Giang Sầu Dư - Hạ Lạc

Chương 18




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đêm xuống.

Ta tập tễnh đi về nhà, thấy Sát Nghiên và Sát Mặc đang ở cổng lớn vội vã chuẩn bị xe ngựa.

Ta thấy hơi khó hiểu: "Đêm đã khuya rồi, sao hai người không nghỉ ngơi?"

Sát Mặc thấy ta, vẻ mặt kinh ngạc: "Chúng ta đi tìm lang chủ..."

Lời còn chưa dứt, đã bị Sát Nghiên đánh cho một cái vào đầu.

Ta bước nhanh tới: "Chàng thế nào rồi?"

Sát Nghiên thấy ta đến gần, cười gượng đáp: "Lang chủ đang ở Lạc Kinh, vừa được Hoàng thượng thăng chức. Chúng ta ở lại Trần Quận đã lâu, nên muốn nhanh chóng đến bên cạnh người."

"Ồ, vậy thì tốt quá rồi."

Ta vừa nói vừa nhấc chân lên, ngồi xuống trước xe: "Vậy thì mang ta theo đi."

Sát Mặc thấy vậy, vội vàng lắc đầu: "Phu nhân không được! Lang chủ đang ở Lạc Kinh, bốn bề đều là kẻ thù, khó mà tự bảo vệ mình, làm sao có thể phân tâm chăm sóc phu nhân?!"

Sát Nghiên thấy Sát Mặc nói hết ra, thở dài: "Trước đó, lang chủ phải chạy đến Trừ Châu chính là vì bị huynh trưởng ám sát trọng thương. Hiện giờ, tuy được Hoàng thượng ban thưởng chiến công và ruộng đất, nhưng lão gia chủ lại muốn ngài ấy nhường hết cho huynh trưởng, nếu không sẽ bị coi là bất hiếu, bất trung. Đúng là lúc mâu thuẫn gay gắt nhất!"

Lạc Kinh, huynh đệ ruột, ngươi c.h.ế.t ta sống...

Nghe họ nói vậy, cuối cùng ta cũng đã hiểu vì sao Cù Hoảng vừa nhìn thấy ngọc bội đã biến sắc.

Ta suy nghĩ một hồi, chậm rãi nói: "Nhưng lỡ như chàng thắng thì sao?"

“Nếu chàng thắng, vậy chẳng phải chàng sẽ một mình nắm quyền trong nhà, từ nay về sau không còn vướng bận gì nữa sao?"

Hai người im lặng.

"Các ngươi ở lại đây là do Mộ Dung Thùy ra lệnh. Chàng đang ở Lạc Kinh, được phong làm Long Tương tướng quân. Những người bên cạnh chàng chắc chắn cũng được thăng quan tiến chức, còn các ngươi ở lại Trần Quận, chẳng được lợi lộc gì..."

Sát Mặc nghe vậy, sắc mặt đại biến: "Phu nhân sao có thể nói chúng ta như vậy?"

Sát Nghiên thấy hắn xúc động, vội vàng giữ hắn lại, an ủi: "Sao huynh không có chút bình tĩnh nào vậy?"

Rồi hắn quay sang lạnh lùng nói với ta: "Phu nhân đừng khiêu khích. Nếu người nhất quyết đi theo, lang chủ mà biết được, chúng ta sẽ bị lột da mất!"

Ta cười nhạt: "Lời này sai rồi. Nếu các ngươi mang ta theo, còn có thể đổ trách nhiệm lên đầu ta. Nhưng nếu bỏ ta lại, mà ta ở Trần Quận xảy ra chuyện..."

Lời vừa dứt, hai người lập tức nhìn nhau.

May mắn thay, Trần Quận cách Lạc Kinh không xa.

“Nhà vua ở núi Hiếu Hàm, kinh đô ở đất Hà Lạc", câu nói này chỉ hoàng thành của kinh đô thiên hạ.

Đường phố ở đây rộng rãi, đan xen ngang dọc.

Cổng thành thẳng tắp, đủ chỗ cho chín cỗ xe đi song song.

Hai bên đường là nha môn, chùa chiền.

Trong tường thành, nhà cửa san sát, đầy tớ xếp hàng dài, hoa mẫu đơn nở rộ, hương thơm lan tỏa khắp nơi.

Hoàng hôn buông xuống, trên đường lớn vẫn tấp nập người qua lại, chen chúc nhau.

Ta vén rèm xe, không chớp mắt nhìn ngắm cảnh sắc trên đường phố.

Sát Nghiên ở phía trước thấp giọng nói: "Phu nhân, phía trước là phủ Tư đồ, Thái miếu và Thái xã. Qua khỏi đây là đến phủ đệ của lang chủ rồi."

"Ừm."

Có thể có nhà ở nơi này, có thể thấy họ Mộ Dung ở Lạc Kinh đã là gia tộclớn, có tiếng tăm.

Bánh xe lộc cộc, dần dần bỏ lại những phủ đệ nguy nga phía sau.

Tuy nhiên, chỉ trong chốc lát, hai người đánh xe bỗng nhiên ghìm ngựa lại.

“Có chuyện gì vậy?"

Ta xuống xe ngựa, thấy họ nhìn về phía trước, sắc mặt hoảng hốt.

Cách đó không xa, cổng lớn một ngôi nhà đang mở toang.

Phía trên treo đầy hoa trắng. Một hàng nha hoàn mặc đồ tang, tay bưng đồ cúng đi ra.

Phía sau là mấy người đang khênh quan tài.

Tiếng nhạc đưa tang vang lên não nề, tiếng khóc ai oán tràn ngập khắp nơi.

Ta ngơ ngác: "Đây...đây là tang lễ của ai?"

Sát Nghiên và Sát Mặc nhìn nhau, im lặng không nói.

Hình như họ đang che giấu một bí mật nào đó mà ta không biết.

"Các ngươi không nói cũng được, ta sẽ tự mình xem."

Nói xong, ta mặc kệ hai người phía sau đang gào thét, cứ thế chạy thẳng vào trong.

Vượt qua bức bình phong, ta khiến mấy nha hoàn trên đường hoảng sợ, vội vã tránh sang một bên.

Từ cửa trong, hai văn sĩ quen thuộc bước ra.

Thì ra là Sát Bút và Sát Chỉ. Hai người thấy ta đi thẳng vào đại sảnh, sắc mặt lập tức thay đổi.

"Phu nhân, sao người lại đến đây?"

Ta ngơ ngác nhìn lên mái hiên, chỉ thấy hai dải lụa trắng dài buông thõng xuống hai bên.

Trong sảnh, một chiếc quan tài sơn đen cao ngang nửa người được đặt ngay ngắn.

Bên tai ồn ào tiếng người nói chuyện, khi thì lớn như sấm rền, khi thì nhỏ như tiếng muỗi vo ve.

Mỗi người đều đang nói, nhưng nét mặt ai cũng mơ hồ.

Ta lặng lẽ nhìn vào quan tài. Người nằm trong đó hai tay đặt trước ngực, không đội mũ, tóc tai buông xõa, quầng thâm dưới mắt, đôi môi trắng bệch như cánh hoa tàn úa.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.