Theo chân Mộ Dung Cửu, Tiểu Linh Ngư quan sát qua khắp tám gian nhà.
Mộ Dung Cửu càng phút càng tỏ lộ vẻ ôn hòa, đến ánh mắt cũng ôn hòa luôn, niềm lạnh nhạt tan biến mất, nàng nhận ra tiểu quỷ thực sự không khả ố như nàng tưởng lúc đầu, và câu chuyện của hắn càng lúc càng hấp dẫn hơn.
Bây giờ thì nàng không còn khó chịu nữa, nàng lại muốn nghe hắn nói nhiều hơn, nói mãi.
Rồi cả hai đến gian nhà thứ chín, gian cuối cùng.
Màu sắc của gian này là xanh nhạt, cách bày trí cực kỳ hoa lệ, tất cả những vật dụng đều hy hữu.
Mộ Dung Cửu nhìn Tiểu Linh Ngư, tuy nàng không nói gì, song ánh mắt của nàng như hỏi:
- Ngươi có biết là gian nhà này của ta chăng? Ngươi xem các đồ vật đó, đoán được tâm tính của ta như đã đoán về các thơ thơ ta chăng?
Tiểu Linh Ngư làm gì chẳng thấu đáo được cái ý của nàng qua ánh mắt đó?
Hắn vụt cười khan rồi buông gọn:
- Chủ nhân gian nhà này chẳng giống mảy may các người trước!
Mộ Dung Cửu chớp mắt.
Nàng không cười bằng miệng, nàng cười bằng mắt. Khi một người cười bằng mắt, thì cái sự thích thú bốc lên cao độ lắm rồi.
Nhưng, nàng giữ thần sắc thản nhiên như chẳng quan tâm đến những gì Tiểu Linh Ngư nói.
Nàng lơ đãng hỏi:
- Khác ở những điểm nào?
Tiểu Linh Ngư đáp:
- Con người thích màu xanh nhạt, là có niềm tự tin mạnh, là cho mình siêu việt hơn người, bất cứ ở phương diện nào cũng siêu việt hơn người. Những đồ vật tuy quý báu, nhưng vụn vặt, chứng tỏ một tâm hồn còn ấu trĩ, thích khen không thích bị chê, dễ rơi vào hão huyền, do đó chưa thoát tục, càng muốn thanh lại càng chìm sâu trong cái tục...
Đáng lẽ hắn còn nói nữa, song hắn nín lặng, bởi Mộ Dung Cửu đã biến sắc mặt xanh rờn, quay mình bước đi rất nhanh, ra khỏi cửa, chẳng buồn nhìn hắn đến nửa mắt.
Tiểu Linh Ngư bật cười ha hả, thốt vọng theo:
- Nếu ta nói sai, hà tất ngươi phải nổi giận? Nếu ta nói đúng, thì lý do gì ngươi phát cáu chứ? Không, ngươi không nên phẫn nộ với ta!
Mộ Dung Cửu không quay đầu, không dừng bước.
Tiểu Linh Ngư chạy theo.
Quanh ba lượt, quẹo hai lần cả hai đến một con đường lát đá xanh, đi tận con đường đó, họ đến một vọng cửa, bằng đồng, cũng màu xanh.
Bên trong cửa có gì, làm sao Tiểu Linh Ngư biết được?
Tuy nhiên, hắn có cảm tưởng là mình sắp trông thấy một cái gì ngụy dị, thần bí lắm.
Mộ Dung Cửu lấy trong mình ra một chiếc chìa khóa nhỏ, màu vàng, tra vào lỗ khóa, xoay một vòng.
Cánh cửa mở ra, êm ái như xoay trên nhung.
Từ bên trong, khí lạnh bốc ra, rợn người.
Cửa mở, Tiểu Linh Ngư nhìn bên trong, bất giác hắn nhớ lại gian nhà của Vạn Xuân Lưu trong Ác Nhân cốc.
Gian nhà này có bảy tám phần giống gian nhà của Vạn Xuân Lưu, nơi bốn phía vách, chồng chất những dược thảo, tự nhiên cũng có lò có nồi.
Điểm khác biệt giữa hai gian nhà, là nhà của Vạn Xuân Lưu kiến tạo bằng gạch, lợp bằng ngói, còn ngôi nhà này thì toàn đá màu xanh.
Gian nhà của Vạn Xuân Lưu thì ấm áp suốt bốn mùa, còn nơi đây lại lạnh quanh năm.
Tiểu Linh Ngư có cảm tưởng như thế, chứ hắn chưa ở đây tròn năm thì làm sao biết được không khí lạnh lùng suốt năm của gian nhà?
Chỉ biết hiện tại gian nhà rất lạnh, lạnh như giữa ngày đông tháng giá.
Mộ Dung Cửu vào rồi, khóa cánh cửa lại.
Ở bên ngoài khí trời oi bức, gương mặt của Mộ Dung Cửu còn trắng nhợt, vào đây rồi, khí lạnh bốc cao, gương mặt của nàng phải nhợt nhạt hơn, đến xanh.
Tiểu Linh Ngư mỉm cười:
- Không ngờ cái vị Cửu cô nương của chúng ta cũng là một y sư, con người sao mà lắm tài năng lắm nghệ thuật thế?
Hắn cười lớn hơn một chút, hỏi:
- Ngươi đưa ta vào đây có phải để chẩn mạch, xem bịnh ta chăng?
Nào ai đưa hắn vào? Chính hắn đi theo người ta thì có.
Tuy vậy, Mộ Dung Cửu cũng gật đầu:
- Phải.
Tiểu Linh Ngư lại lắc đầu:
- Chất độc trong người ta, đã được giải trừ rồi, còn bịnh gì mà phải xem nữa?
Mộ Dung Cửu điềm nhiên:
- Trên mình ngươi có thừa một thứ, cắt bỏ thứ đó rồi, ngươi sẽ dễ chịu hơn.
Tiểu Linh Ngư ạ một tiếng:
- Thừa cái chi?
Mộ Dung Cửu lạnh lùng:
- Chiếc lưỡi!
Tiểu Linh Ngư le lưỡi liền, vừa le lưỡi vừa lùi lại xa xa, thốt:
- Giận thật à? Giận dữ như thế à? Ta nói vậy, có gì quá đáng đâu mà ngươi giận dữ chứ? Nếu đúng là ngươi giận thật thì đó là một đại vinh hạnh cho ta.
Mộ Dung Cửu điểm một nụ cười, đương nhiên nụ cười phải lạnh, quay đầu bảo:
- Những loại dược thảo này rất quý, ngươi đừng sờ mó, đừng xáo trộn lẫn lộn với nhau nhé?
Tiểu Linh Ngư mỉm cười:
- Ngươi tưởng ta có thể làm việc đó chăng?
Mộ Dung Cửu lại cười:
- Làm hay không làm là do ngươi, nhưng ta cần cảnh cáo ngươi điều này, là có thứ dược thảo giúp con người sống lâu, mà cũng có loại làm cho sanh mạng con người ngắn lại, nếu ngươi chạm vào cái thứ làm cho đứt từng đoạn ruột thì cầm như vô cứu.
Tiểu Linh Ngư lại thè lưỡi dài hơn trước:
- Ngươi đừng dọa ta chứ! Con người của ta chẳng đáng gì, cái gan của ta rất nhỏ, ai nói hung, nói dữ là ta sợ ngay, ta run sợ đến có thể nhũn đôi chân mà ngã xuống đấy!
Mộ Dung Cửu rùn vai:
- Nếu ngươi không nhích động, thì việc gì xảy đến cho ngươi mà ngươi phải sợ chứ? Không ai đến đây hãm hại ngươi đâu!
