" Tiêu Lạc... " Trình Tố ngạc nhiên hết liếc nhìn Trình Tranh lại đến Tiêu Lạc, phải mất một lúc mới có thể mở miệng gọi tên Tiêu Lạc, khiến cô như chợt tỉnh, mỉm cười nhìn Trình Tố.
Cô chạy xuống, trong đầu nghĩ cái này cái kia, không thể lý giải được lời nói của Trình Tranh, đang yên đang lành tại sao lại lôi tên cô vào chứ?
" Có phải anh... Bị thiểu năng trí tuệ không vậy?" Tiêu Lạc đang có một dấu hỏi chấm lớn trên đầu, đưa tay chỉ lên đầu, ánh mắt khó hiểu, hơi ngại ngùng hỏi.
Trình Tranh bị hỏi thế thì tức đen mặt, trực tiếp dùng tay gõ lên đầu cô một cái, nếu là người khác mà hỏi câu này thì e là người đó đang muốn tìm đường chết. Trình Tố nghe xong nhìn xong thì kiểu, mắt chữ a mồm chữ o. Haizz, đúng là người yêu có khác, cho dù đánh cũng chỉ dám đánh nhẹ một cái cho có.
Đứa nhỏ Tiêu Lạc bị đánh thì nhanh tay ôm đầu, trừng mắt nhìn, tức quá dùng chân đá vào chân anh.
" Anh bị làm sao đấy! Em nói thế không đúng à? Tụ nhiên không có việc gì lại lôi tên em vào. " Đúng là rảnh rỗi hết sức mà.
Trình Tranh không để ý lời nói của cô, quay qua nhìn Trình Tố nói mình mệt nên xin phép lên phòng nghỉ ngơi.
Nhận được sự gật đầu đồng ý của Trình Tố, anh ôm lấy thân người cô, bế lên phòng, làm cô giật mình còn chưa kịp nói chuyện với Trình Tố.
Cô tức giận, hai má phồng lên, lúc anh đang chuẩn bị đặt cô xuống giường, cô lập tức cắn mạnh vào cổ anh một cái, đến lúc nhả ra thì trên cổ anh đã xuất hiện dấu răng in hằn rõ rệt. Trình Tranh không nói gì, sau khi đặt được đứa nhỏ hơi quấy này xuống, anh đắp chăn cẩn thận rồi nằm xuống bên cạnh cô.
" Không biết lạnh đâu đúng không? Đi chân trần chạy xuống dưới nhà làm cái gì? "
Tiêu Lạc đúng là lúc nào cũng quăng dép ở một xó rồi lại đi chân trần, thói quen từ khi cô nhận thức. Đến khi ở với bà nội, bà không muốn cô chịu lạnh nên luôn để ý tới đôi chân của cô, bà kể lúc nhỏ cô vì không đi dép, nghịch ngợm chạy nhảy, hai chân dẫm phải mảnh thuỷ tinh nên để lại sẹo một thời gian, về sau điều trị mãi mới khỏi.
" Lúc tỉnh dậy thì thấy anh đã đi ra khỏi phòng, không biết anh ra ngoài làm gì thế là đi theo thôi! " Tiêu Lạc đưa tay xoa trán, cười gượng nhìn anh.
Sống với anh một thời gian rồi, còn chưa kịp bóc mẽ anh thì anh đã quay ngược lại cau có khó chịu với cô đủ thứ. Đôi lúc tức quá sẽ tách phòng ra ngủ, vả lại cái bàn học tập của cô đã được chuyển qua phòng làm việc của Trình Tranh nên phòng cô trống hơi nhiều. Rất thoải mái.
Bình thường vẫn đi chân trần có làm sao đâu, hôm nay phàn nàn cái gì chứ!
...
Cảm nhận được người chung chăn của mình đã ngủ say, Tiêu Lạc cũng dần dần chìm sâu vào giấc ngủ, cô chui rúc vào trong ngực anh để giữ ấm cơ thể, yên lặng mà ngủ không hề quấy nhiễu.
...
Trình phu nhân Liễu Doanh Hạ cùng Trình Tố đang cùng nhau bước lên phòng, không kìm được mà áp tai nghe ngóng tình hình bên trong phòng Trình Tranh một lúc lâu. Thấy không gian yên lặng như tờ, biết ngay đã ngủ rồi định rời đi thì cửa phòng mở ra.
Trình Tranh mở cửa, hai mắt nhíu lại, không nhìn hai người.
" Mẹ và cô tìm cô ấy à? " Trình Tranh hỏi
" Làm sao à? " Trình Tố biện hộ cho cái tội lỗi nghe lén của mình.
" Cô ấy ngủ rồi! "
Thế là hai người cười cười nhìn vào bên trong một lúc rồi về phòng của mình, Trình phu nhân cười không khép được miệng, vậy là từ giờ con trai mình cũng thật lòng thật dạ mà đem lòng yêu một người.
Dù sao cũng là lần đầu tiên cô ngủ lại Trình gia, sao lại có thể đánh thức cô dậy được.
Trình Tranh đóng cửa, quay lại ôm lấy cô ngủ một giấc tới sáng.
...
Sáng nay trời hửng nắng, ánh sáng sớm mai rất dịu nhẹ, làn gió buổi sáng khe khẽ thổi, vén lên giấc mộng đẹp đẽ.
Tiêu Lạc nghiêng đầu, nheo mắt ngắm trộm người bên cạnh gối, trong lòng thầm miêu tả lông mày, lông mi, sống mũi, khoé miệng của Trình Tranh.
Không hiểu rõ vì sao lại thích con người này, cô nhớ lại hình như mình chưa từng biểu đạt tình cảm của mình trước mặt Trình Tranh, nhiều lần muốn nói ra nhưng lại cảm thấy rất khó khăn, cho nên không nói.
Hôm nay anh dậy muộn, cô mới có cơ hội nhìn ngắm anh ở cự li gần như thế.
" Em thích anh! " Cô đỏ mặt, nhẹ nhàng áp khuôn mặt đỏ bừng của mình vào ngực anh.
Một lúc sau thì lại ngước nhìn anh, đôi môi cô nhẹ nhàng lướt qua chiếc cằm của anh.
Lông mi dài và dày của Trình Tranh khẽ động đậy, Tiêu Lạc bất giác đưa tay chạm vào, khẽ khàng, cẩn thận, giống như nghịch ngọn lửa nến vậy.
Sau đó tay của cô liền bị nắm chặt lấy.
" Anh... Tỉnh rồi? " Cô đỏ mặt, luống cuống hỏi anh
Trình Tranh mở mắt ra, ghé vào tai cô thì thầm
" Hơn năm giờ anh đã tỉnh rồi! Sợ em tỉnh giấc nên chưa vội xuống giường! "
" Vừa nãy em nói gì vậy? Em nói thích anh à? "