngược lại, ai oán nói: “Tây Lương vương tha mạng".

Tiêu BỔ Y lại nhớ tới một chuyện, “Ngươi tim Đỗ Phục Uy để làm cái gi?”

Quý Thu cất lời giải thích: “Tiểu nhân hiện tại hai bàn tay trắng.

Sau khi đến Đông Đô thì không biết sinh sống bẳng gì.

Nhìn thấv Đỗ tổng quán trước mắt phong quang nhất thời.

Chi muốn tới xin ít tiền”.

Tiêu Bố Y cau mày nói: “Vậy hắn vì sao đối với ngươi hợp ý như vậy?”

Quý Thu cười khồ nói: “Hắn hòi ta tin trên đời này có thẩn tiên quỷ quái hay không.

Tiểu nhân vốn không tin.

nhưng vẫn nói tin.

Đỗ tổng quản đem ta xem là tri kỷ.

Tây Lương vương.

Cầu người tha cho cái mạng chó của tiểu nhân.

Tiểu nhân nểu không dám ỡ lại Đông Đô.

Cũng không dám đi tìm Đỗ tổng quản.

Tiêu Bổ Y gặp qua Đỗ Phục Uy.

hiểu rẳng hắn chịu đả kích rất nặng.

Nếu không phải còn quan tâm quán Giang Hoài cùng đứa con.

Nói không chừng đà sớm giống như Tãv Mòn Quân Nghi.

Đồ Phục Uv hiện tại chi cẩu tim chồ ký thác tinh thần.

Tiêu Bố Y hiểu rằng Quý Thu nói không uổng, trầm ngâm thật làu mới nói: “Ngươi vì sao không lưu tại Đông Đò.

Ngươi cảmthắv Đông Đô không tốt sao?”

Quý Thu trong lúc nhắt thời khôngbiết như thế nào cho phải.

Tinh ngộ lại.

vội vàng nói: “Đông Đô tốt, nhưng chi sợ không có nơi cho tiểu nhản dung thân’.

Tiêu Bố Y cao thấp đánh giá hắn.

“Quý Thu.

Ngươi vãn không thành, võ cũng không phải”.

Quý Thu nghe được Tiêu Bố Y bình luận, không khòi khó xử hồ thẹn.

“Tây Lương vương nói rắt đúng”.

“Ta là người làm việc cực kỳ rõ ràng.

Ngươi giúp ta làm việc, thì sẽ có chồ tốt Chi là trước đó một lần.

Ngươi thiếu chút nữa đã phá hỏng chuyện của ta” Tiêu BÓ Y nói.

Quý Thu mồ hòi đẩm đìa.

“Tiểu nhân đáng chết”.

“Lần đó tính là cho qua đi.

Nhưng ngươi lần nàv cuối cùng lại có điểm trung tâm" Tiêu Bổ Y trầm ngâm nói: “Loại người nhân tài như ngươi.

Cũng thích hợp với chức vị Quang LỘC tự.

Không bẳng ờ lại Đông Đô.

làm Thái Quan lệnh Quang Lộc tự.

Ý của ngươi như thế nao?"

Quý Thu qua sơn bĩ cực đến hồi thái lai, hết sức vui mừng, quỳ xuống khấu đầu tạ ơn: “Tạ ơn Tây Lương vương”.

Nguyên Đại Tùy chín tự năm giám.

Quang Lộc tự là một trong chín tự.

chủ vếu chưởng quản triều hội.

tế tự, các món trân quý là chính.

Quang Lộc tự trưởng quan Vi Khanh- dưới có Thiếu Khanh, Thái Quan các chức vị.

Thái quan làm quan từ thất phẳm.

Mặc dù không tính là gì.

nhưng dù sao cùng là một địa phương không tệ.

Quý Thu đối với những cái nàv rõ như lòng bàn tay.

Hắn đà cùng đường mạt lộ, vốn đà tuyệt vọng, lúc nàv lại gặp sinh lộ.

Đương nhiên là vui mừng nhưđiên.

liên tục khấu tạ.

Chờ sau khi Quý Thu lui ra, Tiêu quẩn áo gọi Lô lào Tam tới nói: “Lào Tam.

Nhanh chóng nghĩ một phong thư.

Nói để cho Lý tướng quân sau khi lấv các quặn ờ Giang Đô, thì giúp ta lưu ý bình phong gương đồng dưới tav Vương Thế Sung.

Nếu không, làm sao có thể thu hồi Đông Đô”.

Lô lào Tam ứng lệnh lui ra.

Tiêu Bổ Y duỗi lưng mòi.

hoang mang nói: “Cái binh phong gương đồng nàv rốt cuộc có gì bí mật?”

Trong khi Tiêu Bố Y hao hết tâm tư phòng đoán.

Vương Phục Bảo cũng hai hàng chân cau chặt lại.

Hai người này vốn không liên quan với nhau.

Nhưng một phong thư.

lại đem hai người liên lạc chặt chè cùng một chỗ.

Thư đon giản, viết vài chữ lỡn như rồng bay phưọng múa.

“vẫn nghe thấv Vương Tướng quàn dũng quan tam quân.

