Hoa Vô Khuyết trước đó có thò đầu vào kiệu, bây giờ hắn rút đầu ra.
Thì ra, người trong kiệu là Thiết Tâm Nam, hắn lấy được mớ thuốc đưa ngay vào miệng nàng, cho nàng ngậm thuốc sống như vậy.
Thuốc sống, không phát huy hoàn toàn công hiệu, song vẫn có thể giải độc được.
Gia dĩ, Hoa Vô Khuyết dùng công lực cao thâm của hắn tiếp trợ, thì thuốc dù chậm ngấm cũng phải ngấm mau.
Không lâu lắm có tiếng rên nho nhỏ từ trong kiệu vọng ra.
Hoa Vô Khuyết thở phào một hơi dài. Bao nhiêu lo ngại, tức uất, căm hờn, dồn ứ từ nhiều giờ qua, hiện tại theo tiếng thở phào mà bốc ra ngoài, bởi sự dồn ứ quá nhiều, cái hơi thở phào phải dài.
Hắn quay mình lại đảo mắt nhìn qua khắp mọi người một lượt. Ánh mặt của hắn sáng và lạnh cực độ, hắn quét qua một vòng như một luồng điện phớt ngang.
Có ai chạm phải điện mà chẳng rợn mình?
- Ai hạ độc?
Triệu Hương Linh lau mồ hôi trán, tay áo vừa quét qua chỗ dược quét lại, ướt liền, chừng như vầng trán của lão là vùng tập trung ngàn hột nước.
Lão lắc đầu:
- Đích xác, tại hạ không được biết.
Thiết Vô Song cao giọng:
- Chắc chắn là có kẻ gieo tang vật để vu tội cho người ngay!
Giang Biệt Hạc liếc thoáng qua La Cửu, La Tam, vụt thốt:
- Như vậy là số thuốc này chẳng do Thiết lão anh hùng và Triệu trang chủ mua về!
La Cửu, La Tam nhìn nhau.
Bởi câu nói đó có hàm cái ý hỏi, mà hỏi thì dĩ nhiên là hỏi La Cửu, La Tam, lão ta nhìn họ kia mà!
La Cửu từ từ đáp:
- Anh em tại hạ không được biết! Anh em tại hạ chẳng biết chi cả về vụ này rồi!
Thiết Vô Song nổi giận:
- Rõ ràng là hai vị biết, trong đêm qua, hai vị chính mắt trông thấy kia mà?
La Tam điềm nhiên:
- Anh em tại hạ chỉ thấy thuốc tự nhiên đến đây, chứ nào có biết ai đưa đến đâu?
Hoặc Trương Tam? Hoặc Lý Tứ? Hoặc có thể là...
Y nhìn Thiết Vô Song bỏ lửng câu nói.
Giang Biệt Hạc hỏi liền:
- Hoặc có thể là môn hạ của Thiết lão anh hùng? Có phải các hạ muốn nói như vậy chăng?
La Cửu nhìn La Tam, La Tam nhìn La Cửu cả hai không đáp.
Không đáp, là mặc nhiên nhìn nhận rồi!
Giang Biệt Hạc đưa ánh mắt hơi trầm về Thiết Vô Song, giọng lão ta cũng trầm trầm:
- Các hạ có nên nói gì nữa chăng?
Thiết Vô Song long đôi mắt, nhìn trừng trừng anh em họ La, hét to:
- Hai ngươi dám nói như vậy à?
La Cửu bình tĩnh như núi:
- Bọn tại hạ chỉ nói sự thật!
Giang Biệt Hạc tặt lưỡi:
- Anh em các hạ đúng là những bậc trọng tín nghĩa, tại hạ hết sức kính phục!
Còn Thiết lão anh hùng thì... hắc... hắc..
Lão ta cười, mỗi tiếng cười là một mũi tên độc, vô phúc cho ai bị tên chạm phải.
Thiết Vô Song giận cực độ, râu tóc dựng đứng lên không còn giữ lễ độ nữa, quá ầm lên:
- Lão phu làm sao?
Giang Biệt Hạc không đáp từ từ đứng lên, ung dung bước vô phía kiệu gọi:
- Thiết cô nương ơi! Cô nương đã tỉnh lại rồi phải không?
Thiết Tâm Nam run run giọng, đáp qua tiếng rên:
- Ừ... Nhưng tôi lạnh quá chừng!
Giang Biệt Hạc đằng hắng:
- Cô nương có ai hạ độc chứ?
Mọi người hiện diện tại đại sảnh đều trố mắt, ai ai cũng lộ vẻ khẩn trương.
Thiết Tâm Nam tiếp:
- Tôi... tôi trúng độc sao? Tôi làm sao biết được người hạ độc...
Triệu Hương Linh thở phào, tiếng thở phào của lão ta còn dài hơn tiến thở của Hoa Vô Khuyết vừa rồi, có thể tiếng thở phào đó làm cho lão sút cân, lão nghe người nhẹ nhõm.
Thiết Tâm Nam lại tiếp:
- Tôi chỉ biết là tôi có ăn hai quả táo do Thiết Vô Song gởi tặng, tôi ăn rồi nghe lạnh liền, lạnh đến răng đập vào nhau cốp cốp, không lâu lắm, kế đó, tôi mê mang luôn.
Triệu Hương Linh nghe thân mình nặng trở lại, nặng hơn trước gấp mấy phần.
Và, ai ai cũng biến sắc như lão.
Thiết Vô Song tưởng chừng lồng ngực sắp vỡ tung, dậm chân bịch bịch kêu lên:
- Cô nương... tại sao cô nương ngậm máu phun người?
Giang Biệt Hạc khích một câu:
- Trong lúc này mà Thiết lão anh hùng còn tìm cách chối quanh, thì thật là không đáng mặt đại trượng phu chút nào!
Thiết Vô Song trừng mắt quát:
- Câm ngay! Câm! Lão phu với các hạ, có cừu oán gì chứ! Lão phu già từng tuổi này, có liên quan gì với một tiểu cô nương chứ? Tại sao các hạ ăn nói hồ đồ thế? Lý do gì lão phu hại nàng?
Giang Biệt Hạc cao giọng:
- Hoa công tử có nghe lão ta có đó chăng?
Hoa Vô Khuyết đúng là một con người phi thường, trong trường hợp này hắn vẫn giữ được trầm tịnh, thì thật là đáng phục.
Bất quá, trên gương mặt của hắn, có thay đổi phần nhỏ vậy thôi, chẳng hạn hắn ưu uất, hắn đau khổ, có lẽ hắn quan tâm đến tình trạng của Thiết Tâm Nam hơn là đối phó với ngoại nhân.
Hắn từ từ thốt:
- Giả như chúng ta cần xuất thủ, thì trước khi xuất thủ phải để cho đối phương khẩu phục, tâm phục!
Nghĩa là, phải để cho người ta phân trần, giãi bày, người ta có quyền tự biện hộ.
Khi nào người ta không có một lý luận nào vững chắc, thì lúc đó hắn mới kết án.
Giang Biệt Hạc hơi bất mãn, bởi lão ta chỉ mong Hoa Vô Khuyết nóng nảy hơn.
Nhưng lão đành với sự hòa hưởn của hHoa Vô Khuyết, lão buông xuôi:
- Phải! Cái lý phải là thế!
Bỗng lão nhìn về phía chiếc kiệu, vẫy ta cho kiệu phu:
- Bước lại đây!
Một tên kiệu phu vâng một tiếng, rồi bước tới, voòng tay hỏi:
- Giang đại hiệp có điều chi phân phó?
