Giang Sơn Mĩ Sắc

Chương 138: 138: Mượn Xác




Thái Phó phủ có hồ có núi, có cây có cỏ, vô luận từ phương diện nào cũng không tệ, nhưng Thái Phó phủ chỉ không có ai, cả Thái Phó phủ trống rỗng, mỗi một phòng ngoại trừ chuẩn bị một số đồ dùng thiết yếu cho cuộc sống thì cũng không có gì khác, có thể nói là đơn giản dị thường...!

Tiêu Bố Y mới vừa trở về khách điếm, chợt nghe bên trong có tiếng hô to gọi nhỏ, trước khách điếm khách thương đều ở xa xa xem náo nhiệt, chỉ chỉ trỏtrỏ.

Tiêu Bố Y cơ hồ nghĩ đến Lịch Sơn Phi trốn ở trong đó, khi đi tới mới biết được không phải như vậy.

Một người dáng văn nhã, vóc người trung bình, nhìn thấy Tiêu Bố Y đi tới, rẽ mọi người ra tiến lên thi lễ nói: "Tiêu đại nhân, thuộc hạ Điển Cứu Thừa Triệu Lăng Hiểu, biết được đại nhân trước mắt còn ở tại khách điếm, thật sự là thuộc hạ sơ sót, hiện đặc biệt mời đại nhân đi Thái Phó phủở.

Mấy binh sĩ này là thuộc hạ mang đến, chính là xem đại nhân có gì muốn đem đi không".

Tiêu Bố Y nhìn thấy động tác của bọn họ rất nhanh nhẹn, chủ động giải quyết chỗở cho mình, ở tại Thái Phó phủ nói vậy so với khách điếm cũng sẽ tốt hơn rất nhiều, Dương Đắc Chí cùng Hòe mập đều nhìn nhau, quá nửa cũng không nghĩ đến Tiêu Bố Y từ buôn bán ngựa lại đến Thái Phó phủ.

"Không có gì phải di chuyển cả, để chúng ta đem đi là được," Tiêu Bố Y liếc mắt nhìn Dương Đắc Chí cùng Hòe mập, "Ta dẫn theo hai hai người tới ở thì có vấn đề gì không?"

Triệu Lăng Hiểu lại cười nói: "Đại nhân cứ nói đùa, Thái Phó phủ là chỗ của đại nhân ở, tùy tiện do người an bài, thuộc hạ sao dám hỏi".

Tiêu Bố Y gật đầu vào khách điếm thu thập vài thứ, hành lý của hắn đơn giản, Dương Đắc Chí Hòe mập mang theo cũng không nhiều, mấy người dưới sự bảo hộ của mười mấy hộ vệ chậm rãi đi, Thái Phó phủ tại Lý Thuận phường, cũng gần Tư Cung phường chỗ Lý Tĩnh làm việc, tính ra cũng tiện.

Tiến vào Lý Thuận phường, Thái Phó phủ tuy không có rộng lớn như Bùi trạch, nhưng tuyệt đối cũng không nhỏ, cả Thái Phó phủ tranh tượng lầu các đều xa hoa dị thường, so với chỗ của Lý Tĩnh tại Tầm Thiện phường vô luận từ quy mô hay khí phách, đều không thể sánh bằng.

Lý Tĩnh làm việc mười năm, chẳng qua chỉ là một Viên Ngoại Lang nghèo khó, Tiêu Bố Y đến đây mấy tháng, đã quan tới tứ phẩm, phúc lợi đãi ngộ đều hơn nhiều, khi Tiêu Bố Y nghĩ như vậy, không biết nên khóc hay nên cười.

Thái Phó phủ có hồ có núi, có cây có cỏ, vô luận từ phương diện nào cũng không tệ, nhưng Thái Phó phủ chỉ không có ai, cả Thái Phó phủ trống rỗng, mỗi một phòng ngoại trừ chuẩn bị một số đồ dùng thiết yếu cho cuộc sống thì cũng không có gì khác, có thể nói là đơn giản dị thường.

