*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng sớm, khi vừa mới đến giờ mão, Chúc Vân Tuyên đã tỉnh giấc, nửa canh giờ sau, Chúc Vân Cảnh dẫn theo mấy nhóc con đến vấn an hắn. Lúc gặp lại Yến nhi, tâm trạng của Chúc Vân Tuyên ổn định hơn rất nhiều, hắn tươi cười vẫy vẫy tay với nhóc con, nhóc con mới đầu còn e dè đi một chút lại nhìn Chúc Vân Cảnh, sau khi thấy ánh mắt khích lệ cổ vũ của cha cũng mạnh dạn tiến lên.
Chúc Vân Tuyên ôm bé con ngồi trên đùi mình, rồi đút một ít trái cây điểm tâm tới. Yến nhi cũng hết sức ngoan ngoãn cắn một miếng trái cây trên tay hắn rồi lễ phép nói cảm ơn: “Ăn rất ngon, Yến nhi cảm ơn tiểu thúc thúc ạ.”
“Bé con ngoan…” Chúc Vân Tuyên cầm khoa lau bên khoé môi cho Yến nhi, trong mắt tràn ngập ý cười.
Khi ăn được một nửa, Yến nhi chợt nhớ tới gì đó, bèn kề sát bên tai Chúc Vân Tuyên nhỏ giọng rầm rì: “Yến nhi không phải cố ý từ chối tiểu thúc thúc đâu, tiểu thúc thúc đừng giận Yến nhi…”
Chúc Vân Tuyên bật cười: “Được rồi, không giận.”
Dùng xong bữa sáng, Chúc Vân Tuyên cùng Hạ Hoài Linh ra ngoài kiểm tra tình hình thủy sư. Trước khi đi, Yến nhi bỗng nhiên chạy ra đuổi theo, sau đó nhét thứ gì đó vào trong tay Chúc Vân Tuyên, rồi chớp mắt nhìn hắn: “Yến nhi tặng tiểu thúc thúc.”
Còn chưa kịp đợi Chúc Vân Tuyên đáp trả gì, bé con đã xoay người chạy vào nhà. Chúc Vân Tuyên mở lòng bàn tay ra, bất chợt ngẩn ngơ nhìn viên kẹo được gói lại bằng mẩu giấy màu sắc rực rỡ, bên khoé môi bất giác nở lên một nụ cười, trong con ngươi cũng óng ánh chút ánh sáng ướt át.
Mãi cho đến khi ra ngoài lên xe kéo, tâm trí của Chúc Vân Tuyên mới từ từ ổn định lại, qua một lát sau, dần khôi phục lại thái độ bình tĩnh lãnh đạm.
Vì lúc này vẫn còn sớm, cho nên Chúc Vân Tuyên đưa ra đề nghị trước khi đến đóng quân thì đi qua xem xét những tên hải tặc bị bắt sống kia. Hạ Hoài Linh nhận lệnh, liền sai người áp giải bọn chúng đến nha môn thủy sư tra hỏi. Do đã bị giam giữ nhiều ngày cộng thêm việc phải chịu những hình phạt tra hỏi nghiêm khắc, thành ra đa số bọn họ bắt đầu thoi thóp, nhưng ai nấy cũng đều cực kỳ mạnh miệng, cho dù có làm thế nào cũng không thể cạy ra miệng bọn họ.
Chúc Vân Tuyên lạnh lùng quan sát những người quỳ bên dưới, trang phục của bọn họ dường như có hơi không giống người Đại Diễn, thoạt nhìn từ trên người bọn họ có thể nhìn ra một chút bóng dáng của tộc duệ Trần thị triều đại trước.
Đời trước sụp đổ đến nay cũng đã hơn hai trăm năm, triều đại thay đổi, thắng làm vua thua làm giặc vốn cũng không phải chuyện mới mẻ gì. Những năm cuối tiền triều thiên tai nhân họa ập đến không ngừng, chiến loạn liên tiếp bùng nỗ, thái tổ hoàng đế Đại Diễn đó ban đầu cũng chỉ là tên lính quèn mà thôi, sau đó chỉ vì nắm được cơ hội thừa cơ một bước lên mây, cũng nhờ người mới có cơ nghiệp Đại Diễn trăm năm như bây giờ. Dòng họ Trần thị trốn chạy ra ngoài hải ngoại vào cái năm hoàng đế cuối cùng triều đại trước còn tại vị, về sau liền mất đi tung tích, thái tổ hoàng đế từng phái binh đi truy tìm thế nhưng không thu hoạch được gì, vốn cho rằng đám người kia đã sớm chôn thây trên biển, không ngờ rằng hai trăm năm qua đi, những tên này ấy vậy mà lại đi làm giặc rồi.