Trong khi mọi người khẩn trương cực độ, thì lão gọi kiệu phu, gọi để làm gì?
Giang Biệt Hạc lên tiếng hỏi:
- Vừa rồi, Thiết lão tiền bối nói gì hẳn ngươi cũng có nghe!
Kiệu phu gật đầu:
- Tiểu nhân nghe rất rõ!
Giang Biệt Hạc lại hỏi:
- Ngươi có cho rằng Thiết lão tiền bối có ý hãm hại Thiết cô nương chăng?
Kiệu phu lắc đầu:
- Không!
Mọi người đều sững sờ bởi vì không ai ngờ là Giang Biệt Hạc lại đi tìm hiểu sự nhận xét của một kiệu phu. Có người nghĩ rằng lão ta sắp sửa giở trò quỷ gì nữa đó, mà cũng có người chê lão, muốn quá khéo lại trở thành vụng.
Nhưng, Giang Biệt Hạc thản nhiên như thường, lão điểm một nụ cười hỏi:
- Thế là chất độ không do Thiết lão tiền bối trộn vào vật thực?
Kiệu phu buông gọn:
- Chính lão tiền bối họ Thiết hạ độc!
Giang Biệt Hạc trố mắt:
- Do đâu ngươi dám cho rằng chính Thiết lão anh hùng hạ độc?
Kiệu phu giải thích:
- Chỉ vì, Thiết lão anh hùng không có cái ý hại Thiết cô nương, nhưng lại có cái tâm hại Hoa công tử. Chất độc đó được dành cho Hoa công tử, vô tình Thiết cô nương lãnh đủ!
Giang Biệt Hạc cau mày:
- Thiết lão anh hùng với Hoa công tử làm gì có cừu có oán với nhau? Tại sao lão anh hùng lại có tâm hại Hoa công tử?
Thiết Vô Song hét to:
- Ngươi nói đúng đó! Không duyên không cớ, tại sao lão phu lại hại người chứ?
Lão không cần giữ lễ độ với Giang Biệt Hạc nữa. Bởi lão nhận ra, bất cứ Giang Biệt Hạc thốt lên tiếng gì, tiếng đó đều nhằm vào lão cả như những mũi tên độc bắn vào lão.
Giang Biệt Hạc đã lấy tư thế đối lập với lão rồi, mà lại là một sự tử đối, thì lão còn dè dặt chi nữa đối với Giang Biệt Hạc?
Kiệu phu bình tịnh tiếp:
- Muốn giết người, đợi gì có thù oán mới giết được? Người ta phạm tôi sát nhân, chỉ vì một phút giây tật đố, người ta giết người, chỉ vì có làm một điều chi đó bất chánh, thẹn với đời, sợ đời phát giác, trong trường hợp đó, cái lý do giết người là diệt khẩu, không hơn không kém! Muốn giết người có ngàn lẻ một lý do, nào chỉ vì thù vì oán mà thôi đâu?
Thiết Vô Song hét lên như sấm:
- Lão phu bình sanh đầu đội trời, chân đạp đất, cao mặt đứng giữa trần gian, tâm không thẹn với thần linh, thì làm gì có những hành động bất chánh, thẹn mặt với đời mà sợ ngươi phát giác?
Lão hét lớn quá, bọn gia đinh trong Điạ Linh trang đều sám mặt, song gã kiệu phu không hề bị chấn động, chẳng những hắn không hãi hùng, hắn lại còn ung dung cười, ung dung nói:
- Tiểu nhân không dám nói câu đó, chính Thiết lão anh hùng nói đấy nhé! Tiểu nhân chỉ luận qua mọi lý do giết người thôi!
Một tên kiệu phu có ngôn ngữ lanh lợi như thế, thì quả thật là một kiệu phu phi thường! Lời nói thì cung kính, song cái ý thì cay nghiệt quá chừng.
Tuy hắn là kiệu phu song khi tranh luận, hắn có cái phong độ sánh ngang với đối tượng, cung kính nhưng chẳng nhân nhượng buộc lòng nhưng khó vẫy vùng.
Mọi người hết sức kỳ quái, tự hỏi làm sao Giang Biệt Hạc có một gã kiệu phu lợi hại như thế?
Tiểu Linh Ngư hiểu ngay gã kiệu phu chẳng phải là một kiệu phu chân chánh, chuyên sống voới cái nghề khiên bọn thừa tiền dư bạc.
Và nếu hắn không phải là kiệu phu chân chánh, thì đương nhiên một kẻ nào đó giả dạng, thay vào.
Chàng chăm chú quan sát kiệu phu, càng nhìn hắn, chàng càng nhận thấy hắn giống một người rất quen thuộc với chàng.
Bên trong đại sảnh, Thiết Vô Song quát tháo một lúc, rồi cười lên ha hả, cười cuồng dại.
Lão ngẩng mặt cười lên khoảng không, rồi lão thốt:
- Tốt! Tốt! Trước mặt bao nhiêu bằng hữu đây, lão phu muốn nghe ngươi kể một vài hành động của lão phu, hành động bất chánh, khiến lão phu thẹn với thế nhân?
Kiệu phu từ từ cất tiếng:
- Phàm những việc làm gây nên hổ thẹn đối với đời có nhiều loại. Giả như, trộm gà, bắt chó, thuộc loại nhỏ, còn như lớn hơn một chút, thì... cướp bạc bảo tiêu, giết người...
Thiết Vô Song quát:
- Ngươi nói lão phu cướp bạc bảo tiêu của ai?
Kiệu phu thản nhiên:
- Giả như vụ cướp bạc bảo tiêu của Đoàn Hiệp Phì lão gia.
Thiết Vô Song rung người:
- Đoàn Hiệp Phì? Ngươi... ngươi...
Kiệu phu tiếp luôn:
- Trong thành, ngoài thành ai ai cũng biết, Đoàn lão gia và Triệu trang chủ là hai tử đối đầu, giả như tiền bạc của Đoàn lão gia bị cướp, thì hàng hóa sẽ không đến Trung Nguyên, hay nói rõ hơn, không đến thành này. Thì, còn ai cạnh tranh sanh ý với Triệu trang chủ nữa chứ?
Thiết Vô Song hét:
- Dù cho có sự việc đó đi nữa, thì sự việc đó liên quan gì đến lão phu?
Kiệu phu cười hì hì:
- Giả như Thiết lão anh hùng âm thầm cướp đoạt số bạc bảo tiêu đó, thì chẳng những Triệu trang chủ sẽ trọng thưởng mà chính lão anh hùng cũng hưởng dụng vô tận số bạc về tay!
Thiết Vô Song rít lên:
- Tốt... tốt... Ngươi cứ nói tiếp!
Kiệu phu tự nhiên là phải tiếp:
- Thiết lão anh hùng cứ tưởng là mình làm như vaậy rồi, thần cũng chẳng hay, quỷ cũng chẳng biết!Thần quỷ đều mù tịt, thì đương nhiên người cũng mù tịt luôn. Phải vậy không chứ? Giả như trên giang hồ, hào kiệt có mở cuộc điều tra, thì hẳn là còn lâu lắm ngườita mới nhằm vào Thiết lão anh hùng! Có đúng vậy không chứ? Chỉ sợ đến trăm năm sau vẫn chưa có người dám nghĩ đến Thiết lão anh hùng.
Hắn dừng lại để điểm nụ cười lạnh, rồi hắn tiếp luôn:
- Ngờ đâu, Đoàn lão gia lại mời được Hoa công tử đến trang viện. Mà Thiết lão anh hùng thì thừa hiểu Hoa công tử chẳng phải kẻ tầm thường. Thiết lão anh hùng sợ công tử khám phá ra vụ cướp bạc do ai chủ mưu, nếu cái vụ cướp đó được truyền bá trên giang hồ với danh tánh kẻ chủ mưu, thì còn chi thể diện của Thiết lão anh hùng.