Triệu Lăng Hiểu nhìn trộm Tiêu Bố Y, nhiều ít có chút lúng túng nói: "Tiêu đại nhân, đồở nơi này mấy ngày trước đây đã bị đem đi, thuộc hạ cũng không dám ngăn trở, bất quá đại nhân yên tâm, đại nhân cần cái gì, chỉ cần phân phó là được, nói không chừng đại nhân đối với những thứ trước kia cũng không vừa ý".

Tiêu Bố Y biết Vũ Văn Hóa Cập dư độc vẫn còn, quá nửa biết mình làm Thái Phó Thiếu Khanh, lúc này mới dọn hết những thứở trong đây đi.

Vũ Văn Hóa Cập hiện tại tuy bị tước chức làm dân, nhưng Triệu Lăng Hiểu cũng không thể ngăn cản.

Vỗ vỗ vai Triệu Lăng Hiểu, Tiêu Bố Y khẽ cười nói: "Thế này là đã chuẩn bị tốt lắm, vất vả các huynh đệ rồi" Tiện tay lấy ra thỏi bạc đưa cho Triệu Lăng Hiểu, "Mua cái gì thật ra cũng không cần, đêm nay ta có việc, không thể mời các ngươi uống rượu, phiền ngươi dẫn mấy huynh đệ này uống uống rượu cho ấm áp thân thể".

Mười mấy binh sĩ đứng ở trong đại sảnh trống rỗng đều xấu hổ, sau khi nhìn thấy bạc liền ồn ào tạ ơn, trên mặt tràn đầy hưng phấn, cảm thấy đại nhân không tệ.

Triệu Lăng Hiểu tiếp nhận bạc, mười phần kinh ngạc, cho tới bây giờ cũng không có nghĩ đại nhân này lại hào sảng như thế.

Vũ Văn Hóa Cập cũng rất giàu có, nhưng lại là con quỷ keo kiệt, chưa bao giờ thưởng tiền, không hài lòng còn đánh mắng nữa là đằng khác, tiền không ít, tâm ý của đại nhân trước mắt làm cho người ta rất cảm động, "Tiêu đại nhân, đây đều là chuyện của chúng ta…"

Tiêu Bố Y cười nói, "Vô luận là làm cái gì, chỉ cần đi theo ta, làm thật tốt, thì những chuyện này không cần phải quan tâm".

Triệu Lăng Hiểu cảm động dẫn theo binh sĩ rời đi, lưu lại hai binh sĩ trông coi Thái Phó phủ, có việc thì truyền đạt, bằng không rất không có thể diện, Tiêu Bố Y lại cùng Dương Đắc Chí Hòe mập đi xem xét Thái Phó phủ, đi một hồi lâu vẫn chưa đi hết được, có thể thấy được to lớn như thế nào.

Hòe mập đi đến mỏi chân, tiến vào một gian phòng đã đặt mông ngồi xuống, hét lên: "Con mẹ nó, không xem không xem nữa, có thời gian xem sau.

Lão tử lần đầu tiên được ở chỗ rộng như vậy, cần phải hưởng thụ cho tốt một phen".

"Hưởng thụ như thế nào?" Dương Đắc Chí hỏi.

"Trong này chỉ có ba người chúng ta, phòng lại ít nhất hơn ba mươi gian, một người ở mười gian không thành vấn đề chứ?" Hòe mập rất có dục vọng chiếm hữu.

Dương Đắc Chí liếc mắt nhìn hắn nói: "Ta ở một gian là tốt rồi, đỡ phải nghe cả đêm ngươi ngáy trong khách điếm, đêm nay cuối cùng có thể ngủ ngon rồi".

"Vậy chín gian của ngươi phân cho ta" Hòe mập khát khao nói: "Một mình ta ở mười chín gian phòng, tối nay phải hào sảng một phen".