Tiểu Linh Ngư cười nhẹ:
- Tuy nhiên cũng cần có ngươi bên cạnh ta, có ngươi thì chẳng ai dám động đến ta.
Mộ Dung Cửu lắc đầu:
- Hiện tại đã đến lúc ta luyện công rồi, ta phải đi, không thể ở lại đây với ngươi.
Tiểu Linh Ngư kêu lên:
- Ngươi đi đâu? Ngươi đi đâu, cho ta đi theo với!
Mộ Dung Cửu nạt:
- Nếu ngươi còn đi theo ta nữa, thì ta giết ngươi ngay, ta giết ngươi chớ chẳng đợi kẻ khác giết ngươi.
Tiểu Linh Ngư thở dài:
- Đẹp như thế đó, chỉ cần cười một nụ, là bao nhiêu thiên hạ phải ngã lăn mà chết, còn luyện công làm chi nữa? Luyện công làm mất thời gian, công thành thì người cũng già rồi, uổng lắm! Có gì uổng bằng gái đẹp thành già?
Mộ Dung Cửu không lưu ý gì đến hắn, ung dung bước đến một vọng cửa nơi hông tường, lấy một chiếc chìa khóa màu vàng tra vào ổ khóa, xoay một vòng, vừa hé cánh cửa, vừa quay đầu lại, bảo:
- Cảnh cáo ngươi đấy, nếu ngươi vọng động, bước qua khung cửa này, là cầm như mất mạng.
Tiểu Linh Ngư mỉm cười:
- Ngươi khóa lại ta làm sao vào được mà phải dặn chừng?
Mộ Dung Cửu lạnh lùng:
- Nói, là nói vậy, chứ ngươi làm sao vào được?
Nàng xô nhẹ cánh cửa, vừa đủ lách mình vào trong, đoạn đóng ập lại ngay.
Một tiếng “cách” khẽ vang lên, cánh cửa được khóa kỹ.
Động tác của nàng nhanh quá, Tiểu Linh Ngư không kịp nhìn bên trong vọng cửa có những gì.
Nàng khuất mình bên trong rồi, bức tường đá ngăn đôi, Tiểu Linh Ngư vẫn không hấp tấp, hắn vươn tay dài và đưa lên cao, uốn mình vặn lưng nghe rắc rắc rồi lẩm nhẩm:
- Nữ nhân! Nữ nhân! Ta biết mà! Các ngươi đều có cái tật như nhau! Cái tật cho mình là quý, là thông minh. Xem tất cả nam nhân đều là ngu ngốc, ngoan ngoãn cúi đầu trước các ngươi, để van cầu một tình thương, chứ đừng nói là tình yêu! Dù các ngươi yêu thật đấy, song các ngươi vẫn làm cao! Ngươi tưởng ta chẳng biết mặt những dược thảo này à? Cho ngươi biết, ta lớn lên giữa những đống dược thảo, ta hít mùi thuốc mà sống như ngươi hít không khí đấy! Ta chỉ sợ, ngươi chẳng hiểu rõ các dược thảo bằng ta!
Hắn vừa tự thốt, vừa quan sát, hết nơi này đến nơi kia, xem từng loại dược thảo.
Rồi hắn mỉm cười, lại tự lẩm bẩm:
- Thảo nào mà nàng chẳng dọa khiếp ta! Nơi đây có những dược thảo mà Vạn thúc thúc tìm suốt mấy mươi năm dài cũng chẳng thấy! Nơi đây có ít nhất cũng ba bốn thứ thuốc quý đó, thật ta có diễm phúc vô cùng!
Hắn chọn mấy thứ, bỏ vào miệng, nhai nhai, nuốt nuốt.
Những loại thuốc đó, có cái giá trị ngang một tài sản của hạng trung lưu, thế mà hắn ăn như ăn một chiếc bánh rẻ tiền, nếu Mộ Dung Cửu thấy hắn phí phạm như vậy, hẳn nàng phải tức uất mà xỉu luôn cũng có!
Thực ra nào phải hắn từng trông thấy những thứ dược thảo hi hữu đó, chẳng qua Vạn Xuân Lưu đã mô tả hình dáng, màu sắc, hương vị cho hắn nghe, nên hắn mới nhận được.
Nếu Vạn Xuân Lưu có những dược thảo đó, để phối hợp, chế luyện, thì lão ta trở thành vị thánh sống, cứu được cả người chết.
Không ngờ hắn lại gặp tại đây! Và hắn ăn, ăn không tiếc, hắn ăn không hết, cũng cố nuốt cho hết.
Trong khoảnh khắc, bao nhiêu thuốc quý đều chui tọt vào bụng hắn.
Hắn vỗ bụng kêu binh binh, hắn cười hì hì, rồi tự thốt:
- Anh bụng ơi! Hôm nay thì ta đãi anh một tiệc đầy đủ đó nhé, cố gắng mà giúp ta tật lành, bịnh dứt, cố gắng tăng gia tuổi thọ cho ta nhé!
Hắn đảo mắt nhìn quanh mấy vòng nữa, chừng như ăn bao nhiêu thuốc quý đó, chưa lấy làm đủ lắm. Ăn thuốc sống rồi hắn còn muốn ăn thuốc chín, những thứ đã được chế luyện thành hoàn, thành viên, thành cao, thành bột, bày la liệt trên những tầng kệ ở bốn phía vách.
Hắn sờ mó đủ các bình, các hũ. Hắn giở nắp tất cả bình tất cả hũ, hắn ngửi, hắn nếm, thứ nào ăn liền hắn cứ ăn, thứ nào cần dự trữ, hắn lấy luôn cả bình, cả hũ, bỏ vào bọc bên mình.
Dĩ nhiên hắn ăn không hết, mà hắn lấy cũng chẳng hết, phần còn lại hắn dồn lại một đống, hắn mỉm cười, lẩm nhẩm:
- Ngươi vô sự quá chừng, ngươi thừa thì giờ quá chừng, ta phải cho ngươi việc gì làm, chứ nếu không thì ngươi phiền muộn lắm lắm, người nào vô sự quá lại không chán đến phiền muộn chứ?
Hắn xáo trộn tất cả các thứ cao đơn hoàn tán đó, giả như Mộ Dung Cửu có muốn tuyển lựa ra, thứ nào theo thứ nấy, ít nhất nàng cũng phải mất năm bảy hôm, và nàng phải kiên nhẫn lắm mới được, để xong việc sớm mà cũng để khỏi lộn lạo...
Hắn đã thỏa thích về ý chí, song ngược lại, hắn hành hạ cái xác của hắn không tưởng nổi.
Đành là tất cả các thứ thuốc hắn ăn toàn là thuốc quý, song mỗi thứ có một tánh cách khác nhau, ôn lương hàn nhiệt bất đồng. Hắn làm một cuộc thực nghiệm ôn lương hàn nhiệt cho cơ thể hắn, thành ra hắn cảm thấy khó chịu qua phản ứng của sự bất đồng tánh chất thuốc.
Thuốc quý, thuốc bổ nào lại chẳng nóng?
Hắn ăn quá nhiều, giờ đây hắn nghe cơ thể nóng ran lên như có lửa đốt bên trong, môi hắn khô, cổ họng rát bỏng, hầu như hắn thở ra khói, mắt lại tóe lửa.
Nóng!
Bình sanh, hắn chưa cảm thấy nóng một lần nào như lần này, dù bị quăng vào đống lửa, hắn cũng chưa nghe nóng bằng bây giờ.
Tuy nhiên hắn không mất bình tĩnh.