Bổn vương cứ như tri kỷ đà lảu.

trông mong có thể gặp một lần!”

Vương Phục Bảo ngóng nhìn phong thu.

Mắt lộ ra vẻ trầm tư.

Trước mắt tình hình tuy có lợi cho quan Hà Bắc.

Nhưng Vương Phục Bảo hiểu rằng.

Đây bất quá là cục diện tạm thời mà thôi.

Lưu Hắc Thát, Tô Định Phương tuy dũng mãnh khó địch.

Nhưng người nào cũng biết, đệ nhất Đại tướng dưới tay Đậu Kiến Đức.

lại là Vương Phục Bảo!

Vương Phục Bảo đi theo Đậu Kiến Đức nhiều năm.

Tuy là thủ hạ của Đậu Kiến Đức, lại cùng các huynh đệ không có gì khác nhau.

Nhưng sông núi của Đậu Kiến Đức, đều nói có công lao rất lớn của Vương Phục Bảo.

Nhưng Vương Phục Bảo cũng không kề công.

Thậm chí có chút lo lắng.

Hắn hiểu rẳng, quân Hà Bắc đà có chút ít thav đổi.

không phải là quàn Hà Bắc như lúc trước nữa.

Người khác có lẽ cũng khôngbiết rò tình hình.

Vương Phục Bảo trong lòng lại biết rõ.

Quản Hà Bắc năm đó sóng vai kháng địch, có thể nói là bền chắc như thép.

Tuy có mâu thuẫn, nhưng bởi vi Đậu Kiến Đức nhản đức.

cũng có thể trừ khử không thấy.

Nhưng sau khi đánh bại Mạnh Hải Cóng Sơn Đông, trong quán Hà Bắc đã bạo phát lần nguy cơ đẩu tiên.

Nguyên nhân của nguy cơ rất đơn giản.

Ăn chia không đều!

Quản Hà Bắc trước đây.

là vì sinh tồn cùng bảo vệ quê quán mà chiến.

Khi đó quán Hà Bắc quán hung hãn không sợ chết, hết đợt nàv tới đợt khác mà tràn lên.

Nhưng quán Hà Bắc hiện tại, lại vì khuếch trương cùng cướp đoạt mà chiền.

Quán Hà Bắc hiện tại, tác chiền thì có chút do dự.

Sau khi tác chiến, thì lại đều cướp công.

Mạnh Hải Công là đạo tặc Sơn Đông, gây họa nhiều năm.

Tại Sơn Đỏng bắt người cướp của.

vàng bạc châu báu đương nhiên là cực kỳ phong phú.

Quán Hà Bắc sau khi đánh tan Mạnh Hải Còng, đoạt lấy bảo tàng của hắn.

Trà La Sì Tín.

Vương Phục Bão mấy người ra, phần lớn đểu bị tiền tài động lòng, Tranh đến mặt đỏ bừng lẻn.

Mà người tranh đoạt hung nhất, lại là Tào Đán anh vợ của Đậu Kiến Đức.

Vương Phục Bảo nghĩ tới đâv.

thờ dài buồn bã.

tâm sự nặng nề.

Tào Đán không tính là gì.

nhưng Tào thị lại rắt có sức nặng.

Đậu Kiến Đức đều đối với nàng sợ hãi ba phần.

Hắn mặc dù cùng Đậu Kiến Đức xưng huynh gọi đệ.

nhưng có thể nào địch nồi sự lợi hại của người đầu gối tav ấm? Hắn hiểu 1ẳng.

Đậu Kiến Đức cũng đà có chút thay đổi, biến thành có chút cổ chấp.

Thật ra lần nàv mạo muội tiến công Hà Nam, cũng không phải là Vương Phục Bảo mong muốn.

Mấy năm liên tục chinh chiến.

Hà Bắc từ trước đến nay đã mòi mệt không chịu nổi, chưa bao giờ có lúc nghi ngơi.

Đường dài viễn chinh, cho dù loại công thành bạt trại như trước mắt thì có thể thế nào.

Lý Mặt trăm vạn đại quán đến dưới thành, đều bị Tiêu Bố Y giết cho chạy về.

Bọn họ những quân Hà Bắc này.

nhân số không đủ.

khí thế không bẳng.

Đừng nói là đánh Đông Đô.

cho dù một đường tâv tiến, có thể còng phá nồi Hổ Lao hay không cũng còn chưa biết được.

Phải biết rẳng năm đó Lý Mặt khí thế như hồng thủv.

nhưng nếu không phải Bùi Nhân Cơ đẩu nhập vào, Hổ Lao vẫn không thể phá vỡ.

Trước mắt quán Tây Lương quán đồng tám hiệp lực.

chi cằn tử thủ thành lớn, bóp chăt quan ải.

Quán Hà Bắc cho dù lấv được vài quận, thì có thể thế nào?

Những cái này Vương Phục Bảo rõ ràng.

Hắn cũng cho 1ẳng Đậu Kiến Đức cũng rõ ràng.

Nhưng Đậu Kiến Đức tại sao khăng khăng muốn còng kích Hà Nam?

Vương Phục Bảo nghĩ tới đâv.

hai hàng chân mày nhíu chặt.

