(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thật khó tin, bàn tay từng rộng lớn ấm áp, che chở cho ta bao năm qua, giờ đây lại gầy guộc lạnh lẽo đến vậy.
Dường như chỉ cần ta hơi dùng sức một chút thôi, cũng có thể bóp nát nó.
Trong căn phòng, chỉ còn lại một ngọn đèn leo lét, bóng nến lay lắt trong gió.
Nhưng bên ngoài, cuồng phong nổi lên dữ dội.
Trận mưa bão đầu mùa hạ, sắp sửa ập đến rồi.
Vài ngày sau, trời quang mây tạnh.
Ta đẩy cửa sổ ra, lại thấy một bóng người thon dài, một mình thong thả dạo bước trong sân.
Dường như cảm nhận được ánh nhìn của ta, người ấy bỗng khựng lại.
Ta vội vàng đóng cửa sổ.
Lại ngồi trước gương soi kỹ, chỉ cảm thấy cổ đau nhức.
Vết hằn để lại trong giấc mơ kia tuy đã nhạt đi đôi chút, nhưng vẫn còn một vòng đỏ khiến người ta kinh hãi, như một con rết ngoằn ngoèo trên da thịt.
Bỗng nhiên, cửa sau lưng mở ra, mang theo một luồng gió lạnh.
Chiếc gương trước mặt phản chiếu một thân bạch y trắng như tuyết sương, cùng mái tóc đen xõa trên vai.
Người ấy sắc môi nhạt, da trắng lạnh, đôi mắt xanh biếc trong veo, như một vùng hồ phẳng lặng in bóng nước thu.
Nhìn kỹ, người này chẳng những không dữ tợn mà còn có nét dịu dàng.
"Kinh thành đã thất thủ, rơi vào tay giặc Hồ, Hoàng thượng đã đưa các phi tần, hoàng tử, công chúa chạy về Lạc Kinh. Nếu cô nương đi về phương Nam, e rằng trên đường sẽ gặp vô vàn hiểm nguy."
Ta khép hộp phấn son lại, nghe hắn nói năng nhỏ nhẹ, bèn đáp: "Nhưng cha ta bệnh nặng, phải đến thành lớn tìm đại phu giỏi."
Chưa dứt lời, nước mắt đã chực trào ra.
Hắn thấy đôi mắt ta ngấn lệ, thoáng ngẩn người, rồi nhíu mày, khẽ nói: "Nàng khóc à."
"Không cần ngươi lo."
"Hừ, mấy hôm trước ta vẫn là phu quân của nàng đấy."
Thấy ta cứng họng, hắn bỗng cười lớn: "Vừa dịu dàng vừa cứng cỏi, đúng là một tính cách thú vị."
Ta quay mặt đi, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt đang dò xét của hắn.
Trước kia, hắn nhìn ta với vẻ hung dữ cũng chẳng khiến ta xấu hổ đến mức này.
nhưng ánh mắt lần này dường như chứa đựng một ý nghĩa hoàn toàn khác, khiến ta cảm thấy toàn thân run rẩy, lưng toát mồ hôi lạnh.
Dù không nói gì, không khí lúc này lại dày đặc như thể có thể cắt ra được.
"Nàng..."
Hắn vừa cất tiếng, ta đã vội đứng dậy.
"Sao vậy?"
"Không, không có gì."
Ta lặng lẽ ngồi xuống, chỉ nghe hắn từ tốn nói: "Sát Nghiên và Sát Mặc đã điều tra kỹ rồi. Kẻ muốn lấy mạng nàng chính là Văn Chiêu huyện chúa, cháu gái được Tây quý phi hết mực cưng chiều."
"Tây quý phi tuy được Hoàng thượng sủng ái, nhưng long thể người đã suy yếu lắm rồi, ngay cả thuốc tiên cũng phải dùng, e là chẳng còn sống được bao lâu nữa. Nàng cứ chờ đợi, chờ thời cơ thích hợp."
Nghe hắn nói vậy, chẳng lẽ hắn muốn thay ta g.i.ế.c người?
Ta vô cùng kinh ngạc, lòng dạ rối bời, hai hàng lệ cứ thế tuôn rơi: "Ngươi, ngươi thật sự muốn giúp ta sao?"
Hắn khẽ cười: "Giết một người thôi mà, có gì khó khăn. Nhưng mà, vì sao nàng lại đắc tội với nàng ta?"
"Ta? Ta..."
Ta ngồi ngây ra đó, vẻ mặt ngơ ngác.
Ta từng vì chút danh tiếng hiền thê của Cù gia mà ba năm ròng không quản ngày đêm chăm sóc bà mẫu bệnh tật, cuối cùng lại trắng tay, bị đuổi ra khỏi nhà.
Dù ta chẳng làm gì sai, tai ương vẫn cứ liên tiếp ập đến.
Nghĩ tới nghĩ lui, ta chỉ biết cười khổ: "Có lẽ sự tồn tại của ta đã khiến nàng ta khó chịu. Mỗi người một số phận, biết đâu đấy?"
"Số mệnh tốt đẹp của nàng vẫn còn ở phía trước."
Nghe hắn nói vậy, ta cảm kích ngước nhìn, chợt bắt gặp đôi mắt sâu thẳm như nước hồ thu của hắn.
Trong đôi mắt ấy, ta thấy hình bóng nhỏ bé, yếu ớt của chính mình.
"Những lời nàng nói trước kia, có phải đều là thật lòng?"
"Lời gì cơ?"
Ta còn đang ngẩn ngơ thì người phía sau đã tiến lại gần, đặt hai tay lên vai ta.
Bất chợt, trong chiếc gương đồng mờ ảo trước mặt, hai khuôn mặt kề sát nhau, tựa như chim uyên ương quấn quýt.
"Ta tàn phế, nàng nuôi ta ăn uống, ta chết, nàng lo liệu hậu sự cho ta."
Hắn nói, đôi môi khẽ áp sát tai ta, hơi thở phả ra thơm ngát như lan như xạ.
"Chắc không phải nàng lừa ta đấy chứ?"
Ta giật mình, nhảy dựng lên bỏ chạy.
Chạy một mạch đến tận cùng khu vườn, nơi hoa hồng leo um tùm, giàn hoa rực rỡ, ta dứt khoát ngồi phịch xuống, lòng dạ rối bời.
Trước kia, vì tình thế cấp bách, ta đã ép hắn điểm chỉ vào hôn thư.
Giờ đây hắn bằng lòng, ta lại chần chừ.
Nghĩ lại, hắn cởi mở hào phóng, lại có tùy tùng đi theo, e rằng gia thế còn cao hơn cả Cù Hoảng.
Dù ta có may mắn được gả vào đó, sau này cũng khó tránh khỏi số phận bị ruồng bỏ...
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");