Giang Hồ Thập Ác

Chương 103: Cao thâm mạt trắc




Bất ngờ làm sao, Thiết Tâm Nam lại đứng giữa Tiểu Linh Ngư và Hoa Vô Khuyết.

Nàng không ngẩng đầu, đừng nói là day bên này, quay bên kia.

Nàng có vẻ bi thảm đáng thương hại quá!

Nàng hận không có cánh mà bay vù đi liền, hoặc có phép địa hành, chui ngay xuống đất!

Nhưng, nàng chẳng có cánh, chẳng có phép lạ, thành ra phải đứng ỳ ra đó, tiến không được, lùi không xong.

Trong ánh mắt của Hoa Vô Khuyết, niềm thống khổ hiện rõ, hòa lẫn với sự mâu thuẫn.

Hắn ngẩng đầu lên, định nói gì, nhưng nín lặng rồi cúi đầu xuống.

Tiểu Linh Ngư chợt bước lên, đến trước mặt hắn, thốt:

- Đa tạ ngươi!

Hoa Vô Khuyết trầm ngâm một phút, gắng gượng nở một nụ cười, đáp:

- Chẳng có gì khiến ngươi phải cảm tạ ta!

Tiểu Linh Ngư thở dài:

- Hiện tại ba tháng đã trôi qua rồi. Ta biết ngươi không bao giờ xem ta là bằng hữu trở lại như trước. Nhưng ngươi vẫn bảo trì bí mật cho ta, ta cảm tạ ngươi về việc đó!

Hoa Vô Khuyết lại trầm ngâm một lúc nữa, hiện tại mỗi lời nói đối với hắn khó khăn vô cùng.

Sau cùng, hắn từ từ thốt:

- Ngươi không cần cảm tạ ta. Bất quá ta sanh ra vốn không có tánh bép xép! Thế thôi!

Tiểu Linh Ngư thốt:

- Nhưng việc đó đáng lẽ ngươi nên cáo tố với sư phó ngươi. Ngươi lại không tiết lộ một lời nào, là bởi ngươi vì ta, chỉ có bằng hữu mới bảo trì bí mật cho nhau, chứ còn cừu nhân thì...

Hoa Vô Khuyết chận lại:

- Đúng vậy, chỉ có bằng hữu mới giữ gìn bí mật cho nhau. Tuy nhiên, khi hảo bằng hữu trở nên cừu nhân rồi:

- Đúng vậy!

Hoa Vô Khuyết run run gân mặt, cao giọng tiếp:

- Song ta không phải là giống tiểu nhân như hạng người đó!

Thốt xong câu nói, hắn lướt nagng qua mặt Tiểu Linh Ngư, vọt đi liền.

Tiểu Linh Ngư thở dài, lẩm nhẩm:

- Chỉ vì ngươi quá quân tử, nên không có một điểm nhỏ dũng khí phản kháng.

Tại sao ngươi không thể học theo ta, để làm một kẻ phản đồ.

Thiết Tâm Nam đột nhiên đưa tay ôm mặt, chạy như điên ra ngoài.

Tô Anh vụt gọi giật nàng lại. Nàng không nghe, không quay đầu, nàng chỉ có một ý niệm, là chạy đi thật xa, thật xa nơi đó, càng xa càng hay!

Xa những con người đó.

Nàng vẫn hiểu, người xa người thì dễ, song lòng xa người thì rất khó. Vô luận nàng chạy đến đâu, cái tâm của nàng cũng vẫn còn để lại bên cạnh Hoa Vô Khuyết và Tiểu Linh Ngư. Dù rằng con tim của nàng có xẻ làm hai, máu đổ ròng ròng nàng cũng không làm sao giữ cho nó còn nguyên vẹn.

Tô Anh dậm chân, gắt:

- Sao ngươi không giữ nàng lại.

Tiểu Linh Ngư cười hì hì:

- Một người đã quyết tâm chạy đi, thì không ai có thể giữ lại được!

Chàng cười, song nụ cười bi đát, giọng cười thê thảm quá!

Tô Anh hừ một tiếng:

- Nhưng nhất định là ngươi giữ lại được!

Tiểu Linh Ngư vụt nhảy dựng lên, hét:

- Ngươi muốn ta phải làm sao. Dùng xích sắt mà xiềng nàng. Quỳ xuống đất mà ôm chân nàng, van cầu, khóc lóc.

Tô Anh sững sờ nhìn chàng.

ánh mắt của nàng dần dần mông lung, hai bên khóe có hai hạt lệ long lanh, hai hạt lệ từ từ lăn dài xuống má, rơi nơi ngực áo.

Tiểu Linh Ngư quay đầu, bất cố đến nàng, lạnh lùng hỏi:

- Nàng chạy đi, ngươi vui lắm chứ, sao lại khóc. Khóc cái nỗi gì.

Tô Anh buông giọng thảm:

- Đừng nói những lời khắc độc với ta! Tuy nhiên, hiện tại...

Tiểu Linh Ngư hừ một tiếng:

- Hiện tại ngươi làm sao.

