Giang Lạp (Sống Lại

Chương 42: Cớ sao một tay phiên vân phúc vũ (thượng)




Phiên vân phúc vũ là dạng rút gọn của “Phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ” (翻手为云、覆手为雨). Ý nghĩa là sự thay đổi nhanh chóng không biết đâu mà lần, Nghĩa bóng ý chỉ những kẻ tâm cơ, thủ đoạn. Có xuất xứ từ bài thơ “贫交行” [Bần giao hành] của 杜甫 (Đỗ Phủ)

Trảm Ngọc tỉnh lại sau giấc mộng dài, lập tức biết rõ tối hôm qua chắc chắn Biệt Phong Khởi đã điểm huyệt ngủ của mình, y giận đến răng nghiến ken két.

Càng khiến y chẳng ngờ là sau khi ăn sáng xong, Giang Lạp nói với y rằng: “A Ngọc, ngươi thu xếp vài thứ, một lát nữa Nhị công tử sẽ mang ngươi đến một nơi an toàn.”

Ra là Biệt Phong Khởi tìm được một căn nhà cũ ở chỗ khá bí mật, có thể để Trảm Ngọc ở ẩn. Mấy ngày nay Chu thái thú luôn cho người lục soát, chỗ khách điếm Duyệt Lai này bọn họ cũng đã tới tìm qua một lần rồi, tuy có ngại thân phận của hai ngươi nên tạm không lục soát kĩ lưỡng gắt gao, nhưng vẫn nên cẩn tắc vô ưu thì hơn.

(Cẩn tắc vô ưu: Cẩn thận để không phải lo gì nữa.)

Nhà cũ kia trong cái hẻm sau Chu phủ, vô cùng yên tĩnh, áp dụng kế sách dưới đèn sẽ đen.

(Câu cuối như câu nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.)

Hiện tại Biệt Phong Khởi đã an bài chuyện này đâu ra đấy rồi.

Trảm Ngọc chép chép miệng, tuy trong lòng khổ sở nhưng vẫn không nói ra.

Y biết hiện tại mình không có huyền lực, thân phận lại mẫn cảm chỉ có liên lụy thiếu gia mà thôi. Thiếu gia để y ẩn trốn cũng là vì muốn tốt cho y, y tin chắc rằng dù sao đi chăng nữa thiếu gia cũng không bỏ mặc y, trong muôn vàn cách, đây khẳng định là lựa chọn sáng suốt nhất. Sở dĩ y đau khổ là vì y không đành khi chỉ vừa được gặp lại thiếu gia nay đã phải chia lìa. Nếu nói ra là không nỡ sẽ chẳng phải khiến thiếu gia buồn lòng sao.

Trảm Ngọc đè nén cảm giác không muốn, tận sức khiến mình trông như chẳng có việc gì cả: “Thiếu gia, ta không có gì để thu xếp hết, bất cứ lúc nào cũng có thể đi được.”

Có một bàn tay đưa qua, nhẹ nhàng nắm tay y.

Trảm Ngọc sợ hết hồn muốn rụt về, toàn thân y, kể cả tay cũng đều nổi gân xanh vô cùng gớm ghiếc, y sao dám để thiếu gia chạm vào chứ.

“A Ngọc.” Giang Lạp nắm lấy tay y, chăm chú nhìn không cho y cơ hội lui bước, Giang lạp ngẩng mặt lên, tiếp ánh mắt kinh ngạc của Trảm Ngọc, hắn nhẹ giọng nói: “A Ngọc, thiếu gia không nỡ để ngươi đi.”

Trong lòng Trảm Ngọc đã đau đến òa khóc lớn, nhưng mặt lại banh ra cố nghiêm túc, lời nói thận trọng an ủi Giang Lạp: “Thiếu gia, người đừng đau lòng quá, đây chỉ là chuyện bất đắc dĩ, tạm tách ra một thời gian, chờ khi phong ba dần qua, A Ngọc vẫn muốn trở lại bên cạnh người, A Ngọc quyết sẽ không rời đi nữa.”

Mặc dù chết rồi nhưng linh hồn ta vẫn mãi dõi theo bảo hộ!

Giang Lạp ôn nhu nở nụ cười, kéo Trảm Ngọc ôm vào ngực mình, Trảm Ngọc bây giờ gầy gò đến cộm người, Giang Lạp khẽ khàng vuốt ve thân thể gầy trơ cả xương của y, trong lòng càng lúc càng đau nhói.