Hắn lấy trong chiếc bọc ra một cuộn dây đồng. Trong chiếc bọc của hắn, có đủ vật dụng, vụn vặt nhất, kể ra còn đủ hơn một gã hành khất, có điều hắn chưa tìm được chiếc gậy đánh chó cầm tay thôi.
Hắn đưa đẩy dây quậy quậy vào lỗ khóa, vừa làm cái việc đó, hắn vừa cười hì hì, thốt:
- Ngươi cho rằng ta không vào được? Ngươi tưởng đâu khóa cửa lại như vậy là chắc lắm rồi? Ta vào cho ngươi xem!
Nếu Mộ Dung Cửu cẩn thận hơn, cứ để chiếc chìa trong lỗ khóa thì hắn làm gì thọt đầu dây vào đó mà quậy quậy được?
Hắn vừa quậy đầu dây, vừa áp tai sát bên lỗ khóa nghe. Miệng hắn nhếch cười đắc ý, mặt hắn sáng lên dần dần, rồi hắn lẩm nhẩm:
- Đúng rồi! Chỗ đó! Đúng rồi!
Một tiếng cách khẽ vang lên, cánh cửa hé liền.
Hắn còn chờ chi nữa mà chẳng đẩy cánh cửa? Bên trong cửa không khí còn lạnh hơn bên ngoài, lạnh gấp mấy lần.
Hắn đang bị lửa đốt trong cơ thể, gặp lạnh thì còn gì khoan khoái bằng?
Hắn thở phào buột miệng thốt:
- Sướng thật! Sướng vô cùng! Hơn trầm mình trong suối mát!
Hắn bước vào, đồng thời cao giọng gọi:
- Cửu cô nương ơi! Tại hạ vào đây, cô nương ơi! Cứ luyện công đi tại hạ không quấy nhiễu đâu!
Không quấy nhiễu mà vào tận chỗ người ta luyện công! Lại còn gọi om om lên.
Bỗng, hắn giựt mình, sửng sốt.
Trong gian phòng đó, có một cái huyệt lớn, huyệt chứa toàn băng giá!
Mộ Dung Cửu ngồi trên lớp băng giá dày đó, nàng co gối lên, hai tay vòng lại ôm gối, nhưng bàn tay thòng xuống sát bàn chân, bàn chân hơi chênh chênh, ngón trỏ đặt tại giữa lòng bàn chân.
Nàng hoàn toàn trần truồng.
Tiểu Linh Ngư thấy tất cả mọi sự đời, nhưng chưa hề thấy cơ thể trần truồng của một nữ nhân, mà lại là một nữ nhân tuyệt sắc.
Đương nhiên hắn phải sửng sốt, sửng sốt vì sự lõa lồ của nàng hơn là vì tư thế ngồi luyện công cũng như ngồi ngay trên giá băng.
Một hiện tượng hết sức quái dị! Giàu tưởng tượng như hắn cũng chẳng tưởng tượng nổi hiện tượng đó!
Mộ Dung Cửu mở to đôi mắt, trông thấy hắn rồi, trong ánh mắt của nàng, niềm kinh dị hiện lên rõ rệt, ẩn ước có sự phẫn nộ, niềm kinh dị và sự phẫn nộ bốc cao cực độ.
Nhưng, nàng bất động.
Chừng như nàng không thể cử động, chứ chẳng phải do ý muốn bất động.
Tiểu Linh Ngư thừ người như tượng gỗ đá một lúc, lâu lắm hắn mới quay mình, rồi hắn cố ý nhìn đông, nhìn tây, hỏi bâng quơ:
- Cửu cô nương ơi! Cô nương ở tại đâu? Sao tại hạ nhìn mãi mà chẳng thấy?
Tiểu quỷ cũng giảo hoạt thật. Hắn đã biết ý niềm gì đang bừng lên nơi tâm tư Mộ Dung Cửu, hắn muốn vớt vát sự e thẹn, sự phẫn uất của nàng.
Song, làm gì Mộ Dung Cửu chẳng biết những gì hắn vừa nói là giả dối?
Tuy biết là giả, nàng cũng cảm thấy được an ủi phần nào.
Tiểu Linh Ngư đã quay mình, đưa lưng về nàng, lại dợm chân như để bước ra khỏi gian phòng.
Bỗng hắn thấy nơi tường có chín bức họa.
Chín bức họa khích động tính hiếu kỳ của hắn, nhất định là hắn phải xem cho kỳ được, nếu không nhìn kỹ, chắc hắn phải thắc mắc, tưng tức suốt đời.
Bức họa thứ nhất, phô hình một thiếu nữ khỏa thân đứng trên lớp giá băng.
Bên cạnh hình, có mấy hàng chữ: Hóa Thạch thần công, chỉ có những xử nữ tập luyện mới hợp, vì xử nữ thuần âm, chưa vướng bận ý niệm tình ái, chất âm còn thuần khiết. Bước đầu nhập môn học Hóa Thạch thần công, là phải có một cơ chất thuần âm, còn tinh khiết. Học ba năm là thành, thành theo khẩu quyết bên dưới.
Đây là câu khẩu quyết:
Hóa Thạch thần công, công thành cửu chuyển, da thịt hóa đá, trên đời chẳng có vật gì làm thương tổn nổi, cho nên khi cửu chuyển công thành là trở nên vô địch trong thiên hạ.
Tiểu Linh Ngư kêu lên:
- Một môn công quỷ quái, biến con người sống, đang sống phây phây thành ra con người chết, hay đúng hơn, con người bằng đá! Mộ Dung Cửu cô nương luyện môn công này, thảo nào mà chẳng có thái độ lạnh nhạt đối với mọi người? Nàng còn sống đó, nhưng có khác nào là một con người đúc kết bằng giá băng?
Hắn xem đến bức họa thứ hai.
Bức họa này cũng phô hình một nữ nhân lõa thể, thay vì đứng nghiêng, thì lại đứng thẳng.
Trên bức họa, cũng có chữ:
Công thành nhị chuyển, từ cái nghịch trở thành cái chánh, lấy nghịch làm chánh.
Tiểu Linh Ngư lười đọc những chữ cuối, bởi môn công này chẳng hấp dẫn hắn tý nào.
Hắn nghĩ, luyện thành môn công này rồi, đầu cứng như đá, thân hình lạnh như đá, phỏng để làm gì?
Có ích gì, khi con người không còn là con người nữa? Dù có vô địch, sự vô địch đó sẽ mang đến cái phúc hạnh chi?
Hình trong bức họa thứ ba, đúng là tư thế hiện tại của Mộ Dung Cửu.
Tiểu Linh Ngư thở ra, lẩm nhẩm:
- Cũng may mà nàng mới luyện đến tam chuyển, kế bị ta bắt gặp! Chứ nếu không thì, khi nàng luyện đủ cửu chuyển nàng sẽ trở thành quái vật mất! Và người đời sẽ bị quái vật hại đến bậc nào!
Hắn không cần nhìn đến mấy bức họa sau, hắn vươn tay, nhón chân, giật tất cả những bức họa đó, xé vụn.
Mộ Dung Cửu trợn tròn đôi mắt nhìn hắn, vừa giận, vừa thẹn, mà cũng vừa van cầu.
Tiểu Linh Ngư biết là nàng đang theo dõi mọi cử động của hắn, hắn cũng biết luôn nàng đang có những ý niềm gì song hắn không quay đầu nhìn lại, hắn vừa giật những bức họa, vừa xé, vừa cao giọng thốt:
- Cửu cô nương! Đừng oán hận tại hạ! Tại hạ muốn làm lợi cho cô nương đó! Cô nương đã đẹp lại sanh trưởng trong danh gia, vọng tộc, hưởng phúc vô cùng, tại sao tự mình làm khổ lấy mình, học chi cái môn công quỷ quái đó, biến con người thành loài vật?