Tô Anh vẫn rơi lệ:

- Hiện tại ta hy vọng làm được nhưnàng, chạy đi thật xa, cho đừng trông thấy ngươi, vì nàng cũng phẫn uất, mà thương tâm, khó chịu!

Tiểu Linh Ngư cười vang:

- Thương tâm. Khó chịu. Tại sao. Tại sao chứ.

Tô Anh đáp:

- Chỉ vì lần này thì chính nàng xa ngươi, chứ không phải ngươi tránh nàng.

Câu nói giản đơn, thông thường, song chạm tự ái Tiểu Linh Ngư, như mũi nhọn đâm tim chàng.

Nam nhân thích nữ nhân chạy theo mình, tùy liệu mình muốn bỏ rơi nàng nào thì bỏ. Nam nhân rất kỵ bị bỏ rơi!

Và bây giờ thì Thiết Tâm Nam xa chàng!

Tô Anh không nói, chàng đã bực rồi. Nàng nói, chàng càng bực thêm!

Chàng hét:

- Còn ngươi! Sao ngươi không chạy đi luôn.

Tô Anh khóc, thay vì đáp.

Tiểu Linh Ngư tiếp:

- Tại vì ngươi không thể xa ta, phải không. Phải không.

Tô Anh cắn mạnh môi, thổn thức đáp:

- Ngươi... tại sao ngươi bức ta quá vậy. Tại sao ngươi...

Bỗng, Tiểu Linh Ngư ôm chầm lấy nàng, áp môi vào môi nàng, siết chặt nàng trong vòng tay, tợ hồ muốn nghiền nát thân thể nàng.

Tô Anh cảm thấy rã rời.

Nhưng nàng cố gom khí lực, đẩy Tiểu Linh Ngư ra, đồng thời run giọng bảo:

- Buông ra! Buông ta ra!

Tiểu Linh Ngư rít lên:

- Ngươi, chẳng lẽ ngươi không vui thích...

Chàng vụt buông tay, rồi lấy tay che miệng.

Chừng như môi chàng rịn máu. Sắc mặt chàng biến đổi, chẳng rõ chàng kinh ngạc hay phẫn nộ.

Tô Anh chập choạng chân, bước đến vách động, đứng thở hổn hển.

Cuối cùng, Tiểu Linh Ngư thở dài, cười khổ, thốt:

- Đến bây giờ ta mới biết là ta lầm!

Tô Anh lại khóc, đáp với giọng run run:

- Ngươi không lầm! Chẳng phải ta không muốn cho ngươi... ngươi ôm ấp ta, ta đối với ngươi tình cảm rất thâm hậu. Ngươi ôm ấp ta, chỉ cần một lần thôi, cũng đủ cho ta lắm rồi. Nhưng hiện tại ta không muốn ngươi ôm ta, bởi ngươi ôm ta mà cái tâm của ngươi lại hướng vọng về kẻkhác!

Tiểu Linh Ngư ngây người một lúc, đoạn ngẩng đầu lên, chưa kịp nói gì, phát hiện ra Lân Tinh cung chủ đang đứng ở đầu kia đường, chẳng rõ bà ta đến đó từ lúc nào.

Bà lạnh lùng nhìn cả hai.

Vô luận dùng lời gì để tả vẻ hoa lệ của động phủ Ngụy Vô Nha cũng là thừa.

Bởi, chủ nhân nơi đây là một kẻ điên thừa tiền dư vàng, tưởng tượng ra một lối kiến trúc, trang sức cầu kỳ, cổ quái, không qui tắc, không kích thước, tùy tiện muốn sao thì làm vậy, do đó khung cảnh trở thành độc nhất vô nhị, ở cái chỗ cổ quái.

Thì dù ai có một ngôn ngữ phong phú đến đâu, cũng không tả nổi việc làm của một kẻ điên!

Ngụy Vô Nha điên, không vì loạn trí, mà là điên ở cái chỗ lập dị, cầu kỳ, muốn vượt nhân loại, trở thành siêu!

Tự nhiên, vàng và ngọc ở đây không còn là vật quý báu nữa, các loại đó trở thành vật liệu kiến trúc thì khỏi phải nói đến cái việc từng nơi từng nơi nạm ngọc trát vàng.

Tại trung ương, có một chiếc ghế đá rất to, chiếc ghế do một tảng đá lớn tạc thành nguyên khối.

Tuy ghế bằng đá, song là một loại đá rất quý, trong như pha lê, không một vân nhỏ nào từ ngoài đến trong.

Trong động, không gian rất lạnh, nơi nào cũng lạnh, nhưng ngồi lên chiếc ghế đó là nghe ấm áp vô cùng.

Đá quý ở chỗ đó, chứ không do màu sắc.

Khắp trong trời đất, chẳng tìm đâu có chiếc ghế thứ hai như vậy!

Nhưng, hiện tại, chiếc ghế bị một thanh kiếm chẻ làm hai.

Yêu Nguyệt cung chủ và Hoa Vô Khuyết đứng trước chiếc ghế, nhìn làn kiếm, thần sắc mười phần ngưng trọng.