"Ngươi một mình làm sao ở mười chín gian phòng?" Tiêu Bố Y hỏi: "Chẳng lẽ đem ngươi tháo ra làm mười chín khúc, mỗi một phòng để một khúc?"

"Thiếu đương gia ngươi thực ác độc, ta đâu có đắc tội với người?" Hòe mập rất là bất mãn, "Ta tuy không thông minh, nhưng cũng sẽ không ngu xuẩn như vậy, ta chuẩn bị đến nửa đêm ngủ một gian phòng, sau nửa đêm lại đi ngủ một gian phòng khác, mười bảy gian khác cho thuê kiếm tiền, ta không có năng lực như Thiếu đương gia, không thể làm Thái Phó Thiếu Khanh, nhưng làm ông chủ nhà chẳng phải rất uy phong sao?"

"Nói nhảm, nhìn chút tiền đồ đó của ngươi, không biết ngươi là hưởng thụ hay là chịu tội" Dương Đắc Chí làm thủ thế khinh bỉ, "Bố Y, chúng ta nói về chính sự đi".

"Cứ như ta nói gì không đúng đắn vậy" Hòe mập lầu bầu một câu, lại im lặng xuống, Tiêu Bố Y thật ra biết Dương Đắc Chí cũng không nói nhảm, "Ngươi nói đi".

"Bố Y, còn nhớ ngươi lúc trước lý luận về buôn bán ngựa chứ?" Dương Đắc Chí hỏi.

Tiêu Bố Y gật đầu, "Đương nhiên là nhớ rõ, chỉ là có đôi khi, ta phát giác nghĩ là một chuyện, làm lại là chuyện khác" Hắn nói tràn đầy cảm xúc, Tiêu Bố Y lúc trước so với hiện tại, lại có vẻấu trĩ hơn rất nhiều.

Dương Đắc Chí cười nói: "Ngươi lúc trước nói về nguồn ngựa khi buôn bán ngựa, nhân tố thị trường là việc chúng ta cần lo lắng nhất, thật ra ngươi đã làm rất tốt.

Ngươi là mã thần của thảo nguyên, lại là Thái Phó Thiếu Khanh của Đại Tùy, lấy thân phận của ngươi mà buôn bán ngựa, ta chỉ sợ tìm khắp Đại Tùy không tìm ra được người thứ hai".

Tiêu Bố Y khẽ cười nói: "Mạc Phong tại thảo nguyên cũng đã nhiều ngày, chỉ cần ổn định, ta nghĩ chỉ cần khai xuân thì nguồn ngựa tại thảo nguyên sẽ không có vấn đề gì, chúng ta không cần đem gà trứng bỏ chung một rổ.

Sơn trại là một cứ điểm, thảo nguyên mà một cứ điểm lớn hơn nữa, nếu có thể làm cho các bộ tộc ở thảo nguyên chăn nuôi cho ta, qua vài năm nữa thiên hạ đại loạn, chúng ta chỉ chờ thu hoạch là được".

"Nhưng thiên hạ này đâu có loạn gì" Hòe mập nói: "Ta ở tại Mã ấp nghe nói Trung Nguyên đã phong ba bốn bề, nhưng đến Đông Đô thì thấy con mẹ nó ca vũ thái bình, một chút dấu hiệu loạn cũng không có".

Ba người nói đại nghịch bất đạo như vậy, thật ra cũng tứ vô kiêng kị.

Dương Đắc Chí lắc đầu nói: "Loạn và không loạn, chỉ sợ chỉở trong ý niệm của Dương Quảng.

Nhưng cái này không phải chúng ta có thể khống chế, bất quá hiện tại nguồn ngựa đã không cần lo lắng, cần lo lắng hơn là chúng ta đem ngựa bán cho ai".

