Hơn hai mươi chiếc thuyền buồm của bọn hải tặc Trần thị xông về trận doanh thủy sư Đại Diễn, cảnh tượng này đột nhiên xoay chuyển tựa như dê vào miệng cọp, thuyền bọn chúng bất ngờ bị bao vây hoàn toàn. Qua lúc sau, bọn hải tặc phát hiện ra hạm đội phiên bang căn bản không hề động đậy, liền cảm thấy tức giận đến mức phải buộc miệng chửi thề, nhưng hiện tại cũng đã không còn kịp, bởi từng họng pháo của Đại Diễn lần lượt bắn tới khiến cho bọn chúng chỉ còn nước liều mạng một lần.
Lương Trinh được người phiên bang phái người hộ vệ dẫn tới giữa hạm thuyền chủ chốt, rốt cuộc hắn cũng gặp được cái người được đám người kia gọi là thượng quan. Gã tên là Brand, mũi cao mắt sâu, con ngươi màu xanh, đây chính là tướng mạo điển hình của người phiên bang. Gã ta ở đảo Trảo Oa cũng có địa vị tướng quân khá cao, còn được gọi là tử tước* gì đó ở quốc gia bọn hắn.
— Tử tước: tử tước (nhà quý tộc xếp cao hơn nam tước và thấp hơn bá tước)
Lương Trinh nhìn lướt những người phiên bang đứng trước mặt này, hắn đã từng gặp qua một trong số họ, đối phương lúc trước từng là sứ thần đến kinh thành dâng lễ cho Chúc Vân Tuyên với mục đích muốn lấy lòng Đại Diễn, nhưng kết cục bị bọn họ kiếm cớ xua đuổi trở vể.
Brand mở miệng, gã ta dùng ngôn ngữ Đại Diễn cực kỳ lưu loát: “Vị này chính là hoàng đế Đại Diễn sao?”
Tuy hỏi là hỏi Lương Trinh, thế nhưng ánh mắt nhìn chăm chằm vào người cậu Nhân, thái độ cực kỳ ngạo mạn, không những thế, cái nhìn kia còn chứa đựng chút sự khinh thường.
Cậu Nhân run rẩy càng cúi đầu thấp hơn, ngón tay thì cứ bấu vào lòng bàn tay nhằm cố gắng kìm chế cơn run rẩy của thân thể, cậu ta đang sợ chính mình sẽ làm lộ chết không có chỗ chôn.
Trước khi tới Lương Trinh cũng đã nhắc nhở qua, đây là cách thức duy nhất mà cậu có thể lập công chuộc tội. Lúc trước cậu ta bởi vì tư dục tiết lộ hành tung hoàng đế Đại Diễn, vốn có chết trăm lần cũng không đủ, cho dù có người huynh kia cầu xin cũng là vô dụng, nhưng cũng may khuôn mặt của cậu còn có chút tác dụng, nếu không thì e là đã mất cái mạng này từ lâu. Sau khi lên chiếc thuyền này, nếu như cậu làm hỏng chuyện, thì không phải một mình cậu chết, mà anh cậu cũng chịu vạ lây phải chôn theo cùng.
Lương Trinh bĩu môi: “Tất nhiên, hắn chính là hoàng đế Cảnh Thụy Đại Diễn.”
Cậu Nhân lắp ba lắp bắp: “Trẫm… chính là… hoàng đế Đại Diễn… Rốt cuộc các ngươi…. Muốn làm cái gì, nếu… nếu các ngươi… chịu buông tha cho trẫm… Các ngươi muốn gì… trẫm cũng có thể cho…”
Vị sứ thần từng đến Đại Diễn lúc này mới nhìn qua thượng quan kia gật đầu, dường như là xác nhận người đứng trước mặt này chính là hoàng đế Đại Diễn. Lương Trinh cũng không mấy lo lắng chuyện bị bại lộ, dù sao năm đó người này cũng chỉ ở trên cung điện, chỉ có thể ở từ xa liếc mắt nhìn Chúc Vân Tuyên ngồi ở trên ngự tòa kia mà thôi.
Brand quan sát đánh giá cậu Nhân một lúc rồi khinh bỉ nói: “Nếu như hoàng đế bệ hạ sớm đối xử tốt với chúng ta, thì cũng sẽ không biến thành kết cục như ngày hôm nay, vào lúc này, ngài không có quyền định đoạt nữa.”