Nhát kiếm đi ngon từ trên xuống dưới, nhát kiếm chặt đá mà chẳng khác nào một thanh đao bén cắt miếng đậu hũ.

Hoa Vô Khuyết chợt kêu lên:

- Một thanh báu kiếm, chém đá, chém ngọc như chém bùn!

Yêu Nguyệt cung chủ vẫn trầm gương mặt, không nói gì.

Lâu lắm, bà lấy trong tay áo ra một thanh đoản kiếm màu xanh đen.

Thân kiếm dài một thước bảy tấc, thoáng nhìn qua không thấy ánh chớp, nhưng nhìn kỹ lại mới nhận ra kiếm khí trùng trùng, bức mắt kẻ nhìn, kẻ nhìn bắt buộc phải nhắm mắt.

Tợ hồ Yêu Nguyệt trân trọng thanh đoản kiếm đó lắm, bà lấy móng tay gõ nhẹ nơi sống kiếm, tiếng ngân vang lên, lâu mà không dứt.

Rồi bà lại trầm ngâm, một lúc sau, bà trao thanh kiếm cho Hoa Vô Khuyết, bảo:

- Ngươi dùng chín thành lực, chém xuống chiếc ghế xem sao!

Hoa Vô Khuyết vâng một tiếng, đưa hai tay tiếp lấy thanh kiếm, lúc đó hắn mới nhận ra thanh kiếm rất nặng.

Hắn không tưởng đoản kiếm lại nặng ngang trường kiếm, và điều quái dị là cứ mỗi lần búng tay lên thân kiếm, khí lạnh bốc bùng.

Hoa Vô Khuyết suýt buột miệng kêu, nhưng hắn dằn lòng kịp, chỉ vì hắn không thể nói loạn một lời nào trước mặt sư phụ.

Hắn chỉ tuân phục mọi mạng lịnh, chứ không được nói gì, dù là một lời khen ngợi.

Chợt, Yêu Nguyệt hỏi:

- Ngươi nhập môn với ta từ nhiều năm rồi, có khi nào ngươi thấy thanh kiếm đó không.

Hoa Vô Khuyết đáp:

- Đệ tử chưa từng trông thấy!

Yêu Nguyệt đáp:

- Hẳn ngươi biết tại sao ta không để cho ngươi trông thấy nó!

Hoa Vô Khuyết lắc đầu:

- Đệ tử không biết!

Yêu Nguyệt giải thích:

- Chỉ vì thanh kiếm đó là vật bất tường, trong mấy trăm năm nay, y như lệ, kẻ nào trông thấy kiếm là phải táng mạng với thanh kiếm. Trừ một ta thôi!

Ai nghe bà nói, cũng lạnh mình.

Hoa Vô Khuyết không hỏi gì, vận chân lực toàn thân vào cánh tay.

Đùng nói là một thanh kiếm báu, cho dù một thanh kiếm gỗ, vào tay hắn rồi là chém đá vỡ tan.

Một tiếng coong vang lên, lửa bắn tung tóe.

Thanh kiếm chỉ rọc một đường, sâu độ thước, rồi nằm cứng trong đá.

Cầm chuôi kiếm, Hoa Vô Khuyết sững sờ, mồ hôi lạnh đẫm ướt trán.

Nếu người chém ghế đá dùng một loại kiếm như kiếm của hắn, thì công lực của người đó phải cao hơn công lực của hắn, ít nhất cũng mấy bậc.

Trên đời này, có hạng cao thủ như thế sao. Thật là một điều không ai tưởng tượng nổi!

Yêu Nguyệt cung chủ tợ hồ có thở dài, từ từ thốt:

- Từ lâu ta từng nghe nói chất đá của Thanh Thạch Ngọc rất cứng, trong thiên hạ không có vật nào cứng bằng. Bây giờ mới thấy quả đúng như vậy. Người nào đó, chẻ hai được chiếc ghế này, kể ra kiếm pháp của y cũng cao cường lắm!

Hoa Vô Khuyết buột miệng thốt:

- Kiếm pháp của y tuy cao, song công lực sợ còn...

Yêu Nguyệt cung chủ lạnh lùng chận lời:

- Lưng ghế cao năm thước, y dùng một nhát kiếm chẻ làm hai, còn ngươi chỉ rọc một đường sâu hơn thước. Ngươi nhận ra, người đó có công lực cao hơn ngươi ít lắm cũng ba bậc, phải không.

Hoa Vô Khuyết cúi đầu:

- Đệ tử rất thẹn.

Rồi hắn tiếp:

- Lúc chém tới ghế đá, đệ tử cảm thấy dư lực còn mạnh, ít nhất cũng có thể rạch sâu ba thước. Ngờ đâu, kiếm xuống hơn thước rồi, dư lực tan biến, do đó đủ biết, càng chém xuống sâu, càng thêm khó khăn.

Yêu Nguyệt đáp:

- Phải đó!

