(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cù gia vốn là dòng dõi trâm anh thế phiệt ở kinh thành.
Khi giặc Hồ tràn xuống phía nam, rất nhiều gia đình quý tộc phương Bắc chạy nạn đến Trừ Châu.
Trên đường đi, họ bị bọn cướp cướp bóc hết lần này đến lần khác, đến nỗi chẳng còn gì đáng giá.
Nếu như dòng chính có của cải dư dả, khi đến Trừ Châu vẫn có thể miễn cưỡng giữ được chút thể diện, thì những chi thứ không khỏi dần dần lụi bại, sa sút.
Nếu không phải vì nguyên nhân này, thân là đích tử chi thứ, chắc chắn Cù Hoảng đã không cưới ta.
Để chiều theo cái đẹp thời bấy giờ, nam tử phần lớn đều cạo mặt thoa phấn, thắt lưng gọn gàng, cốt để khi đi lại tay áo bay bay tạo cảm giác thanh thoát.
Cù Hoảng trời sinh tuấn tú, dung mạo tuyệt mỹ, lời nói ra tựa gấm vóc văn chương, lúc ngồi lúc nằm đều không rời nhạc khí.
Khi ở Thượng Kinh, hắn đã có mỹ danh "Vân Sơn Hạc".
Một chàng tú hạc có mỹ danh như vậy, lại rơi vào tay nữ tử nhà ti tiện, chỉ hơn người thường một chút, trong lòng có bất cam cũng là lẽ thường tình.
Đến nay ta vẫn còn nhớ, lúc đó hắn đứng giữa tòa nhà đổ nát của ta, tựa như châu ngọc giữa đống gạch vụn.
Giờ đây ba năm đã trôi qua, thay đổi lớn nhất cũng chỉ là chiếc áo bào rộng nửa cũ kia không còn nữa, thay vào đó là một chiếc áo choàng lông hạc trắng tuyết sang trọng quý phái.
Người vẫn là người đó, gầy gò tuấn tú.
Thần thái vẫn là thần thái đó, tao nhã thoát tục.
Xem ra, ba năm nay hắn ở phương Bắc bôn ba, quả nhiên là thu hoạch được rất nhiều.
Lúc này, ta tay cầm tờ hưu thư, đi qua hành lang đá quanh co, bóng nước hoa lá, phía trước chính là phu quân mà ta chưa từng thân cận.
Hắn đứng trên bậc đá, ánh mắt lướt qua đôi tay đầy vết nứt nẻ do chứng tê cóng của ta, thần sắc không vui.
"Ý ta, nàng đã hiểu rồi chứ?"
"Ta hiểu, chỉ là còn một việc chưa rõ."
"Việc gì chưa rõ?"
"Tuy ta và chàng chưa viên phòng, nhưng cũng coi như là phu thê chính thức, phu quân hưu ta, có lý do gì?"
Cù Hoảng không kiên nhẫn nói: "Hưu chính là hưu, cần gì lý do?"
Ta chắp hai tay, cung kính đưa đôi bàn tay đầy vết nứt nẻ do chứng tê cóng ra trước mắt hắn: "Phu quân, Cù phủ nhà chàng nghèo đến mức không mua nổi nha hoàn người hầu, còn muốn chủ mẫu tự mình xuống bếp quán xuyến việc nhà, ta đến đây ba năm, chưa có một ngày nhàn hạ. Bởi vậy, phu quân tuyệt đối không thể lấy cớ ta lười biếng mà hưu ta."
"........"
“Thứ hai, phu quân lâu ngày không về, bà mẫu vì nhớ thương mà sinh bệnh, nằm liệt giường đã ba năm, mỗi ngày đều là ta lau người, trở mình, chăm sóc cơm nước. Bởi vậy, phu quân tuyệt đối không thể lấy cớ ta không hiếu thuận với bà mẫu mà hưu ta."
"Thứ ba, phu quân ngày thành hôn liền lên đường đến Nghiệp Bắc, từ đó đến nay đã nhiều năm, ta vẫn là thân trinh nữ, bởi vậy, phu quân tuyệt đối không thể lấy cớ ta ghen tuông, không có con mà hưu ta."
Có lẽ vì nghe ta nhắc đến bà mẫu, sắc mặt Cù Hoảng hơi dịu lại.
Sau đó, ánh mắt hắn gợn sóng, như đang nhìn một vật c.h.ế.t không có chút nhiệt độ nào: "Giang Sầu Dư, ta không ngờ nàng lại sắc sảo đến vậy."
Ta cúi đầu: "Ta biết mình xuất thân thấp hèn, không xứng với phu quân, cũng không dám nán lại Cù gia. Nhưng ta chưa từng có lỗi với Cù gia một ngày nào, chàng đưa tờ hưu thư này, ta liền trở thành người bị ruồng bỏ, sau này tái giá e rằng sẽ gặp trắc trở."
"Ồ, thì ra là sợ ảnh hưởng đến việc tái giá."
Cù Hoảng đứng tại chỗ, có một thoáng xuất thần.
Ngày hè khá dài, ánh sáng mờ ảo, giữa sân đến lúc giữa trưa, chỉ còn lại tiếng gió xào xạc xuyên qua hành lang khiến người ta ngỡ như ù tai.
Thấy hắn rũ mắt xuống, tựa như phủi đi một hạt bụi.
"Lục Nghiêu, lấy giấy bút đến."
Lời này, là nói với người hầu phía sau.
Người hầu lấy đến một bộ văn phòng tứ bảo, Cù Hoảng trước mặt ta tùy hứng viết, không bao lâu, một tờ đơn trình bày sự việc với nét mực đậm liền hiện ra trên giấy.
Sau đó, hắn vẫy tay với ta: "Nàng đến đây, ấn dấu tay vào chỗ này."
"Ta không biết đây là thứ gì, sao có thể tùy tiện ấn dấu tay?"
Cù Hoảng cười lạnh một tiếng: "Nực cười, ta lừa nàng sao?"
Ta ngẩng đầu phản bác: "Năm đó mẹ chàng cưới ta, cũng không nói sau này chàng sẽ hưu ta."
Đối phương sững người, cuối cùng cũng nhịn xuống một hơi.
Người hầu thấy hắn trầm mặc không nói, bèn giơ tờ giấy văn tự kia lên, đọc to: "Cù thị tử Hoảng, vào năm Quan Nguyên thứ mười lăm cưới Giang thị Sầu Dư, tiếc rằng hai người xuất thân khác biệt, có ơn không có tình, cuối cùng trở thành oán ngẫu, nay xin được chia lìa. Mong rằng sau khi chia lìa, nương tử sẽ chải lại tóc mai, vẽ lại lông mày, khéo léo khoe dáng vẻ yêu kiều, chọn lấy trượng phu làm quan cao. Giải oán buông bỏ, đừng oán hận nhau nữa, chia tay rồi mỗi người một phương, vui vẻ với cuộc sống mới."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");