Xoa đầu Trảm Ngọc, ở bên tai y khẽ nói lời đồng ý: “A Ngọc, thiếu gia cam đoan với ngươi, đây là lần cuối cùng. Từ nay về sau bất kể là đi đâu ta cũng sẽ mang ngươi cùng đi, không bỏ ngươi một mình ở lại.”

Trảm Ngọc rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa, bật khóc…

***

Thẩm Thiếu Hạo chọn lúc Biệt Phong Khởi rời đi mà tìm Giang Lạp.

Hiển nhiên có chuẩn bị mà đến, theo như quan sát mấy ngày nay thì hắn đã có thể đem quan hệ của Giang Lạp và Biệt Phong Khởi nhìn thấu triệt.

Còn về Trảm Ngọc hắn cũng hiểu Khinh Chu đệ đệ thật sự rất thương tiểu ma đầu kia, so với Biệt Phong Khởi là đáp trả lại tâm thì đây e là một chướng ngại.

Giữa việc đem Trảm Ngọc đưa cho Chu thái thú để thu lấy thanh danh đạo nghĩa hay lợi dụng Trảm Ngọc kèm cặp Giang Lạp, hắn châm chước tính toán, cuối cùng chọn vế sau.

Hắn tuy đúng là ham muốn thanh danh nhưng Giang Lạp vẫn có sức hấp dẫn hơn hết. Thật ra hắn biết rõ, với Giang lạp, hắn có một lòng háo thắng và cảm giác chiếm hữu mãnh liệt.

Đứng ngoài cửa phòng, Thẩm Thiếu Hạo sửa sang lại rồi mới nhấc vạt áo lên, bước qua ngưỡng cửa vào phòng.

Giang Lạp đã đợi từ sớm.

Lần bái phỏng nào Thẩm Thiếu Hạo cũng đưa thiệp mời chào hỏi, công tử nhà họ Thẩm xưa nay đều rất có phong độ, lễ nghi chu toàn không thể soi mói được.

“Thẩm huynh, từ biệt đã lâu, chẳng biết huynh có khỏe không?” Giang Lạp tiến lên tiếp đón, vẻ mặt vui vẻ vừa đủ, nhìn như bằng hữu gặp lại nhau.

“Xa cách mấy nay, vi huynh luôn mong nhớ hiền đệ, không biết Khinh Chu đệ có như vậy hay không?”

Thẩm Thiếu Hạo đỡ tay Giang Lạp, dựa theo lễ tiết mà nói thì đây là đỡ hờ, bày biện động tác nâng nhưng không thật sự đụng tới. Thế vậy mà Thẩm Thiếu Hạo xưa nay luôn tôn trọng lễ tiết nhưng lần này thật sự nâng lấy hai cánh tay của Giang Lạp.

Thẩm Thiếu Hạo cười híp mắt dán gần vào mặt Giang Lạp, như thiếu nữ với khuôn mặt ôn nhu trắng ngần mang theo chút giảo hoạt cướp đoạt tâm người.

Chỉ có kẻ tự cho là nắm giữ được ngươi, là chúa tể của mọi thời điểm vận mệnh của ngươi, hắn mới có thể không cảm thấy chả cần ngụy trang mà lộ ra bộ mặt thật, Giang Lạp biết Thẩm Thiếu Hạo lúc này chính là như thế.

Thẩm Thiếu Hạo đã biết thân phận của hắn? Biết Trảm Ngọc hiện đang ở đây?

Ngay lúc hai ánh mắt chạm nhau, Giang Lạp đã hiểu được ý đồ của Thẩm Thiếu Hạo.

Tim của hắn đột nhiên chìm xuống!

Là Trảm Ngọc.

Biệt Phong Khởi biết Trảm Ngọc rất quan trọng với hắn nên chắc chắn y sẽ không để Trảm Ngọc xảy ra chuyện gì. Vì vậy nếu Thẩm Thiếu Hạo không giữ Bạch thần y thì chính là có phương pháp chữa khỏi bệnh cho Trảm Ngọc. Dù sao đi nữa, trận so chiêu ngày hôm nay hắn đã ở thế hạ phong.

Giang Lạp thản nhiên nhìn Thẩm Thiếu Hạo, dưới chân nhẹ nhàng lui lại một bước, ra hiệu: “Thẩm huynh, mời ngồi.”

“Được.”

Thẩm Thiếu Hạo rõ chừng mực mà kết thúc cuộc thăm dò này. Hắn ta biết Giang Lạp đã hiểu ý đồ của hắn ta, tri kỷ chính là tri kỷ, không cần hắn ta phải tốn nhiều nước miếng, thực khiến người yêu thích mà.

Giang Lạp ngồi xuống sau, nói ngay vào điểm chính: “Không biết Thẩm huynh có gì chỉ điểm?”