"Bán cho ai?" Hòe mập nhìn Dương Đắc Chí như kẻ ngu ngốc, "Đương nhiên là bán cho phản vương, cái này còn phải thảo luận sao? Ta biết Vương Bạc ở Sơn Đông, Địch Nhượng ở Ngõa Cương, Đỗ Phục Uy ở Giang Hoài, Lô Minh Nguyệt ở Tề quận hiện tại khẳng định đều thiếu ngựa, nếu chúng ta có ngựa, bán cho bọn hắn còn dành không kịp".

Dương Đắc Chí cũng nhìn Hòe mập như kẻ ngu ngốc, "Ta chỉ sợ ngươi bán chưa được bao nhiêu, thì đầu đã rơi xuống rồi.

Bố Y hiện tại là Thiếu Khanh, trước mặt mọi người, ngươi nghĩ hắn đem ngựa bán cho phản vương, Dương Quảng sẽ làm gì?"

Hòe mập sửng sốt: "Vậy làm sao bây giờ.

Ngựa không bán được ra ngoài, chẳng lẽ cứ để nát ở trong tay?"

"Trừ phản vương, đương nhiên còn có người khác cần ngựa" Tiêu Bố Y cười nói, "Nghĩ đến người muốn phản, ta chỉ sợ Tiết Cử, Lương Tử Huyền, Lưu Vũ Chu cách xa Hoàng đế, chỉ sợ sớm đã có ý phản, nói không chừng cũng ở trong tối chiêu binh mãi mã.

Con đường này cũng nguy hiểm, hiện tại cũng phải sớm suy tính".

Dương Đắc Chí lộ ra vẻ tán thưởng, "Bố Y nói không sai, bất quá cái này cũng có nguy hiểm lớn.

Bởi vì ngươi nếu cùng bọn họ cấu kết mà nói…"

iêu Bố Y biết Dương Đắc Chí một khi đã đề nghị, sẽ có ý định của hắn, hắn không nói ra, có thể là do trong lòng không chắc, nhưng đối với mấy huynh đệ vào sinh ra tử, hắn không có lý do gì không tín nhiệm.

Mục trường phát triển rộng lớn, bắt tay vào làm có rất nhiều điều phải lo lắng, vốn cảm thấy tiền đồ mờ mịt, Dương Đắc Chí đột nhiên nghĩ ra một chủ ý, Tiêu Bố Y thật ra cảm thấy đã trở nên sáng sủa, "Đúng rồi, Mã Hành Không người này ngươi biết không?"...!

Dương Đắc Chí khi nói trên mặt có chút buồn cười, Hòe mập quả nhiên cải chính nói: "Từ không đạt ý, chúng ta phải nói là hợp tác mới đúng" Dương Đắc Chí gật đầu nói, "Đúng, nếu chúng ta cùng phản vương, hoặc là những kẻ muốn tạo phản hợp tác, thì sẽ có nguy hiểm rất lớn, đầu tiên chúng ta nếu hợp tác, khẳng định sẽ cùng bọn họ trên một thuyền, vô luận Tiết Cử, Lương Tử Huyền, hay là Lưu Vũ Chu, đều không thể nói sẽ làm phản khi nào, còn có thành hay không thì có trời mới biết được.

Bố Y nếu cùng bọn họ hợp tác, nếu bị người cáo mật, ta nghĩ không nói tới đầu, cái vị trí này cũng ngồi không được lâu".

Tiêu Bố Y gật đầu, biết Dương Đắc Chí tâm tư kín đáo, nói đều có đạo lý, lại nghĩ đến Dương Đắc Chí không biết thiên hạ rốt cuộc sẽ như thế nào, hắn lại biết lão Lý sẽ thành công, nhưng lão tiểu tử này đến bây giờ vẫn còn giấu nghề, cảm thấy lão trước sau gì cũng phản, nhưng bán cho hắn thì hắn phải muốn mua mới được.

Hắn hiện tại chẳng những không có ôm đùi Lý Uyên, ngược lại còn đem con rể của hắn đạp cho một cước, cũng không biết bọn họ có ghi hận trong lòng hay không?

