Cùng với lúc Trương Huyễn gặp mặt Hứa Ấn ở tửu quán Bích Ba, trong Bùi phủ ở phường Tu Nghiệp, Bùi Củ đang sắc mặt âm trầm nghe cháu họ Bùi Hành Kiệm bẩm báo.
- Khởi bẩm gia chủ, tôn nhi suất lĩnh thủ hạ chỉ định chờ ở đó một đêm, nhưng chung quy vẫn không thấy ai đến, mãi đến khi trời sắp sáng tôn nhi mới nhận được tin tức Vi Vân Khởi truyền đến, tình hình đã xảy ra biến hóa, Trương Huyễn hành động trước, đã ra khỏi thành trước khi cổng thành đóng lại rồi.
Bùi Củ nửa ngày trời không nói gì, lão đã biết kết quả, nhưng lại không ngờ trong nội bộ xảy ra vấn đề, bản thân tỉ mỉ bày ra ván cờ lại thất bại ở nước cuối cùng, khiến cho lão việc sắp thành lại hỏng, không cần phải nói, việc này nhất định là do Vi Vân Khởi không chấp hành mệnh lệnh của mình.
- Ngươi lập tức tìm Vi Vân Khởi đến đây cho ta!
Bùi Củ vẫn kiềm chế, nhưng trong ánh mắt lão đã lóe ra lửa giận ngập trời.
Không lâu sau, Vi Vân Khởi vội vã đi đến, khôm người thi lễ nói:
- Tham kiến Bùi công!
- Vân Khởi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại trở thành kết quả thế này.
Bùi Củ khắc chế lửa giận, lạnh lùng nói.
- Khởi bẩm Bùi công, ty chức chuẩn bị sắp xếp Trần Húc canh ba động thủ, nhưng không ngờ Trần Húc âm thầm thông báo cho Trương Huyễn, Trương Huyễn chạy đến, hắn kiên trì yêu cầu động thủ trước khi cổng thành đóng, ty chức cũng không còn cách nào.
- Sự việc không đơn giản vậy chứ!
Trầm mặc một hồi, Vi Vân Khởi chậm rãi nói:
- Ty chức cảm thấy, nguyên nhân là do Bùi công xem thường Trương Huyễn. Hắn đã nhận ra manh mối trong một vài lỗ hổng, nên hắn cản bản sẽ không nghe theo sự sắp xếp của ty chức.
- Lỗ hổng gì?
- Khởi bẩm Bùi công, lỗ hổng nằm ở chỗ chúng ta phát hiện ra nơi ẩn thân của Lý Thiện Hành giải thích có hơi gượng ép, ty chức nhìn ra được, hắn đã sinh lòng nghi ngờ.
- Thật sao? Ta lại cảm thấy ngươi không tận tâm cho lắm!
Bùi Củ hừ lạnh một tiếng.
- Nếu Bùi công đã nói như vậy, ty chức cũng không còn cách nào.
Bùi Củ nhìn y chăm chú một hồi lâu, trong ánh mắt toát ra sự thất vọng vô tận, lão khoát tay:
- Thôi đi, lần này là ta suy xét không chu toàn, quả thật không nên mượn tay hắn, đến nỗi bị sơ suất. Ngươi đi đi! Ta sẽ không trách ngươi.
- Ty chức cáo từ!
Vi Vân Khởi khom người thi lễ, xoay người bước nhanh rời đi.
- Gia chủ, có cần tôn nhi cướp người về không?
Bùi Hành Kiệm thấp giọng hỏi.
Bùi Củ khoát tay:
- Đây không phải là việc làm của trí giả, việc này cứ bỏ đi!
- Tôn nhi tuân mệnh!
Bùi Hành Kiệm chậm rãi lui xuống.
Trong lòng Bùi Củ vừa căm thức vừa tiếc nuối, một ván cờ hay cuối cùng lại bị quân cờ trở giáo đâm một kích. Hoặc giả thật sự là như lời Vi Vân Khởi nói, vì mình xem thường Trương Huyễn.
Bùi Củ ngẩng đầu nhìn nóc nhà, thấp giọng lẩm bẩm:
- Lão phu lại muốn xem thử xem, nếu ngươi đã không cam lòng làm quân cờ, ngươi tính toán đi nước cờ tiếp theo như thế nào?
...