Nếu lúc đó, Mộ Dung Cửu nói năng được, nếu không mắng nặng hắn, thì nàng cũng cất tiếng van cầu, và nếu nàng cử động được, hẳn nàng nuốt sống Tiểu Linh Ngư, bằng không nữa thì cũng rượt đánh hắn tơi bời, chạy khỏi gian phòng luyện công.
Nhưng nàng không nói được, nàng không cử động được, nàng chỉ mở to đôi mắt nhìn hắn, lệ thảm từ từ trào mi, thoát ra khóe, tuôn dài xuống má.
Tiểu Linh Ngư xé vụn chín bức họa, gom những mảnh vải quăng vào lò rồi mở cửa, bước ra.
Hắn không trở lại tìm Thiết Tâm Nam, hắn vượt qua đầu tường, ly khai sơn trang họ Mộ Dung.
Hắn hành động, do cái hứng dâng cao, có lúc hắn làm đúng, có lúc hắn làm sai, bởi cái hứng của con người không hoàn toàn bằng vào một tiêu chuẩn hợp lý.
Nhưng, sai rồi sao? Đúng rồi sao?
Sai hay đúng, hắn bất cần, hắn chỉ biết là cái hứng của hắn được thỏa mãn thì thôi.
Làm theo cái hứng, tự nhiên hắn khoan khoái, sau đó, hậu quả như thế nào, hắn chẳng bận tâm nghĩ đến.
Hậu quả đến như thế nào, hắn sẵn sàng đón nhận nó, điều cần là hiện tại hắn thỏa thích là được.
Nhưng, với những việc nào khác chứ còn như việc này, hắn làm xong theo sự bốc đồng, hắn rời đi, lòng hắn không khoan khoái chút nào.
Chẳng phải việc làm đó mà hắn không khoan khoái.
Không, hắn thỏa thích lắm chứ! Có điều tâm hồn thì thỏa thích, song thể xác lại khó chịu vô cùng.
Hắn nghe toàn thân nóng ran lên, bụng cứ sình, càng lúc càng sình to, bụng càng to, nhiệt độ càng tăng, như có ai ở trong bụng chất củi mà đốt, chất nhiều, đốt nhanh...
Mang cái bụng sình với nhiệt độ đó, Tiểu Linh Ngư chạy đi, chạy mãi chẳng rõ được bao nhiêu lâu và được bao nhiêu dặm đường.
Hắn chạy đến một khu rừng, nơi đó có tàng cây, có gió, hắn nghe mát, song nhiệt độ trong người giảm phần ít, giảm tạm thời rồi sẽ trở lại cao như cũ.
Dù sao, thì hắn cũng cảm thấy dễ chịu.
Tuy dễ chịu, hắn cũng đuối sức rồi, chẳng phải vì dễ chịu mà hắn dừng chân, hắn dừng chân chỉ vì đuối sức thôi.
Hắn nhào xuống gốc cây, thở.
Nếu có người thở ra khói, thì đúng là lúc này, Tiểu Linh Ngư thở ra khói.
Hắn van vái, lúc này đừng có Tiểu Tiên Nữ xuất hiện, mà đến cả Mộ Dung Cửu nữa, hắn cũng chẳng mong ước nàng xuất hiện.
Bởi, cả hai đều có lý do giết hắn.
Chạy đi, nhiệt độ có tăng, Tiểu Linh Ngư ít cảm giác hơn, nhờ gió đùa tạt bớt hơi nóng.
Bây giờ dừng lại, dù đứng trong mát, hắn lại nghe nóng hơn, niềm khoan khoái chỉ thoáng hiện rồi tan mất liền, hắn cảm thấy khó chịu hơn.
Dừng lại, hắn không còn nhờ gió nữa, nhiệt độ tăng bao nhiêu, hắn lãnh đủ bấy nhiêu.
Hắn suýt rên rỉ, hắn lẩm nhẩm:
- Nếu bây giờ, có một cái ao, một ngọn suối, thì sướng biết bao! Ta thấy cần nước quá chừng, cần hơn hơi thở!
Bỗng, có giọng nói lạnh lùng đâu đấy vang lên:
- Ngươi nói thế chứ ta thấy khác, ta thấy ngươi cần một chiếc quan tài hơn là cần nước!
Đang nóng như bị đốt, Tiểu Linh Ngư cũng phải rùn mình.
Hắn chưa kịp có phản ứng nào, một mũi kiếm đã do ai đó kề sát cần cổ hắn.
Hắn sợ thật, song chỉ thoáng qua thôi hắn lấy lại bình tĩnh, nhếch nụ cười khổ, thốt:
- Chung quy kẻ đáng sợ nhất, vẫn là nữ nhân! Nữ nhân lợi hại thật mà! Nếu một nam nhân bị nữ nhân bám sát, thì đừng hòng thoát ly kềm tỏa nổi, trừ phi bỏ cái thế giới này mà đi sang thế giới khác thì mới hòng thoát ly nổi! Trừ có mỗi một điều duy nhất đó thôi!
Người nào đó, điểm nụ cười lạnh, bởi giọng nói lạnh lùng có ẩn vẻ mỉa mai:
- Bây giờ ngươi mới biết, vậy kể ra cũng quá muộn rồi!
Tiểu Linh Ngư hỏi:
- Ngươi là Mộ Dung Cửu, hay là Tiểu Tiên Nữ?
Người đó hừ lạnh:
- Ngươi còn mong Cửu liễu đầu đến cứu ngươi, đúng là ngươi nằm mộng!
Như vậy, người đó hẳn là Tiểu Tiên Nữ!
Tiểu Linh Ngư vụt cười khan.
Cười một lúc, hắn lẩm nhẩm:
- Tốt! Tốt lắm! Thì ra ngươi! Đúng là ta có vận đỏ!
Tiểu Tiên Nữ không tưởng là Tiểu Linh Ngư trong hoàn cảnh này lại còn cười được.
Nàng lạnh lùng thốt:
- Phải đó! Vận khí của ngươi luôn luôn đỏ! Bởi quá đỏ cho nên ngươi chạy nẻo nào là gặp ta ở nẻo đó.
Nói lên câu đó, nàng dụng ý trêu tức Tiểu Linh Ngư.
Mà nàng cũng cho hắn biết luôn, là đừng hòng hắn chạy ngõ nào, thoát lọt.
Chạy ngõ nào, cũng vô ích thôi.
Tiểu Linh Ngư cựa quậy cần cổ, kêu lên:
- Thanh kiếm của ngươi làm ta nhột quá chừng! Nhột nhanh quá!
Tiểu Tiên Nữ điềm nhiên:
- Không nhanh đâu. Nhưng ngươi chắc cũng hiểu là ta xoay bàn tay một chút, cái cần cổ của ngươi đứt ra, đầu ngươi rơi xuống, ngươi chẳng còn nói năng chi được nữa!
Tiểu Linh Ngư mỉm cười:
- Sao ngươi chịu làm mấy cái việc như vậy? Giả như, đầu ta rơi xuống, có chắc gì ngươi hả tức không? Nếu ở trường hợp ngươi ta sẽ không làm vậy đâu!
Tiểu Tiên Nữ hừ một tiếng:
- Ngươi sẽ làm sao?
Tiểu Linh Ngư điềm nhiên:
- Đánh! Ta sẽ đánh một lúc, đánh cho sướng tay sau đó muốn giết, cứ giết!
Tiểu Tiên Nữ so vai:
- Ngươi tưởng ta chẳng dám đánh ngươi?