"Ngươi cái này cũng không được, cái kia cũng không được, vậy chúng ta làm sao bây giờ?" Hòe mập hỏi.

Dương Đắc Chí cười giảo hoạt, "Ngựa của ta cũng sẽ có người mua".

"Nơi nào?" Tiêu Bố Y cũng nhịn không được hỏi.

Dương Đắc Chí cười nói: "Bán cho triều đình".

Trong khi Hòe mập vẫn còn mờ mịt, Tiêu Bố Y đã vỗ án nói: "Đắc Chí nói rất đúng".

"Có cái gì đúng?" Hòe mập vẫn không hiểu.

Dương Đắc Chí rất cao hứng khi Tiêu Bố Y đoán ra tâm tư của mình, giải thích: "Chúng ta không vội đem ngựa bán cho phản vương phản thần, trước mắt chỉ cần đi tìm một nhà buôn lậu ngựa, có quan phương chống lưng, về sau Bố Y có thể lợi dụng thân phận quan phương đối với các nơi cống ngựa mà ép giá, chỉ chừa một nhà, mà chúng ta chỉ cần cùng nhà kia đạt thành quan hệ hợp tác, dựa vào bọn họ mà thu lợi, hoặc lấy danh nghĩa của bọn họ mà xử lý ngựa của chúng ta, như vậy cứ mượn xác mà lớn mạnh, nguồn ngựa không cần phải lo, qua vài năm nữa vô luận phản hay không phản, chúng ta đều lấy ổn mà cầu thắng".

Tiêu Bố Y tán thưởng nói: "Đắc Chí chiêu mượn xác này quả nhiên cao minh, bất quá muốn thương thảo tốt với một nhà, có thể cùng chúng ta tạo thành hợp tác cũng không tính là chuyện dễ dàng".

Dương Đắc Chí gật đầu, "Bố y, cho nên ta chuẩn bị trong khoảng thời gian này đi Giang Nam một chuyến, ngươi khẳng định bận rộn ở kinh thành không thể dứt ra được, để ta đi xem thử có chút môn lộ nào hay không?"

"Ngươi có môn lộ gì? Đắc Chí, ta phát hiện tiểu tử ngươi chỉ nói cho mình, nói ra nghe xem" Hòe mập hỏi.

Dương Đắc Chí lắc lắc đầu, "Ta cũng không có nắm chắc quá lớn, chỉ là đi xem thử".

Tiêu Bố Y biết Dương Đắc Chí một khi đã đề nghị, sẽ có ý định của hắn, hắn không nói ra, có thể là do trong lòng không chắc, nhưng đối với mấy huynh đệ vào sinh ra tử, hắn không có lý do gì không tín nhiệm.

Mục trường phát triển rộng lớn, bắt tay vào làm có rất nhiều điều phải lo lắng, vốn cảm thấy tiền đồ mờ mịt, Dương Đắc Chí đột nhiên nghĩ ra một chủ ý, Tiêu Bố Y thật ra cảm thấy đã trở nên sáng sủa, "Đúng rồi, Mã Hành Không người này ngươi biết không?"

Dương Đắc Chí ngưng mi nói: "Mã Hành Không làm cái gì?"

Tiêu Bố Y tìm được đáp án, gật đầu nói: "Ngươi không biết là tốt rồi, một khi chúng ta đã muốn làm lũng đoạn, thì phải chơi một phen, tất cả mọi người cùng Mã Hành Không không có giao tình, ta cũng phải làm tham quan một chuyến".

Dương Đắc Chí cười hiểu được dụng ý của Tiêu Bố Y.

Đó là làm một tên tham quan, ức chế sự phát triển một số mã trường, tranh thủ thị trường.

Tuy không thể làm được toàn thiên hạ chỉ có một nhà buôn bán ngựa, nhưng hạn chế số lượng thì mới có lợi.