Cậu Nhân chợt dời ánh mắt cầu viện tìm về phía Lương Trinh, nhưng Lương Trinh không phản ứng gì, chỉ mỉm cười đáp lại những người phiên bang kia: “Người hoàng đế này hiện tại tính ra cũng còn chút tác dụng, ta có thể bảo đảm với các vị, nếu ngày sau Cửu hoàng tử làm hoàng đế Đại Diễn, thì quốc gia các vị chính là đồng minh cao quý nhất của Đại Diễn ta.”
Đối phương cao hứng nói: “Ngươi được lắm, chúng ta chính là yêu thích những người thẳng thắn cũng như có thành ý làm bạn như ngươi vậy.”
“Đó là đương nhiên, ta cũng cực kỳ tán thưởng những người kỵ sỹ dũng mãnh chân thành như các hạ.”
Người phiên bang bọn họ nghe ca tụng đến ưng bụng, bây giờ trong tay lại có hoàng đế Đại Diễn, đồng nghĩa đã nắm chắc phần thắng, thành ra có chút lâng lâng, muốn mở tiệc rượu ngon ăn mừng tại chỗ.
Lương Trinh rũ mắt, thu lại ý cười.
Đội quân hải tặc phía bên kia chỉ kiên trì được nửa canh giờ, hiện tại đã bị thủy sư Đại Diễn đánh chìm hơn nửa, còn dư lại chạy trốn ra tứ phía, hoàn toàn biến thành chó mất chủ.
Lúc nhận được tin tức, đám người phiên bang trên thuyền còn đang say mê hưởng lạc, Brand nhấc cằm giơ chén rượu nhìn Lương Trinh cười nói: “Kỳ thực ta đã sớm không vừa mắt đám hải tặc kia, bọn chúng chỉ là một đám chuột nhắt chỉ biết nịnh nọt, trong bóng tối không biết đã lén lút làm ra bao nhiêu chuyện lừa gạt chúng ta. Bọn chúng cứ cho rằng trong tay mình có một Cửu hoàng tử có thể làm hoàng đế Đại Diễn mà ra oai, thực ra chỉ là một đám vô dụng nuôi quen thói, giờ để cho bọn chúng đi ra tiêu hao chút binh lực thủy sư Đại Diễn cũng không hẳn là cách tồi nhỉ.”
Lương Trinh thuận thế khen tặng lại: “Các hạ nói đúng lắm, nếu các ngươi hợp tác những người như bọn họ, thì sớm muộn gì cũng sẽ bị cắn ngược, với lại bây giờ bọn chúng cũng không có giá trị lợi dụng, cứ mặc bọn chúng tự sinh tự diệt đi.”
Đối phương xoay con ngươi đục ngầu hết một vòng rồi lên tiếng: “Hiện tại ta thấy cũng được rồi, có lẽ không cần đợi chờ gì thêm nữa, chúng ta mau áp giải hoàng đế Đại Diễn ra ngoài đi.”
Cậu Nhân vừa nghe vậy sắc mặt liền trắng bệch không còn chút máu, còn Lương Trinh cười tủm tỉm gật đầu: “Vậy do các hạ làm chủ.”
Cậu Nhân bị áp giải ra mũi thuyền, phía sau chính là nòng pháo nhắm ngay vào cậu. Khi tin tức được truyền qua phía Đại Diễn, Hạ Hoài Linh liền hạ lệnh tạm ngưng tấn công. Đám người phiên bang ra yêu cầu hết sức rõ ràng, yêu cầu thủy sư Đại Diễn đầu hàng, đồng thời binh lính trên thuyền lập tức phải rời đi để lại thuyền trống cho bọn họ, cuối cùng đợi đến khi Đại Diễn chính thức ký tên lên hiệp nghị thư đầu hàng, thì bọn họ sẽ thả hoàng đế Đại Diễn ra.
Những thứ này đều là do Lương Trinh đề nghị với Brand, vừa có thể thu được gần trăm chiếc thuyền Đại Diễn, lại có thể đáp ứng tất cả điều kiện bọn họ muốn, chờ tới lúc sau khi người Đại Diễn tiếp ứng hoàng đế xảy ra chuyện gì, thì đã không còn là chuyện của bọn họ rồi.
Đại Diễn rất nhanh phái người đến nói rằng họ đồng ý toàn bộ yêu cầu, song chỉ cầu xin đám người phiên bang theo đúng như thỏa thuận thả hoàng đế ra.
Trong đêm tối, vô số binh lính lần lượt nhảy ào xuống nước biển. Brand đứng trên boong thuyền, giơ ống nhòm quan sát cảm thấy cực kỳ hưng phấn. Gã căn bản không quan tâm tới mấy chuyện những tên lính có thể về bờ hay không, hay lại bỏ mạng chết đuối trong nước biển gì đó, mà gã chỉ trưng cặp mắt lấp lóe tỏa sáng chăm chăm vui sướng nhìn hơn trăm chiếc thuyền trống kia.