Bọn cướp biển vốn định nhắm mắt chờ chết kia khi nhìn thấy hoàng đế Đại Diễn chợt kích động cả lên, lập tức há mồm sỉ vả, cái gì khó nghe cũng phun ra. Hạ Hoài Linh bèn sai người nhét vải vào trong miệng của mấy tên chửi hăng nhất. Chúc Vân Tuyên chợt đảo mắt qua, rồi dừng lại ở một người trẻ tuổi đang quỳ gối ở phía sau, đối phương không hề ra vẻ kích động như những người còn lại, ngược lại còn có bộ dạng như muốn nói gì đó nhưng lại không dám lên tiếng nói ra.
Hắn ra hiệu Hạ Hoài Linh: “Đưa người kia ra trước, trẫm có chuyện muốn hỏi hắn.”
Người trẻ tuổi kia được áp giải tiến lên hàng trước run cầm cập quỳ trước mặt Chúc Vân Tuyên, hai con người cứ láo liên tới lui, lúc sau đột nhiên hệt như đã hạ quyết tâm, quay về Chúc Vân Tuyên dùng sức dập đầu lạy cầu xin: “Hoàng đế Đại Diễn xin tha mạng, ta không muốn chết, ta không muốn chết đâu mà!”
Chúc Vân Tuyên lạnh lùng nói: “Không muốn chết thì mau khai nhận tất cả những chuyện ngươi biết ra, chỉ cần ngươi chịu nói, trẫm sẽ giữ lại cái mạng này cho ngươi.”
“Ta… Ta chỉ là một tên tạp dịch thấp hèm trên đảo mà thôi, ta… Thực sự không biết chuyện gì cả, ngay cả chuyện ra vào trên đảo như thế nào ta cũng không biết, nhưng mà… Có một lần ta lén nhìn thấy được nhưng người phiên bang tới từ Nam Dương kia xuất hiện trên đảo, bọn họ còn tiến vào.. tiến vào nơi ở của chủ nhân nữa.”
Gương mặt Chúc Vân Tuyên như đông cứng: “Người phiên bang?”
Hạ Hoài Linh nói qua một cách đơn giản về lai lai những kẻ phiên bang chiếm cứ đảo quốc Nam Dương kia, Chúc Vân Tuyên nghe xong cũng không lấy làm bất ngờ mấy, bởi ngay từ lúc hắn đăng cơ, cũng từng có người phiên bang vào kinh dâng lễ, nỗ lực lấy lòng nhằm có thể bàn bạc chuyện thông thương với Đại Diễn. Lúc đó bọn chúng hết sức phô trương liệt kê ra một đống ưu điểm, người phụ trách tiếp đãi chính là Nghiêm Sĩ Học, về sau những chuyện kia được giao lại cho hộ bộ, bởi vì thấy đám người phiên bang kia lòng tham không đáy, cho nên chuyện này lúc sau liền mặc kệ lơ đi, bây giờ không nghĩ tới đám phiên bang này lại có dính dáng tới bọn người sót lại triều đại trước.”
Chúc Vân Tuyên nhíu mày, dặn dò Hạ Hoài Linh: “Nhìn kỹ động thái bên Nam Dương, đồng thời phái thám tử đi hỏi thăm một chút, xem rốt cuộc những người phiên bang kia muốn làm cái gì.”
Hạ Hoài Linh đáp lại: “Bệ hạ yên tâm, thần sẽ bắt tay vào làm ngay.”
Sau khi tra hỏi bọn cướp biển xong, Chúc Vân Tuyên xuất phát lên đường lần hai, làn này đi về hướng quân doanh thủy sư đóng ở bến tàu Tuyền Châu.