Trong đại trướng, Trương Huyễn đang khoanh tay đi tới đi lui, hắn đã tỉnh táo lại từ trong cơn hưng phấn sau khi bắt được Lý Thiện Hành. Phàm việc gì cũng đều có lợi có hại, Lý Thiện Hành dĩ nhiên là nhân vật mấu chốt của cả sự việc, nhưng đồng thời y cũng là một nhân vật khó giải quyết. Giống như lời của Vi Vân Khởi khuyên, một khi bắt Lý Thiện Hành, hắn nhất định sẽ bị cuốn vào trong cuộc đấu tranh quyền lực tầng tầng lớp lớp.
Mặc dù hắn tỏ vẻ phớt lờ, nhưng đó chỉ là vấn đề thái độ. Trên thực tế trong lòng Trương Huyễn hiểu rất rõ, một khi hắn bắt được Lý Thiện Hành, áp lực sẽ theo đó mà đến.
Đầu tiên hắn phải đối mặt với hai vị quan lớn, một là Vũ Văn Thuật, một là Bùi Củ. Vũ Văn Thuật đã không còn phải lo lắng, hắn nắm được nhược điểm của Hứa Ấn, tin rằng Hứa Ấn sẽ thay hắn xử lý tốt Vũ Văn Thuật. Mấu chốt là Bùi Củ, thật như lời lão nói, việc này không liên quan đến lão sao?
Thời gian Trương Huyễn và Bùi Củ tiếp xúc không dài, nhưng hắn đã cảm thấy tâm cơ thâm trầm của Bùi Củ. Tuy việc này là mình tìm lão hỗ trợ trước, nhưng sau đó lão lại tìm đến mình. Trương Huyễn cảm thấy Bùi Củ không đơn giản chỉ là xuất phát từ giúp đỡ mình, dường như lão đang lợi dụng mình.
Trương Huyễn lại nghĩ đến ám hiệu Vi Vân Khởi để lại cho mình, khuyên mình không nên để bị cuốn vào trong cuộc đấu tranh quyền lực tầng tầng lớp lớp, trên thực tế là đang ám chỉ Bùi Củ.
Còn có Bùi Củ, trong lúc vô ý, có nhắc tới Lý Thiện Hành nhất định là cháu của Lý Hồn, còn nhắc tới lời tiên tri, khiến Trương Huyễn càng thêm tin tưởng. Kỳ thực việc gì Bùi Củ cũng biết, lão biết Lý Thiện Hành đã rơi vào trong tay Vũ Xuyên phủ, cũng biết ý đồ thật sự của Vũ Xuyên phủ.
Cho nên Bùi Củ mới tìm mình, lợi dụng mình sốt ruột cứu người, để mình thay lão bắt Lý Thiện Hành. Đây cũng là nguyên nhân căn bản Vi Vân Khởi rất nhanh đã phát hiện nơi ẩn thân của Lý Thiện Hành. Bùi Củ từ đầu đến cuối đều đứng sau bức màn thao túng, lão chỉ là không muốn bản thân lão lộ diện mà thôi.
Trương Huyễn không khỏi thầm mắng một tiếng, lão hồ ly xảo quyệt này.
Nhưng Trương Huyễn càng cảm kích ám hiệu của Vi Vân Khởi, lúc này hắn đã hoàn toàn hiểu rõ, Vi Vân Khởi thay đổi kế hoạch kỳ thực chính là phản bội Bùi Củ, Bùi Củ nhất định còn bố trí nước cờ phía sau, sau khi mình bắt Lý Thiện Hành, lão lại ra tay tiếp nhận Lý Thiện Hành. Nhưng chính là nhờ Vi Vân Khởi quyết định giúp mình, mới khiến nước cờ phía sau của Bùi Củ rơi vào khoảng không.
Trong thế cờ này, Vũ Văn Thuật, Lý Thiện Hành, còn có Trương Huyễn hắn chẳng qua cũng chỉ là quân cờ, Bùi Củ và Đậu Khánh mới là người đánh cờ, nhưng hiện tại Trương Huyễn hắn bắt Lý Thiện Hành, hắn từ quân cờ trở thành kỳ thủ, nước cờ tiếp theo mình phải đi thế nào đây?
Lúc này, ngoài trướng có người bẩm báo:
- Khởi bẩm Tướng quân, ngoài đại doanh có một cô gái mặc áo đen, cô ta nói có chuyện quan trọng muốn gặp mặt Tướng quân.
Đây hẳn là người của Đậu Khánh phái đến. Trương Huyễn bước nhanh ra khỏi đại trướng, đi đến cửa quân doanh.