Hoa Vô Khuyết tiếp luôn:

- Lúc chém ghế, rọc sâu một thước, đệ tử chỉ dùng ba thành lực, lúc kiếm xuống độ ba tấc, đệ tử tăng gia công lực đến bảy thành, còn người chỉ chém một nhát kiếm mà rọc được năm thước, thì cái công lực đó nào chỉ cao hơn đệ tử ba bậc!

Yêu Nguyệt cung chủ cười nhạt:

- Ngươi lầm!

Hoa Vô Khuyết thốt:

- Thực tại, đệ tử...

Yêu Nguyệt cau mày:

- Ngươi đừng quá hạ mình, tâng cao kẻ khác. Khắp trong thiên hạ, không có một ai về công lực cao hơn ngươi ba bậc. Bất quá ngươi không hiểu cái đạo lý bên trong sự tình đó thôi.

Hoa Vô Khuyết lại cúi đầu:

- Phải! Đệ tử còn ngu muội!

Yêu Nguyệt tiếp:

- Ngươi có thấy đồ tể mổ trâu, mổ heo chăng. Chỉ với một nhát dao, là trâu heo bị họ mổ phanh ra ngay, song nếu bảo ngươi làm, nhất định là ngươi không có cái...

của họ, như vậy ngươi kém khí lực hơn họ sao.

Hoa Vô Khuyết chẳng dám nói gì.

Yêu Nguyệt tiếp:

- Cái mấu chốt của sự tình, là sự quen tay. Chính sự quen tay sanh ra cái xảo. Đồ tể mổ trâu heo như thế đó, thì kiếm thủ vung kiếm cũng như thế đó. Người ta chém sâu, ngươi chém cạn, không hẳn là do công lực của người ta cao, công lực của ngươi thấp. Bất quá người ta xảo, nhờ quen tay, còn ngươi không quen tay, nên sượng!

Bà giảng giải cái chỗ ảo diệu của võ công rất chính xác.

Hoa Vô Khuyết nghe rồi vừa sợ vừa mừng.

Yêu Nguyệt tiếp luôn:

- Thủ pháp của người đó xảo, thành ra nhanh, nhanh thì phải sanh lực khí, cho nên y làm được mà ngươi không làm được, nếu y và ngươi động thủ, thì trong năm chiêu, y phong trụ thanh kiếm của ngươi, và trong vòng trăm chiêu, y lấy đầu ngươi!

Hoa Vô Khuyết xuất mồ hôi lạnh.

Yêu Nguyệt tiếp luôn:

- Ngoài ra, lúc chặt thanh kiếm xuống, y căm hận tràn lòng, chỉ tưởng có mỗi một việc là lấy mạng người thôi, chứ không cần suy tính là nhát kiếm có thể chẻ hai chiếc ghế hay chăng. Cũng như tên đồ tể cứ nghĩ đến việc mổ trâu, mổ heo, không hề có tạp niệm vẩn vơ. Do đó lúc xuất thủ, y có cái khí thế đặc dị, bất đồng với lối xuất thủ của ngươi ở cái chỗ ngươi thực nghiệm xem có chẻ hai được chiếc ghế hay không. Cũng vì vậy mà khí thế của ngươi phải kém xa. Nếu lúc động thủ, ngươi chỉ tưởng thực nghiệm võ công mà không chuyên tâm hạ địch, là ngươi nắm trước cái lẽ tất bại rồi.

Hoa Vô Khuyết lại càng sợ hãi.

Bỗng, một người vỗ tay cười, thốt:

- Di Hoa cung chủ giảng luận võ công nghe hay quá! Quả nhiên thấu triệt cái cơ mầu nhiệm của môn học vấn đó! Đến ta đây cũng phải thán phục!

Tiểu Linh Ngư cười hì hì, bước tới.

Nếu kẻ nào bị tét môi như chàng, tất phải giấu mặt đi một nơi rồi.

Chàng thản nhiên bước tới, nhìn chuôi kiếm màu xanh đen, mắt long lanh, kêu lên:

- Có phải là thanh thần kiếm thời thượng cổ, mang cái tên là Bích Huyết Chiếu Đan Thanh đây chăng.

Yêu Nguyệt lạnh lùng:

- Ngươi có nhãn lực khá đó!

Tiểu Linh Ngư tiếp:

- Cứ theo lời truyền thuyết, thì từ ngàn xưa, khi luyện một thanh kiếm thần, người chế kiếm phải lấy máu người sống mà tế lò, sau đó mới đúc được. Có kẻ dám tự hiến mình để hoàn thành thanh kiếm, chẳng hạn như trường hợp những thanh Can Tương, Mạc Gia. Cho nên, các thần kiếm đều có lịch sử bi thảm của mỗi thanh!

Yêu Nguyệt bĩu môi:

- Hiện tại, không phải lúc nói đến cố sự.