Hai người lại trò chuyện một lát, đều đồng thời ngừng đề tài, quay đầu hướng sang một bên nhìn lại.

Trong phòng đột nhiên yên tĩnh, Hòe mập có chút hoảng sợ: "Sao vậy?"

Tiêu Bố Y thân hình chợt lóe, đã thoát ra cửa phòng, hai huynh đệ theo sát không tha, nhìn thấy Tiêu Bố Y đã đứng trước một cửa phòng, hai hàng lông mày cau lại.

‘Cốp’ một thanh âm từ trong phòng truyền ra, binh sĩ thủ vệ sẽ không tùy ý ở trong Thái Phó phủ, ở trong Thái Phó phủ chỉ có ba người tồn tại, vậy trong phòng sao lại có âm thanh?

Lúc này sắc trời đã tối, lại ‘cộp’ một tiếng.

“Quỷ à” Hòe mập chợt kêu lên, Dương Đắc Chí giận trừng mắt nhìn hắn, thầm nghĩ có quỷ cũng phải bị ngươi dọa chạy mất.

Tiêu Bố Y lại gõ gõ vào cửa phòng: "Không biết người nào ở trong.

Ta có thể tiến vào không?"

Hòe mập trong lòng sợ hãi, lại cảm thấy buồn cười, chỉ cảm thấy bên trong nói không chừng chỉ có chuột, cửa phòng lại ‘kèn kẹt…’ kêu lên, Hòe mập bị dọa liên tục lui về phía sau, một gương mặt so với chuột cũng không đẹp mắt hơn bao nhiêu lộ ra hỏi, "Tiêu đại nhân gần đây rảnh rỗi sao, muốn tìm ta nói chuyện gì?"

Tiêu Bố Y sửng sốt, trong phòng sao lại là Bối Bồi, "Bối huynh sao lại ở chỗ này?"

"Ta sao lại không thểở trong này?" Bối Bồi nghiêm mặt, "Ta cùng Tiêu đại nhân vào sinh ra tử, sóng vai ngăn địch, hiện tại Tiêu đại nhân quan vận thông thoáng, chức tới tứ phẩm, lại có nhà lớn, lại có mỹ nữ, Bối Bồi cũng chỉ có thể sống ở trong khách điếm, tiền đã dùng hết, hôm nay tạm trú tại Thái Phó phủ vài ngày, không biết ý của Tiêu đại nhân thế nào?"

Tiêu Bố Y liên tục gật đầu, "Bối huynh có thể đến đây ở, trong này phòng rất nhiều, ta cũng ngại có chút tịch mịch".

Hòe mập đợi khi cùng Tiêu Bố Y đi xa Bối Bồi rồi mới nói: "Thật không biết điều, Bố Y, người này thực không có quy củ, nếu không phải ngươi lôi kéo ta, ta thực muốn cho hắn biết cái gì là khiêm tốn".

Hắn không có đi quan ngoại, cũng không gặp qua Bối Bồi, nhưng có nghe Dương Đắc Chí nói qua, lần này nhìn thấy cảm thấy chán ghét nói không nên lời, đương nhiên còn có chút sợ hãi.

Tiêu Bố Y nhìn hai tay của mình, lẩm bẩm: "Ta mới vừa rồi hình như không có kéo người, Đắc Chí, ngươi có nhìn thấy ta ngăn trở người nào không?"

Dương Đắc Chí lắc đầu], Ta chỉ cảm giác có người phát run ở phía sau ta, chỉ sợ người khác bắn ra lãnh tiễn".

Hòe mập có chút đỏ mặt, cảm thấy có Bối Bồi ở trong này, hắn không muốn nói ngủ mấy chục gian phòng, mà ngay cả ngủ một gian cũng thấy bất an, "Thiếu đương gia, ta cảm thấy hắn tới nơi này, chính là muốn giám thị ngươi, Bùi Minh Thúy đối với ngươi lo lắng, thấy ngươi không nói tưởng là muốn tạo phản.