Muốn bảo tồn danh dự, tất phải hạ thủ, Hoa công tử sống, là một người còn sống sót!
Hoa công tử mất rồi, là một người được ung dung toại hưởng!
Mở đầu câu chuyện, hắn mãi mãi dùng mấy tiếng hoặc giả, giả như, hắn đóng cọc chung quanh Thiết Vô Song với mấy tiếng đó, để giăng mắc chiếc lưới, cọc đủ rồi, lưới giăng rồi, hắn vào ngay cái điểm chánh, hắn chỉ ngay Thiết Vô Song. Hắn ngang nhiên lên án Thiết Vô Song với bản cáo trạng tinh vi, và bây giờ Thiết Vô Song như con cá vào lưới rồi!
Thiết Vô Song tức uất đến mờ mắt, gầm lên:
- Đáng ghét cái gã xấu xa, chuyên nói vu vơ để hãm hại người! Lão phu phải hạ sát ngươi mới hả dạ!
Lão tung mình lên cao, hai tay cùng đưa ra, gió chưởng cuốn đi vù vù, hai chưởng đó nhắm vào hai bên mặt của kiệu phu. Lão lãnh tụ võ lâm vùng Tam Tương, lại đang cơn thịnh nộ, Thiết Vô Song xuất chưởng, hẳn phải mãnh liệt.
Những ai ở trong vòng một trượng tròn quanh lão, cũng cảm thấy gió quét qua, y phục bị cuốn theo, phất phừng phật. Kỳ quái thay, Giang Biệt Hạc đứng bên cạnh kiệu phu trước khí thế hung hãn của Thiết Vô Song vẫn thản nhiên như thường, chẳng hề nhích động, chứng tỏ là lão sẵn sàng can thiệp cứu nạn kiệu phu.
Thì đúng là cái nạn của kiệu phu chứ còn gì nữa? Bởi hào kiệt giang hồ còn không dám chống cự với Thiết Vô Song, thì liệu một kiệu phu chịu nỗi hình phạt phát xuất từ phẫn nộ sao?
Hai tiếng bốp bốp vang lên, liền theo đó có bóng người vút lên cao.
Kiệu phu đã xuất thủ, nghinh đón song chưởng của Thiết Vô Song!
Bốn chưởng chạm nhau, tiếng chạm vang rồi, người bị chấn dội lại chẳng phải là kiệu phu!
Không phải kiệu phu, thì còn ai nữa nếu không là Thiết Vô Song?
Mọi người đều kêu lên thất thanh, trước một diễn tiến trái ngược.
Tiểu Linh Ngư đang vận dụng trí óc, tìm hiểu kiệu phu là ai giả dạng, đến lúc đó thấy hắn xuất thủ, phát huy một chưởng lực thượng thừa, mà chiêu thức lại biểu lộ võ học chánh tông.
Bất chợt, chàng kêu lên:
- Thì ra là hắn?Hắn!
Thiết Vô Song bị chấn dội ngoài trượng xa, rơi xuống rồi, không đứng vững, nếu Triệu Hương Linh không kịp thời bước tới, nâng lão, hẳn lão phải ngã.
Sắc mặt của lão xanh nhợt, ngực lão phập phồng rất gấp, lão thọ thương, thương thế lại không nhẹ.
Giang Biệt Hạc cười nhẹ:
- Xem ra Thiết lão tiên bối đã quá già!
Quá già, nghĩa là vô dụng! Ngày nay, bất quá Thiết Vô Song chỉ còn cái danh hảo, chứ tài thì làm chi ai nỗi?
Bằng cớ là lão bại nơi tay một kiệu kia mà.
Thà Giang Biệt Hạc mắng ngay vào mặt Thiết Vô Song, mắng nặng, Thiết Vô Song còn chịu đựng nỗi!
Cái câu của lão ta mỉa mai cay đắng quá, Thiết Vô Song tiêu hóa thế nào được.
Mà bất cứ ai cũng chẳng tiêu hóa nỗi, huống hồ kẻ lấy võ nghiệp làm lẽ sống, và có tạo nên thành tích ít nhiều, hưởng sự trọng vọng ít nhiều của đồng đạo trên giang hồ.
Thiết Vô Song đau với câu nói đó hơn là thương thế vừa nhận nơi kiệu phu.
Lão rung rung giọng, hét lên:
- Ngươi... ngươi...
Nhưng lão còn nói gì được, khi mà sự thực đã vậy rồi? Mắng lại Giang Biệt Hạc sao? Bại rồi đổ hận, đổ quạu, như thế thì đâu có cái tâm phục thiện, mà không có tâm phục thiện là thiếu tư cách đại anh hùng!
Lão nín luôn.
Lão nín vì không nói được, Giang Biệt Hạc còn nói được, tự nhiên phải nói luôn:
- Lão tiền bối muốn nói chi, cứ nói, vô luận là nói gì, tại hạ cũng xin nghiêng tai nghe kỹ!
Triệu Hương Linh cất tiếng oang oang:
- Tại hạ muốn nói đây! Tại hạ muốn hỏi đây, giả như loại độc đó, do Thiết lão anh hùng hạ thủ, thì khi đưa vật tặng, tại sao Thiết lão anh hùng lại dùng danh thiếp của mình kèm theo? Và tại sao số lượng dược thảo giải độc lại được tích trữ dược thảo giải độc quá nhiều tại đây là xác nhận cái ý chí sát tử người trúng độc. Trên đời này có kẻ gian nào lại quá ngu như thế chứ?
Giang Biệt Hạc chưa đáp, kiệu phu đã ứng tiếng:
- Nếu là những tục tử dung phu, thì chẳng bao giờ làm như vậy. Nhưng Thiết lão anh hùng có là tục tử phàm phu đâu? Một con người có thanh danh vang dội khắp vùng Tam Tương, một con người tung hoành ngang dọc khắp sông hồ, tự nhiên phải có kiến thức cao minh, có cao minh mới dám làm vậy, bởi có ai tin được là chính lão anh hùng chủ mưu cuộc đầu độc này?
Triệu Hương Linh đuối lý, hậm hực:
- Nhưng... nhưng...
Bình nhật, lão tự hào là mình lắm cơ trí, ứng biến linh hoạt, song hiện tại lão tắt nghẹn lý luận, chừng như kiệu phu nhét đấy ứ yết hầu lão ta.
Lão cũng phải nhìn nhận lập luận của kiệu phu rất đúng, giả như Thiết Vô Song là người chủ mưu, mà lão ta lại làm như thế, thì cái thủ đoạn cao minh không tưởng nỗi!
Giang Biệt Hạc day qua Hoa Vô Khuyết:
- Sự tình đã tỏ rõ như vậy, công tử nghĩ sao?
Hoa Vô Khuyết từ từ đáp:
- Sự tình này, nếu thiên hạ anh hùng đều biết, thì hẳn là chẳng một ai khoan dung.
Giang Biệt Hạc gật đầu:
- Đó là cái chắc!
Hoa Vô Khuyết chậm chậm rà ánh mắt quanh một vòng, sau đó mới nhìn thẳng vào mặt Thiết Vô Song rồi hắn lại chuyển sang Triệu Hương Linh, đoạn hắn buông từng tiếng:
- Hiện tại là chánh ngọ, tại hạ để cho hai vị nửa ngày, hai vị tùy tiện liệu định.