Sau nửa canh giờ, người bọn phiên bang phái đi rốt cuộc cũng quay về bẩm báo lại, xác định không còn ai trên những chiếc thuyền kia. Brand nghe vậy kích động đến mức đỏ mặt: “Đi! Bây giờ chúng ta lại mấy con thuyền kia qua!”
Đám người phiên bang trên thuyền hưng phấn vỗ tay ăn mừng, sau đó lái từng chiếc thuyền một xông về hạm đội Đại Diễn.
Trong lúc tiếp cận, thanh âm pháo vang rền lại vang lên, từng viên đạn lần lượt được bắn về phía thuyền đám người phiên bang. Bọn chúng một giây trước còn vui mừng khôn xiết thậm chí có pháo binh đã bắt đầu ngồi xuống nghỉ ngơi lấy lại tinh thần, lúc này liền hốt hoảng bò dậy luống cuống tay chân lắp đạn pháo bắn trả, chỉ trong tích tắc, bọn họ đã bị thủy sư Đại Diễn đánh chìm ba chiếc thuyền.
Brand trố đôi mắt như muốn nứt toác phẫn nộ hét lên: “Không thể nào! Tại sao trên thuyền Đại Diễn còn có người chứ! Bọn họ chui ra từ đâu! Chết tiệt! Bọn họ thế mà lại không cần người hoàng đế kia sao!”
Những người kia, tất nhiên là đã sớm kế hoạch trước rồi, bọn họ ban đầu sẽ được giấu vào trong khoang thuyền. Lương Trinh lúc này chợt buông tiếng cười giễu, nhưng không có ý định nói cho gã biết.
Cũng trong lúc đó, mấy trăm hỏa thuyền* khác đột nhiên phá tan đêm tối ào ra, nhờ có pháo yểm trợ cho nên chúng phóng với tốc độ cực nhanh tiến về phía thuyền người phiên bang.
— Hỏa thuyền: là một con thuyền chứa đầy chất dễ cháy.
Chiếc hỏa thuyền nhỏ nhắn linh hoạt, cộng với thời khắc nửa đêm đã đổi chiều gió, bên Đại Diễn thuận theo hướng gió cho nên tốc độ càng thêm nhanh chóng. Đám người phiên bang luống cuống tay chân vừa phải ứng phó thuyền tấn công bằng lửa đạn của Đại Diễn, vừa phải ứng phó những hỏa thuyền không biết từ đâu ra, căn bản lại không có cách phân thân, thành thử ra nhanh chóng rơi vào vòng vây của thủy sư Đại Diễn, tạo cơ hội cho bọn họ bất ngờ đánh úp.
Nếu như bọn hải tặc đứng ở bốn phía lúc ban đầu còn ở thì may ra còn có thể giúp bọn chúng chống trả, đáng tiếc là vào lúc này đám người hải tặc Trần thị chỉ còn lại không tới mười chiếc thuyền. Bọn họ vẫn còn cay vụ việc lúc này người phiên bang dám đẩy ra ngoài làm bia đỡ đạn, lại không cam lòng nhân lúc người phiên bang chiến với thủy sư Đại Diễn đào tẩu, mà muốn xem cuối cùng mình có thể được chút lợi lộc gì không, thế nhưng lúc này thấy tình thế căng thẳng, thành thử ra đừng nói chi đến giúp đỡ, mà lập tức đổi mũi thuyền, chuẩn bị chạy trốn.
Nhưng Lương Trinh sao có thể cho bọn họ được như ý nguyện, hắn dẫn người đến ban đầu chính là chờ vào lúc này đây, hai mươi chiếc thuyền xếp thành một hàng trên mặt biển chặn lại con đường lui của bọn hải tặc.
Những chiếc hỏa thuyền của Đại Diễn nhanh chóng chạy đến thuyền lớn của đám người phiên bang ngày càng gần, trên thuyền chính là những binh lính vừa nãy mới nhảy từ trên thuyền xuống biển. Bọn họ điên cuồng vứt ra móc sắt móc lấy đuôi thuyền của đối phương, rồi châm lửa đốt, đám cháy lớn nương theo chiều gió thổi nhanh chóng tràn tới. Ngọn lửa dâng cao tới trời nhanh chóng nuốt hết từng chiếc thuyền của bọn họ.
Đến lúc này, người phiên bang trên thuyền rốt cuộc mới cuống cuồng cả lên.