Hắn phát hiện Đậu Kiến Đức cũng cải biến rất nhiều.

Hắn và các huynh đệ dưới tav tâm sự càng lúc càng ít.

tin cặn thần bên người càng lúc càng nhiều.

Tiép tục nhưvậy.

gần tiểu nhân, xa hiền thần.

Cuối cùng chi có con đường chết.

Nghĩ tới đây.

Vương Phục Bảo đã quyết định.

Vô luận như thế nào.

thòi gian tỡi cũng phải tìm Đậu Kiến Đức đàm luận tinh thế.

Núi này sông này vất vả lắm mới đánh ra.

không thể một lẩn mà mất sạch.

Đột nhiên nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân truyền đến.

Vương Phục Bảo phục hồi lại tinh thằn, buông thư trong tav xuống, đặt ngược ở trẽn bàn.

Đối với cái gọi là chiêu an của Tiêu Bố Y, hắn chi cười nhạt, cùng không thẹn với lương tâm.

Mặc dù không chấp nhặn sách lược trước mắt của Đậu Kiến Đức.

nhưng ăn bổng lộc của vua.

vi vua phán ưu.

Lẩn nàv hắn triệu tập La Sì Tín, Lưu Hắc Thác đến.

chính là thương nghị phương pháp phá đại quân Đông Binh.

Cho dù là Vương Phục Bảo, cũng không thể bò qua đại quán Đông Bình giống như mãnh hổ.

Trước mắt Đậu Kiến Đức mặc dù lấy Lẻ Dương.

Nhưng đám ngưỡi Trương Trấn Chu lại như cao da chó vậy, dán sát vào quân Hà Bắc.

lại như gánh năng ngàn cân.

kéo lấv bước đi của quán Hà Bắc.

khiến cho quán Hà Bắc mồi lẩn rảo bước tiến lên.

đều phải trà giá khí lực thật lớn.

Trương Trấn Chu.

Tẩn Thúc Bảo.

Sử Đại Nại.

Trình Giảo Kim cùng Bùi Hành Quảng năm người, không phải trầm ổn lão luyện, thì cũng thán kinh bách chiến, hoặc là dũng mãnh khó địch, tác chiến quả cảm.

Năm người này ai cũng có thể độc chắn một mặt!

Đông Bình ở vào giao giới giữa Hà Nam, Hà Bắc.

Sơn Đông.

Cũng vùng quân Hà Bắc.

quán Từ gia cùng quán Tày Lương kịch chiến.

Lùi một bước thối lui trăm dặm.

Tiêu Bố Y nhìn ra thậm chí so với Lẻ Dương còn muốn quan trọng hơn, nơi này tuyệt không thể buông tha.

Trước đâv quân Tây Lương tác chiến.

ít thi hơn ngàn người, nhiều thì chừng năm ba vạn.

Quản Tây Lương xưa nay đểu dùng tinh binh quvết đấu là chính.

Nhưng Đông Binh hội chiến.

Tiêu Bố Y trước sau đẩu nhập đà tới bảv tám vạn binh lực.

Càng đem năm viên mãnh tướng thủ hạ ờ tại chồ này, có thể nói đối với nơi đâv cực kỳ coi trọng, một tấc đắt cùng phải tranh.

Trước mắt dưới sự chi huv của Trương Trấn Chu, Tẩn Thúc Bảo.

phổi họp với nhau công kích phòng thủ giống như nước chảy mây trôi.

Vương Phục Bảo ba người ứng đối năm hồ.

cũng đã là dốc cạn kiệt sức lực.

không dám có một phẩn chủ quan.

Mành trướng kéo lẻn.

La Sĩ Tín cất bước đi vào, Vương Phục Bảo trong lòng có chút bất mãn.

Hắn thật ra có chút ít xem thường La Sĩ Tín nàv.

La Sĩ Tín mặc dù dụng binh không kém, nhưng trước phản Trương Tu Đà.

sau phảnLv Mặt.

Có thể nói là người vô tín vỏ nghĩa.

Nếu không phải bận tâm thể diện của Đậu Hồng Tuyến.

Vương Phục Bảo đă sớm đề nghị đuổi La Sì Tín ra ngoài.

Đảy là quán trướng của Vương Phục Bảo.

La Sì Tín nghênh ngang tiến vào.

cũng không thông báo, càng làm cho Vương Phục B ảo không vui.

Nhưng lấy đại cuộc làm trọng.

Vương Phục Bảo vẫn ngăn chận bắt mãn.

Nào đâu nghĩ đến La Sĩ Tín đi tới.

lạnh lùng nói: “Nghe nói Đông Đô có thư cho ngươi?”

VươngPhục Bảo thờ ra một hơi.

‘Không sai”.

“Cho ta xem một chút” La Sĩ Tín đưa tay tới.

lãnh đạm nói.

Vương Phục Bảo giận quá ngược lại cười.

“La Sĩ Tín.

Phải biết 1ẳng, đâv là thư của Đông Đô đưa cho ta, mà không phải cho ngươi.

Ta là Đông Bình Hành quán Tồng quản.

Ngươi chi là một tướng quân, chức vị còn ờ phía ta.