Đêm nay vào giờ tý, tại hạ sẽ trở lại đây, đến biến thái độ của hai vị.
Hắn vòng tay chào biệt, rồi quay mình, bước ra khỏi đại sảnh:
Giang Biệt Hạc còn thòng một câu:
- Tại hạ từ lâu, ngưỡng mộ oai danh của Thiết lão tiền bối, từng nuôi ý nguyện kết giao, ngờ đâu.. hừ!
Lão thở dài, quay mình bước theo Hoa Vô Khuyết.
Họ đi rồi, người còn lại bàng hoàng, chẳng rõ đáng mừng hay đáng lo, đáng sợ.
Tiểu Linh Ngư thầm nghĩ:
- Vô luận thế nào, cả hai cũng đã đi rồi, và họ đi rất đúng tư cách đại anh hùng, đại hiệp sĩ. Họ đi như vậy là thân phận của họ sáng chói hơn! Tuy nhiên, Hoa Vô Khuyết thì do bổn ý mà đi, còn Giang Biệt Hạc thì vẫn để lộ cái vẻ ngụy trang của lão ta!
Mọi người nhìn ra cửa, nhìn mãi đến lúc đoàn kiệu của Hoa Vô Khuyết đi khuất rồi, họ thở dài.
Không khí trong gian đại sảnh nặng nề khó thở lạ lùng.
Một lúc lâu, bỗng Thiết Vô Song hét to:
- Tức chết lão phu!
Lão phun vọt ra một bún máu.
Vừa rồi, chạm chưởng của kiệu phu, lão thọ thương trầm trọng, nhờ lão dằn chân khí, nên máu không vọt ra.
Bây giờ lão buộc miệng hét lên, chân khí thoát đi, máu ứ mất bờ di cản, vọt theo luôn.
Chính lão thừa hiểu như vậy, nên Giang Biệt Hạc khích lão mấy lượt, lão vẫn nín lặng, sợ mở miệng đáp lời là máu trào theo ra liền, và như thế thì mất mặt quá chừng.
Đối phương đã đi rồi, lão phải cho tuôn ra cái thứ máu độc đó, vì giữ lâu trong người có hại.
Triệu Hương Linh thấy lão quá già mà gặp cái cảnh trầm trọng như thế, tình trạng trầm trọng đó một phần do tính khí cuồng ngạo của lão ta, họ Triệu tự nhiên đau xót cho lão vô cùng, cố gượng cười, thốt:
- Thiết lão tiền bối nên vào hậu viện nghĩ một lúc, lấy thuốc dưỡng thương mà dùng...
Thiết Vô Song cười thảm:
- Đại hạn sẽ đến vào giờ tý đêm nay, còn uống thuốc dưỡng thương làm gì nữa?
Triệu Hương Linh vừa hy vọng mà cũng vừa an ủi Thiết Vô Song:
- Vị tất sẽ là như thế nào! Bởi họ đã kéo nhau đi rồi...
Thiết Vô Song cười dài:
- Họ đi, còn lão phu chẳng lẽ lại trốn? Họ đi là do cái ý của họ, còn lão phu thì trốn được sao? Hừ! Hừ! Không ngờ tạo nên thanh danh, giữ gìn thanh danh đó hơn nửa đời người, ngày gần về với đất lạnh, lão phu phải vất nó lại để đổi lấy ô nhục mà mang theo xuống suối vàng!
Triệu Hương Linh xót xa vô cùng, cúi thấp đầu, không còn lời gì để nói nữa.
Với thân phận như vậy, khi nào Thiết Vô Song lại bỏ trốn đi được? Trốn đi để làm gì? Bám lấy cái sống thừa? Con người ta lúc thành danh là bậc đại anh hùng, có thể chui đầu trong ô nhục mà sống được chăng? Huống chi kiếp sống này chỉ còn là việc đếm từng ngày?
Chết đi, chưa chắc hết nhục, nói gì là sống? Thì, trong trường hợp này, chết là hơn sống.
Nhưng có ai khuyên ai hãy chết gấp được chăng?
Không cản ngăn, đã là quá đáng rồi, chứ còn khuyên nhau nên chết đi, là điều không ai làm được.
Cho nên, Triệu Hương Linh tán đồng giải pháp chết để bảo tồn phần nào danh dự của Thiết Vô Song, mặc nhiên tánh đồng, là cả một niềm đau khổ, chứ còn khuyến khích lão chết gấp, thì Trang chủ không làm sao mở miệng nói nửa lời.
Thiết Vô Song ngẩng mặt lên không, buông luôn với giọng trầm dài:
- Việc đã đến như thế này, lão phu còn đi đâu? Trong vòng trời đất có nơi nào cho bậc đại anh hùng ẩn náu để che giấu cái nhục nặng nề chăng? Không nơi dung thân, không nẻo cất bước, thì còn chờ đợi đến giờ tý mà làm gì nữa? Chờ đến giờ tý, để thọ án tử hình, do ngoại nhân tuyên bố trước mặt nhiều người chăng? Lão phu là ai mà để người đời xử tội chứ? Huống chi cái tội của lão phu thành hình trong tưởng tượng của một vài người? Oan, thì lão phu ngậm oan, dù sao thì ít nhất lão phu cũng phải có cái can đảm tự quyết!
Lão khóc!
Khóc là phải! Người ta, cũng có kẻ không sợ chết, nhưng chẳng một ai không tiếc rẻ những ngày trời.
Huống chi, phí phạm những ngày trời, một cách vô lý?
Có ai chết oan mà không buồn? Biết rằng oan, mà phải chết thử hỏi ai không buồn?
Thì, anh hùng đổ lệ cũng chẳng phải là điều đáng trách. Giọt lệ anh hùng có những trường hợp không thể diễn tả là yếu hèn.
Anh hùng mạt lộ! Bốn tiếng đó là những cái gì bi thảm nhất cho những ai suốt đời nuôi chí tiến thủ trên con đường lành.
Tuy nhiên, còn một một phút giây nào, Triệu Hương Linh còn hy vọng trong phút giây đó.
Lão ta an ủi:
- Đừng bi thảm hóa trường hợp cực độ như vậy, lão tiền bối! Biết đâu...
Thiết Vô Song lắc đầu:
- Dù lão phu có trăm miệng trong lúc này, cũng phải ngậm kín cả trăm miệng, chứ chẳng còn làm sao hơn được! Trừ ra, chúng ta tìm ra thủ phạm chân chánh.
Nhưng, tìm một bóng ma giữa vũ trụ mênh mang này, còn dễ hơn là tìm thủ phạm của một vụ án không đầu! Hà huống, thời gian lại bị hạn định trong vòng nửa ngày?
Triệu Hương Linh lẩm nhẩm:
- Nửa ngày! Nửa ngày...
Bất giác lão đưa mắt nhìn ra cửa. Bóng nắng đã chênh chênh rồi, bóng nắng dài ra, dài mãi, chừng như nó dài nhanh, hôm nay nhanh hơn mọi hôm!
Thiết Vô Song kêu lên:
- Giang Biệt Hạc! Giang Biệt Hạc! Hoa Vô Khuyết! Lão phu không oán trách, hai vị hành động như vậy là hợp lý lắm rồi! Lão phu còn ghi nhận cái nhân, cái nghĩa của hai vị, bởi có nhân có nghĩa mới khoan hạn cho lão phu đến giờ tý đêm nay. Lão phu phải cảm kích hai vị!
Lão ho húng hắng.
Thốt vài tiếng, lão húng hắng một lần, mỗi lần húng hắng là có phun ra một tý máu, lão nói nhiều tất phải húng hắng nhiều, phun máu nhiều, khi lão dứt câu, vạt áo của lão lốm đốm đỏ như loại vải hoa.