Không bằng chúng ta cùng đem hắn đuổi đi, ngươi nói thế nào?"

Tiêu Bố Y ngáp dài, "Trong này phòng cũng nhiều, hắn cùng ta không xung đột gì, ta cũng khong quan tâm, trễ rồi, tắm rửa đi ngủ thôi".

Hòe mập cuống quít kêu lên: "Thiếu đương gia, ngươi ngay cả một nha hoàn cũng không có, ngươi có tiền như vậy, ngày mai mua mấy nha hoàn đi?"

‘Phành’ một tiếng đóng cửa, Tiêu Bố Y không trả lời, đóng cửa miễn tiếp khách.

Hòe mập không cam tâm, "Đắc Chí, ngươi nói Thiếu đương gia một chút, là quan tứ phẩm, nha hoàn cũng không có một người, có phải quá keo kiệt không?"

Nhìn thấy Dương Đắc Chí không nói gì mà quay đi, Hòe mập chỉ có thể lấy lùi mà cầu tiến, lớn tiếng nói: "Đắc Chí, đêm nay chúng ta giả quỷ đi dọa tiểu tử kia được không? Ta cảm thấy hắn đối với Thiếu đương gia không có ý tốt gì, chúng ta…"

"Phành" lại là một tiếng đóng cửa, Dương Đắc Chí cũng đóng cửa phòng, không trả lời.

Hòe mập mắng theo một câu, "Lũ chuột nhát gan, đều không dám đắc tội với hắn, xem ta đêm nay đi dọa hắn phải bỏ đi" Chợt một trận gió lạnh truyền tới, Hòe mập chỉ cảm thấy sau cổ có chút phát lạnh, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy được một đôi mắt đen láy âm u đang nhìn mình, không khỏi hét thảm một tiếng: "Má ơi…"

***

Tiêu Bố Y sáng hôm sau bất chấp đi mời thần y cho Hòe mập, chỉ bảo Dương Đắc Chí chiếu cố hắn một chút, Hòe mập bị ánh mắt của Bối Bồi dọa không nhẹ, ngày hôm sau chết sống cũng không dám ra khỏi cửa, chỉ nói mình phát sốt.

Tiêu Bố Y lập tức đến chỗ làm, mông còn chưa ngồi ổn, Thừa Hoàng Lệnh đã đi đến, "Tiêu đại nhân, Tần Thúc Bảo Trình Giảo Kim dưới trướng của Trương Tu Đà đại nhân trướng cầu kiến".

Tiêu Bố Y biết bọn họ tẫn tâm tẫn trách, sau khi gặp qua Hoàng Thượng khẳng định sẽ đến xin điều ngựa, hôm nay đã sớm tới đây chờ hắn, "Mời bọn họ vào đi" Tiện tay lấy tài liệu ở trên án, Tiêu Bố Y suy tư, hôm nay cung cấp quân mã ở Giang Nam có gần mười nhà, tìm điểm yếu của mỗi một nhà cũng không dễ dàng, hiện ở kinh thành có khoảng tám ngàn thớt ngựa, hôm nay gió mây tứ khởi, Trương Tu Đà tiễu phỉ thiếu ngựa, cũng do địa phương cung cấp không tiện, hơn nữa trên đường đều bị cướp đoạt, nói như vậy có lực phòng hộ mạnh cũng không thể thiếu.

Mình hiện tại tuy có sơn trại hậu ứng, cũng có hơn trăm người, nhưng dùng được bất quá chỉ có mấy chục, còn lại đều là ở lại mục trường hộ vệ, lão ca mình tay trắng đánh thiên hạ, cho dù không tạo phản, cũng phải bồi dưỡng thếlực của chính mình, trong loạn thế, cho dù tự bảo cũng phải có đủ lực chiến đấu, nhưng người không giống ngựa, có thể đi đâu tìm?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.