Tiểu Linh Ngư lắc đầu:
- Ta nghĩ là không! Ngươi ác độc thật, song chỉ có thể giết ta, chứ không nỡ đánh ta!
Hai tiếng bịch vang lên.
Tiếng thứ nhất, do bàn tay đấm vào cần cổ Tiểu Linh Ngư, tiếng thứ hai, do chân đạp vào lưng hắn.
Đồng thời, Tiểu Tiên Nữ rít qua hai hàm răng:
- Phải! Phải! Ta đâu nỡ đánh ngươi! Ta chỉ đấm thôi, ta chỉ đạp thôi!
Tiểu Linh Ngư bật cười ha hả:
- Sướng! Sướng quá! Sướng biết bao!
Hắn sướng thật sự đấy.
Toàn thân hắn đang phát trướng lên, nếu hắn bất động thì cơ thể phải nổ mất! Tự hắn không làm gì được cho hắn, thì Tiểu Tiên Nữ đã làm, nàng dần hắn càng kỹ, hắn càng sướng! Gân, xương, thịt giãn ra, khí ứ thoát ra, niềm khoan khoái trở lại với hắn, dần dần...
Tiểu Tiên Nữ nổi giận:
- Được! Cho ngươi sướng! Ngươi muốn sướng nhiều, ta đấm, ta đạp mạnh hơn!
Lần này, không là tiếng bịch vang lên, mà lại là một tiếng bình, như tiếng trống thủng.
Tiểu Linh Ngư kêu lên:
- Sướng thế nào được mà gọi là sướng? Nhẹ quá! Nhẹ như gió vờn vậy thôi!
Chừng như ngươi bịnh phải không? Cố đấm cho mạnh hơn một tý nữa xem nào!
Tiểu Tiên Nữ tức uất, khí tức căng phồng lồng ngực tưởng chừng ngực vỡ mất.
Nhưng nhìn Tiểu Linh Ngư, nàng không thấy hắn đau đớn gì cả, bất giác nàng sững sờ.
Làm gì nàng hiểu được trong bụng của Tiểu Linh Ngư có hơn mười loại thuốc quý?
Bụng của hắn hiện tại là một tủ thuốc thần diệu, nàng càng đánh mạnh, sức thuốc càng phát triển, sức thuốc giúp hắn chịu đựng cả những quả chùy bằng núi giáng xuống, gia dĩ, nàng càng đánh, hắn càng dễ chịu hơn, sức thuốc bành trướng qua cái đánh của nàng được phát tiết ra ngoài.
Cơ thể hắn như ứ lại, giờ được khai thông, dĩ nhiên hắn phải khoan khoái.
Nàng cứ đánh, cứ đá, tay chân mỏi, nàng vẫn không ngừng, đánh đá đến ê ẩm cả tay chân, vẫn còn đánh đá.
Trong khi đó, Tiểu Linh Ngư kêu lên:
- Sướng! Sướng quá! Sướng đến chết mất đi thôi!
Rồi hắn khuyến khích:
- Mạnh hơn đi! Mạnh một chút nữa đi! Cố gắng lên!
Tiểu Tiên Nữ nhớ lại ngày trước, bị hắn đánh nàng đau đớn quá không chịu nổi, dù hắn đánh rất ít, và cũng chẳng nặng lắm, nàng vẫn không chịu nổi.
Thế mà bây giờ đây, nàng đánh với toàn công lực, hắn chẳng việc gì, trái lại hắn còn khoan khoái.
Kỳ thật! Bình sanh nàng chưa thấy một chuyện kỳ lạ như thế.
Hắn có mình đồng, xương sắt đâu?
Nàng vừa đánh, vừa suy nghĩ, chẳng biết phải đánh thế nào cho hắn đau.
Không nghĩ ra cách nào, nàng phải dừng tay.
Bỗng một tràng cười lạnh vang lên rồi một giọng nói tiếp theo:
- Đánh đủ rồi chưa?
Tiểu Tiên Nữ vụt quay mình lại.
Mộ Dung Cửu đã xuất hiện nơi gốc cây, chẳng rõ từ lúc nào, đứng lặng, nhìn nàng đánh.
Tóc nàng bỏ xõa, rối tung, đôi mắt đỏ, hai bàn tay run run, Tiểu Tiên Nữ không tưởng nổi là Mộ Dung Cửu có cái vẻ tả tơi như thế.
Tiểu Tiên Nữ hét lên:
- Đánh chưa đủ đó, ngươi muốn gì?
Mộ Dung Cửu lạnh lùng:
- Chưa đủ thì cứ đánh nữa, ta có nói chi đâu!
Tiểu Tiên Nữ hừ một tiếng:
- Đánh nữa hay không đánh, mặc ta, can chi đến ngươi? Ngươi muốn gì? Giả như ta đánh đủ rồi, ngươi muốn sao?
Mộ Dung Cửu vẫn lạnh lùng:
- Ngươi đánh đủ rồi, thì trao lại cho ta!
Tiểu Tiên Nữ cười lạnh:
- Ở đây, đâu phải là tại nhà ngươi? Ở đây, ta có quyền làm theo ý muốn của ta, ngươi chẳng ngăn cản được. Nếu ngươi ngăn cản...
Mộ Dung Cửu cau mày:
- Ngươi tưởng ta định cứu hắn?
Tiểu Tiên Nữ sửng sốt, hỏi:
- Ngươi đến đây, không vì cứu hắn, chẳng lẽ lại vì muốn giết hắn?
Mộ Dung Cửu gật đầu:
- Đúng vậy! Ta muốn giết hắn.
Bỗng, nàng lướt tới cạnh Tiểu Linh Ngư, rút trong tay áo ra một ngọn chủy thủ, đưa cao chủy thủ, đâm mạnh xuống.
Nếu một nàng đến, Tiểu Linh Ngư còn ngán sợ.
Cả hai nàng cùng đến, hắn chẳng sợ chút nào, trái lại còn hân hoan là khác.
Có cả hai nàng, giả như hai nàng cùng có ý giết hắn, thì hắn thoát chết làm sao được, mà cần phải lo sợ?
Người ta lo sợ, là khi nào thấy có hy vọng, hiện tại hắn không mảy may hy vọng, thì lo sợ làm chi cho mệt trí óc?
Hắn hân hoan, là vì càng được chết gấp, càng hay, cho đỡ cái khổ vì bị thuốc hành hạ.
Một nàng muốn giết, nàng ấy còn dằn dai, chứ hai nàng muốn giết, thì họ tranh nhau mà giết, như thế hắn được chết nhanh hơn.
Hắn không ngán, giương tròn mắt nhìn thanh chủy thủ.
Nhưng một tiếng keng vang lên, Tiểu Tiên Nữ đã đưa đoản kiếm ngăn chận chủy thủ.
Nàng giành cái việc giết Tiểu Linh Ngư? Hay nàng cứu hắn?
Mộ Dung Cửu nổi giận:
- Ngươi muốn giết hắn, sao bây giờ lại cứu hắn?
Tiểu Tiên Nữ cười lạnh:
- Ngươi muốn cứu hắn, sao bây giờ lại giết hắn?
Mộ Dung Cửu hơi bối rối:
- Ngươi... ngươi cần gì biết điều đó?
Tiểu Tiên Nữ cao giọng:
- Ta cần biết!
Mộ Dung Cửu vung luôn chủy thủ, đánh ra bảy lượt, đồng thời trầm giọng thốt:
- Ngày nay, vô luận là ai cũng chẳng thể ngăn trở ta giết hắn!