Tiểu Linh Ngư bất cố đến bà, tiếp:

- Riêng có thanh kiếm Bích Huyết Chiếu Đan Thanh này, thì dùng máu một người không đủ tế lò, người đúc kiếm phải hy sinh cả vợ lẫn con, thế mà cũng không xong, sau cùng phẫn uất quá, tự mình nhảy vào lò, ngờ đâu ngọn lửa trở nên xanh, lửa cháy suốt hai ngày đêm, thanh kiếm mới thành. Nghe nói lúc kiếm ra lò, thì trời đất đều cải sắc, một tiếng sấm nổ vang rền, vị đạo nhân chờ lấy kiếm bị sét đánh ngã, tấu xảo thay lão ta lại ngã ngay trên mũi kiếm. Thành ra, lão là người thứ nhất làm cái vật tế kiếm khi kiếm vừa ra đời.

Chàng lại cười, rồi tiếp:

- Sự tích đó, bất quá người đời sau thêm thắt cho có vẻ huyền thoại, chứ vị tất đáng cho người ta tin! Bởi nếu những người đó từ vợ con, người đúc kiếm, đến đạo nhân, đều chết hết, thì còn ai biết lai lịch của nó nữa.

Yêu Nguyệt thốt:

- Phải! Những việc đó, không đáng tin. Tuy nhiên, có điều này, ngươi không muốn tin cũng không được!

Tiểu Linh Ngư hỏi:

- Điều gì.

Yêu Nguyệt tiếp:

- Trước khi người luyện kiếm nhảy vào lò, y có buông câu nguyền rủa: nếu kiếm ra lò, từ nay ai trông thấy nó, là phải chết vì nó.

Bà nhìn chàng với ánh mắt sắc lạnh, đoạn gằn từng tiếng tiếp luôn:

- Điều đó, ngươi không thể không tin!

Tô Anh nhìn kiếm, nhìn bà, lạnh người, bất giác quay đầu, không dám đối diện với kiếm nữa!

Tiểu Linh Ngư cười lớn:

- Con người từ vạn cổ đến nay, có ai thoát khỏi cái chết! Nếu chết được với một thanh kiếm, thì đúng là tam sanh hữu hạnh cho ta! Hà huống, trông thấy kiếm, nào chỉ mỗi một mình ta.

Hoa Vô Khuyết chợt rút thanh kiếm từ đường nứt nơi chiếc ghế, hai tay đưa lên Yêu Nguyệt cung chủ.

Yêu Nguyệt chớp mắt, nhạt giọng bảo:

- Ngươi giữ nó đi!

Hoa Vô Khuyết biến sắc mặt, cúi đầu:

- Đệ tử...

Tiểu Linh Ngư cười ha hả, chận lời hắn:

- Ngươi bảo hắn giữ kiếm, có phải muốn cho hắn dùng thanh kiếm đó giết ta sau này chăng. Tuy nhiên ngươi đừng quên lời nguyền rủa của người đúc kiếm, nếu lời nguyền rủa đó linh thiêng, thì ngươi cũng không tránh khỏi táng mạng dưới lưỡi kiếm!

Yêu Nguyệt biến sắc mặt xanh dờn.

Bà quắc ánh mắt sắc như dao nhìn Hoa Vô Khuyết.

Nhưng, Lân Tinh cung chủ đã cất tiếng:

- Vô Khuyết! Đi tìm Thiết Tâm Nam đưa vào đây!

Hoa Vô Khuyết kinh hãi, kêu lên thất thanh:

- Nàng...

Nhìn qua Tiểu Linh Ngư, hắn nín lặng.

Yêu Nguyệt cung chủ thốt:

- Nàng đi rồi. Nhưng với cước lực của nàng, nàng chưa đi xa đâu. Có thể ngươi theo kịp.

Hoa Vô Khuyết ấp úng:

- Đệ tử... đệ tử...

Yêu Nguyệt cao giọng:

- Ngươi làm sao. Đến cả lời nói của ta, ngươi cũng không màng nữa, phải không.

Hoa Vô Khuyết lại nhìn sang Tiểu Linh Ngư, niềm thống khổ bao trùm gương mặt, tuy nhiên làm sao hắn dám nói gì.

Chỉ còn có cách là chạy bay ra ngoài.

Tiểu Linh Ngư mường tượng hoàn toàn không lưu ý đến hắn!

Day qua hai vị Cung chủ, chàng hỏi:

- Lúc vào đây, các ngươi không gặp ai cả sao.

Câu hỏi của chàng nhắc Yêu Nguyệt nhớ lại tâm sự trùng trùng.

Lân Tinh trầm giọng đáp:

- Không gặp một người nào cả.

Tiểu Linh Ngư hỏi:

- Kể cả người chết.

Lân Tinh lắc đầu:

- Không luôn!

Tiểu Linh Ngư cau mày:

- Còn Ngụy Vô Nha. Chẳng lẽ lão ta trốn đi rồi.

Tô Anh thoáng lộ niềm vui.

Tiểu Linh Ngư đảo mắt một vòng, hỏi tiếp:

- Ngươi có thể dìu ta đi quan sát quanh đây chăng.

Trừ cung điện của chính Ngụy Vô Nha, quanh đó còn có vô số phòng, có hang, có lối, như một tổ ong.