Chỉ thấy ngoài cửa doanh có một cô gái trẻ tuổi mặc áo đen, Trương Huyễn liếc mắt nhìn một cái đã nhận ra nàng, chính là Trương Xuất Trần. Trương Huyễn chậm rãi đi lên trước, cười nói:
- Trương cô nương tìm ta có việc gì?
Trương Xuất Trần, với vẻ mặt âm trầm, nói:
- Ta đến đưa cho ngài một phong thư, ngài muốn nhận không?
Trương Huyễn thản nhiên nói:
- Ta thì không sao cả, bây giờ là Hội chủ các người đang cầu ta.
- Vậy thì nhận thư này!
Trương Xuất Trần vung tay lên, một thanh chủy thủ phóng vèo đến trước mặt Trương Huyễn, tốc độ nhanh khó sánh, nhưng võ công của Trương Huyễn sớm đã hơn xưa, hắn không chút hoang mang nhẹ nhàng bắt lấy thanh chủy thủ, mỉm cười nói:
- Tình tình của cô nương vẫn giống như trước, xem ra thành kiến đối với ta rất là sâu đó!
- Đó là do ngươi tự đa tình!
Trương Xuất Trần hừ thật mạnh một tiếng, xoay người lên ngựa, thúc ngựa chạy về phía xa.
Trương Huyễn mở phong thư buộc chặt trên thanh chủy thủ, kỳ thực chỉ có mấy câu, Đậu Khánh vì sức khỏe không tốt, mời hắn đến tửu lầu Thiên Tự Các một chuyến.
Sức khỏe không tốt chỉ là viện cớ, nguyên nhân thật sự là Đậu Khánh không muốn xuất hiện trong quân doanh, sẽ đưa đến phiền toái không cần thiết, Trương Huyễn cũng hiểu điều này, liền quay đầu cười nói với Uất Trì Cung:
- Kính Đức theo ta đi một chuyến nhé!
...
Nửa canh giờ sau, Trương Huyễn dẫn theo Uất Trì Cung cùng mấy tên thân binh đến tửu quán Thiên Tự Các. Mặc dù Uất Trì Cung lần đầu đến thành Lạc Dương, nhưng y bình sinh không thích náo nhiệt, đối mặt với thành Lạc Dương phồn hoa, từ đầu đến cuối y đều không làm gì, cũng không nói lời nào.
Lúc này đã là chính ngọ, trong tửu lầu Thiên Tự Các náo nhiệt khác thường, khách khứa ngồi đầy. Mọi người liền đi theo Trương Huyễn lên lầu ba, Trương Huyễn nói với Uất Trì Cung cùng mấy tên thân binh:
- Các người dùng cơm ở lầu ba đi! Có chuyện gì ta sẽ gọi các ngươi.
- Thuộc hạ đi với ngài lên!
Uất Trì Cung lắc đầu.
Trương Huyễn cười vỗ vỗ lên vai y:
- Trong lòng ta đã nắm chắc, không cần lo lắng!
Uất Trì Cung lại không trả lời, Trương Huyễn không biết làm sau đành phải dẫn y lên lầu bốn, dưới sự dẫn dắt của tửu bảo, đã đi đến gian phòng mà Đậu Khánh đặt trước. Ở cửa phòng có bốn tên đại hán, lưng đeo hoành đao, đứng yên không cử động giống như tượng điêu khắc.
Lúc này, Trương Xuất Trần từ trong phòng đi ra, liếc nhìn Trương Huyễn một cái:
- Mời vào!
Trương Huyễn nháy mắt với Uất Trì Cung, Uất Trì Cung hiểu ý, xoay người đứng ở giữa cửa. Dáng người hùng vũ của y lập tức khiến cho bốn tên đại hán trông có vẻ kém cõi đi. Bốn tên đại hán bị khí thế của y làm cho kinh sợ, không tự chủ được mà lui sang bên một bước.
Trong phòng, Đậu Khánh khoanh tay đứng trước cửa sổ, lão nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại thì nhìn thấy Trương Huyễn, mỉm cười nói:
- Trương công tử đã lâu không gặp!
Trương Huyễn tiến lên khom người thi lễ:
- Đa tạ Hội chủ tặng cho Trương Huyễn Thanh Thạch kinh và Tử Dương kích pháp!
