Giáng Sinh Vui Vẻ

Chương 38




Không biết đã chạy bao lâu, Trình Tranh đã thấm mệt bở hơi tai chẳng còn sức đâu mà chạy, anh đã chạy xa như thế chắc cũng an toàn rồi. Trình Tranh bắt đầu quan sát xung quanh, toàn cây với cây, ánh sáng quá mờ nhạt, tầm nhìn của anh không thấy bất cứ thứ gì liên quan đến con người.

Đột nhiên, chân Trình Tranh trượt một cái, cả người lăn xuống, Trình Tranh không kịp phản ứng, đầu đập mạnh vào một cái cây lớn, hoàn toàn chìm sâu vào hôn mê bất tỉnh.

Một tên giơ đèn pin chiếu sáng, khi gã đến chỗ này thì đã không thấy bóng người đâu cả.

Nhìn bầu trời âm u tối tăm, gã vội quay đầu về phía tên còn lại nói

" Này! Hay là chúng ta về thôi, thằng ranh này không chừng đã lăn xuống dưới kia chết rồi, ở đây toàn núi là núi, chúng ta tốn công vô ích tìm nó để làm gì! "

Tên kia nghe xong nghĩ ngợi một lát, gật đầu

" Đi thôi, chúng ta về báo cáo trước, xong trốn khỏi thành phố này mới được! "

...

Sáng sớm

Trình Tranh cảm nhận được ánh sáng, cau mày. Anh khát nước...

Trình Tranh há miệng, đôi môi anh đã bắt đầu khô nứt, ngay khi anh nghĩ bản thân mình sẽ chết vì khát mất, thì môi anh cảm nhận được một chút mát lạnh.

Nước chảy vào miệng, Trình Tranh ngạc nhiên cố mở đôi mắt ra.

Anh nhìn thấy một bé gái đang ngồi quỳ ngay bên cạnh anh.

Bé gái rưng rưng nước mắt, mái tóc dài được buộc lại rất không gọn gàng, mặt mũi bẩn thỉu nhưng mà vẫn ưa nhìn, đặc biệt nó có một màu da rất trắng.

Trên tay lại có nhiều vết thương tím đỏ, bàn chân lại rớm máu nhìn trông rất kinh khủng.

Trình Tranh hơi động miệng, giọng khàn khàn hỏi

" Em là ai vậy? Có phải là em cứu anh không? "

Bé gái nhìn anh, không trả lời.

Trình Tranh cảm thấy rất khát nước, lại thấy trong tay nó có chai nước, vội hỏi.

" Có thể cho anh ngụm nước được không, cô bé? "

Nó như chợt nhận ra, bèn vặn nắp chai, đưa cho anh uống.

Trình Tranh gấp gáp uống mấy ngụm.

" Em tên gì? Mấy tuổi? "

Nghe thấy anh hỏi, đứa bé cúi gằm mặt xuống lắc lắc đầu.

Đây là không biết, hay là không muốn nói?

Trình Tranh không hỏi nữa, nhưng vẫn chẳng rời tầm mắt mà nhìn mãi vào đứa bé.

Nhìn xung quanh toàn cây với lá chẳng biết đường đi kiểu gì, lại xuất hiện một bé gái ở đây. Anh đoán đứa nhỏ này chắc là bị bắt cóc như anh, phải chạy trốn không ngừng nghỉ.

...

Từ nãy đến giờ đứa nhỏ này không chịu mở miệng nói nửa lời, cứ cách một lúc lâu thì lại nhìn ngó xung quanh không biết đang làm gì.

Anh chẳng biết phải làm gì, ngồi suy nghĩ một hồi, đưa tay lên vuốt lại mái tóc rối bù của mình, thì cũng là thời điểm anh phát hiện ra mình bị thương trên đầu, vài cục máu đã đông cứng lại.

" Ca ca, anh có thể leo lên bên trên kia không? "

Đứa nhỏ nhìn anh, chỉ tay về phía sau lưng anh mà hỏi, làm Trình Tranh mất mấy giây choáng váng.

Giọng đứa nhỏ này nghe rất hay, rất ngọt như được quết mật lên đó vậy.

Trình Tranh vội nhìn theo hướng chỉ tay của nó, chậm rãi gật đầu

" Có thể lên được chỗ đó! "

Là vết tích mà tối qua Trình Tranh bị lăn xuống đây mà. Đứa nhỏ không nói gì nữa, trực tiếp đi qua sau lưng anh mà leo lên trên, nhìn đôi chân rớm máu đó mà anh cảm thấy đau lòng.

Vì không muốn bị khống chế, không muốn bị đánh đập nên đứa nhỏ này đã cố gắng chạy thoát ra ngoài mà bị lạc ở trong khu rừng rậm rộng lớn này, cố gắng dùng hết sức lực để chạy bán mạng như vậy, đứa nhỏ này quả thật liều lĩnh.

Trình Tranh đi đằng sau đứa nhỏ một khoảng cách ngắn, từ từ cẩn thận mà leo lên một đoạn dốc khá xa.

Đứa nhỏ nhiều lần quay đầu lại nhìn, không biết là đứa nhỏ nghĩ gì, lúc nào cũng cắn môi vào không thả, có khi cắn mạnh quá, máu sẽ từ đó mà xuất hiện trên đôi môi nhỏ.

Bị mắc bệnh tâm lý ư?

Trình Tranh tự hỏi trong lòng, càng suy nghĩ thì đầu óc anh càng rối không biết phải tìm câu trả lời ấy từ đâu. Muốn hỏi đứa nhỏ một chút thì nó cũng chỉ có im lặng, một bầu không khí im lặng tới nỗi lạnh cả sống lưng.

Mất một lúc lâu sau đó, cả hai người cuối cùng cũng leo lên được chỗ dốc đó, đứa nhỏ mệt mỏi cuối cùng đã ngất đi, Trình Tranh vì muốn cả hai an toàn, chẳng biết chừng lát nữa sẽ có kẻ bắt cóc đến đây nên cõng cô ra một chỗ cách đây khá xa để tránh sự truy đuổi.

Phải công nhận đứa nhỏ này rất nhẹ, bị suy dinh dưỡng trầm trọng, gầy gò nhẹ bẫng. Trình Tranh cõng cô mà cứ ngỡ như không cõng.

Anh thề, sau khi lớn lên rồi thì đây vẫn là người gầy trơ xương nhất mà anh từng thấy.

Sau khi đến nơi được coi là khá an toàn, Trình Tranh cẩn trọng nhẹ nhàng đặt đứa nhỏ xuống, đưa mắt cố ý nhìn lại đứa nhỏ, thật sự mà nói đây chẳng khác nào là một con mèo nhỏ gầy gò đang nằm ngủ yên trong vòng tay của anh, ngoan ngoãn khiến người ta động lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.