Ngươi có tư cách gì hướng về phía ta vêu cầu?”

La Sì Tín cùng với Vương Phục Bảo tâm binh khí hòa thương lượng.

Vương Phục Bảo không thẹn với lương tâm.

cho dù cho hắn xem thư cũng không sao cả.

Nhưng La Sĩ Tín giọng điệu như vậy, quả thực chính là hoài nghi Vương Phục Bảo cùng Đông Đô âm thầm

Cấu kết.

Vương Phục Bảo dù cho có nhịn cũng đã không cách nào nhịn được.

Nghe Vương Phục Bảo bất màn, La Sĩ Tín cười lạnh nói: “Ngươi nếu trong lòng không có quv.

Vì sao không dám cho ta đọc thư?”

Vương Phục Bảo vỗ bàn, phẫn nộ quát: “La Sĩ Tín.

Lão tử khi đi theo Trường Nhạc vương.

Tiểu tử ngươi còn không biết ỡ nơi nào bú sữa mẹ.

Lão tử trong lòng có quỷ hav không.

Khòngtới phiên tiểu tử ngươi nói chuyện!”

La Sĩ Tín sắc mặt khè biến, tiến lên một bước, ánh mắt đà liếc đến phong thư để trẽn án.

Vương Phục Bảo hừ lạnh một tiếng, cũng không nhượng bộ.

La Sĩ Tín đột nhiên tavnhư điện xẹt.

đă chộp về phía lá thư.

Vương Phục Bào tức giận khó ngăn, trờ tav rút đao.

một đao chém xuống.

Hắn rát đao xuất đao.

nhanh không thể nói.

Gió táp chưa đến.

hàn quang đà đến trước.

La Sì Tín trong lòng chợt lạnh, bắt chấp đoạt thư.

rát tav về bạt thương.

Trường thương của hắn khác với binh thường.

Lúc không cẩn.

hóa thành ba đoạn đeo ờ trên lưng, giống như đoản côn.

Vương Phục Bảo một đao chém ra.

cực nhanh cực độc.

La Sì Tín phát sau mà đến trước, cũng không nhân nhượng, chi nghe lách cách hai tiếng nhò vang lên.

Đoán côn trong tay La Sì Tín đà đột nhiên tăng vọt, mũi nhọn thò ra thành đẩu thương.

Hắn vung tay đám tới.

ngăn lấv đơn đao của Vương Phục Bảo.

Đinh một tiếng giòn vang, đon đao của Vương Phục Bảo bị đẩv ra.

sắc mặt khè biến.

Tất cả mọi người là thủ hạ của Trường Nhạc vương, tuv là sớm chiều gặp gỡ nhưng chưa từng tỷ thí qua.

Tuv biết đổi thủ không kém.

nhưng rốt cuộc như thế nào cùng không biết.

Vương Phục Bảo tức thòi nóng giận vung đao.

La Sĩ Tín vội váng ra thương.

Nhưng La Sĩ Tín còn có thể một thương đám trúng đơn đao của Vương Phục Bảo địa.

Tốc độ đã hơn một chút.

Nhưng mà Vương Phục Bảo khi vung đao.

ý cảnh cáo càng đậm, cũng không phải là toàn lực ứng phó.

Lần này bị La Sĩ Tín đánh trúng, sắc mặt hơi trầm xuống, cổ tay chẩn động, đơn đao lại phát ra tiếng ông ông.

La Sì Tín âm thẳm nghiêm nghị, hiểu 1ẳng Vương Phục Bảo đà động chán hòa.

không dám khinh thường.

Thấy dưới ánh nến.

đao ảnh như rắn, hai mắt ngóng nhìn, trường thương trong tay lại như núi.

sừng sững bất động.

Thương đao tương giao, kích khởi một hồi gió táp.

thổi bay phong thư trên bàn, phiêu đãng trên không trung.

Nhưng hai người như làm đại địch, đều không dám đi đoạt phong thư.

Thư phiêu linh, hướng về phía mặt đất rơi xuống.

Một bàn tav duỗi ra, nhẹ nhàng mà nhặt lá thư.

La Sĩ Tín thấv bàn tav ngưỡi nọ rộng lớn.

năm ngón tav trầm trọng, trong lòng thàm giật minh.

Khi quay đầu trông qua.

chi nghe xoạt một tiểng vang lên.

Vương Phục Bảo thu đao trở vào bao.

cung kính nói: “Thuộc hạ tham kiến Trường Nhạc vương!”

La Sì Tín ngẩng đầu trông qua, liền trông thấy khuôn mặt khoan dung của Đậu Kiến

Đức.

La Sì Tín đấu quay qua vốn muốn nói cái gì.

Đậu Kiến Đức đà ngồi xuống nói: “Mọi nguỡi là huvnh đệ.

làm gi đao thương tương kiến?”

Hắn thanh ảm nhẹ nhàng, nhưng La Sĩ Tín cũng đà thu trường thương.

Bên người Đậu Kiến Đức có một người đang đứng, lại là Lưu Hắc Thát.

Hai người không ngờ Trường Nhạc vương lại ròi Lê Dương, đuổi tới Đông Binh, không khỏi ngượng ngùng.

