Bảy ngày sau, ba người đã tới trấn Thích Khẩu, nơi này là chỗ giáp ranh giữa Thảo nguyên và Trung Nguyên, bốn phía đều là sa mạc mênh mông mờ mịt, là con đường nhất định phải đi qua nếu muốn xuôi nam.
Trong đại đường khách điếm,ba người yên lặng ngồi uống rượu, cho dù Trung Nguyên đã là giữa hè, nhưng đêm ở sa mạc vẫn cảm thấy vô cùng mát mẻ, có người vén màn lên, thì sẽ có một cơn gió lạnh thổi vào.
Bọn họ tới trấn Thích Khẩu sẽ phải chia tay, Trình Giảo Kim phải về trấn Ban Cưu báo hiếu với mẹ, Uất Trì Cung cũng muốn quay về bên vợ con ở quận Mã Ấp, Trương Huyễn thì phải quay về Lạc Dương báo cáo với Dương Đàm, mỗi người đi một hướng khác nhau.
Cho dù hai người đều có ý muốn tiếp tục đi theo hắn, nhưng Trương Huyễn cân nhắc rất lâu, vẫn cảm thấy bây giờ không phải thời điểm.
Trương Huyễn lần này bắc thượng kiếm được rất nhiều lợi nhuận, tiền vốn năm trăm lượng hoàng kim lời được gấp bốn lần, đương nhiên có liên quan đến việc Đồ Lặc trả giá cao mua hàng hóa của hắn.
Mặc dù hắn và Trình Giảo Kim, Uất Trì Cung trước đó đã bàn bạc kĩ giá cả, nhưng hắn cũng không muốn làm như vậy, mọi người cùng nhau vào sinh ra tử, đến lúc chia tay, hắn muốn tận lực làm hết tình nghĩa bạn bè.
Trương Huyễn chia hai ngàn lượng vàng làm ba, hắn lấy ra hai túi vải, bên trong đều có năm trăm lượng hoàng kim, hắn đưa vao vải cho hai người nói:
- Đây là phần của hai ngươi.
Phần đưa cho Trình Giảo Kim cũng không tính là nhiều, du sao Trương Huyễn đã đồng ý gã hai phần, so với phần của hắn chỉ nhiều hơn một trăm lượng hoàng kim, nhưng trong lòng Trình Giảo Kim lại hiểu rõ, cũng không phải ai cũng đồng ý bỏ ra năm trăm lượng hoàng kim cho gã.
Trình Giảo Kim cũng không phải là người không biết tốt xấu, gã bình thường giả ngây giả dại, trong lòng lại sáng như gương, chỉ có điều gã vui đùa đã thành quen, không biết nên làm gì để thể hiện sự biết ơn trong lòng mình, gã yên lặng khắc ghi tình nghĩa của Trương Huyễn vào trong lòng.
Nhưng Uất Trì Cung lại sống chết không chịu nhận, đây không biết đã tăng bao nhiêu lần so với giá đã đàm phán trước đó, năm trăm lượng hoàng kim, y sao có thể nhận được.
Trương Huyễn mặt trầm xuống:
- Kính Đức, ngươi mặc dù là hộ vệ ta bỏ tiền ra thuê, nhưng ta chưa từng coi ngươi như một tiểu nhị, ngươi chính là huynh trưởng của ta. Tiền đối với ta mà nói chỉ là vật ngoài thân, nếu ngươi cảm thấy năm trăm lượng hoàng kim không đủ, vậy ta có thể đưa toàn bộ hoàng kim cho ngươi, chỉ cần ngươi đồng ý nhận huynh đệ như ta đây.
Uất Trì Cung vô cùng cảm động, mắt y cay cay, nước mắt thiếu chút nữa không kìm nổi đã trào ra. Y cũng biết số tiền này y không thể không nhận, liền gật đầu:
- Nếu công tử đồng ý làm huynh đệ của ta, ta đây xin nhận, được rồi, đa tạ huynh đệ cho ta quà gặp mặt như vậy.
Trương Huyễn thấy y đồng ý nhận, lại đồng ý coi mình là một huynh đệ, hắn mừng rỡ trong lòng, lại hỏi Trình Giảo Kim:
- Ngươi thì sao? Sau này có tính toán gì không?
