Một đội quân gần hai ngàn quân Đại Tùy đang hăng hái hành quân trên con đường lầy lội đến Đông Bắc, mưa rơi ướt đẫm mặt, từng đám mây màu thẫm gần như sát mặt đất.
Đã cuối mùa thu nên trong rừng rậm cây đã trụi hết lá, từng dãy cây lâu năm vẫn đứng hai bên đường vô tình bị mùa thu lột đi lớp áo ngoài xinh đẹp của nó, làm thân cây lộ ra lớp da khô cằn, những nếp nhăn hằn lên thật sâu.
Lúc này hầu hết hoa màu đều đã được thu hoạch, chính thế nên vùng quê càng trở nên vô cùng hoang vu, chỉ có bầy quạ đen bay lượn quanh đồng ruộng kiếm ăn.
Trương Huyễn suất lĩnh quân Tùy đến huyện Phì Thành thuộc Tế Bắc quận, đã đi hơn một trăm dặm là bọn họ đã tiến vào Tề quận rồi.
Đi đầu hàng ngũ, Trương Huyễn cưỡi tuấn mã cao lớn quan sát xung quanh, nhìn Vi Vân Khởi cười nói:
- Có lẽ đây là lần đầu tiên tiên sinh đến nơi này.
Vi Vân Khởi từ bỏ chức Huyện Úy Lạc Dương đến đảm nhiệm chức phụ tá Trưởng sử trong quân Trương Huyễn, thay Trương Huyễn quản những việc vặt. Lưu Lăng thì đảm nhiệm Thương Tào Tham Quân sự, chủ quản vật tư lương thảo, hai người ai làm việc nấy.
Vi Vân Khởi cười khổ một tiếng nói:
- Hai mươi mấy năm trước tôi đã từng đến Lỗ Quận Khúc Phụ du học, vùng này hạ quan thường xuyên đi qua, khi đó vùng này còn rất phồn hoa nhưng hiện tại đi một trăm dặm cũng không thấy một bóng người.
- Vùng này có loạn phỉ sao?
Trương Huyễn lại hỏi.
- Sơn Đông quận nào không có loạn phỉ chứ, nơi này là địa bàn của tặc soái Từ Viên Lãng Lỗ Quận, vốn đây là địa bàn của Trương Kim Xưng, sau này Trương Kim Xưng rời khỏi Hoàng Hà tiến về phía Nam nên Từ Viên Lãng của Lỗ Quận thừa dịp mà tiến vào.
Trong lòng Trương Huyễn có chút kỳ quái, Vi Vân Khởi chỉ là một Huyện Úy Lạc Dương nho nhỏ, sao có thể biết được nhiều chuyện như thế? Ngay cả Binh Bộ cũng chưa hẳn đã biết.
Vi Vân Khởi biết được sự khó hiểu của Trương Huyễn nên cười nói:
- Mặc dù hạ quan chỉ là một ty chức nhỏ nhưng mỗi ngày đều phải chú ý đến nạn trộm cướp khắp nơi, hỏi thăm đủ loại tin tức, những tin này đều lấy được từ những người dân chạy nạn trốn đến kinh thành.
Thì ra là thế, Trương Huyễn giật mình, xem ra Vi Vân Khởi là người có ý chí, không cam tâm tình nguyện yên vị, khó trách gã ta vui vẻ đồng ý yêu cầu của hắn.
Đúng lúc này xa xa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, hai kỵ binh được phái đi xem xét tình hình đã quay về. Trương Huyễn thấy bọn họ có chút lo lắng, đưa tay chặn lại nói:
- Chúng ta đừng đi tới.
Quân đội phía trước ngừng lại, Trương Huyễn giục ngựa tiến lên cao giọng hỏi:
- Chuyện gì xảy ra thế?
Hai tên do thám vội lên trước ghìm chặt chiến mã bẩm báo:
- Khởi bẩm tướng quân, phía trước có đánh nhau.
Điều này đúng là ngoài dự đoán của mọi người, Trương Huyễn lại hỏi tiếp:
- Tình huống cụ thể thế nào?