Triệu Hương Linh phải gọi gia nhân dìu lão vào hậu viện, khi gia nhân đưa lão đi rồi, Triệu Hương Linh mới nhìn qua anh em họ La.
Một lúc lâu, lão hỏi:
- Hai vị chẳng có điều chi dạy bảo Triệu Hương Linh trong phút giây này?
Giọng của lão dĩ nhiên là thê thảm.
La Cửu cười nhẹ:
- Thiết lão anh hùng quan trọng hóa vấn đề một cách đáng tiếc. Theo sự nhận xét của tại hạ, thì thắc mắc bởi sự tình đơn giản cách lạ, đó Trang chủ!
Triệu Hương Linh sáng mắt lên, một nụ cười hiện ra nơi vành môi, gấp giọng giục:
- Nói đi, hai vị! Tại hạ nóng nghe vô cùng.
La Cửu đảo mắt nhìn quanh, nhích mình một chút gần Triệu Hương Linh hơn, đã vậy y còn kề miệng sát bên tai Triệu Hương Linh rồi thì thầm chứ không dám to tiếng.
Trong lúc đó, tại đại sảnh, cảnh hỗn loạn đã bắt đầu diễn ra với số đông gia nhân, hỗn loạn vì người nào cũng lo ngại...
Giả như La Cửu có nói lớn lên như thường đi nữa thì vị tất đã có người chú ý?
Không ai chú ý, vẫn có một kẻ chú ý, kẻ đó bằng mọi giá phải nghe cho kỳ được những gì La Cửu nói với Triệu Hương Linh.
Kẻ đó là Tiểu Linh Ngư, nhân lúc gia nhân hỗn loạn, chàng trà trộn theo chúng, vào ngay đại sảnh, đến gần.
Đúng ra chàng không làm sao nghe trọn vẹn những lời của La Cửu. Song phần nào thiếu sót, thì chàng bổ túc bằng cái nhìn, chàng có biệt tài về ngôn ngữ, bằng ánh mắt, cứ nhìn đôi môi của La Cửu, chàng đoán được là y nói gì.
Đại khái, cái ý của La Cửu như thế này:
- Sự tình đã diễn tiến như vậy rồi, thì chẳng còn cách nào hơn là tiên hạ thủ vi cường, chúng ta cứ bắt con gái của Đoàn Hiệp Phì quản thúc tại đây, làm con tin, Giang Biệt Hạc muốn rượt chuột, hẳn phải sợ chạm vào đồ vật, hư hao, với thủ đoạn này, tạm thời chúng ta qua được cơn khó.
Tiểu Linh Ngư tức lắm, nếu có thể, chàng không ngần ngại nhảy tới, vung tay tát mạnh vào mặt y, tát liên hồi cho y chết luôn đi cũng còn được như thường.
Cái chủ ý gì như thế chứ?
Cái chủ ý đó chẳng những không giải cứu tạm thời được ai cả, trái lại còn xô đẩy người ta vào cảnh chết, người ta chưa chết gấp, y lại muốn người ta thọ hại nhanh hơn thời gian ước định.
Triệu Hương Linh trầm ngâm lâu lắm.
Sau cùng lão lắc đầu thốt:
- Cái kế đó, không thể thực hành được rồi. Bởi mình làm như vậy, thì có khác nào xác nhận trước giang hồ là chính mình cướp bạc bảo tiêu, hạ độc hai người, việc hiện tại đây, chúng ta còn không biện bạch nổi, nếu làm như các hạ đề nghị, thì lại càng không thể biện bạch được!
Tiểu Linh Ngư thầm khen:
- Khá lắm! Quả nhiên ngươi chưa đến nỗi quá ngu!
La Cửu lại rỉ bên tai Triệu Hương Linh:
- Trang chủ cố chấp tiểu tiết quá đi thôi! Phải biết, dù việc không ổn lắm, song bất quá chúng ta tạm thời hành động như thế, để cầm chân Giang Biệt Hạc, trong thời gian đó, chúng ta dốc toàn lực truy tầm hung thủ, bắt được hung thủ rồi, chúng ta sẽ phóng thích con gái của Đoàn Hiệp Phì. Người ta nói quấy cho Trang chủ lúc đầu, chứ khi sự tình kết thúc, thì người ta sẽ nói phải lại cho Trang chủ ngay. Tại sao không thể nhẫn chịu một chút để cứu cái toàn diện. Nếu cần, chúng ta cũng bắt luôn Đoàn Hiệp Phì nữa đấy, chẳng phải chỉ một con gái lão ta mà thôi!
Lần này, Triệu Hương Linh bắt đầu xiêu lòng.
Lão lẩm nhẩm:
- Nhưng... tại hạ nghĩ... việc này...
La Cửu buông tiếp một đòn tâm lý:
- Tại hạ cho rằng đó là một diệu kế, nếu Trang chủ không thực hành thì đừng mong có biện pháp gì khác đối phó với bọn Giang Biệt Hạc, Hoa Vô Khuyết. Họ là những tay võ dũng siêu phàm trong giang hồ ngày nay, Trang chủ có đủ khả năng chống cự với họ chăng? Trang chủ có khả năng trốn khỏi tay họ chăng? Khi Trang chủ chưa có cánh để bay lên trời cao, thì đừng hy vọng thoát chết với họ.
Triệu Hương Linh xiêu lòng thêm một chút nữa.
Mấy phút sau, lão nhếch nụ cười khổ, buông xuôi:
- Chắc là phải làm như vậy rồi!
Dừng lại một chút, lão tiếp luôn:
- Chỉ vì, người trong nhà của Đoàn Hiệp Phì rất đông, việc cướp cha con họ đâu phải là việc dễ? Trừ ra mình có một đoàn quân hùng hậu...
La Cửu cười nhẹ:
- Khó hay dễ, việc đó không thành vấn đề cho Trang chủ.
La Tam tiếp liền:
- Tại hạ chắc chắn là trong giờ phút này, Giang Biệt Hạc và Hoa Vô Khuyết không hề phòng bị, mà vào nhà Đoàn Hiệp Phì cướp cha con lão ta, ngoài Giang Biệt Hạc và Hoa Vô Khuyết ra, chúng ta không còn có kỵ một kẻ nào khác.
Triệu Hương Linh đã xiêu lòng hoàn toàn, bởi lão cười, nụ cười tươi tỉnh, chứ chẳng phải gượng khổ, héo hắt như trước đó.
Lão hỏi:
- Hai vị vì nghĩa mà khẳng khái ra tay?
La Cửu nghiêm sắc mặt:
- Ăn lộc của vua, phải trung thành với vua, cái lẽ phải làm của thần tử là vậy.
Triệu Hương Linh sụp mình lạy liền:
- Hai vị trọng nghĩa như vậy, Triệu Hương Linh này làm cách nào báo đáp cho vừa?
La Cửu hấp tấp nâng lão đứng lên:
- Trang chủ quan trọng hóa trường hợp làm chi, khổ quá đi thôi!
Tiểu Linh Ngư đã hiểu.
Chàng nghĩ:
- La Cửu nghĩ ra cái kế đó, chẳng những hại riêng hai gia đình họ Đoàn và họ Triệu mà còn gây nên náo loạn giang hồ toàn diện, đến lúc đó thì anh em họ sẽ thủ lợi..
La Cửu giục:
- Việc, không thể chậm trễ, phải hành động ngay từ phút giây này!
Triệu Hương Linh gật đầu:
- Các vị cần gì, xin cho biết, tại hạ sẽ ra lệnh biện ứng ngay.