VươngPhục Bảo nói: “Khỡi bẩm Trường Nhạc vương.

Vừa rồi chi là hiểu lẩm mà thôi”.

La Sĩ Tín hừ lạnh nói: “Quả thực là hiểu lầm sao?"’

Vương Phục Bảo không thẹn với lương tàm.

lại bị La Sĩ Tín bức cho đầu nổi lửa.

“Không phải hiểu lầm thì là cái gi?”

La Sì Tín vừa mới muốn nói.

Đậu Kiến Đức trầm giọng nói :“SĨ tín.

Đối đầu với đại địch, sao có thể tự loạn trận cước?” La Sĩ Tín thờ ra một hơi.

lại không nói lời nào.

Vương Phục Bảo dù sao cũng là người biết đại thế.

Thấy La Sĩ Tín không nói thêm lời nào.

cùng không đi gảv sự.

đơn giản nói: “Trường Nhạc vương.

Lá thưnàv là Tiêu Bố Y phái ngưỡi đưa tới.

Ta đang lúc nghi hoặc thi La Tướng quán đuổi tới, nghĩ là nghi ta làm phản, lúc này mới một lời không hợp mà ra tay.

La Tướng quán cũng là có ý tốt”.

La Sì Tín môi động hai cái, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, nhưng thoáng qua lại biến thành ý kính trọng.

Hắn tự nghĩ, nếu là vừa rồi Vương Phục Bào đối với mình như vậy.

Vô luận như thế nào.

mình cũng sẽ không tha thứ.

Nghĩ đền điểm ấy, lại quay đầu đi.

Đậu Kiến Đức cười nói: “Lá thưnàv.

Ta xem được không?" Thì ra hắn sau khi tiếp nhận thu.

cũng chưa từng liếc qua.

Vương Phục Bảo cười, không chút lo lắng, ‘‘Đương nhiên là được!”

Hai người một hòi một đáp, nhìn nhau cười.

Đậu Kiến Đức nhìn lướt qua thu.

cười cười nói: “Tiêu Bố Y đâv là châm ngòi kế ly gián”.

Lưu Hắc Thát chửi thể một tiếng rồi nói: “Tiểu tử này giỏi nhất là sử ra những biện pháp xấu xa này”.

La Sĩ Tín trong lòng chợt lạnh.

Đậu Kiến Đức lại thờ dài nói: “Hai quán đối chiến.

Chi cằn có thể thủ thắng, phương pháp nào mà phân xấu hay không? Hắn một lá thư.

nhìn như nhiệt tinh muốn chiêu an Vương huynh đệ.

Nhưng hắn thực sự đã xem thường Đặu Kiến Đức ta.

càng xem thường Vương huvnli đệ’’.

Đậu Kiến Đức mấy càu đà nói trắng ra tâm ý của Tiêu Bố Y, đà làm cho tức giận trong lòng Vương Phục Bảo tiêu hết.

cười ha hả nói: “Có một lời hôm nay của Trường Nhạc vương.

Vương Phục Bảo có chết cũng không tiếc”.

Vương Phục Bảo tràn đầy hào tình, Đậu Kiến Đức lại có chút nhíu mày.

Chỉ là thoáng qua biến thành nụ cười ôn hòa, “Tuy nói chiến trường sinh từ khó liệu.

Nhưng trước mắt chúng ta không thể chết được.

Chỉ có thể thắng.

Vương huynh đệ.

Lưu huvnh đệ.

Sĩ Tín, đều tới đây”.

Hắn tự tay vẫy đến, thuận tiện mở địa đồ trên bàn ra.

Vương Phục Bảo, Lưu Hắc Thát lập tức vây quanh.

La Sĩ Tín do dự một chút, đột nhiên nói: “Tiêu Bố Y thật không có xem nhẹ La Sĩ Tín ta.

Vương Tướng quân, vừa rồi nếu có đắc tội, xin người thứ lỗi”.

Vương Phục Bảo cười nói: “Nếu như các huyrih đệ đều giống như Sĩ Tín.

Ta cũng không phải lo lắng”.

Đậu Kiến Đức nghe ra ngụ ý, lại nhíu mày.

Nhưng hắn cũng không có nói thèm gì.

ngóng nhìn địa đồ nói: “Trương Tĩắn Chu, Sừ Đại Nại, Tẳn Thúc Bảo ba người cố thù Cự Dã, Lôi Trạch, Vận Thành ba nơi hô ứng lẫn nhau, dùng phong hỗa làm hiệu, trợ giúp lẫn nhau.

Trinh Giảo Kim, Bùi Hành Quảng dẫn quân đánh du kích, tán ở ngoài thành, làm cho người ta khó lòng phòng bị.

Theo ta được biết, bọn họ lương thảo sung túc.

đánh đến cuối năm cũng không thành vấn đề.

Các ngươi có gi diệu sách gi để phá không?”

Lưu Hắc Thát nói: “Trường Nhạc vương, chúng ta chiến tuyến kéo đài.

binh lực phân tán.

Bọn hắn có chừng bảy tám vạn đại quân, lại có thiết giáp ky binh trợ trận, muốn phá cũng không dễ dàng”.

