Giáng Sinh Vui Vẻ

Chương 21




Đến công ty, cô đi thẳng vào trong. Có rất nhiều người đang ở đây, họ vẫn làm việc không ngừng. Chị tiếp tân thấy cô đi vào, mỉm cười thân thiện nhìn cô " Em gái, em có việc gì sao? "

Tiêu Lạc nghe thấy chị gái tiếp tân xinh đẹp mỉm cười hỏi cô, thấy trên người cô hiện tại cô chỉ mặc một chiếc áo hoodie màu trắng sữa dày rộng, có vẻ hơi lạnh. Nhưng mà đây đâu phải cửa hàng thời trang, cô tiếp tân thầm nghĩ.

" Chị gái xinh đẹp, em đến tìm anh trai của em ạ! " Cô nở một nụ cười tươi, giọng nói ấm áp ngọt ngào ấy như đâm thẳng vào tim của cô tiếp tân, cô bé này đúng là muốn giết chết người ta mà.

" Anh trai em là ai vậy? tên gì? " Cô tiếp tân cố gắng bình tĩnh hỏi cô.

" Trình Tranh ạ "

Câu trả lời này khiến ai nấy ở bên cạnh nghe thấy đều quay lại nhìn, ngạc nhiên.

" Ý em là Trình tổng à? "

" Vâng... anh ấy có ở đây không ạ? "

" Có, để chị thông báo với Trình tổng đã. "

" Chị dẫn em lên đi. Em muốn tạo bất ngờ cho... ca! " cô không thể ngờ cái từ ấy lại có thể phát ra từ trong miệng cô, thật sến súa!

" Không được đâu! Ai đến tìm Trình tổng đều phải thông báo với ngài ấy! "

" Tại sao chứ ạ? "

Cô nhân viên bên cạnh Tiêu Lạc nhìn cô " Hôm nay có một người phụ nữ đến tìm Trình tổng, trực tiếp đi lên phòng làm việc của Trình tổng. Kết quả là bị bảo vệ lôi ra ngoài, bọn chị không muốn để tiểu tiên nữ đáng yêu như vậy bị lôi ra ngoài đâu! " chị nhân viên mỉm cười.

" Có chuyện này nữa sao? Cô gái ấy là ai vậy nhỉ? " Tiêu Lạc thắc mắc hỏi

" Hình như là Trương Nguyệt thì phải. "

Trương Nguyệt? Lửa trong người cô đang bùng phát, tại sao cô ta lại đến đây chứ? Thật khiến cho người khác điên lên mà.

Cô vẫn mỉm cười nhìn các chị trước mặt, giọng ngọt ngào " Chị gái xinh đẹp, chị dẫn đường cho em đi, em đảm bảo không có chuyện gì đâu. Nếu chị bị phạt em sẽ bào chữa cho chị. Đi mà, một lần thôi! "

Cô tiếp tân không chịu được sự đáng yêu này nữa rồi, liền bất chấp hậu quả đưa cô lên tầng cao nhất của công ty, nơi làm việc của Trình tổng.

" Em tên là gì vậy? " Cô tiếp tân hỏi.

" Tiêu Lạc ạ, chị muốn gọi em như thế nào cũng được. " Cô cười nhìn chị gái xinh đẹp.

Đúng là đáng yêu hết sức, Trình tổng lạnh lùng tàn nhẫn như thế, tại sao lại có người em gái tính cách trái ngược hoàn toàn như vậy chứ?

" Chị ơi, tại sao giáng sinh các chị lại không nghỉ? "

" Bọn chị tăng ca đấy! Cuối năm rồi muốn nhận thêm tiền mà! "

Tiêu Lạc nói chuyện với chị gái xinh đẹp một lúc thì cửa thang máy mở ra, đã đến tầng cao nhất rồi.

" Phòng bên kia là phòng của Trình tổng, em tự đi đến đó nhé! Chị còn việc phải làm "

" Vâng, em cảm ơn chị gái xinh đẹp! " Cô giơ tay vẫy tay chào rồi bước đến phòng mà cô tiếp tân vừa chỉ.

Tiêu Lạc nhìn ngó vào trong, có rất nhiều người đang ở đó, tất cả đều im lặng không một tiếng động, cảm giác bên trong rất ngột ngạt khó thở. Cô liếc nhìn khắp phòng một lượt, ánh mắt dừng lại trên người Trình Tranh, anh cau mày nhìn qua đống tài liệu trên bàn, khuôn mặt nghiêm túc trông đáng sợ vô cùng.

Đột nhiên anh đập thẳng một tập tài liệu trên bàn, ai ai cũng hoảng hốt, tim như sắp nhảy ra ngoài vậy. Trong đó có cả cô, cô ở bên ngoài hoảng loạn tới nỗi làm rơi điện thoại hết cả.

Cô vội nhặt điện thoại, định chuồn đi ngay, nhưng lại bị giọng nói trầm lạnh ở bên trong gọi vào.

Tiêu Lạc đành phải mở cửa, thò đầu vào trong một chút. Bên trong, cả nam lẫn nữ đứng thành hàng dài quay lại nhìn thấy cô, có hơi ngạc nhiên.

" Vào đây! " Anh lạnh giọng

Cô cắn môi đi vào, thân ảnh mảnh mai của Tiêu Lạc hiện ra trước mắt anh. Người run lên không ngừng, là do lạnh quá hay hoảng sợ? Anh nghĩ trong đầu.

" Các người đi ra ngoài hết đi, ngày mai nhớ phải sửa xong dự án rồi đem đến nộp cho tôi. "

Trình Tranh nhìn đám nhân viên nói, họ như trút được áp lực tâm lý, nhanh chóng đi ra ngoài.

Tiêu Lạc đi đến chỗ anh, khóc lóc.

" Em khóc cái gì? Tôi còn chưa phạt em tại sao lại không mặc thêm áo mà chạy đến đây rồi, hửm? " Trình Tranh thu lại ánh mắt sắc lạnh, kéo cô lại gần, bế cô ngồi lên đùi mình.

" Tại anh, tôi gọi anh không được. "

" Gọi tôi? "

" Ừ. Đồ đáng chết nhà anh, điện thoại anh đâu? "

" Ném đi rồi. Tôi không cố ý. Đừng khóc "

Cô đưa tay lau sạch nước mắt, vừa lau vừa nói " Hừ... Anh làm tốn thời gian của tôi rồi. Bắt đền anh... " Từ khi quen anh đến giờ, không biết đã bao lần cô làm nũng với anh, điều chưa từng xảy ra trong mười chín năm cuộc đời cô. Thế mà vì anh xuất hiện đã có nhiều thứ thay đổi như vậy.

" Em muốn gì? " Anh hỏi

" Về nhà, tôi sợ nếu mà ở đây nữa thì sẽ bị anh chửi như bọn họ. "

"... " bảo bối của anh sao có thể đem mình ra so sánh với đám nhân viên kia được chứ.

Trình Tranh đồng ý với cô, thả người cô xuống, khoác thêm áo vào cho cô rồi đi ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.