Tiểu Tiên Nữ cử đoản kiếm, đón chận chủy thủ của nàng, đồng thời đáp:
- Ngày nay, vô luận là ai, cũng chẳng thể giết hắn. Ta nhất định ngăn cản.
Mộ Dung Cửu lùi lại năm thước, lạnh lùng bảo:
- Thế thì ngươi cứ giết hắn, ta không ngăn trở ngươi như trước! Ta đứng đây, xem ngươi giết hắn!
Tiểu Tiên Nữ thoáng giật mình.
Thanh đoản kiếm đang được đưa lên cao, nàng hạ xuống ngay, rồi cười lạnh, buông gọn:
- Ngươi muốn giết hắn, song ta lại không muốn giết hắn.
Mộ Dung Cửu nổi giận:
- Ngươi có ý tứ gì chứ?
Tiểu Tiên Nữ hừ một tiếng:
- Tại sao ta phải nghe lời ngươi?
Mộ Dung Cửu trầm giọng:
- Ngươi khổ khổ ai cầu, khổ khổ mong giết cho được hắn, rồi bây giờ ngươi lại muốn cứu hắn! Hay là ngươi... đã... với hắn...
Tiểu Tiên Nữ đỏ mặt, hét lên:
- Còn ngươi? Ngươi khổ khổ cứu hắn, khổ khổ ngăn trở ta, sao bây giờ lại muốn giết hắn? Hay là ngươi... đã... với hắn...?
Mộ Dung Cửu lại đỏ mặt, quát to:
- Nói nhảm!
Tiểu Tiên Nữ cũng quát to:
- Chính ngươi nói nhảm!
Chủy thủ bay ra, đoản kiếm cũng bay ra.
Một tiếng keng vang lên, kiếm và chủy thủ chạm nhau, song phương đã trao đổi một chiêu rồi.
Cả hai cùng nghe cánh tay chồn lại. Họ cùng lùi lại mấy bước, chưa ai tiến tới, chưa ai nói gì.
Bỗng, cả hai cùng kêu lên một tiếng kinh hãi.
Tiểu Linh Ngư đã biến đâu mất.
Tiểu Tiên Nữ dậm chân:
- Tại ngươi hại ta!
Mộ Dung Cửu cũng dậm chân:
- Tại ngươi hại ta!
Cả hai há miệng một lượt, rồi ngậm miệng một lượt. Cả hai cùng thốt một câu, cả hai cùng đỏ mặt.
Rồi nàng này nhìn nàng kia, vừa nhìn nhau là cùng cúi đầu xuống, tránh ánh mắt của nhau.
Họ giữ tư thế đó một lúc lâu.
Sau cùng, Tiểu Tiên Nữ cất tiếng:
- Hắn không trốn thoát đâu!
Mộ Dung Cửu ngẩng đầu lên, giục:
- Đuổi theo!
Họ muốn cười với nhau lắm, song chẳng nàng nào cười thành nụ.
Tiểu Tiên Nữ cắn môi, đoạn thốt với giọng rắn rỏi:
- Lần này gặp hắn, cả hai chúng ta đồng thời hạ thủ sát hại hắn!
Tiểu Linh Ngư thừa hiểu, vô luận là về phương diện nào, về khinh công, về thể lực, về gì gì khác, hắn cũng chẳng chạy thoát hai nàng.
Do đó, hắn không chạy đi phương trời nào, hắn trở lại sơn trang họ Mộ Dung.
Hắn đi thẳng đến tòa thạch thất, cửa thạch thất đóng kín sau khi Mộ Dung Cửu đã đi.
Nhưng, hắn mở dễ dàng, đoạn dây đồng còn nằm trong chiếc bọc của hắn, là một thứ chìa khóa mở đủ các ổ khóa trên đời.
Vào trong rồi, hắn đóng cửa lại, đoạn nằm sải tay, sải chân, thở phào khoan khoái lạ lùng.
Còn gì sướng bằng lúc nghe lửa đốt trong người, lại lọt vào phòng lạnh?
Hắn cười hì hì.
Hắn hồi ức lại gương mặt của Mộ Dung Cửu và Tiểu Tiên Nữ, những cử động của hai nàng, những tiếng đối đáp của hai nàng, hắn cứ cười mãi.
Họ là những ai? Giang hồ gọi là hiệp nữ? Giang hồ xem họ là tài nữ?
Trời! Hiệp nữ gì, tài nữ gì mà tầm thường hơn nữ nhân tầm thường?
Họ bất quá là những nữ nhân, như ngàn vạn nữ nhân, chẳng có gì đặc biệt cả!
Người đời đừng quá ngu ngốc thần thánh hóa họ, đừng bịa huyền thoại quanh họ!
Nằm trên mặt giá băng, chừng như hắn không cò đủ mát.
Hắn khoét một lỗ trủng, sâu như cái huyệt, nằm vào huyệt đó, hắn chụp lấy những mảnh giá băng, bỏ vào miệng, nhai rốp rốp.
Nằm như vậy, nhai như vậy, một lúc sau, hắn nghe dễ chịu.
Nằm mát, ăn mát, hắn khoan khoái lạ lùng, bây giờ hắn mới cảm thấy mệt.
Mệt mà được một chỗ nằm mát mẻ như thế này, hắn lại muốn ngủ.
Và hắn ngủ thật. Trong tình cảnh này, hắn còn muốn ngủ và hắn ngủ được, nghĩ ra cái gan của hắn phải to lắm!
Không rõ hắn nghe trong mộng hay đang lúc mơ màng, chập chờn, một tiếng cách vang lên, tiếng cách của ổ khóa.
Hắn giật mình, song nằm im, mắt vẫn nhắm. Hắn cũng nín thở luôn.
Tiểu Tiên Nữ cất tiếng kêu lên:
- Lạnh quá!
Kế tiếp, là âm thanh của Mộ Dung Cửu:
- Ngày xưa, sở dĩ gia mẫu kiến tạo gian nhà chứa băng giá này, là vì gia phụ sợ nóng, ngờ đâu gian nhà này lại có chỗ dùng cho tiểu muội.
Tiểu Tiên Nữ hỏi:
- Có chỗ dùng cho Cửu muội như thế nào?
Bây giờ, họ gọi nhau là thơ thơ, muội muội, hẳn nhiên họ đã thân thiện trở lại rồi.
Điều đó, Tiểu Linh Ngư không thích lắm, hắn chỉ mong muốn hai nàng chống đối với nhau mãi, có như vậy hắn mới nhẹ lo.
Mộ Dung Cửu trầm ngâm một lúc lâu, sau cùng thở dài, thấp giọng đáp:
- Có chỗ dùng, mà cũng chẳng còn dùng nữa! Kể từ hôm nay trở đi, gian nhà cầm như vô dụng!
Giọng nói của nàng đượm nặng thất vọng, trong niềm thất vọng có sự oán độc trầm trầm.
Tiểu Linh Ngư giật mình.
Hắn biết là Mộ Dung Cửu hận hắn không tưởng nổi, giả như nàng giết hắn đi, chưa chắc gì nàng hả giận.
Bởi, dù Tiểu Linh Ngư chết, cái chết của hắn cũng chẳng trả lại chín bức họa đồ giúp nàng luyện công.
Vĩnh viễn, nàng không phương luyện được môn công kỳ lạ đó, thì vĩnh viễn nàng hận hắn, niềm hận càng ngày càng lớn.
Nguy!
Nếu cả hai phát hiện ra hắn ở trong huyệt giá băng này, thì hắn đừng mong được sống sót.
Tiểu Tiên Nữ vụt hỏi:
- Hiền muội sợ rằng tiểu quỷ trốn về đây?