Giờ tỵ khắc tư, Chúc Vân Tuyên được một đám tướng lĩnh thủy sư hộ tống lên thuyền, quân kỳ tung bay phấp phới trong gió, gần trăm chiếc chiến hạm được xếp ngay ngắn hết sức khí thế ngạo nghễ đứng lặng trong mặt biển sóng lớn cuộn trào. Chúc Vân Tuyên đứng ở đầu thuyền, nhận lấy ống nhòm từ tay Hạ Hoài Linh rồi nhìn về phía xa, những chiếc thuyền đắm trong ánh ban trưa chói chang không thấy nóc thuyền, khiến cho chúng càng trở nên sừng sững nguy nga cao ngất, cảnh tượng này quả thật hùng vĩ nhiều so với trong trí tưởng tượng của hắn.
— giờ tỵ khắc tư: tầm 10h trưa
Quan sát thêm hồi lâu, đặt ống dòm xuống, rồi do dự hỏi Hạ Hoài Linh: “… Nếu như phải chiến đấu với những kẻ phiên ban chiếm giữ ở Nam Dương kia, thì thủy sư Đại Diễn ta có thể được bao nhiêu phần thắng?”
Việc Chúc Vân Tuyên lo lắng cũng không nằm ngoài dự đoán của Hạ Hoài Linh, chỉ thấy đối phương trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng nghe hắn trầm ngâm đáp: “Những tên phiên bang chiếm cứ đảo quốc Nam Dương kia vô cùng đông đúc, chúng phái gần năm vạn người đóng giữ ở đây, thuyền ước chừng tám mươi chiếc, tuy rằng con số không so là gì với hạm đội Đại Diễn ta, thế nhưng hiệu năng cùng sự uy lực của pháo đều tinh tiến vượt xa thủy sư Đại Diễn, nếu lỡ như hai bên đụng nhau, chỉ e có thể biến thành một trận chiến khó khăn ác liệt.”
Ánh mắt Chúc Vân Tuyên chợt trầm xuống, vẻ mặt cũng bắt đầu có chút nghiêm nghị, Hạ Hoài Linh thấy vậy mới lên tiếng trấn an hắn nói: “Bệ hạ cứ yên tâm, phía Tây đại lục nơi đám người kia ở cách Nam Dương khá xa, chắc hẳn không thể có được một sự tiếp tế dồi dào, hơn nữa bọn hắn cũng sẽ không dám chủ động khiêu khích ta. Nếu như bọn họ đi đến, thì thủy sư Đại Diễn ta vẫn chiếm ưu thế hơn, chúng ta không cần e dè bọn chúng, còn về đám người tên tàn dư còn sót lại từ triều đại trước kia lại càng không nên cơm cháo gì, cho nên bệ hạ không cần quá mức lo lắng.”
Chúc Vân Tuyên gật đầu: “Trong lòng ngươi tự mình hiểu rõ thì tốt.”
Lúc xuống thuyền đã sắp tới buổi trưa, khi bước lên xe Chúc Vân Tuyên bỗng nhiên ngẩng đầu, khẽ híp mắt lại nhìn dãy núi phía trước, Cao An ở một bên lúc này nhỏ giọng nhắc nhở hắn: “Bệ hạ cẩn thận dưới chân.”
Chúc Vân Tuyên vẫn nhìn về phía xa, chẳng biết vì sao, từ khi tiến vào thành Tuyền Châu này, hắn vẫn luôn có cảm giác có một ánh mắt ở sau lưng đang dõi theo hắn mọi khắc mỗi giây, mà cảm giác ấy vào hôm nay đặc biệt mãnh liệt.
Đêm qua câu Chúc Vân Cảnh nói vẫn còn bên tai hắn, người bá bá ôm Tuyên nhi…
Thấy bệ hạ vẫn cứ thất thần ngây ra, Cao An bèn gọi hắn lần hai: “Bệ hạ…”
Chúc Vân Tuyên chợt bừng tỉnh, chỉ khẽ lắc đầu, rồi bước lên xe kéo.
Đến giữa ngày Chúc Vân Tuyên vẫn bận bịu xử lý chính sự, mãi cho tới khi nhá nhem tối mới xem như được rảnh rỗi. Vừa để bút xuống, Chúc Vân Cảnh liền đi đến nói buổi tối bên ngoài có hội hoa đăng, Nguyên Bảo đang léo nhéo đòi đi, hai nhóc con kia thấy vậy cũng nói muốn đi, ngay cả bữa tối cũng không chịu ăn.