Về sau Trương Huyễn mới nghĩ thông suốt một chuyện, giao tình của mình và Trương Trọng Kiên không sâu, đến sự nguy hiểm khi luyện Thanh Thạch kinh Trương Trọng Kiên cũng không chịu nói với mình, sao y lại tùy tiện đưa cho mình Tử Dương kích pháp trong tam đại võ công của thiên hạ, phương diện này chỉ có một khả năng, là sắp xếp của Đậu Khánh.
Tuy rằng Đậu Khánh muốn mình tham dự chuyện tìm vũ khí, nhưng bất kể như thế nào, Thanh Thạch kinh và Tử Dương kích đã thay đổi vận mệnh của mình, đây chính là một ân tình vô cùng lớn.
Đậu Khánh mỉm cười:
- Chỉ là việc cỏn con, Trương Tướng quân mời ngồi!
Trương Huyễn ngồi xuống, Đậu Khánh căn dặn Trương Xuất Trần:
- Xuất Trần, dâng trà cho khách!
Trương Xuất Trần cắn môi dưới một cái, xoay người đi ra ngoài, lát sau mang một ly trà đặt trước mặt Trương Huyễn, vẻ mặt rất là không tình nguyện. Trương Huyễn gật gật đầu:
- Đa tạ cô nương!
Trương Xuất Trần nhìn hắn với vẻ mặt đầy thâm ý, đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người Trương Huyễn và Đậu Khánh. Đậu Khánh cười cười nói:
- Đa tạ Trương Tướng quân có thể cho ta cơ hội gặp mặt nói chuyện này, ta cũng không cần vòng vo, Lý Thiện Hành rất quan trọng đối với ta.
- Ta biết!
Trương Huyễn thản nhiên cười:
- Nếu như Lý Hồn bình an vô sự, Lý Uyên sẽ nguy hiểm.
Đậu Khánh kinh ngạc nhìn Trương Huyễn, một câu nói của Trương Huyễn đã lật toàn bộ lá bài úp của lão. Sau một lúc lâu, Đậu Khánh khẽ hỏi:
- Là ai nói cho Trương Tướng quân biết?
- Không ai nói ta biết cả, ta hiểu rất rõ hậu quả của lời tiên tri kia, nhưng ta muốn nhắc nhở Đậu Hội chủ một câu. Ta vốn cũng chỉ là một quân cờ, đối thủ đấu cờ với Đậu Hội chủ là Bùi Thượng thư.
- Bùi Củ?
Đậu Khánh càng thêm giật mình.
Trương Huyễn gật gật đầu:
- Nếu không có người giúp ta một chút vào thời khắc mấu chốt, thì hiện tại người ngồi đối diện với Hội chủ chính là Bùi Thượng thư rồi.
- Lão trước giờ đều là một nhân vật lợi hại!
Đậu Khánh thầm kinh hãi. Hóa ra Bùi Củ đã âm thầm nhúng tay vào chuyện này, mà bản thân mình lại hoàn toàn không hay biết gì cả. Nhưng dù sao Đậu Khánh cũng là người phi thường, trong lòng lão chỉ khiếp sợ chốc lát, rồi lại khôi phục thái độ bình thường, lão mỉm cười nói:
- Tuy nhiên Bùi Thượng thư lại xem thường Trương Tướng quân, điều này lão không bằng ta.
- Đậu Hội chủ quá khen, kỳ thực Đậu Hội chủ có ân tình với vãn bối, Trương Huyễn tuyệt sẽ không quên, lần này ra tay cướp người, quả thật là ta cũng bất đắc dĩ, bị tình thế bức bách. Nếu Hội chủ đồng ý trợ giúp ta, Lý Thiện Hành và người nhà của hắn ta đều trả lại y nguyên cho Vũ Xuyên phủ.
Đậu Khánh không thể không bội phục người thanh niên này biết nói chuyện, rõ ràng là đưa ra điều kiện, lại lấy ân tình để bên miệng, khiến cho người khác cảm thấy hắn thật sự là bất đắc dĩ lắm mới làm chuyện cướp người.
Tuy nhiên Đậu Khánh cũng biết, Trương Huyễn quả thật có một chút ý cảm ơn, bằng không hắn sẽ không nói điều kiện với mình, mà là đi nói điều kiện với Bùi Củ.
- Trương Tướng quân có khó khăn gì nào?
Đậu Khánh cười hỏi.
Trương Huyễn thở dài một tiếng:
- Hiện tại ta gặp phải ba vấn đề nan giải khiến ta nóng lòng, nhưng ta không có khả năng giải quyết, ta tin rằng Đậu Hội chủ có thể làm được.
- Trương Tướng quân không ngại nói ra nghe thử!