“Hiền đệ nói quá rồi, vi huynh chẳng qua mặt dày tự xưng một tiếng huynh trưởng, sao dám vọng ngôn chỉ giáo hiền đệ. Chỉ là trước mấy ngày vi huynh vừa vặn tìm được một viên linh đan cực phẩm, có người nói viên thuốc này có thể giải bách độc, bù tinh huyết, đặc biệt là khắc chế khí độc ma vật, không biết Khinh Chu đệ đệ có hứng thú không?”

Trong lòng Giang Lạp khẽ động.

Biết rõ có thể là cạm bẫy, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà sinh ra một chút hy vọng.

Giang Lạp chần chờ mở miệng nói: “Thế gian liệu có thần vật như thế? Thẩm huynh không nên lừa ta.”

Thẩm Thiếu Hạo bật cười sang sảng, vỗ vỗ mu bàn tay Giang Lạp: “Khinh Chu đệ đệ, vi huynh sao lại dối gạt ngươi? Nếu ngươi không tin, vi huynh có thể đem đan dược lấy ra để hiền đệ nhìn xem.”

Giang Lạp trong lòng cười gằn.

Nhìn qua? Vậy nhìn xong thì sao?

Thẩm Thiếu Hạo vẫn luôn lấy lòng ái mộ để tiếp cận hắn, giờ Thẩm Thiếu Hạo rốt cuộc cũng lộ ra cái đuôi hồ ly.

Lần trước Thẩm Thiếu Hạo nói những lời kia, nửa chữ hắn cũng không tin. Chỉ là không biết trên người hắn có đồ vật giá trị nào mà khiến đối phương ghim trong lòng lâu như thế, đến mức phải dùng trăm phương ngàn kế để cướp đoạt.

Chẳng lẽ là cùng với nguyên chủ Giang Khinh Chu có một đoạn cẩu huyết nào đó?

Đáy lòng Giang Lạp nhanh chóng phỏng đoán trăm ngàn ý nghĩ, trên mặt vẫn khẩn thiết như cũ, hắn đứng dậy chắp tay với Thẩm Thiếu Hạo: “Thẩm huynh, nếu trên đời quả thực có thần vật như thế, ngu đệ đồng ý dùng thiên kim cầu mua!”

Thẩm Thiếu Hạo kéo tay Giang Lạp, cười thâm ý: “Hà tất dùng thiên kim cầu mua, Khinh Chu đệ đệ ở trong lòng vi huynh chính là thiên kim chí bảo rồi.”

Giang Lạp ngạc nhiên cười khổ nói: “Thẩm huynh, chuyện đến nước này, mong huynh đừng tiếp tục trêu đùa ngu đệ.”

Nói cũng nói tới mức này, Thẩm Thiếu Hạo vẫn còn kiên trì bộ dạng diễn kịch, đây là loại cố chấp tới mức nào chứ!

“Không, không phải trêu đùa.” Thẩm Thiếu Hạo lắc lắc đầu. Hắn ta ngẩng đầu chăm chú nhìn Giang Lạp, còn ngươi phản xạ ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ, dưới đáy mắt là khát vọng cháy bỏng.

Hắn ta nhẹ giọng mà kiên định nói: “Chỉ cần hiền đệ gật đầu, vi huynh sẽ dâng linh đan lên. Hy vọng hiền đệ có thể cùng vi huynh tận hưởng thế gian, nguyện làm uyên ương không làm tiên.”

Lần này Giang Lạp thật sự chấn kinh rồi.

Uyên ương???

Không phải chứ, Thẩm Thiếu Hạo lại thật sự yêu hắn?

Không trách được Giang Lạp ngạc nhiên, hắn hồi tưởng những lần hắn cùng đối phương chung đụng, hắn hình như đâu có làm gì khiến đối phương hiểu lầm đến mức này chứ?

Kỳ thực hắn và Thẩm Thiếu Hạo có vài phần tương tự, cùng lạnh lùng ích kỷ, tâm cơ thâm trầm, thích diễn kịch, trong ngoài không giống nhau. Hắn cho là hắn với Thẩm Thiếu Hạo sẽ càng kiêng kỵ nhau hơn, xem như đối thủ, vạn lần không ngờ tới Thẩm Thiếu Hạo sẽ sinh ra tình cảm với hắn?

Chuyện này quả thật hắn không biết vì sao lại thế.

Thẩm Thiếu Hạo vừa nhìn vẻ mặt Giang Lạp liền biết Giang Lạp căn bản không đem lời nói khi trước của hắn ta để ở trong lòng, đối với một phen thâm tình của hắn ta ngoảnh mặt làm ngơ, trong lòng có hơi bất đắc dĩ.