Brand lớn tiếng mắng chửi thô tục, hỏa diễm xung quanh soi rọi gương mặt dữ tợn cùng khủng hoảng của gã. Chiếc thuyền chủ chốt của bọn họ nằm ở trung tâm của hạm đội, cho nên hỏa thuyền chưa bắn tới, nhưng căn bản cũng không còn cách quay đầu lại.
Đã có người sợ hãi muốn bỏ thuyền nhảy xuống biển, Brand vung kiếm giải quyết nhanh gọn tên binh lính muốn chạy trốn kia, rồi phất tay điên cuồng gầm rú: “Tất cả trở lại cho ta! Nổ súng! Tiếp tục nổ súng!”
Trên thuyền giờ đây đã loạn cào cào lên, đâu đâu cũng vang lên tiếng la hét cùng mắng chửi. Cậu Nhân từ nãy đến giờ đang run lẩy bẩy đột nhiên bạo dạn hơn, thừa dịp tình hình hỗn loạn đẩy ra người đang áp giải mình, rồi lao ra thả người nhảy vào trong biển.
Có người hô to một tiếng”Hoàng đế Đại Diễn bỏ trốn rồi!”, Brand nghe xong dường như bị chọc muốn điên lên bất thình lình xoay người qua, chĩa mũi kiếm về Lương Trinh đang muốn tìm cơ hội nhảy xuống biển, gã ta nghiến răng vang lên khanh khách: “Là ngươi! Ngươi lừa chúng ta! Ngươi là tên tiểu nhân chỉ toàn biết nói dối! Ngươi cấu kết với Đại Diễn! Ta muốn giết ngươi!”
Lương Trinh lạnh lùng nói: “Ta không biết ngươi đang muốn nói cái gì.”
Vừa dứt lời, Lương Trinh lách người qua thoát khỏi nhát kiếm hung ác Brand đâm tới, sau đó nhân tình hình hỗn loạn đoạt lấy binh khí trong tay một tên lính quèn tiến lên bắt đầu chiến đấu với gã.
Mãi đến tận khi một viên đạn pháo bắn trúng cột thuyền buồm nổ tung tóe ánh lửa, thân thuyền bắt đầu lay động dữ dội trong sóng biển, tiếp đó đổ nghiêng về một phía. Một lúc sau, quả đạn pháo thứ hai nổ tung ở giữa thân thuyền, lửa bắt đầu lan ra, chiếc thuyền nhanh chóng bị ngọn lửa nuốt chửng.
Ngay khi ngã vào dòng nước lạnh lẽo, trong đầu Lương Trinh thoáng vụt qua duy nhất một cảnh tượng, đó chính là gương mặt mỉm cười dịu dàng của Chúc Vân Tuyên.
Trên đài cao, Chúc Vân Tuyên vẫn chưa rời đi, suốt từ nãy đến giờ hắn vẫn luôn tập trung chú ý tình hình trận chiến trên biển, từ sau khi hỏa thuyền Đại Diễn xuất hiện bất ngờ tập kích quân địch, thì mặt biển vốn đang tĩnh lặng bắt đầu tràn ngập ánh lửa cao ngút trời. Hắn biết Lương Trinh đã lên chiếc thuyền nào, cho nên từ nãy đến giờ vẫn một mực giơ ống nhòm nhìn về hướng đó, song trên gương mặt không hề có chút cảm xúc gì, thế nhưng vành môi khẽ nhếch nhếch kia đã thể hiện rõ trong lòng chủ nhân nó đang không ngừng cảm thấy lo lắng rối bời.
Bọn hải tặc hoảng hốt muốn chạy trốn đã bị Lương Trinh phái người đến ngăn chặn đường lui, không thể trốn đi đâu được, bọn chúng chỉ còn nước chó cùng rứt giậu*, đến lúc sau điên cuồng công kích hệt như phát rồ, thậm chí còn chuyển hướng đánh trả đám người phiên bang xảo quyệt kia, vành mắt thì đỏ ngầu hệt như muốn lôi kéo bọn họ đồng quy vu tận, ngoài ra, bọn chúng còn bắn những viên đạo pháo còn sót lại của mình về phía những chiếc thuyền vốn đã thế suy sức yếu của đám người phiên bang cho hả cơn phẫn nộ.
— chó cùng rứt giậu: ví tình thế bị đẩy đến bước đường cùng phải làm liều, kể cả điều xằng bậy.
Khi nhìn thấy chiếc thuyền Lương Trinh đang ở bị đạn pháo bắn trúng, trong khoảnh khắc đó, trái tim Chúc Vân Tuyên như ngừng đập, ống nhòm trong tay cũng rơi xuống, hắn vội xoay người lao xuống đài cao.