Mộ Dung Cửu ừ một tiếng.
Tiểu Tiên Nữ mỉm cười:
- Cửu muội đa nghi quá đi thôi! Tiểu quỷ đâu có can đảm làm cái việc đó?
Mộ Dung Cửu buông xuôi:
- Vậy mà tiểu muội vẫn nghi. Tiểu muội cho rằng tiểu quỷ dám làm lắm.
Tiểu Tiên Nữ thở dài:
- Hắn đúng là một tiểu quỷ! Linh lợi, gian hoạt, xảo quyệt, mưu kế đa đoan, ngụy dị, không ai suy nghiệm được hắn nghĩ gì! Nếu lần này, gặp hắn, nhất định ngu thơ không nói với hắn một tiếng nào, gặp hắn là ngu thơ hạ thủ ngay, xem hắn còn giở dói gì được cho biết!
Có tiếng cách vang lên, tiếng cách của ổ khóa, rồi tiếng người cũng im bặt luôn.
Tiểu Linh Ngư thầm tạ ơn trời phật!
Hai nàng đi rồi!
Hắn mỉm cười, thầm nghĩ:
- Nữ nhân! Việc nhỏ thì tinh tường lắm, việc lớn thì sơ sót không tưởng nổi! Nếu họ lục soát một chút, thì còn gì mạng ta chứ?
Hắn nằm tại đó một lúc nữa.
Dù là lửa, lửa cũng phải tắt, huống hồ trong mình hắn, chẳng phải lửa thật sự?
Cái nhiệt độ đó, dù cao đến đâu, cuối cùng cũng phải hạ thấp đến tiêu tan mất.
Tiểu Linh Ngư bắt đầu nghe lạnh.
Hắn lên khỏi lòng huyệt, giả như lúc đó, hắn cố gắng chịu đựng nằm tại chỗ, vận khí dồn dược lực vào đan điền thì công lực của hắn sẽ nhờ sức thuốc tăng trưởng phi thường. Rất tiếc hắn không hiểu như vậy, thành bỏ mất một cơ hội bằng vàng.
Hắn bước đến lỗ khóa, nhìn ra ngoài, thấy Mộ Dung Cửu và Tiểu Tiên Nữ vẫn còn đó, đang đàm thoại với nhau.
Thiết Tâm Nam cũng có mặt bên cạnh họ.
Thiết Tâm Nam đang tuyển lựa những thứ thuốc do Tiểu Linh Ngư xáo trộn, đổ dồn thành đống, nàng đặt thứ nào theo thứ đó, trong những chiếc bình.
Tiểu Tiên Nữ và Mộ Dung Cửu thì đối thoại nhát gừng với nhau, Tiểu Tiên Nữ dựa mình vào tường, ánh mắt mơ màng, Mộ Dung Cửu đứng thẳng lưng, gương mặt xanh dờn, trông đáng sợ. Đôi mắt Thiết Tâm Nam ươn ướt.
Nàng khóc, từng hạt lệ từ từ rơi xuống, nàng lặng thinh mà khóc.
Tiểu Linh Ngư cau mày, rồi mỉm cười, thầm nghĩ:
- Bản ý của ta, là muốn hại Mộ Dung Cửu, song lại thành ra hại nàng! Chắc là Mộ Dung Cửu quá hận ta, không chỗ phát tiết, nên đổ trút lên đầu nàng! Bắt nàng làm cái việc khổ sai để đền tội.
Không có bóng dáng Cố Nhân Ngọc.
Chừng như Cố Nhân Ngọc không được phép bước đến gian nhà này.
Bỗng, Tiểu Tiên Nữ bước về phía Thiết Tâm Nam.
Thiết Tâm Nam kinh hãi, tay run, những viên thuốc trong tay nàng rơi xuống nền.
Tiểu Tiên Nữ thở dài:
- Đừng sợ, ta chẳng làm chi khó khăn cho ngươi đâu! Chúng ta... Chúng ta đồng cảnh ngộ mà, chúng ta cũng bị tiểu quỷ lừa gạt như nhau cả mà! Đồng bịnh tương lân, ngươi hẳn biết như vậy chứ!
Thiết Tâm Nam cúi đầu, những hạt lệ rơi gấp hơn, những hạt lệ to hơn.
Tiểu Tiên Nữ vừa thở dài đó, lại bật cười khan:
- Ta giúp ngươi, ta tuyển lựa những thứ thuốc đó tiếp với ngươi! Nếu chúng ta không làm xong sớm cái việc này, thì Cửu cô nương dám bỏ đói chúng ta lắm.
Mộ Dung Cửu lạnh lùng nhìn họ, tuy Tiểu Tiên Nữ cười đùa mà nàng chẳng hề cười theo.
Tiểu Linh Ngư lại nghĩ:
- Cái nàng Tiểu Tiên Nữ tuy bề ngoài xem thì hung dữ thật, song tâm địa rất tốt!
Thực ra, nữ nhân nào cũng thế, dù họ có hung dữ đến đâu, nếu khéo lựa lời nói khích, là họ thay đổi thái độ ngay, thay đổi rất dễ dàng, nhanh chóng.
Lâu lắm, Tiểu Tiên Nữ chợt hỏi:
- Bức địa đồ đó, có đúng thật là tiểu quỷ đã đoạt chăng?
Thiết Tâm Nam trầm lặng một lúc, rồi thấp giọng đáp:
- Hắn không đoạt. Chính tôi trao cho hắn.
Tiểu Tiên Nữ hừ một tiếng:
- Trao cho hắn? Ngươi bằng lòng như vậy à? Tại sao ngươi trao cho hắn?
Thiết Tâm Nam ấp úng:
- Tôi... tôi...
Tiểu Tiên Nữ lại hừ một tiếng nữa, lớn hơn:
- Ngươi đã bị hắn lừa! Lừa nặng hơn là khác! Ngươi...
Thiết Tâm Nam vụt đứng lên, cao giọng thốt:
- Tôi cao hứng, muốn trao cho ai thì trao, việc đó chẳng can gì đến ai cả!
Tiểu Tiên Nữ sửng sốt, song liền theo đó, nàng cười lớn:
- Ngươi định hung hăng phải không?
Thiết Tâm Nam vẫn cao giọng:
- Võ công của tôi rất kém, tôi không địch lại cô nương, song chẳng phải vì vậy mà cô nương có quyền đùa cợt với tôi!
Tiểu Tiên Nữ lắc đầu thở dài:
- Nào có ai đùa cợt ngươi đâu? Chẳng ai cười ngươi cả!
Tiểu Linh Ngư cười thầm, nghĩ:
- Tiểu Tiên Nữ ngoài cứng nhưng trong mềm, còn Thiết Tâm Nam ngoài mềm trong cứng, tánh tình của họ là hai thái cực, còn Mộ Dung Cửu thì, ý thôi đi! Nàng có cái sở nguyện luyện môn quỷ công đó, mặt ngoài lạnh như giá băng, chỉ sợ bên trong cũng lạnh chẳng kém băng giá! Trong ba nàng khó trêu nhất chính là Mộ Dung Cửu!
Một lúc lâu, Tiểu Tiên Nữ lại hỏi:
- Ngươi còn giận chăng?
Thiết Tâm Nam cúi đầu, bối rối.
Gặp kẻ hung dữ, nàng dễ dàng đối phó, song ai xử sự hiền hòa với nàng thì nàng mất cả chủ ý.
Tiểu Tiên Nữ tiếp:
- Bức địa đồ đó, chắc ngươi có xem qua!
Thiết Tâm Nam gật đầu:
- Ừ!
Tiểu Tiên Nữ hỏi:
- Ngươi nhớ chứ?