Khinh Chu đệ đệ này đáp đền lại sự yêu thích của hắn bằng một đống suy nghĩ hỗn tạp.

Giang Lạp trầm mặc, Thẩm Thiếu Hạo cũng không giục. Hắn ta biết tính mạng tiểu ma kia đang ngàn cân treo sợi tóc, Giang Lạp còn lo lắng hơn hắn ta.

Chờ Giang Lạp rốt cục nâng lên mi mắt, nhưng lắc đầu cự tuyệt nói: “Tình cảm của Thẩm huynh nếu ngu đệ nhận lấy thì thật không xứng. Ngu đệ tài năng kém cỏi, xuất thân nghèo hèn, không xứng với Thẩm huynh tài cao chí lớn.”

Giang Lạp chỉ là đang tìm cớ. Nguyên nhân chính là hắn cảm thấy ngoại trừ viên đan dược của Thẩm Thiếu Hạo kia, hắn còn có thể tranh thủ trợ giúp của Bạch thần y. Nếu không có vạn bất đắc dĩ, hắn tuyệt không nguyện tiếp nhận sự áp chế từ Thẩm Thiếu Hạo.

“Khinh Chu đệ đệ, vi huynh há lại là tục nhân đòi môn đăng hộ đối kia? Ta đối với hiền đệ là một mảnh chân tâm, có nhật nguyệt chứng giám. Muốn trợ giúp hiền đệ cũng là thành tâm thành ý, dù sao ngoại trừ viên đan dược trong tay của vi huynh, chỉ sợ hiền đệ không còn biện pháp khác.”

Hô hấp Giang Lạp cứng lại.

Bạch thần y ở trong tay Thẩm Thiếu Hạo?!

Thẩm Thiếu Hạo mỉm cười. Hắn ta biết Giang Lạp nghe vậy khắc đã hiểu.

Từ đầu đến cuối, khóe miệng của hắn ta đều ngậm chắc nụ cười chiến thắng. Hắn ta biết Giang Lạp đã rơi vào bẫy, không có lựa chọn nào khác chỉ có thể dựa vào lòng của hắn ta, mắc hắn ta tùy ý.

Không sai, hiện tại chỉ có hắn mới có thể cứu Trảm Ngọc.

Thẩm Thiếu Hạo đứng lên, tới gần vuốt ve gò má Giang Lạp, ôn nhu nói: “Vi huynh có đan dược tốt nhất, đại phu tốt nhất, chỉ cần một câu của hiền đệ, vậy thì ai cũng sẽ không chết.”

Giang Lạp bỗng nhiên nghĩ đến chuyện khác. Hắn nheo mắt nguy hiểm: “Những sát thủ trước kia…”

Thẩm Thiếu Hạo thờ ơ gật gật đầu.

Không sai, trước đó Biệt Phong Khởi gặp sát thủ trên núi Bạch Vân là do hắn ta cử tới. Chuyện đến nước này, hắn cũng không sợ Giang Lạp biết. Hắn ta biết Giang Lạp là người thông minh nên sẽ hiểu được bên nào có lợi có hại.

“Khinh Chu đệ đệ, ngươi chớ có phụ lòng một phen tâm ý bảo vệ của vi huynh.” Thẩm Thiếu Hạo nói, thuận thế nắm vai Giang Lạp, lòng bàn tay cách một màng vải nhẹ phác họa đường viền vai của Giang Lạp, bên trong yêu thương còn lộ ra một luồng suồng sã.

Lần này, Giang Lạp không có đẩy hắn ta.

Trầm mặc hồi lâu, Giang Lạp cuối cùng cũng gật đầu.

“Thẩm huynh ưu ái, ngu đệ không dám lại chối từ. Hy vọng Thẩm huynh nói là làm, đem đan dược tặng cho ngu đệ.”

Thẩm Thiếu Hạo cười ha ha: “Tốt! Tốt! Tốt!”

Khinh Chu đệ đệ lại vì tiểu ma nhân cam nguyện từ bỏ Lý Thích Phong, hoặc nói là vì cứu tính mạng Lý Thích Phong cam nguyện đi theo, thật khiến người ta không cao hứng.

Hai người đang nói liền nghe bên ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân dồn dập, người chưa thấy đã nghe thấy thanh âm tới trước, từ xa truyền tới thanh âm từ tính trầm thấp của Biệt Phong Khởi: “Tiểu thư sinh!”