Phòng có khung cửa, song cửa không cài then, có lẽ để cho các đệ tử tự giám thị lẫn nhau.

Tô Anh dìu Tiểu Linh Ngư đi xem từng gian, từng gian.

Gian nào cũng tề chỉnh, tinh khiết, gần như hoa lệ.

Nhất là chiếc giường ngủ, ai trông thấy cũng muốn nằm ngay.

Tiểu Linh Ngư thở dài:

- Từ hai ba năm nay ta không có dịp nào nằm sướng trên một chiếc giường như thế này! Không ngờ lũ chuột có lối sống đế vương quá!

Tô Anh thốt:

- Tuy khắc bạc cực độ với môn đệ, Ngụy Vô Nha vẫn có lòng ưu ái với chúng.

Chỉ kẻ nào có tội, lão ta mới hành hạ. Còn ai giữ đúng quy luật, lão hết sức trọng đãi.

Tiểu Linh Ngư cười lạnh:

- Không cho chúng ăn ngon, ngủ sướng, thì làm sao chúng có đủ khí lực để sẵn sàng chết cho lão ta!

Tô Anh cúi đầu, không đáp.

Lâu lắm, Tiểu Linh Ngư tiếp:

- Sự tình thật là quỷ quái. Bọn này đã đi hết cả, không còn một tên nào ở lại!

Chẳng lẽ chúng biết trước là có người sắp đến đây, nên chuồn êm.

Tô Anh buột miệng hỏi:

- Ngươi nghĩ là người đó có đúng Yến Nam Thiên hay không.

Tiểu Linh Ngư đáp:

- Đại khái là vậy!

Tô Anh bật cười khan:

- Ta không cho là đúng!

Tiểu Linh Ngư chớp mắt:

- A. Tại sao.

Tô Anh đáp:

- Tại vì ngươi đã nói vậy!

Tiểu Linh Ngư cau mày:

- Ta nói từ lúc nào.

Tô Anh cười nhẹ:

- Miệng ngươi không nói, song thần sắc lại tố cáo rõ rệt! Ngươi biết Yến đại hiệp không thể nào đến đây, rất tiếc Di Hoa cung chủ, võ công thì cao, mà nhân tình thế thái thì mơ hồ quá! Do đó không đọc được những nét hiển lộ nơi mặt ngươi.

Tiểu Linh Ngư trừng mắt, không nói gì.

Tô Anh tiếp:

- Chẳng những ngươi biết Yến đại hiệp không thể đến, mà Hoa Vô Khuyết cũng biết như ngươi. Song hắn giữ sự bí mật cho ngươi! Ta đoán có đúng không nào.

Rồi nàng cười, tiếp luôn:

- Nhưng ta muốn biết, người đó là ai, nếu không phải là Yến Nam Thiên. Cứ theo sự hiểu biết của ta, thì trên giang hồ, trừ Yến đại hiệp ra, không một ai có công lực thâm hậu như vậy!

Tiểu Linh Ngư thở dài:

- Ta cũng muốn biết như ngươi chứ. Tuy nhiên ta lại thắc mắc về một điểm khác nữa!

Tô Anh hỏi:

- Điểm gì.

Tiểu Linh Ngư đáp:

- Vô luận người đó là ai, nếu muốn đến tìm Ngụy Vô Nha, thì tuyệt nhiên không hề thông báo cho lão ta bằng lối làm kinh động lão. Phải vậy không.

Tô Anh gật đầu:

- Đúng! Tất nhiên là người đó đến khu rừng một cách đột ngột, cho nên bao nhiêu người tại rừng đều chết về tay y.

Tiểu Linh Ngư tiếp:

- Song, cứ theo tình huống này, thì chừng như Ngụy Vô Nha đã chuẩn bị cuộc di tản từ trước. Mường tượng bọn chúng ra đi rất ung dung, đến độ mang tất cả vật dụng theo chúng, trừ những vật không thể mang được hay không cần mang.

Tô Anh cười hì hì:

- Chuột dời nhà, khi nào để vật nào lại chỗ cũ!

Tiểu Linh Ngư chớp mắt:

- Mà tại sao chuột lại dời nhà. Chẳng lẽ chúng đánh hơi có mèo sắp đến viếng hang. Dù Ngụy Vô Nha có tài cao, lão cũng không am tường khoa vị bốc tiên tri!

Tô Anh trầm ngâm một lúc, thốt:

- Phải! Người đó đến cách đột nhiên, Ngụy Vô Nha chắc chắn không hay biết, nếu lão hoảng hốt mà chạy, thì khi nào thu xếp cuộc di tản quá chu đáo như thế này.

Tiểu Linh Ngư tiếp:

- Hà huống, lão ở đây, khổ luyện võ công suốt hai mươi năm, kiến tạo rất nhiều cơ quan, vừa thông tin tức vừa sát hại, những cơ quan đó được thiết lập để đối phó với Yến đại hiệp và Di Hoa cung chủ!

Tô Anh gật đầu:

- Đúng vậy! Quả thật lão có ý đó!