“Bệ hạ muốn đi không? Có điều gần đây tình hình không mấy yên ổn, nếu như đệ muốn đi phải phái nhiều người hơn chút.”
Chúc Vân Tuyên hiếu kỳ hỏi: “Hội hoa đăng? Hôm nay là ngày gì? Sao lại có hội hoa đăng?”
Chúc Vân Cảnh buồn cười nói: “Truyền thuyết dân gian, gì mà tiên nhân mọc cánh thành tiên phi thăng gì đó, dân chúng tổ chức hội hoa đăng là để ước nguyện cầu phúc, thực ra nó cũng gần giống với hội chùa, chẳng qua là muốn có dịp ăn chơi thỏa thích thôi, mấy nhóc con kia nãy giờ cứ đòi ra ngoài ăn quà vặt, ta không sao từ chối được, đành chỉ đồng ý.”
Chúc Vân Tuyên không hề do dự nhiều, nhanh chóng gật đầu nói: “Vậy thì cùng nhau đi đi.”
Ngay lúc mặt rời mới vừa lặn xuống núi, đoàn đội xe ngựa quy mô rình rang liền bắt đầu xuất phát từ phủ nguyên soái, rồi chạy về hướng con phố phía tây náo nhiệt phồn hoa nhất trong thành.
Hiện tại cũng đúng lúc phố mới lên đèn, cảnh tượng rộn rộn ràng ràng, nam nữ già trẻ lớn bé đều dẫn cả nhà đi theo, khắp nơi đâu đâu cũng là tiếng cười nói nô đùa. Vừa mới xuống xe được một chút, Nguyên Bảo đã nói muốn tự mình đi chơi, vừa lôi kéo Chúc Vân Quỳnh thoắt cái đã không còn thấy tăm hơi đâu, Hạ Hoài Linh bèn căn dặn vài người gia đinh đuổi theo canh chừng bọn họ, Chúc Vân Tuyên thấy vậy cũng ra lệnh bốn người quân cấm vệ theo.
Hai bé con nóng lòng muốn tìm tòi khám phá xung quanh, tiếc là bước chân quá ngắn cho nên không dám chạy lung tung, Chúc Vân Cảnh mỗi tay nắm một nhóc đến là vất vả, Chúc Vân Tuyên lúc này chợt ngồi xổm người xuống, nhìn thằng vào mắt Yến nhi rồi dè dặt hỏi bé con: “Yến nhi, tiểu thúc thúc nắm tay con đi có được hay không?”
Yến nhi chợt mở to đôi mắt to tròn đen lay láy nhìn hắn, đoạn chốc lát sau, bèn nhìn hắn nở một nụ cười ngọt ngào khẽ gật đầu: “Vâng ạ.”
Chúc Vân Tuyên nghe xong ngây người ra, trong lòng dấy lên cảm xúc vui mừng khôn xiết, lập tức giơ tay dắt bé con đi. Chúc Vân Cảnh nhìn Hạ Hoài Linh liếc mắt ra hiệu, thế là hai người dẫn Minh nhi đi trước.
Yến nhi chầm chậm bước đi, cứ đi một đoạn lại ngừng hết dòm trái lại ngó phải, thấy cái gì cũng ngạc nhiên. Chỉ cần bé con nhìn thứ gì đó lâu một chút, Chúc Vân Tuyên liền phái người đi đến mua, làm cho Yến nhi dường như có chút thụ sủng nhược kinh*, bèn nhỏ giọng nói cho hắn biết: “Con không cần đâu ạ.”
— thụ sủng nhược kinh: được sủng mà kinh sợ
Chúc Vân Tuyên thẳng thắn ôm bé con lên rồi chậm rãi đi về phía trước: “Tại sao không cần?”
Yến nhi nhìn hai bên không thấy Chúc Vân Cảnh cùng mọi người đâu, chợt có chút sợ sệt vịn lấy cổ Chúc Vân Tuyên: “Cha đâu rồi?”
“Cha con đi trước, không sao, đi một chút sẽ thấy thôi.”
Yến nhi cũng không hỏi nhiều nữa, mà chỉ ôm chặt Chúc Vân Tuyên cong cong miệng bi bô: “Yến nhi đói bụng.”