- Ta định trước sẽ quay về báo hiếu nương của ta, sau đó....sau đó…
Trình Giảo Kim mặt đỏ bừng, ánh mắt khẩn cầu nhìn Trương Huyễn:
- Công tử, ta còn muốn gia nhập Ngõa Cương.....
- Người tốt không muốn làm lại muốn làm tặc.
Uất Trì Cung hơi tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn Trình Giảo Kim:
- Ngươi không thể đi theo công tử sao?
Trình Giảo Kim đỏ bừng cả mặt, cúi đầu lo lắng bất an. Chuyến hành trình lên phía bắc lần này, gã tuy rằng vẫn luôn cà lơ phất phơ, nhưng sâu trong lòng lại luôn coi Trương Huyễn là đông chủ của mình, là ân nhân của gã, cho dù đến Ngõa Cương là nguyện vọng nhiều năm của y, nhưng nếu Trương Huyễn đồng ý giữ gã lại, gã cũng có thể buông tha cho lý tưởng của mình.
- Công tử, ta.....
Không đợi Trình Giảo Kim mở miệng, Trương Huyễn liền xua tay cắt đứt lời y:
- Ta hiểu tâm nguyện của ngươi, ngươi đi Ngõa Cương, ta chỉ có một yêu cầu, nếu có một ngày ngươi ở Ngõa Cương thật sự không sống nổi nữa, vừa hay ta cũng có một đội quân, ta hi vọng ngươi có thể đến gia nhập vào đội quân của ta.
Trình Giảo Kim cảm động muốn khóc, gã há hốc miệng, cuối cùng cúi đầu:
- Ta nhớ kỹ rồi.
- Tốt lắm, không nói những lời này nữa.
Trương Huyễn giơ bát rượu lên cười nói:
- Vì lần gặp mặt lần sau của ba huynh đệ chúng ta, chúng ta cạn chén rượu này.
- Cạn ly.
Ba người một hơi uống cạn rượu trong chén.
U Châu sau khi Dương Quảng đăng cơ thì đổi tên thành Trác quận, sau quận là huyện, cũng chính là Bắc Kinh sau này, kinh đô Yến quốc cổ.
Từ sau khi Dương Quảng phát động chiến tranh đánh Cao Cú Lệ, Trác quận là trọng địa hậu cần của chiến tranh, vật tư và sức mạnh nhân dân đều tập trung ở Trác quận, khiến cho Kế huyện trong vòng mấy năm ngắn ngủi trở nên vô cùng phồn hoa, nhân khẩu tăng nhanh, thành trì cũng lớn gấp đôi.
Giao mùa xuân hạ của năm Đại Nghiệp thứ mười, Tùy Đế Dương Quảng phát động chiến tranh đánh Cao Cú Lệ lần thứ ba, thiên hạ gần trăm vạn dân phu bị điều đến Trác quận, các loại lương thực vật tư chồng chất như núi, hơn năm mươi vạn đại quân bị điều đến Liêu Đông, chiến tranh hết sức căng thẳng.
Giữa tháng năm, Dương Quảng tự mình dẫn mười vạn Kiêu Quả quân tới Trác quận, ở trong hành cung tạm thời ở phía nam Kế huyện, trị an của Kế huyện cũng càng ngày càng nghiêm ngặt hơn.
Buổi trưa ngày hôm đó, trên con đường phía bắc Kế huyện xuất hiện một nam tử cưỡi ngựa, hắn thân hình cao lớn, da ngăm đen, ngũ quan rõ ràng, ánh mắt thâm thúy, đúng là Trương Huyễn mới từ phía bắc quay về, hắn đã chia tay với Uất Trì Cung và Trình Giảo Kim, một thân một mình tới Kế huyện.
Trương Huyễn có hai con chiến mã, đều là chiến mã thượng đẳng Đồ Lặc cho hắn, tứ chi thon dài, thể trạng cường tráng, màu lông thuần khiết không pha tạp, một là màu xích hồng, một thuần trắng, hành lý của Trương Huyễn cũng không nhiều, ngoại trừ quần áo mang theo, cũng chỉ có một cái trường thương năm mươi cân và một viên huyền thiết ca sa lấy được ở ven hồ Bắc Hải, nhưng chỉ mỗi hai thứ này thôi cũng cần một con chiến mã chuyên vận chuyển.