La Cửu đáp:
- Chẳng cần gì khác hơn là hai chiếc tiểu kiệu và tám tên trang đinh theo anh em tại hạ.
Triệu Hương Linh chớp mắt:
- Giản dị thế à?
Đòi hỏi hai chiếc kiệu con và tám trang đinh nơi Trang chủ Địa Linh trang, thì quả thật là xin một giọt nước nơi biển cả, cho nên chỉ trong nháy mắt, là kiệu và người có sẵn cho anh em họ La.
Trang đinh khiêng kiệu cũng chẳng cần gì có biệt tài, bất cứ kẻ nào cũng có thể làm việc đó, và nhân lúc hỗn tạp do các diễn tiến vừa qua, Tiểu Linh Ngư nhập vào bọn khiêng kiệu dễ dàng.
Bây giờ thì chàng lại làm thêm một nghề mới, cái nghề kiệu phu.
* * * * *
La Cửu lên kiệu trước, vừa cười vừa thốt:
- Lượt đi, do anh em ta ngồi, lượt về thì hẳn là cha con họ Đoàn ngồi, bọn ta chắc là phải nặng hơn cha con nhà ấy, các ngươi chịu khó vậy, lượt về sẽ được khoan khoái hơn!
Buông rèm xuống rồi, La Cửu hỏi:
- Các ngươi biết trang viện của Đoàn Hiệp Phì ở đâu chứ?
Một kiệu phu cười hì hì, đáp:
- Biết chứ! Chính bọn tiểu nhân cùng lúc toan đến đó phóng một mồi lửa, thiêu hủy cả cơ nghiệp của lão quỷ ấy.
La Cửu gật gù:
- Được rồi! Đến đó ngay cho ta!
Đến đó để làm gì?
Thực ra, bảy tên trang đinh kia chẳng biết gì cả, chỉ có tên kiệu phu thứ tám là hiểu rành cái chủ ý của họ La.
Kiệu phu thứ tám, chính là Tiểu Linh Ngư, biết thì để bụng, khi nào chàng nói cho bọn chúng nghe, mặc dù có kẻ hỏi chàng, cũng như họ hỏi nhau.
Không lâu lắm, cái đích của hành trình đã hiện ra trước mặt xa xa.
Trước cổng trang viện, có bảy tám đại hán đang ngồi bên trong cổng cũng có một số đại hán như vậy.
Một tên trang đinh hỏi:
- Sắp tới nơi rồi đó! La đại gia, mình làm sao đây?
Tiểu Linh Ngư hồi hộp!
La Cửu đáp gọn:
- Cứ đi thẳng vào!
Tiểu Linh Ngư giật mình, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ chúng không ngán Giang Biệt Hạc?
Chính tên trang đinh vừa hỏi cũng kinh hãi như chàng, hắn cố gượng cười thốt:
- Chó giữ cửa của Đoàn Hiệp Phì gần hai mươi đầu đang chực chờ nơi cửa kia, nếu cứ ngang nhiên mà vào chắc chắn là bị chúng cắn chết!
La Cửu điềm nhiên:
- Cứ khiêng kiệu thẳng vào trong, chó không cắn các ngươi đâu mà sợ!
Bọn trang đinh cùng nhìn nhau, nhưng nhìn nhau rồi cũng phải tuân lời chứ làm gì hơn?
Chúng cố làm gan, cùng hét lên một tiếng cho có oai, rồi cũng phóng chân chạy bay tới.
Dĩ nhiên bọn canh cửa của Đoàn Hiệp Phì xông ra, chận lại, đồng thời quát:
- Các ngươi làm gì thế? Có đứng lại hay không?
Tiểu Linh Ngư đảo mắt quanh một vòng, quát trả:
- Bọn ta đến chở heo đây, tránh ra ngay!
Chàng quyết tâm gây náo loạn, để Giang Biệt Hạc nghe động, chạy ra, cái mưu của La Cửu phải bất thành.
Không phải chàng ngăn chận sự thực hiện cơ mưu đó, là để hãm hại Thiết Vô Song bởi chàng có một kế hoạch riêng biệt, giải nạn cho Thiết Vô Song.
Người của họ Đoàn vừa mắng trả, vừa nhào tới:
- Bọn chó ở đâu, tìm đến đây chịu chết à?
Bọn trang đinh của họ Triệu bận khiêng kiệu, còn tay đâu mà chống cự, tên nào cũng hoảng hồn.
Bỗng một loạt tiếng soạt soạt vang lên, bảy tám tên trang đinh của họ Đoàn vừa nhào tới, cùng ngã xuống cả.
Không một ai biết tại sao bọn người đó lại ngã đột ngột như vậy.
Tiểu Linh Ngư thấy mấy điểm sáng đen từ trong kiệu bay ra, những điểm sáng đen đó vừa chớp lên, là bọn trang đinh họ Đoàn chới với rồi ngã liền.
Ngã xuống rồi, chúng lăn đi hai vòng, mới nằm luôn, bất động.
Chàng không còn ngờ gì nữa, chính La Cửu vừa hạ thủ đoạn.
Chàng không tưởng là La Cửu tài tình đến mức độ đó, kinh hãi đến sững sờ, chính bọn trang định họ Triệu cũng sững sờ như chàng, song chàng biết rõ nguyên do, còn bọn chúng thì như những kẻ mù xem diễn kịch.
La Cửu điềm nhiên bảo:
- Chó giữ cửa không cắn nữa, thì các ngươi cứ vào chứ?
Bọn đinh vâng một tiếng, khiêng kiệu tiến vào.
Như đã thấy, bên trong cửa còn bảy tám đại hán nữa, bọn này chạy ào ra, nhưng vừa đến cửa, chúng cũng ngã luôn, sau loạt tiếng soạt soạt vang lên.
Những tên chưa chạy ra ngoài, thấy tình hình đó, biết là có biến, không dám tiến tới, vừa lùi lại vừa kêu lên ầm ĩ:
- Các anh em đâu! Tiếp cứu đến đây! Có quỷ! Quỷ đến nhà rồi!
Không cho là quỷ sao được, bởi chúng có thấy đâu, bỗng dưng mà bao nhiêu người đang chạy lại ngã nhào, chẳng có một ai xuất thủ, hãm hại.
Tiểu Linh Ngư thầm nghĩ:
- Chúng kêu la như vậy, thế nào Giang Biệt Hạc cũng nghe, cũng chạy đến, tại sao anh em họ La lại ngang nhiên tiến vào? Họ không cố kỵ Giang Biệt Hạc à?
Đúng, La Cửu và La Tam quả không cố kỵ chút nào.
Cả hai cùng bật cười lớn, cùng ra lệnh:
- Cứ vào, các ngươi không phải sợ gì cả!
Hai chiếc kiệu đến trước một dãy nhà, nơi đó có hơn hai mươi người, cầm đao, búa, côn, kiếm nghinh đón.
Ám khí từ trong kiệu bay ra, hàng người đứng trước ngã xuống.
Một đại hán vận áo tía biến sắc, hét lớn:
- Có kẻ ở trong kiệu phóng ám khí, các ngươi lập tức lui lại!
Đại hán có thân hình rất gọn, xem ra cũng là một tay võ võ công khá.
Bọn trang đinh họ Đoàn vội tản mát ra hai bến, đúng lúc đó, những người ở phía sau reo lên:
- Hay quá! Hay quá! Các sư phó đã đến rồi! Đến rất kịp lúc quá!
Một âm thanh vang như chuông gióng:
- Họ sử dụng ám khí à?