Thấy đằng trước có quầy hàng bán hoành thánh, Chúc Vân Tuyên dừng lại hỏi: “Yến nhi muốn ăn cái gì? Hoành thánh có được hay không?”
Nhóc con ngoan ngoãn gật đầu: “Được ạ”
Chúc Vân Tuyên ôm bé con đi vào sạp hàng hoành thánh ngồi xuống, sau đó lại kêu một tô hoành thánh hải sản tươi rồi ôm Yến nhi ngồi lên đùi, đút từng muỗng cho nhóc con ăn.
Yến nhi một bên ăn đồ, một bên liên tục nhìn chằm chằm vào trên mặt Chúc Vân Tuyên, Chúc Vân Tuyên thấy bé con cứ quan sát mình chợt mở miệng cười hỏi hắn: “Yến nhi đang nhìn gì vậy?”
“Nguyên Bảo ca ca nói dung mạo của Yến nhi giống tiểu thúc thúc, có thật không ạ?”
Chúc Vân Tuyên khẽ giật mình, ý cười bên khóe môi trở nên dịu dàng hơn một chút: “Vậy Yến nhi thấy thế nào?”
“Con không biết..”
Chúc Vân Tuyên cũng không làm khó bé con nữa, mà lên tiếng chủ động đổi đề tài: “Vừa nãy Yến nhi không thích mấy món tiểu thúc thúc định kêu người mua cho sao? Vì sao con lại không nhận?”
“Cha nói, không thể tùy tiện nhận đồ của người lạ…”
Chúc Vân Tuyên thở dài: “Yến nhi cảm thấy tiểu thúc thúc là người lạ sao?”
Chỉ thấy bé con cắn môi, bộ dạng lúng túng không biết nên trả lời làm sao. Chúc Vân Tuyên cúi đầu, cạ hai bên gò má lên mái tóc mềm mại của nhóc con: “Yến nhi, tiểu thúc thúc không phải người lạ, tiểu thúc thúc thích Yến nhi, cho nên muốn tặng quà cho Yến nhi, Yến nhi cứ yên tâm nhận lấy.”
Yến nhi chớp đôi mắt to tròn, rồi nhẹ giọng hỏi hắn: “Vậy con muốn một chiếc đèn hoa đăng, có được không ạ?”
Chúc Vân Tuyên cười gật đầu: “Được chứ, ăn xong chúng ta liền đi mua.”
Cho bé con ăn no xong, Chúc Vân Tuyên ăn hết hơn nửa bát hoành thánh còn thừa, sau đó ôm nhóc đứng dậy tiếp tục đi về phía trước, trên đường đi hắn lại mua thêm một xâu hồ lô cho Yến nhi cầm ăn, cuối cùng bọn họ mới dừng bước lên trước một sạp hàng đèn hòa đăng.
Hoa đăng nơi đây đa dạng chủng loại màu sắc, hình dạng nào cũng có, Chúc Vân Tuyên để cho Yến nhi chính mình chọn. Bé con nhìn đến hoa cả mắt, rốt cuộc khi trông thấy một chiếc đèn hoa đăng hình thỏ con nằm ở trong góc kia, hai mắt thoáng chốc sáng bừng.
Còn chưa kịp đợi Yến nhi lên tiếng, sau lưng đột nhiên có người tiến lên trước, rồi cầm chiếc đèn hoa đăng kia lấy xuống ném mấy đồng tiền xuống cho chủ sạp, sau đó quay người sang, cười tủm tỉm nhìn về phía Chúc Vân Tuyên cùng bé con hắn đang ôm trong tay.
Chúc Vân Tuyên ngây người ra, tuy rằng nam nhân trước mặt hắn đang đeo mặt che mất nửa gương mặt, thế nhưng nụ cười kia không hề khác gì so với trong ký ức của hắn, đôi mắt đen kịt ẩn sau lớp mặt nạ của người kia đang ngậm lấy ý cười nhìn hắn.
Yến nhi vẫn không hiểu gì chỉ biết nhìn chằm chằm món bảo bối bị người nhanh chân lấy trước kia, rồi nhỏ giọng thầm gì: “Đèn hoa đăng hình thỏ con…”
Nam nhân đưa đèn hoa đăng đến trước mặt nhóc con, rồi nháy mắt cười nói với nhóc: “Bé cưng con thích chiếc đèn hoa đăng hình thỏ con này sao? Tặng cho con.”