Một tên do thám chỉ về phía xa nói:
- Cách đây hai mươi dặm trên sườn núi, cách thị trấn không xa, một đội quân Tùy bị mấy ngàn loạn phỉ vây quanh, quân Tùy ở trên núi đoán chừng quân số không nhiều.
Lúc này Trương Huyễn cũng không phải lần đầu tác chiến nên không mù quáng như lúc đánh với Cao Câu Ly, lúc đó hắn chưa đủ kinh nghiệm, chưa hiểu biết địa hình đã liền phái Trần Húc tập kích quân địch từ sau núi, nếu không được Thẩm Quang giúp đỡ thì bọn họ lâm vào tình thế nguy hiểm rồi. Trương Huyễn rút kinh nghiệm lần đó nên hắn không thể không biết gì mà tác chiến được.
Lúc này Vi Vân Khởi đề nghị:
- Tướng quân không ngại thì trước hết phái thám báo đi báo quân Tùy cố gắng kéo dài, chúng ta tranh thủ thời gian chuẩn bị.
Trương Huyễn gật gật đầu, đề nghị của Vi Vân Khởi giống với suy nghĩ của hắn, hắn lệnh thân binh:
- Nhanh đi mời Thẩm Giáo Úy đến.
Thân binh nhanh chóng quay đầu ngựa chạy về phía sau, không lâu sau Thẩm Quang dẫn theo vài thủ hạ chạy như bay đến, Thẩm Quang chắp tay nói:
- Xin Tướng quân sai bảo.
- Phía trước phát hiện có mấy ngàn loạn phỉ đang vây núi, trên sườn núi có khả năng có quân Tùy, ta muốn bảo Thẩm Giáo Úy lên núi liên lạc với quân Tùy trước.
Trương Huyễn nhỏ giọng dặn dò y vài câu, Thẩm Quang liền chắp tay nói:
- Ty chức xin cáo từ.
Thẩm Quang vung tay nói:
- Đi theo ta!
Y mang theo hai tên thám báo và thủ hạ dưới trướng phi ngựa phóng đi.
Trương Huyễn cho quân rời khỏi con đường lớn đi vào lối đi nhỏ trong rừng cây tiếp tục hành quân. Cùng lúc đó hắn phái hơn mười thám báo tra xét tình huống đường phía trước, phòng ngừa quân địch mai phục.
Cuộc chiến phát sinh ở ngoài thành cách Nam Phì Thành năm dặm, trên một đồi núi nhỏ vô danh. Đồi núi này trông như một cái bánh bao nhỏ, nhô cao sừng sững trên vùng quê, đồi núi nhỏ này có phạm vi khoảng ba bốn dặm, trên sườn núi cây cối um tùm.
Lúc này gần năm nghìn loạn phỉ bao vây núi nhỏ này, chính do trùm thổ phỉ Từ Viên Lãng tự thân suất lĩnh, ý đồ chính là muốn bao vây hai trăm quân Tùy đến Phì thành thúc giục lương thực trên sườn núi.
Thẩm Quang mang thủ hạ đến phía Bắc ngọn núi, nơi này có vách đá núi lớn, địa thế vô cùng hiểm trở, từ nơi này dù lên núi hay xuống núi đều gần như không có khả năng.
Cũng vì nguyên nhân vách núi cao hơn năm mươi trượng nên bên dưới không có loạn phỉ vây quanh, Thẩm Quang liền lên núi bằng con đường này, đối với gã thì vách núi đá và con đường lên núi không có điểm gì khác nhau cả.
- Thẩm Giáo Úy, nơi này chỉ sợ không thể lên núi được.
Một người thăm dò trạm canh gác nhìn vách núi thẳng đứng sợ hãi nói.
Thẩm Quang nhìn chăm chú vào vách đá cùng cây cối nơi này cười nói:
- Một mình ta đi lên, khi lên đến nơi liên lạc được với quân Tùy sẽ bắn tên xuống, các người đi bẩm báo với Tướng quân là được.
Thẩm Quang đứng lên hướng vách núi cách đó trăm bước chân mà chạy đến, gã chạy nhanh thoăn thoắt, được cỏ hoang yểm trợ, chỉ trong chốc lát đã chạy đến dưới vách núi.