Đại hán áo tía đáp:
- Chẳng rõ kẻ đó là ai, song thủ pháp cực kỳ lợi hại!
Bốn năm người nữa, từ phía sau bước tới, quăng những chiếc thuẫn cho bọn đại hán dùng ngăn chận ám khí, đại hán áo tía cũng đón lấy một chiếc.
Chính hắn thốt lên oang oang:
- Đánh người trước hết nên đánh ngựa, ngựa ngã là người ngã. Chúng ta hạ bọn kiệu phu trước, rồi hãy tính đến người trong kiệu sau.
Hắn vung đao trước hết, sáu người nữa cùng lướt theo hắn.
Tiểu Linh Ngư thừa hiểu bọn này là các võ sư hộ diện của Đoàn Hiệp Phì. Đoàn Hiệp Phì cũng là tay cự phú, đương nhiên phải thuê toàn cao thủ để bảo vệ người và của.
Bọn trang đinh họ Triệu tuy gân cổ hò hét nhưng tên nào cũng khiếp sợ trước khí thế hùng dũng của bọn võ sự, tay thuẫn tay đao lướt tới.
Bỗng một tràng cười dài, tiếp theo đó một người cao giọng quát:
- Hãy khoan!
Từ trong một chiếc kiệu, một bóng người bay vút ra vươn tay chụp lưng áo một tên kiệu phu quăng vội hắn về phía hậu, đúng lúc thanh đao của một võ sư vừa giáng xuống.
Chém hụt đao, vị võ sư đó nhìn ra thấy một người phì nộn, mặt bự thịt bằng chiếc mâm đứng trước mặt y.
Người đó đưa tay chỉ vào mũi mình hỏi:
- Chẳng lẽ các vị không nhận ra tại hạ?
Các võ sư sững sờ, cùng đưa mắt nhìn nhau, như họ cho rằng người đó là bằng hữu của một đồng bọn, và tìm hiểu vị đó là bằng hữu của vị nào.
Người đó chính là La Cửu, thấy thế, điểm một nụ cười, thốt:
- Các vi, không nhận ra tại hạ thì thôi, tại hạ cũng........
Y vươn bàn tay tới, như con độc xà há miệng, chụp vào cổ tay của vị võ sư cầm đao đứng gần.
Một tiếng rắc vang lên, xương cổ tay của vị võ sư nát vụn.
Đồng thời với tiếng rắc, vị võ sư đó rú lên thảm thiết.
Xương cổ tay gãy, bàn tay ngoặc xuống, lỏng lẻo, thanh đao rơi xuống đất, rồi vì đau quá, vị võ sư cũng ngã luôn, bất tĩnh liền.
Năm võ sư kia vừa kinh hãi, vừa phẫn nộ cùng vung thương, đao vọt tớị La Cửu chớp mắt, mỉm cười:
- Không ngờ ở đây cũng có người sử dụng thương pháp của họ Dương đời Tống!
Cái chiêu Phụng Điểm Đầu phát xuất được như vậy, hẳn là người dùng thương cũng có ít nhất mười lăm năm hỏa hầu. Khá lắm! Khá lắm đó!
Vị võ sư dùng thương chính là đệ tử chánh tông của danh môn thuộc Bắc phái, về môn thương pháp của họ Dương.
Đánh một tuyệt chiêu, lại bị đối phương khám phá lai lịch, người đó hết sức hãi hùng, trong phút giây y lơi thủ pháp một chút.
Thời gian lơi thủ pháp không bằng một thoáng mắt, nhưng cũng đủ cho La Cửu đoạt chiếc thương.
Đoạt chiếc thương như vậy, hẳn là La Cửu phải nắm nơi mũi, y dùng cán thương ngăn chận thanh kiếm của người bên hữu, rồi chuyển sang luôn đại hán áo tía, cười lên ha hả, hỏi:
- Bành Niệm Tổ lão sư mạnh giỏi chứ?
Bành Niệm Tổ là chưởng môn nhân của Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao thuộc Nam phái, và đại hán đó chính là đệ tử của họ Bành.
Đại hán sững sờ, giương tròn mắt nhìn La Cửu hỏi:
- Các hạ biết lão nhân gia?
La Cửu mỉm cười, lắc đầu:
- Không!
Tiếng không chưa dứt âm vang, bàn tay của y đã cử cao, bàn tay đó giáng nhanh xuống đỉnh đầu đại hán áo tía đã nhanh mà lại mạnh, như bản búa của lôi công.
Đầu đại hán có bằng sắt, sắt cũng bẹp rí như chiếc lá.
Bàn tay đó hoành nhanh nửa vòng, lại nhắm ngực đại hán, móc ngược lên, đại hán tung bổng người như quả cầu, uốn vòng cung rơi ngoài xa mấy trượng.
Đồng thời gian, một luồng kình đạo từ mũi thương chuyển nhanh đến cán rồi từ cán bắn qua võ sư sử dụng nó trước đó.
Một tiếng phựt vang lên, cán thương thọc lủng ngực y.
La Cửu đã buông mũi thương, hai tay vỗ vào nhau, bật cười lớn:
- Còn ba vị, hẳn là đã nhận ra tại hạ là ai rồi chứ?
Ba võ sư đó xám mặt như màu đất thổ, chẳng một ai dám động thủ nữa.
Từ ngày xuất đạo đến nay, Tiểu Linh Ngư từng thấy nhiều cao thủ biểu diễn tài năng, song chưa gặp một người nào lợi hại như La Cửu!
Võ công cao, nhãn quang sắc bén, thủ pháp linh hoạt, trầm định thì vững như núi, ứng phó lại vừa lúc, không gấp không huởn, không trước không sau, so với La Cửu biểu diễn trong đêm vừa rồi, trước mặt Thiết Vô Song quả là hai người chứ chẳng phải một và lại cách biệt nhau như trời với vực!
Con người che giấu kín đáo một tài nghệ phi phàm như vậy, hẳn là âm trầm không tưởng nỗi.
Dù trong đêm vừa qua, Tiểu Linh Ngư cũng biết là anh em họ La giả vờ, và hẳn là có giấu thực tài của họ.
Song chàng không tưởng là thực tài của họ quả thật là cao tài, cao trên chỗ suy lường của chàng rất xa.
Anh em này, theo sự nhận xét của chàng, hẳn không dưới bậc bọn Thập Đại Ác Nhân!
Trong khi chàng suy tư, tại cục trường, thêm một võ sư nữa, trong số ba người còn lại, ngã xuống một gã thì còn hai, hai đó dù có gan to bằng núi cũng chẳng dám đứng lại.
Họ hận mình không cánh như loài chim để thoát đi thật gấp.
La Cửu cười hì hì:
- Bây giờ thì những người còn sống sót phải nhận tại hạ là ai rồi chắc!
Thân hình chớp lên, La Cửu đã đáp xuống trước mặt võ sư.
Cả hai run chân, run đến độ ống quần nghe phừng phật.
- Nhận ra rồi! Rồi!
La Cửu mỉm cười:
- Thế tại hạ là ai?
Hai võ sư có biết y là ai?
Họ ấp úng:
- Lão nhân gia... là...
La Cửu buông gọn:
- Tại hạ là La Cửu...
Cả hai cùng gật đầu như máy mổ:
- Phải! Phải! Lão nhân gia là La Cửu lão gia!
La Cửu cười hì hì:
- Hai vị đã nhận ra tại hạ, thì hay nhất trần đời rồi đó nhé! Bây giờ tại hạ nhờ hai vị đưa đường vào gặp Đoàn Hiệp Phì Đoàn lão gia. Chắc hai vị không từ chối chứ?