- Đứng lại.
Vài binh lính thủ thành ngăn hắn lại, trường thương của Trương Huyễn mặc dù đã được bọc lại, nhưng vẫn nhìn thấy được, bị binh lính thủ vệ nhìn thấy, người thường cấm mang theo binh khí, cho dù các loại binh khí sớm đã lan truyền khắp trong dân chúng, nhưng lệnh cấm vẫn chưa được hủy bỏ, nó là con đường vơ vét của cải của nhiều binh lính tuần tra.
- Từ đâu tới?
Quan cầm đầu đánh giá Trương Huyễn một chút, thấy quần áo của hắn vô cùng cổ quái, trên là quân phục của quân Tùy, dưới lại có quần của người Hồ, lại còn có khăn trùm đầu của người bình thường, quan trọng hơn là hắn có hai con ngựa cường tráng, riêng hai con ngựa này cũng đã có giá trị đến nghìn vàng.
Quan quân nghi hoặc trong lòng, thầm nghĩ “ Chẳng lẽ người này là một binh lính đào ngũ?”
Nếu như người này là lính đào ngũ, nếu y bắt được sẽ được thăng một cấp quan, hơn nữa người này còn mang theo rất nhiều đồ, nói không chừng còn có thể phát tài, trong lòng y càng nghĩ càng thêm hoài nghi, khoát tay chặn lại, hơn người binh lính vây quanh Trương Huyễn, quan quân hét lớn:
- Ngươi trốn từ Liêu Đông đến?
Trương Huyễn lấy ra lệnh bài bằng đồng của Yến Vương phủ từ trong túi ra, giơ ra trước mặt quan quân thủ vệ:
- Có biết nó không?
Quan quân thủ vệ sợ tới mức cả người khẽ run rẩy, liền vội vàng khom người nói:
- Mời công tử vào thành.
Trương Huyễn hừ một tiếng, cưỡi ngựa vào thành, quan quân thủ vệ nhìn hắn đi xa, trong tay đều là mồ hôi lạnh, không ngờ là người Yến Vương phủ, mình thiếu chút nữa làm chuyện ngu ngốc.
- Thủ lĩnh, có thể là giả không?
Một tên lính nhỏ giọng hỏi.
Quan quân thủ vệ hung hăng tát một phát:
- Chết đi, ai dám giả mạo lệnh bài của Yến Vương phủ.
Kế huyện là một thành thị hùng vĩ, rộng gần năm mươi dặm, nhân khẩu hơn ba mươi vạn, nhưng bởi vì mấy lần phát động chiến tranh đánh Cao Cú Lệ dẫn đến nhân khẩu lưu động số lượng lớn, khiến cho trong thành Kế huyện kín hết chỗ, trên đường cái đủ loại người, có đội ăn mày, cũng có thương nhân từ nước khác tới, còn có những người hiểm đến từ các nơi, nhiều hơn là nông dân phá sản.
Phố lớn ngõ nhỏ đầu ắp các loại phòng cỏ bùn đơn sơ, nhiều đội binh lính tuần tra xếp thành hàng chạy qua, khiến trong thành vô cùng hỗn loạn và không yên.
Trương Huyễn chỉ đi hơn trăm bước, liền bị ba đám ăn mày vây quanh giằng co, hắn cũng có chút mệt mỏi, thấy cách đó không xa có một khách điếm, cao ba tầng, bề ngoài có chút xa hoa, trên một cái đèn lồng lớn viết bốn chữ “ Khách điếm Bình An”.
Hắn lao ra khỏi đám ăn mày, dẫn ngựa đi về hướng khách điếm. Một tiểu nhị vội vàng chạy ra chào đón:
- Khách quan đến ở trọ sao?
- Có độc viện không?