Lưu Hắc Thát có dũng có mưu, tuy biết khó khăn cũng không sợ hài.

Nhưng hắn nói cùng không nói cũng chẳng có gi khác nhau.

Đậu Kiến Đức mỉm cười, ‘©ương nhiên không dễ dàng.

Bằng không ta cũng sẽ khỏng đích thân tiến đến.

Vương huynh đệ, ngươi có gì kể sách gi không?”

Vương Phục Bảo đăm chiêu, cũng không tiện đả kích sĩ khí.

cau mày nói: “Chúng ta có lẽ có thể lùi”.

“Lùi?” Đậu Kiến Đức hoi kirih ngạc, “Thối lui đến đâu?”

Vương Phục Bảo cản thận nói: “Hôm nay đại quân kịch chiến Đông Bình.

Bọn họ lương thảo sung túc.

Chúng ta lại phải từ Hà Bắc đường xa vận lương, vốn Trường Nhạc vương muốn lấy Lê Dương Thương để làm căn cơ tiến công Đông Đô.

Nhưng không có nghĩ đến.

Đông Đô lại một mồi lửa thiêu Lê Dương Thương”.

Mặc dù chuyện cách đã lâu, Đậu Kiến Đức nghe đến đó cũng ngừa mặt lẻn trời thở dài, “Bọn họ đích xác là ngoan độc”.

Vương Phục Bảo cấn thận nói: “Chúng ta đường xa vận lương.

Sợ lương thảo không đù.

Từ Viên Lãng mặc dù cùng chúng ta liên thủ.

nhưng lại tiếc binh lực.

không chịu toàn lực ứng phó.

Lúc này mới khiến cho Trươiig Trán Chu chống đờ hồi lâu.

Nếu như chúng ta vừa lui, đem quân Tây Lương quân ròi khòi Đông Bình.

Bọn họ thế thù đã vỡ, thì cơ hội của chúng ta sẽ tới”.

“Không thể lùi” La Sĩ Tín cứng rắn nói.

Vương Phục Bảo thờ dài, “La Tướng quân còn có kế phá địch? La Tướng quản cần phải hiểu rằng.

Tần Thúc Bảo khó đối phó”.

Hắn giọng điệu mơ hồ có sự trào phúng.

La Sĩ Tín sắc mặt âm trầm.

Thì ra La Sĩ Tín tại Đông Bình, đối tượng tác chiến chủ yếu lại là Tần Thúc Bảo.

Tần Thúc Bảo tuy trông có vẻ bệrih tật, nhưng tuyệt đối là khúc xương khó gặm nhất trong các tướng cùa Đông Bình.

Tẳn Thúc Bảo thậm chí so với Trương Trấn Chu còn muốn ổn hơn!

Tần Thúc Bảo đụng binh không bám vào khuôn mẫu.

La Sĩ Tín trải qua khiêu chiến, hai bên đều có thắng bại.

Nhưng Tẳn Thúc Bảo tuyệt không tham công liều lùih.

La Sĩ Tín mặc dù nhuệ khí mười phần, nhưng lại nừa phẳn biện pháp đánh thắng Tẳn Thúc Bảo cũng không

Đậu Kiến Đức thấy La Sĩ Tín mơ hồ có sự tức giận, mim cười nói :“Khỏng thể lùi, thi thế nào?”

La Sĩ Tín hít vào một hưoi, “Không thể lùi, chi có thể tiến! Phải biết rằng quàn Tây Lương chính là muốn mài nhuệ khí của chúng ta đi.

Trận chiến mùa đỏng năm trước, chúng ta vô công mà lui, sĩ khí đà hạ.

Lẳn này đem hơn mười vạn đại quàn đến công, nếu lại lui ra phía sau, chi sợ sẽ không còn lòng dạ nào đến công Đông Đô.

Như dựa vào ý ta, có thể tạm không để ý tới Đông Bình.

Đại quàn chúng ta hợp nhất, qua Tế Âm lấy Huỳnh Dương!”

Vương Phục Bảo nói: “Chẳng lẽ La Tướng quân muốn noi theo hành vi cùa Lý Mật, Dương Huyền Cảm?”

La Sĩ Tín lạrih lùng cười nói: “Vương Tướng quân nếu ngay cả lòng tin chiến đấu cũng không có, thì nói gi đến thắng lọi?”

Vương Phục Bão sắc mặt ừng đỏ.

“La Tướng quân, chiến hay không chiến.

Chỉ nhìn ai còn chống cự đại quân Tây Lương đều hiểu rõ.

Vương Phục Bảo ta tuy vô năng, nhưng cũng không sợ chết.

Chỉ cần Trường Nhạc vương thích, cái mạng này mất ở tại Đông Binh thi thế nào? Nhưng trước mắt những quân Hà Bắc này, đều là huynh đệ ra sinh vào tử của chúng ta.

Bằng vào huyết khí nhất thời, đem bọn họ đưa vào chỗ chết, chúng ta có thể nhẫn tâm sao?”

Hắn nói lớn tiếng, tuy là nhằm vào La Sĩ Tín, nhưng âm thẳm cũng là nói với Đặu Kiến

Đức.

Đậu Kiến Đức thế nào mà nghe không rạ, lại nhíu mày.