Hắn ẩn thân sau nơi vách đá lõm xuống, hướng hai bên quan sát một lát liền xoay người leo lên vách, gã như con nhện bám vào vách leo lên theo các khe đá hở. Ngay sau đó gã nắm được một dây mây nên tốc độ leo càng thêm mau lẹ.
Hai tên thám báo thăm dò trạm canh gác nhìn thấy ngạc nhiên vô cùng, đúng lúc này một đám phỉ binh ước chừng mười mấy tên cười cười nói nói từ xa đi đến. Quân Tùy liền nhanh chóng nằm rạp người trong đám cỏ hoang, khẩn trương lén nhìn Thẩm Quang đang leo trên vách đá.
Lúc này Thẩm Quang đã leo được nửa vách đá, cách mặt đất khoảng hai trượng, xung quanh không có cây cối chỉ có vách đá trụi lủi, không có chỗ ẩn thân, cũng không có gì che lấp được, thậm chí quân phục màu xám nổi bật trên vách đá trắng, chỉ cần phỉ binh ngẩng đầu thì có thể thấy trên vách đá dựng đứng có người.
Thẩm Quang bám chắc người trên vách đá không nhúc nhích, lúc này hắn ta không thể di động được, vừa động sẽ khiến cho người bên dưới phát hiện.
Tay trái Thẩm Quang khoác lên dây mây, tay phải gắt gao nắm chặt khe đá, hai chân lơ lửng không có chỗ bám, gã dần dần mệt, mồ hôi trên trán túa xuống. Nhìn thấy đám phỉ binh đã đến dưới người gã, đám người kia không ngờ gã đang bám trên vách đá, chỉ cần chúng ngước lên có thể thấy Thẩm Quang trên đỉnh đầu.
Vài binh sĩ quân Tùy thấy tình thế khẩn trương này thật sự rất căng thẳng, hai tay chắp lại cầu nguyện:
- Phật Tổ phù hộ, phật Tổ phù hộ!
Thẩm Quang ngậm chặt dao găm trên miệng, gã đã không thể nào duy trì được nữa, nếu để loạn tiễn bắn chết trên vách đá chi bằng nhảy xuống đánh nhau với chúng.
Đang lúc ra quyết định gã định phi thân xuống, đúng lúc này tướng lĩnh loạn phỉ cưỡi ngựa như bay đến quát to:
- Mấy tên khốn kiếp kia dám trốn nơi này nghỉ ngơi hả, các người trở về đào chiến hào cho ta, nhanh đi!
Binh lính loạn phỉ bất đắc dĩ đều đứng lên vội phủi mông hùng hùng hổ hổ đi theo thủ lĩnh trở về nơi đã đến, dần dần đi xa khuất.
Thẩm Quang thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi sau lưng ướt đẫm, gã lập tức bám vào dây mây tiếp tục leo lên trên. Không bao lâu sau lên được vách núi, không thấy bóng dáng đâu, vài binh sĩ quân Tùy cũng nhẹ nhàng thở ra.
...
Lúc này quân đội Trương Huyễn cũng cách nơi này năm dặm, bọn họ ẩn thân ở trong mảnh rừng rộng lớn, nhìn từ xa có thể thấy được loạn phỉ đang vây ngọn núi nhỏ kia.
Trương Huyễn một mình đứng trên tảng đá lớn quan sát núi nhỏ từ xa, ngọn núi nhiều nhất chỉ cao hơn mười trượng, ngoài vách núi đá kia thì xung quanh đều bị loạn phỉ bao vây dày kín. Hiển nhiên phỉ binh dùng phương pháp bao vây để quân Tùy không chịu được bứt phá vòng vây, sau đó tiến hành bao vây tiêu diệt.
Nếu không có được quân cứu viện thì đây đúng là một chiến thuật tốt, tuy nhiên phỉ binh cũng không ngờ đã có quân đội đến.
Lúc này một tên thân binh vội chạy đến bẩm báo:
- Tướng quân, thủ hạ của Thẩm Giáo Úy đã trở lại.
Trương Huyễn lập tức xoay người trở lại nơi binh lính dừng chân, thủ hạ của Thẩm Quang giao cho Trương Huyễn một phong thư:
- Khởi bẩm Tướng quân, đây là thư do Thẩm Giáo Úy tự tay viết.