Tiểu Linh Ngư tiếp:

- Cho nên, dù biết được Yến đại hiệp hay Di Hoa cung chủ đến, lão cũng không trốn đi. Bởi, đặt những cơ quan đó là lão chờ đợi đối phương, mà lại chờ đợi qua hai mươi năm dài.

Nếu chờ đợi mà người ta đến, thì lão phải mừng chớ, tại sao lại bỏ đi.

Tô Anh thở dài:

- Lão từng nói với ta là quyết tâm tranh thư hùng với mấy người đó, và hằng lo sợ họ không đến thôi! Nếu họ đến là họ phải bỏ mạng tại chốn này!

Tiểu Linh Ngư hỏi:

- Nhưng hiện tại thì lảo đã bỏ đi rồi! Tại sao vậy. Ngươi có thể đoán cái lý do đó chăng.

Tô Anh cười khô:

- Bằng vào đâu mà đoán.

Tiểu Linh Ngư thốt:

- Còn một điều này! Ta thắc mắc không kém!

Tô Anh hỏi:

- Điều chi đó.

Tiểu Linh Ngư đáp:

- Cái hôm ta thọ trọng thương, Ngụy Vô Nha hấp tấp bước đi, chừng như là nghinh tiếp một quý khách nào đó. Bây giờ, ta mới hiểu, vị khách của lão là Giang Biệt Hạc.

Tô Anh gật đầu:

- Phải!

Tiểu Linh Ngư tiếp:

- Giang Biệt Hạc được khách giang hồ gọi là Giang Nam đại hiệp, song cái hiệu đó, đối với Ngụy Vô Nha, chẳng đáng giá một đồng tiền.

Tô Anh mỉm cười:

- Trông con người của y, ta biết ngay y chỉ có hư danh, chứ không thực tài.

Tiểu Linh Ngư tiếp:

- Vậy mà khi nghe y đến, Ngụy Vô Nha lại hối hả bước ra nghinh tiếp. Tại sao có việc vồ vập niềm nở đó. Chẳng lẽ cả hai quen biết nhau từ lâu.

Tô Anh đáp:

- Hình như thế. Chứ nêu không thì làm gì Giang Biệt Hạc biết lão ở đây mà đến tìm.

Tiểu Linh Ngư lại hỏi:

- Cho nên, ta lấy làm lạ. Giang Biệt Hạc chỉ mới nổi danh trên giang hồ mấy năm gần đây thôi, mà Ngụy Vô Nha thì đã ẩn cư trên mười mấy năm rồi. Họ làm sao quen biết nhau được.

Chàng thở dài, rồi tiếp:

- Cả hai câu kết với nhau, thì Ngụy Vô Nha cầm như con hổ thêm cánh, đáng lẽ lão ta không bỏ đi như vậy. Nhưng lão lại ly khai nơi này, do đó ta nghĩ tất có một âm mưu chi đây. Biết đâu họ không cố ý bỏ trống căn cứ địa, chờ ta vào rồi, là thực hiện độc kế. Lúc mới vào đây, ta thấy có chỗ đáng nghi rồi!

Bỗng có người hỏi:

- Ngươi thấy cái chi đáng nghi.

Âm thanh phát xuất từ phía hậu của chàng, nhưng Tô Anh và Tiểu Linh Ngư không giật mình, mà cũng không quay đầu lại.

Bởi cả hai biết Di Hoa cung chủ theo sau họ, họ thừa hiểu thuật khinh công của Cung chủ rất cao, họ không làm sao phát hiện nổi tiếng bước chân của hai bà.

Tiểu Linh Ngư thốt:

- Tuy nơi đây không có một bóng người, song ta cảm thấy sát khí trùng trùng, mường tượng lọt vào một khu phần mộ, vào rồi không làm sao ra khỏi!

Lân Tinh lạnh lùng:

- Tại ngươi đa nghi nên tưởng quỷ!

Tiểu Linh Ngư tiếp:

- Có thể là ta có tâm đa nghi, song vô luận làm sao, ta vẫn không muốn lưu lại nơi này nữa. Nếu các ngươi chưa chịu đi ra, thì ta đành cáo từ, lui bước vậy!

Chàng vừa dứt lời, một tràng cười khanh khách vang lên.

Rồi có người thốt:

- Bây giờ ngươi muốn trở ra, thì chỉ sợ quá muộn rồi!

Tuy còn ít tuổi, Tiểu Linh Ngư nhờ bôn ba phiêu bạt khắp đó đây, nên nghe được rất nhiều giọng cười, đủ các âm điệu trong trẻo, chát chúa, ồ ề, khó nghe cũng như dễ nghe.

Song, các âm điệu khó nghe, so với giọng cười này còn kém xa, xa lơ xa lắc!

Chàng không tưởng nổi trên đời có một giọng cười như thế!

Di Hoa cung chủ và Tô Anh đều thất sắc.

Tiểu Linh Ngư buột miệng kêu lên:

- Ngụy Vô Nha ở đâu mà cười thế. Ngươi chưa ly khai nơi này à. Bao nhiêu người đã đi hết, sao lão còn ở đây.