La Sĩ Tín thấy Vương Phục Bảo khuyên bảo, rốt cuộc thay đổi sắc mặt tòn kính, “Vương Tướng quân.

Thật ra ta tuy nói tiến,íý lại không phải muốn lấy Đông Đô.

Nghĩ tới vết xe đổ cùa Lý Mật, Dương Huyền Cảm.

Ta sào lại giẫm lên.

Ta nói tiến, dụng ý có ba Một là nếu có thể lấy Tế Âm, công Huỳnh Dương, thuận tiện đem Đông Bình nhét vào cương thồ của Trường Nhạc vương, không thể nghi ngờ là ủng hộ sĩ khí Hai là đám người Trương Trấn Chu cố thù không ra, chúng ta nếu như công Huỳnh Dương, bọn hắn chắc chắn sẽ đoạn đường lui cùa ta Bọn họ nếu xuất binh, chúng ta có thể dùng phục binh tập kích, có thể phá quân Tây Lương.

Nói không chừng còn có thể công hãm Đông Bình”.

Vương Phục Bảo nhíu mày không nói, nhưng cũng thừa nhận La Sĩ Tín nói có vài phần môn đạo.

Đậu Kiến Đức vuốt cằm nói: “Còn dụng ý thứ ba?”

La Sĩ Tín được Đậu Kiến Đức cổ vũ, tirih thần phấn chấn, “Chúng ta nếu như lấy Huỳnh Dương, có thể thuận sông nam hạ, đi lấy vùng Giang Hoài.

Tiêu Bố Y nhìn như dũng mãnh, thật ra đã có một lỗ hồng rất lớn”.

Đậu Kiến Đức tirih thần chấn động.

“Lỗ hồng của hắn là ở noi nào?”

“Lỗ hổng cùa hắn ờ chỗ cương thổ cùa hắn khuếch trương quá nhanh, nhân tâm không ổn.

Mặc dù nhìn như binh nhiều tướng mạnh.

Nhưng hiền nhiên, tất cả binh tướng của hắn đều dùng cho lân cận Hà Bắc, Sơn Đông.

Nội địa lại thiểu lương tướng trấn thủ.

Chúng ta nếu như thuận kênh đào xuôi nam, tới gần Giang Hoài, có thể thùa dịp quàn Giang Hoải quy thuận không lâu, quân tâm không ổn, phát động bọn họ quy phụ.

Vương Thế Sung bị Tiêu Bố Y bức bách, nếu như được chúng ta tương trợ, có thể binh hợp nhất.

Đến lúc đó, chúng ta tiến có thể lấy Đông Đô, lùi có thể về Giang Nam.

So với lui giữ Hà Bắc, bị người xem như là ba ba trong rọ thì tốt hơn rất nhiều”.

Đậu Kiến Đức vỗ nhẹ bàn, lại cười nói: “Sĩ Tín ánh mắt độc đáo.

kế này không kém”.

Vương Phục Bão vốn định nói cái gì, thấy Đậu Kiến Đức nói như thể.

lại trầm mặc không nói gi.

Đậu Kiến Đức cười nói: “Đã như vậy, chúng ta nên thưcmg nghị kế dụ địch.

Xem có thể không đem lào hồ ly Trương Tĩắn Chu này kéo ra khỏi Đông Bình” Hắn đối với địa đồ chi trỏ, phân phó trú đóng tiến thối.

Tam tướng liên tục gật đầu, nhưng lại đều có tâm

Chờ phân phó xong, đêm cũng đã khuya.

Đậu Kiến Đức phân phó Lưu Hắc Thát.

La Sĩ Tín trở về nghỉ ngoi, chờ đợi bình minh tác chiến.

Vương Phục Bảo thấy Đậu Kiến Đức không có ý về, hiều rằng hắn muốn nói chuyện với mình.

Khêu rõ ngọn đèn, nhưng lại thật lâu không nói gi.

Hai người yên lặng nhìn nhau, không biết qua hồi lâu.

Đậu Kiến Đức mới nói: “Vương huyiứi đệ, Sĩ Tín còn trẻ thành danh, nhiều lần đau khổ.

tính cách cực đoan.

Cũng phải cảm ơn ngươi xem ờ mặt mũi cùa ta, mà không cùng hắn nổi lên xung đột”.

Vương Phục Bảo trong lòng ấm áp, thản nhiên nói: “Ta và người huvnh đệ nhiều năm.

Còn có cái gi mà xem không ra sao?”

Đậu Kiến Đức bùi ngùi thờ dài, “Ta mua dây buộc mình, cho tới bây giờ tiến thối lưỡng nan”.

Vương Phục Bảo trong lòng chắn động, rõ ràng ngụ ý của Đậu Kiến Đức.

bỗng nhiên mà dậy nói: “Trường Nhạc vương.

Người cũng không phải ià không rò lí lẽ.

Trước mắt đột nhiên hưng binh, có thể nói là được ăn cả ngà về không.

Nếu nhưbại là mất hết.

Mưu kế của La Sĩ Tín nghe không kém.

nhưng nếu thật xuôi nam, huvnh đệ Hà Bắc.

có bao nhiêu sẽ theo cùng?”