Thiết Tâm Nam lắc đầu:
- Chẳng rõ lắm.
Tiểu Tiên Nữ tiếp luôn:
- Không phải ta ham muốn những vật báu đó, ta thề với ngươi là không bao giờ mơ tưởng đến những vật đó, chỉ vì... ta đoán thế nào tiểu quỷ cũng đến đó. Nếu ngươi nhớ rõ địa điểm thì chúng ta cùng đi đến nơi, chận bắt hắn, cho ngươi báo hận.
Thiết Tâm Nam cúi đầu thấp hơn, giọng nàng cũng thấp:
- Thật tình tôi không nhớ rõ. Tôi không lừa cô nương đâu.
Tiểu Linh Ngư nhận thấy mắt nàng vừa chớp vừa đảo lia, bất giác cười thầm, nghĩ:
- Nhất định là nàng nhớ chỗ, nhưng nàng không chịu nói ra. Ta không ngờ liễu đầu xem thì thành thật quá chừng, mà lại cũng biết lừa người. Lại lừa rất khéo léo.
Rồi hắn nghĩ tiếp:
- Nhưng tại sao nàng lại muốn lừa Tiểu Tiên Nữ? Hay là nàng vì ta? Ta đối xử với nàng, có tốt chi đâu mà nàng vì ta? Cho đến bây giờ, nàng không nói một tiếng xấu cho ta, trái lại nghe ai nói xấu ta nàng còn giận như chính nàng bị nói xấu! Tại sao chứ?
Hắn mơ màng một lúc, rồi nhếch nụ cười khổ, tự lẩm nhẩm:
- Ta cần gì phải tìm hiểu tại sao! Bất quá nàng mắc bịnh thần kinh như tất cả các thiếu nữ đều có bịnh thần kinh.
Bỗng Mộ Dung Cửu bước gấp ra ngoài.
Tiểu Linh Ngư lấy làm lạ không hiểu nàng bước ra ngoài để làm gì.
Không lâu lắm, nàng trở vào có mang theo một ống thép.
Tiểu Tiên Nữ lấy làm lạ hỏi:
- Ống thép đựng gì thế?
Mộ Dung Cửu đáp:
- Chì!
Tiểu Tiên Nữ trố mắt:
- Chì! Để làm gì?
Mộ Dung Cửu không nói gì, đưa ống thép lên lửa, đốt chì cho chảy ra.
Làm cái việc đó, nàng tỏ vẻ đắc ý vô cùng, một vẻ đắc ý có lẫn niềm tàn khốc.
Bây giờ, nàng mới đáp:
- Gian nhà bên trong đó, tiểu muội không còn dùng đến nữa, thì vĩnh viễn chẳng hề có dịp mở cửa, bởi mở cửa ra để làm chi? Cho nên tiểu muội nấu chì lỏng ra, đổ vào lỗ khóa, bít nó lại. Như vậy đừng ai mong vào đó, mà cũng đừng ai mong trở ra ngoài, nếu đã vào đó!
Tiểu Linh Ngư chết sững tại chỗ.
Hắn không hề biết sợ, nhưng trước cảnh này, hắn phải sợ.
Ai không sợ chứ? Thà chết ngay, còn dễ chịu hơn là phải bị nhốt kín trong đó để rồi chết dần, chết mòn, đếm từng phút giây mà chờ cái chết.
Suy qua hành động của Mộ Dung Cửu, Tiểu Linh Ngư biết ngay là nàng đã phát hiện ra hắn, có điều nàng không nói lên cho Tiểu Tiên Nữ, nàng im lặng tự tìm cách đối phó với hắn.
Và, bây giờ nàng có phương pháp rồi!
Tiểu Tiên Nữ làm gì biết được thâm ý của nàng, mà ngăn trở để cứu hắn?
Thiết Tâm Nam làm gì mà biết được là hắn hiện đang ở trong gian nhà do Mộ Dung Cửu bít ổ khóa? Giả như nàng muốn cứu hắn, nàng cũng đinh ninh là hắn đang ở tại một địa phương nào khác biệt sơn trang họ Mộ Dung, nàng sẽ đi khắp bốn phương trời tìm hắn mà cứu hắn, chứ nàng đâu có tưởng là hắn đang ở bên cạnh nàng, cách một bức vách, một vọng cửa?
Trong một thoáng, Tiểu Linh Ngư định mở cửa, chạy tuôn ra, nhưng hắn chưa kịp thực hành ý định đó, dù hắn quyết thực hành.
Bởi Mộ Dung Cửu đã trút ống chì lỏng vào ổ khóa rồi.
Chì ra khỏi lửa, là đông đặc ngay!
Chưa hết, Mộ Dung Cửu đổ chì lỏng vào ổ khóa xong, lại dùng cả hai tay đấm cửa ầm ầm.
Nàng làm như vậy là để che lấp tiếng động bên trong, nếu Tiểu Linh Ngư đập cửa kêu cứu vang lên.
Nàng sợ Tiểu Tiên Nữ hoặc Thiết Tâm Nam nghe lọt tiếng động rồi sanh nghi.
Tiểu Linh Ngư sợ thật sự, mà cũng tức vô cùng.
Hắn mắng thầm:
- Ngươi đúng là một nữ yêu quái! Một mụ la sát! Sao ngươi tàn độc với ta như thế? Ta có giết hại cha mẹ ngươi đâu mà ngươi thù ta như vậy chứ? Ta có hãm hiếp ngươi đâu mà ngươi hận chứ? Nếu ta biết ngươi ác độc, thì ta đã giết ngươi rồi!
Nhưng bây giờ, có mắng bao nhiêu cũng vô ích!
Hắn biết vậy, nên lắng dịu tâm tư, bước quanh gian nhà quan sát kỹ.
Hắn tìm một lối thoát.
Một gian nhà chứa giá băng, hẳn nhiên phải kiên cố, hẳn phải kín đáo, chứ nếu không thì băng giá sẽ tan thành nước.
Hắn thất vọng, nhếch nụ cười khổ, tự thốt:
- Nàng cho là gian nhà vô dụng, chứ ta thì cho rằng rất hữu dụng. Dùng gian nhà này nhốt người, thì tuyệt! Xem ra, Tiểu Linh Ngư phải trở thành Tiểu Băng Ngư là cái chắc.
Qua cơn nóng rồi, bây giờ hắn nghe lạnh, hắn lạnh đến run cằm, răng dưới đập răng trên cạch cạch.
Hắn ngồi xuống, xếp bằng tròn, vận công chống lại cái lạnh.
Thực ra, Tiểu Linh Ngư không phải là một tay chuyên dụng công, do đó mà hắn đã bỏ lỡ một dịp tốt.
Hắn nghĩ ở đời thông minh phải quý hơn biết võ công, cho nên hắn không cần có võ công cao, hắn chỉ thích thông minh thôi, bởi người có thừa thông minh thì chế ngự dễ dàng những kẻ giỏi võ công.
Bằng cớ là hắn kém xa Mộ Dung Cửu và Tiểu Tiên Nữ, thế mà hắn vẫn thắng được hai nàng như thường. Nhưng bây giờ hắn mới thức ngộ ra là lầm.
Thừa thông minh, là một điều hay, có thêm võ công cao, lại càng hay hơn nữa.
Hắn bắt đầu hối tiếc phần dược lực đã lãng phí vừa rồi.
Tuy nhiên phần dược lực đó dù hắn không vận chuyển vào đan điền, cũng chẳng phải tiêu tan trọn vẹn, nhờ thế mà hắn vừa điều tức là nhập định ngay.
Hắn không còn biết đến mình nữa.