Tràng cười khó nghe đó lại nổi lên, rồi một câu nói tiếp theo:

- Phải! Ta còn chờ ở đây! Ta ở đây chờ các vị, nghinh tiếp các vị! Ta chờ đã lâu rồi!

Âm thanh phát xuất bên kia vách, trong một gian phòng. Di Hoa cung chủ như làn điện chớp, bay vèo về hướng đó. Trong phòng, có một chiếc giường êm, với vài dụng cụ linh tinh. hông khác gì các gian phòng kia! Bất quá có một gã tiểu đồ đệ của Ngụy Vô Nha nằm ngủ trên giường.

Tràng cười vang lên hai lượt, như có ma phép làm cho vách phòng nứt ra làm hai phần.

Mỗi phần nứt lùi lại một chút, bày ra một khoảng trống, từ nơi khoảng trống, một cỗ xe hiện ra, bánh bằng kim loại, xe cực kỳ linh động, tiện lợi, vừa nhẹ, vừa khéo.

Ngồi trên xe là một người lùn, dáng vóc bằng một đứa bé con, xếp bằng tròn, đôi chân giấu mất, vận y phục sặc sỡ.

Đôi mắt rất gian xảo ác độc, thời thường thì mờ đục, lúc cao hứng hoặc phẫn nộ thì sáng rực lên, mặt giống mặt lang sói, mặt đỏ mà được điểm xuyết nụ cười, trông đáng sợ hơn lúc không cười.

Thấy người đó, bất giác Di Hoa cung chủ giật mình, dừng chân ngay, không muốn nhìn nữa, không muốn đến gần hơn.

Người đó cười nhẹ, thốt:

- Mười mấy năm không gặp lại nhau, gặp rồi lão phu nhận ra hai vị vẫn còn phong thế của ngày nào! Giữ được dung nhan trọn vẹn qua nhiều tháng rộng năm dài, hai vị có bí quyết hi hữu, dù đem cả kho tàng báu vật thế gian, cũng không đánh đổi nổi!

Yêu Nguyệt lạnh lùng:

- Không ngờ ngươi còn dám gặp ta!

Ngụy Vô Nha vẫn cười:

- Sao lại không dám! Bởi hai vị không thể giết lão phu!

Tiểu Linh Ngư tiến lên, cất cao giọng:

- Ngươi bằng vào đâu mà dám quả quyết là họ không giết ngươi.

Ngụy Vô Nha điềm nhiên:

- Chỉ vì lão phu biết rõ quy củ của Di Hoa cung. Lão phu đã được dung tha tính mạng một lần, từ đó nếu lão phu không làm điều chi đắc tội với hai bà nữa, thì không khi nào hai bà xuất thủ đối với lão phu!

Tiểu Linh Ngư hướng qua Yêu Nguyệt:

- Di Hoa cung có cái quy củ quỷ quái đó sao.

Yêu Nguyệt gật đầu:

- Có!

Tiểu Linh Ngư thở dài. Bỗng chàng hỏi:

- Nhưng, họ không bao giờ tưởng là tìm họ báo cừu sao. Họ không xuất thủ, thì ngươi cứ xuất thủ, ngươi vẫn có thể xuất thủ chứ. Phải không.

Ngụy Vô Nha lắc đầu:

- Không phải!

Tiểu Linh Ngư trố mắt:

- Không lẽ ngươi quên mối thù.

Ngụy Vô Nha mỉm cười:

- Thù, đương nhiên là không quên, không quên là phải báo. Tuy nhiên, dù cho làm cái việc báo thù, lão phu cũng không để đắc tội với hai bà.

Tiểu Linh Ngư cười vang:

- Lạ chưa! Lời nói của ngươi khó giải quá! Thúi hơn mùi đánh rắm!

Ngụy Vô Nha không giận, thản nhiên tiếp:

- Những gì ngươi đã nói vừa rồi, rất đúng! Nơi đây, là một phần mộ. Các vị đừng mong thoát ra được!

Yêu Nguyệt cung chủ biến sắc:

- Ngươi muốn gì.

Ngụy Vô Nha tiếp luôn:

- Nơi đây mới đúng là trung tâm phát động các cơ quan mai phục khắp toàn khu động phủ của lão phu. Hiện tại, lão phu đã phong bế các lối ra rồi. Đừng nói là người, dù cho ruồi muỗi cũng không bay ra lọt!

Tiểu Linh Ngư sợ hãi thật sự. Chàng muốn trở ra xem sao, song lại bỏ ý định đó.

Chỉ vì chàng biết, Ngụy Vô Nha không phải nói ra để dọa người.

Chàng đảo mắt nhìn quanh, cười hỏi:

- Ngươi phong bế các lối đi.

Ngụy Vô Nha gật đầu:

- Lão phu không nói ngoa!

Tiểu Linh Ngư cười hì hì:

- Rồi ngươi làm sao đi ra.

Ngụy Vô Nha đáp:

- Lão phu không còn muốn đi ra nữa!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.