Vương Phục Bảo một câu nói lên sụỳ nghĩ của quân Hà Bắc.

Hà Bắc là nhà của bọn hắn, nếu chuyển chiến sang chiến trường Giang Hoài, binh sĩ sẽ không vui vẻ gì.

Binh sĩ không vui, thì làm thế nào mà chiến?

Đậu Kiến Đức thờ dài nội: “Lúc trước ta dẫn các huynh đệ khởi nghĩa.

Chua bao giờ nghĩ đến sẽ có thành tựu nhu hôm nay”.

Vương Phục Bảo nói: “Trường Nhạc vương tấm lòng nhân hậu, tác chiến quả cảm.

Các huynh đệ đều phục người.

Nghĩ Tiêu Bố Y chi là giới mãng phu.

có thể có thành tựu như hôm nay.

Chỉ sợ càng dự kiến không đến”.

Đậu Kiến Đức nhìn Vương Phục Bảo thật lâu, muốn nói lại thôi.

Vương Phục Bảo nhìn ra hắn có tâm sự, khó hiểu nói: “Trường Nhạc vương.

Cho tới bây giờ, người còn có chuyện giấu diếm với ta sao? Ta hiểu rằng, người cũng không đồng ý với lời cùa Sĩ Tín! Người cảm thấy như dựa vào lời cùa La Sĩ Tín.

Chúng ta có mấy phần cơ hội?”

Đậu Kiến Đức cúi đầu xuống, nhìn hai tay.

Bàn tay này vốn quen nắm cuốc xẻng.

Nhưng hôm nay.

cũng đà dính đầy máu tươi.

“Đỗ Phục Uy đã quy hàng” Đậu Kiến Đức đột nhiên nói.

VươngPhục Bảo kirih ngạc nói: “Tin tức này chúng ta đã sớm biết rồi”.

Đậu Kiến Đức mười ngón giãn ra, nghĩ tới cái gì đó.

“Không biết khi hắn quy hàng.

Suy nghĩ cái gì?”

Vương Phục Bảo nghĩ đến điều gì, sắc mặt biến thành tái nhợt.

“Trường Nhạc vương.

Người...” Hắn quá mức khiếp sợ, trong lúc nhất thời lại không biết nên nói cái gi.

Đậu Kiến Đức ngảng đầu lên, trong hai mắt tràn đầy ù rũ.

Nhìn thấy Vương Phục Bảo bất an, mỉm cười nói: “Địa vị có đôi khi là vinh quang, có đôi khi là liên lụy.

Ta bắt đầu là quan bức dân phản, về sau là vì huynh đệ bảo vệ gia viên.

Cho tới bây giờ, tuy nói là Trường Nhạc vương, nhưng ít có khi sung sướng.

Ta hiện tại đà không có đường quay đầu lại.

Cho dù chúng ta không đến công Tiêu Bố Y, hắn sớm muộn cũng sẽ đánh chúng ta.

Lý Uyên, Tiêu Bố Y đều chờ được.

Chúng ta cũng đà đợi không được.

Đã như vậy, chù động xuất kích, trong loạn thù thắng, còn có cơ hội thắng được!”

Vương Phục Bảo nuốt nước miếng, lúc này mới kiên định nói: “Trường Nhạc vương.

Chi cần người chịu tiếp tục chiến đấu, quân Hà Bắc có thể chảy tận giọt máu cuối cùng, cũng tuyệt không khuất phục!”

Đậu Kiến Đức buồn bà thờ dài, cũng không nói gi nữa.

Vương Phục Bảo trong lòng lo sợ, cảm thấy Đậu Kiến Đức đầy lòng tâm sự.

nhung lại không biết an ùi như thế nào.

Đậu Kiến Đức cũng đà đứng dậy.

đi ra ngoài doanh trướng.

“Muộn rồi, nghỉ tạm thôi”.

Hắn đi đến mành trướng, đột nhiên nói: “Vương huynh đệ.

Thật ra ngươi cùng Sĩ Tín nói đều là kế sách hay.

Ngưai vừa rồi hối ta có mấy phẳn cơ hội.

Như ta thấy, nếu có thể nắm bắt tốt, thì cơ hội rất lớn”.

Thấy Vương Phục Bào mặt đầy vẻ không tin.

Đậu Kiến Đức ánh mắt lộ ra vẻ cổ quái, “Bời Vị ta biết được một tin tức bất lọi đối với Tiêu Bố Y”.

“Tin tức gì?” Vương Phục Bảo gấp giọng hòi.

“Hiệt lợi Khả Hàn đã xuất mười vạn binh, tương trợ Lý Đường.

Hà Đông nguy cơ ít ngày nữa sẽ định.

Lý Uyên đương nhiên sẽ không buông tha ý định cùng chúng ta đánh Tiêu Bố Y!” Đậu Kiến Đức sau khi nói xong, thì xoay người ra khỗi trướng.

Vương Phục Bảo trong mừng rỡ xen lẫn bất đắc dĩ.

Mơ hồ nghe được một tiếng thở đài cùa Đậu Kiến Đức.

đầy vẻ thê lương tịch mịch.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.