- Ở núi đó phòng ngự thế nào?
Trương Huyễn nhận thư hỏi.
- Ty chức thấy phỉ binh đang đào chiến hào, có lẽ phòng ngừa quân lính trên núi phá vây, còn lại phòng ngự cũng không có gì, binh lính rất rời rạc, không trang bị gì nhiều, các loại vũ khí đều có.
Trương Huyễn gật gật đầu mở thư tín ra đọc, hắn không khỏi sửng sốt khi biết người bị nhốt trên núi lại là La Sĩ Tín, điều này đúng là ngoài dự liệu của hắn.
Lúc này Vi Vân Khởi bước lên hỏi:
- Thẩm Giáo Úy lên núi rồi sao?
- Tùy quân bị nhốt trên núi lại là La Sĩ Tín, bọn họ chỉ có hơn một trăm tám mươi người, gần như bị thương một nửa.
Trương Huyễn mang thư đưa cho Vi Vân Khởi.
Vi Vân Khởi đọc qua một lần, nói với Trương Huyễn:
- Vừa rồi ty chức có nghĩ qua, cảm thấy việc này không đơn giản chút nào.
Trương Huyễn trầm ngâm một chút nói:
- Tiên sinh cảm thấy Từ Viên Lãng vây thành để đánh viện binh sao?
Vi Vân Khởi chậm rãi gật đầu nói:
- Ty chức cho rằng như thế, mấy ngàn người đối phó với hai trăm người thì không cần dùng phương pháp vây chặt đối phương, rất tốn thời gian, cứ trực tiếp lên núi tấn công, thậm chí có thể dùng lửa đốt sẽ bức quân Tùy xuống núi. Trong thư cũng nói rõ gần như một nửa người bị thương vong, quân Tùy đã không còn sức chiến đấu rồi, ty chức cảm thấy Từ Viên Lãng biết Trương Tu Đà sẽ không trơ mắt nhìn La Sĩ Tín bỏ mạng, nhất định sẽ cứu viện.
Dừng một chút Vi Vân Khởi lại nói:
- Có lẽ Từ Viên Lãng cũng như Trương Kim Xưng đều dùng kế điệu hổ ly sơn, dời quân chủ lực của Trương Tu Đà đến quận Tề, thừa dịp này quân đội của Trương Kim Xưng sẽ tấn công Lịch Thành. Ở Tề quận hầu hết phú hộ đều tập trung ở huyện Lịch Thành, nếu Trương Tu Đà phái viện quân không nhiều thì Từ Viên Lãng sẽ trực tiếp đánh tan quân tiếp viện luôn.
Trương Huyễn âm thầm kinh hãi, lập luận phân tích của Vi Vân Khởi vô cùng sắc sảo, thật sự rất có khả năng này, hắn lại hỏi:
- Theo cách nhìn của tiên sinh chúng ta nên làm thế nào?
Vi Vân Khởi gật đầu cười nói:
- Nếu quân địch vây thành đánh viện binh, như vậy bọn họ sẽ không tấn công lên núi, quân Tùy bị vây mới một ngày, thời gian còn nhiều, chúng ta thông báo cho Trương đại soái để ngài ấy không trúng kế, thậm chí có thể tương kế tựu kế.
Trương Huyễn mỉm cười nói:
- Ta cảm thấy tốt nhất vẫn là thỉnh cầu tiên sinh đi một chuyến.
Vi Vân Khởi vui vẻ đồng ý, Trương Huyễn liền đưa cho gã một thẻ lệnh, lại nói với Trần Húc:
- Ngươi dẫn theo năm mươi kỵ binh bảo vệ Vi tiên sinh đến Tề quận, để ý tránh mai phục của quân địch.
- Ty chức tuân lệnh.
Trần Húc chọn ra năm mươi kỵ binh tinh nhuệ, lại tìm một người dân bản xứ dẫn đường, theo đường nhỏ hộ vệ Vi Vân Khởi hướng Tề quận mà chạy đi, Trương Huyễn lại ra lệnh cho binh lính nghỉ ngơi tại chỗ, đợi lệnh tấn công.