Trương Huyễn cũng không quá quan tâm đến chỗ ăn ở, nhưng hắn vẫn rất để ý đến ngựa của mình, bây giờ thế đạo không yên ổn, ngựa tốt rất dễ bị người khác đánh cắp mất, mà độc viện thường có chuồng ngựa riêng, có thể giải quyết vấn đề này.
- Có độc viện.
Tiểu nhị nghe nói hắn muốn ở độc viện, lập tức nhìn với cặp mắt khác, vội vàng tiến lên dắt ngựa dẫn đường cho Trương Huyễn.
- Công tử ở độc viện là rất sáng suốt đấy, hai con ngựa này là ngựa tốt, đánh mất tiểu điếm không đền nổi.
Trương Huyễn cùng y đi vào hậu viện, nơi này có năm sáu độc viện, gần như chỉ có một độc viện có người ở, Trương Huyễn cười nói:
- Hình như các ngươi kinh doanh không được tốt lắm?
- Ai, bây giờ người có tiền có ai muốn đến Trác quận đâu, nhìn thấy sắp khai chiến rồi, tránh còn không kịp nữa là.
Lúc này, phòng có người ở kia cửa bỗng nhiên mở, từ bên trong có một nam tử dáng người cao lớn khôi ngô đi ra, ước chừng ba mươi mấy tuổi, tay chân rất dài, trán cao, lông mi như thép, tướng mạo vô cùng kì lạ.
Sau lưng nam tử này hình như vẫn còn một người, y đang nói chuyện với người đi đằng sau, không để ý thấy Trương Huyễn và tiểu nhị ở phía trước, y suýt nữa thì đụng phải Trương Huyễn, nam tử vội vàng lùi lại một bước, đánh giá Trương Huyễn một chút.
Trương Huyễn lại nhìn thấy mặt người đằng sau, là một nam tử trung niên, mặc quần áo hoa lệ, đầu đội mũ cánh chuồn, mặc áo bào gấm màu trắng, eo thắt đai ngọc, đeo một thanh trường kiếm bảo thạch khảm tơ vàng, y to béo, ngón tay dài nhỏ trắng nõn, không một chút nếp nhăn, nhìn ra là được bảo dưỡng vô cùng tốt, chỉ là ánh mắt của y vô cùng lạnh lùng cao ngạo.
Người đàn ông trung niên cũng nhìn thấy Trương Huyễn, y dường như không ngờ đến sẽ gặp phải tiểu nhị, có chút sửng sốt, hung hăng trừng mắt nhìn tiểu nhị, bước nhanh ra khỏi sân, có vẻ vô cùng khó chịu, dường như sợ người khác nhận ra y, vội vã đi về hướng cửa đông.
Mà nam tử lông mi thô lại bình tĩnh thong dong, y chính là khách thuê cái tiểu viện này, y không hề đánh giá Trương Huyễn, ho khan một tiếng, nói với tiểu nhị:
- Vạc nước trong viện của ta hết rồi, chút nữa ngươi đổ đầy vào cho ta.
- Vâng, tiểu nhân lập tức đi làm.
Nam tử lông mi thô liếc nhìn Trương Huyễn, ánh mắt dừng lại trên hai con chiến mã Trương Huyễn đang dắt, mắt sáng ngời, nhưng lại lóe ra thần thái khác thường.
Trong lòng Trương Huyễn lập tức cảnh giác, người này nhìn tướng mạo không phải người lương thiện, y có hứng thú với chiến mã của mình chưa chắc đã phải chuyện tốt.
Nam tử cũng không chào hỏi Trương Huyễn, y đi qua sát bên người, bước nhanh về phía trước viện, lúc quẹo quay đầu lại nhìn chiến mã của Trương Huyễn một lúc lâu.
- Người vừa rồi là ai?
Trương Huyễn thấp giọng hỏi tiểu nhị.
- Y hình như họ Lư, họ Lư có thể là thế gia vọng tộc lớn nhất Trác quận chúng ta, tam quốc Lư Thực đã từng nghe nói qua chưa? Chính là hiển tổ của Phạm Dương Lư thị gia tộc.
Tiểu nhị nhìn bóng lưng nam tử vừa mới biến mất, lẩm bẩm:
- Kì quái, sao y lại ở chỗ này?