Cả hai cùng nhìn nhau, cùng ấp úng:
- Cái đó... cái đó... thì...thì...
La Cửu trầm gương mặt:
- Việc nhỏ mọn thế, hai vị cũng chẳng đáp ứng được sao?
Cả hai suy nghĩ một chút, đoạn thở dài:
- Được! Xin mời...
Họ không kịp dứt câu, từ phía sau hai vệt sáng đen bắn tới lưng họ, họ rú lên một tiếng thảm, rồi cùng ngã xuống, bất động luôn.
Một người cười thốt:
- Đoàn lão gia đã được ta thỉnh ra đây rồi, ta đâu cần gì nhờ các ngươi dẫn đường!
La Tam bước những bước dài đến nơi, một tay nắm Đoàn Hiệp Phì, tay kia nắm Đoàn Tam cô.
Y đi giữa, hai cha con bị y lôi ra đó.
Thì ra, La Cửu ở lại ứng phó với bọn võ sư, La Tam âm thầm tiến vào hậu viện.
Đoàn Tam cô cũng biết võ công, song đem võ công của nàng chống lại bản lĩnh của La Tam, là làm một việc quá thừa.
Quanh cục trường, còn lại độ ba bốn mươi trang đinh của họ Đoàn, lúc đó chỉ giương tròn mắt nhìn anh em họ La hành động, chẳng một ai dám can thiệp giải cứu cho chủ nhân.
Kỳ quái!
Sự tình diễn tiến đúng như La Cửu, La Tam đã khoe khoang, họ thành công quá dễ dàng, họ bắt cha con họ Đoàn còn nhanh hơn quan binh bao nhà, bắt một kẻ phạm quốc pháp.
Tiểu Linh Ngư thầm hỏi:
- Giang Biệt Hạc? Chẳng lẽ lão ấy chết bất ngờ?
Đoàn Hiệp Phì quá sợ, mặt xám xịt, lão như cái máy do La Tam điều khiển, La Tam bảo đi, lão bước đi, La Tam bảo ngừng, hay rẽ qua, đảo lại, thì lão ngừng, rẽ, đảo y như lời.
Cuối cùng thì lão bước lên kiệu.
Đoàn Tam Cô không quá khiếp như cha, nàng trừng mắt nhìn anh em họ La, song không phản kháng, chừng như nàng chẳng còn một điểm khí lực nào, có thể là nàng bị La Tam điểm huyệt.
Đẩy nàng lên kiệu rồi, La Tam cười hì hì, thốt:
- Anh em! Khiêng kiệu trở về!
Lúc đi, anh em họ La bảo rằng lượt về thì kiệu phu được nhẹ nhàng hơn, bởi kiệu sẽ chở cha con họ Đoàn, chứ chẳng phải anh em họ.
Nhưng trái lại, lượt về bọn kiệu phu còn nhọc hơn, bởi mỗi kiệu phải chở hai người, một thì do Đoàn Hiệp Phì và Đoàn tam cô chiếm, còn một thì do hai anh em họ.
Chiếc kiệu của hai anh em họ nặng quá, bọn kiệu phu phải è ạch mấy phút mới cất cán lên vai nỗi.
Tuy nhiên, bọn kiệu phu chẳng hề thán oán, dù cho kiệu nặng hơn nữa, chúng cũng phải khiêng như thường, chúng khiêng về với niềm thích thú, vì chúng đã thấy tài nghệ của họ, chúng xem họ như thánh như thần rồi.
Tiểu Linh Ngư cứ đảo mắt nhìn quanh quẫn mãi.
Chàng nghĩ, bọn Giang Biệt Hạc và Hoa Vô Khuyết phải về đến nhà rồi mới phải, dù cho cả hai có la cà ở đâu đó, hiện tại cũng phải về đến.
Hoa Vô Khuyết thì có thể vô tình, chứ còn Giang Biệt Hạc làm gì lại quá sơ ý?
Thế tại sao, lão ta chưa về? Hoặc giả, lão ta đồng lõa với bọn họ La chăng? Cho nên, lão cố dần dà dọc đường, để cho anh em họ La hạ xong thủ đoạn?
Nếu đúng vậy thì thực là cái mưu của Giang Biệt Hạc quá thâm trầm! Lão cố để cho sự trình diễn ra như thế, cho cái tầm quan trọng bành trướng lớn, rộng ra, dù cho lúc đó, ai cũng muốn thu xếp cũng chẳng làm sao thu xếp cho ổn.
Nhưng, nếu đúng như vậy, thì lại càng khó hiểu, bởi tại sao La Cửu và La Tam biết rõ Giang Biệt Hạc vắng nhà, mà cả hai giục Triệu Hương Linh thực hiện gấp kế hoạch đó?
Chỉ có một giải pháp thôi, là anh em họ La cấu kết với Giang Biệt Hạc.
Nghĩ như vậy, Tiểu Linh Ngư thở dài, thầm nghĩ:
- Hay cho cái lão hồ ly! Kế của lão thâm quá! Độc quá! Trên giang hồ, trừ ta ra, chẳng còn một ai thấu đáo cơ mưu của lão!
Kiệu đã lên đường từ lâu, lúc đó một chỗ quanh.
Một chiếc kiệu đột nhiên xuất hiện ở phía trước, đi ngược chiều với kiệu của họ Triệu.
Trong số kiệu phu, có gã ăn nói lanh lợi, thừa sức đấu lý với Thiết Vô Song tại nhà Triệu Hương Linh.
Phía sau kiệu, có hai kỵ sĩ.
Dĩ nhiên, hai kỵ sĩ là Giang Biệt Hạc và Hoa Vô Khuyết.
Tiểu Linh Ngư kinh hãi, chớp chớp mắt mấy lượt, bỗng hét to:
- Kiệu nào phía trước đó? Hãy tránh vào lề đường gấp đi nhé, các ngươi có biết ai ngồi trong kiệu này chăng?
Bọn trang đinh của họ Triệu trông thấy Giang Biệt Hạc và Hoa Vô Khuyết, tên nào cũng kinh khiếp biến sắc mặt tái nhợt. Chúng nghe Tiểu Linh Ngư kêu lên, lại càng điếng hồn.
Nhưng, Giang Biệt Hạc điềm nhiên bảo kiệu phu nép vào lề, nhượng lộ.
Tiểu Linh Ngư lướt ngang qua gã kiệu phu lanh lợi đó, vờ chạm hắn, rồi hạ thấp giọng hỏi:
- Ta nhận ra ngươi, ngươi có nhận ra ta không?
Gã kiệu phu đó như chẳng nghe chàng hỏi, cúi đầu, chăm chú khiêng kiệu.
Chỉ có Giang Biệt Hạc, cho ngựa đi ngang qua Tiểu Linh Ngư, nhìn chàng đăm đăm, ánh mắt thoáng bừng sát khí.
Ba chiếc kiệu qua mặt nhau rồi, bọn trang đinh của họ Triệu thở phào.
Tiểu Linh Ngư cười lạnh, chàng lại nghĩ:
- Ta đoán không sai! Giang Biệt Hạc và La Cửu, La Tam có cấu kết với nhau là cái chắc! Giang Biệt Hạc thừa biết người trong kiệu là ai, song lão ta lờ đi như thường!
Như thế là quá rõ rồi vậy.
Thiết Vô Song nào ngờ người ta đang tìm mọi cách xô lão ngã xuống hố sâu?
Bây giờ thì lão còn làm sao bảo cho toàn thể hào kiệt trên giang hồ tin được là lão chẳng hề liên quan đến vụ cướp bạc bảo tiêu, vụ hạ độc?