Hiển nhiên Triệu thị vệ trưởng đem chuyện Thẩm Thiếu Hạo lại tới bái phỏng Giang Lạp cố gắng nhanh chóng thông báo cho Biệt Phong Khởi. Y lo lắng Thẩm Thiếu Hạo lại giở trò, dàn xếp xong xuôi chuyện Trảm Ngọc rồi lập tức chạy về.

Lúc này Thẩm Thiếu Thiếu Hạo đang ôm vai Giang Lạp nói chuyện. Giang Lạp nghe được thanh âm của Biệt Phong Khởi, tay theo bản năng co rụt muốn lui lại tránh khỏi cái ôm từ Thẩm Thiếu Hạo. Hắn ta hơi dùng sức nắm chặt vai Giang Lạp ôm Giang Lạp vào trong lồng ngực, không cho phép Giang Lạp lùi lại dù nửa bước.

“Khinh Chu đệ đệ, bây giờ hãy cùng y ngả bài sau đó đi theo ta.”

Con mắt Thẩm Thiếu Hạo nhìn chằm chằm Giang Lạp, ngón tay chậm rãi khóa chặt vai Giang Lạp.

Giang Lạp nâng tay ngăn trở Thẩm Thiếu Hạo tới gần: “Thẩm huynh hà tất nóng ruột như vậy, ngu đệ đã đáp ứng ngươi rồi, chẳng lẽ sẽ còn lật lọng?”

Thẩm Thiếu Hạo thở dài nói: “Hiền đệ thông tuệ như vậy, nói không chừng khắc sau lại suy nghĩ ra kế sách mới ứng đối, vi huynh cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Hiền đệ chớ nên trách vi huynh mới phải. Nói đi nói lại, kỳ thật vi huynh đã muốn ở trước mặt Lý đại công tử vuốt ve ngươi từ lâu rồi.”

Lần trước tại thành Trà Lăng, Biệt Phong Khởi ở trước mặt hắn ta đem Giang Lạp đi ngay cạnh hắn, hắn ta đến giờ vẫn còn nhớ món nợ này.

Giang Lạp hiểu ý tứ của Thẩm Thiếu Hạo, nhưng chuyện tới mức này, hắn không tiếp tục nói gì nữa. Nếu đã đáp ứng Thẩm Thiếu Hạo rồi, cần gì phải từ chối? Không bằng thẳng thắn nhanh chóng giải quyết.

Giang Lạp một khi đã quyết định thì tâm liền vững như sắt không gì lung lay được.

Vậy nên khi tiếng bước chân dừng lại ở cửa, thân ảnh cao lớn của Biệt Phong Khởi xuất hiện ngay đó, ngăn cản ánh mặt trời nóng rực sau lưng. Giang Lạp hít một hơi thật sâu, vẻ mặt trầm tĩnh, thu liễm hết thảy tâm tình.

Hắn xoay người đối mặt Biệt Phong Khởi.

Biệt Phong Khởi hiển nhiên không nghĩ tới chính mình sẽ lâm vào tình cảnh này.

Người yêu trong lòng y cao quý thanh tao, không thể khinh nhờn như tiên giáng trần lại bị người khác ôm vào trong ngực!

Thẩm Thiếu Hạo một thân xanh nhạt lụa trắng đứng bên người Giang Lạo, trên mặt nở nụ cười kiêu căng của kẻ chiến thắng, mắt mang theo khiêu khích nhìn y.

Hai người bọn họ đứng chung một chỗ mà y một mình đứng ngoài cửa! Giống như y đang quấy rầy chuyện tốt của bọn họ vậy.

Rõ ràng đó là tiểu thư sinh của y!

Ánh mắt Giang Lạp rất bình tĩnh, bình tĩnh tới mức y không thể nào hiểu được, thậm chí còn mang theo sự xa cách lạ lẫm. Vì sao?

Kinh ngạc qua nhanh, Biệt Phong Khởi bỗng dưng hét lớn một tiếng: “Các ngươi đang làm gì?!!”

Y tiếc lên vài bước, đem Giang Lạp từ trong ngực Thẩm Thiếu Hạo kéo ra sau lưng tựa như đang bảo vệ.

Biệt Phong Khởi trừng mắt nhìn Thẩm Thiếu Hạo, âm thanh lạnh băng: “Thẩm công tử, ngươi vượt quá quy củ rồi! Mời ngươi đi ra ngoài!”

“Lý đại công tử, có khỏe hay không?” Thẩm Thiếu Hạo cười cười.

Hắn ta không tỏ rõ ý kiến, nhưng nhìn về phía Giang Lạp ngay sau Biệt Phong Khởi.

Tuyệt đối không nên để vi huynh thất vọng, Khinh Chu đệ đệ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.